The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 465: Đĩa Cd Bị Mất Tích Và Thẩm Vấn (1-3)
ục trưởng Kinh, cách làm này của anh có chút không thích hợp! Chúng tôi đi Phong Hà bắt người, cũng vì mau chóng phá án, đây là việc công, là liên quan đến ổn định xã hội…!
Lương Thần kiên nhẫn giải thích nói. Trương Mặc quy án hay không trực tiếp liên quan đến tốc độ phá án, dù gì cũng đã đến địa bàn của y, cho dù trong lòng vô cùng bất mãn, hắn cũng không thể tùy tiện không nể mặt, gây sự ầm ĩ với y.
- Phó cục trưởng Lương, đạo lý lớn thì đừng nói, lão Kinh tôi rõ hơn ai hết! Không phải vì phá án, thì ai lại ăn no vượt ranh giới bắt người? Phong Hà và Cẩm Bình là hàng xóm, những vụ án xảy ra ở Cẩm Bình trong hai năm gần, trong lòng tôi đều có tính toán! Lương lão đệ, trên đời này không có bữa trưa miễn phí, đến Phong Hà chỗ tôi bắt người, lợi ích có được trong đó, có phải nên có một phần của Phong Hà chúng tôi?
Trong điện thoại, âm điệu của vị cục trưởng Kinh đột nhiên giảm xuống vài phần, hơn nữa khẩu khí cũng từ cứng rắn chuyển sang ôn hòa, chỉ là trong ôn hòa, tràn đầy gian trá không thể che giấu.
Tên nhãi này! Lương Thần không biết mình nên tức giận hay cười đau khổ, xem như hắn nghe ra được, cục trưởng Kinh đánh một vòng lớn, mục đích là muốn chia chén canh trong vụ án này! Vừa rồi dùng từ sơn đại vương hình dung y, xem ra còn chưa đủ, tên nhãi này rõ ràng là bọn cướp thừa nước đục thả câu!
Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần lấy giọng điệu thành khẩn nói:
- Cục trưởng Kinh, không gạt gì anh, vụ án này còn đang giai đoạn điều tra, thực tế, chúng tôi không thể khẳng định, Trương Mặc chính là nghi phạm phạm tội…!
- Lương lão đệ, cậu chơi trò này trước mặt lão Kinh tôi, thật là nhìn không hay! Nếu như không có mười phần chắc chắn, Lương lão đệ sẽ tràn đầy tự tin như vậy mà lập ra quân lệnh trạng trước đám đông sao? Tôi vừa nói rồi, Phong Hà và Cẩm Bình là hàng xóm, chuyện bên đó của anh, không qua khỏi tai tôi!
Câu nói “Lương lão đệ” của cục trưởng Kinh càng gọi càng thuận, nếu như mặt đối mặt, không biết chừng y sẽ vỗ vai Lương Thần thể hiện thân thiết.
- Chuyện này, cục trưởng Kinh, huynh đệ tôi thật sự cũng không còn cách nào! Anh cũng biết, vụ án Cẩm Bình có rất nhiều khó khăn, lãnh đạo thành phố lại hối thúc…!
Lương Thần cười gượng hai tiếng, vẫn như cũ lừa dối ý nghĩ của y.
- Lương lão đệ, chúng ta nói trắng ra, món lợi này, cậu có chia hay không? Sự nhẫn nại của con người tôi có hạn, lời nói tôi đã nói lúc đầu rồi, tôi không gật đầu, người này, cậu không thể dẫn đi!
Âm thanh trong di động ẩn chứa chiều hướng dâng cao.
Lương Thần hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn nói chuyện với y, rõ ràng là đàn gãy tai trâu, có lý nói không rõ. Nói thật, lãnh đạo cấp cục hắn gặp qua không ít, nhưng ngang ngược lưu manh giống y, lần đầu tiên hắn gặp được!
- Cục trưởng Kinh, tôi muốn nghe xem, ý anh là gì?
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, cơn giận này hắn tạm nhẫn nhịn. Lần này hắn đem tiền đồ sỉ diện đều đặt cược hết, có thể gây thêm rắc rối hay không, tốt nhất y đừng quá đáng, chia chén canh cũng không có gì to lớn.
- Ý tôi rất đơn giản, tháng trước Cẩm Bình xảy ra vụ thảm sát cả nhà là vụ án lớn không hơn không kém, vụ án được phá, công lao lớn nhất đương nhiên là lão đệ cậu. Nhưng mà, làm sao thì cũng nên để lại ít canh cho ông anh này, ví dụ như, một trong những tội phạm hiềm nghi Trương Mặc sở dĩ bị lôi ra, là vì phía cảnh sát Phong Hà chúng tôi đã cung cấp manh mối quan trọng, mà lần này thành công bắt được nghi phạm, cũng vì thông qua phía cảnh sát Phong Hà hết mình hỗ trợ, còn nữa, trong tương lai trên buổi họp báo về vụ án, có phải nên mời ông anh tôi ra mặt để được thơm lây?
Lương Thần miễn cưỡng kiềm chế kích động để không ném di động, nghe y lải nhải nói xong yêu cầu. Không sai, những yêu cầu mà y đưa ra từ căn bản mà nói, không phải là khó khăn, nhưng Lương Thần chỉ là nghĩ không thông, đường đường là một cục trưởng cục công an thành phố, một lãnh đạo cấp cục, sao lại mặt dày như vậy, công nhiên gọi điện uy hiếp tống tiền, bất chấp thủ đoạn…
- Không thành vấn đề.
Lương Thần cảm thấy bất đắc dĩ bằng mặt không bằng lòng nói:
- Nếu cục trưởng Kinh ngài không đề cập tới, tôi cũng không quên sự hỗ trợ hết sức của huynh đệ đơn vị Phong Hà, cứ quyết định như vậy, đồng chí mà chúng tôi phái đi còn có Trương Mặc...
- Lão đệ cậu làm việc chú ý, ông anh tôi đương nhiên cũng không thể hàm hồ. Về mặt nhân mã sẽ đưa qua cho cậu, do đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục chúng tôi dẫn đội, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn. Còn nữa, lần này lão đệ phái cậu nhóc họ Từ rất ưu tú, rất hợp tính khí của tôi, không biết lão đệ có thể nhường lại hay không, cho y đến chỗ tôi phát triển xem sao?
Thằng nhãi này còn tính thọc gậy bánh xe, Lương Thần hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén kích động mắng chửi, cứng rắn đáp:
- Cục trưởng Kinh, chuyện này thì không được rồi. Tôi vừa đến Cẩm Bình, lính mà có thể xuất ra chỉ có hai người như vậy, cho anh rồi, chẳng khác nào khiến tôi trở thành tư lệnh không gậy?
- Ha ha, tôi cũng là tùy tiện nói với Lương lão đệ vậy thôi, một thời gian sau tôi đến Cẩm Bình, đến lúc đó anh em chúng ta uống rượu tán gẫu, như vậy đi, tôi cúp máy trước.
Kinh Đại Chí lần này lại không như bọn cướp thừa nước đục thả câu, thực tế y cũng biết, nhân tài ưu tú như chàng trai họ Từ, không có cấp trên nào chịu buông tay, hơn nữa y nghe nói, đó còn là lính mà phó cục trưởng Lương từ Liêu Đông đem đến.
Xoa cái trán trọc của y, lại dùng ngón tay thô ngắn nắn hai bên quai hàm núng nínhi, nhân vật số một cục công an thành phố Phong Hà chớp mắt hai cái, cầm điện thoại trên bàn làm việc gọi ra ngoài:
- Chung Tường, cậu lập tức đi Cẩm Bình một chuyến, đưa người qua bên đó. Đúng lập tức.
- Cục trưởng, người trong chi đội chúng ta bị đánh oan uổng rồi? Cơn giận này tôi thật nuốt không trôi.
Âm thanh trong di động hoàn toàn không có chút gì cam tâm tình nguyện.
- Ai bảo các cậu yếu, bảy tám người đánh không lại người ta một người mà còn không biết xấu hổ nói, quả thực đem mặt của tôi vứt hết, đừng nói chuyện nhảm nhí với tôi, lập tức đưa người qua đó cho tôi.
Cục trưởng Kinh ngay lập tức đổ ập xuống mà khiển trách, sau đó hầm hừ cúp điện thoại.
Y luôn cho rằng, lính dưới tay y là nhất, không ngờ lại bị người ta một người địch lại tám người, đánh tan tác. Đương nhiên, đánh nhau chỉ là cái dũng của thất phu, một nhân viên cảnh sát hình sự ưu tú quan trọng là đầu óc nhanh nhẹn, nhưng mà dựa vào dấu vết để lại, dựa vào chó cảnh một bước tìm đến chỗ ẩn náu của nghi phạm Trương Mặc, bản lĩnh này, hoàn toàn có thể chứng minh chàng trai họ Từ là nhân tài ưu tú thế nào, nếu y không có ý nghĩ chiêu mộ, đó mới là không bình thường.
Nghĩ đến đây, y lại càng muốn trông mong nhìn thấy chàng thanh niên chưa đến hai mươi lăm tuổi mà đã ngồi ở vị trí phó cục trưởng thường trực. Trước tiên, không nói về những tin đồn được nghe thấy, chỉ từ một điểm “dưới tay tướng giỏi không có lính yếu” suy ngược lại, y cũng có thể phán đoán ra, vị phó cục trưởng Lương vừa rồi nói điện thoại nhất định là có điểm phi phàm. Cũng không biết hắn vừa bị y lợi dụng lúc khó khăn vơ vét, khi gặp y sẽ có biểu hiện thế nào, đại khái chắc sẽ không cho hắn thấy sắc mặt tốt.
Sắc mặt Lương Thần rất không tốt, cơ bản là là thuộc loại trời u ám.
Sau khi nói chuyện điện thoại với vị cục trưởng Kinh thừa nước đục thả câu, hắn nhận cuộc điện thoại thứ ba của một người đàn ông thần bí.
Người đàn ông thần bí nói rất đơn giản, chỉ cho hắn biết, về chứng cứ vụ án phóng hỏa một năm trước đã gửi đến văn phòng thông tin đối ngoại của cục công an thành phố xử lý, bảo hắn chú ý đón nhận. Nhưng khi hắn đến văn phòng thông tin đối ngoại hỏi thăm việc này, kết quả có được lại là phủ nhận.
Trên gương mặt cũng xem như có chút quyến rũ của phó chủ nhiệm thông tin đối ngoại Chu Hồng Diễm tràn đầy nghi hoặc, lần nữa tỏ vẻ không hề nhận được thư tín gì liên quan đến cục trưởng đại nhân. Lương Thần lúc đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng mà khi quay lưng rời khỏi, lại vô tình chú ý đến ánh mắt lóe ra của nữ nhân viên thông tin đối ngoại, bắt gặp ánh mắt của hắn, có chút bối rối mà tránh đi.
Nhìn một hồi nữ nhân viên thông tin đối ngoại sắc đẹp bình bình, lại đưa ánh mắt quay sang người đẹp hết thời vẻ mặt tươi cười lấy lòng, trầm ngâm sau một lúc lâu, Lương Thần chậm rãi lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Chu, cô xác định thật sự không có? Trên bao thư rõ ràng viết tên tôi, trong đó, chỉ có một đĩa CD.
Một tiếng động của nữ nhân viên thông tin đối ngoại không cẩn thận làm đổ ly nước trên bàn. Vội vội vàng vàng đứng lên, luống cuống tay chân thu dọn bàn, đầu cúi thấp xuống.
Sắc mặt phó chủ nhiệm Chu thay đổi một chút, cười theo nói:
- Sếp Lương, quả thật không có
- Cái này có thể có
Mặt Lương Thần sầm lại, giọng điệu không che giấu được chút tức giận.
- Cái này, thật không có
Trên mặt phó chủ nhiệm Chu vẫn mang theo nụ cười, chỉ là dưới ánh mắt sắc bén của hắn, bắt đầu trở nên có chút miễn cưỡng. Cô thật không hiểu, vị cục trưởng trẻ tuổi này sao lại biết quả thật có thư của hắn, và còn biết rõ ràng trong thư có gì?
- Hôm nay trước khi tan ca, đem đồ giao đến văn phòng của tôi nếu không…
Lương Thần trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng để lại một câu chưa nói xong nhưng lại có ý nghĩa rõ ràng, sau đó quay lưng đi ra khỏi văn phòng thông tin đối ngoại.
Chu Hồng Diễm đặt mông ngồi trên ghế của mình, thân thể đầy đặn đẫy đà làm cho chiếc ghế dưới mông phát ra một tiếng không chịu đựng nổi. Trên mặt chợt xanh chợt đỏ, răng cắn môi sợ run nửa ngày, đột nhiên đập bàn một phát, đứng lên vặn vẹo cái mông to vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng