In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 482:. Oan Gia Hội Tụ!
iệt thự Ngọc Sơn.
Nhà của Trần Chi Đức ở trong một cái biệt thự nhỏ cạnh núi.
Biệt thự nhỏ từ bên ngoài nhìn qua bố cục rất cũ kĩ, vẫn là kiến trúc kiểu Liên Xô, nằm ở phía nam hướng về phía bắc, hai bên vách tường đầy dây thường xuân, đúng là mùa thường xuân, dây thường xuân xanh um tươi tốt, nhìn vào thấy sức sống bừng bừng.
Về việc của tập đoàn khách sạn Sở Giang, Trần Kinh trực tiếp phụ trách với Trần Chi Đức, hôm nay hắn liền lần đầu tiên tới thăm hỏi Trần Chi Đức.
Thời điểm cuối tuần, xe cộ ra vào núi Ngọc Sơn rất nhiều, Trần Kinh dự định chào hỏi thư kí cuả phó chủ tịch tỉnh Hách Tuấn Giới trước, Hách Tuấn Giới là một người khôn khéo hết sức.
Y tuy rằng không biết rõ quan hệ giữa Trần Kinh và Trần Chi Đức, nhưng ngày đó ở sân golf Đông Đường, y chỉ có thể ở bên ngoài xe đợi, còn Trần Kinh thì cùng Phó chủ tịch tỉnh Trần đánh bóng.
Sau đó Trần Kinh gọi điện thoại liên hệ với y, gọi y là Hách ca, Hách Tuấn Giới liền nhạy bén ý thức được lai lịch của Trần Kinh có thể rất không tầm thường, cho nên y đặc biệt nhiệt tình với Trần Kinh.
Trần Kinh đề xuất muốn gặp Trần Chi Đức.
Hách Tuấn Giới liền lập tức báo cáo Trần Chi Đức.
Trần Chi Đức vung tay lên nói:
-Cậu đưa cho Trần Kinh một tấm giấy thông hành Ngọc Sơn, bảo hắn chờ đến lúc ta nghỉ thì tới nhà của ta.
Hách Tuấn Giới được tin này, không dám chậm trễ, nhanh chóng làm giấy thông hành cho Trần Kinh, cũng tự mình đưa cho Trần Kinh.
Trần Kinh trên tay có giấy thông hành, tự mình lái xe tiến vào khu biệt thự Ngọc Sơn, thông suốt không gặp trở ngại gì.
Mà ở cửa biệt thự Ngọc Sơn, rất nhiều xe từ phía dưới huyện tới đỗ thành hàng dài, một vài ông tai to mặt lớn, nhìn qua có thể thấy phái đoàn cán bộ giàu có vây quanh ở cửa cẩn thận đưa cho nhân viên gác cửa, cũng cười theo.
Nhưng mặc cho bọn hắn nói hết lời, không cho vào chính là không cho vào.
Nói đùa, đây là viện số một của tình, làm gì có chuyện cho người ra vào dễ dàng?
Trần Kinh giảm tốc độ xe, nhân viên gác cửa "BA~!" Nghiêm, sau đó chào một cách tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội. Trần Kinh đang muốn đi vào, từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe, biển xe là của Đức Cao.
Hắn vươn đầu ra sau xem xét, đúng lúc nhìn thấy sau xe đi xuống một người.
Trần Kinh nhíu nhíu mày. Vội vàng rút đầu vào trong xe, thực ứng với một câu nói, không phải oan gia không chạm trán, người này rõ ràng là Lưu Tích Nhân.
Lưu Tích Nhân nhận ra xe Trần Kinh, hắn xuống xe nhìn về hướng cửa, vừa hay nhìn thấy Trần Kinh.
Trần Kinh không dừng lại, ở hai bên ** chào theo nghi thức quân đội nhìn theo. Lái xe nhanh như chớp biến mất khỏi cửa, làm cho cả đám phía sau ngưỡng mộ.
Lưu Tích Nhân vẻ mặt có chút phức tạp, nhìn theo hướng Trần Kinh biến mất kinh ngạc sững sờ.
Trần Kinh từ Đức Cao một bước tiến lên tỉnh, có thể nói là rồng về biển lớn, trời cao mặc chim bay rồi.
Mặc dù chỉ là đảm nhiệm trưởng ban, nhưng vào ban Tổ chức, tương lai phát triển so với phía dưới cắm đầu làm không chỉ tốt hơn một chút nửa chút.
Mà trái lại nhìn bản thân Lưu Tích Nhân, hắn từ Bí thư Quận ủy đề bạt đến Phó Chủ tịch thành phố. Hiện tại Bí thư Quận ủy quận Đức Thủy lập tức có thể nhập vào thường ủy, một ủy viên thường vụ tỉnh, so với hắn một Phó Chủ tịch thành phố xếp hạng gần cuối. Hoàn toàn cao hơn rồi, không phải một chút một ít.
Lưu Tích Nhân ở Đức Cao, ông ta cảm giác chính là ở ngoài rìa, nếu không phải vấn đề tuổi tác, ông ta đều hoài nghi mình có nên đi đến viện dưỡng lão rồi hay không.
Trần Kinh lái xe đến cửa nhà Trần Chi Đức, từ trong xe chuyển ra hai thùng đặc sản của Đức Cao, trực tiếp nhấn chuông cửa.
Nhân viên mở cửa vừa nghe là Trần Kinh, hắn gật đầu nói:
-Vào đi, Trần Chủ tịch vừa mới đi ra ngoài, dặn là cậu hãy đợi ở phòng khách!
Gã giúp Trần Kinh lấy đồ, dẫn Trần Kinh đến phòng khách lầu một.
Trong phòng khách không có ai. Trống rỗng, Trần Kinh một mình ngồi trên sô pha chán chết đi được.
Hắn liền cầm điều khiển từ xa của TV lên, mở TV bắt đầu hăng hái xem tin tức.
-Ba, ba về rồi..
Một âm thanh thình lình từ tầng trên vang lên.
Trần kinh ngơ ngác một chút, liền thấy một người đi xuống. Tóc có chút dài, mặc một bộ quần áo bò chặt ních, hai cánh tay đút ở trong túi quần, rất thời trang, hiện đại.
Trong lòng Trần Kinh có chút đau khổ, sau khi vào cửa mình có thể gặp Lưu Tích Nhân, hiện tại bỗng nhiên lại gặp Trần Lâm.
Trần Lâm không để ý đi xuống, liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Kinh.
Vẻ mặt của cậu ta khoa trương hơn so với Trần Kinh, cậu ta há to miệng, nhìn chằm chằm Trần Kinh, vẻ mặt kinh hãi bộc lộ trong lời nói!
-Thiếu gia Trần, chúng ta lại gặp mặt!
Trần kinh thản nhiên nói.
-Anh... Anh... Anh vào bằng cách nào?
Trần Lâm nói, hắn vội vàng từ cầu thang bước xuống.
-Anh làm thế nào tới được nơi này?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:
- Tôi đương nhiên là đi bộ vào!
Trần Lâm sắc mặt có chút khó coi, nói:
- Lão Hàn, lão Hàn!
Nhân viên vừa rồi đón Trần Kinh từ bên ngoài đi tới, nói:
- Nhị công tử, chuyện gì?
Trần Lâm chỉ vào cái mũi Trần Kinh nói:
- Hắn tới làm gì? Ông cho hắn vào sao?
Lão Hàn ngẩn người, Trần Lâm lại nói:
- Tôi nói vừa rồi ở trên lầu tôi thấy sao ông lại ôm hai cái thùng to làm gì! Ông không biết ba tôi không nhận quà cáp sao?
Lão Hàn lắp bắp mà nói:
- Tôi không biết là quà cáp, là lúc nãy Trần trưởng ban giao cho tôi đấy!
Trần Lâm cười ha ha, vui vẻ, nói:
- Nào dám đối tốt, ban Tổ chức đem quà vào nhà của tôi, ban Tổ chức không phải quản cán bộ đấy sao, mình đứng không vững, sao quản được cán bộ?
Cậu ta đặt mông ngồi ở đối diện Trần Kinh, nói:
- Cái kia... Ồ, đúng, Trần trưởng ban. Anh quản cán bộ giám sát, mình cũng không giám sát được chính mình, làm sao giám sát những người khác?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Trần Lâm, nói:
- Được rồi, anh Hàn, anh cứ đi làm việc đi! Hai hộp đồ vật kia để ở đó trước đã, Trần công tử không cần thìanh đem ra xe tôi cũng được, chỉ có điều Chủ tịch tỉnh Trần nếu mắng tôi, nói là tay không đến, anh phải làm chứng cho tôi, tôi cũng không phải là hai tay trống trơn!
Lão Hàn như trút được gánh nặng lui về sau, Trần Lâm trong lòng đột nhiên giật mình.
Lời Trần Kinh nghe hương vị không đúng, nghe giọng điệu, quan hệ hắn với phụ thân không giống người thường.
Trên mặt cậu ta có chút hồ nghi, không ngừng soi xét Trần Kinh.
Trần Kinh cười nói:
- Trần công tử, sao? Cậu soi xét tôi từ trên xuống dưới, không quen tôi sao?
Sắc mặt Trần Lâm có chút khó coi, nói:
-Anh được lắm! Tôi xem như anh giỏi, anh thực sự nghĩ rằng tôi không có cách nào với anh? Anh có tinh không, hiện tại tôi có thể đuổI anh ra ngoài, xem lão già có thể làm gì được tôi?
Trần Kinh cười ha hả, hắn đột nhiên cảm giác Trần Lâm có chút đáng yêu.
Mặc dù nói nói khá mãnh liệt, nhưng thật sự không sâu sắc, nói chuyện làm việc rất nóng giận.
Trần Kinh nói:
-Cậu đuổi tôi đi, giống như ngày tôi đuổi cậu sao? Vậy cậu phải gọi điện thoại kêu ** mới đúng, bằng không sẽ không giống!
- Anh...
Trần Lâm mặt xám ngắt, đứng dậy muốn phát tác.
Nụ cười trên mặt Trần Kinh dần dần nhạt đi, nói:
- Ngồi xuống!
Trần Lâm kinh ngạc nhìn về phía Trần Kinh, Trần Kinh nói:
- Chuyện ngày đó tôi thấy anh chưa có nghĩ kĩ lại, ngày đó trường hợp như vậy, ban Tổ chức nhiều cán bộ như vậy, hơn nữa Tam Giang ngư quán nhiều khách như vậy. Cậu có biết cách làm của cậu ảnh hưởng rất ác liệt hay không?
Cậu và Biên Thạc Lâm có ân oán cá nhân cái gì, nói lý ra chi bằng giải quyết cho xong, có bắt buộc làm thành bộ dạng như hôm đó không?
Trần Kinh giọng điệu nghiêm khắc, lúc nói chuyện hai mắt chăm chú nhìn Trần Lâm, có một khí thế nghiêm nghị không thể phạm, Trần Lâm hoàn toàn ngây dại, có chút không tin lỗ tai và ánh mắt của mình.
Củ chuối thật, tinh tướng quá đi!
Nơi này chính là nhà mình, tiểu tử này không ngờ ở trong này còn giáo huấn mình một trận?
Không tự chủ được, Trần Lâm lại ngồi xuống.
Trần kinh nói:
- Chuyện ngày đó, Trần Chủ tịch đã biết! Sao? Cậu xấu xa như vậy sao? Chuyện bé tí thế này mà cũng về cáo trạng?
-Hả?
Trần Lâm cả kinh, sắc mặt thay đổi trắng bệch
-Anh nói cái gì? Anh nói lão già...
- Không thể nào!
Trần Lâm nói như đinh đóng cột.
- Lão già làm sao có thể biết chuyện đó? Hơn nữa Trần Lâm ta cũng không phải người như vậy, tôi muốn chỉnh anh, có đầy cách, còn phải dùng tới chiêu trở về nói cho lão già sao?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:
- Tôi cũng không gạt cậu, mấy ngày hôm trước tôi cùng Trần Chủ tịch đến gần Đông Đường chơi bóng, anh ấy liền nhắc đến việc này…
- Đông Đường?
Trần Lâm chỉ chỉ phía đông.
-Tại cái Đông Đường? Đánh Golf?
Trần Kinh gật gật đầu, Trần Lâm đảo mắt, cười ha hả nói:
-Anh thật sự là khoác lác không nộp thuế, anh cùng lão già đánh Golf? Anh nghĩ anh là ai? Một trưởng ban nhỏ, còn cùng lão già đánh Golf!
Cậu ta dừng một chút, nói:
- Nói thật với anh, lão già nhà tôi căn bản không biết đánh Golf, anh gạt người cũng không hỏi thăm trước một chút!
Trần Kinh cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV đi, nói:
- Thật sao? Tuy nhiên ngày đó không chỉ một mình tôi, còn có Phó chủ nhiệm Tỉnh ủy Uông, mặt khác, điện khí Seoul Phác Lâm Tương, hồng tân điện tử Đài Loan Thiệu Minh đều có mặt...
Trần Lâm vừa nghe Trần Kinh nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, kinh ngạc nói không nên lời.
Một mình hắn buồn bực thật lâu, mới nói:
- haiz! Trần...
- Tôi là Trần Kinh!
Trần Lâm tiếp lời nói:
- Đúng, đúng, Trần Kinh! Tôi trước kia làm sao lại chưa gặp qua anh, cũng chưa từng nghe qua anh, anh người ở nơi nào?
Trần Kinh không nhịn nổi cười nói:
- Tôi người Sở thành, người anh chưa từng nghe qua rất nhiều! Chưa từng nghe qua tôi có cái gì kỳ lạ đâu?
Trần Lâm sắc mặt nắng mưa bất định, đôi mắt luôn lơ đãng nghiêng mắt nhìn Trần Kinh, một lát sau, nói:
- Tôi và Biên Thạc Lâm có thù oán, tôi không nhìn nổi tiểu tử kia cả ngày giả bộ tài trí hơn người, tôi muốn tìm hắn gây chuyện, sao anh lại ra mặt giúp nó?
- Ha ha!
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng Trần Chi Đức cười, sau đó tiếng bước chân mạnh mẽ leng keng càng lúc càng gần.
Trần Lâm lập tức bắn người lên, nói:
- Không nói với anh nữa, sau này ta sẽ tìm anh, ta... Anh... Anh đừng nói gặp qua tôi!
Trần Lâm vội vội vàng vàng, nhanh như chớp lên lầu, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trần Kinh kinh ngạc nhìn cậu ta chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, trong lòng không nhịn nổi cười, nhưng lúc này cũng không cho phép hắn phân tâm, bởi vì tiếng bước chân Trần Chi Đức đã đến ngoài cửa phòng khách rồi.
Trần Kinh đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng khách, Trần Chi Đức một thân quần áo Thái Cực trắng nõn tơ lụa xuất hiện tại cửa, Trần Kinh vội hỏi:
- Trần Chủ tịch tỉnh, chào anh!
Trần Chi Đức vừa nhìn thấy Trần Kinh, hí mắt cười rộ lên, nói:
- Trần Kinh, đồ vật phía ngoài là cậu đem tới hay sao? Đều là đặc sản vùng núi, cái loại nấm cây tùng hương vị tốt nhất, Đức Cao bên kia nhiều nhất, không ngờ cậu vào thành, lòng vẫn ở vùng Đức Cao! ( chưa xong còn tiếp
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách