A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 353: Sự Cám Dỗ Của Băng Và Lửa. (3+4)
ũng chỉ mời cậu uống rượu thuốc thôi sao? Sau khi ăn xong không an bài chút tiết mục trợ hứng hoặc là thẳng thắn tìm mấy người phụ nữ hầu hạ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật này sao?
Lý Hinh Đình mắt xếch xinh đẹp nheo lại. Môi đỏ mọng lộ vẻ lạnh lùng cười hỏi.
Đối với các mưu mẹo chốn quan trường đó, cô biết được tính cũng không ít. Nghe Lương Thần nói đến cái gì rượu thuốc, cô tự nhiên có thể liên tưởng đến cái khác.
- Đình tỷ liệu sự như thần. Cái tên Tôn Phượng Tân kia quả thật không tốt lành gì, muốn dùng đàn bà tới dụ dỗ em, ăn mòn em. May mà em kiên định giữ vững lập trường, kiên trì giữ vững nguyên tắc. Một thân chính khí dứt khoát quay trở về huyện trong đêm.
Lương Thần mặt không biến sắc mà hồi đáp. Sau đó dùng ánh mắt liếc Lý Hinh Đình một cái, quả nhiên đối phương vẻ mặt dịu đi không ít, cơn thịnh nộ hình như đã giảm xuống nhanh chóng.
Liên Tuyết Phi và Lý Hinh Đình biết người đàn ông này không có nói dối. Nếu không thì Lương Thần cũng sẽ không trở về muộn thế này. Quan trọng nhất là, phần vải giữa hai chân hắn vẫn đứng thẳng như cũ, đây mới là chứng cớ xác thực nhất, thuyết phục nhất chứng minh hắn không ăn vụng
- Nói như vậy, tôi vừa rồi đổ oan cho cậu sao? Vị bí thư Ủy ban chính trị pháp luật này thực là một vị rất có nguyên tắc đảng, là cán bộ tốt có thể cự tuyệt cám dỗ nữ sắc?
Lý Hinh Đình thay một sắc mặt như cười mà như không, nghiêng đùi nhẹ nhàng đu đưa, trong lúc vô ý lộ ra một phần da thịt trắng nõn.
- Tự em cảm thấy cũng được!
Tiểu Lương Thần giọng điệu dường như rất khiêm tốn, nhưng mà thần sắc trên mặt lại hoàn toàn là một dáng điệu không hổ thẹn rất xứng đáng.
- Được cái đầu cậu!
Lý Hinh Đình khuôn mặt xinh đẹp phát lạnh. Dép lê trên chân không hề cảnh báo liền bay tới.
Luôn luôn phòng bị không lơ là, Lương Thần rất nhanh tay lẹ mắt, tay phải duỗi ra, bắt được chuẩn xác chiếc dép lê đang bay tới. Ánh mắt đảo qua, mới phát hiện dép lê này còn mới tinh, phụ nữ đều yêu sạch sẽ, phỏng chừng là Lý Hinh Đình hôm nay đến vừa mới mua.
- Nói đi, sau này dự định thế nào?
Lý Hinh Đình chân trắng như tuyết dẫm trên sàn nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, một tư thế khởi binh hỏi tội.
- Nên làm thế nào, thì làm thế đó thôi!
Lương Thần hàm hồ trả lời cho có lệ, hắn đem dép lê ném trở về dưới chân đối phương. Ánh mắt đảo qua lớp sơn mờ ảo trên hai chân ngọc của đối phương, trong tâm không khỏi rung động. Trước kia lúc còn đại học, hầu như chưa thấy qua đại tỷ chú trọng cách ăn mặc làm đẹp như vậy.
- Cậu thật làm tôi tức chết!
Nhìn thái độ không chút để tâm của người đàn ông, Lý Hinh Đình liền tức giận dồn đến một chỗ. Cô đứng lên chạy qua, đã thấy đầu vai bị giữ chặt, mông khẽ nâng lên, tạo ra bộ dạng như lúc đang trốn chạy.
Liên Tuyết Phi một bên thấy thế không khỏi cười ra tiếng. Cô thật ra rất ngạc nhiên, với cá tính người đàn ông trời không sợ đất không sợ này, sao biểu hiện kiêng dè và nhường nhịn như vậy đối với Lý Hinh Đình.
-Tôi là hổ hay là quái vật? Tôi có thể ăn cậu sao?
Lý Hinh Đình thẹn quá hóa thành giận hỏi.
- Phản xạ có điều kiện. Hành vi bản năng!
Lương Thần không có thành ý mà cười mỉa giải thích. Trơ mắt nhìn Lý Hinh Đình ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó vươn tay ngọc vỗ nhẹ hai má của hắn, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ. Trên thế giới này, người phụ nữ duy nhất có thể bắt nạt hắn, khiến hắn khổ chịu chà đạp cũng không dám phản kháng chỉ có thể là vị đại tỷ trước mặt này thôi.
- Để người nhà Phi tỷ mà biết, vậy cậu rước lấy phiền toái lớn đó!
Lý Hinh Đình bắt lấy hai má người đàn ông, rất nghiêm túc nói:
- Căn cứ vào hai điểm trên. Cậu phải cắt đứt với Phi tỷ đi!
- Nếu là cô ấy chủ động đề xuất đá em, em đây không phản đối. Nhưng nếu muốn em chủ động đề xuất chia tay, em đây làm không được!
Lương Thần khá có nguyên tắc mà hồi đáp.
- Vì sao?
Lý Hinh Đình kỳ lạ hỏi.
- Đàn ông mà, tất nhiên phải duy trì phong độ. Thân là đàn ông, nên đem quyền chủ động chia tay giao cho phụ nữ!
Lương Thần cười hì hì nói, sau đó len lén nhìn Liên Tuyết Phi phía bên kia.
- Yo, nhìn không ra, cậu còn biết chăm sóc tâm tư phái nữ kia đó!
Lý Hinh Đình đầu tiên là cười tán dương, theo sau sắc mặt trầm xuống, trên tay tăng thêm sức lực vặn vẹo, giả bộ hung dữ nói:
- Nói nhiều cũng vô ích. Tôi chỉ hỏi cậu, cắt đứt hay không?
- Đủ rồi, Đình Đình. Đừng có ăn hiếp người đàn ông của mình!
Liên Tuyết Phi dường như không nhìn tiếp được, lại gần ngồi bên cạnh Lý Hinh Đình, từ phía sau vươn hai tay ôm chặt cánh tay của đối phương, cùng lúc dùng đôi môi đỏ mọng cắn vành tai đối phương cười khẽ nói.
Lý Hinh Đình làm như không phục cố giãy dụa, vạt áo cột bên hông bất giác tuột ra, vì thế làm cho áo ngủ vốn rộng thùng thình mở rộng ra. Áo lót màu đỏ và ẩn núp giữa hai bắp đùi trắng như tuyết là quần lót tơ tằm màu đỏ lần lượt phơi bày trong tầm mắt Lương Thần.
Cảm thấy được chính mình đang hở hang nghiêm trọng, Lý Hinh Đình không kìm nổi sợ hãi kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống mà sửa sang lại áo ngủ, trong miệng vẫn không quên quát hắn:
-Không được nhìn!
- Không nhìn, không nhìn!
Lương Thần liên tục gật đầu nói, trong lòng đang ám muội hồi tưởng lại. Tuy chỉ là thoáng lướt qua, nhưng hai màu đỏ tươi như lửa và trắng như tuyết tôn nhau lên trong diệu cảnh cũng đã khắc thật sâu vào trong đầu hắn. Thân hình Đình tỷ cũng như tính cách của cô ấy thật giống nhau, rất là nóng bỏng!
Lý Hinh Đình sửa sang lại áo ngủ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn là một mảng đỏ bừng, mắt xếch trừng liếc nhìn Lương Thần và Liên Tuyết Phi một cái, sau đó tức giận đứng lên đi về hướng phòng ngủ, trong miệng nói:
- Không them quan tâm đến các người. Về sau nếu có phiền toái gì cũng đừng nói tôi không có khuyên qua cậu. Hừ hừ!
- Chúng ta cũng đi ngủ!
Nhìn Lý Hinh Đình đi vào phòng ngủ, Liên Tuyết Phi dùng hai tay ôm cổ người đàn ông, lấy giọng điệu đầy quyến rũ hướng về Lương Thần nói:
- Anh yêu, bế em vào đi.
- Đình...!
Lương Thần trong lòng có chút băn khoăn, lộ liễu vậy mà mang Liên Tuyết Phi đến phòng ngủ sao. Nếu chẳng may mà Đình tỷ giận lên xông qua đây thì tính sao mới tốt đây.
- Mặc kệ cô ấy, ai bảo lần này cô ấy muốn theo tới!
Liên Tuyết Phi đôi mắt quyến rũ như tơ, một tay duỗi qua, không ngừng vuốt ve phần căng phồng ở nửa thân dưới người đàn ông, trong miệng hầu như rên rỉ:
- Người ta cũng đã ướt đẫm rồi, chỉ muốn để anh tiến vào thôi!
Phỏng chừng dù thân là gân cốt sắt thép, chỉ sợ cũng bị lời nói của mỹ nữ làm rã ra thành bã đậu. Lương Thần nhẫn chịu không nổi, mạnh mẽ ôm xốc lấy người phụ nữ ma mị này lên, đi bước lớn tiến vào một gian phòng ngủ khác. Hắn nếu không đem người phụ nữ này dần chết, thì chính hắn cũng nghẹn chết. Cho nên mặc kệ ra sao thì ra!
Lý Hinh Đình một bụng tức giận nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được. Liên Tuyết Phi đã lâu chưa quay lại, cô không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là cùng Lương Thần đến một phòng khác ngủ rồi. Gian phu dâm phụ! Lý Hinh Đình căm giận mà mắng. Cô rất khó tưởng tượng Liên Tuyết Phi ngày thường bộ dáng lạnh như băng, mà ở trước mặt Lương Thần liền chuyển hóa nhanh chóng thành yêu tinh chủ động dụ dỗ đàn ông!
Loáng thoáng, cô nghe được một loạt âm thanh kỳ lạ. Giống như rên rỉ, giống như thở dốc, hơn nữa dần dần từ trầm nhỏ chuyển hướng dâng cao lên. Lý Hinh Đình trong lòng không khỏi nhảy rộn, cô ngay lập tức nhận ra được chỗ âm thanh phát ra.
Vừa thầm mắng lại vừa vểnh tai chăm chú nghe. Chỉ cách một bức tường, hình như không ngăn được âm thanh rên rỉ truyền lại từ một phòng ngủ khác. Những tên gọi xưng hô lung tung, “Thần”, “Người yêu dấu”, “Ông xã ngốc”, “Darling”... Lý Hinh Đình bất giác mà thay chủ nhân thanh âm đó cảm thấy thẹn thùng.
Cô mặc dù nhìn không thấy, nhưng hơi trước không nối tiếp hơi sau, trong tiếng thét chói tai gần như loạn tâm thần thì lại có thể nghe được ra, giờ phút này đây Liên Tuyết Phi đang xuất thần cỡ nào, khoái lạc cỡ nào.
Chưa ăn qua thịt heo không có nghĩa là không thấy qua heo chạy. Lý Hinh Đình tuy là thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng phim người lớn cũng xem qua không ít, hiểu biết trên lý thuyết cũng khá phong phú. Cô một tay vỗ về bộ ngực đầy đặn của chính mình, vừa nhắm chặt hai mắt, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Liên Tuyết Phi nằm dưới thân người đàn ông, đang trải qua một trận mưa rền gió dữ.
Lý Hinh Đình hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, thân hình bắt đầu bất an mà vặn vẹo. Trí nhớ chôn dấu sâu trong lòng bắt đầu thức tỉnh. Lúc cùng Đinh Lan đi Tây Phong khởi binh hỏi tội, rồi cảnh tượng Lương Thần bị say rượu nồng nhiệt hôn và vuốt ve trong nhà khách vô tình tái hiện mãnh liệt trong đầu của cô.
- Hại chết tôi rồi!
Lý Hinh Đình rên rỉ một tiếng, tay kia thì không kìm được mà duỗi đưa xuống giữa hai chân mình.
Tiếng rên rỉ của Liên Tuyết Phi giờ đã biến thành tiếng nức nở, cuối cùng như một bãi bùn nhuyễn nằm trên giường không thể nhúc nhích. Nhưng mà người đàn ông sinh khí dồi dào vẫn đỡ lấy mông cô ta ra sức xung kích vào, tựa hồ không làm cho cô nhừ tử thì thề không bỏ qua.
Hiệu lực của rượu thuốc lúc này mới phát huy. Gần một giờ trôi qua, Lương Thần vẫn duy trì được độ cường lực mà tấn công. Mặc dù trên thân thể cường tráng ướt đẫm mồ hôi, nhưng bên dưới không lộ nửa phần suy xuyển. Rượu thuốc này thật sự là đủ uy đủ lực! Nhìn cô gái dường như đã không chịu đựng nổi, Lương Thần trong lòng không khỏi xuất hiện một loại cảm giác chinh phục đã được thỏa mãn. Người phụ nữ này xuất thân hiển hách, bình thường kiêu ngạo lạnh lùng như băng sơn. Hiện tại lại không phải bị hắn cưỡi ở dưới thân mặc sức làm gì thì làm sao!
Xoay người cô gái lại, đưa hai đùi bóng mượt thon dài đặt lên trên vai, Lương Thần bắt đầu đợt xung kích cuối cùng. Đây là tư thế hắn thích nhất. Trực tiếp, dã man, không chừa lối thoát mà đưa chỗ hiểm của cô hoàn toàn đặt trong phạm vi hắn công kích hữu hiệu nhất. Giống như tính nết hắn cứng đầu, mạnh mẽ, gan dạ, giống y loài hổ lang, một loài hung ác tham lam!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua một góc bức màn, lan vào trong phòng ngủ. Lương Thần như cũ vẫn duy trì tốt thói quen dậy sớm, mở mắt ra xoay người xuống giường. Đêm qua sau một trận chiến đấu kịch liệt vẫn không làm cho hắn cảm thấy mỏi mệt uể oải gì. Nghĩ lại thì có hơn phân nửa công lao thuộc về cái rượu thuốc hùng phong gì đó. Nhìn thoáng qua Liên Tuyết Phi vẫn đang ngủ say. Lương Thần khẽ mỉm cười, đưa tay gạt tóc trên mặt đối phương ra, thầm nghĩ rằng lần này còn không thỏa mãn được cô sao, dâm phụ?
Đi xuống bếp đun sôi chút cháo trắng, lại bày biện xong cải mặn dưa muối chao, Lương Thần đi vào trước một gian phòng ngủ khác nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Sau một lúc lâu vẫn không có tiếng đáp lại. Lại hô hai tiếng “Đình tỷ ăn cơm”, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Hoài nghi ngờ vực khẽ đẩy cửa phòng, không ngờ cửa phòng “két” một tiếng mở ra. Từ khe cửa nhìn vào, trong tầm mắt hắn có thể nhìn thấy trên chiếc giường đơn bình thường chỉ có hắn ngủ kia, Lý Hinh Đình đang nằm ngửa ở đó trong một tư thế bất nhã. Một tay ôm ngực, một tay kẹp ở giữa hai chân.
Wow! Lương Thần không khỏi mở to hai mắt. Hắn chẳng thể nghĩ tới chính mình có thể thấy được một bức họa khiêu khích như vậy. Nghĩ lại là có lẽ bởi vì tối hôm qua hắn cùng với Liên Tuyết thời gian chiến đấu kịch liệt quá dài, do đó dẫn dụ xuân tình của Đình tỷ. Không làm sao được cuối cùng bất đắc dĩ dùng phương thức tự an ủi vượt qua cửa ải khó khăn!
- Đình tỷ, Đình tỷ!
Lương Thần lại hô hai tiếng, thấy trên giường cô gái vẫn không hề nhúc nhích, thầm nghĩ là nếu không đắp chăn mền lên cho đối phương, đối phương khẳng định là sẽ bị cảm lạnh. Giữ lấy ý định, hắn lập tức đẩy cửa lặng lẽ đi vào.
Đi tới đầu giường, Lương Thần cảm thấy được tim mình đập rất nhanh. Với hắn mà nói, đắp chăn có lẽ chỉ là một cái cớ. Một cái cớ để hắn đi vào phòng ở cự ly gần mà xem xét thân thể mỹ nữ.
Quai áo lót lỏng lẻo đã rơi ở một bên vai mượt mà trắng như tuyết, một núm hồng tươi kiêu ngạo lộ ra bên cạnh rìa áo lót, không tiếng động như chào đón ánh mắt người đàn ông.
Vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào trên cặp đùi tuyết trắng của cô gái. Đầu ngón tay như có lửa trượt dọc xuống phía dưới. Loáng thoáng Tiểu Lương Thần dường như cảm thấy da thịt đang nhẹ nhàng run rẩy.
So với những người phụ nữ đã từng gặp qua thì thật khác biệt. Cặp đùi tuyết trắng thon dài này tròn trĩnh đầy đặn, có một phong cách riêng tràn đầy vẻ đẹp khỏe mạnh. Cặp mông quá đẹp không cần chạm đến, chỉ cần nhìn vẻ ngoài cũng cho người ta cảm giác được sự rắn chắc mà đầy tính đàn hồi. Nhất là cô gái này lại cao xấp xỉ hắn, mạnh mẽ như một con ngựa hoang. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sinh ra ý niệm chinh phục trong đầu.
Liên Tuyết Phi là băng, Lý Hinh Đình chính là lửa! Hai thiên chi kiều nữ khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng một lạnh một nóng đều đẹp đến độ có thể làm cho người ta tự thấy xấu hổ.
Mỹ nữ thiên hạ nhiều biết bao! Cho dù là có quyền thế hơn, chỉ sợ cũng khó có thể đem các mỹ nữ một lưới bắt hết. Ánh mắt Lương Thần đảo qua gương mặt tràn đầy khí chất của Lý Hinh Đình, nhẹ nhàng thu hồi ngón tay mình lại. Quan hệ giữa hắn và người phụ nữ này cũng chỉ có thể dừng lại ở mức độ tri kỷ. Gia thế của đối phương, quyền thế của đối phương, tính cách của đối phương, khẳng định giữa hai người tuyệt đối không thể tiến xa hơn. Trừ phi, hắn thật muốn làm rể hiền của Bí thư Tỉnh ủy.
Kéo chăn qua, đắp lên cho đại tỷ đang nằm ngủ trong tư thế bất nhã. Trước lúc rời đi, nhớ tới đêm qua đối phương chà đạp hắn, Lương Thần tính trả thù nhéo hai má đối phương một cái. Đang muốn chuồn đi, thình lình cặp mắt xếch xinh đẹp kia bỗng dưng mở to, đồng thời một bàn tay ngọc nắm chặt vạt áo hắn.
- Em đến kêu chị ăn điểm tâm!
Lương Thần phản ứng rất nhanh, nhưng giọng điệu bên trong lại không kìm nổi hiển lộ ra một chút gì có tật giật mình.
Ánh mắt Lý Hinh Đình rất sắc. Sau một lát kinh ngạc nhìn đối phương, trên tay đột nhiên dùng một chút lực, liền bất ngờ kéo người đàn ông không kịp phòng bị té ngã lên trên người cô. Và chóp mũi người đàn ông gần như dựa vào chóp mũi, môi đỏ mọng hé mở ra lệnh nói:
- Hôn tôi đi! Tiểu Thần.
- Không...được!
Lương Thần rất khó khăn mà phun ra hai chữ. Môi đỏ mọng mê người gần ở trước miệng, hắn chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên hai bờ tươi đẹp mượt mà kia. Nhưng mà hắn có thể làm như vậy sao?
- Sờ đã sờ rồi, hôn một cái khiến cậu cảm thấy rất khó xử sao?
Lý Hinh Đình mắt phượng tuyệt đẹp lộ ra một thần sắc không rõ ràng, giọng điệu lại càng thêm mạnh mẽ, cứng rắn:
- Đừng nói vớ vẩn, bảo cậu hôn thì cứ hôn đi!
Lương Thần nao nao, trong lòng hiểu ra vừa rồi Lý Hinh Đình vẫn chưa ngủ say, thẹn thùng xấu hổ, chỉ biết theo ý đối phương, cúi đầu trên vành môi đỏ mọng của đối phương đụng nhẹ một cái.
- Cậu và Tuyết Phi hôn môi, và Diệp Thanh Oánh hôn môi cũng là như thế này sao?
Lý Hinh Đình có vẻ rất bất mãn. Lại ra lệnh nói:
- Hôn lại một lần nữa.
Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi cúi đầu. Lúc này đây, hắn kiên quyết hôn mạnh giữ lấy hai vành môi gợi cảm đỏ mọng, còn lỗ mãng mà đưa đầu lưỡi đi sâu vào trong. Ưm! Lý Hinh Đình trên mặt thần sắc thay đổi. Trong đôi mắt đan phượng xinh đẹp cũng bay bổng mông lung. Hai tay tự giác ôm trên cổ người đàn ông. Đôi môi đỏ mọng không chút phòng vệ mà mở lớn, nghênh đón đầu lưỡi hắn xâm nhập vào.
Khi đầu lưỡi người đàn ông rời khỏi, Lý Hinh Đình môi đỏ mọng đã bị nước miếng tô sáng lên, như không đủ dưỡng khí mà mở to ra thở hổn hển. Hai tay của cô ôm chặt đầu hắn, mười ngón tay nhỏ và dài đan xen vào nhau bên trong mớ tóc đen dày của hắn. Sau đó từng chút một, từng chút một, đôi môi người đàn ông buông lỏng hướng xuống phía dưới, hôn xuống cổ họng cô, hôn trên bầu ngực của cô. Sau khi đầu ngực đỏ hồng của cô bị đôi bàn tay hắn khống chế, không kìm nổi phát ra một tiếng rên nức nở, đột nhiên kéo chăn lên, đưa người đàn ông và chính mình hòa vào một mảng đen trong bóng tối.
Chăn như kén tằm sắp thoát hóa bắt đầu lay động, từ góc chăn lộ ra một đôi chân trắng nõn như tuyết, mười điểm phấn hồng ở ngón ngọc không ngừng co duỗi. Vừa đá vừa kéo. Cuối cùng, quần lót tơ tằm màu đỏ nhỏ xinh được lôi ra hiện diện tại mắt cá chân tròn mượt.
Không thể chịu nổi bị đè nén trong chăn, Lương Thần đứng thẳng dậy cầm chăn kéo rơi xuống một bên. Giờ phút này hắn một lòng chỉ muốn chinh phục con ngựa bất kham này. Đưa hai cặp đùi đẹp thon tròn đặt lên trên vai, hai tay thì vịn chặt cặp mông rắn chắc, đang chuẩn bị bước vào thời điểm xung kích.
Một bàn tay ngọc đưa qua, kiên quyết nắm chặt chỗ lửa nóng dâng trào của hắn, đồng thời bên tai truyền đến thanh âm run rẩy của Lý Hinh Đình:
- Cậu nghĩ kỹ chưa? Có được tôi rồi, cậu nhất định phải cưới tôi!
Lương Thần buổi sáng bớt chút thời gian trở về phòng Công an huyện. Hiện giờ đã là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, hắn hiện tại thân kiêm hai chức. Ủy ban chính trị pháp luật bên kia tất nhiên yêu cầu hắn phụ trách, mà phòng Công an huyện này hắn cũng không thể bỏ mặc.
Đối với ông chủ đã thăng chức Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng biểu hiện thái độ gọi là rất cung cung kính kính. Nghe biết ông chủ trở về là vội vàng chạy tới văn phòng để báo cáo công tác.
Lương Thần rất bận về việc chỉnh đốn mỏ than, bởi vậy công tác hằng ngày trong Phòng tạm thời giao cho Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng phụ trách. Trên thực tế, ngoại trừ việc phân công nhiệm vụ là do Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng quản lý, còn lại đều là phó trưởng phòng tự mình giải quyết. Nhưng Diêu, Ngô hai người cũng không cần quan tâm, ai cũng biết rằng bọn họ là tâm phúc của ông chủ. Ở trong Phòng hai người có chỗ dựa lớn, thanh thế mạnh, như Phó trưởng phòng Quách Cẩm Tiêu cũng không thể không mua chuộc nịnh nọt bọn họ. Cho tới bây giờ, hai người cũng chỉ có đối với Chính ủy Quách Ninh là vẫn còn duy trì vài phần e dè.
Sau khi trải qua chỉnh đốn nhân sự cuối tháng hai đầu tháng ba, diện mạo Phòng Công an huyện đã bước đầu cải thiện. Khó khăn về nhân lực không đủ cũng tạm thời có thể giải quyết thông qua thông báo tuyển dụng trợ lý cảnh sát. Đương nhiên, nếu muốn làm cho cả huyện cục đi đúng hướng chính quy hóa, đó không phải một sớm một chiều có khả năng làm được. Theo đánh giá lạc quan nhất, cũng phải chờ vào lực lượng của đợt nhân viên công vụ bù vào.
Sau đó, Lương Thần chủ trì mở cuộc họp hội nghị Đảng uỷ để nghe các thành viên Đảng uỷ báo cáo công tác. Điều khiến hắn hơi thấy kỳ lạ chính là nữ Chính ủy Quách Ninh không ngờ không tới. Nghe nói là quay về Liêu Dương làm việc rồi.
Mười giờ mười lăm phút sáng, Lương Thần trở về Huyện ủy. Đúng lúc trong phòng làm việc nhỏ của tổ kiểm tra giám sát, hắn gặp được thành viên tổ vừa mới quay về Giang Vân không lâu. Có Trưởng phòng khai thác than, Trưởng phòng giám sát an toàn và Trưởng phòng tài nguyên môi trường.
- Mọi người tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?
Nhìn vào mặt mày hồng hào của các đồng chí trưởng phòng, Lương Thần mỉm cười hỏi một câu.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng