Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 531: Điều Kiện Trao Đổi (Phần 1)
ùng lúc đó, vài phóng viên tuần san giải trí Hongkong đang ủ rủ đi ra từ cổng lớn cục Công an thành phố. Sau khi đã trải qua một cuộc thẩm vấn vô nghĩa, sau đó bọn họ ký tên lên biên bản thẩm vấn, lấy lại giấy tờ và đồ nghề.
Gần đây làng giải trí tin tức Hongkong đối với hai trong ba ngôi sao mới đang nổi trong môi trường điện ảnh truyền hình ca nhạc ở Đại Lục là Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng rất là chú ý. Vì để bới móc những chuyện đời tư, nên khi nghe nói hai cô Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng sắp sửa tham gia buổi biểu diễn ở Giang Nam, bọn họ nhận được tin lập tức chạy tới đây.
Biết được đêm nay công ty Hoa Tinh sẽ tổ chức một tiệc rượu tư nhân, bọn họ từ sớm đã tới đây "ẩn náu" trong góc đại sảnh khách sạn, chuẩn bị "ôm cây đợi thỏ". Vốn không giữ bất kỳ hy vọng nào thì không ngờ kỳ tích xuất hiện, đã bất ngờ chụp được hình ảnh Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng đang ôm một người đàn ông trẻ tuổi.
Đương nhiên, giờ có nói gì thì cũng vô ích. Bất kể là thẻ nhớ, ổ cứng bên trong máy ảnh kỹ thuật số hay là camera đều bị tịch thu. Kháng nghị thì không có hiệu quả, bọn họ không phải là ký giả phóng viên mới ra nghề, trong lòng biết rõ, người đàn ông kia khẳng định là lai lịch không nhỏ, nếu không thì cũng không có khả năng điều động cảnh sát thực thi cưỡng chế bọn họ. Nhưng càng như vậy lại càng chứng minh những hình ảnh mà bọn họ chụp lén rất có giá trị, rất quý giá. Nghĩ vậy làm cho trong lòng bọn họ thấy hối hận, gần như muốn đấm ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời thét lớn để giải tỏa tâm tình buồn bực của mình
- Ha ha!
Nghe tiếng cười truyền đến bên tai, ba người còn lại không hẹn mà cùng đưa ánh mắt hướng về phía đồng nghiệp của mình. Chỉ thấy đối phương ngây ngô cười, khom người xuống mò lấy một cái thẻ nhỏ trong bít tất. Thế là ánh mắt ba người không khỏi đồng thời cùng lóe sáng, nhìn vào đồng nghiệp lại thêm đắc ý gật đầu, trên vẻ mặt ba người trong nháy mắt trở nên vui mừng như điên.
Tại khu nhà tỉnh ủy Giang Nam, trong nhà Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc, bí thư Hồ đang ngồi dựa vào sofa, khép hờ hai mắt. Con gái Hồ Tịnh Tịnh thì đứng ở phía sau ông, rất kiên nhẫn dùng ngón tay ấn ấn xoa xoa với lực vừa phải trên huyệt Thái Dương của ông, đây cách gần gũi nhiều năm nay từ khi con gái hiểu chuyện tới nay vẫn không thay đổi.
- Tịnh Tịnh à, con tính về sau vẫn cứ vậy sao?
Nhìn hình ảnh "con gái hiệu thuận" này, trên mặt bí thư phu nhân không có ý thích thú gì nhiều, bà suy đi tính lại, cuối cùng không kìm nổi hỏi.
- Mẹ, ý mẹ là gì?
Hồ Tịnh Tịnh lắc lắc mái tóc dài gợn sóng màu đỏ, ánh mắt chuyển nhìn qua phía mẹ hỏi ngược lại.
- Đừng giả bộ hồ đồ. Mẹ hỏi con, con và Trương Hằng đã là không thể rồi đúng không? Nếu đã không được, thì nên sớm ly hôn đi. Nếu còn có thể thì nên có con đi được không?
Bí thư phu nhân không hài lòng trừng mắt nhìn con gái. Hôm nay lúc về nhà, trong lúc vô tình, bà nhìn thấy xe con gái đỗ trên đường gần khu nhà Tỉnh ủy, một người thanh niên đẹp trai đi xuống xe, còn cùng với con gái hôn tạm biệt nhau. Cuộc sống riêng của con gái thế nào, bà và chồng không phải là không rõ. Chỉ là bởi vì có điều mắc nợ với con gái cho nên mới mắt nhắm mắt mở. Nhưng con gái năm nay đã ba mươi sáu rồi mà vẫn chưa có con, làm cha làm mẹ, ai mà không muốn chơi đùa với con cháu, hưởng thụ niềm vui thú lúc về già?
- Mẹ yêu quý của con, chuyện của con mẹ không cần phải lo. Cả đời này con và Trương Hằng sẽ cứ như vậy thôi. Con cái thôi mà, con cũng không cần, một mình tự do biết mấy.
Hồ Tịnh Tịnh chẳng hề để ý còn cười nói:
- Hơn nữa, hai người không phải là đã có một đứa con ưu tú rồi đó sao. Cũng không cần lo không được ẵm bồng cháu trai cháu gái mà
- Lão Hồ, ông nhìn xem con gái bảo bối của ông nói cái gì kìa?
Bí thư phu nhân nhìn chồng đang nhắm mắt dưỡng thần, hổn hển nói.
- Thôi đi, cứ mặc nó tiếp tục điên khùng đi
Hai mắt Bí thư Hồ mở ra, giơ tay vỗ vỗ vào tay con gái, ra hiệu con gái dừng lại. Sau đó đón nhận ánh mắt tức giận của vợ, cười nói:
-Cho dù bà cho nó ly dị thì sao nào? Không có đối tượng thích hợp để tái hôn, nó đã điên thì vẫn điên như vậy thôi. Trái lại có khi còn không được như hiện giờ nữa.
- Hì hì, vẫn là cha hiểu con nhất!
Hồ Tịnh Tịnh ngồi xuống sofa, vô cùng thân thiết ôm lấy một cánh tay của cha.
- Tịnh tịnh, mẹ con cũng là muốn tốt cho con.
Bí thư Hồ hàm ý sâu xa nói:
- Chính bản thân con cũng nên suy nghĩ lại. Tương lai thế nào vẫn phải có được dự định dài lâu rõ rang. Dù gì cha mẹ không thể ở cùng con cả đời được, hiểu chưa?
-Biết rồi, biết rồi ạ.
Hồ Tịnh Tịnh đáp cho có lệ. Tương lai thế nào, cô không muốn suy xét nhiều. Tâm đắc của đời người là chơi cho hết mình, thừa dịp tuổi tác giờ chưa già thì nên thỏa thích chơi bời. Hiện tại trong thế giới của cô, ngoại trừ ham muốn hưởng thụ vật chất, dục vọng ra thì không còn gì cả.
Không ai hiểu con bằng cha, Hồ Văn Nhạc cũng biết lời ông nói con gái căn bản nghe không lọt lỗ tai, thầm thở dài, chuyển đổi đề tài:
- Tối hôm qua tới Cẩm Bình xem biểu diễn, cảm thấy có vui không?
-Cũng được.
Hồ Tịnh Tịnh thuận miệng đáp.
- Nghe nói, Cục trưởng công an thành phố Lương Thần cũng rất nổi bật, có thật không?
Bí thư Hồ lại hỏi.
-Việc hắn lên sân khấu hát hai bài có hiệu quả rất chấn động.
Nhắc tới cái tên này, trong lòng Hồ Tịnh Tịnh liền dâng lên cảm xúc phức tạp lẫn lộn yêu hận.
- Lại còn thế nữa. Y -.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ con gái, Hồ Văn Nhạc lắc đầu, mặt không chút thay đổi đánh giá. Bí thư phu nhân thì cảm thấy có chút hứng thú hỏi:
- Rất chấn động? Nói như vậy thì hát rất là hay sao?.
-So với ca sĩ chuyên nghiệp cũng không thua kém gì nhiều
Nhắc tới điều này, Hồ Tịnh Tịnh lại không kìm nổi đem Lương Thần và Lạc Hàn ra so sánh. Cô lại một lần nữa chán nản phát hiện, ngoại trừ tướng mạo, Lạc Hàn quả thực không được gì, gần đây biểu hiện trên giường cũng không đủ sức lắm. Đừng nói là so với Lương Thần, ngay cả Vương Căng đã chết thì nửa phần cũng không bì được.
- Cha, cha đối với Lương Thần, rốt cuộc thấy thế nào?
Muốn động tới Lương Thần, Hồ Tịnh Tịnh không thể không thăm dò suy nghĩ và mong muốn của cha trước đã.
Bí thư Hồ lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn trà. Hồ Tịnh Tịnh vội vàng cầm lấy cái bật lửa mồi thuốc cho cha, sau đó là điệu bộ tư thế sẵn sàng cung kính lắng nghe.
- Tịnh tịnh, con hỏi điều này làm gì?
Nhận thấy được con gái có chút khác thường, Hồ Văn Nhạc không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Tùy tiện hỏi thôi mà.
Hồ Tịnh Tịnh làm như không có gì đáp lại.
- Tốt nhất chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Hồ Văn Nhạc nhạy cảm nhận thấy điều gì đó, ông lấy giọng điệu nghiêm túc nói:
- Hậu thuẫn của Lương Thần thế nào, cha đã từng nói qua với con rồi. Nghe lời cha, đừng có trêu chọc hay động vào hắn.
Ông quá hiểu con gái của mình, chắc hơn mười phần là con gái đã có tâm tư khác đối với Lương Thần.
- Tịnh Tịnh, nhất định phải nghe cha con.
Về chuyện này, Bí thư phu nhân và chồng có cùng suy nghĩ. Người bình thường thì không nằm trong phạm vi suy xét của Hồ gia, nhưng Lương Thần này hậu thuẫn thật sự rất phức tạp.
-Xem hai người căng thẳng kìa, làm như con sẽ làm chuyện gì không bằng. Con thật chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Hồ Tịnh Tịnh khẩu bất đối tâm nói lời không thật với lòng:
-Con chỉ là cảm thấy hắn rất xuất sắc, nên muốn biết cha có ý định tuyển dụng nhân tài không thôi mà.
- Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nó. Lý gia, Lương gia, Lâm gia, Liên gia, Diệp gia, sao cũng không đến lượt cha cô đâu.
Hồ Văn Nhạc hít một hơi thật sâu, sau đó hướng về vợ và con gái khẽ mỉm cười nói:
- Diệp lão cho rằng Giang Nam là cảng tránh gió. Nhưng giờ xem ra, e là không như mong muốn rồi. Như câu nói "Chỉ cần là rồng là hổ, thì dù có đến núi nào sông nào cũng sẽ gây sóng to gió lớn, đảo lộn núi rừng", Lương Thần này trời sinh đã là người gây sức ép rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần đi vào Cục công an thành phố. Thật trùng hợp, cùng lúc tiến vào tòa nhà cùng với Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh vừa mới nhậm chức.
- Chào Cục trưởng!
Hứa Phượng Anh lễ độ lên tiếng chào hỏi.
- Chào cô, phó cục trưởng Hứa.
Lương Thần mỉm cười đáp lại, sau đó cùng nữ Phó cục trưởng xinh đẹp lộ rõ phong thái anh dũng đi vào thang máy. Văn phòng hai người đều ở lầu bốn, tất nhiên là cùng vào cùng ra.
Tới lầu bốn, lúc đi ra thang máy, Hứa Phượng Anh hơi do dự, sau đó dừng chân lại hướng về Lương Thần nói:
- Cục trưởng, có vụ án tôi muốn bàn bạc với anh một chút.
- Ồ, vậy đến văn phòng của tôi đi!
Lương Thần hơi nao nao, Hứa Phượng Anh này nhậm chức tính đến nay cũng chỉ mới được hai ngày, nhanh vậy đã đem công vụ ra xử lý sao? Thật thế sao, vậy rõ là Bí thư Khâu từng đề nghị chính mình chuyển giao công tác hình sự cho Hứa Phượng Anh phụ trách thực thi đúng là chính xác.
Tiến vào văn phòng Cục trưởng, Lương Thần rót ly nước cho Hứa Phượng Anh, sau đó ngồi trên sofa mỉm cười nói:
- Là vụ án gì, nói tôi nghe một chút.
- Thời gian trước, người nằm vùng của sở Công an tỉnh là Cận Tiến Đinh đã bại lộ thân phận, bị kẻ buôn ma túy sát hại
Nghe Hứa Phượng Anh vừa nói, Lương Thần liền biết đối phương đề cập đến vụ án này là có liên quan đến việc Chi đội phòng chống tội phạm ma túy phá được một vụ buôn lậu thuốc phiện cực lớn vào khoảng một tuần trước. Chi đội trưởng phóng chống tội phạm ma túy Đặng Trường Giang trong vụ án này lập được công lớn, nguyên là muốn nhân cơ hội này tiến tới chức vị Phó cục trưởng, lại không ngờ rằng bên trên lại đưa Hứa Phượng Anh xuống.
Tuy nói phá được vụ án buôn lậu thuốc phiện là có thu hoạch cực lớn, nhưng thật đáng tiếc, đám người Long ca trùm buôn ma túy vẫn chưa sa lưới, tai mắt của Sở công an tỉnh là Cận Tiến Đinh bị giết hại. Hành động lùng bắt suốt cả tuần vẫn không có kết quả, hiện tại đã mất đi đầu mối tung tích của tổ chức buôn ma túy.
-Vì Cận Tiến Đinh bị giết hại, chúng ta không thể điều tra ra hướng đi của bọn buôn ma túy. Nhưng mà gần đây có người cung cấp manh mối, tiết lộ ra đầu sỏ bọn buôn ma túy là Đào Triết Long đang ẩn nấp ở một chỗ giải trí ăn chơi nào đó trong tỉnh.
Hứa Phượng Anh nói tiếp.
- Tin tức đáng tin cậy không?
Trong lòng Lương Thần chấn động, vội vàng hỏi.
-Còn chưa hoàn toàn xác định, nhưng có khả năng rất lớn. Gần đây chúng ta điều tra rất nghiêm, đám người Đào Triết Long rất có thể lẻn vào địa bàn tỉnh để tránh sóng gió.
Hứa Phượng Anh rất muốn nói tuyệt đối đáng tin cậy, nhưng kiểu trả lời này khẳng định sẽ khiến cho đối phương hoài nghi. Bởi vậy cô chỉ có thể lấy giọng điệu suy luận phân tích để trả lời.
- Nếu có thể biết được địa điểm chính xác, chúng ta có thể thông báo Sở công an tỉnh hiệp trợ, tới địa điểm trên tiến hành lùng bắt.
Lương Thần lập tức đưa ra quyết định, hơn nữa là quyết định rất phù hợp với trình tự bình thường trong quy định.
- Tôi không muốn làm vậy.
Bỗng nhiên Hứa Phượng Anh nói.
- Ồ, vì sao?
Trên mặt Lương Thần hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn cảm nhận thấy, phản ứng của Phó cục trưởng Hứa này có chút khác thường.
- Bởi vì, tôi nghi ngờ trong Sở công an tỉnh có nội gián của bọn buôn ma túy
Trầm mặc một chút, Hứa Phượng Anh đáp lại.
- Căn cứ?
Lương Thần lông mày nhíu nhíu, hai tròng mắt dừng ở trên khuôn mặt đối phương. Hắn muốn biết, trong hồ lô vị Phó cục trưởng Hứa này rốt cuộc đang bán thuốc gì.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng