Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 180: Tranh Luận Lớn
Đàm phán đóng băng!
Hoàng Khải thống lĩnh đoàn khảo sát đêm đó định rời khỏi Lễ Hà.
Chuyện này ở Lễ Hà dẫn đến nguy cơ lớn, Thư Trị Quốc suốt buổi tối tổ chức hội nghị thương thảo đối sách, lãnh đạo chủ chốt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tham dự, Phó phòng và Trưởng phòng Phòng Kinh tế thương mại đều tham dự.
Trong cuộc họp, Trần Kinh báo cáo tình hình đàm phán hôm nay giữa yến hội.
Thư Trị Quốc một chữ không nói, y không nói chuyện, các lãnh đạo khác ở huyện đều khó mà nói cái gì, tình hình khá lạnh lẽo.
Thật lâu sau, Phó chủ tịch huyện Vương Hàm Dương hướng Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần, cậu hôm nay đàm phán có phải hay không hơi qua loa? Điều kiện chúng ta hiện có, có thể hấp dẫn một xí nghiệp lớn quốc tế đến đầu tư, đây là việc vui lớn, chúng ta trên tay không có bao nhiêu lợi thế, cho nên số lượng vừa phải nhượng bộ, là rất tất yếu!
Tâm tình Trần Kinh hạ xuống, chấm dứt đàm phán, hắn còn chưa kịp hướng lãnh đạo báo cáo kết quả đàm phán, chuyện trên bàn đàm phán hôm nay lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều đã biết.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên, trước lợi ích lớn, lòng người khá rối loạn, nhiều người hôm nay tham gia đàm phán, đều đối với vấn đề tập đoàn Hồng Thành rất bức thiết. Bức thiết đến mức bọn họ không thích phá vỡ trình tự báo cáo vấn đề bình thường, trực tiếp báo cáo với cấp trên.
Đối mặt với câu hỏi của Vương Hàm Dương, Trần Kinh trầm mặc không nói, hắn có thể nói được gì? Được làm vua thua làm giặc, chuyện này nếu thành công, tất nhiên làm sao có thể để ý. Nhưng bây giờ, chuyện này thất bại, hắn có thể nói được gì? Tất cả suy nghĩ của hắn nói ra đều là vô ích.
Người đang ngồi trong phòng, mọi người nghĩ đến chính là một việc, nếu không phải là không tiếc trả giá giữ tập đoàn Hồng Thành lại, cái gì là không tiếc cái giá phải trả? Phải bỏ qua sự chống cự, đối với yêu cầu của Hồng thành đều đáp ứng, đây là thái độ đối mặt đúng đắn với chuyện này sao?
Mặc cho chính phủ, thu hút đầu tư, mục đích là gì? Mục đích căn bản không phải là phát triển kinh tế địa phương, nâng cao trình độ cuộc sống nhân dân?
Nhưng nếu thu hút đầu tư bất lương, gánh nặng trên lưng chính phủ rất trầm trọng, hy sinh lợi ích dân chúng rất nhiều, như vậy thu hút đầu tư có giá trị gì? Rõ ràng ví dụ chính là tập đoàn Thái Thủy, tập đoàn Thái Thủy năm đó tiến vào Lễ Hà, toàn bộ thành phố Đức Cao đều thừa nhận, cảm thấy Thái Thủy nhập trú, đối với kinh tế Lễ Hà có ảnh hưởng rất tích cực.
Lúc ấy còn có người đoán trước, kinh tế Lễ Hà vì có Thái Thủy tiến vào, sẽ có kinh tế xếp hạng hàng đầu trong các huyện thị của thành phố Đức Cao, nhưng trên thực tế từ khi Thái Thủy tiến vào, đã gây nên cho nhân dân và toàn bộ huyện Lễ Hà một gánh nặng lớn.
Không chỉ là gánh nặng lớn, Thái Thủy cũng thành nhân tố không ổn định nhất Lễ Hà, xí nghiệp thiếu trách nhiệm với xã hội, cơ chế trói buộc xí nghiệp mất đi, khiến Thái Thủy trở thành con sâu hút máu lớn, cao thấp Lễ Hà, đều thành người bị hại, lúc này tự tiến cử Hồng Thành, là muốn dẫm vào vết xe đổ Thái Thủy sao?
Thư Trị Quốc trầm mặc không nói, vẻ mặt ông ta biến ảo không ngớt, biểu hiện trong lòng ông ta tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt.
Mà vào lúc này, mới nhậm chức quyền Chủ tịch huyện Lỗ Quyền lên tiếng nói:
- Lâm trận tự loạn là binh gia tối kỵ, trước mắt việc đã đến nước này, tôi xem chúng ta còn phải tín nhiệm đồng chí Trần Kinh. Mặt khác, phía Đài Loan phản ứng cũng có chút quá nhạy cảm, nếu bọn họ thật sự thành ý mà đến, tâm tính sẽ không như vậy yếu ớt, động sẽ lấy mất tướng uy hiếp, kia thuyết minh bọn họ còn chưa có tâm lý đàm phán.
- Đàm phán như vậy, thời cơ thành công sẽ không chín nếu chúng ta cứ nhất định phải thành công, chúng ta sẽ hy sinh quá lớn. Chúng ta không thể đủ khả năng phát triển đối với tương lai Lễ Hà.
Lỗ Quyền lên tiếng ủng hộ Trần Kinh, không khí hội trường có hơi tế nhị, Lỗ Quyền lên tiếng, đến Triệu Nhất Bình nói.
- Tôi ủng hộ ý kiến của Chủ tịch huyện Lỗ, vấn đề thu hút đầu tư ở Lễ Hà chúng ta đã có vết xe đổ. Mọi người nghĩ lại Thái Thủy hiện tại, Đảng ủy và nhân dân Lễ Hà chúng ta đã trả giá bao nhiêu? Cho nên, lúc chúng ta đối mặt với tập đoàn Hồng Thành, tâm lý chúng ta phải vững chắc, không thể chỉ vì cái trước mắt!
Triệu Nhất Bình cầm một cái bút, lắc lắc cái bút, chỉ trỏ, y nghiễm nhiên khôi phục thần khí trước kia.
Mấy tháng gần đây, y bị Thư Trị Quốc đè xuống, thình lình Thư Trị Quốc lại chỉnh y, y không có một ngày lành lặn. Không chỉ như thế, trên chính trị, y cũng mất đi thời cơ tốt nhất để tiến thêm ở Lễ Hà.
Vị trí Chủ tịch Huyện Lễ Hà, cuối cùng không có thuộc về y, đối với y là đả kích tương đối lớn.
Nhưng hôm nay, tất cả lo lắng trong lòng Triệu Nhất Bình dường như đều biến mất, lập trường y rõ ràng dứt khoát ủng hộ Lỗ Quyền, kỳ thật chính là ủng hộ Trần Kinh.
Y ủng hộ, trong cuộc họp khiến gây lên một trận xao động. Hiện tại ở Lễ Hà, tin tức Triệu Nhất Bình không thích Trần Kinh, Trần Kinh nhiều lần đối nghịch với Triệu Nhất Bình nhiều nhất, trong miệng người ngoài, Trần Kinh và Triệu Nhất Bình tồn tại đối lập.
Chuyện Triệu Nhất Bình làm nhiều nhất ở Huyện ủy, là chèn ép Trần Kinh. Mà mỗi một sự thành công trong công việc của Trần Kinh, dường như đều ảnh hưởng đến uy tín của Triệu Nhất Bình, hai người giống như hai mục tiêu để nói đến.
Hôm nay Triệu Nhất Bình sao đột nhiên thay đổi tính tình ủng hộ Trần Kinh? Ở huyện hai nhân vật số hai, số ba đồng thời tỏ thái độ ủng hộ Trần Kinh, những ủy viên thường vụ khác đều lên tiếng. Lúc trước hai người Hoàng Tiểu Hoa nóng lòng muốn thử, còn có Bí thư Đảng ủy thị trấn Lễ Hà Tả Thu Minh đều lựa chọn trầm mặc.
Thư Trị Quốc vẫn thay đổi vẻ mặt, mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
- Trưởng phòng Trần, cậu nói cụ thể hơn đi, cậu thấy chúng ta còn có cơ hội hay không, có cơ hội thành công không?
Trần Kinh nói:
- Cơ hội chúng ta khẳng định có!
Trần Kinh đứng dậy, đi đến giữa phòng họp, trên tường treo một tấm bản đồ giao thông toàn Đức Cao.
- Mọi người thấy đấy, trên tấm bản đồ này, thị trấn Lễ Hà chúng ta giống như ở trung tâm. Huyện Lễ Hà chúng ta còn có cách nói, là phong nhãn của toàn bộ dãy núi Sở Dung! Cách nói này chúng ta có thể coi là mê tín.
- Nhưng người Đài Loan tin phong thủy, tôi tin tưởng, ban giám đốc Hồng Thành, không thể không biết vị trí đặc thù của Lễ Hà. Đây là thứ nhất!
- Thứ hai, chúng ta nhìn lên tấm bản đồ giao thông này, Lễ Hà chúng ta nằm trên tuyến giao thông Bắc Kinh – Quảng Châu, đường sắt vận chuyển thuận lợi. Hơn nữa, vị trí Lễ Hà quyết định, tương lai Dung Châu, tỉnh Sở Bắc rất nhiều đường cao tốt đều qua Lễ Hà. Về giao thông Lễ Hà trong toàn bộ dãy núi Sở Phòng là thuận tiện nhất, tập đoàn Hồng Thành có thể không suy xét nhân tố này hay sao?
Trần Kinh chậm rãi nói, tổng cộng có tám điều kiện có lợi, tám điều kiện có lợi này của hắn vừa nói xong, Thư Trị Quốc đập bàn nói:
- Tốt! Trần Kinh, cậu chuẩn bị rất tốt! Cậu nếu nói chúng ta có tám điều có lợi này, nói lên trong lòng cậu đã nắm chắc. Một khi đã vậy, cậu cứ yên tâm phát huy, hiện tại chúng ta đồng tâm hiệp lực, làm tốt công việc, không luận bàn thị phi ưu khuyết điểm nữa!
Ông ta nhíu mày, bỗng nhiên đổi chuyển, nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng Trần, tôi nghe tám điều cậu nói, đại bộ phận đều là hiểu biết và nghiên cứu về Quách Trường Tỉnh và tập đoàn Hồng Thành, cậu có biết về con người Hoàng Khải không? Tính cách, cá tính hắn có biết không?
Trần Kinh nói:
- Hoàng Khải cũng giống tôi, tôi biết, ban đầu tư vĩnh viễn không quyết định chuyện đầu tư, tập đoàn Hồng Thành đầu tư bên ngoài, đều do Ban giám đốc quyết định. Chúng tôi chấm dứt đàm phán, không cần tôi báo cáo, các lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chẳng phải đều biết chi tiết đàm phán sao?
- Hoàng Khải cũng vậy, biểu hiện của hắn trên bàn đàm phán hôm nay, cũng không cần hắn báo cáo, Quách Trường Tỉnh và lãnh đạo Hồng Thành đều sẽ biết chuyện này!
Trần Kinh nói chuyện rất sắc bén, Nhâm Chí Hiền bên cạnh hắn liền đỏ mặt, Thư Trị Quốc cũng hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, nói:
- Trần Kinh này, sao lại có vị dụ thế! Tin tức truyền đi thông suốt, có thể nói lên tất cả mọi người chúng ta đều quan tâm đến công việc của cậu, cậu không nên suy nghĩ linh tinh!
Mệt chết đi, Trần Kinh về đến nhà, đạt túi công văn xuống sô pha, người uể oải ngồi trên ghế.
Một ngày ăn có ít cơm, bây giờ đã qua 10 giờ, cơm tối còn chưa ăn. Cả ngày bị gây sức ép, Trần Kinh ở bên ngoài không thấy sao, về đến nhà mới cảm thấy mệt.
Kim Lộ lại gần giúp Trần Kinh cởi giầy, một đôi tay mềm mại vuốt lưng Trần Kinh:
- Anh làm việc thật liều mạng, toàn bộ Lễ Hà, dường như chỉ mình anh làm việc.
Trần Kinh bưng chén trà lạnh trên bàn, càu nhàu mấy tiếng rồi uống, lắc đầu nói:
- Lão Đài Loan khó đối phó, hôm nay trưởng ban Hoàng Khải của Hồng Thành, dáng vẻ bệ vệ, mũi cao không sợ chết, nghĩ ràng toàn bộ Lễ Hà chúng ta là người ăn xin!
Kim Lộ đau lòng giúp Trần Kin đấm lưng, ôm hắn từ phía sau, nói:
- Đừng buồn nữa, không nên nhớ đến những người đó, anh không phải thường nói, cánh rừng lớn cái gì cũng có sao?
Khóe miệng Trần Kinh co rúm lại, nói:
- Em yên tâm, anh đối với người họ Hoàng kia không có thành kiến. Anh chỉ thất vọng, đối với người và chuyện Lễ Hà có hơi thất vọng...
Hắn đột nhiên quay lại nhìn Kim Lộ, nói:
- Lộ, em cảm thấy anh thế nào?
- Đương nhiên cảm thấy anh tốt, bằng không sao em...
Trên mặt Kim Lộ xấu hổ, Trần Kinh nói:
- Anh không phải nói ý này, ý anh nói, em cảm thấy anh có phải là một vị quan tốt hay không?
- Quan tốt mà... tất nhiên là, toàn bộ Lễ Hà số anh tốt nhất!
Kim Lộ nói, ý cười trên mặt dào dạt, có ý nói giỡn chọc cười.
Trần Kinh nhắm hờ hai mắt, trong đầu hắn, những nhân vật quan trọng trong chính đàn Lễ Hà, giống như đèn kéo quân xẹt qua trong đầu hắn, hắn không kìm được đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân đang đi trên một con đường đúng hay sao?
Nếu đi trên một con đường đúng, vì sao lại có nhiều người lòng dạ khó lường nhìn chằm chằm mình như thế?
Chuyện Hồng Thành, nếu thành công tất nhiên là tốt, nhưng nếu thất bại thì sao?
Trần Kinh không dám suy nghĩ đến hậu quả kia, hắn chỉ cảm thấy phải làm một việc thật không dễ dàng, phải cố làm, dám làm, bên miệng nói thoải mái, nhưng chính mình làm, mới thấy gian nan khó khăn.
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách