Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 569: Bổ Sung ĐiềU Tra
gày hôm sau là ngày cúng ông táo, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, đem theo con gái cưng Tiểu Đóa Đóa, lên đường về quê. Đáp chuyên cơ đến Liêu Dương trước, rồi ngồi xe trở về quê nhà huyện Tây Phong.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đã trở về Tây Phong vào ngày thứ hai sau buổi tiệc đầy tháng của Tiểu Đóa Đóa, sớm chuẩn bị đồ tết, đợi con trai con dâu cháu gái trở về đón tết.
Bởi vì Diệp lão qua đời, làm cho lễ tết vốn hân hoan xen lẫn chút tưởng nhớ thương cảm. Trong tiếng pháo, nhà nhà tạm biệt năm cũ, đón một năm mới sắp tới. Không có hứng thú đi đón giao thừa, Lương Thần nằm thẳng trên sofa, đây chính là chỗ ở đêm nay của hắn và Thanh Oánh. Tiểu Đóa Đóa ngủ cùng ông bà nội, còn Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt thì ngủ chung một giường ở một phòng ngủ khác.
Lương Thần đã đề cập nhiều lần, phải mua một căn nhà rộng lớn hơn cho ba mẹ, nhưng Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa lại không đồng ý. Tuy nhiên, nhìn thấy cả nhà con trai miễn cưỡng ép trong căn nhà nhỏ rộng hơn bảy mươi mét vuông, hai ông bà cuối cùng đã tỉnh ngộ. Không vì cái gì khác, chỉ vì con trai trở về có thể có một điểm dừng chân rộng lớn, cũng nên mua thêm một căn nhà.
Mà đối với Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh mà nói, họ thà rằng chèn ép sống ở đây, cũng không muốn trở về Liêu Dương để đón một cái tết lạnh lẽo không thú vị.
Sáng mùng một, Lương Thần cầm điện thoại liên tiếp gọi những lãnh đạo hiện nay như Chủ tịch Ủy ban Thành phố Cẩm Bình - Tống Thái Bình, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc, kể cả thủ trưởng cũ Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân, Đinh Trác. Cuối cùng là gọi điện chúc tết Đình tỷ, Lan Lan, Tiểu Mạn.
Cùng phối hợp chặt chẽ, là di động và điện thoại bàn trong nhà liên tục reo lên, các thành viên cục thành phố Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn, Ngô Hoán Trung, kể cả những đồng nghiệp cũ, cấp dưới từng làm việc chung ở Tây Phong, Giang Vân, Liêu Dương đều gọi đến. Còn có Lý Minh Dương đang nhậm chức Chủ tịch huyện ở Giang Vân, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cũng chủ động gọi điện cho hắn.
Mùng bốn, Lương Thần đích thân đi Long Nguyên, đến nhà Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh chúc tết. Một nhà ba người Lương Khải Minh, phu nhân Ninh Nhu, Lương Tuyết San, nhiệt tình giữ Lương Thần ăn cơm trưa.
- Chuyện lần trước, may mắn có chú hỗ trợ!
Trên bàn ăn, Lương Thần kính ly rượu với Lương Khải Minh. Khi đó hắn bệnh cấp tính chạy chữa lung tung, gọi điện cho người chú hờ này xin trợ giúp. Nếu như không phải ông vận dụng quan hệ với trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam, lúc đó quả thật hắn không biết làm thế nào thu dọn chiến trường!
- Chuyện đó, chú chẳng có công lao gì. Muốn nói công lao, đều là cô của cháu!
Lương Khải Minh chỉ Ninh Nhu cười nói.
- Cảm ơn cô!
Lương Thần xúc động, bỗng dưng nhớ tới đội trưởng trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam chẳng phải chính là họ Ninh!? Chắc là có quan hệ thân thích với cô Ninh Nhu. Truyện Tiên Hiệp - -Y
- Người một nhà, nói cảm ơn cái gì!
Ninh Nhu khẽ cười nói:
- Tiểu Thần, cháu chỉ cần nhớ, có khó khăn gì, chịu uất ức gì, cứ trở về tìm cô chú của cháu là được!
-Dạ!
Lương Thần trong lòng dâng trào ấm cúng, gật đầu mạnh mẽ. Tuy rằng không có bất cứ quan hệ huyết thống gì, nhưng vợ chồng Lương Khải Minh đối đãi với hắn lại như cháu ruột. Cho dù tương lai thế nào, hắn cũng sẽ không quên phần quan tâm và ân tình này!
Ánh mắt hơi đổi, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đẹp trong sáng. Lương Thần mới nhớ tới chỉ lo nói chuyện với cô chú, dường như đã lạnh nhạt với cô em Tuyết San xinh đẹp thanh tú, có phong thái của người trí thức.
- San San, cuộc sống đại học có quen không?
Lương Thần biết, em Tuyết San trải qua kỳ thi vào trường đại học tháng sáu năm trước, bây giờ đã là một sinh viên mới khoa trung văn trường đại học sư phạm Liêu Đông. Không sai, cùng một trường với em họ Toa Toa và Tiểu Nguyệt.
Lương Thần ít nhiều cũng đoán được ý của vợ chồng Lương Khải Minh, dù sao chỉ có một đứa con gái cưng, không nỡ để con gái sống xa nhà. Lương Khải Minh trong mấy năm ngắn ngủi, không thể có biến động lớn thay chức, còn trường đại học sư phạm Liêu Đông là trường đại học trực thuộc trung ương, cũng có thể nói là đại học trọng điểm cả nước. Vì thế khiến Lương Tuyết San thi vào trường đại học sư phạm Liêu Đông là một lựa chọn rất tốt.
- Vẫn tốt!
Lương Tuyết San hai má trắng ngọc hơi ửng đỏ, khẽ nói:
- Toa Toa tỷ rất chiếu cố em, chị em trong phòng ngủ cũng rất tốt.
Ngừng một chút, lại nói:
- Sức khỏe của Tiểu Nguyệt sao rồi, học kỳ mới có thể về đi học hay không?
- Không sao rồi, khi khai giảng, các em có thể gặp nhau rồi!
Lương Thần mỉm cười nói. Tiểu Nguyệt lần này bị trọng thương nhập viện, đã trì hoãn bài vở và bài tập suốt nửa học kỳ. Nếu như không phải vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tuyết San và Tiểu Nguyệt đã sớm gặp nhau.
- Tiểu Thần, em Tuyết San của cậu là fan trung thành của cậu đó!
Ninh Nhu cười nói.
- Mẹ!
Lương Tuyết San không khỏi ửng hồng hai má, ánh mắt nhìn mẹ tràn đầy xấu hổ, dường như đang trách mẹ tiết lộ bí mật của cô ở trước mặt Lương Thần.
Lương Thần lúc đầu chả biết gì, vừa hỏi liền hiểu ra, thì ra nick San San của mục "Lương Thần" trên trang web google chính là em Tuyết San. Lương Tuyết San bị vạch trần bí mật đỏ mặt, nói "con ăn no rồi", sau đó đặt chén đũa xuống chạy về phòng của cô.
- Tiểu Thần, sắp về Cẩm Bình rồi chăng?
Lương Khải Minh gắp miếng sườn cho Lương Thần, dịu dàng nói:
- Nhớ lời nói của chú, đừng cảm thấy có áp lực hay trói buộc gì, kiên trì nguyên tắc và chủ trương của bản thân, chỉ cần cho rằng bản thân là đúng, thì cứ mạnh dạn làm.
- Dạ!
Lương Thần lại gật đầu. Hắn hiểu những lời nói cổ vũ của Lương Khải Minh là có ngụ ý:"Diệp lão tuy đã mất, còn có chú làm hậu đài của cháu, cho nên không cần sợ, sau này nên làm thế nào thì cứ làm như vậy!"
Ninh Nhu ở một bên nhìn chăm chú ông xã. Nhằm để cho đứa cháu trai này đem sức lực phục vụ dưới trướng, ông xã thật sự đã dùng hết thế võ cả người, lấy chuyện trước mắt mà nói, tuy rằng không cho là "âm mưu", nhưng tuyệt đối là đã dùng thủ đoạn.
Sau cơm trưa, Lương Thần lại ngồi thêm chốc lát, rồi mới đứng dậy cáo từ. Trong lúc chia tay, vợ chồng Lương Khải Minh lại nhét một đống quà cho Lương Thần mang về nhà.
Từ Lương gia đi ra, Lương Thần đã bị Lý Nha Nội lái xe "cướp" về nhà. Từng là vua một cõi của Tây Phong, giờ đã là Phó chủ tịch thành phố, cả nhà Lý Tung Kiệt đã dọn vào trong thành phố. Lý Bân biết hôm nay Lương Thần đến chúc tết Lương gia, vì thế mà ôm cây đợi thỏ ở trước cửa nhà, quả nhiên chặn được Lương Thần.
Cái gọi là tình cảm sâu hay không hoàn toàn ở trên bàn rượu, dưới sự kết hợp thế tiến công phụ tử binh Lý Tung Kiệt, Lý Bân, đêm đó Lương Thần say mèm trở về Tây Phong.
Mùng năm, Lương Thần ngồi xe đi Hòa Bình thăm hỏi Lý gia gia và chú Phong. Mùng sáu, tạm biệt ba mẹ, dẫn theo Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt và con gái cưng Tiểu Đóa Đóa khởi hành, chiều hôm đó chạy về Liêu Dương. Vốn dự định để cho Lan Nguyệt ở lại Tây Phong, đợi sau khi nghỉ đông mới để Lan Nguyệt tiếp tục về Liêu Dương đi học. Nhưng mà Lan Nguyệt mượn cớ khai giảng còn sớm, không đành lòng xa mọi người, mặt ủ rũ khẩn cầu Lương Thần dẫn cô về Cẩm Bình. Năn nỉ hai câu, Lương Thần liền mềm lòng, đành phải đồng ý dẫn Lan Nguyệt trở về.
Ngày hôm đó cùng với Lý Hinh Đình, Chu Tiểu Mạn, Đinh Lan gặp mặt, ăn bữa cơm. Buổi tối lại đi Hoàng Triều hội quán thăm mẹ con Trương Ngữ Giai và cha nuôi Lâm Tử Hiên. Buổi sáng ngày hôm sau, đáp chuyên cơ trở về Giang Nam Cẩm Bình.
Mùng tám tháng giêng đi làm, dường như đã trở thành một qui định bất thành văn, không chỉ doanh nghiệp, công ty, cửa hàng kinh doanh, mà ngay cả các cơ quan nhà nước cấp đảng dường như cũng tuân theo thói quen này. Có lẽ theo số thứ tự của dân tộc mà nói, ngày này là rất may mắn, rất vui mừng!
Sáng hôm nay, Lương Thần đi vào trụ sở cục cảnh sát thành phố. "Xin chào Cục trưởng" như trước đây, bây giờ mở rộng thành "chúc mừng năm mới Cục trưởng"! Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh đến văn phòng hắn báo cáo công tác, câu đầu tiên mở miệng nói cũng là câu này "chúc mừng năm mới Cục trưởng"
Hứa Phượng Anh dường như có vẻ gầy đi, tuy nhiên trạng thái tinh thần cũng không tệ, trong đôi mắt anh khí vẫn hiển lộ ra thần thái kiên cường.
- Vụ án đã bị trả về! Yêu cần chúng ta bổ sung điều tra!
Vụ án mà Hứa Phượng Anh nói, chính là vụ án đêm trước tết, một đội viên chấp pháp cục quản lý đô thị bị tiểu thương đâm chết. Qua lập án điều tra, trước tết đã chuyển giao chứng cớ liên quan cho viện kiểm sát nhân dân thành phố.
- Bổ sung điều tra?
Lương Thần hơi giật mình, sau đó cau mày. Căn cứ qui định luật tố tụng hình sự, trong quá trình thẩm tra vụ án của nhân dân, cho rằng sự thật không rõ, chứng cớ không đủ, có thể trả lại cơ quan công an bổ sung điều tra.
Nhưng vấn đề là sự thật vụ án này rõ ràng như thế, lại cần bổ sung điều tra sao? Thật sự cần sao?
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng