Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 446: Phụ Nữ Cưỡng Bức Đàn Ông.
ô gái không đáp lại, dường như đang trong trạng thái ngủ say. Lương Thần ngồi xuống, giơ tay sờ soạng lên giường, nhưng đôi tay mềm mại đã cản trở hành động của hắn. Cơ thể mềm mại ấm áp tỏa hương thơm ngát, một lần nữa áp đảo hắn nằm lại trên giường.
Không phải Biến Biến, cũng không thể là Giao Giao. Cảm giác cặp vú trên ngực kia nặng trĩu, Lương Thần lập tức đưa ra phán đoán.
-Ai đây?
Cô gái tuy mặc quần áo nhưng vì nằm đè lên người Lương Thần nên bộ ngực cũng bị ép phẳng. Lương Thần lấy hai tay vặn đôi vai bóng loáng của cô gái, hỏi.
Cô gái không trả lời, chỉ theo hơi thở của Lương Thần mà tìm đến môi hắn, chiếc lưỡi thơm tho của cô linh hoạt tiến vào miệng Lương Thần, thân thể uốn éo, không ngừng khiêu khích hắn.
Là ai đây? Ai có thể vào trong nhà của hắn? Tuyết Phi? Không thể là Tuyết Phi, Tuyết Phi không thể trở về nhanh như vậy được, bộ ngực của Tuyết Phi cũng không đồ sộ như thế. Vậy thì là ai? Cô gái ở cạnh hắn là ai? Thừa dịp lúc hắn tiếp xúc với đầu lưỡi của cô gái, cô hơi bị đau nên lùi lại một chút, hắn liền mở miệng:
- Helen.
Giọng nói của Lương Thần như hòa vào trong không khí. Hắn vừa dứt lời thì phòng ngủ sáng đèn. Ánh sáng bất ngờ khiến hắn chói mắt, theo bản năng, hắn nheo mắt, đồng tử hơi co lại. Cô gái kia rõ ràng là người ngoại quốc, nhan sắc xinh đẹp, đôi mắt xanh lam, chiếc mũi cao, thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng khêu gợi. Quả đúng như hắn đoán, đó chính là Helen.
Không phải là Phương Biến Biến và Giang Giao đưa hắn về sao? Cô ta vào bằng cách nào? Đang nghĩ ngợi như vậy, chợt hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên ở cửa phòng:
- Trước mắt không phải là hai cô bé ngây thơ, thất vọng phải không?
Lương Thần ngạc nhiên quay đầu lại, hắn thấy Tề Vũ Nhu đang trong chiếc áo ngủ màu trắng đứng dựa cạnh cửa mỉm cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng quyến rũ.
- Các cô sao lại ở đây?
Lương Thần có chút hoảng hốt, giãy dụa định ngồi lên suy nghĩ, lại bị Helen đè chặt hai tay, cặp vú đồ sộ ngay trên mặt hắn, suýt nữa khiến hắn nghẹt thở.
- Câu hỏi này thật kỳ lạ.
Helen cúi đầu, chóp mũi đụng vào Lương Thần, đôi mắt xanh lam xinh đẹp lóe lên khác thường, nói:
- Anh phải biết rõ đây là chỗ ở của tôi và Nhu chứ.
Lương Thần sợ run, giãy dụa, vặn vẹo cổ, giương mắt nhìn xung quanh. Lập tức hắn há hốc mồm, quả thật nơi đây không phải phòng hắn. Tại sao hắn lại ở đây?
- Tôi đã gọi điện thoại cho cậu, nói địa chỉ, hai cô bé kia liền đưa cậu đến đây.
Tề Vũ Nhu chậm rãi đi tới, khuôn mặt hiện ra nụ cười yếu ớt. Cô ngồi vào đầu giường, nhìn người đan ông đang bị Helen giữ chặt phía dưới, lấy giọng trêu chọc:
-Hai cô bé kia nhìn có vẻ rất thất vọng, nếu không có tôi ở đây, phỏng chừng các cô ấy sẽ ở lại cũng nên.
- Chú Lan…
Lương Thần có phần không tin mình đến nhầm nơi, Lan Kiếm vừa là lái xe vừa là vệ sĩ sao lại không ngăn cản?
- Tôi đã nói chuyện với chú Lan, cậu uống nhiều rượu, cần có người chăm sóc.
Tề Vũ Nhu cười, cúi người xuống nói:
- Lần trước Helen oán giận, nói là trói sai người rồi, lúc này, cô ấy muốn sửa sai, nên đưa cậu tới đây.
Lương Thần trong lòng chấn động, hắn cảm thấy giọng nói của cô gái có chút gì đó khác thường, đang muốn giãy dụa ngồi dậy, thì chợt thấy tay mình căng lên. Hắn quay đầu lại thì thấy Helen đang nhanh nhẹn lấy một tấm vải đỏ quấn lấy tay trái hắn rồi vòng qua đầu giường.
Nhận thấy ý đồ bất lương của cô gái, Lương Thần rất giận dữ, tay còn lại hóa thành chưởng đao, không chút thương hương tiếc ngọc lao thẳng về phía cổ Helen. Nhưng tay hắn vừa đến nửa đường đã bị một bàn tay chặn đứng, sau đó là một tấm vải đỏ trói tay phải hắn lại.
Lương Thần sắp phát điên, hắn là một đại nam nhân, đường đường là cán bộ nhà nước lại bị hai cô gái chế ngự ngay trên giường, nếu lọt ra ngoài thì chẳng phải mất hết uy nghiêm, thể diện sao? Nhưng sự thật vô tình, hắn bây giờ phải cùng lúc đấu lại với hai cô gái.
- Lúc này thử xem cậu còn chạy đi đâu?
Helen tách hai đùi ra cưỡi lên người Lương Thần, hai tay cô chống lên ngực hắn, đôi mắt xanh lam nóng bỏng, dường như muốn châm ngọn lửa dục vọng lên người hắn. Người đàn ông này cô chưa nói là thích nhưng nếu so sánh với Anla thì đương nhiên cô sẽ không hề do dự khi lựa chọn. Cô không đủ sức hấp dẫn hắn ư? Lần trước hao tâm tổn trí không ngờ chẳng mang lại hiệu quả gì. Bất kể là do lòng tự trọng hay là do tình thế bắt buộc thì cô đều phải bắt hắn lại.
- Nhu tỷ.
Lương Thần trong mắt chứa đựng nỗi tức giận, hướng về phía kẻ đồng lõa là Tề Vũ Nhu nói.
- Tôi…
Lương Thần vừa mới thốt lên một tiếng thì đã bị đôi môi đỏ mọng thơm tho chặn ngay miệng lại. Trong cơn tức giận, hắn ngậm chặt miệng, muốn làm cho cái miệng thơm tho của cô gái biết khó phải rút lui. Nhưng cô gái lì lợm hơn so với sự tưởng tượng của hắn, miệng hắn đã có chút hương vị của đôi môi cô gái, lưỡi cô vẫn đang ở trong miệng hắn.
Cơn giận dữ của Lương Thần tiêu tan, Tề Vũ Nhu đã làm cho hắn tìm được cảm giác quen thuộc. Chỉ có điều cắn cũng không cắn được, tuy bị cưỡng hôn nhưng hiện tại hắn cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí là dở khóc dở cười. Hắn như là Đường Tăng, hai cô gái này muốn ăn thịt hắn sao?
Đầu Helen cúi xuống, đôi môi khêu gợi đỏ mọng lần xuống ngực hắn hướng về phía dưới, chậm rãi hôn một đường lên bụng hắn.
Yêu tinh nhền nhện. Lương Thần rốt cục không kìm nổi hít một hơi, toàn cơ thể căng lên, nếu không phải hai tay đang bị trói ngược, chắc chắn hắn sẽ ngồi dậy vì phần dưới bị kích thích. Một đôi tay âu yếm vuốt ve mặt hắn, Tề Vũ Nhu xuất hiện trong tầm mắt hắn, khóe môi dính vết máu, trông cô càng xinh đẹp.
- Có phải là rất dễ chịu không?
Tề Vũ Nhu nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt đầy vẻ sung mãn:
- Helen rất có thiên phú, mấy ngày nay, cô ấy vẫn lấy chuối tiêu và miệng bình luyện tập đấy.
- Các cô làm cái gì vậy?
Lương Thần nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thống khổ hỏi. Loại cảm giác này chỉ mới có Diệp Tử Thanh thử qua, lúc đó khiến cho cơ thể hắn sinh ra phản ứng trung thực, lúc ấy hắn có thể cảm giác được cậu nhỏ của mình phình to lên nhanh chóng.
- Sếp chúng tôi đã đem tôi và Helen bán cho cậu rồi. Chúng tôi muốn cho cậu cảm thấy mình mua được một vật có giá trị, không phải sao?
Hai bờ môi đỏ mọng của Tề Vũ Nhu ve vuốt miệng Lương Thần, cô nói bằng giọng đầy sung mãn:
- Bây giờ cậu là chủ nhân của chúng tôi, chúng tôi là nô lệ của cậu. Cậu thấy thế nào?
- Tôi không cần…
Lương Thần há miệng hớp lấy lãnh khí, thân thể hắn đã run lên nhè nhè. Helen đã ở phía dưới của hắn, rõ ràng cô như một yêu nữ, từng động tác rất công phu, hắn không thể cưỡng lại được nữa.
- Sự đòi hỏi của cậu là sự đòi hỏi của một người đàn ông.
Tề Vũ Nhu cười dịu dàng quyến rũ, chiếc áo ngủ trên người chảy xuống hai bờ vai, để lộ chiếc cổ thon dài tao nhã, những đường nét tinh xảo và làn da trắng muốt lộ ra dưới ánh sáng của ngọn đèn.
Bộ ngực tròn trịa, cặp vú trắng trẻo, vừa độ, hai đầu vú đỏ bừng hấp dẫn lọt vào tầm mắt Lương Thần. Lương Thần phải thừa nhận rằng ngực cô quả thật là đẹp, rất đẹp.
Áo ngủ rớt hẳn xuống, toàn bộ cơ thể của Tề Vũ Nhu hiện ra dưới mắt Lương Thần. Cô hoàn toàn không hề xấu hổ mà nhe răng cười, đôi mắt đẹp nhìn Helen chăm chú, cô hạ giọng:
- Helen thân mến, đến lượt tôi rồi.
-Khụ, khụ.
Helen ho nhẹ hai tiếng, liếm môi, nhìn Tề Vũ Nhu trần như nhộng cười lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì mà cô nói đến lượt cô. Cô hãy đợi đấy, có muốn thì cũng phải đợi tôi thõa mãn đã nhé.
Nói xong, một tay cô duỗi ra sau lưng, tháo nút áo ngực, cặp núi đôi đồ sộ của cô tung ra làm ánh mắt người ta cuộn sóng.
Chiếc quần lót trên người cũng được cởi ra, cô cưỡi trên người Lương Thần. Sau khi điều chỉnh lại góc độ cho tốt, cô ngồi xuống không hề chùn bước.
Đầu ngửa ra sau lưng, hai mắt nhắm nghiền, trông Helen giống như con thiên nga đang ngẩng chiếc gáy thon, đôi môi thốt lên những tiếng rời rạc không hiểu là đau đớn hay rên rỉ khoái lạc.
Cùng với tiếng rên rỉ của Helen, dục vọng của Lương Thần cũng dâng lên. Dường như cũng muốn trả thù hai mắt Lương Thần nhìn như muốn đốt cháy thân hình cô gái, hắn hướng bụng về phía trước chọc thẳng vào người cô gái.
Dường như bị đánh trúng điểm yếu, đôi môi đỏ mọng của Helen không chịu nổi liền mở ra, rên rỉ một tiếng, nửa người trên bất lực áp sát vào ngực Lương Thần, cặp núi đôi đồ sộ bỗng chốc bị ép xuống thành hai vòng tròn dẹp.
Lương Thần cảm thấy hơi kinh ngạc, người ta nói phụ nữ nước ngoài từ trẻ tới già đều giống nhau, nhưng lúc này hắn có cảm giác co rút được nhanh, so với cô gái hắn cũng không kém là bao.
- Mùi vị dễ chịu chứ? Helen thân mến?
Nhìn Helen đau đớn, Tề Vũ Nhu thưởng cho Lương Thần một nụ hôn trên môi, cười ha hả trêu.
-Rất thích, lát nữa cô thử sẽ biết.
Helen không chút yếu thế ngồi lại ngay ngắn, hai tay đè lên bụng Lương Thần, phòng ngừa hắn lại làm chuyện xấu lần nữa, sau đó cô di chuyển nhẹ nhàng thắt lưng của mình, thử tìm nơi thích ứng đưa cậu nhỏ nóng hổi của Lương Thần vào.
Nhìn Helen mắt lim dim sảng khoái, khuôn mặt Tề Vũ Nhu hiện lên nụ cười xấu xa, cô vươn tay, lén tháo giải dây buộc tay Lương Thần, sau đó thì thầm vào tai hắn bằng những lời lẽ đầy mê hoặc:
- Tiểu Thần, mạnh nữa lên, tôi biết cậu làm được.
Lương Thần khẽ hừ một tiếng, bàn tay không chút do dự nắm lấy cặp núi đôi run rẩy, bóp nặn. Thịt đưa đến miệng, hắn có gì mà không dám ăn chứ. Hai cô gái muốn hắn làm thì hắn còn gì phải khách khí chứ.
Hắn xoay người, cô gái trên người hắn không kịp phản ứng bị hắn nằm đè lên, hắn dã man xé nốt miếng vải cuối cùng trên người cô, khiêng cặp đùi thon thả của cô trên vai. Lúc này hắn giống như con thú dữ hoang dại tiến lên tấn công cô gái ngoại quốc xinh đẹp khêu gợi.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng