Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 383: Tôi Đến Đây
ửa phòng được mở ra, mấy gã đàn ông vạm vỡ đi vào, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cùng lúc biến sắc. Các cô lúc ấy tuy là say rượu, nhưng vẫn nhớ rõ những gương mặt này.
Các cô nhận ra, mấy gã đàn ông cao to này chính là người đã tấn công các cô đêm đó, cũng chính là bọn buôn người theo lời Tề Vũ Nhu nói.
- Trước tiên trói hai con bé này lên đã!
Gã đàn ông to cao nhất quan sát mấy cô gái một lúc, sau đó chỉ vào Lý Hinh Đình và Đinh Lan nói.
Lý Hinh Đình và Đinh Lan trong lòng căng thẳng, trong mấy người, chỉ có hai cô có khả năng phản kháng. Nếu như các cô bị trói lên, thì chẳng khác gì cả mấy người phụ nữ gồm cả cô và Lan Lan đều bị đặt trong vòng nguy hiểm.
- Biết điều một chút, đừng ép bọn anh phải vùi hoa dập liễu!
Gã đàn ông vạm vỡ rút ra một cây súng, đảo mũi súng qua lại mấy người phụ nữ:
- Chống lại cũng vô ích thôi!
Hai gã đàn ông vạm vỡ khác đi tới, lấy dây thừng trói hai tay Lý Hinh Đình và Đinh Lan ra sau lưng, sau đó đẩy người hai cô sang một bên, cười dâm đãng nói:
- Đêm nay các cô thật có phúc, được xem miễn phí trận đấu súng người thật việc thật!
- Đại ca thấy ai phù hợp với vai nữ chính của trận chiến này?
Gã đàn ông thấy hai cô Lý Hinh Đình và Đinh Lan đều bị trói chặt, liền thu tay súng về, dâm ô mà sờ sờ bộ hạ, ánh mắt đầy tình tứ nhìn xung quanh người Chu Tiểu Mạn:
- Súng này của anh đã bị nghẹn hai ngày nay, đang chờ để phát hỏa đây!
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tiểu Mạn tái nhợt, vô thức lùi về phía sau. Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, không còn là đóa hoa nhỏ của ngày xưa nữa, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không sợ hãi tột độ trước nguy cơ sẽ bị hãm hiếp. Sự kiên cường trong lòng cô không thể thay đổi được sự thật là cơ thể luôn luôn yếu ớt. Đối mặt với gã đàn ông có thân hình vạm vỡ này, cô hoàn toàn không có đường mà phản kháng và giãy dụa.
- Con bé này đi! Xinh xinh non non, chắc chắn là rất khoái khẩu đây!
Gã đàn ông vạm vỡ vừa giơ ngón tay chỉ, lập tức hai gã đàn em đã hướng Chu Tiểu Mạn ép đi.
- Lũ súc sinh, đừng có chạm vào cô ấy!
Lý Hinh Đình lúc này trái lại đã bình tĩnh lại, cô cố gắng vươn bộ ngực đầy đặn ra nói:
- Không phải muốn chơi sao, tôi sẽ chơi cùng các anh!
- Đình tỷ! Em không muốn!
Chu Tiểu Mạn và Đinh Lan không khỏi ngẩn ngơ, Chu Tiểu Mạn lập tức lắc đầu cự tuyệt nói trong nước mắt. Nếu dùng trinh tiết của Đình tỷ để cứu mối nguy bị hãm hiếp của cô, thì cô cũng không muốn. Nếu Đình tỷ bị làm nhục, thì việc đó và việc cô bị làm nhục có khác gì nhau.
- Chao ôi, tình chị em thật là thắm thiết!
Gã đàn ông vạm vỡ và đám đàn em nhìn nhau, cùng cười dâm đãng một hồi, bước lên hai bước, vươn một tay nâng cằm Lý Hinh Đình lên, say đắm nói:
- Chẳng trách, anh thật đúng là cảm thấy rất hứng thú với lời châm biếm này của cô em nóng bỏng. Đi nào, nếu em hầu anh khéo, anh sẽ tha cho hai chị em của em!
- Mong là anh giữ đúng lời hứa!
Lý Hinh Đình mắt đẹp bắn ra tia ghê tởm và căm hận, cằm giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của đối phương, lạnh lùng nói.
- Yên tâm, anh trước nay nói lời đều giữ lời!
Gã đàn ông vạm vỡ vươn khuôn mặt về phía trước tiếp cận, cái mũi hít ra hít vào, thấy hương thơm mê hồn từ trên người đối phương tràn tới, dâm ô cười nói:
- Bắt đầu đi nào, cô em nóng bỏng, vươn đầu lưỡi của em đây cho anh ngậm nào!
Nghe thấy yêu cầu dâm ô bẩn thỉu này, khuôn mặt của Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn biến sắc, không hẹn mà cùng hướng về phía Lý Hinh Đình chạy tới, lại bị hai gã đàn ông cao to giữ chặt:
- Đình tỷ, đừng nghe gã, gã sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!
Chu Tiểu Mạn mắt đẹp đẫm lệ la lớn.
- Kiên nhẫn của anh có hạn, nếu ngay cả cái việc nho nhỏ này cũng không thỏa mãn được anh, thì anh đành phải bắt chị em của cô em ra xử lý!
Gã đàn ông vạm vỡ nhìn Chu Tiểu Mạn với ánh mắt xấu xa, giơ tay chỉ bộ hạ của mình nói:
- Nói thật, súng của anh vừa dài vừa thô, hai chị em tiểu thư nũng nịu kia của cô em sợ là không ăn nổi, nếu không cẩn thận, rất dễ bị anh phá cho hỏng đấy!
Lý Hinh Đình im lặng một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên nhắm mắt đẹp lại, chiếc lưỡi mềm mại hiện ra giữa đôi môi đỏ mọng. Thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng chất đầy một cảm giác nhục nhã và ghê tởm. Cô thề, nhất định sẽ phải băm tên cầm thú làm nhục mình ra thành trăm mảnh.
Thấy bông hoa hồng đỏ gai góc này có vẻ chịu khuất phục, trên mặt gã đàn ông vạm vỡ không khỏi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nhìn cô gái xinh đẹp như con ngựa bất kham này với ánh mắt tham lam, không kiềm chế nổi thú tính trong lòng, gã tiến lại gần, muốn nhấm nháp ngay mùi vị thơm tho của cái lưỡi mềm mại kia.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền đến tai khiến sắc mặt gã đột biến, vội vàng bỏ dở động tác tiếp cận vừa xong, rất không cam lòng mà liếm liếm môi, lực bất tòng tâm trước chiếc lưỡi mềm mại vô cùng hấp dẫn kia.
- Hãy thả các cô ấy ra, muốn làm thì hãy làm với tôi đi!
Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cũng nghe được tiếng thở dài buồn bã mà bất đắc dĩ. Lý Hinh Đình mở mắt, quay đầu, chỉ thấy cơ thể Tề Vũ Nhu vẫn co quắp ở một góc đã đứng lên, chậm rãi cởi chiếc váy màu vàng.
Chiếc váy từ từ rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại thân thể với một chiếc áo lót và quần lót lộng lẫy như viên ngọc lấp lánh dưới ánh đèn. Mấy gã đàn ông to cao ánh mắt không khỏi trố ra. Bọn họ có thể nói là lần đầu tiên may mắn thấy thân thể ngọc ngà này của đối phương, cho dù mức độ phơi bày so với mấy cô gái mặc bikini trên bở biển không khác nhau là mấy, nhưng cũng không thể tạo ra được hiệu quả tấn công trực giác bọn họ như vậy.
Tề Vũ Nhu trong đôi mắt đẹp trống rỗng mà chết lặng, phớt lờ những ánh mắt tham lam đang dừng ở trên người cô, chậm rãi đi về phía chiếc giường, trong miệng không chút cảm xúc nói:
- Mấy người đều đến đi!
- Vũ Nhu tỷ!
Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng mà kêu lên. Các cô cùng với cô gái dịu dàng như nước này ở cùng nhau hai ngày, đã nảy sinh tình bạn, nhưng hiện tại, không ngờ đối phương lại cam tâm tình nguyện hi sinh chính mình để bảo vệ các cô. Tình cảm này khiến các cô trong lòng vô cùng cảm động!
- Ha! Lại có kẻ chủ động yêu cầu được dâng hiến!
Giọng điệu gã đàn ông vạm vỡ cố ý nhấn mạnh ở chữ “dâng hiến”, nhưng ra vẻ suy nghĩ mà gật đầu nói:
- Em đã mãnh liệt yêu cầu, thì trước hết anh sẽ chiều em vài lần đã, cũng để ấy cô bé này mở mắt, nhìn thấy thực lực của anh!
Nói xong, hướng một gã đàn em bên cạnh nháy mắt:
- Con lừa, mày chơi trước đi!
Gã đàn ông vạm vỡ bị gọi là con lừa do dự một chút, sau đó cười dâm đãng hướng Tề Vũ Nhu đi đến, trong miệng nói như đọc lời thoại:
- Chẹp, chẹp, tối hôm qua, không, mấy buổi tối trước, đại ca chơi cô em chưa thích lắm phải không?
Gã đàn ông vạm vỡ không nói gì khi thấy hành động đá đểu của đàn em. Gã lại hướng về một đàn em khác ở bên cạnh nháy mắt, đối phương gật đầu ra vẻ hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài cửa, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số.
Sau đó chiếc điện thoại di động trong tay gã đàn ông vạm vỡ liền kêu lên, móc ra làm bộ đặt ở bên tai, sau đó miệng mập mờ nói:
- Cái gì? Ồ, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý việc này!
Buông di động, giả vờ không cam lòng mà để mấy cô gái đi.
- Bên kia liên hệ mua vài đứa, tao phải đi đàm phán với mấy gã tiểu nhân này để cung cấp được hàng tốt, không chừng sẽ được món hời. Nhốt mấy con bé này lại cho tao, nhớ kỹ, không được phép mảy may sơ xuất!
- Đại ca yên tâm, giao hết cho bọn em!
Một gã đàn ông cao to vội vàng nói.
- Ừ, nhị cẩu tử, mày và thằng con lừa ở lại đây!
Gã đàn ông vạm vỡ gật đầu, chỉ chỉ Tề Vũ Nhu đang ở trên giường cười dâm đãng nói:
- Con bé này có thể cho bọn mày xử lý, nhưng phải kiềm chế một chút, nếu không giao cho khách hàng lại không còn ngon lành nữa!
Trong nháy mắt, năm sáu gã bỏ đi. Bọn đàn ông vạm vỡ bỏ đi hơn một nửa, chỉ còn lại hai tên cầm thú gọi là nhị cẩu tử và con lừa ở lại trong tầng hầm.
- Con lừa, mày chơi trước đi, chờ tao đi giải quyết về rồi chơi trò chơi dành cho ba người.
Nhị cẩu tử ôm bụng tỏ vẻ muốn đi nhà vệ sinh, tuy nhiên sau khi nhìn thoáng qua Chu Tiểu Mạn, lại dừng chân, rút ra một sợi dây thừng đi tới, vừa trói chặt Chu Tiểu Mạn vừa tự nhủ nói:
- Đại ca nói, không được phép có gì sơ xuất. He, thiếu chút nữa đã quên mất cô em này!
Lý Hinh Đình, Đinh Lan trong lòng không khỏi vô cùng thất vọng, đang hi vọng hai gã còn lại này sẽ sơ suất mà quên mất Tiểu Mạn yếu đuối dịu dàng, do đó mà có cơ hội cởi bỏ dây thừng. Nhưng hiện giờ, khả năng này đã bị bọn buôn người xảo quyệt giết chết một cách nhẹ nhàng. Hơn nữa Tề Vũ Nhu yếu đuối còn phải đối mặt với với sự hành hạ của mấy gã đàn ông vạm vỡ như gấu chó, chỉ có thể chờ các cô cứu!
Sau khi trói chặt Chu Tiểu Mạn, nhị cẩu tử chui vào toilet. Nhưng lúc này, con lừa đã bò lên giường, nhìn làn da trắng như tuyết trên cơ thể Tề Vũ Nhu cùng với cặp đùi thon dài tuyết trắng không khỏi khốn khổ mà nuốt nước miếng.
- Tôi xin anh, buông tha cho tôi được không?
Có lẽ do hầu hết bọn buôn người đã bỏ đi, rủi ro Lý Hinh Đình, Chu Tiểu Mạn, Đinh Lan bị hãm hại cũng giảm đi không ít, Tề Vũ Nhu trong đáy lòng không muốn bị chà đạp cũng định van xin sự thương cảm của gã đàn ông trước mắt, hi vọng tránh được một phen.
Nhìn cô gái thân thể mềm mại run rẩy, vẻ mặt khổ sở đáng thương, trong lòng con lừa không khỏi bị làm cho xao động. Khi ánh mắt gã đảo qua chiếc quần lót chật ních màu trắng giữa hai chân cô gái, trông như một miếng bánh bao, gã rốt cuộc không không chế được, gầm nhẹ một tiếng, hai mắt đỏ lừ lao thẳng tới.
Thân thể ngọc ngà gần như trần truồng bị thân hình to như con gấu chó giữ chặt trên giường, cô gái vừa khóc lóc cầu xin, vừa yếu đuối giãy giụa chống cự. Nhưng cuối cùng, dường như cảm thấy khó thoát khỏi bị làm nhục, cô dần dần từ bỏ ý định chống cự, hai tay buông xuống khỏi lưng gã đàn ông, nắm chặt chiếc ga giường màu vàn
Con lừa thở hổn hển, cảm thụ được thân thể mềm mại ở bên dưới, một bàn tay to của hắn vỗ lên đùi cô gái, sự tiếp xúc làn da trắng trẻo này này khiến gã không kìm nổi rùng mình. Nhận thấy cô gái dưới thân dường như từ bỏ không phản kháng lại, trong đầu gã coi như là đối phương ngầm đồng ý, vì thế càng trở nên suồng sã hơn.
Thẳng người dậy, nhanh chóng cởi quần áo vứt sang một bên, con lừa toàn thân từ trên xuống dưới gần như bị lông đen bao phủ trông rất giống một con gấu đực.
Bốp! Một âm thanh chớp nhoáng truyền đến sau đầu, ngay sau đó một cảm giác đau buốt lan ra sống lưng, khiến gã đang không đề phòng bị ngã lăn trên giường.
Thấy thân thể con lừa bị lực đánh ngã thẳng về phía cô, Tề Vũ Nhu trong mắt đẹp hiện lên một chút sát khí, tay vốn đang bám chặt vào đệm giường vội rụt trở về nhanh như tia chớp, một con dao nhỏ lóe ánh sáng lạnh lùng lặng lẽ đâm vào ngực trái gã đàn ông gấu chó.
- Không!
Tề Vũ Nhu trong miệng kêu lên một tiếng sợ hãi, một tay vươn ra dường như muốn ngăn cản miệng gã đàn ông tiếp xúc với cô, vừa đúng lúc che mồm gã lại.
Một tiếng kêu thảm thiết ban đầu trở thành một tiếng kêu đau đớn, con ngươi con lừa gần như rơi khỏi hốc mắt, thân thể co giật một hồi, sau đó cứng ngắc mà nằm trên người cô gái vẫn không nhúc nhích.
Lý Hinh Đình ngây người một chút. Cô rất không tin là một cú đá của mình lại có uy lực lớn như vậy, không ngờ khiến gã đàn ông cường tráng như gấu chó bất tỉnh tại chỗ. Không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe tiếng xả nước trong toilet truyền đến, vội vàng hướng Tề Vũ Nhu nói:
- Vũ Nhu tỷ, mau, cởi dây thừng cho em!
Tề Vũ Như dường như bị choáng váng vì sợ, vẫn nằm không nhúc nhích ở đằng kia. Cửa toilet mở, gã nhị cẩu tử đi ra, nhìn thấy con lừa nằm bất động trên giường, dường như cảm thấy được điều bất thường, lập tức hướng Lý Hinh Đình quát:
- He, muốn trốn hả?
Nói xong như ác hổ chụp mồi hướng Lý Hinh Đình đánh tới.
Lợi dụng lúc lộn xộn, Tề Vũ Nhu đã đẩy xác của con lừa sang một bên, lôi chiếc chăn che giấu vết thương trí mạng trên ngực con lừa. Cô khom lưng nhảy xuống giường, đi vào phía sau Đinh Lan, chân tay trông có vẻ luống cuống nhưng lại rất nhanh nhẹn tháo giây thừng của đối phương.
Hai tay được thả tự do, Đinh Lan lập tức xông lên phía trước, đến đánh tay đôi với nhị cẩu tử. Tề Vũ Nhu lại tiến lên mở dây thừng cho Chu Tiểu Mạn, cũng thừa dịp tháo dây thừng trói buộc hai tay Lý Hinh Đình rồi quay lưng lại dùng một góc ga trải giường lau đi vết máu trên ngực, sau đó mới nhặt chiếc váy trên thảm lên mặc.
Có thêm Lý Hinh Đình tham gia vào nên trận đấu không hề trì hoãn, nhị cẩu tử bị một cước của Lý Hinh Đình ngã xuống đất, trở mình ngất đi hai mắt trắng dã. Sau đó bốn cô gái mở cửa phòng, trốn ra khỏi căn hầm ngầm đã giam hãm các cô hai ngày liền.
Có lẽ ông trời chiếu cố các cô gái yếu ớt này, trong suốt quá trình từ căn phòng dưới đất chạy ra khỏi biệt thự, các cô vẫn chưa gặp kẻ thù nào. Thậm chí, ngay cả các cổng lớn của khu biệt thự đều mở rộng. Khi các cô chạy vội ra khỏi cánh cổng, là lúc thần kinh căng thẳng đã được giải tỏa, chợt nghe một tiếng súng trong trẻo từ cách đó không xa truyền đến.
Ngay sau đó, tiếng còi báo động cảnh sát vang lên, ở đầu đường cách khu biệt thự không xa thấp thoáng ánh đèn báo động.
Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên vui mừng to lớn cùng với cảm giác xúc động tràn đầy. Các cô kéo tay nhau, hí hửng hướng về phía ánh đèn cảnh sát lập lòe chạy tới.
Cảnh sát? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu lộ ra vẻ khó tin, nhưng do giữa đêm tối, nên sự biểu cảm này vẫn chưa bị Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn nhận ra. Ả thụ động để Chu Tiểu Mạn nắm tay chạy về phía trước, trong đầu cũng rất nhanh suy nghĩ xem rốt cuộc là làm thế nào mà lại để lại sơ hở khiến cảnh sát tìm tới tận cửa!
Kế hoạch của ả không chút kẽ hở, quá trình thực hiện cũng vô cùng thuận lợi, hiện trường càng không có khả năng lưu lại chút xíu dấu vết nào, như vậy cảnh sát dựa vào manh mối gì mà tìm được nơi này?
Tiếng bước chân hỗn độn ở phía trước truyền đến, cùng với tiếng hô thất kinh:
- Đại ca, tất cả đều là cảnh sát, bọn ta tiêu rồi!
Một tiếng súng vang lên, khiến cho âm thanh vô cùng thất kinh này lập tức im bặt, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Bang! Bang! Tiếng súng liên tiếp vang lên, mà đáp lại, chỉ là hai tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm.
Tề Vũ Nhu trong lòng căng thẳng, giữa đêm tối như thế này, còn có thể bắn súng chính xác được như vậy, đủ để có thể chứng minh cảnh sát tới lần này cũng không phải là công an địa phương bình thường. Nếu không ngoài dự đoán, thì hẳn là đến từ đội đặc công tinh nhuệ của Sở Công an tỉnh hoặc Cục Công an thành phố. Như vậy, khả năng đám người Hùng Giang có thể thoát thân thật sự là quá thấp.
Ối! Tề Vũ Nhu bỗng nhiên kêu lên! Tiếng té ngã trên mặt đất, khiến cho Chu Tiểu Mạn đang kéo tay cô cũng lảo đảo suýt nữa ngã xuống theo. Tiếng kêu trong trẻo kia truyền đi rõ ràng trong bầu trời đêm, lập tức khiến ấy gã đàn ông vạm vỡ đang hoảng sợ bỏ trốn chú ý.
- Bên này có người!
Một giọng hưng phấn hô lên. Bỗng nhiên bị cảnh sát vây quét, đã cùng đường bọn chúng chợt phát hiện có thể dùng con tin làm mục tiêu, không thể bỏ thoát cơ hội cứu cái mạng rơm rạ của mình.
- Tiểu Mạn, Hinh Đình, các em chạy mau đi. Kệ chị!
Tề Vũ Nhu làm như xoay chân bị thương, ngồi dưới đất nói bất lực.
Chu Tiểu Mạn, Lý Hinh Đình và Đinh Lan làm sao có thể bỏ mặc người chị trọng tình nghĩa này. Vì thế vội vàng chạy lại, cõng Tề Vũ Nhu trên lưng, tiếp tục chạy về phía trước. Chỉ có điều khi đó, mấy cô gái vô hình chung đã bỏ lỡ cơ hội trốn thoát tốt nhất. Tiếng bước chân hỗn độn lại gần, trong màn đêm mờ ảo, các cô có thể nhìn thấy ba bóng dáng cao lớn lực lưỡng đang chạy về phía các cô.
- Đừng chạy!
Chữ “chạy” còn lại chưa kịp nói ra, chợt nghe một tiếng súng vang lên, bóng người mới nói ôm ngực ngã xuống đất. Hai gã đàn ông lực lưỡng khác cố nén nỗi sợ hãi, bọn chúng đã phát hiện ra mấy cô gái trong bóng tối, liền lập tức chạy tới.
Ngón tay một gã trong đó đã chạm vào cánh tay Tề Vũ Nhu, nhưng tiếng súng trong trẻo lại vang lên giữa không gian vắng lặng. Tề Vũ Nhu bất chợt cảm thấy có gì đó ấm ấm trên mặt. Bóng người phía trước chậm rãi ngửa về phía sau, rồi ngã xuống đất.
Tề Vũ Nhu trong lòng không khỏi chấn động. Mỗi phát súng đều trúng mục tiêu, hơn nữa đều bắn đúng chỗ hiểm, gọi người cầm súng bắn là Súng Thần cũng không có gì là quá đáng. Cho dù là đội đặc công của sở Công an tỉnh, cũng không thể có người có tài bắn súng như vậy. Thậm chí ngay chính ả mà nói, trong tình huống như vậy cũng không thể bắn gần như chính xác đến từng ly như thế.
Chỉ trong chốc lát, Hùng Giang phát hiện mình đã trở thành kẻ cô độc. Y không biết tối nay là ngày bao nhiêu, ban nãy hết trò tiêu khiển, trên đường đi ra ngoài xem xét xung quanh cùng mấy gã đàn em, bọn chúng hoảng sợ mà phát hiện, ở các điểm chốt giao thông xung quanh biệt thự, không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều cảnh sát.
Tất cả các xe cảnh sát cũng chưa bật còi báo động, nhưng một đội cảnh sát hình sự tay cầm súng ống đã bắt đầu hướng phía biệt thự đi tới.
Biết tình hình chung không ổn, bọn chúng đang chuẩn bị bỏ chạy, lại xui xẻo bị một gã nhìn như sĩ quan cảnh sát trưởng phát hiện tung tích.
- Đứng lại!
Nghe một tiếng quát lạnh, tên thủ hạ Cát Tam Nhi vội móc súng lục ra bắn ngay một phát.
Đây là phát súng đầu tiên của Cát Tam Nhi, và cũng là phát súng cuối cùng. Trong một khắc xoay người bỏ trốn, Hùng Giang nghe thấy một tiếng súng vang lên từ phía cảnh sát truyền đến, ngay sau đó Cát Tam Nhi đang chạy bên cạnh y liền ngã xuống đất mà cuối cùng không đứng lên nữa.
Như đi vào kho đựng đá, Hùng Giang cảm thấy từ đầu đến chân mình, từ trong ra ngoài đều lộ ra nỗi sợ hãi lạnh như băng. Y khó có thể tin được, dưới ánh sáng tối tăm như vậy, làm thế nào mà viên đạn từ bên kia bắn tới lại có thể cướp đi tính mạng của tên đệ tử của mình. Tuy rằng giờ phút này trong tay y nắm khẩu súng, hơn nữa mấy cô gái lại đang ở nơi gần như có thể chạm tay đến, nhưng y lại đánh mất đi dũng khí bắt cóc con tin. Trong màn đêm mà y mắt thường không nhìn thấy, dường như là có một họng súng đang nhắm ngay chỗ hiểm của y, chỉ cần y hơi có tiếng động, y sẽ lập tức mà theo bước đàn em.
Y tuy tuyệt vọng khi biết tên đàn em đã bỏ mạng nhưng không muốn cũng bị chết mơ hồ như vậy. Ít nhất y cũng phải biết rằng y chết trong tay ai! Nếu đã hết hi vọng, có giãy giụa, vùng vẫy chống lại cái chết cũng vô dụng, thà ném súng bó tay chịu trói thì hơn.
- Á!
Lúc này toàn thân Lý Hinh Đình bỗng nhiên ngã xuống, còn Tề Vũ Nhu trên lưng cô thì kêu lên một tiếng sợ hãi. Không ngờ chính tai nạn nho nhỏ này, lại trực tiếp cướp đi sinh mệnh của Hùng Giang.
Tưởng rằng Lý Hinh Đình gặp bất trắc, tay súng ngón tay căng ra, theo phản ứng bản năng mà bóp cò. Viên đạn bay ra, không hề trì hoãn mà xuyên thẳng qua trán của Hùng Giang.
- Đình tỷ, Tiểu Mạn, Lan Lan!
Một bóng người bước nhanh tới, trong miệng lo lắng hô lên. Ở phía sau hắn, đại đội cảnh sát hình sự theo sau chạy tới.
Bất kể là Lý Hinh Đình vừa ngã xuống, hay là Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn vẫn chưa hoàn hồn, khi nghe âm thanh quen thuộc này truyền đến, đều không kiềm chế được sự vui mừng khôn xiết và xúc động trong lòng, lên tiếng đáp lại gọi:
- Tiểu Thần, chúng tôi ở bên này!
Nghe tiếng phụ nữ đáp lại, Lương Thần trong lòng rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, đi tới trước mấy cô gái, thở một hơi dài hổn hển nói:
- Tôi đến đây! Đừng sợ, không sao rồi!
.[/QUOTE]
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng