Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 866: Thay Đổi Đường Lối.
rà là kỳ môn công phu hồng trà.
Kiều Chính Thanh nâng chén trà lên uống một ngụm, trước chát sau ngọt, dư vị kéo dài.
Nước trà nóng bỏng lướt qua khoang miệng, sau đó toàn bộ chảy xuống cổ, lỗ chân lông toàn thân trong khoảnh khắc cũng như được mở ra, cả người ngay lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ông ta có thể cảm nhận được, Vạn Ái Dân có chút ngoài mạnh trong yếu.
Ông ta đã quen biết với Vạn Ái Dân nhiều năm, trước giờ chưa từng có cảm xúc như ngày hôm nay.
Ông ta không khỏi cảm thán, năm nay “trư vãng tiền diện củng, kê vãng hậu diện bào” có đủ loại chiêu thức.
Cá tính Trần Kinh kiên cường, trước nay không cúi đầu, lúc mấu chốt hạ quyết định rất nhẫn tâm, không để lối thoát.
Nhưng lần này lại bị ngược tác dụng, bao nhiêu năm nay Kiều Chính Thanh không tìm thấy điểm yếu của Vạn Ái Dân, Trần Kinh gặp mặt một lần liền làm xong.
Một đám cáo già của mình, đều lập thành tinh trong quan trường, lại cố tình không bằng tam bản phủ của Trần Kinh, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự là khó có thể tin được.
Lần này Trần Kinh đắc tội với Vạn Ái Dân rồi, sau này trong công việc sẽ gặp càng nhiều khó khăn.
Kiều Chính Thanh cảm thấy sau này mình phải chiếu cố đến hắn nhiều một chút, cậu thanh niên này thực sự là quá giỏi, người trẻ tuổi có tính quyết đoán như thế này thực sự là khó tìm.
Đợi một thời gian nữa, hắn trưởng thành hơn, lịch lãm hơn nữa, tiền đồ chắc chắn là không thể hạn chế đây.
Ánh mắt Vạn Ái Dân loé ra, thỉnh thoảng ông ta quan sát Kiều Chính Thanh.
Kiều Chính Thanh vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, thần tình lạnh nhạt, thoáng có chút nghiêm túc, ngoài ra, không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Điều này làm cho tâm lý Vạn Ái Dân có chút bất ổn.
Quan hệ của Kiều Chính Thanh và Hạ Quân rất tốt, điều này ở Lĩnh Nam không phải là bí mật.
Hạ Quân ủng hộ nhật báo Nam Phương, trong này có phải là có bóng dáng của Kiều Chính Thanh?
Ban đầu Vạn Ái Dân muốn đè bẹp Ban hợp tác kinh tế, là một việc rất đơn giản, nhưng bây giờ biến đổi thế này, ngay lập tức liền trở nên phức tạp.
Trong này Hạ Quân và Kiều Chính Thanh dường như có sự ăn ý ngầm.
Điều này khiến cho Vạn Ái Dân ý thức được, khả năng Trần Kinh chỉ là một quân cờ.
Trên vấn đề của Ban hợp tác kinh tế, nếu một mực lấy cây kim so với cọng râu, đằng sau có thể sẽ dẫn phát rất nhiều vấn đề.
Vừa nghĩ đến đây ông ta nói:
- Chính Thanh a, về công tác của Ban hợp tác kinh tế, chính quyền chúng tôi muốn tiến hành làm rõ ràng, lần này phát sinh nhiều vấn đề như vậy, có nhiều nghi vấn, trung tâm chính là quyền lực và trách nhiệm không phân biệt, lúc này chúng tôi phải nghiên cứu cẩn thận vấn đề này rồi.
Ông ta cầm lấy hồ sơ Kiều Chính Thanh đưa tới nói:
- Vạn hữu sự tình, nếu Ban hợp tác kinh tế đã theo vào thì cứ để bọn họ tiếp tục tiến vào. Mấy năm này chúng ta có một số xí nghiệp mới, các cấp Đảng uỷ và chính phủ cho rất nhiều ưu đãi, ủng hộ lớn, ngược lại bọn họ lại kiêu ngạo tự mãn.
Nhân cơ hội này đè bẹp sự tự mãn của bọn họ, cũng là điều nên làm.
Ông ta dừng một chút nói:
- Bí thư Lâm Cảng Hoàng Tiêu ngày mai sẽ đến tỉnh uỷ họp, vấn đề liên quan đến việc này tôi sẽ báo cáo lại cho ông ta, khu kinh tế mới phát triển không thể có quá nhiều tai tiếng, phải củng cố đại cục, phải nỗ lực bảo vệ công bằng, môi trường đầu tư công chính, về phần này đảng uỷ chính phủ cần phải nắm vững chặt chẽ.
Đi từ văn phòng của Vạn Ái Dân ra, Kiều Chính Thanh gọi điện cho Trần Kinh, nói bốn chữ:
- “Hạ bất vi lệ”.
Trần Kinh vừa nghe bốn chữ này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vấn đề Ban hợp tác kinh tế gặp khó khăn hẳn là có thể được giải quyết rồi.
Tuy nhiên lần này phải trả giá hơi cao.
Hắn là đắc tội với phó chủ tịch tỉnh Vạn rồi, sau này khó tránh bị ông ta tóm gáy, chuyện phiền toán cũng sẽ không kết thúc như vậy.
Ban hợp tác kinh tế là đơn vị uỷ ban nhân dân tỉnh cấp hai, lãnh đạo uỷ ban nhân đân tỉnh đã có cách nhìn riêng, khó khăn của công tác có thể nhìn ra được.
Hiện tại bày trước mắt Trần Kinh là một vấn đề quan hệ xã hội.
Vấn đề này với Hải Sơn không có sai biệt.
Khi Trần Kinh đảm nhận chức Bí thư tạm thời, Lâm Cảng và khu quận huyện an hem cùng một số bộ phận chủ yếu trong thành phố quan hệ vô cùng căng thẳng.
Khi đó Trần Kinh đau đầu nhất là quan hệ xã hội giữa các quận huyện và các đơn vị.
Hiện tại đến được Việt Châu lại gặp phải vấn đề tương tự.
Hơn nữa Việt Châu không phải là Hải Sơn, quận Lân Giác Hải Sơn hoàng đế ở xa, đôi khi Trần Kinh gặp phải những vấn đề khó khăn, có thể dùng một chút thủ đoạn, thậm chí là đá hậu đùa giỡn cũng được.
Tỉnh uỷ Việt Châu ở ngay dưới mắt, Ban hợp tác kinh tế chịu sự chú ý không phải là điều Lân Giác có thể so sánh.
Lần này mọi động tác của Trần Kinh đều đã là tương đối nguy hiểm rồi, có thể nói là đứng trên dây thép khiêu vũ.
Nếu như lại không hấp thu giáo huấn, vẫn tiếp tục vấn đề tương tự, vẫn dùng phương pháp này đi giải quyết vấn đề, tiếp tục kéo dài, con đường phía trước là tiêu rồi.
Đương nhiên lần này có thể may mắn thoát hiểm cũng phải cảm ơn Đường Ngọc rất nhiều.
Trần Kinh không dự liệu được Đường Ngọc lại có sức ảnh hưởng lớn trong tỉnh thành như vậy.
Truyền thông của tỉnh thành vẫn luôn quản lý rất nghiêm, tất cả tin tức phần mềm, ban tuyên giáo tỉnh đều phải phát khẩu lệnh cho ban truyền thông.
Nhưng Đường Ngọc ra tay, lại thành công phá bỏ khẩu lệnh này, Trần Kinh cũng không biết cô ấy lấy đâu ra năng lượng.
Quan hệ của Đường Ngọc và Miêu Cường, ở Lĩnh Nam là một bí mật lớn.
Đừng nói Trần Kinh không biết, số người biết việc này giới hạn cực kỳ ít.
Mà trong số ít này bao gồm cả Hạ Quân.
Hạ Quân là Bí thư tỉnh trong sớm nhất trong bộ máy Lĩnh Nam, xem như là mầm mạnh nhân sĩ tâm phúc.
Công việc của Bí thư Miêu, gia đình, về cơ bản ông ta đều biết.
Dù là như thế, quan hệ của Đường Ngọc và Miêu Cường ông ta cũng phải dùng rất nhiều thủ đoạn nhỏ mới xác minh được.
Từ khi biết mối quan hệ này, Hạ Quân đối với Đường Ngọc liền có cái nhìn khác, bao gồm cả việc ông ta chú ý cao hơn đến nhật báo Nam Phương.
Có đôi khi, Đường Ngọc gặp phải gì đó đãi ngộ không công chính hoặc là gặp phải phiền phức nhỏ gì, ông ta sẽ lặng lẽ giải quyết hết.
Hạ Quân tung hoành trên chính đàn nhiều năm nay, cái dựa vào chính là năng lực lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo.
Ông ta biết rõ Miêu Cường không muốn cho người khác biết mối quan hệ của ông ta và Đường Ngọc, vì thế Hạ Quân liền giữ mồm giữ miệng.
Mà Miêu Cường luôn muốn giúp đỡ cho Đường Ngọc trên con đường sự nghiệp, điểm này bản thân ông ta ra mặt thì có vẻ không thích hợp.
Hạ Quân không cần ông ta dặn dò, yên lặng đem suy nghĩ của Miêu Cường giải quyết đẹp đẽ.
Đường Ngọc cũng không phải đồ ngốc, cô ấy đương nhiên biết trưởng ban Hạ thường xuyên chiếu cố đến mình, đối với sự chiếu cố này cô cũng không có lý do gì cự tuyệt.
Nhưng bình thường nguyên tắc của cô là không chủ động tìm Hạ Quân hỗ trợ.
Cho dù gặp phải khó khăn lớn nào, bao gồm lần trước cô bị Lục Đào quấy rầy nghiêm trọng cô cũng không có ý đụng tới mối quan hệ này.
Nhưng lần này, bởi vì việc của Trần Kinh cô liền phá lệ.
Cô chủ động gọi điện thoại cho Hạ Quân, nói rõ tình hình của Ban hợp tác kinh tế hiện nay, cô tỏ vẻ mình phải đưa tin xác thực trên báo về các tin tức nên hy vọng lãnh đạo có thể ủng hộ cho.
Trước nay không cầu người, một khi cầu thì người khác không thể cự tuyệt.
Trên thực tế là Hạ Quân vô cùng vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Đường Ngọc, thậm chí Đường Ngọc còn cảm thấy được sự hưng phấn của ông ta.
Từ khía cạnh này Đường Ngọc cũng cảm nhận được Bí thư Miêu ở Lĩnh Nam uy vọng và quyền binh trong tay ông ta thực sự quá lớn.
Nguy hiểm của Ban hợp tác kinh tế đã tiêu trừ thành công rồi.
Nhưng sự việc còn xa mới kết thúc được.
Ngày thứ ba sau cuộc phỏng vấn Trần Kinh nhận được điện thoại Mã Thiếu Hoa trong tỉnh thành Việt Châu gọi đến.
Trong điện thoại ông ta rất xấu hổ cũng rất khách khí.
Cật lực mời Trần Kinh ăn cơm cùng ông ta một bữa.
Trần Kinh liền nói:
- Cục trưởng Mã a, nói ra thì là các ông ép tôi lên Lương Sơn a! bây giờ mọi người đều biết, Ban hợp tác kinh tế tôi bây giờ giống như một khúc ruột thừa, người người nhìn đều thấy chướng mắt.
Nhưng ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó, tôi ở trên vị trí này, cái khác không nói, đơn vị của tôi mấy chục người ăn uống đau bụng, tôi không thể không chịu trách nhiệm chứ?
Ông nói xem việc chúng tôi sửa mấy cái cửa, vì sao lại chuyện bé xé ra to chứ?
Sửa chữa khu vườn trường đại học Việt Châu cũng không gặp chút nghi vấn gì, đây chính là tiêu chuẩn song trọng!
Mã Thiếu Hoa ho khan một tiếng nói:
- Chủ nhiệm Trần, đó là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, là bên dưới nghe người khác gièm pha, nói năng lung tung, khi tôi biết, đã phê bình họ rồi, chủ nhiệm Trần làm cái nhà này không dễ dàng gì.
Chúng tôi lại là đơn vị cấp dưới, lúc cần phải ủng hộ công tác của ngài a.
Việc cái cửa chúng tôi đã có kết luận rõ ràng rồi, chuyện này không truy cứu, quay đầu anh chuẩn bị một chút tài liệu, chúng tôi lại bổ xung một số thủ tục là xong.
Trần Kinh cười nói:
- Cục trưởng Mã vẫn là ông hiểu cách sử lý của tôi, thế này đi, việc mời khách để tôi mời, ông đã giúp tôi giải quyết phiền phức, để ông mời khách không thích hợp a.
Hắn dừng một chút nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, địa điểm ở Nam Việt lầu, chúng ta phải họp mặt giao lưu giao lưu.
Mã Thiếu Hoa ở đầu dây bên kia nghe Trần Kinh cười sang sảng.
Ông ta âm thầm lắc đầu, lần này là đem đá buộc mình rồi.
Giống như là một miếng nước bọt nhổ ra, bây giờ lại phải nuốt lại, đây là điều ghê tởm khó chịu.
Nhưng quan trường chính là như vậy, không thể mọi việc đều theo ý mình, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mặt phải mặt trái là bắt buộc.
Bây giờ Mã Thiếu Hoa chỉ hận bản thân, sao lại đi nghe theo lời nói của Lục Đào.
Cái tên tiểu tử Lục Đào này, lúc châm ngòi là tương đối nhiệt tình.
Bây giờ sự việc đã bại lộ, cục xây dựng đô thị rơi vào khó khăn, anh ta liền phủi mông đi mất.
Mã Thiếu Hoa một bụng bực tức và uỷ khuất, còn không có chỗ nào để nói.
Mã Thiếu Hoa lại nghĩ, Trần Kinh cũng là một tên tiểu tử trẻ tuổi, cảm giác lần này ông ta bị hai tên trẻ tuổi biến thành quân cờ để dùng rồi.
Quan hệ của ông ta và Trần Kinh bắt buộc phải xoa dịu đi.
Hẳn là nghiêm túc mà nói cũng coi như là giải phóng mặt bằng.
Hiện tại công tác giải phóng mặt bằng do cưỡng chế mười hộ trước kia, đến bây giờ đã lên tới hơn một trăm hộ, trong đó nguyên nhân chính là Trần Kinh đã có động tác trong việc giải phóng mặt bằng.
Hiện tại việc thành phố xử lý giải phóng mặt bằng đã rơi vào bế tắc, vấn đề này cục xây dựng đô thị không xử lý tốt, họ không khôi phục công tác giải phóng mặt bằng.
Toàn bộ trọng trách chẳng khác đặt trên vai Mã Thiếu Hoa.
Vào lúc này ông ta không nói với Trần Kinh thì có thể nói với ai?
Trần Kinh với Mã Thiếu Hoa cũng không thân thiết lắm, nhưng đối với cục diện biến hoá hắn lại tương đối nắm rõ.
Mã Thiếu Hoa trước ngạo mạn sau cung kính, chắc chắn là cảm nhận thấy áp lực rồi.
Như thế cũng đúng với ý của Trần Kinh, ông ta không hi vọng quan hệ với thành phố Việt Châu trở lên quá căng thẳng, rồng mạnh không chọc rắn đồng, dù sao bản thân mình cũng làm việc trên đất Việt Châu a. var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after('
'); }
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách