Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 217: Lớn Chuyện Rồi. (2)
ương Thần dám quả quyết rằng cái gọi là tin mật báo là do khách sạn Đế Hào giở trò. Mục đích là muốn trả thù hắn lần trước đã xông vào gây náo loạn ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của khách sạn. Gã Tổng giám đốc này xuất hiện cũng không phải là trùng hợp. Hắn đã dùng năng lực đặc biệt và nhìn thấy cảnh tượng đối phương vừa mới theo dõi sự việc trong phòng Hoa Mai qua màn hình giám sát. Đây rõ ràng là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân. Đương nhiên, cứ cho là không nói đến điểm ấy thì Lương Thần cũng chủ yếu muốn thông qua hành vi này của Tiêu Tự Cường mà phán đoán xem liệu chuyện này có phải là một mắt xích mà khách sạn Đế Hào tạo nên để nhằm vào cá nhân hắn hay không. Hắn muốn nắm trong tay băng theo dõi ghi hình, bất kể đối với chuyện gọi là thượng khách vừa bị bắt giữ hay đối với chuyện khách sạn có ác ý muốn hãm hại hắn, hắn đều có thể nhờ đó lật lại tình hình.
- Các anh không phải muốn động thủ chứ?
Lương Thần nhìn bọn bảo an khách sạn có chút rục rịch, lớn tiếng hỏi.
Lương Thần đánh đòn phủ đầu, vẻ mặt của những tên trong đội bảo an lập tức biến đổi. Bọn họ cũng không phải ngốc mà không hiểu hàm ý đối phương. Nếu bọn họ thực sự thực sự dám động thủ, như vậy sẽ bị gán vào tội chống người thi hành công vụ. Vì vậy, bọn họ không thể có chút phản kháng nào khi đối mặt với cảnh sát hình sự. Mà nếu có phản kháng thì không loại trừ sẽ có nổ súng xảy ra!
- Tôi không hiểu anh đang nói gì?
Tổng giám đốc khách sạn Tiêu Tự Cường cố gắng giữ bình tĩnh, làm ra vẻ ngạo mạn nói:
- Tác phòng làm việc của các anh quả thực rất thô bạo, tôi nhất định sẽ báo lên trung đoàn cảnh sát để xử lý các anh!
- Tôi lặp lại một lần nữa, đưa chúng tôi đến phòng giám sát!
Lương Thần mặc kệ đối phương uy hiếp, lạnh lùng nói. Hắn nhìn tên giám đốc đang ngoan cố chống lại, biết rằng thời gian kéo dài sẽ mất cơ hội khống chế đối phương nên đành sử dụng năng lực đặc biệt một lần nữa. Vài giây sau, Lương Thần buông Tổng giám đốc Tiêu ra, một mình mang theo Diêu Tiểu Thuận đi về phía bên phải quầy bar.
Vừa thấy Lương Thần dời đi, Tổng giám đốc Tiêu Tự Cường luống cuống tay chân, vội vàng ra lệnh cho đám bảo an:
- Ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!
- Giám đốc Tiêu, ông nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nói!
Lương Thần nói to:
- Ngang nhiên sai đám bảo an khách sạn cản trở người thi hành công vụ, chủ mưu tập kích cảnh sát cướp đoạt súng ống, làm như vậy hậu quả ông có thể gánh vác được không?
Vẻ mặt Tiêu Tự Cường trở nên nhợt nhạt. Mặc dù y có hậu thuẫn hùng mạnh, nhưng nghe đại đội trưởng hình sự nói đến hậu quả, y thật đúng là gánh vác không nổi! Cảnh tượng lần trước đối phương nổ súng cảnh báo vẫn còn ghi rõ trong trí nhớ y. Trực giác nói cho hắn biết viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này rất mạnh mẽ, cứng rắn và quả quyết. Nếu thực sự y sai bọn bảo an động thủ, có khả năng đối phương sẽ nổ súng. Một khi sự việc trở nên quá lớn, đối phương có lẽ sẽ bị xử phạt nhưng y cũng khó mà thoát tội!
Trơ mắt nhìn Lương Thần biến mất ở hành lang dẫn đến phòng giám sát, Tiêu Tự Cường, hoang mang lo sợ cố gắng tìm số điện thoại của Chủ tịch. Mấy tên Hàn Quốc cũng nhân cơ hội này gọi điện thoại cầu viện.
Đến khi Lương Thần và Diêu Tiểu Thuận lấy được băng ghi hình theo dõi, áp giải mấy tên người Hàn Quốc từ thang máy đi xuống đại sảnh tiếp đãi ở lầu một, chợt nghe ở ngoài cửa có tiếng còi cảnh sát vang lên. Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng Lương Thần cảm thấy trong lòng giật nảy lên, nhóm thành viên đội hình sự phía sau hắn trên mặt đều lộ vẻ khẩn trương.
Ở cổng khách sạn Đế Hào, Lương Thần gặp lãnh đạo trung đoàn cảnh vệ Sở công an tỉnh cùng với thành viên của trung đoàn này.
- Tôi là trung đoàn trưởng cảnh vệ Hình An Ninh!
Chính là trung đoàn trưởng Hình An Ninh của sở công an tỉnh. Sau khi được cấp báo về sự việc liên quan đến khách nước ngoài người Hàn Quốc, ông không thể xem nhẹ được nên tự mình dẫn đội đến khách sạn Đế Hào. Ngay khi trên xe, ông đã nhận chỉ thị qua điện thoại của Phó giám đốc sở Lâm Tường, Bí thư tỉnh ủy Thôi Thắng Quân yêu cầu ông phải lấy chứng cứ cẩn thận, điều tra rõ ràng toàn bộ chân tướng sự việc đồng thời báo cáo kịp thời.
- Xin chào trung đoàn trưởng, tôi là Đại đội trưởng chi đội một đội hình sự Lương Thần!
Lương Thần không dám chậm trễ. Hướng về vị lãnh đạo có dáng người cao gầy, nhìn rất có khí chất này chào theo nghi thức cảnh sát.
-Lương Thần?
Trung đoàn trưởng Hình An Nình nhíu mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Thảo nào nhìn có chút quen mắt, hóa ra là viên cảnh sát trẻ tuổi nổi đình nổi đám thời gian gần đây. Thảo nào lá gan lớn như vậy, dám sai đội viên động thủ với khách ngoại quốc! Tuy nhiên xem ra lần này tiểu tử này đã gây họa lớn rồi!
- Trung đoàn nhận được cấp báo, nói ở khách sạn Đế Hào cảnh sát hình sự có ẩu đả nghiêm trọng làm nhục khách nước ngoài.
Hình An Ninh lướt qua những người Hàn Quốc, trầm giọng nói:
- Về điều này, cậu giải thích như thế nào?
Sự tình đến nước này, Lương Thần căn bản không có gì sợ sệt. Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiến lên một bước đem chân tướng sự việc tường thuật lại một cách chi tiết rõ ràng, cuối cùng nói:
- Chuyện này tôi có trách nhiệm, nhưng những người Hàn Quốc lại càng có trách nhiệm lớn hơn.
“Thật là điếc không sợ súng!” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của viên cảnh sát trẻ, Hình An Ninh trong lòng có chút phức tạp. Không phải chú ý và nghe một bên, hắn cũng có thể phán đoán ra những điều đối phương nói là chân thực. Ông nhìn thấy trong đội mắt Lương Thần chất chứa nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng với sự chân thật tinh khiết ngây thơ. Đối phương có thể không hiểu rằng những chuyện như vậy bất kể là trách nhiệm ở đâu, ai đúng ai sai cuối cùng cũng là bản thân mình chịu thiệt. Chính vì suy nghĩ cổ hủ này mà làm mất đi nhiệt huyết tuổi trẻ trong phần lớn các thanh niên cấp tiến.
-Trước hết anh cùng mọi người hãy quay trở về đại sảnh đi!
Sự việc lớn như vậy, Hình An Ninh cũng biết chính mình căn bản không có quyền xử lý, ông chỉ có thể đem các đương sự cùng với những người chứng kiến sự việc về đại sảnh để điều tra. Sau khi có kết quả điều tra sẽ báo lên cấp trên.
Ngay đêm hôm ấy, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ lần lượt nhận được điện thoại của hai vị là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tường và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Chư Quan Văn. Ở trong điện thoại, hai vị Trưởng ban thư ký báo cáo nội dung sự việc gây kinh ngạc như nhau: Tổng lãnh sự Hàn Quốc tại Liêu Dương đề xuất kháng nghị nghiêm trọng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu phóng thích đám người Hàn Quốc kia ngay lập tức, truy cứu trách nhiệm đối với những cảnh sát đã đánh người Hàn Quốc bao gồm xin lỗi, bồi thường và quy trách nhiệm trừng phạt nghiêm khắc!
Tên Tiểu Thần này, thật đúng là tự chuốc lấy phiền toái! Nghe được những tin tức này, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn không khỏi tức giận. Ngay tuần vừa qua, ông cùng với Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ vừa hội kiến với Đại sứ Hàn Quốc tại Trung Quốc Park Yuan Hee đang tham gia tuần hoạt động hữu nghị Trung – Hàn tại Liêu Dương. Hơn nữa mới hôm trước, Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ là đại diện tỉnh Liêu Đông đã ký kết thỏa thuận khung hợp tác với tập đoàn Venga Hàn Quốc. Cả hai bên cùng hợp tác xây dựng đô thị hóa dọc các tuyến đường, mở ra các khu công nghiệp tổng hợp, xây dựng kênh phân phối vật liệu, tăng cường hợp tác ngành công nghiệp sắt thép và các ngành công nghiệp mới.
Ngay trong tuần hoạt động hữu nghị lại xảy ra chuyện lớn như thế này. Hơn nữa điều khiến Lý Thư Hãn lo lắng chính là tổ điều tra nghiên cứu Trung Ương từ Bắc Kinh xuống vẫn chưa rời khỏi Liêu Dương sau khi hoàn thành công tác điều tra nghiên cứu.
Đi theo tổ điều tra nghiên cứu còn có hai phóng viên là người phát ngôn có tiếng nói rất quan trọng của tờ báo Đảng. Một khi chuyện này được báo cáo lên Bắc Kinh sẽ không tránh khỏi một trận cuồng phong, sinh ra rất nhiều phiền toái!
Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ sau khi tiếp điện thoại thì nhíu mày trầm tư một lúc lâu, ông đã nắm rõ mọi sự tình. Điều đầu tiên phải làm đó là bất kể trách nhiệm thuộc về ai thì cũng phải xử phạt nghiêm khắc đội cảnh sát hình sự. Nhưng khi biết được là do Đại đội trưởng đội hình sự thuộc cục Công an Thành Phố Lương Thần chỉ huy, ông ta trong lòng lại nảy ra ý tưởng khác.
Nếu không có Lâm Tử Hiên thì cho dù là có Lý Thư Hãn che chở, ông ta cũng sẽ không chút do dự xử phạt, thậm chí là khai trừ cái tên tiểu tử Lương Thần. Nhưng Lâm Tử Hiên và Lương Thần lại có quan hệ, điều này khiến ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn phải suy xét xem có nên đem chuyện này chủ động báo cho Lâm Tử Hiên hay không.
Có một điều Đằng Vũ không biết là nhất cử nhất động của Lương Thần, Lâm Tử Hiên đều biết rõ. Tuy sự việc có chút phiền phức, nhưng đối với y mà nói thì không có khó khăn gì. Y cầm lấy điện thoại di động để trên bàn, đang tìm kiếm số để gọi thì đột nhiên cảm thấy choáng váng chóng mặt. Những con số trở nên mơ hồ không rõ, trời đất như tối sầm lại, tim đập dồn dập loạn nhịp, đến cuối cùng giống như nhịp trống gấp gáp tràn ngập màng nhĩ y.
Lâm Tử Hiên há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh, cả người y như chìm vào ác mộng vô tận, các ngón tay đều không thể nhúc nhích. Bóng ma tử thần như đang bao phủ y. Từ lúc tỉnh lại đến nay, y đã miễn nhiễm với cái chết, đôi khi y thậm chí còn hy vọng rằng có thể được giải thoát sớm. Nhưng hiện tại, y không muốn chết, y muốn có thời gian nhiều hơn để đào tạo người kế thừa mình cho hoàn thiện hơn. Người được y lựa chọn vẫn còn rất non nớt, giống như một đứa trẻ đang tập đi không thể rời khỏi sự nâng đỡ của y được.
Trước mắt Lâm Tử Hiên chỉ thấy một màu đỏ như máu. Y dùng ý chí mãnh liệt để đối mặt với cơn mê đang ập đến. Nhưng cuối cùng, thân thể y trở nên cứng đờ ngã nhào từ trên xe lăn xuống. Chỉ nghe một tiếng khô khốc khi va xuống nền đất.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, nhìn thấy cảnh tượng này, tên vệ sĩ Lan Kiếm biến sắc, trong nháy mắt đã vọt đến trước người Lâm Tử Hiên. Thấy trạng thái nguy hiểm của Lâm Tử Hiên không kìm được quát khẽ:
-Mau gọi bác sĩ Bành lại đây!
Một tên vệ sĩ khác nhanh tay gọi điện cho bác sĩ riêng của Lâm Tử Hiên.
Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ suy nghĩ, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cuối cùng cũng bấm số gọi. Tuy nhiên sau khi kết nối được điện thoại, nghe đầu dây bên kia trả lời, ông ta không khỏi biến đổi sắc mặt.
- Lâm Tử Hiên bệnh tình nguy kịch? Hiện tại đang cấp cứu tại bệnh viện nhân dân tỉnh?
Lúc này tại sở Công an tỉnh, các vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố như Bí thư tỉnh, Giám đốc sở công an Thôi Thắng Quân, Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, chủ tịch tỉnh Liêu Dương Vương Tiểu Diệp...đang tập trung một chỗ. Xét thấy sự việc có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ngoại giao, sau khi nhận được báo cáo, các lãnh đạo tỉnh đều chạy đến trụ sở Công an tỉnh. Ngoài ra còn có toàn bộ nhân viên lãnh sự quán Hàn Quốc tại Liêu Dương.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng