If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 271: Anh Đi Chết Đi!
ghe giọng điệu của Trưởng phòng Lương, dường như không muốn gặp lại tôi thì phải!
Sau khi hiểu được trò đùa dai của Lương Thần, vẻ mặt nữ phóng viên càng trở nên lạnh lùng hơn, trong giọng nói dường như lẫn những cơn gió lạnh thấu xương.
- Chỉ là đùa một chút thôi mà!
Đón nhận ánh mắt gần như có thể khiến người ta chết cóng của đối phương, Lương Thần bất đắc dĩ nhún vai. Vị nhị tiểu thư nhà họ Liên này thật sự là đã quá cường điệu rồi! Chỉ cần đứng vào chỗ đó thì nhiệt độ trong phòng liền giảm đi vài độ.
- Thế mà tôi lại quên, Trưởng phòng Lương luôn luôn là một người hài hước!
Đôi môi đỏ mọng của Liên Tuyết Phi khẽ nở một nụ cười nhạt, khoanh hai tay đi về phía Lương Thần.
- Quá khen rồi! Phóng viên Liên, mời ngồi!
Lương Thần đưa tay mời, sau đó cũng đặt mông lên salon trong phòng khách.
Trông hắn như vô cùng lơ đãng, nhưng trên thực tế lại đang xốc lại toàn bộ cẩn thận. Vị nhị tiểu thư nhà họ Liên này đi từ Liêu Dương đến Giang Vân chắc không phải là vì hắn mà đến chứ!
Liên Tuyết Phi mặc một chiếc áo khoác lông toàn thân màu đen. Mái tóc dài quấn lại, cổ quấn một chiếc khăn quàng màu trắng. Cả người từ trong ra ngoài sinh ra một loại khí lạnh khiến người khác tim đập nhanh. Chẳng trách vừa rồi Chủ nhiệm Lâm có vẻ sợ hãi như vậy, người bình thường nhìn thấy vị Băng Tuyết nữ vương này, sợ rằng nói cũng không nên lời.
Lương Thần không khỏi nhớ tới Lý Hinh Đình. Người con gái có đôi môi đỏ mọng như lửa cháy và vị mỹ nữ băng giá trước mắt này, một nóng một lạnh. Mặc dù khí chất bất đồng, nhưng hai kiểu người này lại như một báu vật độc nhất vô nhị khiến cho người ta có cảm giác ao ước mà không thể với tới!
- Thực ra tôi cũng muốn nói, sao anh đi đến đâu thì ở đó có chuyện phiền toái phát sinh đến đó vậy?
Liên Tuyết Phi bước tới phía trước hai bước, thân hình hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng hỏi.
- Được phóng viên Liên coi trọng như vậy, tôi thật sự không chịu nổi!
Lương Thần khẽ mỉm cười nói tiếp:
- Nếu như thực sự tôi có uy lực lớn như vậy thì nhất định hàng ngày tôi đều sẽ tới nhà phóng viên Liên!
Có lẽ hai người đã được định trước là một cặp oan gia đối đầu trời sinh. Mỗi lần gặp mặt nói không quá hai câu liền tâm bất bình, khí bất hòa, bắt đầu nói năng bốp chát, kẹp thương đeo gậy, dùng hết sức của mình ra để gây chuyện với đối phương!
Điều khiến Liên Tuyết Phi không phục chính là với tài hùng biện của cô, không ngờ nhiều lần lại bị người đàn ông này đưa vào thế yếu. Dường như người đàn ông này chính là thiên địch của cô. Cô làm phóng viên đã nhiều năm, cũng đã tích lũy được khả năng quan sát, hiểu tâm lý con người, nhưng trước mặt đối phương lại luôn thất bại!
- Quên nói với Trưởng phòng Lương, con người của tôi, trời sinh đã thích phiền toái! Nếu như mỗi ngày Trưởng phòng Lương đều đến nhà làm khách, tôi đây nhất định sẽ quét dọn giường chiếu mà đối đãi, hết lòng hoan nghênh!
Liên Tuyết Phi cười nhạt khiêu khích. Cuối cùng còn nói thêm một câu:
- Vấn đề là, Trưởng phòng Lương có dám đến hay không!
- Nghe Phóng viên Liên nói xong, thật sự tôi không dám nữa!
Lương Thần lắc đầu, mỉm cười nói:
- Quét dọn giường chiếu mà đối đãi yêu cầu quá cao, tôi có muốn cũng không chịu nổi!
Nghe đối phương cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Quét dọn giường chiếu mà đối đãi”, trên khuôn mặt lạnh lùng của Liên Tuyết Phi lần đầu tiên lộ ra một chút đỏ bừng, đôi mắt đẹp nén giận nhìn đối phương, oán hận nói:
- Xấu xa!
- Tôi không nói gì hết, là Phóng viên Liên tự nghĩ đấy nhé!
Lương Thần nói chuyện bằng một giọng điệu giống như mây trôi nước chảy, nhưng trên mặt lại cố tình để lộ ra một nụ cười "Không có ý gì tốt” khiến cho Liên Tuyết Phi hận đến mức ngứa ngáy hàm răng, hận không thể hung hăng cắn cho đối phương một cái!
Ngực Liên Tuyết Phi phập phồng dữ dội. Thật ra cô cảm thấy rất kỳ quái, không ngờ người có thể tự điều chỉnh cảm xúc của bản thân như cô lại gặp phải tình trạng không khống chế được như thế này. Dường như chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, mọi sự tức giận của cô sẽ không thể khống chế mà tự bộc phát.
- Hay là nói chuyện chính đi?
Có thể khiến thiên chi kiều nữ (con gái cưng của trời) như đối phương tức giận đến không kìm nén được, Lương Thần đặc biệt cảm thấy có cảm giác thành công. Tuy nhiên hắn cũng biết đạo lý thấy chuyển biến tốt hãy dừng, vì chuyện đấu võ mồm nhất thời mà tạo ra cường địch cũng không phải chuyện người thông minh nên làm. Cho nên hắn lập tức chuyển đề tài, mỉm cười nói:
- Phóng viên Liên lần này đến Giang Vân, lý do chính là vì phỏng vấn sự kiện thôn dân khiếu nại phải không?
- Đúng vậy!
Nhắc tới chuyện chính, vẻ giận dữ trên mặt Liên Tuyết Phi dần dần biến mất, một lần nữa trở lại vẻ mặt lạnh như băng rồi nói:
- Ngoài chuyện này ra, chuyện tổ điều tra đi điều tra sự việc có tiến triển cũng là mục tiêu chú ý của chuyên mục chúng tôi. Hơn nữa, Trưởng phòng Lương được chỉ định trở thành người phụ trách tổ điều tra của huyện, chuyện này quả thực khiến rất nhiều người mong đợi đó!
- Nói như vậy, Phóng viên Liên cũng muốn nấn ná vài ngày ở Giang Vân rồi!
Lương Thần nghe thấy trong giọng nói của đối phương có chút mùi vị âm mưu nào đó, liền hỏi một câu thử thăm dò.
- Những vị lãnh đạo thành phố đều không nề hà bản thân, ở lại Giang Vân phá án. Tôi là một ký giả nho nhỏ của đài truyền hình, đương nhiên cũng phải luôn luôn chiến đấu ở tuyến đầu rồi!
Liên Tuyết Phi thản nhiên trả lời, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn người đàn ông một cái:
- Sao tôi lại cảm thấy dường như Trưởng phòng Lương rất lo lắng chuyện tôi ở Giang Vân mãi không đi nhỉ?
- Hoàn toàn không có!
Lương Thần quả quyết lắc đầu nói:
- Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu, lúc này tết âm lịch cũng sắp tới rồi, hẳn là Phóng viên Liên phải trở về thủ đô để dự lễ mừng năm mới mới đúng!
- Cảm ơn Trưởng phòng Lương đã quan tâm!
Vẻ mặt Liên Tuyết Phi không che dấu được một cảm giác thanh thản từ tận đáy lòng. Cô dùng giọng điệu tự giễu cợt bản thân nói:
- Tết âm lịch này, có lẽ tôi sẽ ở Liêu Dương, hoặc có lẽ sẽ ở Giang Vân. Nhưng tuyệt đối sẽ không về thủ đô!
Nói tới đây, Liên Tuyết Phi lắc lắc đầu, dường như muốn đem toàn bộ phiền não trong lòng bỏ hết đi. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó lấy ra bút máy và giấy phỏng vấn trong túi đồ mang theo, dùng giọng điệu đã được công thức hoá nói:
- Trong cuộc phỏng vấn sau đây, tôi hi vọng Trưởng phòng Lương có thể làm đúng nguyên tắc thực sự cầu thị, kể lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra lúc đó. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng có thể nghe được cách nhìn và ý kiến của Trưởng phòng Lương đối với sự việc này.
- Không quay phim ư?
Lương Thần nhìn trái nhìn phải rồi hỏi.
- Không quay phim, cho nên mời Trưởng phòng Lương cứ yên tâm dũng cảm trình bày quan điểm và cách nhìn của mình!
Vẻ mặt Liên Tuyết Phi trở nên vô cùng dịu dàng, trong giọng nói cũng tràn đầy ý tứ khích lệ.
- Cũng không ghi âm sao?
Lương Thần dường như vẫn có chút lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi, không ghi âm!
Trên mặt Liên Tuyết Phi hiện ra nụ cười nhẹ, mặc dù xem chừng nụ cười kia có vẻ hơi cứng nhắc.
- Ồ!
Lương Thần lộ ra một vẻ mặt "Ta đây yên tâm”, sau đó hắng giọng một cái. Chuẩn bị lên tiếng, nhưng vừa mới hé miệng, hắn dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Liên Tuyết Phi nói:
- Tôi vẫn có chút lo lắng. Phóng viên Liên, trước tiên cô hãy thề cô không giấu máy ghi âm hoặc một vài thứ linh tinh khác thì tôi mới có thể nói!
- Anh đi chết đi!
Liên Tuyết Phi không thể nhịn được nữa, cầm tờ giấy phỏng vấn ném thẳng sang.
Cùng lúc đó, trong cao ốc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, Tề Học Quy ngồi trên ghế ông chủ với khuôn mặt âm u, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng dường như đang chờ ai đến.
Chuông điện thoại trên bàn làm việc reo vang, Tề Học Quy giơ tay nhấc máy, nghe tiếng thư ký ngồi trước của phòng:
- Ông chủ, Tôn Vĩ đã đến!
- Để anh ta vào đi!
Tề Học Quy lạnh lùng nói.
Một lúc lâu sau, cửa phòng làm việc của Chủ tịch bị đẩy ra. Một người đàn ông có thân hình cao gầy đi vào, nhìn Tề Học Quy nịnh nọt cười nói:
- Chủ tịch! Ngài tìm tôi!
Không chờ Tôn Vĩ nói xong, chỉ thấy Tề Học Quy đột nhiên đứng dậy, một tay tóm lấy cổ Tôn Vĩ, tay kia cầm lấy cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh trên bàn hung hăng đập vào trán Tôn Vĩ.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng