Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 533: Thật Không Sáng Suốt
hát" một cái tát quét qua mặt Hồ Tịnh Tịnh. Dù Lương Thần không dùng toàn lực, nhưng trên gò má Hồ Tịnh Tịnh lại hiện ra mấy dấu tay rất rõ rệt. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên ra tay, cái tát này cũng coi như là ngựa quen đường cũ.
-Cậu đánh tôi, cậu lại đánh tôi?
Ánh mắt Hồ Tịnh Tịnh lộ ra sự phẫn nộ pha chút hưng phấn. Trên mặt sự đau đớn nóng rát giống như một mồi lửa, đã châm ngòi cho dục vọng khác thường trong lòng cô. Cô ưỡn bộ ngực khá to lớn, như người đàn bà đanh đá hướng về đối phương bức ép, miệng đầy sự tàn độc:
-Đến đây, đánh tiếp đi, có gan cậu đánh cho tôi chết đi.
Đầu Lương Thần lập tức u mê. Hắn coi như đã gặp đủ loại người, lần đầu tiên đụng phải loại đàn bà dai như đỉa giống Hồ Tịnh Tịnh. Đối phương dù gì cũng là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Hồ, cũng chính là chỗ dựa của hắn, người bình thường thử động ngón tay coi? Ngay cả như vậy, hắn có thật có thể hoàn toàn không e dè mà mạnh tay với Hồ Tịnh Tịnh không? Đáp án rõ ràng là không thể.
Cho nên Lương Thần mới cảm thấy vô cùng nhức đầu. Hắn một bên vừa thụt lùi về sau, một bên bất đắc dĩ mở miệng nói:
- Hồ tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?
-Tôi muốn có cậu!
Câu trả lời của Hồ Tịnh Tịnh vẫn vậy đầy đặc điểm quen thuộc. Ánh mắt của cô kiên định mà cuồng nhiệt, không có một chút ý tứ đùa giỡn. Đúng vậy, cô chính là muốn có được người đàn ông này. Hồ Tịnh Tịnh cô muốn đạt được cái gì, từ trước đến giờ chưa hề không chiếm được.
Tại cửa văn phòng, chủ nhiệm Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tiền Đức Dân đang muốn tìm sếp xin chỉ thị và báo cáo công tác, bị câu nói vô cùng lộ liễu dữ dằn này xuyên qua cửa văn phòng truyền đến bên tai, hai người suýt chút nữa đã ngã lăn bổ nhào.
Sau khi ngơ ngác nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nhau thả nhẹ bước chân, trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ. Hiện tại đương nhiên là không thể vào, nhưng đứng ở cửa mà nghe như vậy, dường như cũng không được thích hợp.
Hai người Tiền Đức Dân và Nhâm Hướng Bình đều tự lẩm bẩm, người đàn bà này rốt cuộc là thần thánh phương nào, đã vậy còn quá lộ liễu như vậy.
Lương Thần hổn hển khẩn cấp giơ cánh tay lên, nhưng Hồ Tịnh Tịnh vẫn bộ dạng không sợ chết ngẩng mặt lên, trong miệng kêu gào nói:
-Cậu đánh đi, tùy tiện đánh đi. Hôm nay cậu không đánh tôi chết, tôi không dần cậu một trận mới lạ.
"Chát", lại một bạt tai lần này đánh vào má phải, rõ ràng là mạnh hơn so với lần trước. Khóe miệng Hồ Tịnh Tịnh mơ hồ có thể thấy được vết máu. Hồ Tịnh Tịnh lảo đảo, cơ thể không tự chủ được ngã nằm trên bàn làm việc. Trong lúc vô ý mắt nhìn thấy hai tấm ảnh, Hồ Tịnh Tịnh giơ tay chụp lấy, ném về hướng Lương Thần. Tại Y
-Chiều nay tôi sẽ cho hai tấm ảnh này lên báo. Tôi cam đoan, trong ngày hôm nay, mọi người toàn Cẩm Bình, thậm chí toàn tỉnh sẽ biết, đường đường là Cục trưởng Công an thành phố mà lại cùng hai nữ minh tinh thông đồng cấu kết.
Không còn tiếp tục khóc lóc om sòm, la hét chói tai mà rất tao nhã ngồi thẳng lên, vuốt lại mái tóc, dùng đầu lưỡi liếm đi vết máu kia trên khóe môi. Mùi vị mằn mặn kích thích mãnh liệt các dây thần kinh của Hồ Tịnh Tịnh, nhưng cũng khiến cô trở nên hết sức bình tĩnh.
-Cô nên hiểu, loại hành vi này không mang lại ý nghĩa gì cả.
Lương Thần mặt không chút thay đổi nói. Lời hắn nói là thật, hai tấm ảnh này lên báo, quả thật sẽ tạo ra một chút phiền toái cho hắn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là một chút phiền toái thôi, cũng không tạo thành ảnh hưởng chí mạng trên con đường làm quan của hắn.
-Có ý nghĩa hay không, đến lúc đó cậu sẽ biết.
Hai mắt chăm chú nhìn Lương Thần một hồi lâu, trên mặt Hồ Tịnh Tịnh khôi phục vẻ cao ngạo và đường hoàng ngày thường:
- Nhớ kỹ lời tôi nói, Lương Thần, một ngày nào đó, tôi sẽ cho cậu quỳ trên mặt đất mà cầu xin tôi.
Nói xong, xoay người chân đi giày cao gót hướng ra cửa văn phòng. Lúc kéo cửa phòng ra, Hồ Tịnh Tịnh dường như lại nghĩ tới cái gì, quay đầu cười nói:
- Đúng rồi, mấy tấm ảnh kia, tôi sẽ đặc biệt làm ra hai tấm phóng to rõ nét rồi đưa đến tận tay quý phu nhân.
"Rầm" một tiếng, cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại. Tiền Đức Dân và Nhâm Hướng Bình liền quay đầu, giống như là đang thương lượng nghiên cứu sự tình gì đó, thấp giọng nói chuyện với nhau. Nhưng ánh mắt cũng rất lưu ý bóng dáng đi ra từ phòng làm việc.
Hai má Hồ Tịnh Tịnh một trái một phải đều lưu lại dấu tay rất rõ rệt, nhưng cô lại chẳng thèm để ý. Trong mắt cô, hai gã đàn ông già đang giả vờ giả vịt này không đủ tư cách nói chuyện với cô thì sao cô lại để ý tới cái nhìn của bọn họ được.
Nhìn bóng dáng Hồ Tịnh Tịnh biến mất ở góc hành lang, Nhâm Hướng Bình và Tiền Đức Dân âm thầm thở dài. Hai người đều là cáo già gặp qua không ít người, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được người đàn bà vừa nãy đi qua có lai lịch không bình thường.
Tiến lên gõ gõ cửa, nghe bên trong truyền đến một tiếng "vào đi", Tiền Đức Dân và Nhâm Hướng Bình cùng lúc cảm thấy nên cẩn thận, bởi vì bọn họ nghe ra được, giọng nói sếp có vài phần bực bội.
Đẩy cửa vào, đến trước bàn làm việc, hai người thật cẩn thận quan sát sắc mặt Cục trưởng. Quả nhiên, tuy chưa thể nói là mây đen dầy đặc nhưng tuyệt đối không thể gọi là trời nắng đẹp. Hai người Tiền Đức Dân và Nhâm Hướng Bình không nói lời vô nghĩa, chỉ lời ít ý nhiều rất ngắn gọn xin chỉ thị và báo cáo với sếp. Nhâm Hướng Bình là tới xin chỉ thị ký tên, vì tăng mạnh lực lượng cảnh sát, năm nay Cục công an thành phố cần mua thêm nhiều chiếc xe cảnh sát. Vì kinh phí chi ra ở mức cực lớn, tất nhiên cần Cục trưởng ký tên.
Về phần Tiền Đức Dân, là vì việc một phó Chi đội trưởng và cấp dưới một đại đội trưởng của chi đội trị an gần đây bị quần chúng tố cáo, báo cáo kết quả điều tra của Ủy ban Kỷ luật với Lương Thần, cũng trưng cầu ý kiến xử lý.
Đầu tiên là ký tên, sau đó lại nói với Tiền Đức Dân:
- Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như vậy đi.
Lương Thần đảo mắt qua hai người, lại hỏi:
-Còn việc gì khác nữa không?
Tiền Đức Dân và Nhâm Hướng Bình sao mà chưa nghe ra ý tứ của sếp, liền nói không có, sau đó khẩn trương chuồn là tốt nhất. Tâm trạng của sếp đang bực dọc khó chịu, đương nhiên là càng ít tiếp xúc càng tốt.
Bị Hồ Tịnh Tịnh quậy ột trận, Lương Thần cũng không có tâm trạng mà ăn cơm trưa. Đối với hắn mà nói, hắn không e ngại khi ảnh chụp lên báo sẽ làm cho dư luận xôn xao như thế nào. Cái hắn để ý chính là, sau khi Thanh Oánh và Tử Thanh biết chuyện này sẽ khó tránh khỏi lại dấy lên phong ba. Đêm qua trên đường về nhà, hắn gọi điện thoại cho Vương Bàn Thạch, nói rằng mình không tham gia tiệc rượu mà trực tiếp về nhà. Trong điện thoại, Vương Bàn Thạch dùng giọng điệu vui đùa nói:
- Cậu thiệt là, quá cẩn trọng đấy. Yên tâm đi, tôi không nói với Thanh Oánh đâu.
Mà thái độ hắn cũng là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Sau khi về nhà vẫn không đề cập đến việc lúc ấy thay Bạch Băng giải vây, cũng như việc đề cử Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng với Ngô Phái Nam, và sau đó lại bị phóng viên lén chụp hình.
Lương Thần biết, chuyện đưa ảnh chụp đến tận nhà hắn, Hồ Tịnh Tịnh tuyệt đối là có thể làm được. Hơn nữa ảnh chụp lên báo, Thanh Oánh và Tử Thanh sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Giữa trưa buồn bực hút điếu thuốc, Lương Thần lại không nghĩ ra được một phương pháp giải quyết thích đáng. Hắn không thể lựa chọn chịu khuất phục, nên cũng chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lương Thần phát hiện mình đã sơ sót bỏ lỡ một chuyện quan trọng. Vừa rồi mình đã quên sử dụng năng lực đặc biệt với Hồ Tịnh Tịnh, vì vậy không thể nào biết được, hai tấm ảnh rốt cuộc làm thế nào mà lọt vào vào tay Hồ Tịnh Tịnh.
Đi ra khỏi tòa nhà Cục công an thành phố, Hồ Tịnh Tịnh ngồi lên chiếc Porsche màu đỏ của mình. Trong xe, Lạc Hàn nhìn dấu tay trên mặt Hồ Tịnh Tịnh, giật mình nói không ra lời:
- Tịnh, Tịnh tỷ, hắn, hắn đánh chị? Sao hắn dám…?
"Chát", Hồ Tịnh Tịnh không hề do dự tát qua một cái, cắt ngang lời nói của Lạc Hàn. Mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương nói:
- Hắn dám đánh tôi, cũng giống như tôi dám đánh cậu, có cần kinh ngạc vậy không?
Cái tát cũng không nặng, trên mặt cũng không thấy đau, nhưng tim Lạc Hàn lại đau như cắt. Trước mặt người phụ nữ này, y căn bản không có lòng tự trọng. Y như một con thú cưng, hao tổn tâm sức để tranh thủ được niềm vui của nữ chủ nhân. Xe của y, nhà của y, tất cả tất thảy của y đều là do người phụ nữ này cung cấp. Không có người phụ nữ này, y không là gì cả.
- Có đau không? Đến đây, bé cưng, chị xoa cho
Hồ Tịnh Tịnh thay một thần sắc dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên má người đàn ông. Thú cưng này tạm thời cô chưa chơi đủ, trước khi chưa chinh phục được Lương Thần thì cô vẫn chưa tìm được vật khác để thay thế.
- Tôi không đau, tôi đau vì Tịnh tỷ
Trong mắt Lạc Hàn tràn đầy tình cảm tiếc thương, miệng nói xong thì chính mình cũng cảm thấy ghê tởm.
-Bé ngoan, thật biết nói chuyện. Đi nào, chúng ta đi ăn cơm, sau đó chị sẽ thưởng cho cậu, lần này cậu đã giúp cho chị một chuyện lớn.
Hồ Tịnh Tịnh hôn lên má đối phương một cái, cười nói.
Buổi chiều, Lương Thần vẫn ngồi trong phòng làm việc của mình như trước, đem tất cả mọi việc ném qua một bên. Hắn đang suy nghĩ tối nay về đến nhà giải thích thế nào, ăn nói ra sao.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Lương Thần ngẩn ngơ một hồi, lúc này mới giơ tay nhấc lên.
- Tiểu Lương hả? Tôi là Vương Mân đây.
Nghe người bên kia tự giới thiệu, trong lòng Lương Thần không khỏi động. Vương Mân? Không ngờ là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh kiêm Giám đốc sở Công an tỉnh Vương Mân gọi điện thoại tới. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, giọng điệu cung kính nói:
- Chào ngài, Bí thư Vương!
- Tiểu Lương, Cẩm Bình các cậu làm ăn kiểu gì thế? Đến Tỉnh phá án bắt người, sao không báo cáo trước một tiếng với Sở công an tỉnh?
Trong giọng nói bí thư Vương mang đầy sự trách mắng.
- Bí thư Vương, ngài nói chuyện này, tôi không được rõ lắm. Cục công an thành phố chúng tôi đến Tỉnh bắt người?
Lương Thần ra vẻ hồ đồ, dùng giọng điệu kinh ngạc nói.
-Cậu cũng không biết sao? Tiểu Lương, cậu, cậu là người đứng đầu sao lại làm thế? Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh trong Cục các cậu dẫn đội đã cưỡng ép xông vào hội quán thương vụ Bắc Hải. Chẳng những đả thương bảo vệ, hơn nữa lại còn xảy ra xung đột với cảnh sát bản địa vừa chạy tới hiện trường. Bọn buôn ma túy gì đó thì không bắt được, ngược lại khiến cho không ít quần chúng vây lại mà xem náo nhiệt, thành ra cái trò gì thế?
Bên kia điện thoại quả nhiên là Vương Mân đầy lòng căm tức phẫn nộ. Đổi lại là Cục trưởng thành phố khác thì ông sớm đã ột trận chửi rủa thậm tệ không cần nể mặt rồi, nhưng đối với người cấp dưới trẻ tuổi có lai lịch không nhỏ, hậu thuẫn lớn mạnh, nổi tiếng gần xa này, dù dưới tình huống phẫn nộ ông không thể không áp chế bớt cơn bùng nổ, hết sức cố gắng dùng cách thức tương đối êm dịu để trút hết ra sự bất mãn trong lòng.
-Vâng, vâng, Bí thư Vương, ngài quở trách là đúng. Tôi sẽ lập tức điều tra chuyện này, nhất định là sẽ xử lý nghiêm minh.
Sau một loạt tự phê bình và luôn miệng cam đoan, Lương Thần ngắt điện thoại. Vốn tâm trạng đã không được tốt, giờ phút này lửa giận lại càng bung cháy.
Hứa Phượng Anh cũng thật là nóng vội không sáng suốt chút nào.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng