I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 378: Hành Khúc Hôn Lễ. (3+4)
ương Hướng Đông giơ tay rồi lại hạ xuống, nếu không phải sợ kinh động người bên ngoài, ông ta thật muốn đánh ngay thằng con một trận thật đau.
- Thanh Oánh cho phép con làm vậy à? Còn nữa, cô bé Tử Thanh kia cũng quá đáng thương! Mẹ nói con, con trai, con làm như vậy là có lỗi với cả hai đứa!
Hàn Yến Hoa nói với vẻ mặt nóng giận. Diệp Tử Thanh đáng thương, không danh không phận, trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu kết hôn với em gái, hơn nữa còn phải cố gắng tươi cười giúp đỡ mua sắm đồ cưới! Chỉ thế cũng đủ thấy, Tử Thanh thật lòng rất yêu con trai mình!
Lương Thần cúi đầu, tùy ý cha mẹ khiển trách không dám nói một câu. Giống như mẹ hắn đã nói vậy. Hắn vì thỏa mãn sự tham lam của chính mình, mà biến Tử Thanh thành tình nhân, thật sự là hại cả đời người ta. Nhưng bảo hắn cao thượng mà buông tay ư? Làm không được, hắn thật sự làm không được!
- Con, về sau định thế nào?
Lương Hướng Đông sau khi cơn giận qua đi, tâm trạng trở nên tỉnh táo trở lại, nhìn thoáng qua đứa con ủ rũ, thở dài hỏi.
- Con sẽ đối tốt cả đời với các cô ấy!
Lương Thần trả lời nhu nhược. Đây là hắn thực lòng mà nói. Đấy cũng là cách duy nhất mà hắn có thể đền bù cho Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm.
- Hừ!
Lương Hướng Đông lạnh lùng gầm lên một tiếng, cũng chẳng biết tiếp tục nói cái gì nữa. Tuy rằng hành vi của con trai là rất đáng giận, nhưng Thanh Oánh và Tử Thanh tự nguyện một đứa làm một đứa chịu, ông cũng không tiện can thiệp sâu hơn. Hơn nữa không cần nói là cả Thanh Oánh cũng tốt, Tử Thanh cũng tốt, đều là các cô gái tốt ngàn dặm mới tìm được một. Con trai mình khó mà chọn lựa giữa các cô cũng là chuyện bình thường. Thôi thì con trẻ làm tự con trẻ chịu, tùy các cô thích làm gì con trai mình thì làm!
- Con phải nhớ kỹ những lời mình nói, không được làm khổ Tử Thanh và Thanh Oánh, nghe không?
Hàn Yến Hoa dặn dò con trai một câu, sau đó nói:
- Con đi ra ngoài đi, gọi Thanh Oánh và Tử Thanh vào đây!
Lương Thần rất muốn hỏi cha mẹ bảo hắn gọi Thanh Oánh và Tử Thanh vào là có ý đồ gì. Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của cha mẹ, hắn đành phải nuốt lời định nói vào cổ họng, ngoan ngoãn ra cửa, tỏ vẻ bình tĩnh hướng về phía chị em nhà họ Diệp đang ngồi ở ghế nói:
- Cha mẹ anh muốn gặp cả hai người!
Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc, rồi lại nhìn chàng trai từ đầu đến chân, như thể mong ngóng hắn sẽ gợi ý điều gì đó, nhưng đã thấy chàng trai dường như không hiểu ý của các cô, mà đã đến ngồi xuống ghế xem TV.
Chờ Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh vào phòng ngủ, Vương Phỉ Hạm liếc mắt nhìn chàng trai đang nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt một cái, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Cha mẹ cậu có phải đã biết chuyện gì không?
Á! Ngạc nhiên với trực giác đáng sợ của người phụ nữ, Lương Thần rùng mình một chút, sau đó cẩn thận liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ, lúc này mới lại gần thấp giọng nói:
- Sự thật là, chuyện cháu cùng Tử Thanh bị cha mẹ phát hiện. Vừa rồi bị tra hỏi, cháu đã phải nói toàn bộ sự việc!
- Toàn bộ sự việc?
Vương Phỉ Hạm chợt nghĩ tới điều gì đó, mặt ngọc ửng đỏ, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Cậu sẽ không lôi cả chuyện giữa chúng ta ra mà kể chứ?
- Không hề!
Lương Thần lắc đầu nói.
- Cháu muốn nói nhưng cháu không thể!
Dừng một chút, lại thấy vẻ mặt Vương Phỉ Hạm vẫn còn nghiêm trọng, liền nói:
- Dù có chém chết cháu, cháu cũng sẽ không hối hận!
- Đừng có nói chuyện điên khùng!
Vương Phỉ Hạm vừa thẹn vừa mừng, thoáng nhìn trộm cửa phòng ngủ, hướng cậu thanh niên trách móc nói. Không thể phủ nhận là bà hoàn toàn sa đọa, nên mới bày tỏ vui mừng hết cỡ như vậy với chàng trai.
Nhìn Vương Phỉ Hạm lộ vẻ mặt ngượng ngùng, Lương Thần không khỏi động lòng. Chỉ có ở trước mặt của mình, người phụ nữ xinh đẹp này mới có thể lộ ra bàn chất lẳng lơ của mình như vậy. Hắn không có nói sai, có thể nắm giữ được người phụ nữ này, có chém chết hắn cũng sẽ không hối hận!
- Thái độ của cha mẹ cậu như thế nào?
Vương Phỉ Hạm giơ tay chỉnh lại một bên khuyên tai bị sút ra, ổn định lại tâm trạng, hướng về phía chàng trai khẽ hỏi. Bà rất lo lắng vì việc này bị lộ ra mà khiến cho cha mẹ Lương Thần kịch liệt phản đối, đám cưới sắp tới vì thế cũng sẽ phát sinh biến cố.
- Không có việc gì! Cháu có thể mang về cho cha mẹ hai cô con dâu xinh đẹp như vậy, bọn họ vui sướng còn không kịp ấy!
Lương Thần mỉm cười đáp:
- Hơn nữa mẹ cháu cực kỳ thích Thanh Oánh và Tử Thanh!
Đang nói thì cửa phòng ngủ mở ra. Hai cô gái Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh khuôn mặt đỏ bừng mà đi ra, ngồi xuống ghế, cùng mân mê cổ tay của mình. Một động tác nhỏ này lập tức bị Lương Thần và Vương Phỉ Hạm chú ý. Trên cổ tay Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, đều có một chiếc vòng Phỉ Thúy trong suốt.
Vừa rồi Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh vào phòng ngủ, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng không mảy may biểu lộ vẻ mặt khác thường. Chỉ có điều Hàn Yến Hoa đem tới vòng tay Phỉ Thúy đã chuẩn bị trước rồi đeo vào hai cổ tay, sau đó cười nói:
- Đây là vật mà khi kết hôn, mẹ chồng tặng cho cô, bây giờ cô tặng lại cho hai cháu, vừa đủ mỗi người một chiếc. Không cần biết trị giá bao nhiêu tiền, coi như là quà cô tặng cho các cháu!
Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều là những cô gái thông minh sắc sảo, từ trong lời nói của Hàn Yến Hoa các cô liền dễ dàng phân tích ra một vài khả năng, lại thêm vẻ mặt ban nãy của Lương Thần, các cô không khó kết luận, cha mẹ Lương Thần đã biết sự tình. Mà hiện tại, cha mẹ Lương Thần đang dùng cách này để bày tỏ sự chấp nhận thân phận của Diệp Tử Thanh.
Mấy ngày sau, đám đồng nghiệp của Lương Thần là Lưu Chí Cương, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh vội vội vàng vàng, đảm đương chân chạy việc linh tinh. Nghi thức đám cưới được tổ chức ở nhà hàng lớn nhất thị trấn Thiên Thành. Càng gần đến ngày, họ hàng của Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa lần lượt kéo đến.
Hàn Yến Hoa chỉ điện thoại cho người anh trai duy nhất ở Long Nguyên. Cậu Hàn Quốc Đống của Lương Thần biết tin liền đưa vợ con về. Còn Lương Hướng Đông có tất thảy 3 người anh chị em gồm anh cả Lương Hướng Quốc, em trai thứ ba Lương Hướng Dương, em gái út Lương Hướng Hồng.
Hai người anh em trai đều ở Tô Châu, Dương Châu tỉnh Giang Nam, còn cô em út định cư ở nước ngoài. Lúc Lương Hướng Đông gọi điện báo, thực tình là không trông đợi người em gái sẽ về. Nhưng bất ngờ chính là, cả hai người anh em trai cùng với cô em gái vốn cũng không liên hệ mật thiết với nhau, vậy mà đều tỏ vẻ rất quan tâm đến đại hôn của cháu trai. Bọn họ thân là chú bác, đương nhiên phải gấp rút trở về tham dự!
Lương Hướng Quốc và Lương Hướng Dương đều đến vào ngày 20, và vừa trùng hợp, cùng ngày Lương Hướng Hồng cũng đáp phi cơ từ California Mỹ về tới Liêu Dương. Vì thế Lương Thần tự mình lái xe đến Liêu Dương đón người cô đã là công dân ngoại quốc!
Đối với hai người chú bác và một người cô, trí nhớ Lương Thần chỉ còn lưu lại hình ảnh từ hồi còn bé. Bởi vì rất ít qua lại cho nên tình cảm chưa thể nói là sâu sắc. Mẹ Hàn Yến Hoa từng không chỉ một lần nói, tình cảm anh chị em trong nhà bố quá mức lạnh nhạt. Nhiều năm nay, dường như gọi điện thoại cũng không quá mấy lần, chứ đừng nói là gặp mặt…!
Lương Thần rất đồng ý với lời của mẹ. Hắn chỉ có thể nhớ lại một vài mảnh ký ức ngắt quãng hồi nhỏ khi cha mẹ dẫn hắn đi Dương Châu tỉnh Giang Nam thăm nhà bác cả. Không nói bác cả cũng tốt, bác gái cũng tốt, nhưng cả ba đứa con của bác cả cũng đều không có gì nhiệt tình khi bọn họ đến nơi.
Cho nên, khi bác cả, chú ba cũng như người cô duy nhất xuất hiện trước mặt, biểu hiện bên ngoài của hắn cũng chỉ là một thái độ kính trọng đối với bề trên. Mặc dù trông có vẻ rất niềm nở, nhưng thực sự là rất xa lạ!
- Đây là Tiểu Tuấn. Cháu còn có ấn tượng gì không?
Bác cả Lương Hướng Quốc chỉ vào một người thanh niên bên cạnh hắn, hướng Lương Thần cười nói:
- Hồi trước khi cháu đến nhà bác chơi, cháu còn đánh nhau với Tiểu Tuấn!
- Không có ấn tượng gì! Thời gian đã lâu lắm rồi!
Lương Thần bên ngoài giả cười cười đáp. Trên thực tế là hắn nhớ rõ, lúc đấy hắn chỉ có 8 tuổi, bị người anh họ Lương Tuấn hơn hắn 3 tuổi ấn ngã xuống đất rồi đánh đập mặt mũi bầm dập. Nguyên nhân chẳng qua là hắn không cẩn thận mang trò chơi để trên mặt đất. Cũng chính trong lần đó, trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh ý muốn học võ thật giỏi, để không bị người đời ức hiếp nữa. Thời thanh thiếu niên hắn sở dĩ rất thích đánh nhau, một nửa lý do phải quy kết cho người anh họ này.
- Anh thì vẫn nhớ rõ!
Lương Tuấn nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh trắng như tuyết, giơ tay vỗ vai Lương Thần nói:
- Không đánh nổi anh, nên khóc lóc đi tìm chú Hai thím Hai!
- Vậy hả?
Lương Thần mặt đầy tươi cười nói:
- Trí nhớ tốt như vậy thật lợi hại. Bây giờ thì không biết thế nào, chưa biết chừng ngày nào đó hai anh em ta lại có cơ hội cùng đấu lại một chút xem sao?
Vậy thì mày đã tự chuốc họa vào thân. Ánh mắt Lương Tuấn quét qua lại trên người đối phương, cười nói:
- Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi em, hiện tại công tác ở đâu!
- Lăn lộn trong huyện kiếm ăn thôi!
Ánh mắt Lương Thần đã nhìn vào người đối phương, vóc dáng 1m85, quả thật khá to lớn so với hắn; tuy nhiên, loại vóc dáng này, hắn cũng đã hạ không 10 cũng 8 người. Nghe đối phương hỏi, hắn trả lời một câu cho có lệ, sau đó hỏi lại đối phương.
- Anh chuẩn bị tiếp nhận cơ nghiệp của bố anh. Ông cụ tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt, đã quyết định đem công ty giao cho anh xử lý. Đúng rồi, Tiểu Thần, đến công ty anh làm đi, lương cao hơn gấp nhiều lần so với đồng lương chết đói ở cái thị trấn kia của em!
Lương Tuấn vẫn tỏ vẻ tài trí hơn người, tương phản với giọng điều rất thành khẩn của gã. Nhưng càng như thế này, lại càng khiến Lương Thần cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Rất cảm ơn ý tốt của Tuấn ca, chỉ có điều công việc hiện tại của em khá thuận lợi, tạm thời chưa muốn thay đổi, vả lại công ty anh chắc cũng không cần đến em!
Lương Thần rất lễ độ mà nói lời từ chối.
- Tiểu Thần cháu nên thừa dịp còn trẻ thì nên đi ra ngoài xông pha. Cả đời ở trong cái thị trấn kia thì có bao nhiêu triển vọng?
Bác cả Lương Hướng Quốc lắc đầu nói. Ông ta gây dựng sự nghiệp từ tuổi trung niên, mở ra công ty nhỏ chuyên sản xuất hàng điện tử, từng bước một trong nhiều năm qua cho tới ngày hôm nay coi như là đã đạt đủ thành tựu. Tuy rằng không so bì nổi với hàng tỉ phú, nhưng dù sao cũng là giàu ngàn vạn bạc. Về điểm này, không chỉ em trai thứ hai làm giáo sư không thể so bì kịp, mà ngay cả người em thứ ba đang làm phó hiệu trưởng trường đại học và người em gái định cư ở Mỹ đối với ông ta cũng không là cái gì cả.
- Thời buổi này, có tiền có quyền mới là thượng lưu!
- Anh cả nói rất là đúng!
Chú ba Lương Hướng Dương ở một bên nói phụ họa. Ông ta đẩy kính mắt cười nói:
- Tiểu Nghị nhà em hồi trước đi lên thành phố, năm đó nó đi tìm việc làm, em chỉ cho nó tiền đi đường, còn lại một xu cũng không cho. Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, đều là để cho những người trẻ tuổi nhiệt tình chuẩn bị. Chỉ cần chịu nỗ lực, có năng lực, thì không lo không có triển vọng!
- Nghe nói Tiểu Nghị hiện tại ở thủ đô làm rất tốt. Lần trước em có nghe chị ba nói, hình như giờ đang làm ở Cục Tổng hợp - Ủy ban Cải cách quốc gia!
Lương Hướng Hồng là em út trong mấy anh chị em, năm nay 46 tuổi, lấy chồng là luật sư người Mỹ, sống ở nước ngoài suốt. Bởi vì không phải lo cơm áo gạo tiền, chịu khó chăm sóc bản thân nên thoạt nhìn trông rất trẻ.
Lương Hướng Hồng cũng không phải đến một mình, đi cùng bà còn có thêm cô con gái xinh đẹp Jenny mắt màu xanh ngọc bích. Thân hình cao 1m76, dàn da trắng đặc biệt của người phương tây, vóc dáng trưởng thành sôi nổi, mà cách cư xử cũng có phần hào phóng, mạnh dạn của người Mỹ.
- Tiểu Jenny càng ngày càng xinh đẹp, từ lần gặp mặt trước đến giờ, mới có một năm trôi qua, mà đã xinh đẹp hơn rất nhiều!
Lương Hướng Quốc cười liếc mắt nhìn Jenny đang quan sát xung quanh một cái rồi nói.
Lương Thần bất chợt hiểu ra, nhếch mép cười khẩy. Giữa cha mình và mấy người anh chị em này đều không phải là không hiểu ý nhau mà chủ yếu là không hòa thuận với nhau thôi. Nói cho cùng, lại là một câu hỏi vòng tròn luẩn quẩn. Trong mắt những người chú bác này, thì nghề giảng viên, một sự nghiệp không chiến tích của cha mình hoàn toàn không được xếp hạng gì hết.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Câu nói này đúng là thích hợp áp dụng cho những người họ hàng của hắn.
Cậu Hàn Quốc Đống của Lương Thần ngồi thật lâu ở một bên nghe xong, cuối cùng thật sự không chịu nổi sự khoe mẽ của mấy người này, liền đứng lên bỏ đi. Mợ Lương Thần cũng lại gần miệng lẩm bẩm:
- Người nào cùng thế! Mỗi người một kiểu! Mợ chỉ muốn nói Tiểu Thần hiện tại làm Bí thư Ủy ban Chính trị- Pháp luật phòng Công an huyện, nói mẹ Thanh Oánh là tổng giám đốc công ty có tài sản hàng trăm triệu tệ, xem bọn họ còn vênh váo không?
- Bà đừng nói gì vội, rồi sẽ đến lúc bọn họ phải bẽ mặt!
Hàn Quốc Đống hừ lên một tiếng, rồi lại nghĩ ra cái gì đó nói:
- Toa Toa không phải nói xin nghỉ phép về sao? Hôm nay ngày 20 rồi, ngày mốt chính là ngày cưới!
V ừa rồi nghe Yến Hoa nói, mẹ Thanh Oánh đã gọi điện thoại phái người lái xe riêng đến đón. Khoảng 4 giờ chiều, Toa Toa và Nguyệt Nguyệt mới về đến.
Mợ của Lương Thần lại vừa cảm thán vừa hâm mộ nói một câu:
- Nhìn mẹ Thanh Oánh, thế nào cũng không giống phụ nữ tuổi tứ tuần, vừa xinh đẹp, lại là tổng giám đốc công ty nữa chứ.
Trong phòng khách, Lương Hướng Đông trò chuyện qua lại với anh trai, em trai và em gái. Nghe Lương Hướng Đông nói chưa chuẩn bị nhà mới mừng đám cưới cho con, Lương Hướng Quốc không kìm nổi mở miệng nói:
- Hướng Đông à, không phải anh chê trách gì em, nhưng em lăn lộn cả nửa đời người, ngay cả một căn nhà làm quà cưới cũng không chuẩn bị nổi cho con cái yên lòng!
- Tiểu Thần nó công tác ở bên ngoài tỉnh, có chuẩn bị ở đây cũng không dùng đến.
Lương Hướng Đông cười giải thích một câu.
- Không phải ở Giang Vân?
Lương Hướng Quốc hơi chần chừ một lúc, sau đó hướng Lương Thần lắc đầu nói:
- Hoặc là ở xa một chút, có gì còn về chơi với cha mẹ, sao phải chạy đến tận huyện khác như vậy!
- Vì công việc thôi!
Lương Thần khẽ mỉm cười, trả lời chung chung.
- Thực ra chú muốn nói, là bây giờ thời đại cha mẹ mua nhà mừng cưới cho con trẻ đã qua rồi. Người trẻ tuổi phải tự lực cánh sinh, tự dựa vào năng lực chính mình mà mua nhà, mua xe, thế mới có cảm giác thành đạt.
Lương Hướng Dương tiếp lời nói, sau đó lấy con của chính mình làm ví dụ:
- Tiểu Nghị nhà chú, một xu nhỏ chú cũng không cho. Muốn kết hôn, muốn mua nhà, mua xe thì phải tự kiếm lấy. Chú nuôi nó lớn như vậy, coi như đã hết nghĩa vụ làm cha mẹ!
- Những gì anh ba nói cũng phù hợp với bọn trẻ ở nước Mỹ hiện tại. Bọn chúng đều phải tự lập và chú ý cố gắng.
Như muốn bổ sung thêm nên Lương Hướng Hồng xen vào nói. Đúng lúc này bà thấy con gái Jenny chạy tới bên cạnh cháu trai Lương Thần.
- Anh họ, em có thể xem ảnh cưới của anh được không?
Jenny nói tiếng Hán rất lưu loát, hẳn là thành quả của việc giao tiếp với mẹ từ bé. Từ điểm này cũng có thể thấy phần nào, mặc dù Lương Hướng Hồng đã nhập quốc tịch Mỹ, nhưng không hề vứt bỏ ngôn ngữ của dân tộc, ít nhất là đến thời điểm hiện tại, Lương Hướng Hồng đã định cư ở Mỹ được gần 20 năm rồi.
- Được!
Lương Thần khẽ mỉm cười, vào phòng khách rút từ dưới bàn trà ra một quyến album ảnh đưa cho cô em họ lai xinh đẹp. Ảnh cưới này chụp mấy ngày hôm trước, do thời gian quá gấp rút nên tạm thời in trước một quyển. Còn lại chậm nhất là trong tuần sau mới lấy được.
- Cô dâu mới thật là xinh đẹp!
Mở cuốn album ảnh, nhìn cô dâu xinh đẹp mặc áo cưới thuần khiết trông như một tiên nữ, Jenny không chút giấu diếm mà tỏ vẻ kinh ngạc của chính mình, cẩn thận lật xem ảnh. Khi hết ngạc nhiên cũng không quên bình phẩm Lương Thần một câu:
- Anh họ, anh cũng rất tuấn tú! Cả hai người thật xứng đôi!
Lương Hướng Hồng rất ngạc nhiên không cho là con gái mình nói đúng, đi tới ngồi bên cạnh con gái, chính mắt vừa nhìn thấy cô gái mặc váy cưới cũng không khỏi giật mình, sau một hồi mới miễn cưỡng nói một câu:
- Cô dâu mới nào chẳng xinh đẹp. Jenny, con sau này kết hôn, mặc áo cô dâu cũng xinh không kém đâu!
- Con chắc chắn là thua xa chị họ dâu xinh đẹp này!
Jenny lắc đầu, thản nhiên đáp:
- Đây là cô gái đẹp nhất mà con đã gặp!
Lại hướng Lương Thần nghịch ngợm cười nói:
- Chúc mừng anh họ, cưới được người vợ xinh đẹp đến như vậy!
- Cảm ơn em, Jenny!
Lương Thần rất là thích thú với cô em họ chân thành không chút nào ra vẻ làm bộ này, cười cảm ơn nói.
Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương và Lương Tuấn rất tò mò cũng đi tới. Khi nhìn thấy bức ảnh cưới trong cuốn album, cả ba đều choáng váng. Lời nói vừa rồi của Jenny quả thật không hề khoa trương. Cô gái mặc chiếc áo cưới màu trắng trong bức ảnh này dường như là tiên nữ hạ giới, cơ thể trắng nõn nà thuần khiết càng làm tôn thêm vẻ đẹp tinh tế. Có lẽ Lương Hướng Hồng nói rất đúng, mọi cô dâu mới đều xinh đẹp, nhưng không hề nghi ngờ gì, cô dâu trong bức ảnh này, chắc chắn là người xinh đẹp nhất mà họ từng gặp.
- Hướng Đông à, vợ sắp cưới của Tiểu Thần vì sao mà còn chưa tới vậy? Chúng ta đến đây lâu như vậy, thế nào cũng phải được gặp cháu dâu tương lai trước chứ nhỉ!
Lương Hướng Quốc hướng em trai thứ hai mở miệng nói. Sau khi xem ảnh, ông ta rất muốn gặp mặt vợ sắp cưới của Lương Thần một chút.
Không chỉ ông ta, mà cả Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng và cả Lương Tuấn đều có tâm tư như vậy. Bọn họ không tin, chỉ bằng bản thân Lương Thần và điều kiện gia đình như vậy mà có thể lấy được cô gái xinh đẹp như thế. Lương Tuấn trong lòng lại càng ác ý mà nghĩ, có thể cô gái kia có khiếm khuyết gì đó cũng nên!
- Ồ, Tiểu Thần đã gọi điện thoại cho Thanh Oánh, chắc là đang đến rồi!
Lương Hướng Đông ngay lập tức hiểu được tâm lý thăm dò của những người này, ôn hòa mà hồi đáp.
Đang nói thì thấy cửa phòng được mở ra, ba người phụ nữ lần lượt đi vào. Sau khi thấy rõ ràng dung mạo của ba người phụ nữ, bất kể là Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng hay là Lương Tuấn, Jenny cũng không khỏi trở nên ngây dại.
Diệp Thanh Oánh thanh lịch, Diệp Tử Thanh quyến rũ, Vương Phỉ Hạm diễm lệ. Ba phong cách của ba người phụ nữ đối với đám người Lương Hướng Quốc lần đầu gặp mặt mà nói, tạo thành lực sát thương gần như tăng lên gấp bội. Trong lúc nhất thời, mấy người đàn ông gần như nín thở, ánh mắt tựa như cao su dính chặt trên ba người phụ nữ.
- Đây là Thanh Oánh, vợ sắp cưới của Tiểu Thần, con dâu tương lai của tôi!
Hàn Yến Hoa nắm tay ngọc của Diệp Thanh Oánh, đưa đối phương và Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đến phòng khách, hướng đám người Lương Hướng Quốc mà giới thiệu theo thứ tự:
- Đây là Tử Thanh, chị Thanh Oánh! Đây là Vương Phỉ Hạm, mẹ của Thanh Oánh và Tử Thanh!
Nghe Hàn Yến Hoa giới thiệu đến người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ cuối cùng, nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp này không ngờ là mẹ của hai cô gái, trên mặt anh em Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương và Lương Hướng Hồng lộ vẻ khó tin.
Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm lễ phép hướng về phía đám người Lương Hướng Quốc mà gật đầu. Jenny hồn nhiên mạnh dạn không chút khách khí đi tới, ôm lấy Diệp Thanh Oánh, nói tiếng Hán lưu loát:
- Chị họ, Jenny em chỉ xinh đẹp bằng một phần so với chị!
Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cũng rất ngạc nhiên. Các cô chưa nghe Lương Thần nói qua còn có một người em họ lai như vậy. Tuy nhiên thấy cô gái xinh đẹp vóc dáng cao gầy rất niềm nở, hơn nữa có vẻ là người tốt thật, hai cô không hẹn mà cùng ôm lại.
- Vận may của Tiểu Thần thật tốt, có thể lấy được người như tiên nữ như vậy!
Lương Hướng Quốc ở một bên thở dài nói:
- Tiểu Tuấn nhà ta đã 28 tuổi mà vẫn không có đối tượng nào!
- Tiểu Nghị nhà em cũng thế. Bọn trẻ này, đầu óc cứ để đâu đâu!
Lương Hướng Dương cũng tiếp lời, nhưng ánh mắt thì luôn lởn vởn trên người Diệp Tử Thanh. Ông ta trong bụng đang tính toán, nếu mà đem cô gái này giới thiệu cho con trai mình, thì chắc chắn là nó sẽ rất vừa ý. Ngay cả Lương Thần điều kiện như vậy mà còn có thể lấy được người vợ xinh đẹp, Tiểu Nghị nhà mình hẳn là càng không có gì khó khăn!
.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng