Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189: Một Tờ Giấy
n sáng xong, Lương Thần lại ngồi vạch ra kế hoạch cho ngày hôm nay. Hôm qua có mấy nơi cần xã giao cũng đã được hoàn thành, còn lại hai chuyện cần giải quyết nốt. Một là phải đi thăm hỏi lãnh đạo cũ một chuyến, hiện tại là Phó trưởng phòng Công an huyện Vương Văn Diệc và Tiếu Lập Quân. Hai là quay về xã Hòa Bình, đã lâu rồi không gặp ông cụ Lý và chú Phong.
Đối với hai việc này của con trai, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa ủng hộ tuyệt đối. Làm người không thể bạc tình bạc nghĩa, bất kể là hai vị phó trưởng phòng hay ông lão họ Lý ở xã Hòa Bình kia thì cũng đều dành cho con trai họ sự chăm sóc và giúp đỡ đặc biệt, đi thăm hỏi họ cũng là thuận tình hợp ý.
Vì thế nên buổi sáng Lương Thần gọi một cuộc điện thoại mời sếp Tiếu và sếp Vương tới nhà dùng bữa cơm. Đối với việc Lương Thần chủ động mời cơm thì Vương Văn Diệc và Tiếu Lập Quân rất lấy làm vui mừng. Phải nói thêm rằng Lương Thần cậu ta rất nhớ ân tình cũ, cũng chứng minh rằng bọn họ không nhìn lầm người!
Sếp Tiếu mới đây bị đau bao tử, nhưng vẫn khăng khăng uống một chén. Lương Thần và Vương Văn Diệc cũng không uống nhiều. Bữa cơm chỉ diễn ra trong hai giờ đồng hồ rồi ai nấy vui vẻ ra về.
Buổi chiều, Lương Thần điều khiển chiếc BMW đỏ chạy tới xã Hòa Bình.
Khi gần đến nơi thì trời cũng đã nhá nhem tối. Vào lại cái nơi mà mình đã sinh sống chừng hai năm rưỡi, trong mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng của trước đây. Hưng phấn khi lần đầu tiên mặc trang phục cảnh sát, lúc mới đến xã Hòa Bình với sự tự tin tràn đầy. Ở trên con đường xã đánh nhau với Đại Hùng, Nhị Lăng và vài tên lưu manh, còn cả cảm giác nôn nóng buồn khổ vì không còn cách nào để được triệu hồi về trong huyện.
Lương Thần hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, hóa ra thời vận của con người rốt cuộc lại thay đổi nhanh chóng và bất ngờ đến như thế. Nửa năm trước hắn tuyệt nhiên không thể tượng tưởng được nửa năm sau mình không những hoàn thành được mộng tưởng được về làm ở huyện, thậm chí lại tiến thêm một bước nhậm chức tại cục công an thành phố Liêu Dương. Hắn mất đi Tiểu Mạn, ông trời lại như bồi thường cho hắn, khiến hắn có Diệp Thanh Oánh, có Diệp Tử Thanh, có Trương Ngữ Giai và còn có cả cô bé Tiểu Nguyệt.
Cho xe dừng lại ở vệ đường, hắn xuống xe đi về phía trước đẩy cánh cửa gỗ quen thuộc, liếc mắt một cái thì thấy ở trong sân người đàn ông trung niên đang chẻ củi quay lưng về phía hắn. Trong lòng trào lên một sự xúc động nghẹn ngào, hắn ngừng thở từng bước từng bước đi về phía người đối diện.
Người đàn ông trung niên cầm rìu lên bỗng nhiên dừng lại, bất ngờ xoay người nhìn lại khuôn mặt người đang đến gần thì trong mắt không khỏi hiện lên chút vui mừng.
A ôi! Lương Thần kêu lên một tiếng kỳ quái, giơ nắm đấm nhanh chóng lao về phía trước. Đối mặt với người đàn ông trung niên này nhất định phải tay đấm chân đá như vũ bão. Người đàn ông trung niên tập trung khí lực, ngay cả bước chân cũng không hề xê dịch một chút nào, chỉ dựa vào hai cánh tay đã tiếp được hết những đợt tấn công của Lương Thần.
Năm phút sau, Lương Thần bị một đao chém chém hờ vào vùng gáy, vì thế kết thúc trận tập luyện có sự chênh lệch sức mạnh khá xa này.
- Chú Phong, công phu của chú thực sự là càng ngày càng dũng mãnh như thần không gì có thể sánh được!
Lương Thần vừa thở phì phò, vừa không quên nịnh bợ đối phương.
- Tôi thấy trình độ nịnh bợ của cậu mới là dũng mãnh phi thường không gì có thể sánh được mới đúng!
Nghiêm Phong đưa tay vỗ vai Lương Thần, trên mặt lộ vẻ tươi cười hiếm thấy, nói:
- Còn được, so với nửa năm trước vẫn không có chút tiến bộ nào, nhưng cũng không hề thua kém chút nào!
- Lý gia gia ở nhà không ạ?
Lương Thần cười hỏi. Hắn nghe chú Phong nhắc tới “Nửa năm” cho dù là cố ý hay không nhưng cũng đều khiến cho trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn. Từ lúc được triệu hồi về Tây Phong, hắn không quay về lại xã Hòa Bình một lần nào, chỉ liên lạc qua điện thoại, nhưng sau khi đến Liêu Dương ngay cả điện thoại cũng gọi rất ít.
- Vào nhà đi, thím Chu nhà hàng xóm cũng đến.
Nghiêm Phong chỉ chỉ xuống mấy khúc gỗ nói:
- Tôi đem chỗ này phơi khô hết đã.
Lương Thần gật gật đầu, kéo cửa phòng hướng vào trong. Mùi vị thuốc lá quen thuộc ập vào mũi, làm hắn có cái cảm giác thân thiết quái lạ. Vẫn giống như trước kia, lấm la lấm lét bước vào trong nhà, thò hơn nửa đầu vào quan sát xung quanh, chỉ thấy ở trên tấm phản lớn, ông cụ đang hút thuốc, còn bà nội Chu thì pha trà. Cảnh tượng này đối với Lương Thần mà nói tuyệt không xa lạ. Bà Chu đem nước trà qua, vừa nghiêng đầu thì thấy một bộ mặt đang cười khì khì. Đầu tiên vì bất ngờ nên ngẩn người ra một lúc, theo sau là sự ngạc nhiên mừng rỡ, vẫy vẫy tay:
- Tiểu Thần mau vào đây.
Ông cụ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của thằng tiểu tử thối, những nếp nhăn trên mặt không che được vẻ mặt vui sướng của ông, nhưng lập tức sắc mặt thay đổi, cố ý làm căng, quay đầu đi.
- Ông Lý, bà Chu!
Lương Thần thân thiết gọi, nhấc chân hướng về trong phòng, nhưng chợt nghe ông cụ hừ một tiếng lạnh lùng:
- Nửa năm không thấy cái mặt quỷ nhà anh, lần này trở về lại không thấy cầm theo gì!
- Cháu mang theo ít đồ này. A! Để trên xe mất rồi, ông đợi cháu một lát!
Lương Thần nhìn thấy hai tay trống trơn, nhớ tới đồ vẫn còn để trong xe, nên vội vã cười xòa, trong chớp mắt hấp tấp đi ra khỏi phòng quay về trong xe lấy ra mấy bao chè, sau đó lại vội vã trở về phòng hai tay dâng biếu, lấy lòng nói:
- Ông xem, cháu biết ông thích uống trà nên đặc biệt mua loại trà hảo hạng Thiết Quan Âm.
- Hừ, đặt ở trên dàn hong đi.
Ông cụ vẫn xụ mặt xuống, nhưng trong mắt đã ánh lên chút rạng rỡ. Ông không quan tâm cái gì gọi là Thiết Quan Âm, chủ yếu là lòng dạ thằng tiểu tử thối này có hay không có mà thôi.
Đem chè đặt vào dàn hong rồi, Lương Thần thành thật đứng bên cạnh, chuẩn bị nhận lấy mấy lời mắng chửi của ông. Nói thật, nửa năm nay không cảm nhận được cơn giận của ông cụ, hắn đến giờ đã thấy nhớ rồi. Ừ, đã bị ngược đãi thành thói quen rồi.
- Ngồi đi, bên kia có cái ghế đấy, tự mà mang qua đây.
Ngoài dự liệu của Lương Thần, ông không những không tức giận, mà còn chỉ cho hắn ngồi xuống.
Đem ghế lại ngồi xuống, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh hòa nhã của ông cụ, Lương Thần thực sự cảm thấy khác thường, vì thế không kìm nổi nói một câu:
- Ông à, ông muốn mắng cháu thì hãy mắng đi, không cần kìm nén, dù sao cháu cũng đã quen rồi!
- Tiểu tử thối, ông xem cháu hình như bị ngứa ngáy thì phải. Không ai mắng chửi cháu vài câu cũng cảm thấy khó chịu không yên.
Ông cụ Lý vừa mắng vừa cốc hắn một cái giữa trán.
- Đúng đúng đúng, ông vừa mắng một cái cháu đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Lương Thần cười hì hì nói. Hắn không phải là cố ý cố ý nói như vậy, mà là nghĩ thông suốt qua cách này có thể giành lại được tình cảm nửa năm không gặp mà lúc gặp mặt lại có phần lạnh nhạt. Mà sự thật chứng minh, sự cố ý đùa giỡn của hắn đúng là rất hiệu quả.
Thấy Lương Thần đến thăm ông, trong lòng ông cụ Lý cảm thấy rất vui sướng, đặc biệt là chứng kiến tiểu tử này hoàn toàn vẫn còn giống lưu manh trước đây, thì càng cảm thấy được sự thân thiết.
Ông tỉ mỉ hỏi han tình hình công việc gần đây của Lương Thần từng vấn đề một. Nhân chuyện vừa mới nghe được đối phương đắc ý hả dạ mà tuyên bố rằng đã lừa được Niếp Niếp trở thành bạn gái, ông cụ không che dấu ánh mắt khinh miệt, chỉ vào cái mũi của Lương Thần mà nói:
- Đi phu mười năm tiểu tử nhà anh cũng học được cái thói khoác loác rồi.
- Ông thật sự là không tin?
Lương Thần nói lẩm bẩm
- Cháu có bằng chứng đây.
Nói đoạn, Lương Thần lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Thanh Oánh. Lấy giọng điệu thân mật nói:
- Thanh Oánh, anh đây, ối, là cô à, Thanh Oánh đâu? Như vậy à, vậy tí nữa cháu sẽ gọi lại! À, cháu ở đây vẫn khỏe, vâng vâng, cháu đang ở bên cạnh bà Chu, cô có muốn nói vài câu không?
Sau đó đưa điện thoại cho bà Chu, cười nói:
- Cô Vương muốn nói chuyện với bà một lát.
Bà Chu nhận điện thoại, nói với con gái đôi ba câu, những nếp nhăn trên mặt bỗng dãn ra, sau cười nói:
- Niếp Niếp, cháu đã về rồi đấy à, ngày quốc khánh vì sao lại không về thăm ngoại? Được nghỉ ba ngày thôi à? Thương cháu tôi quá. Công việc bận như thế à? Đúng rồi, ngoại hỏi cháu chuyện này, cháu và Thần chuyện như thế nào rồi? À, tốt tốt, vậy là tốt rồi!
Vừa nói, bà vừa cười nhìn Lương Thần, cuối cùng đưa lại cái điện thoại cho hắn nói:
- Niếp Niếp muốn nói với cháu vài câu đấy.
- Đồ tồi, ở đấy nói em cái gì đấy hả?
Trong điện thoại vẳng ra giọng Diệp Thanh Oánh trong trẻo dễ chịu.
- Anh nói em là bạn gái của anh, ông cụ Lý cho rằng anh nói dối, cho nên anh quyết định phải nói cho rõ.
Lương Thần đáp hùng hồn.
- Em vừa rồi mới nói với ngoại rồi, với anh một nửa quan hệ cũng không có!
Diệp Thanh Oánh giọng điệu dí dỏm nói.
Lương Thần lập tức trợn tròn mắt.
- Lừa anh đấy, ngốc ạ!
Diệp Thanh Oánh trong lòng dường như rất vui, bên trong lời nói lộ ra vẻ dí dỏm hoạt bát rất khác ngày thường.
- Đúng rồi, chừng nào thì anh về?
Thanh Oánh hỏi.
- Anh hôm nay ở lại một đêm với ông, trưa ngày mai thì trở về Liêu Dương!
Lần này Lương Thần đã tính toán xong xuôi cả rồi, ngày mai là mồng 6 tháng 10, ngày kia chính thức đi làm.
- Tốt, ngày mai về thẳng nhà nhé, em xin nghỉ buổi chiều!
Diệp Thanh Oánh vui vẻ nói.
Cùng Diệp Thanh Oánh hàn huyên vài câu nữa, Lương Thần lúc này mới tắt máy, quay về phía ông ra vẻ nói:
- Không lừa ông đúng không nào? Niếp Niếp bây giờ quả thực là bạn gái của cháu!
- Coi như thằng ranh này cũng có chút tiền đồ.
Các nếp nhăn trên mặt ông cụ Lý cũng giãn ra, gõ gõ cái điếu nói:
- Cư xử tốt với người ta. Niếp Niếp đúng là một cô gái tốt đi ngàn dặm mới tìm được. Hợp ý cháu, coi như là tổ tiên cháu cũng đã phù hộ. Nhớ thắp hương cho ông bà tổ tiên đấy nhé.
- Cháu cũng cảm thấy như vậy!
Lương Thần rất khiêm tốn nói.
Bữa cơm tối diễn ra với những món ăn thông thường của người nhà nông. Duy nhất chỉ có một con gà con hầm với nấm là món chính, còn lại là món đậu phụ, một món thường thấy ở mỗi nhà. Ngoài ra còn có món không thể thiếu của ông cụ Lý là đậu phụ trộn hành lá.
Một bàn bốn người, Lương Thần, chú Phong, ông Lý, bà Chu. Rất có hứng nên hôm nay ông Lý phá lệ uống hai chén. Sau bữa cơm tối ông nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi đánh một giấc ngon lành.
Bà Chu quay về nhà. Còn lại Lương Thần và chú Phong thì ra phòng ngoài hút thuốc nói chuyện phiếm.
Lương Thần đề cập đến việc ở Liêu Dương bất ngờ gặp được hai vệ sĩ trung niên. Nghe đâu là Lan Kiếm và Hà Binh. Nghe hai cái tên này, sắc mặt ông Ngiêm Phong hiện lên một chút hồi ức, trên tay vân vê mãi một điếu thuốc, hồi lâu không nói.
Sau một lúc lâu, ông Phong mới chậm rãi nói rằng:
- Lan Kiếm, Hà Binh và chú năm đó đều là thành viên của tiểu đội nòng cốt thuộc đại đội đặc chủng của quân khu Giang Nam. Chỉ có điều là sau khi xuất ngũ thì thành viên của đội đều đường ai nấy đi. Nhiều năm như vậy sớm đã không còn liên lạc nữa rồi, không nghĩ tới, Lan Kiếm và Hà Binh vẫn cùng nhau làm vệ sĩ.
- Vậy cái tiểu đội nòng cốt gì đó tổng cộng mấy người ạ?
Lương Thần hiếu kỳ hỏi. Hắn biết rõ bộ đội đặc chủng đều là những tinh anh phải đi trăm dặm mới tìm được một người như vậy. Hơn nữa chú Phong ở nơi tiểu đội nòng cốt đó khẳng định là ưu tú nhất trong số những người ưu tú.
- Sáu người!
Nghiêm Phong đáp.
- Thế còn ba người kia đâu?
Lương Thần nhanh miệng hỏi.
- Hy sinh!
Nghiêm Phong ngẩng đầu, ngày thường giương mắt ra cũng không thể thấy được những hỉ nộ ái ố trên khuôn mặt ông, mà giờ lại lộ ra một chút bi thương hiếm có.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần từ biệt ông Lý, bà Chu và chú Phong. Trong lúc khởi động xe, ông Lý bảo chú Phong đưa cho hắn một mẩu giấy. Hắn nghi hoặc nhìn qua mẩu giấy, hiện ra trước mắt một chuỗi số điện thoại.
- Giữ cho cẩn thận, nếu như, ông nói là nếu như có một ngày đụng phải một chuyện không thể giải quyết được, thì hãy gọi vào số này
Ông cụ nghiêm túc căn dặn.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng