You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 420: Phá Rối
ời nói của cô, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người gồm cả Lâm Mi Mi trong đó. Ngay cả Lương Thần cũng có chút tò mò muốn biết, cái gọi là “niềm vui bất ngờ” rốt cuộc là gì! Bên cạnh hắn ba chị em Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề, cũng không khỏi đưa ánh nhìn qua đó, con gái trời sinh thích tò mò, đặc biệt là với trò ra vẻ huyền bí như vậy thì càng thấy hứng thú.
Bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô gái, đám thanh niên trong đại sảnh buổi tiệc đều ngừng nói chuyện cười đùa, thậm chí ngay cả ban nhạc cũng biết điều ngừng diễn tấu. Lúc sự ồn ào trong đại sảnh từ từ chuyển sang im lặng, tiếng đàn ghita du dương từ phía lối vào vang lên.
- Nâng ly rượu này lên, chân tình luôn giấu trong lòng, để anh vì em hát, khó quên nụ cười hôm qua, giọt nước mắt đêm nay không đành, chúng ta mãi mãi là bạn…!
Cùng với giọng nam khàn khàn là mộtchàng thanh niên mặc bộ lễ phục màu trắng, để tóc dài ôm đàn ghita, vừa đàn vừa hát từ cửa đi vào.
Sau khi nhất thời kinh ngạc, đám thanh niên trong đại sảnh mỗi người mỗi ý. Biết được nội tình, đương nhiên mau chóng nhận ra chàng trai áo trắng là ai! Còn không rõ nội tình, trong lòng cũng có thể nắm bắt phần nào, suy đoán y có thể là người theo đuổi Lâm Mi Mi.
Sau khi quan sát tỉ mỉ tướng mạo của chàng trai áo trắng, có không ít thiếu nữ bất chợt tim đập thình thịch, đôi mắt phóng tới đủ loại ánh sáng rực rỡ khác thường.
Trước tiên, không nói hát ra sao, ghita đàn hay hay không hay, chỉ nhìn mái tóc dài có khí chất nghệ sĩ, gương mặt tao nhã, còn có đôi mắt u buồn ẩn chứa thâm tình, đã đủ để khiến vô số thiếu nữ thanh xuân chớm nở động lòng.
Người này!? Lương Thần bất chợt nheo mắt lại, hắn luôn cảm thấy dường như đã gặp qua chàng trai xinh đẹ này ở đâu rồi, không sai, là xinh đẹp! Tuy rằng từ này thường dùng cho con gái!
Cho đến nay, trong số mỹ nam mà Lương Thần gặp qua, cũng chỉ có vài người, ví dụ như người từng là kẻ thù không đội trời chung, nay đã bặt vô âm tính từ lâu, Lam Phàm- Lam đại thiếu gia, và người từng có ý với Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, Liên Văn Chương- Liên nhị thiếu gia, hình như còn một người…À, Lương Thần đột nhiên nhớ ra, chàng trai xinh đẹp vừa đàn vừa hát ở trước mắt, chính là bạn trai trước của ngọc nữ minh tinh nổi tiếng Tô Mộng Nghiên! Khi xưa vì 15 triệu tệ, trong nhà Tô Mộng Nghiên, khi Tô Mộng Nghiên chuẩn bị dùng thân mình để báo đáp hắn, chính là chàng trai này không mời mà tới, không khỏi phân trần dùng lời lẽ ác độc nhục mạ Tô Mộng Nghiên…!
Đúng vậy, chính là chàng trai này! Lương Thần đưa tay sờ sờ cằm, nhìn y biểu diễn đầy tình cảm, trong đôi mắt lộ ra thần sắc suy tư. Người này tên là cái gì Hàn, xem ra là người theo đuổi Lâm Mi Mi!
Lúc Lạc Hàn xuất hiện, Lâm Mi Mi ngẩn ra. Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có tâm trạng phức tạp trộn lẫn vào nhau như kích động, đau lòng, phẫn nộ…. Từ khi gần nửa năm trước, ba cho cô xem mấy tấm ảnh đó, trong lòng như dao cắt, cô đã chấm dứt tình cảm đối với Lạc Hàn, đồng thời, cũng tuyệt giao với “người bạn tri kỷ” đó của mình.
Khi ném những tấm ảnh đó vào mặt Lạc Hàn, cô cảm thấy rất đắc ý, sau đó khi Lạc Hàn ngậm ngùi ra đi, biến mất trong thế giới của cô, cô lại cảm thấy trong lòng trống rỗng. Vài tháng nay, cô sống không được vui! Còn bây giờ, Lạc Hàn lại xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của cô!
Lòng cô bỗng nhiên rất bối rối, bởi vì cô không biết mình nên đối mặt thế nào với chàng trai đã từng phản bội và làm cô tổn thương. Có lúc, cô muốn duy trì sự kiên cường của mình, dùng lời nói không khách sáo cắt ngang bài hát của y, và chỉ ra phía cửa kêu y cút ra ngoài, nhưng bắt gặp ánh mắt u buồn và đau khổ của y, vẻ tiều tụy đau thương trên khuôn mặt đẹp trai, cô lại không tránh khỏi mềm lòng!
Bóng dáng quen thuộc đó chậm rãi bước đến gần bên cô, cô tưởng y sẽ không ngừng hát mà bước tới bên cạnh cô, nhưng mà, trong một khoảng cách còn sáu bảy bước, Lạc Hàn ngừng lại. Giữa hai người cách nhau không xa, nhưng lại giống như có một con hào rộng không cách nào vượt qua.
Lạc Hàn đứng đó, ánh mắt đầy ắp thâm tình và thống khổ, chăm chú nhìn Lâm Mi Mi như tiểu công chúa, với giọng khàn khàn hát bài vĩnh viễn.
- Không ngờ lại là tên không biết xấu hổ này!
Liên Hề Hề trong đôi mắt đẹp xuất hiện ánh mắt chán ghét, nói. Còn Liên Tịch Nhược bên cạnh cô lại nhẹ nhàng kéo tay em họ, nhắc nhở cô nói khẽ.
- Hề Hề, chàng trai đó là ai?
Liên Tuyết Phi lâu rồi không về thành phố, đối với chuyện xảy ra cũng không biết, nghe vậy lòng hiếu kỳ đột nhiên trỗi dậy, khẽ hỏi em họ.
- Thì là người theo đuổi Mi Mi đó, nghe nói là một nhà sáng tác ca khúc hạng ba, có dụng tâm tiếp cận Mi Mi, rõ ràng là vì gia thế của Mi Mi rồi!
Liên Hề Hề khinh thường nói:
- Nhìn như đàn bà, không có chút mùi vị đàn ông nào cả!
Lương Thần nghe vậy không kìm nổi cười, nghe câu đánh giá “nhìn như đàn bà”, hắn lại càng hiểu thêm vài phần tính cách thẳng thắn của cô gái xinh đẹp tinh nghịch này.
Lạc Hàn ở trong đại sảnh vừa đàn vừa hát, bên kia Lâm Mi Mi nước mắt lưng tròng, khi bài hát gần đến hồi kết, Lạc Hàn nhìn sâu vào mắt Lâm Mi Mi, sau đó quay lưng, để lại cho cô một bóng dáng cô đơn tang thương, chậm rãi đi về hướng cửa.
- Cho dù ở chân trời, cho dù ở góc biển, trái tim của anh sẽ bên cạnh em, cho dù là khi nào, cho dù ở nơi đâu, anh đều chúc em vui vẻ mạnh khỏe…!
Bắt đầu bằng ca khúc, kết thúc bằng ca khúc, chỉ vì muốn dâng tặng lời chúc phúc trong lòng. Tình cảnh này nếu đổi lại là ai, có thể đều cảm thấy vô cùng cảm động. Trong mắt Lâm Mi Mi tràn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở, đôi chân bước lên trước một bước, nhưng lại ép buộc mình ngừng lại.
- Theo lời nói của em, người này còn là nhà sáng tác ca khúc gì đó, chị thấy đóng phim thì có tiền đồ hơn!
Liên đại phóng viên đã sớm trải qua lứa tuổi thiếu nữ, được trang bị khả năng miễn dịch tương đối lớn đối với loại biểu diễn như vậy, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Mi Mi có chút khó xử, lắc đầu thở dài nói:
- Mi Mi cũng thật dễ bị dụ!
- Đi đi, Mi Mi, đi đi!
Những cô gái bên cạnh hai tay vỗ tay cổ vũ, trong mắt hàm chứa nước mắt, dường như rất thích thấy một buổi diễn kịch lãng mạn của đôi tình nhân tái hợp, và không ngừng giựt giây Lâm Mi Mi đuổi theo.
- Nghe Hinh Đình tỷ nói, anh hát không tệ đúng không!
Liên Hề Hề không kìm được, khuôn mặt xinh đẹp tiếp cận hướng về phía Lương Thần khẽ hỏi.
- Bình thường!
Lương Thần rất khiêm tốn đáp, sau đó cảnh giác liếc mắt nhìn cô gái trong mắt đầy xảo quyệt, hỏi:
- Em muốn làm gì?
Ánh mắt này hắn quá quen rồi, ở trong nhà khi tiểu Nguyệt muốn bày trò, cơ bản sẽ có biểu hiện như vậy.
Liên Hề Hề cười thần bí, lại quay sang thì thầm to nhỏvới Liên Tuyết Phi. Chỉ thấy Liên đại phóng viên trước là ngẩn ra, sau là dùng ánh mắt oán trách nhìn em họ một cái, khi lại nhìn qua Lương Thần, khóe miệng rõ ràng có chút ý cười tinh nghịch.
Liên đại phóng viên đi đến bên ban nhạc, khẽ dặn dò nhân viên ban nhạc hai câu, sau đó lấy micro, với giọng nói bình tĩnh lãnh đạm ngày thường nói:
- Để chúc mừng sinh nhật Mi Mi, tiếp theo, anh trai của Mi Mi sẽ hát tặng một bài!
Vừa dứt lời, Lương Thần liền cảm thấy cánh tay căng lại, nhưng đã bị Liên Hề Hề giữ chặt.
- Giúp đỡ nha, chút nữa mời anh đi ăn!
Liên Hề Hề vừa đưa mồi dụ dỗ, vừa không e ngại kéo tay Lương Thần, túm hắn lên sân khấu.
Cảnh tượng biến cố này, không những khiến đám thanh niên ở đây cảm thấy ngạc nhiên, mà còn càng không hài hòa cắt ngang tiết mục bi tình của Lạc Hàn. Theo tiếng nhạc đệm vang lên của ban nhạc, lập tức át tiếng ghita và tiếng nhạc của Lạc Hàn. Lâm Mi Mi vốn đã bước chân ra, không khỏi ngừng lại.
Phải duy trì phong độ, Lương Thần không cách nào cắt đứt sự lôi kéo của Liên Hề Hề, đồng thời chú ý ánh mắt hàm chứa ý cười của Liên Tuyết Phi, không khỏi bất lực thở dài. Liên đại phóng viên là người tình của hắn, nếu như Tuyết Phi cũng có ý như vậy, đương nhiên hắn phải làm theo ý nguyện của cô. Hơn nữa, không phải hát tặng sinh nhật sao, không thành vấn đề!
Nhưng mà, từ tay Liên Tuyết Phi nhận micro, nghe tiếng nhạc đệm của ban nhạc, Lương Thần không khỏi há hốc mồm, người ta sinh nhật, hát bài như vậy không thích hợp! Liếc nhìn Liên Hề Hề đang ở phía xa cười vui như hoa, Lương Thần đã hiểu suy nghĩ của cô bé này.
- Nghĩ một đằng làm một nẻo, lời hứa thâm tình của anh, đều theo gió tây lúc ẩn lúc hiện rời xa; lời nói mê của người si, sự chung tình của anh như cánh hoa điêu tàn khô héo…!
Lương Thần kiên trì, theo tiếng nhạc, hát tiếp bài “khẩu thị tâm phi”. Hắn đã hiểu kế hoạch của Liên Hề Hề, để hắn lên hát bài này một là phân tán sự chú ý của mọi người, hai là mượn lời nhạc để châm chọc màn trình diễn giả tạo của Lạc Hàn, trong ngoài không đồng nhất! Một câu nói, trước mắt hắn diễn vai trò phá rối…!
Người trong nghề mở miệng, là biết có chuyên nghiệp hay không. Theo tiếng hát truyền cảm mãnh liệt của Lương Thần, đừng nói là những thanh niên ở đây, cho dù là nhân viên ban nhạc phụ trách đệm nhạc cũng không khỏi đưa đến ánh mắt kinh ngạc. Có chuyên nghiệp hay không tạm thời không thảo luận, tiếng hát này, tuyệt đối có tiềm năng được tân trang thành ca sĩ!
Tuy hai người có quan hệ tình nhân, nhưng vì giới hạn của thân phận, bình thường là không tiện tham dự những câu lạc bộ ca vũ như vậy. Cho nên, Liên Tuyết Phi tuy là từ chỗ Lý Hinh Đình nghe nói qua giọng hát thiên phú của Lương Thần, nhưng giờ phút này, lại là lần đầu tiên cô nghe Lương Thần hát. Trong mắt tình nhân xuất hiện Tây Thi, huống chi giọng ca của hắn quả thật không tầm thường!
Liên Tịch Nhược và Liên Hề Hề trong mắt đẹp chớp động thần thái khác thường. Tiếng hát của Lương Thần, không hềthua những ngôi sao ca nhạc, quan trọng hơn là, Lương Thần là người xuất hiện bên cạnh họ. Đối với họ mà nói, xem Lương Thần biểu diễn so với xem ca sĩ hát, khác biệt chính là sự kinh ngạc bất ngờ, tùy theo rung động mà cảm nhận!
Người đàn ông đa tài luôn được giới phụ nữ hoan nghênh, sức quyến rũ của nghệ thuật sẽ khiến cho đàn ông có vẻ ngoài rất xấu xí, biến thành thần tượng khiến vô số thiếu nữ thanh xuân sùng bái theo đuổi. Nếu như người đàn ông này không hề xấu, mà còn có chút điển trai, vậy thì mức độ được hoan nghênh càng tăng lên gấp bội.
Lúc đầu, có người còn cảm thấy Lương Thần xuất hiện biểu diễn có chút đột ngột, nhưng theo tiếng hát truyền đến tai, trong đám thanh niên ở đây, đặc biệt là con gái, không khỏi say mê trong tiếng hát đầy sức cuốn hút.
- Vì thế yêu hận đan xen người gầy yếu, sợ thì sợ, những cái khổ này đến không có nguyên nhân! Vì thế bi hoan lên xuống người lặng im, chờ đợi chút, những vết thương này sẽ tự do!
Nghe tiếng ca, đôi mắt đẹp của Lâm Mi Mi không khỏi mông lung, hai câu ca này, dường như là khuyên cô. Nhớ mãi không quên một chàng trai có ý đồ khác, cái khổ này có phải đến không nguyên nhân? Còn nữa, rời khỏi y, vết thương trong lòng cô có thật là mãi mãi không thể xóa bỏ sao, chỉ cần chờ đợi chút, theo thời gian trôi đi, không lẽ cô không thể bắt đầu lại một cuộc sống vui vẻ!?
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng