We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Thỏa Hiệp Sao?
Cuộc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, nếu như theo con đường tư hữu hóa, thì những kẻ cạnh tranh hiện nay rất nhiều.
Trong đám người cạnh tranh này, Vương Quốc Thư trạm trưởng đương nhiệm của lâm trường Hồng Thổ Pha là người có thế lực nhất, ông ta thông thuộc nghiệp vụ của lâm trường, lại am hiểu về kinh doanh. Mặt khác, ông ta lại có mối quan hệ khá rộng ở Lễ Hà, nên việc thu xếp tài chính tương đối dễ dàng.
Ngoài Vương Quốc Thư ra, điều kiện của Mã Văn Hoa cũng chẳng thua kém. Bản thân y vốn dĩ là người làm trong ngành lâm nghiệp, mấy năm nay công việc kinh doanh càng làm càng phát triển, tiền của dư dật hơn. Ở Bình Động, công việc kinh doanh trên lâm trường của y rất được chú ý, y có rất nhiều cống hiến to lớn cho nền kinh tế của nơi đây.
Đương nhiên, những người tham gia vào cuộc cạnh tranh của lâm trường Hồng Thổ Pha lần này, không thể thiếu hai người bọn họ, Trần Kinh trở về thị trấn từ Hồng Ngọc Khê, những người đến huyện thị này để vận động lâp tức trở thành hiện tượng đặc biệt.
Trần Kinh đi loanh quanh khắp huyện nhưng không dám quay về nhà, chỉ vì trước cổng nhà hắn đang náo loạn toàn là những người mang biếu quà cáp. Đến cả văn phòng làm việc Trần Kinh cũng không dám đến, người hướng đến Phòng Lâm nghiệp, tìm quan hệ, tìm đường đi cũng vô số kể. Điện thoại của Trần Kinh không ngừng đổ chuông.
Không chỉ các địa phương quan tâm đến tình hình cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, mà rất nhiều người trong huyện đang chăm chăm vào miếng thịt béo bở này.
Trưởng phòng, mời anh hút điếu thuốc, đây là thuốc do bạn tôi mang từ Hồng Kông về, người nước ngoài rất thích hút đấy!Trần Kinh lấy từ trong ngăn kéo ra hộp xì gà đưa cho Lâm Trung Tắc.
Lâm Trung Tắc nheo mắt lại, lấy ra một điếu thuốc, cười ha hả nói:
- Trần Kinh chỉ có cậu là hiểu được điểm yếu của tôi, biết tôi chỉ thích hút xì gà, loại xì gà này ngon đấy, đáng hút lắm, tôi thì không có đủ tiền để xài nó đâu!
- Vậy anh cầm lấy mà dùng ạ, tôi thì không hút đến nó.
Trần Kinh đặt hộp thuốc xì gà vào tay Lâm Trung Tắc.
Lâm Trung Tắc cầm lấy hộp thuốc lá, tự mình đi tìm lấy chiếc ghế sô pha rồi ngồi xuống, trầm ngâm một lúc, nói:
- Hiện nay ở bên ngoài rất là ồn ào, cậu có kế sách gì với tình hình của lâm trường Hồng Thổ Pha không?
Trần Kinh châm điếu thuốc lấy ra từ hộp thuốc trên bàn, nói:
- Trưởng, không phải là tôi kể khổ với anh chứ một tuần trở lại đây tôi ăn không ngon ngủ không yên, vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết. Trưởng phòng, hôm nay anh hạ cố đến chỗ tôi, không biết là có chỉ thị gì vậy ạ?
Lâm Trung Tắc xua tay lia lịa, nói:
- Tôi có thể có chỉ thị gì chứ? Việc này là trách nhiệm của cậu, vậy cậu chính là người quyết định, tôi không can thiệp vào quyết định của cậu, chỉ là, hai ngày nữa Huyện ủy sẽ mở hội nghị bàn về tình hình của lâm trường Hồng Thổ Pha, tôi đang nghĩ đến vấn đề này, tôi nên báo cáo như thế nào với lãnh đạo!
Trần Kinh chau mày, lấy tay gãi gãi đầu, nói:
- Dù sao cũng như thế này rồi,tôi tạm thời chưa có cách gì, phương án trước mắt cũng chưa có, nếu như lãnh đạo Huyện ủy cứ thúc giục gấp, tôi chỉ là người vô dụng, nếu lãnh đạo có tìm đến tôi, tôi cũng chỉ giải thích với các ông ấy như vậy thôi.
Trần Kinh tĩnh lặng một lúc, liền chuyển giọng, nói:
- Trưởng phòng à, giờ đây tôi cũng không có cách giải quyết, càng không thể an tâm công tác, ngày nào tôi cũng bị quấy rầy, hễ tôi can thiệp vào tình hình của lâm trường Hồng Thổ Pha thì các bà, các cô đều tìm đến tôi ngay, giờ tôi thực sự không thể ứng phó nổi.
- Tôi suy xét tình hình càng cấp thiết thì càng không thể gấp gáp được, nhiều người quan tâm đến tình hình của lâm trường như thế này, trong nó chắc chắn là có nhiều uẩn khúc.
- Mà mặt khác, Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản Nhà nước và Phòng nông nghiệp là những đơn vị anh em của chúng ta có liên quan đến nhau, vậy mà bọn họ trốn tránh việc này như trốn tránh dịch bệnh vậy, xem xét tình hình thì chúng ta phải tự biên tự diễn thôi, hàng trăm con mắt của cả huyện đang nhìn vào Phòng chúng ta, tôi có thể manh động được hay sao?
Lâm Trung Tắc châm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu,há miệng rồi lại ngậm vào không nói một lời.
Trần Kinh luôn biết cách giữ bình tĩnh, lấy tĩnh chống động, thủ đoạn này thật cao tay.
Mấy ngày nay Lâm Trung Tắc ngày nào cũng đứng ngồi không yên,điện thoại của các huyện xã thì cũng chỉ là điện thoại của các mối quan hệ xã hội mà thôi. Quan trọng là lãnh đạo đã hỏi thăm thì y cũng không có cách nào để từ chối, mọi người đều biết y là nhân vật số một của Phòng Lâm nghiệp. Lãnh đạo đã sờ gáy, muốn tìm hiểu về tình hình cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha, y có thể nói không biết được sao?
Không chỉ Lâm Trung Tắc như vậy, tất cả các thành viên trong bộ máy của Phòng Lâm nghiệp đều phải đối diện với vấn đề này. Gần đây, mấy ông Phó phòng của Phòng Lâm nghiệp cũng liên tục tìm đến Lâm Trung Tắc để tâm sự, kể khổ.
Đến lúc này, Lâm Trung Tắc rơi vào thế bị động.
Vốn dĩ, ý định của Lâm Trung Tắc là đẩy củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Trần Kinh, y sẽ không còn phải bận tâm đến nữa.
Nhưng sự phát triển của cục diện hiện nay đã khiến cho y không thể mặc kệ được nữa. Không chỉ có y phải có trách nhiệm, mà cả Phòng Lâm nghiệp đều không thể thoát khỏi liên quan đến sự việc này.
Trần Kinh điềm tĩnh trở lại, hắn lặng yên, ít nhất cũng khiến cho những người trong bộ máy của Phòng lâm nghiệp đều phải tiến vào Phòng để gánh vác lấy trách nhiệm này.
Lâm Trung Tắc ném củ khoai sọ nóng bỏng tay cho Trần Kinh, đồng nghĩa vứt đi trách nhiệm, cũng bỏ đi cả quyền lực. Hiện nay, hết lãnh đạo này đến lãnh đạo khác nối tiếp nhau đến hỏi thăm, hắn làm sao có thể tỏ thái độ? Cho nên áp lực đối với hắn rất lớn. Hắn không nói ra, lãnh đạo chẳng có cách nào báo cáo kết quả công tác. Một khi hắn tỏ thái độ, vừa khéo cho Trần Kinh lấy cớ đá đằng sau. Một khi Phòng Lâm nghiệp bày tỏ thái độ, điều đó có nghĩa là Phòng Lâm nghiệp có cách giải quyết cho vấn đề của Hồng Thổ Pha. Hắn Trần Kinh có cần phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió nữa không? Nói một cách không khoa trương thì chỉ cần một chiêu” lặng im” của Trần Kinh đã khiến cho Lâm Trung Tắc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Trung Tắc châm thuốc hút, y ngồi trầm ngâm rất lâu, ngón tay gõ thành nhịp điệu trên thành ghế sofa, rồi đột nhiên thốt lên:
- Trần Kinh, có một vấn đề rất nan giải! Chắc cậu biết Ông Vương, người này có quan hệ khăng khít với Ông Triệu phó bí thư Huyện,mấy ngày nay bí thư Triệu gọi điện đến mấy lần dò hỏi tin tức.
- Lãnh đạo đã đích thân gọi điện hỏi về công việc, tôi chỉ báo cáo sơ bộ, không dám nói cụ thể, việc này cậu tự lo liệu đi, cách tốt nhất là cậu chủ động gọi điện thoại giải thích cho bí thư Triệu,mọi việc sẽ êm ngay thôi.
Trần Kinh sửng sốt nói:
- Phó bí thư Triệu mà cũng quan tâm đến tình hình của lâm trường Hồng Thổ Pha sao? Vậy thư kí Vương cũng không được yên thân rồi, chết thật! Phòng lâm nghiệp của chúng ta có thể thu hút được sự quan tâm của các cấp lãnh đạo thật là ngoài sức tưởng tượng!
Bên ngoài hắn thì tỏ ra như không có gì,nhưng trong lòng thì như một lò lửa, hắn đưa tay dập điếu thuốc vào gạt tàn
Trong thâm tâm Hắn rất giận Lâm Trung Tắc, người này đã làm hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn đành bỏ qua thể diện, kể rõ sự tình. Trần Kinh đối diện Lâm Trung Tắc thì có thể giữ được bình tĩnh,nhưng đối diện với phó bí thư Triệu thì hắn có thể giữ được vẻ điềm tĩnh không?
Lâm Trung Tắc lần nàyy muốn bắt Trần Kinh phải xuất quân!
Nguyên nhân khác khiến hắn nổi nóng là người của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phòng nông nghiệp phủi tay đẩy trách nhiệm cải cách lâm trường cho Phòng lâm nghiệp làm,vì họ sợ làm hỏng thanh danh của họ.
Nếu chỉ như thế thì Trần Kinh không đến mức phẫn nộ bằng việc mấy tay ở văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông Nghiệp ngấm ngấm cấu kết với Lâm Trung Tắc đùn đẩy trách nhiệm sang cho hắn, khiến hắn luôn rơi vào tình cảnh như ngồi trên đống lửa, ý đồ thật hiểm độc!
Lai lịch của phó bí thư Triệu như thế nào? Làm sao hắn có thể trực tiếp gọi điện hỏi thăm Lâm Trung Tắc? Ai cũng biết công cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước hiện nay kết quả thực hư thế nảo vẫn chưa rõ. Phó bí thư Triệu còn không nắm vững tình hình, thì sao lại còn đưa mặt đến tìm Lâm Trung Tắc?
Phó bí thư Triệu là ủy viên thường vụ, phụ trách mảng tài chính của Huyện. Ông ta có quan hệ rất thân thiết với Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Nếu phó bí thư Triệu thật lòng muốn tìm hiểu cơ chế cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha thì chắc chắn sẽ đến gặp trực tiếp văn phòng quản lý tài sản nhà nước sẽ nắm rõ hơn là hỏi bên Phòng lâm nghiệp.
Mà nếu phó bí thư Triệu tìm đến văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước hỏi thông tin, thì liệu người của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có tiết lộ thông tin không?
Hắn cứ suy nghĩ mãi ý nghĩ này trong đầu, và cũng đoán được những mối quan hệ ngầm ẩn chứa trong từng lời của Lâm Trung Tắc.
Vương Sam nhẹ nhàng bưng trà vào phòng mời hai vị lãnh đạo thưởng thức, không khí trong gian phòng cực kì yên tĩnh, mặc dù cả hai người đều trầm lặng, nhưng trong sự trầm lặng đó cô vẫn cảm nhận được từng lời nói sắc bén của cả hai bên.
Lâm Trung Tắc đã làm kinh doanh tại Lễ Hà hơn 10 năm rồi, các mối quan hệ từ tuyến trên đến tuyến dưới, y nắm vững như lòng bàn tay, Trần Kinh làm sao có thể sánh kịp? Dã tâm của Trần Kình muốn thâu tóm Phòng lâm nghiệp, điều này hoàn toàn nẳm trong sự suy tính của Lâm Trung Tắc.
Các vị ủy viên ở Huyện này thời gian trước đã đấu đá kịch liệt, Mã Bộ Bình rơi vào thế bị động, Lâm Trung Tắc tạm thời án binh bất động, nhưng thời điểm này, Mã Bộ Bình cao giọng trở lại, có lợi cho việc giải quyết bài toán di dân hóc búa này, hơn nữa vừa trở về liền kiểm tra xem xét tình hình Phòng lâm nghiệp.
Lâm Trung Tắc sao có thể nhường Trần Kinh tha hồlàm mưa làm gió ở Phòng lâm nghiệp?
Bài toán nan giải cho công tác cải cách Lâm trường Hồng Thổ Pha Trần Kinh gánh vác không nổi, một khi không thể giải quyết được sẽ gặp rắc rối,thế lực hắn ở tại Lễ Hà này rất yếu, phạm bất cứ sai lầm nào đều dẫn đến tai họa.
Vương Sam chuẩn bị đi ra thì đột nhiên Trần Kinh chỉ vào đống tài liệu trên bàn nói:
- Cô Vương, giúp tôi chỉnh lý lại lại các tài liệu này nhé!
Cô sững lại một lát, gật gật đầu, đặt bình nước ấm xuống, bắt tay xử lý.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Kinh từ trước tới nay hành xử với cô rất thờ ơ, hôm nay lại chủ động nhờ cô hỗ trợ?
Giác quan của phụ nữ vốn rất nhạy cảm, cô vừa chỉnh lý tài liệu, vừa vểnh tai lắng nghe Trần Kinh nói…
Trần Kinh thở dài nói:
- Trưởng phòng, công việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, tôi thiết nghĩ bước đầu làm tư hữu hóa, các ý kiến thương thảo trước mắt cùng với nguyện vọng của cấp dưới muốn lâm trường Hồng Thổ Pha chia thành ba phần để bán.
- Bên bán sẵn có, Vương Quốc Thư là người thích hợp,ngoài ra Mã Văn Hoa cũng vậy. Ngoài hai người này ra, vẫn còn rất nhiều người có năng lực, chúng ta có thể tìm thêm nhiều người, rồi dùng phương thức bán đấu giá!
Vương Sam đột nhiên khựng lại, khiến tại liệu trên tay cô suýt thì rơi xuống.
Lâm trường Hồng Thổ Pha liệu có đi lại theo vết xe đổ như cuộc cải cách lâm trường quốc doanh ngày xưa không? Bao nhiêu nghìn hecta đất bị phân chia bán đi, tương lai Trần Kinh chắc chắn sẽ bị người chơi sau lưng.
Sau cuộc cải cách lâm trường bị thất bại trước đây đã gây ra nhiều tranh cãi lớn, cuối cùng Huyện phải xoay sở tìm người chịu tội thay, bây giờ Trần Kinh lại đề nghị dùng cách cũ, hắn không sợ hậu quả phải gánh chịu sao?
Không biết vì sao Vương Sam trong lòng cảm thấy bất an.
Trong tất cả lãnh đạo của Phòng lâm nghiệp thì Trần Kinh là người cô kính nể nhất, nhưng hiện tại chính từ miệng hắn nói ra sẽ phân tách lâm trường để tư hữu hóa, chắc chắn đã có sự thỏa hiệp rồi!
Người có quyền và người có tiền luôn đi song song với nhau, tất cả đề vì chữ lợi.
Hắn không nghĩ tới hơn trăm công nhân viên chức của lâm trường quốc doanh sao? Vương Sam trong lòng cảm thấy xót xa cho những công chức đó*** ——lý tưởng và thực tế cách nhau quá xa…
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách