Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106: Lai Lịch Không Phải Vừa
Đoạn phim tuyên truyền về hình tượng Lễ Hà có tên là “Ấn tượng Lễ Hà”.
Ý nghĩa của tên đoạn phim tuyên truyền này là đội tuyên truyền huyện ủy đang làm việc, nhưng Hoàng Tiểu Hoa biết rõ, phát đoạn phim này lại là ý bí thư Thư Trị Quốc.
Trong đoạn phim tuyên truyền, đạo hạnh rất cao, nhất là việc lựa chọn công ty phát phim tuyên truyền lại vô cùng quan trọng, lần này Lễ Hà đã chọn hãng truyền thông Tam Giang, Hoàng Tiểu Hoa ngầm biết, lai lịch của công ty này không phải vừa, lại có quan hệ vô cùng chặt chẽ với bí thư Trị Quốc trong huyện.
Phát đoạn phim tuyên truyền ở địa phương, không phải bất cứ công ty nào cũng làm được, phát là một chuyện, mấu chốt là cái thứ phát ra ấy có tầm ảnh hưởng lớn đến đâu, đó mới là điều quan trọng.
Cái được gọi là tầm ảnh hưởng, không hẳn chỉ tầm ảnh hưởng xã hội, một khi mà một đoạn phim được chiếu lên, có thể đến được bàn làm việc của lãnh đạo hay không, có thể thu hút lãnh đạo xem không, đây mới là mấu chốt.
Mà muốn nắm chắc được mấu chốt này, quan trọng hơn cả chính là phải chọn lựa một công ty tốt, lần này Lễ Hà chọn công ty truyền thông Tam Giang, nghe nói là thần thông quảng đại trong lĩnh vự này rồi.
Cậu có dám chắc Trần Kinh và giám đốc Phạm của hãng truyền thông Tam Giang có quan hệ không hề đơn giản không?
Hoàng Tiểu Hoa nhíu mày nói, bây giờ y đang rất nhạy cảm với cái tên Trần Kinh, một khi mà nhắc tới Trần Kinh, y liền không kìm nổi phải hỏi tường tận.
Chu Tiến gật đầu đáp:
Tuyệt đối không sai, quan hệ của hai người không hề bình thường chút nào, hôm đó, phó phòng Trần và giám đốc Phạm nói chuyện đến tận 1-2 giờ sáng!
Hoàng Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, đầu mày trợn ngược lên, Chu Tiến bỗng tiến gần lại, nói nhỏ:
Chủ nhiệm, thật ra tôi cảm thấy phó phòng Trần phòng lâm nghiệp rất có khả năng là người có nhiều lai lịch!
Hoàng Tiểu Hoa sửng sốt:
Sao cậu lại nói như vậy? Sao lại nói hắn có nhiều lai lịch?
Khóe miệng Chu Tiến nhếch lên đáp:
Chủ nhiệm Hoàng, điều này cũng không phải là tôi phỏng đoán lung tung! Tôi còn nhớ phó phòng Trần đã từng viết một bài văn, có liên quan đến việc các doanh nghiệp nhà nước cải cách Trung Quốc có tài sản thất thoát. Anh nói xem, một bài văn không hợp thời như vậy, sao có thể phát biểu trên một tờ báo của huyện được chứ? Anh không cảm thấy trong này có uẩn khúc gì sao?
Hoàng Tiểu Hoa giễu cợt, nói:
Có uẩn khúc gì chứ? Tôi thấy không hề có chút kỳ lạ gì, Trần Kinh được mệnh danh là tài tử Sở Giang, có quen biết mấy người trong giới truyền thông cũng là điều bình thường, làm sao mà nhất định phải có lai lịch gì chứ?
Không chỉ có thế đâu!
Khuôn mặt Chu Tiến lộ rõ vẻ thần bí, y hạ giọng nói:
Tôi khá chú ý đến động thái trong tỉnh, doanh nghiệp nhà nước cái cách, tài sản thất thoát nghiêm trọng, vấn đề này được đưa ra sớm nhất là vào tháng 6 năm nay, mà người nêu ra lại chính là phó chủ tịch tỉnh vừa mới được nhận chức.
Anh nói xem phó chủ tịch tỉnh Trần nêu ra vấn đề này, phó phòng Trần của chúng ta viết bài văn này cũng gần như vào thời điểm đó, anh không cảm thấy trùng hợp sao?
Ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa chợt lóe lên, rồi ngay lập tức biến mất, y bưng chén trà lên chầm chậm uống, một lúc lâu sau, y nói:
Thôi được rồi, chủ nhiệm Chu, anh cũng đừng đoán bừa nữa. Đến phó chủ tịch tỉnh Trần cũng bị léo ra rồi, anh đúng là chỉ nghĩ ngợi lung tung!
Tôi không phải.....
Chu Tiến có phần hơi nôn nóng.
Hoàng Tiểu Hoa chặn ngay lời anh ta nói:
Được rồi, anh có vội gì thì đi đi, tôi còn bận có chuyện phải làm!
Chu Tiến lắc lắc đầu, nói:
Được rồi, bây giờ tôi phải vội đi, những gì tôi nói là thật lòng, ngài không nên không tin như vậy!
Chu Tiến đi rồi, chính tại thời khắc Chu Tiến đóng cửa lại, Hoàng Tiểu Hoa liền nhấc điện thoại lên, việc đầu tiên mà y làm là điều tra lại lịch của Trần Kinh!
Là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, muốn lấy được hồ sơ của một cán bộ là điều dễ dàng, rất nhanh chóng, hồ sơ của Trần Kinh đã được đem đến bàn làm việc của Hoàng Tiểu Hoa, y nhìn từng chữ từng chữ, xem xét vô cùng cẩn thận.
Quan hệ người nhà: cha: Trần Chi Đống.
Trần Chi Đống?
Hoàng Tiểu Hoa lầm bầm, toàn thân đột nhiên rung động, bất thình lĩnh y mở ngăn kéo ra, tay chân luống cuống lật đống báo lên, tìm đến mục thời sự trang đầu tờ nhật báo Sở Giang ngày nào đó:
Ủy viên thường vụ huyện ủy mới nhậm chức, phó chủ tịch tỉnh đồng chí Trần Chí Đức thị sát công nghiệp nặng sở thành, khuyến khích các doanh nghiệp tự lực cánh sinh, mở rộng đổi mới, dũng cảm tiến tới con đường mới...
Trần Chi Đống? Trần Chi Đức?
Hoàng Tiểu Hoa mở to mắt nhìn vào cái tên trong hồ sơ, sau đó lại nhìn vào tên của phó chủ tịch tỉnh Trần trên tờ báo, rất lâu sau đó, y đồng thời vứt bỏ hồ sơ và tờ báo đang cầm trên tay, trong lòng y khó có thể bình tĩnh lại được, trong đầu không ngừng suy ngẫm.
Đột nhiên, y nghĩ tới rất nhiều thứ.
Y nghĩ mấy tháng trước, Mã Bộ Bình gặp phải nguy cơ di dân gây rối, đơn thương độc mã tiến vào huyện, lúc đó mọi người đều không coi trọng ông ta, nhưng ông ta lại lấy lại danh dự một cách có kỳ tích, sau chuyện đó, có người chứng thực Trần Kinh và Mã Bộ Bình luôn có mặt cùng nhau trên tỉnh.
Sau đó, y lại nghĩ, Mã Bộ Bình gặp phải chuyện công nhân viên chức gây rối tại xưởng xi măng ở thị trấn Dịch Chu, có người lật lại sổ sách cũ của chuyện cái cách thị trấn Dịch Chu, Mã Bộ Bình đến thành phố Đức Cao tìm người, lúc đó cũng đem theo Trần Kinh, bây giờ dần dần Mã Bộ Bình đã mang chuyện này từ trong bóng râm bước ra ngoài ánh sáng rồi.
Hai chuyện này, Trần Kinh đều có mặt trong đó, khó có thể đều là trùng hợp được?
Còn nữa, Trần Kinh có viết một bài văn, chỉ là một bài văn mà có thể khiến bí thư Trị Quốc đến trường Đảng nói chuyện với hắn lâu đến thế sao? Còn nữa, về vấn đề nhân sự gần đây, tại sao bí thư Trị Quốc vẫn không tỏ thái độ gì? Có phải là có quan hệ gì đó với Trần Kinh không?
Con người là một loài động vật kì quái, một khi đã nghĩ đến con đường bước vào một hang động nào đó, thì sẽ khó mà quay trở lại.
Hoàng Tiểu Hoa nghĩ đến rất nhiều chuyện, y càng nghĩ càng thấy Trần Kinh có khả năng như những gì Chu Tiến nói, lai lịch không phải vừa. Trước đây Trần Kinh năng lực tầm thường, không có tiền đồ gì, trong phòng lâm nghiệp thì bị chèn ép gắt gao, không chừng chính là tuổi trẻ cáu kỉnh, cố ý để ọi người xem là như vậy.
Bằng không, tại sao mới chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn sao có thể làm nên trò chống như vậy? Như vậy không phải là lai lịch không vừa thì còn là cái gì chứ?
Còn nữa, Hoàng Tiểu Hoa cũng không phải tự nhiên nghĩ tới chuyện của Đàm Thu Lâm, Đàm Thu Lâm xảy ra chuyện, hạt nhân ở chỗ Lôi Minh, Trần Kinh sao có thể có quan hệ với cục thành phố được, chào hỏi một cái, cục thành phố liền trực tiếp mang Lôi Minh đi rồi?
Hoàng Tiểu Hoa càng nghĩ càng thấy khó lường, rốt cuộc cũng không thể ngồi yên trên ghế được, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.
Khá lắm Mã Bộ Bình, tên này thật nham hiểm, suýt nữa thì đều che mắt mọi người rồi!
Hoàng Tiểu Hoa thì thào, lúc này trong lòng hắn đã chắc chắn, nhất định Trần Kinh có lai lịch không rõ ràng.
Bí thư Trị Quốc lòng dạ cũng thẳng thắn, quan sát thái độ của bí thư Trị Quốc, xem ra ông ta cũng đã nhìn ra manh mối gì rồi, nếu không thì, Trần Kinh cải cách cái lâm trường nhỏ này, bí thư Trị Quốc sao có thể ham thích như vậy được? Lại còn muốn đem việc cải cách lâm trường làm mẫu...
Gần đây, Lễ Hà đang thổi đi một luồng gió, luồng gió này nhăm vào vấn đề quốc tư thất thoát tồn tại trong cải cách của các doanh nghiệp nhà nước, hiện tại Mã Bộ Bình đã bị rơi vào trong vấn đề này. Còn Thư Trị Quốc chẳng lẽ chưa từng lâm vào vấn đề như thế này sao?
Đã có vấn đề như vậy, tại sao phải thổi luồng gió này?
Hoàng Tiểu Hoa rất nhanh chóng tìm ra đáp án, bởi vì rất có khả năng luồng gió này nhằm vào gió lớn hơn, luồng gió này có khả năng từ tỉnh thổi đến đây.
Ai có thể suy nghĩ về việc cải cách doanh nghiệp quốc doanh, ai có thể đổi mới vấn đề này, khả năng sẽ có ý nghĩa lớn, khả năng sẽ trở thành một địa điểm, thậm chí là bản mẫu và điểm sáng của một phương, nếu phân tích như vậy, Hoàng Tiểu Hoa ngay tức khắc cảm thấy cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha thật đúng là một chuyện lớn, thật đúng là một chuyện quan trọng.
Nếu chuyện cải cách lâm trường này mà làm tốt, những suy nghĩ mới, những cách thức mới được đề cập đến trong quá trình cải cách lâm trường sẽ có thể được ghi lại, sẽ có thể trở thành kiểu mẫu, đây không phải là chiến tích sao?
Hoàng Tiểu Hoa vừa ngồi lên ghế sô-pha, cả người liền oải đi.
Trong đầu y liền nghĩ tới lời nói của bí thư Trị Quốc:
Hoàng Tiểu Hoa tiếp đãi, phục vụ là tuyệt nhất!
Lời này Hoàng Tiểu Hoa thường nghe thấy, mặt ngoài thì tươi vui hớn hở, thực ra trong lòng y chưa từng nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay, đến giờ phút này, y cảm thấy bản thân là người quản lý hoạt động tiếp đón, về mặt chính trị, lại không quá nhạy cảm với nhiều chuyện, lại không khéo quan sát, so với bí thư Thư Trị Quốc. Khoảng cách với Mã Bộ Bình lại xa vời quá, lúc này, sự tự tin của y giảm xuống dưới 0.
Tại văn phòng của Thư Trị Quốc, Hoàng Tiểu Hoa cung kính đặt tách cafe lên góc phải bàn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của ông ta.
Bí thư, chuyện ở Bình Động kết thúc cả rồi, lần này sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu!
Hoàng Tiểu Hoa kính cẩn nói.
Thư Trị Quốc giương mắt nhìn y, trên mặt không tỏ vẻ gì, nói:
Tôi nghe nói gần đây bên dưới có rất nhiều người ngồi không yên, đều lo lắng cho vị trí bên dưới phòng ban của mình, có chuyện như thế không?
Hoàng Tiểu Hoa gật gật đầu đáp:
Tôi có nghe nói những điều này, nghe đâu còn có người tiến vào thành phố, hình như là mỗi người đều có cách riêng của mình!
Thư Trị Quốc cười cười, trừng mắt nhìn Hoàng Tiểu Hoa:
Khoảng thời gian gần đây, cậu cũng không yên đúng không? Có phải rất nhiều người tìm đến cậu?
Đều là một số đến hỏi thăm tin tức, tôi thường ở trong nhà khách, không về nhà.
Hoàng Tiểu Hoa nói.
Thư Trị Quốc cười lớn tiếng:
Thế thì phải thưởng cho cậu rồi, là cậu đã chịu nỗi ấm ức này thay tôi, thái độ của tôi không rõ ràng, cũng thật khó xử cho cậu, có phải vậy không?
Hoàng Tiểu Hoa cười ngượng ngùng, xem như ngầm thừa nhận cách nói này của Thư Trị Quốc.
Hai người im lặng một lúc, Thư Trị Quốc bưng tách cafe lên uống một ngụm, rồi đặt xuống và nói:
Cậu đi thông báo với các vị ủy viên thường trực, thứ 2 tuần sau chúng ta mở cuộc họp thường vụ, thảo luận về vấn đề biến động nhân sự mà mọi người quan tâm trong thời gian gần đây!
Hoàng Tiểu Hoa nhạc nhiên, đã lâu như vậy Thư Trị Quốc không có động tĩnh gì, bây giờ vừa mới hành động mà đã nghĩ tới bước này sao? Không nhất thiết phải nắm rõ trước, không nhất thiết phải chạm trán trước trong phạm vi nhỏ này? Ông ta có lòng tin như vậy đối với việc biến động nhân sự lần này sao?
Làm sao thế? Có điều gì thắc mắc sao?
Thư Trị Quốc nhíu mày nói.
Không có gì! Tôi lập tức đi thông báo ngay.
Hoàng Tiểu Hoa đáp, y ngừng lại một chút, rồi lại nói:
Dạo này về vấn đề nhân sự, bên dưới có rất nhiều nghị luận, đặc biệt những nghị luận về Trần Kinh tương đối nhiều. Đa số đều nói rằng lần này sẽ quyết định vị trí trưởng phòng phòng lâm nghiệp, nếu đúng là như vậy, hắn có khả năng là trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở Lễ Hà này.
Thư Trị Quốc trầm ngâm không nói gì, Hoàng Tiểu Hoa liền thăm dò qua nét mặt và lời nói của ông ta, không nhìn ra được trong lòng Thư Trị Quốc đang nghĩ gì, trong lòng y thầm thở dài, có đôi chút thất vọng, trong lòng y rất muôn biết cách nhìn chân thật nhất của Thư Trị Quốc đối với Trần Kinh, nhưng bây giờ quan sát nét mặt ông ta, làm sao có thể nhìn ra chút manh mối nào?
Hoàng Tiểu Hoa mơ hồ cảm thấy, cuộc họp thường vụ lần này nhất định sẽ có một phen đọ sức, rốt cuộc là đọ sức giữa ai với ai, sự tình vẫn thật khó đoán. Nhưng có thể Trần Kinh sẽ trở thành nhân vật mấu chốt của cuộc đọ sức đấu võ giữa 2 bên, rốt cuộc thì hắn sẽ đi con đường nào?
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách