A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Tiệc Rượu (Phần 2)
iệp Thanh Óanh nhẹ nhàng nâng ly rượu, mắt nhìn những nam nữ xung quanh. Sau khi nghe có tiếng gọi tên Lan Nguyệt, việc trước tiên sau khi cô bước vào đại sảnh là nhìn xung quanh, tìm xem có bóng dáng quen thuộc hay không.
Không thể nào! Diệp Thanh Doanh lắc đầu, thầm thở dài. Cô quyết định sau khi buổi tiệc khai mạc sẽ sớm rời khỏi, cô không thích không khí nơi đây. Hơn nữa, cô càng muốn về với Lương Thần và cô bé.
Vương Phỉ Hạm nho nhã thưởng thức rượu nho, dường như vẫn ung dung lạnh nhạt như ngày thường, nhưng trong lòng bà lại thấp thỏm không yên.
Thật sự bà cũng không rõ trong lòng Lâm Tử Hiên nghĩ gì, gọi điện thoại cố tình nhắc nhở bà nhất định phải dẫn theo Thanh Óanh và Tử Thanh đến.
Đúng vậy, bà ta yêu cầu Óanh Óanh đến, không phải vì ý địnhkết hợp với Tiếu Na, mà là do lời cảnh cáo trước đó của Lâm Tử Hiên.
Vừa lúc này, Lương Thần và Lan Nguyệt cũng đã bị mời đến một căn phòng tại khu nghỉ ngơi cá nhân trong hội quán Hoàng Triều.
Nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, dường như già hơn cách đây hai tháng, Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy hắn không còn nghi kỵ và e ngại với y như trong tưởng tượng. Hắn bước lên trước một bước, lễ phép nói:
- Chủ tịch Lâm!
- Cậu đã đến rồi! Còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp nữa!
Lâm Tử Hiên trong lúc này giống như một bề trên rất thân thiết dễ gần, gương mặt từng trải nở nụ cười thản nhiên, nhìn chăm chú Lương Thần và Lan Nguyệt với ánh mắt dịu dàng lạ thường.
- Ông chính là vị chủ tịch thô bạo, cố làm cho bằng được, nhất định phải bắt chúng tôi đến tham dự buổi tiệc này đúng không?
Lan Nguyệt vẻ mặt rất hiếu kỳ, chút bất mãn đã tan biến khi nhìn thấy ông lão vừa già vừa tàn tật.
- Đúng vậy! Tính cách của anh cô rất cứng rắn, nếu không dùng bạo lực thì hắn sẽ không chịu làm theo!
Lâm Tử Hiên mỉm cười nhìn cô gái đáng yêu nói:
- Cháu tên Lan Nguyệt đúng không, bộ đồ bác chọn cho cháu có đẹp không?
- Đẹp lắm ạ!
Bất giác nhìn bộ lễ phục dạ hội tinh tế vừa vặn ở trên người, Lan Nguyệt hơi thẹn thùng gật đầu và nhẹ nhàng khom người thánh thót nói:
- Cám ơn bác Lâm!
Lương Thần trong lòng tâm động, không ngờ Chủ tịch Lâm lại biết tên của Lan Nguyệt, mà bất kể là bộ vest trên người mình hay bộ lễ phục của Lan Nguyệt đều rất vừa vặn, cứ như là được may đo. Từ đó có thể thấy, sự am hiểu của y về hắn không phải tầm thường.
Tuy là sự hiểu biết của hắn về hàng hiệu thế giới có hạn, nhưng cũng biết bộ vest mình đang mặc và đôi giày da đang đi đều không rẻ. Thậm chí có cả chiếc đồng hồ trên cổ tay, cây kẹp cà-vạt nhỏ độc đáo, và nút áo kim cương trên áo sơ mi, càng khỏi nói đến cây bật lửa bạch kim hàng giới hạn đính đầy kim cương. Tóm lại trên người hắn từ trong ra ngoài, toàn bộ được bao bọc bởi các vật phẩm xa xỉ. Lương Thần thật sự không rõ, đối phương trang bị cho hắn như vậy nhằm mục đích gì!
- Cậu mặc bộ vest này, rất thích hợp!
Lâm Tử Hiên nhẹ nhàng khen một câu, ông ta nói là sự thật. Với đôi vai rộng của Lương Thần, rất thích hợp mặc loại đồ vest này.
- Cứ cảm thấy có gì đó không được tự nhiên! Lương Thần cũng nói sự thật, vừa rồi cùng Lan Nguyệt đi vào đại sảnh. Bắt gặp nhiều ánh mắt đón chào, hắn cảm thấy toàn thân tê cứng. Ngồi trên chiếc xe sang trọng đi trên đường, nhìn gạt tàn thuốc như một tác phẩm nghệ thuật ở trên xe, hắn có cảm giác như đang nằm mơ!
- Cậu còn không bằng được cô bé Lan Nguyệt!
Lâm Tử Hiên nheo mắt lắc đầu nói.
Lương Thần có chút xấu hổ. Lan Nguyệt mặc bộ lễ phục dạ hội Armani, từ đầu đến cuối đều khá điềm tĩnh, tự nhiên, tưởng như ngày thường cũng mặc như vậy, khoác tay hắn đi vào đại sảnh, nhìn chung cũng thật sự có chút khí phách của đại gia:
- Tôi thấy không có thân phận đó, mặc long bào cũng không thể giống thái tử!
Lương Thần cười cười, nói ra cảm giác thực sự của chính mình.
- Bây giờ không giống, nhưng tương lai sẽ có một ngày giống
Lâm Tử Hiên đầy thâm ý nhìn Lương Thần, sau đó nhìn sang Lan Nguyệt mỉm cười nói:
- Tiểu Nguyệt, bác gọi con như vậy có ngại không? Nói bác biết, con nghĩ thế nào?
- Cháu nghĩ hả, sau này Lan Tiểu Nguyệt cháu sẽ có một ngày được mặc bộ y phục đắt hơn bộ này gấp mười lần, sẽ lợi hại hơn những người ở ngoài gấp trăm lần. Cho nên, trường hợp hôm nay không là gì cả!
Lan Nguyệt xua xua tay, nói không chút khiêm tốn.
Lâm Tử Hiên cười to, dùng tay chỉ vào Lương Thần nói:
- Cậu đó, đôi lúc cũng nên học hỏi ở cô em gái này của cậu, nếu không cho dù có ngày có long bào mặc, cậu cũng vì không tự tin mà bỏ lỡ cơ hội!
Lương Thần vuốt vuốt mũi ngượng ngùng cười, trong lòng nghĩ ta đây đâu có số làm hoàng đế, nếu như nghĩ những gì không có được, chẳng thà là làm việc cho đâu ra đấy.
Tuy nhiên nghe Lâm Tử Hiên nói vậy, hắn cũng nghĩ thông suốt. Mặc thì đã mặc rồi, đeo thì cũng đeo rồi, ông thích trưng diện cho tôi, tôi nhận rồi đi. Vừa lúc tôi cũng muốn cảm nhận cuộc sống thực tế của giới nhà giàu rốt cuộc như thế nào?
- Cũng sắp đến giờ rồi!
Lâm Tử Hiên nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó thản nhiên nói với Lương Thần:
- Chàng trai, đẩy tôi ra đại sảnh!
-Tôi?
Lương Thần chỉ vào cái mũi của mình, vô cùng kinh ngạc hỏi.
- Đúng, chính là cậu! Lâm Tử Hiên ánh mắt ẩn chứa chút đùa cợt nói:
- Bộ đồ trên người cậu tốn của tôi cả triệu bạc, tôi không xin cậu báo đáp, chỉ là muốn cậu giúp tôi đẩy xe thôi, cậu cảm thấy quá đáng sao?
Trong đại sảnh, cô con gái thứ hai của Vương Bàn Thạch là Vương Đổng kéo theo một thanh niên tuấn tú đến chỗ Vương Phi Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh,giọng khoe khoang nói:
- Đây là bạn trai của tôi, Văn Diệp, phó tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa Hào Nhã!
Lại quay sang cười duyên giới thiệu với người đàn ông:
- Đây là cô em, đây là em họ Thanh Óanh, Tử Thanh.
Văn Diệp không đặc biệt tuấn tú lắm, nhưng khí chất nho nhã thì rất xuất chúng. Nhìn đảo qua Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh, bất chợt lộ vẻ kinh ngạc liền nói:
- Chào mọi người, tôi tên Văn Diệp, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh!
Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh lịch sự gật đầu, họ không có ấn tượng xấu với bạn trai của Vương Đổng.
Vương Bàn Thạch đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai Văn Diệp. Văn Diệp liền cung kính gọi “chú Vương”. Hành động đơn giản đó cũng có thể chứng minh mối quan hệ của Văn Diệp và Vương Đổng đã được sự đồng ý của Vương Bàn Thạch.
- Bạn trai của Óanh Óanh thế nào?
Vợ của Vương Bàn Thạch là Điền Dung cố ý hỏi Vương Phỉ Hạm.
- Không tệ, rất xứng đôi với Óanh Óanh!
Vương Phi Hạm trả lời cho có lệ.
- Thật ra tôi thấy, Óanh Óanh nhà chúng ta và công tử của Thứ trưởng Nhiếp cũng rất xứng đôi, chị xem hai người đứng gần nhau đẹp đôi
Điền Dung nửa đùa nửa thật nói. Ngữ điệu của Điền Dung có vẻ hơi cao khiến Tiếu Na đứng cách đó không xa nghe được, không khỏi nở nụ cười cảm ơn.
Vương Phi Hạm nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Óanh Óanh!
Điền Dung không biết nói gì, cười mỉa, biết điều quay đi không nói thêm lời nào, trong lòng oán thầm sự ngoan cố của cô em chồng.
Đúng 8 giờ, tiếng nhạc trong sảnh đột nhiên dừng lại. Những nhóm người trong đại sảnh không hẹn mà cùng yên lặng, ánh mắt hướng về phía sân khấu được xây dựng tạm thời.
Chu Nam, Lý My người dẫn chương trình nổi tiếng bước lên sân khấu phát biểu, đại diện đơn vị tổ chức nhiệt liệt đón mừng các vị quan khách đã đến tham dự buổi tiệc. Sau đó trong đơn vị tổ chức, Dương Hoa chủ tịch công ty dịch vụ triển lãm Trung Thiên, Ủy viên xúc tiến thương mại quốc tế, lãnh đạo hiệp hội doanh nghiệp lần lượt bước lên phát biểu. Tiếu Na chủ tịch hội phát triển công nghiệp nhẹ quốc gia cũng lên phát biểu vài lời.
Sau khi đọc diễn văn, vốn là định do chủ tịch Tập đoàn Khai Sáng khu vực Châu Á Thái Bình Dương sẽ phụ trách phát biểu kết thúc, từ đó chính thức bắt đầu thưởng thức tiệc rượu đêm nay. Nhưng đúng lúc này phát ra một khúc nhạc.
Người đàn ông người Mỹ bụng phệ đứng trên sân khấu với vai trò là chủ tịch, đang chuẩn bị phát biểu thì theo phản xạ quay đầu lại, khom người xuống, đưa tay ra làm động tác “mời”
Theo ánh nhìn của vị chủ tịch này, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía đó. Nhìn về phía bên phải sân khấu thấy một người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện dưới ánh đèn, đứng sau lưng ông ta là một thanh niên cao ráo và một cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phục màu hồng.
Người đàn ông ngồi xe lăn nhẹ nhàng vẫy tay, động tác ngạo mạn như vương hầu. Sau khi thấy ông ta ra hiệu, vị chủ tịch đó mới sử dụng tiếng Hán lưu loát của mình tiếp tục phát biểu.
Chi tiết nhỏ này khiến cho những nhân vật nổi tiếng trong buổi tiệc thầm kinh ngạc, nhân vật có thể khiến chủ tịch cung kính như vậy rốt cuộc là thần thánh nơi nào?
- Lan Nguyệt!
Ánh mắt sắc bén của Bộ Tiểu Tiểu vừa nhìn đã nhận ra cô gái đứng sau lưng người đàn ông, hí hửng kêu thất thanh.
Mà cùng lúc đó, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh và người nhà của Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch, ngoài ra còn có Tiếu Na, Nhiếp Phong, Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo, đều nhận ra hình dáng chàng thanh niên cao ráo mặc đồ vest.
Sau đó, không ngoại trừ ai, tất cả mọi người đều có biểu hiện như bị hóa đá.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng