Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 562: ChíNh Trị ChíNh Là ThỏA HiệP
iọng của người ấy đối với Lương Thần hoàn toàn không có gì xa lạ, ngoại trừ Đình tỷ ra, căn bản không có người khác. Trên ngực hắn bị một bàn chân mềm mại giẫm đạp lên, hương khí và mùi thơm từ cơ thể của người ấy quyện vào nhau hất vào mặt của hắn, khiến Lương Thần không kìm nổi được cảm xúc trong lòng.
- Đình tỷ, chị sao lại ở chỗ này, em còn tưởng rằng là Tuyết Phi.
Lương Thần không dám phản kháng, hắn quá quen thuộc với tính cách của Lý Hinh Đình. Phản kháng của hắn lúc này chỉ tạo cho đối phương sự đả kích mãnh liệt. Hơn nữa, bàn chân mềm mại trắng nõn dẫm trên ngực của hắn cũng không phải là rất nặng, một chút đau đớn cũng không có, ngược lại còn khiến cho hắn có phần dễ chịu.
- Tôi tại sao không thể ở chỗ này? Cái đồ Tiểu Thần chết tiệt, lén lút quay về Liêu Dương, muốn cùng Tuyết Phi ăn chơi trác táng, bỏ quên tôi và Lan Lan, Tiểu Mạn toàn bộ sang một bên.
Lý Hinh Đình dưới cơn thịnh nộ, chỉ muốn khởi binh vấn tội người đàn ông đang nằm ở đó, căn bản đã quên chuyện cô đã bị hắn lôi tuột khăn tắm xuống, bầu ngực nở nang phập phồng, đầy đặn run rẩy từng cơn sóng dữ.
Đúng lúc này, đèn treo trong phòng khách sáng lên, ánh đèn trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp căn phòng. Phóng viên Liên Tuyết Phi quấn khăn tắm quanh người đứng bên cửa buồng tắm, đôi mắt hướng về người đàn ông tạo dáng rất khác thường, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mặt buồn cười.
- Chậc chậc, các người đang đùa cái quái gì vậy? Chơi trò nam nữ sao? Ồ, Đình Đình còn có khí chất của nữ vương nữa chứ.
Liên Tuyết Phi lấy chiếc khăn mềm mại, một bên dùng khăn tắm lau khô mái tóc còn đang ẩm ướt, một bên cười trêu chọc nói.
- Hừ, chẳng phải chị nói Tiểu Thần không đến Liêu Dương sao? Kia là tên khốn nào vậy?
Lý Hinh Đình quay đầu lại, rất không hài lòng với câu chất vấn của bạn tốt.
- Người ta muốn tạo nên thế giới của hai người thôi mà. Ngày mai nói cho em biết thì cũng giống nhau thôi mà.
Liên Tuyết Phi có chút uất ức nói:
- Chị và Lương Thần đã hai tháng không gần gũi với nhau.
- Chị chỉ nghĩ đến chuyện đó, hừ!
Lý Hinh Đình lên án mạnh mẽ Liên Tuyết Phi trọng sắc khinh bạn, sau đó quay đầu lại, mắt phượng trợn lên, lớn tiếng răn dạy người đàn ông đang nằm lăn quay dưới đất:
- Cậu cũng thế, lòng tham không đáy, thật là đồ háo sắc, cậu đang nhìn cái gì vậy? Á!
Vừa nãy ánh sáng trong phòng khách có chút lờ mờ, nếu không Lương Thần cũng không đến nỗi nhìn không rõ đem Lý Hinh Đình coi như là Liên Tuyết Phi. Nhưng giờ phút này, dưới ngọn đèn sáng trưng, dưới cặp chân đầy đặn trắng như tuyết của Lý Hinh Đình, cặp đùi thon dài, thậm chí cây cỏ mọc ở giữa hai chân, đều mảy may không khỏi rơi vào mắt hắn.
Lý Hinh Đình đang thống khoái răn dạy, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lương Thần đã đứng tròng thật lâu, hướng theo ánh mắt Lương Thần cúi đầu nhìn xuống, cô thất kinh khi phát giác ra mình giờ đang trần như nhộng, hơn nữa hai chân đang giang ra, ngay cả những nơi thầm kín nhất đều lọt vào ánh mắt của tên khốn háo sắc này.
Dưới sự nổi giận, cô vội vàng rút chân, sau đó nhanh chóng nhặt khăn tắm trên mặt đất quấn lại cơ thể, trong miệng thét to:
-Tiểu Thần thối, nhắm mắt lại không được nhìn.
Lương Thần ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại, trong lòng cũng là vụng trộm nhớ lại cảnh vừa mới nhìn thấy. Khi hắn và Lý Hinh Đình ở Giang Vân, đã từng có một lần không chế ngự được cảm xúc trong lòng, bọn họ cũng hôn hít sờ soạng lẫn nhau, nhưng chỉ diễn ra trong phút chốc rồi dừng lại ngay. Tuy nói cùng Lý Hinh Đình phát sinh những sự việc đi quá giới hạn, nhưng thật sự thấy để được ngọc thể của Lý Hinh Đình, đêm nay là lần đầu tiên.
- Mặc quần áo vào, đồ lưu manh.
Sửa sang lại khăn tắm xong, sau khi xác định chính mình không còn hở chỗ nào, Lý Hinh Đình mở to đôi mắt đẹp xoa tay, định bụng cho Lương Thần một trận. Nhưng mà sau khi ánh mắt chạm đến phía dưới Lương Thần, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi xấu hổ đỏ bừng, xoay người tức giận mà ra lệnh. Nguồn truyện: Y
- Cám ơn Đình tỷ rộng lượng, không chấp nhặt đứa em này.
Lương Thần cũng hiểu được chính mình thân thể trần truồng là vô cùng bất nhã, vội vàng lấy quần lót mặc vào, trong miệng còn không quên vỗ về đối phương.
- Thần, anh chờ chút, em lấy áo ngủ cho anh.
Liên Tuyết Phi dịu dàng chân thành nói. Cô từ phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ nam màu xám đưa cho Lương Thần thay, ôm Lương Thần ngồi trên ghế sofa, đem hương thơm ngào ngạt từ thân thể mềm mại dựa sát vào lòng ngực của đối phương, căn bản không quan tâm đến Đình tỷ đang có mặt ở đây.
Gian phu dâm phụ. Lý Hinh Đình mấp máy đôi môi đỏ mọng, tuy rằng giọng nói không phát ra thành tiếng, nhưng hình dáng của miệng khi phát âm cũng là tinh tường biểu hiện ra bốn chữ kia. Mắt nhìn bọn họ đang trên ghế sofa thể hiện tình chàng ý thiếp, cô cảm thấy sự tồn tại của mình có vẻ dư thừa, Lý Hinh Đình không kìm nổi đau xót trong lòng, nghẹn ngào nói:
- Không quấy rầy các người, tôi đi ngủ trước.
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Lương Thần ngầm hiểu là không ổn, nếu Lý Hinh Đình hùng hổ lại đây đấm đá với hắn, xem như không có chuyện gì. Mà trước mắt lại phản ứng như vậy, cũng cho thấy Lý Hinh Đình thật sự là đang tức giận. Ách, không chỉ là không vui, mà còn rất phẫn nộ.
- Nhanh đi dỗ ngọt người ta đi.
Liên Tuyết Phi cũng nhìn thấy, tuy nhiên cô lại không cuống lên, chỉ có điều khẽ cắn lỗ tai Lương Thần một cái, cười ha ha:
- Anh cứ đi đi, bảo đảm không có vấn đề gì.
Lương Thần ngoan ngoãn mà đi đến trước cửa phòng ngủ, ho nhẹ một tiếng, sau đó gõ hai tiếng. Không có tiếng đáp hắn lại tiếp tục gõ hai tiếng nữa, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại; chưa từ bỏ ý định mà lại gõ vài cái, vẫn không có tiếng đáp lại. Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt bỡn cợt của Liên Tuyết Phi, Lương Thần cắn răng một cái, trực tiếp đẩy cửa rồi đi vào.
Trong phòng ngủ, ánh sáng ngọn đèn mờ mờ ảo ảo. Lý Hinh Đình ngồi ở đầu giường, giống như pho tượng không nhúc nhích. Trên người vẫn quấn khăn tắm như cũ, da thịt bên ngoài lõa lồ như ngọc, tản ra một vầng sáng lờ mờ.
- Đình tỷ.
Lương Thần đi đến, cẩn thận mà mở miệng nói:
- Em không phải cố ý giấu diếm chị. Lần này đến Liêu Dương là có việc khác muốn làm, em tính chuẩn bị xong xuôi công việc, mới liên lạc với mọi người. Không nghĩ tới Tuyết Phi biết tin từ chỗ Thiên Thiên, cho nên...
- Không cần giải thích
Lý Hinh Đình thở dài, sâu kín nói:
- Kỳ thật tôi không nên tức giận, nhưng tôi không chịu nổi. Hơn nữa nhìn cậu và Tuyết Phi với bộ dáng như vậy, tôi liền...
Lương Thần không lên tiếng trả lời, Lý Hinh Đình đối với hắn là dạng cảm tình gì, hắn đều hiểu rõ. Chỉ có điều Lý Hinh Đình khác biệt với người khác, cô là con của Bí thư Tỉnh ủy Liêu Đông, xuất thân từ Lý gia ở thủ đô. Lý Hinh Đình chính là muốn có cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, mà điều này hắn hoàn toàn không thể đáp ứng được.
Trong phòng ngủ trầm mặc một chút. Một lát sau, Lý Hinh Đình đứng lên, vươn cánh tay ngọc vòng qua cổ Lương Thần, nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu Thần, cậu hôn tôi đi.
Lương Thần ngẩn người ra một chút, sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Lý Hinh Đình.
- Cậu và Phi tỷ hôn nhau cũng là như thế này à?
Lý Hinh Đình đôi mắt xếch lộ ra một vẻ chua xót, dịu dàng nói:
- Cậu hôn tôi một lần nữa đi.
Lương Thần tiếng lòng mãnh liệt như động đất, cuộc đối thoại như vậy, đã từng phát sinh giữa hai người. Sự việc vào buổi sáng sớm hôm ấy hắn vẫn còn khắc sâu trong lòng, nhớ mãi không quên. Hắn tin tưởng Lý Hinh Đình cũng sẽ không quên.
Chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ vaò hai phiến môi đỏ mọng, đầu lưỡi cũng tiến vào bên trong. Lý Hinh Đình đôi mắt xếch thoáng long lên, đôi môi đỏ mọng mở ra, nhiệt tình mà nghênh đón đầu lưỡi của hắn đến thăm.
Lưỡi hai người quấn lấy nhau, Lý Hinh Đình nhanh chóng ôm chặt cổ Lương Thần, thân thể mềm mại chậm rãi ngã xuống giường.
Đây là một loại mời gọi không tiếng động, mỗi một người đàn ông đối với chuyện này đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh, Lương Thần cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn ngược lại tạm dừng nụ hôn mãnh liệt, hai mắt nhìn về cặp mắt xếch đẹp nhưng mông lung của Lý Hinh Đình, nhỏ nhẹ nói:
- Đình tỷ, em không thể đáp ứng yêu cầu mà chị muốn.
- Cậu có thể, Tiểu Thần. Cậu có thể.
Lý Hinh Đình lắc đầu, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Tôi chỉ cần cậu, không được sao?
- Không cần cái gì khác sao? Lương Thần dường như sửng sốt hỏi
- Không cần.
Lý Hinh Đình liều mạng mà lắc đầu, dường như rất uất ức nói.
- Xác định chưa?
Lương Thần dường như còn lo lắng, lại truy vấn một câu.
- Xác định rồi.
Lý Hinh Đình trong giọng nói có chút thay đổi, dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Vậy thì được thôi Đình tỷ, Tiểu Thần em sẽ không khách khí.
Lương Thần cười ha hả, đưa tay ra sờ soạng khăn tắm trên người của Lý Hinh Đình, nhưng hắn vội rút tay lại, tự nhủ nói:
- Không được, nếu như để Bí thư Lý biết, ông ấy sẽ lột da em.
Lý Hinh Đình cuối cùng không thể nhịn được nữa, xoay người đè hắn nằm xuống dưới, hai tay ôm lấy cổ hắn khẽ lay động, trong miệng mắng:
-Tiểu Thần chết tiệt, dám trêu chọc tôi.
Lay động vài cái, cô bỗng cười ra tiếng, nằm sấp lại tựa đầu lên ngực hắn, sẵng giọng:
- Cố ý có phải hay không? Vừa rồi bầu không khí thật tốt, đều bị đồ quỷ đáng ghét cậu phá đi.
- Em chỉ sợ Đình tỷ nhất thời kích động, một lần sảy chân để hận nghìn đời, đến lúc đó lại hối hận không kịp, em đây sẽ trở thành đại tội nhân.
Lương Thần nhè nhẹ vỗ về đôi vai trơn bóng của Lý Hinh Đình, cười nhẹ nói.
- Nói thật dễ nghe, rõ ràng là cậu sợ trách nhiệm, không có can đảm.
Lý Hinh Đình giơ tay nhéo một cái vào lưng của hắn, hừ nhẹ một tiếng nói.
- Đình tỷ nói đúng, em là không có can đảm, tính kiềm chế kém, cho nên nhờ Đình tỷ giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng lôi kéo đứa em này.
Lương Thần cười nói.
- Xì, ai thèm lôi kéo cậu. Tiểu Thần.
Lý Hinh Đình thẹn quá thành giận, tiến vào thăm dò áo ngủ Lương Thần nhè nhẹ mà xoắn vặn, trút hết những thẹn thùng xấu hổ trong lòng. Kinh qua rắc rối, không khí mờ ám ban đầu cố nhiên không còn, mà ngay cả sự xót xa cũng biến mất không có dấu vết.
Lương Thần từ trong phòng ngủ đi ra, chỉ thấy nữ phóng viên đang nằm nghiêng trên ghế sofa, một tay nhẹ chống hai má, mắt đẹp như cười như không. Sau khi nhìn chăm chú hắn thật lâu, đưa ngón tay ra ngoắc, ra hiệu cho hắn lại đây, trong miệng nói:
- Dụ dỗ Hinh Đình tốt lắm, kế tiếp, có phải là dụ dỗ em?
- Dụ dỗ như thế nào?
Lương Thần đi đến hỏi.
- Ẵm người ta đi tắm.
Liên Tuyết Phi đưa cánh tay ra hướng về phía hắn nói
- Em chẳng phải vừa tắm rửa qua sao?
Lương Thần ra vẻ khó hiểu hỏi han.
- Tắm thêm một lần nữa không được sao?
Liên Tuyết phi nũng nịu lườm hắn một cái
- Không đồng ý phải không? Vậy anh tự mình đi tắm đi.
- Ai không đồng ý thì người đó là đồ ngốc.
Lương Thần giang hai tay ra, ôm Liên Tuyết Phi vào trong lòng, sau đó tiến đến phòng tắm, đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng được mở ra, Lý Hinh Đình với khắn tắm quanh người mà nhanh chân nhanh tay chạy ra, lại nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, áp khuôn mặt xinh đẹp vào vách. Tiếng nước rào rào bên trong, âm thanh hỗn loạn, cũng có cả âm thanh kiều mỵ xuyên thấu qua cửa truyền đến.
Lý Hinh Đình cắn chặt môi đỏ mọng, khuôn mặt bình thường như lửa đốt. Cô không kìm lòng nổi mà nhớ tới cảnh tượng phát sinh vào buổi sáng hôm đó. Lúc ấy nếu cô chưa nói ra câu nói kia, cô hiện tại chắc cũng giống như Tuyết Phi, thỏa thê tận hưởng cảm giác sung sướng.
Hội quán Hoàng triều. Trương Ngữ Giai ở trên giường trằn trọc khó ngủ. Tiểu Dật Kiêu đã ngủ say, mà cô ngay cả một chút buồn ngủ cũng không có. Đã trễ thế này, hắn hẳn là sẽ không trở về. Mặc dù chưa từng nghĩ tới tranh giành cái gì, nhưng cô vẫn hy vọng, có thể đứa bé sẽ chiếm một vị trí trong lòng của Lương Thần, vị trí này có thể không quan trọng, nhưng ít ra không thể không có.
Cô rất muốn hỏi cha nuôi một chút, Lan thúc trở về chưa, nhưng lập tức cô liền đánh mất ý nghĩ này. Cô cho dù là thất vọng, cũng muốn đem sự thất vọng này chôn dấu ở trong lòng, không để cho người khác thấy.
Nhìn vào di động, đã mười một giờ ba mươi rồi. Trương Ngữ Giai nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẽ co rút thân thể mềm mại, nước mắt không kìm nổi theo khóe mắt chảy xuống. Ngủ đi, ngủ đi, hắn sẽ không trở về, Trương Ngữ Giai cứ như vậy tự mình an ủi.
Không biết qua bao lâu, trong mông lung cô dường như nghe tiếng cửa phòng phát ra một tiếng vang nhỏ. Là hắn đã trở lại sao? Tiếng bước chân rất khẽ truyền đến trong tai, Trương Ngữ Giai lập tức tỉnh ngủ, tim đột nhiên bị kích động đập liên hồi. Tiếng bước chân đi vào bên giường, tiếp theo thanh âm cởi đồ, theo sau là một thân thể cường tráng chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm cô.
Giờ khắc này, Trương Ngữ Giai mọi sự oan uất hay thương tâm đều biến mất. Đem thân thể của cô siết chặt vào cơ thể của hắn, nước mắt lại tràn mi.
- Ngủ đi, Ngữ Giai.
Lương Thần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, nhẹ vỗ về phía sau lưng cô, khẽ nói. Hắn biết Trương Ngữ Giai không có ngủ, hắn cũng biết Trương Ngữ Giai luôn luôn chờ hắn trở về.
- Vâng!
Trương Ngữ Giai lên tiếng, tựa đầu vào ngực hắn, mang theo sự vui mừng thật sâu đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, Lâm Tử Hiên thấy Lương Thần và Trương Ngữ Giai xuất hiện ở bàn ăn, rất hài lòng mà gật gật đầu. Nếu đêm qua Lương Thần dám không trở về, ông sẽ mắng tên tiểu tử thối này.
- Hôm nay con muốn đi thăm mấy người bạn. Ngày mai con lại quay về Giang Nam.
Lương Thần hôn một cái vào hai má đứa con thân yêu. Ngày hôm qua hắn đến làm khách ở nhà Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Khâu Lĩnh Mai, việc này đã định xong xuôi rồi, thật sự không thể chối từ. Nếu không phải vì nguyên nhân đó, hắn ngày hôm qua đã tới Liêu Dương rồi, như vậy còn có thể ở thêm một ngày.
Hôm nay là ngày thứ Hai, hắn định bụng nghỉ việc một ngày, nói cách khác, Đình tỷ và Tuyết Phi nhất định không tha cho hắn. Trên thực tế, hắn cũng muốn gặp Lan Lan và Tiểu Mạn. Từ khi hắn bị thương nhập viện đến nay, ngoại trừ lần viếng thăm đó ra, hắn và các cô đã có hai tháng không gặp mặt.
- Đến một lần cũng không lưu lại vài ngày.
Lâm Tử Hiên mày hơi nhăn lại, có chút bất mãn nói:
- Cứ xem như không thăm ba, thì nơi này còn có Ngữ Giai, còn có con của con nữa.
- Cục có nhiều chuyên án rất phiền toái, cần phải giải quyết nhanh.
Lương Thần vội vàng giải thích. Hắn nói vụ án này, chính là việc dùng bạo lực cưỡng chế giải phóng mặt bằng dẫn đến hai người chết và nhiều người khác bị thương. Mạng lưới quan hệ của Phùng Lệ Á và Hà Tâm Nguyệt không dễ đối phó. Đêm dài lắm mộng, hắn không nghĩ vụ án này lại phát sinh biến số gì.
- Cha nuôi, ba yên tâm, có máy bay trực thăng của ba, con cam đoan về sau mỗi nửa tháng lại về một lần.
- Nghe cũng không đến nỗi tệ.
Nghe xong lời cam đoan của Lương Thần, Lâm Tử Hiên lúc này mới vừa lòng gật đầu, chỉ vào đối phương nói:
- Nhớ rõ nói phải giữ lời, bằng không không tha cho cái tên tiểu tử chết tiệt con đâu.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Ngữ Giai hiện ra một chút vui mừng, nửa tháng gặp mặt một lần, đối với cô ấy và đứa nhỏ mà nói vậy là đủ rồi.
Buổi sáng, Lương Thần và Lý Hinh Đình, Liên Tuyết Phi, Đinh Lan, Châu Tiểu Mạn bốn người họ gặp mặt. Địa điểm gặp mặt là tại một biệt thự riêng của Đinh Lan.
Đinh Lan vẫn mái tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái như trước, dường như còn có một chút quyến rũ. Trên gương mặt đẹp tràn đầy khí khái anh hùng, không hề che dấu niềm vui sướng khi gặp lại Lương Thần.
Chu Tiểu Mạn với mái tóc đuôi ngựa kẹp chiếc kẹp tóc màu xanh, hình dáng so với lần trước dường như hơi đẫy đà một ít. Đôi mắt hàm chứa thần sắc phức tạp, ôm nhẹ Lương Thần một cái rồi thoáng cái buông ra.
Lương Thần có thể cảm giác được, tâm trạng của Chu Tiểu Mạn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, dường như đã hoàn toàn quên đi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Cùng bọn họ hàn huyên với nhau cả ngày thêm nửa đêm, đến trước khi rạng sáng Lương Thần lại nhớ tới hội quán Hoàng Triều. Hắn không phải nhất trọng nhất khinh, dù sao Liên Tuyết Phi cũng là thân phận tình nhân, và cũng được sự ưng thuận ngầm của Thanh Oánh, Tử Thanh. So sánh mà nói, Trương Ngữ Giai vì hắn sinh một đứa con trai cuối cùng lại không có được hạnh phúc. Trương Ngữ Giai càng không có câu oán hận, hắn lại càng cảm thấy áy náy.
Sau khi Lương Thần rời khỏi, Lý Hinh Đình, Liên Tuyết Phi, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn bốn người bọn họ cùng nhau qua đêm tại ngôi biệt thự. Bốn người mặc áo ngủ, nằm trên tấm thảm Ba Tư thật dày, tắt đèn nói chuyện.
- Tiểu Thần đến Liêu Dương rốt cuộc làm chuyện gì?
Đây là giọng nói của Lý Hinh Đình.
- Không biết, hỏi anh ấy anh ấy cũng cũng không nói.
Đây là giọng nói của Liên Tuyết Phi.
- Vậy anh ấy hai đêm nay ở đâu?
Đây là giọng nói của Đinh Lan.
- Cậu ấy nói là ở nhà của một người thân.
Vẫn là giọng nói của Lý Hinh Đình.
- Cũng không biết người thân là người nào,
Vẫn là giọng nói của Liên Tuyết Phi.
- Hắn tại Liêu Dương có người thân sao?
Vẫn là giọng nói của Đinh Lan.
- À không, Lương Thần không có người thân ở Liêu Dương.
Cuối cùng, Chu Tiểu Mạn cũng bắt đầu lên tiếng.
Sau đó trầm mặc một lúc lâu, giọng nói của Lý Hinh Đình lại lần nữa vang đi lên:
- Mọi người nói đi, tháng sau đi Giang Nam du lịch được không?
- Đồng ý!
Tuy rằng âm thanh hưởng ứng có trước có sau, xem như là không có trật tự cho lắm, nhưng chung quy là nhất trí thông qua.
Ngày ba mươi, ngày cuối cùng của tháng mười một, Lương Thần quay trở về Giang Nam Cẩm Bình. Lần này đến Liêu Dương, dĩ nhiên vui sướng khi gặp đứa con thân yêu, cũng có lo âu khi nhận được tin Diệp lão bệnh nặng. Mà hắn vừa mới trở lại Cẩm Bình, liền nhận được một tin tức của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai.
Mấy ngày trước, tại hội nghị thường vụ của thành phố, đề án về cuộc chiến quy mô lớn đả kích vào tổ chức xã hội đen và lấn át thế lực hoạt động phạm tội trái pháp luật, cuối cùng ở hội nghị thường vụ lại không có thông qua. Lý do là, Cẩm Bình trước mắt là nơi thu hút đầu tư, phát triển kinh tế trọng điểm, cùng với sự phát triển đô thị, phấn đấu để duy trì và tạo ra một môi trường đầu tư thuận lợi thu hút vốn đầu tư nước ngoài, để thúc đẩy việc xây dựng các dự án trọng điểm.
Cái này mà cũng được cho là lý do sao? Lương Thần cho rằng không phải. Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt hắn. Hắn đã nhận được sự ủng hộ của đại bộ phận ủy viên thường vụ, trong đó bao gồm Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm cùng với hàng ngũ của ông ta.
Có đôi khi, chính trị chính là một nghệ thuật thỏa hiệp. Mà Trương Bỉnh Lâm ngay từ đầu đã nắm được nghệ thuật độc đáo này.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng