It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 386: Tân Thư Ký. (1+2)
oàn toàn không phải bởi vì áp lực ngày càng lớn lên, mà chống đỡ rất vất vả.
Diệp Tử Thanh giơ bàn tay, xoa xoa mặt, thấp giọng nói:
- Nếu anh không chống đỡ nổi, thì từ chức đi! Anh có thể nhờ dì gúp, hoặc đơn giản là chúng mình đi du lịch vòng quanh thế giới!
Dừng một chút, âm thanh lại trở nên dịu dàng quyến rũ hơn:
- Ông xã của em giá trị con người vài chục tỷ. Cho dù chẳng làm gì, cũng có thể nuôi sống chúng ta rất tốt!
- Anh cũng quên mất, hóa ra anh còn là một tỷ phú đấy!
Lương Thần cười cười, cúi đầu trên gương mặt Diệp Tử Thanh hôn một cái nói:
- Không sao, anh chỉ nghĩ ngợi lung tung thôi. Đến đây, anh xem xem cái gì đây!
Diệp Tử Thanh ngọt ngào cười, chuyển cuốn album ảnh qua. Mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt Lương Thần, là bức ảnh chụp Diệp Tử Thanh mặc áo cưới trắng nõn, nụ cười dịu dàng.
- Ảnh này chụp lúc nào vậy?
Lương Thần kinh ngạc hỏi.
- Hôm kia!
Diệp Tử Thanh chớp chớp mắt đẹp:
- Oánh Oánh theo giúp em chụp áo cưới, mới chỉ chụp trước một phần thôi. Anh thấy trông có đẹp không?
- Rất đẹp!
Lương Thần không chút do dự gật đầu, sau đó dùng một tay ôm sát eo nhỏ nhắn của đối phương, thở dài nói:
- Phần còn lại, ông xã sẽ chụp cùng em!
- Không làm thế được đâu! Có thể nên chuyện lớn đấy!
Diệp Tử Thanh trong mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp, mỉm cười lắc đầu nói:
- Thần, đừng quên anh hiện tại là lãnh đạo huyện đấy! Bị người ta phát hiện hai vợ, con đường làm quan của anh chắc chắc là kết thúc!
- Anh cũng muốn kết thúc thật. Anh nghe lời em và Oánh Oánh, chúng ta đưa cô đi du lịch vòng quanh thế giới!
Lông mày Lương Thần giương lên, dáng vẻ hoàn toàn bất cần. Hắn lè lưỡi liếm trên mũi Diệp Tử Thanh rồi cười nói:
- Ngoan ngoãn nghe lời, ông xã sẽ sắp xếp mọi chuyện thật tốt!
Diệp Tử Thanh không nói gì nữa, chỉ im lặng mà tựa đầu vào vai người yêu, khóe môi lộ ra một tia tươi cười thỏa mãn. Nguyện vọng cả đời này của cô rất đơn giản, cô chỉ cần ở người đàn ông của cô tình yêu này, có thể trong vài thời điểm nhất định suy nghĩ một chút vì cô, hi sinh một chút vì cô. Mà người yêu cô đã làm được, thậm chí nhiều hơn cả mong ước của cô. Ngoại trừ việc cưới xin ra, tình yêu, cảm thông, đau đớn, những cảm xúc giống như những người phụ nữ hạnh phúc có cô đều đã có được. Cho nên, cô cũng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Cảnh ăn cơm sáng không có gì thay đổi, một nam ba nữ ngồi vây quanh bàn ăn, không khí bữa sáng ấm áp hòa thuận. Nhìn ba người phụ nữ trước mắt, Lương Thần cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng trịch. Hắn là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho nên hắn có trách nhiệm phải đặt mấy người phụ nữ dưới sự bảo hộ của mình. Mặc dù năng lực đặc biệt biến mất, nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà mất đi tự tin. Hắn bây giờ còn đường đường là Trưởng phòng Công an huyện, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật. Hắn bây giờ còn là tỷ phú tài sản mấy trăm tỷ. Cho dù không còn năng lực đặc biệt, hắn vẫn có thể dựa vào năng lực của chính mình, dựa vào khối tài sản khổng lồ nắm giữ, vì những người bên cạnh hắn, vì chính hắn, mà tạo ra một tương lai tốt đẹp.
Không có gậy chống thì sẽ không bước tiếp sao? Hắn hiện tại có quyền thế, lo lắng cái gì chứ! Lương Thần lắc đầu, năng lực đặc biệt biến mất nhưng niềm tin đã mất dần dần được khôi phục. Hắn tự nhủ bản thân, không có khả năng đặc biệt, hắn vẫn có thể làm tốt. Nam nhi đại trượng phu, trong hoàn cảnh nào cũng không được phép nói mình không tốt!
Trong mấy ngày sau đó, Lương Thần khi thì cùng ba người phụ nữ yên bình ở nhà, khi thì cùng Thanh Oánh, Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đi ra ngoài dạo phố. Thời gian nghỉ kết hôn nửa tháng, trông có vẻ bình thường vô vị nhưng kì thực lại là những ngày ấm áp trôi qua.
Ngày hai tháng bẩy, trong ngày sinh nhật Đảng lần thứ 2, Lương Thần quay trở về huyện Giang Vân, về phòng làm việc của mình. Trước khi vào phòng Công an huyện, triệu tập họp hội nghị Đảng ủy nghe thành viên Đảng ủy báo cáo tình hình công tác nửa tháng này, Chính ủy Quách Ninh vẫn giữ thái độ như trước, nhưng Lương Thần đã hoàn toàn lờ đi. Chỉ cần cọp mẹ không loạn lên gây sức ép, hắn cũng có thể mắt nhắm mắt mở. Dù sao hắn cũng nghe nói, bố chồng của Quách Ninh là Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị tỉnh Hồ.
Kết thúc cuộc họp, Lương Thần tiếp tục đi đến Huyện ủy. Lên tầng bốn, khi chuẩn bị đẩy cửa phòng mình ra, thì cũng là lúc cửa phòng bên cạnh mở, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam.
- Quay lại làm việc rồi đấy à!?
Lăng Lam vẻ mặt cười khúc khích, giọng điệu ân cần tự nhiên, như mọi khi vẫn chào đón Lương Thần.
- Vâng, Lăng tỷ đến sớm nhỉ!
Lương Thần cũng nhìn thấy trong mắt đối phương thiện ý, phía trước câu “quay lại làm việc” kia dường như còn có thêm hai chữ “Sẵn sàng”.
- Sớm gì nữa, sắp đến giữa trưa rồi!
Cảm nhận được Bí thư Đảng ủy Công an này hơi bối rối, Lăng Lam không khỏi bật cười, nói tiếp:
- Chị đi ra ngoài giải quyết việc này, về sẽ sang tán gẫu với em!
Lương Thần cười đáp lại, sau đó đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình. Toàn thân thả lỏng ngồi dựa vào chiếc ghế bành, châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu. Sương khói lượn lờ, lúc này Lương Thần mới biểu lộ ra một trạng thái miễn cưỡng. Thời gian nghỉ kết hôn nửa tháng, cuộc sống tuần trăng mật quá yên bình ấm áp, thực tại khiến cho nhuệ khí của hắn giảm đi không ít.
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người đi đến, sau đó đóng cửa phòng lại. Lương Thần mở mắt, thấy rõ Chủ tịch huyện Lý vẻ mặt khó chịu đến gần, đặt mông ngồi trên bàn làm việc của hắn, cũng cầm lấy gói thuốc của hắn rút ra một điếu, nói giọng buồn bực khó chịu:
- Châm lửa cho tôi đi!
- Lão Lý, anh cáu chuyện gì vậy? Trông bộ dạng anh như bị táo bón vậy!
Lương Thần rút bật lửa bật ba lần châm cho đối phương, cười hì hì nói.
- Anh nói cho tôi nghe xem chuyện quái quỷ gì vậy?
Chủ tịch huyện Lý hung hăng hút điếu thuốc, vẻ mặt không lành hỏi han:
- Không phải anh với Tử Thanh là một đôi sao? Sao lại cưới cô em? Thật, tôi đã sớm biết anh là tên khốn khiếp không có gì tốt đẹp! Có phải ngay từ đầu anh đã định đùa bỡn tình cảm của Tử Thanh phải không, không muốn chịu trách nhiệm phải không?
- Này này này, lão Lý, anh đứng ở lập trường nào mà thay Tử Thanh bất bình vì bất công vậy?
Lương Thần nhướn mày nói:
- Tôi phải nhắc nhở anh một câu, giữa tôi và Tử Thanh thế nào, đấy là chuyện giữa hai bọn tôi, không cần người ngoài thông cảm mà gây thêm phiền toái.
- Sao tôi không thể bất bình vì bất công được? Nếu không có anh, tôi và Tử Thanh đã sớm thành đôi!
Chủ tịch huyện Lý mặt đỏ lên, sau đó hầm hừ nói.
- Anh dám nói lời này với Tiểu Nhã tỷ không?
Lương Thần lạnh lùng ngắt lời đối phương, nói:
- Muốn tôi nói, lão Lý, hay là anh tự mình giải quyết vụ bất công một mẫu ruộng còn ba phần
đất kia đi rồi nói sau!
- Anh nói thật với tôi một câu xem, anh hiện tại vẫn không cắt đứt với Diệp Tử Thanh!?
Lý Minh Dương không cam lòng hỏi han.
- Vì sao lại phải cắt đứt, chúng tôi đang rất tốt!
Lương Thần không nể tình đả kích đối phương, giương cằm lên nói:
- Cho nên nói, lão Lý, anh thế nào cũng không làm được gì đâu, tốt nhất là sớm từ bỏ cái ý nghĩ này đi!
- Mẹ, sao tất cả những gì tốt đẹp đều bị thằng khốn như anh chiếm hết!
Lý Minh Dương hít sâu điếu thuốc, từ trong lỗ mũi phun ra một làn khói, tức giận bất bình nói. Y đã sớm nghĩ tới, Tử Thanh trong tiệc cưới lấy thân phận phù dâu cười tươi như hoa, không hề có chút xíu không vui, thậm chí còn liếc mắt rất tình tứ, rõ ràng là rất say đắm, quyết định làm người tình bí mật của Lương Thần! Y liền cảm thấy buồn bực. Điều kiện của y tốt hơn nhiều so với Lương Thần, vì sao Tử Thanh lại chấp nhận Lương Thần mà không chấp nhận y? Dừng lại một chút, hung hăng trừng mắt liếc Lương Thần một cái nói:
- Anh không nghĩ rằng như thế là không công bằng với Tử Thanh à?
- Tất nhiên là có biết!
Lương Thần nhả khói vòng tròn, quay đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái nói:
- Nhưng tôi không chấp nhận một người không liên quan mà lại có tư cách chỉ trích tôi. Nói cách khác, tôi có thể mắng tôi, Thanh Oánh và Tử Thanh có thể mắng tôi, mẹ của các cô cũng có thể mắng tôi, nhưng lão Lý anh thì không được!
- Tôi cũng nói với anh một câu, bất kể có tư cách hay không, cứ nhìn thấy anh là tôi thấy khó chịu!
Lý Minh Dương hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh cũng không có quyền thay đổi cách nhìn của tôi!
- Sự khó chịu của anh bắt nguồn từ chính sự ghen tị của anh!
Lương Thần bĩu môi nói:
- Ghen tị là tội lỗi lớn nhất, anh hiểu không?
- Không!
Lý Minh Dương hiểu rõ ít có khả năng chiếm ưu thế nếu đấu võ mồm với cậu thanh niên này, vì thế vung tay lên, buồn bực mà chuyển đề tài nói:
- Thôi nói việc chính đi, có phải văn phòng Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an đang thiếu một chân thư ký trong biên chế không?
- Có đúng không?
Lương Thần hơi chững lại một chút, sau đó nhận thấy ánh mắt đối phương còn có ý cười nhạo, không khỏi ho nhẹ một tiếng nói:
- Tôi là Bí thư, bình thường chịu trách nhiệm trù tính đại cục chung, làm sao có thời gian để ý tới cái việc tiểu tiết này!
Sau đó ra vẻ cầm điện thoại, cười mỉa nói:
- Để tôi hỏi lão Tưởng văn phòng một chút!
- Không cần hỏi, chắc chắn là có!
Lý Minh Dương vốn là nhân vật khí phách số một của Ủy ban nhân dân huyện trong việc ra quyết định, rất là uy vũ mà trực tiếp quyết định:
- Cứ như vậy, nhờ anh giúp trường hợp này! Về sau phải chú ý chiếu cố một chút!
- Lão Lý, anh hơi lạm dùng quyền hành rồi!
Việc đưa người vào đương nhiên không có gì ghê gớm, hơn nữa lại là Chủ tịch huyện mở miệng, nhưng Lương Thần phải cho Lý Minh Dương một bài học, vì vậy bày ra một vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đừng nghĩ anh là lãnh đạo của tôi, nhưng với việc làm không chính đáng này, tôi phải kiên quyết phản đối!
- Có dũng khí, thì anh thử đem mấy lời này nói với Chú hai của tôi đi!
Lý Minh Dương âm thầm cười trả lời:
- Đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, đây chính là Chú Hai của tôi dặn tôi sắp xếp người!
Lương Thần ánh mắt mở to, người nào có thể khiến Bí thư tỉnh ủy tự mình sắp xếp? Nói cách khác, được đãi ngộ như thế này thì người kia nhất định phải có ngọn nguồn sâu xa với Bí thư Lý.
- Xin hỏi là thần thánh phương nào vậy?
Lương Thần lấy lại bình tĩnh, không kiềm chế được hiếu kỳ hỏi.
- Đến chiều anh sẽ biết!
Lương Thần càng tò mò, Lý Minh Dương lại càng đẩy lên cực điểm, ra vẻ thần bí mà cười nói:
- Tuy nhiên tôi có thể gợi ý cho anh, buổi chiều Hinh Đình cũng cùng đến đây!
- Vậy chắc là người phụ nữ tên là Tề Vũ Nhu?
Lương Thần trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, lập tức bật thốt lên nói. Đối với hắn mà nói việc này cũng không khó đoán. Tề Vũ Nhu là người Giang Vân, lại từng xả thân cứu Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn khỏi bị kẻ bắt cóc làm nhục. Đối với gia đình Bí thư Lý mà nói, Tề Vũ Nhu là ân nhân, cho nên tự mình gọi điện thoại sắp xếp công việc cũng chẳng có gì là lạ.
Thằng nhóc này phản ứng thật sự là nhanh nhẹn! Lý Minh Dương hơi ngạc nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là cô ấy!
- Chú Hai gọi điện thoại đặc biệt dặn, nhất định phải giải quyết tốt vấn đề công việc của Tề Vũ Nhu!
Dừng một chút lại nói:
- Đừng tưởng rằng người ta là kiếm cơm ăn. Người ta tốt nghiệp đại học lớn ở Hồng Công, đến cái Huyện ủy chúng ta làm chức thư ký nhỏ mọn rõ ràng là phí cả một tài năng!
- Học vấn như vậy, người lại xinh đẹp, ở lại Hồng Công sẽ có tiền đồ hơn, tội gì mà ở cái thị trấn bé tí không lý tưởng này của chúng ta nhỉ!
Lương Thần khó hiểu lắc đầu.
- Anh làm sao bảo được người khác phải nghĩ như thế nào? Có thể người ta muốn lá rụng về cội thì sao!
Nói tới đây, Lý Minh Dương trong mắt không khỏi hiện lên một tia cảnh giác nói:
- Nghe nói cô Tề Vũ Nhu kia rất được, tôi nhắc nhở anh, không được chú ý Tề Vũ Nhu, tiểu tử anh là không đáng tin nhất đấy!
- Nếu anh cảm thấy tôi không đáng tin cậy, có thể đem Tề Vũ Nhu cho chính quyền lo liệu thôi!
Lương Thần giơ hai tay ra nói:
- Như vậy anh cũng có thể được gần quan, được ban lộc!
- Anh nghĩ tôi giống anh chắc!
Lý Minh Dương khinh thường liếc mắt nhìn đối phương một cái nói:
- Tôi là toàn tâm toàn ý với Tiểu Nhã, không như kẻ nào đó, được voi đòi tiên, phẩm chất suy đồi!
Đối với câu nói của Lý Minh Dương, mí mắt Lương Thần cũng chưa buồn nhấc lên. Hắn muốn xem sau khi gặp cô Tề Vũ Nhu kia, thằng cha này có hối hận mà tự ình một cái bạt tai hay không.
Mười một giờ ba mươi phút giữa trưa, Tề Vũ Nhu dưới sự hộ tống của Lý Hinh Đình cùng đi tới Ủy ban huyện Giang Vân. Đúng lúc tan tầm buổi trưa của Ủy ban huyện, từng tốp cán bộ túm năm tụm ba đi vào căn tin huyện ủy, hoặc là về nhà ở gần đấy,hoặc đang đứng thành nhóm trước cổng cơ quan, bỗng thấy hai cô gái yểu điệu xuất hiện đi tới.
Một cô trong đó mặc váy dài màu vàng, eo nhỏ nhắn bó chặt, dáng đi như hoa bách hợp lay động. Mái tóc đen thẫm, nụ cười dịu dàng kia trên khuôn mặt má lúm đồng tiền xinh đẹp tuyệt trần làm lay động lòng người, đôi mắt đẹp trong vắt sáng ngời như nước.
Một người khác trong chiếc váy công sở, dưới chiếc váy là đôi chân thẳng tắp thon dài. Chiếc váy màu tím cuộn sóng tung bay, trên khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, một đôi mắt phượng hoàng tung bay đặc sắc, dưới chiếc mũi thẳng tắp, là một đôi môi đỏ mọng hấp dẫn gợi cảm và đầy nhiệt tình.
Bất kể nam hay nữ, không khỏi cùng dừng chân ngoái nhìn, cho đến khi hai bóng dáng uyển chuyển biến mất ở góc chỗ cầu thang, mọi người mới thu tầm mắt trở về. Trong lòng đều nghĩ, không hiểu hai cô gái xinh đẹp này đi vào Ủy ban Huyện rốt cuộc là để tìm người hay là đến làm việc?
Vừa nhìn thấy Tề Vũ Nhu, ánh mắt Lý Minh Dương đã không thể rời khỏi. Tướng mạo phong độ của đối phương tuyệt nhiên không thua kém Diệp Tử Thanh nửa phần. Hơn nữa hơi thở thục nữ dịu dàng nho nhã như vậy, đối với đàn ông càng có lực hấp dẫn nhục dục chết người. Có lẽ không thể trách Lý Minh Dương hơi thất thố, trong lòng mỗi người đàn ông, đều từng có mong ước cưới được một người phụ nữ dịu dàng như vậy làm vợ!
Lý Minh Dương trong lòng lưỡng lự, y thực muốn sắp xếp người phụ nữ này đến văn phòng của mình làm việc. Chỉ có điều trong lúc vô ý liếc Lương Thần một cái, đã chạm phải ánh mắt đầy châm chọc của đối phương.
Nhớ lại lời nói của chính mình vừa rồi, mặt mo không khỏi hơi nóng lên, rút lại mong muốn trong lòng, khẽ mỉm cười nói:
- Vừa vặn giữa trưa, mọi người cùng ra ngoài ăn trưa đi!
Lý Hinh Đình và Tề Vũ Nhu vui vẻ gật đầu. Lương Thần đang định mở miệng nói, đã thấy Lý Hinh Đình mắt phượng nghiêm lại, nói:
- Đi ăn cơm cùng tôi, cậu còn có ý kiến gì?
- Không có gì!
Lương Thần vô tội lắc đầu, cười khổ nói:
- Em định nói, ở gần đây có quán cơm Gia Cát, món ăn rất ngon, nên muốn giới thiệu một chút với Đình tỷ!
- Vậy còn chờ gì nữa!
Lý Hinh Đình trong nháy mắt chuyển từ giận dữ sang vui vẻ, liếc mắt nhìn đối phương một cái nói:
- Khẩn trương đi trước dẫn đường đi!
Chỗ Lương Thần đề xuất, là nơi hắn đã cùng với Liên Tuyết Phi từng đến ăn, lúc đầu tưởng cũng bình thường thôi, nhưng hương vị thực sự được cho là độc đáo. Chọn một phòng, mấy người ngồi quây quanh một chiếc bàn, Lương Thần cầm thực đơn, gọi liền một mạch các món bao gồm trứng muối hấp, cá hấp, nai nướng lu, thịt luộc, dồi, gà rừng xào, thịt bò và món rau.
Thấy Lương Thần gọi hết món ăn như vậy, Chủ tịch huyện Lý dường như cảm thấy có vẻ hơi thiếu chu đáo với khách quý, nhíu mày nói:
- Anh cũng để cho hai cô chọn hai món chứ!
- Mấy món tôi gọi, đều là đặc sản ở đây đấy. Đình tỷ và Tề tiểu thư chắc chắn sẽ thích!
Lương Thần cười đáp. Những món hắn gọi đều là mấy món ăn đặc sản ngon nhất của quán cơm này. Sau hai lần ăn cùng với Liên Tuyết Phi, hắn đã không ít lần ghé lại.
- Đừng gọi tôi là Tề tiểu thư!
Tề Vũ Nhu dùng con mắt trong veo nhìn đối phương, âm thanh cũng dịu dàng như dòng suối, mở miệng nói:
- Về sau tôi là cấp dưới của Bí thư Lương. Bí thư Lương trực tiếp gọi tên tôi là được!
- Gọi tên trực tiếp thì không lễ phép cho lắm. Tiểu Thần, cậu về sau cũng gọi giống tôi là Nhu tỷ đi.
Cũng không quan tâm trong lòng Lương Thần có đồng ý hay không, Lý Hinh Đình lập tức truyền đạt mệnh lệnh, rồi quay đầu hướng Tề Vũ Nhu nói:
- Nhu tỷ, chị cũng đừng gọi Tiểu Thần là Bí thư Lương gì cả. Chúng ta không phải người ngoài, chị gọi tên cậu ấy, hoặc cũng xưng hô trực tiếp với cậu ấy là Tiểu Thần là được!
- Như thế không được!
Tề Vũ Nhu nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc tơ ra sau tai. Một động tác lơ đãng như thế này của ả, lại biểu hiện một sự dịu dàng uyển chuyển vô cùng nhuần nhuyễn. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ửng đỏ, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn về phía Lương Thần hiện lên chút ngượng ngùng.
Ánh mắt Lý Minh Dương vẫn không rời khỏi Tề Vũ Nhu, ngay tức khắc cảm thấy được vẻ mặt biến hóa của người phụ nữ xinh đẹp này, trong lòng thật sự lại không khỏi ghen tị buồn bực. Ông trời có mắt như mù. Y ưu tú như vậy, có nam tính hấp dẫn phụ nữ như vậy, không ngờ lại thua kém cái tên tướng mạo xấu xí này! Thật sự là sĩ diện nhưng không thể không nhẫn nhịn.
- Có gì không được chứ! Có phải người ngoài đâu!
Lý Hinh Đình cũng không chú ý tới sự thay đổi vẻ mặt của Tề Vũ Nhu, nghiêm nghị nói với Lương Thần:
- Tiểu Thần, tôi cho cậu biết, về sau phải tôn trọng Nhu tỷ như tôn trọng tôi. Nghe chưa?
Lương Thần liên tục gật đầu cười khổ. Trong cuộc đời của hắn, người phụ nữ duy nhất có thể khiến hắn vừa đau đầu vừa cam tâm tình nguyện chịu áp bức, cũng chỉ có Đình tỷ. Hơn nữa, càng cảm thấy nợ tình cảm, hắn càng theo bản năng mà nhân nhượng Lý Hinh Đình ở một số phương diện. Cho nên đối với bất cứ yêu cầu gì từ đối phương, hắn cơ bản là không từ chối! Không bao lâu sau, nước uống và thức ăn đều đã được bày lên. Lý Hinh Đình cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt bò cho Tề Vũ Nhu trước, sau đó quay sang Lương Thần cười dài nói:
- Tiểu Thần, hôm nay nghe lời như vậy, đây là thưởng cho cậu! Đây, tôi biết cậu thích ăn cái này nhất!
Nói xong, gắp một miếng dồi cho đối phương.
Thời tiết giữa mùa hè rất nóng bức, với lại buổi chiều còn phải quay về Huyện ủy, Lương Thần và Lý Minh Dương đều không có ý định uống rượu. Hai người chọn hai chai bia ướp lạnh. Lý Hinh Đình cũng uống một chai, chỉ có mỗi mình Tề Vũ Nhu chọn nước ngọt.
- Tiểu Tiểu Thần, tôi gọi cậu như thế không ngại chứ!?
Tề Vũ Nhu lấy chai bia của Lý Hinh Đình, rót ình một ly bia, sau đó bưng lên hướng Lương Thần dịu dàng mà trịnh trọng nói:
- Cảm ơn cậu ngày đó đã cứu tôi. Nếu không có cậu, tôi không dám tưởng tượng số phận sau này sẽ ra cái gì nữa. Tôi không biết làm cách nào để báo đáp cậu, hôm nay trước tiên mượn ly bia này để biểu đạt sự biết ơn của tôi!
Nói xong, Tề Vũ Nhu ngửa cổ trắng ngần, uống cạn ly bia. Bàn tay trắng xoa sạch bia nơi khóe miệng, dường như không thích ứng mà ho nhẹ một hồi, khuôn mặt xinh đẹp cũng theo đó mà đỏ ửng lên.
- Tiểu Nhu tỷ, chuyện này chị không cần để bụng đâu!
Lý Hinh Đình giơ tay vỗ nhẹ sau lưng đối phương, thương cảm nói, rồi quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn chàng ngốc Lương Thần liếc mắt một cái nói:
- Tiểu Thần còn không mau nâng ly uống hết đi, Nhu tỷ vốn không uống được bia!
Trong bữa cơm thứ hai của các cô kể từ khi được cứu, cô cũng thay mặt cha là Bí thư tỉnh ủy kính Nhu tỷ một ly bia. Không bao lâu sau khi Nhu tỷ uống bia vào, đã nằm sấp xuống bàn mà ngủ. Sau đó hỏi ra mới biết, Nhu tỷ thuộc loại cực kỳ hiếm thấy uống một ly đã gục.
Tình hình thực tế sau đó quả đúng là không khác những gì mà Lý Hinh Đình nghĩ tới. Nhu tỷ uống một ly bia vào đã rất nhanh nằm gục trên bàn. Lương Thần và Lý Minh Dương đều vô cùng “kinh ngạc” trước tửu lượng của Tề Vũ Nhu. Chủ tịch huyện Lý thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ không trong sáng, là nếu muốn chuốc người phụ nữ này say khướt, quả thực là rất dễ dàng!
- Buổi chiều mọi người còn phải đi làm! Tôi đưa Nhu tỷ đi giải rượu! Tiểu Thần, đem chìa khóa chỗ ở của cậu cho tôi.
Lý Hinh Đình một tay dìu Tề Vũ Nhu, một tay duỗi đến trước mặt Lương Thần nói.
Lương Thần hơi do dự, vừa định lấy chiếc chìa khóa ra ngoài, chợt nghe Chủ tịch huyện Lý chậm rãi nói:
- Chỗ anh ở gần hơn. Hinh Đình, hay là em và Vũ Nhu đến chỗ anh đi!
Lý Hinh Đình suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, vậy anh đưa chìa khóa phòng cho em!
Lý Minh Dương tự động liếc ánh mắt xem thường sang phía Lương Thần, ho nhẹ một tiếng, thận trọng rút từ trong túi quần ra chiếc chìa khóa. Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại di động của y bỗng nhiên kêu lên.
.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng