Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 690
hi Trần Kinh từ “Cây cọ” ra trời đã tối đen rồi!
Lão Khâu rất khéo nói, hơn nữa cũng là một người tao nhã.
Ông ta làm cây giống nửa đời người rồi, bắc nam khắp nơi của tổ quốc ông ta đều đã đi qua, ông ta thích nhất là đích thân xâm nhập vào thiên nhiên tìm kiếm những giống cây tốt.
Nói theo cách của ông ta, cái vườn “Cây cọ” của ông ta, các giống cây bên trong có thể làm thành một vườn thực vật. Thậm chí những giống cây quý hiếm mà ông ta có, vườn thực vật Lĩnh Nam đều không có.
Trần Kinh đi theo lão Khâu, học được rất nhiều kiến thức về thực vật và cây cảnh.
Trần Kinh ở Lĩnh Nam không có nhiều bạn, áp lực công việc hằng ngày lại lớn, sau khi tan ca không có nhiều hoạt động giải trí, có thể thỉnh thoảng đến tìm lão Khâu nói chuyện, cũng là một cách thả lỏng hiếm có.
Buổi tối lái xe về nhà, đi trên quốc lộ từ Lam Hà đến Vọng Giang.
Lúc này xe cộ rất nhiều, rất chật chội.
Bỗng nhiên Trần Kinh nhìn thấy một người con gái bên đường, người con gái dùng sức cật lực vẫy chiếc xe buýt đang đi qua, miệng không ngừng la hét.
Đáng tiếc bây giờ đang là giờ cao điểm, xe buýt đương nhiên không dừng lại, cô ta đuổi theo một đoạn dài, cuối cùng vẫn là thất vọng dừng lại.
Cô gái này hiển nhiên là Ân Đình Đình.
Thực sự, ở Lĩnh Nam cuộc sống không dễ dàng gì, như Ân Đình Đình lớn như vậy rồi, nếu như ở nội địa, có thể ngày ngày ở bên cạnh bố mẹ làm nũng, hoặc là gả vào một gia đình tốt, điều kiện nhà chồng tốt, sống cuộc sống an nhàn không phải lo nghĩ gì.
Nhưng ở Lĩnh Nam, cô ta chỉ có thể đi sớm về tối, miệng thì nói là vì ước mơ, thực tế là vì sinh tồn mà làm việc vất vả.
Ân Đình Đình rất thất vọng đứng ở bên đường, hôm nay cô kí được hợp đồng, tâm trạng rất tốt. Cô từ “Cây cọ” đi ra, một hơi lại đi gặp vài khách hàng, bị lỡ mất chuyến xe cuối cùng vào thành phố.
Cô chỉ có thể đứng bên đường đợi có xe đi qua, bến xe này nửa tiếng đồng hồ cũng không có chiếc xe nào.
Đúng lúc cô đang rất luống cuống, một chiếc Passat màu đen dừng bên cạnh cô. Cửa kính kéo xuống, lái xe bấm còi mấy lần.
Ân Đình Đình ngẩn người, lại gần mượn ánh đèn bên ngoài nhìn thấy rõ lái xe Trần Kinh.
Hai mắt cô sáng lên, cười ha ha mở cửa ra, nói:
-Thật trùng hợp! Trần Kinh chúng ta thật có duyên, hôm nay cả ngày gặp anh hai lần!
Ân Đình Đình là người kiếm ăn nhờ cái mồm, đương nhiên rất giỏi ăn nói.
Huống chi hôm nay cô muốn đi nhờ xe Trần Kinh, ngữ khí đương nhiên càng nhiệt tình.
Trần Kinh mỉm cười không nói, qua một lúc, hắn mới nói:
-Cô hôm nay thu hoạch khá đấy chứ. Kí được hợp đồng lớn!
Ân Đình Đình cười ngây ngô nói:
-Nhờ phúc của anh, tháng này tiền lương có chút giảm! Chúng tôi không như các anh, chúng tôi phải làm việc mỗi ngày, một ngày không cố gắng, không kí được hợp đồng thì không có gì ăn. Anh cũng biết tôi còn trả tiền thuê nhà nữa.
Trần Kinh nói:
-Được rồi, tôi không nói cô là kẻ lừa đảo. Vừa rồi Lão Khâu còn nói với tôi, cô đến chỗ ông ta hơn chục lần rồi, còn giúp ông ta bán chậu cảnh, ông ta bị thành ý của cô làm cảm động rồi!
Ân Đình Đình nhấp nháy mắt nói:
-Thật sao?
Trần Kinh cười cười, nói:
-Giả đấy! Cô đó, khổ cực như vậy, ngày ngày quấn quít lấy người khác bán những thứ có tính khái niệm đó, không nghĩ đến việc đổi sang làm việc khác sao?
Ân Đình Đình trầm mặc một lúc, thở dài nói:
-Trần Kinh, anh nói thật dễ! Sinh viên đại học như các anh, điều kiện nghiên cứu sinh tốt, đương nhiên có thể làm những công việc hãnh diện. Chúng tôi chỉ tốt nghiệp cấp 3, công việc tốt nào phù hợp?
Thường thì vào nhà máy làm thuê, mấy trăm đồng mà thôi. Lương quá thấp, cuộc sống càng khó khăn. Hiện tại chúng tôi làm nghề dịch vụ này, chỉ cần chăm chỉ, một tháng thu nhập cũng được 3000 đến 4000, tôi rất hài lòng rồi.
Trần Kinh quay đầu lại nhìn cô ta nói:
-Cô nói như vậy, chắc là biết tôi làm gì rồi?
Ân Đình Đình đỏ mặt, rất xấu hổ.
Lúc đầu cô coi Trần Kinh là kẻ ăn bám, nhưng thông qua quan sát sau đó, cô lại thấy không đúng.
Trần Kinh cả ngày dường như rất bận rộn, mỗi ngày đi sớm về tối, có lúc còn về rất muộn.
Hơn nữa Trần Kinh ra ra vào vào đều không có phụ nữ theo sau, không giống những người ăn bám phụ nữ.
Điều này làm cho cô ta ngưỡng mộ muốn chết.
Người ta đến phía Nam mới mấy ngày? Đã lập tức có nhà có xe, lại là người học nhiều, có tri thức năng lực thì được xã hội hoan nghênh.
Gần đây cô thường gọi cho cậu em trai vẫn đang đi học ở nhà, bảo cậu ta nhất định phải học hành chăm chỉ, cô phải cố gắng để cho em trai cô học nghiên cứu sinh, tương lai cũng vênh váo ngạo mạn...
Vì không có chủ đề để nói, Trần Kinh và Ân Đình Đình không nói chuyện nhiều, phần lớn thời gian đều im lặng.
Ân Đình Đình trong đầu chắc đang nghĩ ngày mai phải đến chỗ nào để tìm khách hàng, nghĩ làm cách nào đẻ có được hợp đồng, từ đó kiếm chút tiền.
Trần Kinh trong đầu lại nghĩ đến xử lý một số việc, nghĩ quy hoạch toàn bộ Lân Giác vẫn có khả năng sơ hở một vài chỗ.
Ngồi chung một chiếc xe, hai người hoàn toàn ở hai thế giới, những việc nghĩ trong đầu cũng khác một trời một vực.
Đây chính là khoảng cách giữa người với người, gốc cỏ nghĩ cách sinh tồn, quan viên nghĩ chiến tích, nhìn qua đúng là không có bất kỳ giao điểm nào.
Trần Kinh làm cho Lân Giác càng tốt hơn, thì có liên quan gì đến Ân Đình Đình?
Đến khi nào thì cuộc sống của nhân dân mới không phải mệt mỏi nữa, không cần bất đắc dĩ nữa?
Những vấn để này đều rất trầm trọng, trầm trọng đến mức không có đáp án...
Trần Kinh từ trong giấc mơ tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rồi.
Hôm qua Ân Đình Đình vui mừng, kí được hợp đồng, một hợp đồng kiếm được hơn 3000 đồng.
Cô lại đi nhờ xe Trần Kinh, sau khi về nhà liền muốn mời khách.
Mời khách chính là bún thập cẩm cay và bia, một bữa mặc dù chỉ khoảng hơn 30 đồng, nhưng đối với công nhân viên chức tính toán chi li như Ân Đình Đình mà nói, đã là hào phóng lắm rồi.
Hai người uống bia, đề tài nói chuyện nhiều hơn.
Ân Đình Đình nói mình sống ở vùng núi Sở Nam, nơi đó rất nghèo, huyện nghèo cấp quốc gia, con gái thường không được đi học.
Cô đã được coi là tốt rồi, được đi học hết cấp 3, trong thôn mà nói, được coi là người con gái có tố chất cao rồi.
Nói đến nguyên nhân, chủ yếu vì nhà cô chỉ có hai chị em, hơn nữa cô và em trai cách nhau nhiều tuổi, điều kiện gia đình ở địa phương cũng coi là được, nếu không đâu có cơ hội học cấp 3?
Dù sao sống ở nơi trọng nam khinh nữ, tài nguyên của gia đình đều phải tập trung vào cho con trai đi học, con gái đều phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Ân Đình Đình nói đến đây, cô rất thản nhiên, thậm chí rất biết ơn, cảm thấy bố mẹ cố gắng hết sức cho cô đi học, cô sướng hơn những cô gái ở trong thôn rất nhiều.
Thông qua nói chuyện với Ân Đình Đình, Trần Kinh biết được.
Ân Đình Đình hiện tại sau một năm cố gắng nỗ lực, kiếm được khoảng 50 nghìn.
Em trai đi học cần hơn chục nghìn, việc này do cô ta gánh vác. Nhà của cô tiền thuê phải mất 20 nghìn, còn hơn 10 nghìn cô gửi tiết kiệm 5000, số còn lại là phí sinh hoạt.
Mỗi năm tiêu mấy nghìn đồng, sống trong thành phố như thế này, có thể tưởng tượng ra trạng thái túng thiếu.
Trần Kinh đột nhiên cảm giác được, bản thân mình đã cách xa cuộc sống của người bình thường.
Làm quan thì không sống cuộc sống của người bình thường, đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống người dân thường bọn họ không thể nào biết được, hắn có thể lúc nào cũng nghĩ đến lợi ích của dân được không?
Trần Kinh đã từng rất tự tin, cho rằng mình là cán bộ từ cơ sở đi lên, mãi mãi không quên cơ sở.
Nhưng hiện tại, khi hắn sống cuộc sống không giống lúc trước, trường kì ăn ngon mặc đẹp, hoàn toàn không phải lo nghĩ vật chất, hắn không khỏi dao động tự tin của bản thân.
Lái xe đi làm, Trần Kinh phát hiện hôm nay đi muộn khoảng nửa tiếng.
Lúc Trần Kinh đến Quận ủy, Chủ nhiệm Chánh văn phòng UBND Lưu Khúc Phong và tân Bí thư Đảng ủy thị trấn Ngọc Vân Tần Lam đang đợi ở trước cửa phòng làm việc của hắn.
Thấy Trần Kinh tới, hai người vội vàng chạy đến.
Tần Lam nói:
-Bí thư, có một việc phải báo cáo với anh!
Anh ta dừng một chút, nói:
-Thị trấn Ngọc Vân chúng tôi chuẩn bị làm nghi lễ nhập hộ khẩu cho doanh nghiệp dụng cụ gia đình, Chủ nhiệm Lưu giúp chúng tôi trù bị kế hoạch, tất cả hiện tại đều làm ổn thỏa rồi!
Trần Kinh gật đầu nói:
-Vậy thì tốt, thị trấn Ngọc Vân có thể làm lần đầu đã thành công, Quận ủy phải ủng hộ mạnh mẽ!
Tần Lam cười gượng, nói:
-Nhưng hiện tại có một vấn đề, vốn dĩ nghi thức này, phó Chủ tịch thành phố nhận lời làm chủ. Nhưng gần đến ngày rồi, Ủy ban nhân dân thành phố lại gọi điện đến, nói phó Chủ tịch Phùng không sắp xếp đến được!
Anh nói nếu nghi lễ không có lãnh đạo thành phố tham gia, tiêu chuẩn của chúng ta quá thấp rồi!
Trần Kinh chau mày, Lưu Khúc Phong ở bên cạnh nói:
-Chúng tôi liên lạc với các lãnh đạo khác, nhưng anh Phùng không đến, các lãnh đạo khác cũng không muốn đến! Hiện tại làm cho chúng tôi rất bị động.
-Vì mấy việc này mà hai người các anh đến tìm tôi, muốn chỉ điểm?
Trần Kinh nói to.
Tần Lam và Lưu Khúc Phong đều đỏ mặt, Tần Lam nói:
-Bí thư, hiện tại trong thành phố có công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật Hoành Bác, bọn họ nói có thể giúp chúng ta mời phó Chủ tịch Phùng, nhưng phải trả 100 nghìn tiền phí cải tạo công trình thông tấn.
-Cái gì mà lộn xộn vậy? 100 nghìn cái gì? Đưa cho họ 100 nghìn thì chắc chắn mời được phó Chủ tịch Phùng sao?
Trần Kinh tức giận nói:
-Hay ý các anh là Phó Chủ tịch Phùng không muốn đến, là vì tiền của các anh vẫn chưa đến nơi?
-Các anh không động não mà nghĩ, phó Chủ Tịch Phùng là lãnh đạo quan trọng của thành phố, ông ta là người không tuân thủ kỉ luật như vậy sao?
Trần Kinh phẫn nộ nói.
-Hai người các anh thật là hồ đồ, may mà các anh không làm bừa, nếu không không biết sẽ gây ra chuyện lớn như thế nào!
Tần Lam và Lưu Khúc Phong vô cùng xấu hổ, đứng ở đó không biết nói gì mới thỏa đáng.
Trần Kinh đi vào văn phòng, ngồi trên ghế của mình, mắt nhắm hờ.
Dường như có thể khẳng định, Tần Lam và Lưu Khúc Phong đã rơi vào bẫy, chỉ cần bọn họ bỏ ra 100 nghìn, sau đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thật sự là cây muốn lặng gió chẳng ngừng, luôn có người vắt óc tìm kế, tìm mọi cách cản trở Lân Giác phát triển bình thường.
Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn, sắc mặt trở nên khó coi khác thường.
Hắn cảm thấy mình không thể vững như thái sơn được nữa, người tốt bị bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi, người ta đã đứng lên đầu mình rồi, nếu không nghĩ cách phản kích, sau này không biết còn có bao nhiều chuyện nữa.
Vừa nghĩ tới phản kích, Trần Kinh lại chau mày.
Hiện tại vẫn là nhân sự không đắc lực, Ủy ban pháp luật chính trị, cục công an đã không cùng một tuyến với mình rồi!
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách