What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Phụ Nữ Và Bị Đánh
ương Thần không chút khách khí dùng sức phản công lại khiến ặt đối phương biến sắc. Rốt cuộc Lam Phàm cười khổ nói:
- Lương Thần, vừa rồi tôi không biết đó là bạn gái của cậu nên cư xử cũng hơi quá đáng.
Nói xong gã liền buông tay ra lắc lắc vài cái, trên mặt lộ ra nét đau đớn.
Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt, Hà Toa Toa đều không kềm nổi ánh mắt kinh ngạc nhìn Lương Thần. Mặc kệ là vấn đề gì thì phụ nữ vẫn luôn thích đàn ông rộng lượng một chút. Muốn trả thù thì không phải là không thể được nhưng làm quá sẽ khiến cho phụ nữ có ấn tượng không tốt.
Lương Thần không nói gì. Lúc này hắn có thể hiểu được tâm trạng của Lý Nha Nội. Trước mặt hắn là một gã đàn ông phong độ, đẹp trai, dường như không có chút tỳ vết nào nhưng thật ra lại là tên cực kỳ nham hiểm, giỏi che đậy.
Ánh mắt của Lam Phàm hơi tối sầm lại. Nhìn thái độ bình tĩnh của đối phương đúng là có hơi nằm ngoài dự kiến của gã. Gã rất mong chờ đối phương sẽ phẫn nộ rồi sinh ra kích động. Đối phương càng kích động thì gã càng có cơ hội lợi dụng để chiếm thế thượng phong. Do đó trước mặt các cô gái xinh đẹp có thể hạ thấp giá trị đối phương, nâng cao giá trị của mình.
Lương Thần không thèm giải thích vì có giải thích cũng vô ích. Hắn trở nên lạnh lùng, không để cho đối phương kích động để rồi gây nên chuyện đáng tiếc.
- Tôi là Lam Phàm. Đây là bạn của tôi Hồ Quan Đạt, Đỗ Trạng và Dương Ny.
Lam Phàm dường như không để bụng thái độ của Lương Thần, nhiệt tình giới thiệu bạn bè của mình.
Người có bộ dạng buồn bã là Hồ Quan Đạt. Người có thân hình gầy yếu là Đỗ Trạng. Còn cô gái xinh đẹp khiến Lương Thần chú ý chính là Dương Ny. Thì ra đây là người yêu năm năm của Lý Nha Nội. Lương Thần nhìn thoáng qua, cảm giác Bạch Lộ cũng có năm, sáu phần giống với Dương Ny, trong lòng không khỏi thở dài. Hắn thầm nghĩ cái anh chàng Lý Nha Nội đúng là quá si tình. Bị người phụ nữ kia đối đãi như vậy mà cứ nhớ mãi không quên.
- Xin chào!
Hồ Quan Đạt, Đỗ Trạng cùng giơ tay về phía Lương Thần. Đúng là chủ nào thì tớ nấy. Lam Phàm là kẻ ưu tú thì người bên cạnh của gã cũng không thể thua kém gì. Cái tên Đỗ Trạng gầy yếu khi bắt tay Lương Thần cũng buông câu nói đùa:
- May mắn lúc ấy người đến gần bạn gái cậu không phải là tôi. Bằng không, thân thể gầy yếu này của tôi sẽ không chịu nổi cú đấm của cậu. Ha…ha!
Lương Thần chẳng những không tức giận mà ngược lại còn khẽ mỉm cười nói:
- Con người của tôi trước giờ lòng dạ không được rộng lượng cho lắm. Ai đối xử tệ với tôi thì tôi sẽ trả lại người đó gấp mười lần. Cho nên vị Lam thiếu kia nên cẩn thận một chút. Chiêu Đại Lực Kim Cương chưởng của tôi lúc này thì không có gì khác thường, nhưng về sau có khả năng khiến cho xương cốt gãy vụn.
- Hì…hì!
Lan Nguyệt đứng bên cạnh không kìm nổi tiếng cười. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh thì liếc nhìn sắc mặt của Lam Phàm. Lương Thần đã thể hiện rất rõ ràng lời nói của mình. Như vậy thì hóa ra biểu hiện đau đớn của Lam Phàm chỉ là giả vờ. Nếu vậy thì dụng tâm của Lam Phàm rất đáng khiến cho người khác hoài nghi.
- Lý Bân, xem tôi dẫn theo ai đến đây?
Lam Phàm không thèm để ý Lương Thần nữa, quay đầu nhìn Lý Bân, giơ tay chỉ về phía Dương Ny nói:
- Nini, còn không mau lại đây!
Ánh mắt Dương Ny hiện lên một chút khó chịu nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Lam Phàm, chậm rãi đi tới, thấp giọng nói:
- Bân…!
- Cút!
Lý Nha Nội bỗng nhiên gầm lên:
- Cút ra ngoài cho tôi. Nơi này không hoan nghênh cô.
- Lý Bân, anh bình tĩnh lại một chút.
Lam Phàm lập tức tiến đến gần giữ chặt bả vai Lý Nha Nội, ấn gã ngồi xuống ghế sa-lông rồi ra vẻ thành khẩn nói:
- Sự việc năm đó đều là sự hiểu lầm. Tôi và anh cũng đã giải quyết xong rồi mà.
Dứt lời, y ghé miệng vào tai Lý Nha Nội nói nhỏ:
- Tao biết tình thế của cha mày hiện nay không được tốt lắm. Chỉ cần hôm nay mày biết hợp tác một chút thì tao có thể suy nghĩ lại việc giúp ba của mày vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lý Nha Nội không khỏi run lên, dường như lời nói của Lam Phàm có chút tác động vào y. Liệu y có tin tưởng vào tên khốn kiếp đó không? Câu trả lời dĩ nhiên là không thể.
- Chỉ cần hợp tác một chút, có mất mát của mày cái gì đâu. Mặc kệ lời tao nói có phải là sự thật hay không, chung quy là mày đang tìm cách giúp ba của mình, phải không? Phó chủ tịch Quan sắp về hưu, mày có biết điều này có ý nghĩa gì không? Đêm nay tao cao hứng nên nói giùm cho ba của mày vài câu cũng không thành vấn đề.
Lam Phàm dường như có thể nhìn thấu được nội tâm của Lý Bân. Gã nắm chặt nhược điểm của đối phương nên ngần ngại gì mà không đem ra đùa giỡn.
Lý Bân ngồi một chỗ, cúi đầu im lặng khiến cho Lam Phàm không khỏi đắc ý. Tuy rằng đối phương không lên tiếng nhưng thái độ hiện giờ cũng nói lên được đối phương yếu đuối như thế nào.
- Bây giờ anh cũng vẫn không hiểu sao? Người mà Nini yêu nhất chính là anh. Đối với chuyện này thì cả hai người đều phải chịu trách nhiệm. Hiện tại hai người có thể gương vỡ lại lành, quay trở về làm lại một đôi uyên ương khiến ọi người ngưỡng mộ như lúc xưa.
Lam Phàm kéo tay Dương Ny và Lý Bân lại với nhau, mỉm cười nói:
- Lát nữa sẽ cho hai người không gian riêng biệt, còn bây giờ chúng ta sẽ uống một ly chúc mừng bạn bè cũ gặp lại. Nào chúng ta cạn ly!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt phụ họa một bên, cùng lấy mấy cái ly rót bia vào.
- Nào các cô gái xinh đẹp! Nếu các cô đều là bạn của Lý Bân thì hãy cùng nhau làm chứng đi.
Lam Phàm đảo ánh mắt qua gương mặt ảm đạm của Bạch Lộ, trong lòng không khỏi rúng động nhưng ngay lập tức lại cười nói vui vẻ.
Nhét một ly bia vào tay Lý Bân, Lam Phàm lấy thân mình che ánh mắt mọi người, nói nhỏ:
- Tao thật không nghĩ mày có thể tìm được một vật thay thế. Thế còn nguyên bản tao đem đến ày thì như thế nào? Có cần phải cảm kích tao không?
- Mày chết đi!
Lý Nha Nội rốt cuộc không kềm chế được, hất ly bia đang cầm trong tay vào mặt Lam Phàm, thuận tay đấm vào mặt gã.
- Lý Bân, anh làm cái gì vậy?
Lam Phàm tỏ vẻ khiếp sợ, ngơ ngác đứng một chỗ không nhúc nhích, dường như không thể lý giải được hành động vừa rồi của Lý Bân.
- Lý Bân, anh điên rồi!
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt lập tức tiến lên phía trước ngăn Lý Bân lại, phẫn nộ nói:
- Việc này không liên quan đến Phàm ca, anh lại muốn làm gì anh ấy? Anh có biết vì chuyện của anh mà Phàm ca đã mất rất nhiều thời gian để tìm Nini không? Anh đã làm sai lại còn khiến cho Phàm ca phải quan tâm, trái lại còn lấy oán trả ơn.
- Tính đi tính lại…!
Nét mặt của Lam Phàm tỏ ra chua xót khiến người khác phải thương hại. Hắn dường như không muốn để ý đến ly bia văng ra người mình, chỉ thản nhiên nói:
- Nếu như anh cảm thấy đánh tôi mà thoải mái hơn thì anh cứ đánh. Là anh em nên tôi không trách anh đâu. Nhưng tôi cần phải nói rõ, lúc đó tôi và Nini thật sự trong sạch. Sự nghi ngờ của anh là hoàn toàn không có căn cứ. Nini và tôi xem nhau như là anh em chứ không có ý gì khác.
Dương Ny lập tức cúi đầu, nét mặt có một chút tức giận nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Thanh Oánh. Nhìn Lý Bân như ngọn núi lửa sắp tuôn trào rồi nhìn gã thanh niên đẹp trai đang ra vẻ như bị hiểu lầm thì gương mặt của Diệp Thanh Oánh lại hiện lên chút suy tư.
Lý Bân dường như phải dồn nén lắm mới kềm chế lại bản thân mình. Câu nói của Lam Phàm khiến y đánh mất ý nghĩ đánh trả ở trong đầu. Lam Phàm đã có ý nhắc nhở y, nhất thời quá kích động thì sẽ hậu quả sẽ không thể lường.
Lý Bân có thể không cần quan tâm đến bản thân mình nhưng không thể không vì ba mình mà suy nghĩ lại. Lần trước, cha của y chỉ vì cơn kích động của con mình mà phải chịu quá nhiều thiệt thòi.
Chứng kiến hết tất cả khiến cho Lương Thần không khỏi tức giận trong lòng. Tuy Lý Nha Nội không xứng là một người bạn tốt nhưng trơ mắt nhìn đám người Lam Phàm kẻ xướng người họa đẩy Lý Nha Nội vào con đường cùng khiến Lương Thần sinh ra căm phẫn. Giết người không dùng dao thì quả thật làm cho người ta phải ghê tởm.
- Bân thiếu!
Lương Thần bỗng đứng lên mở miệng nói. Cách xưng hô này giống như muốn nói cho đám người Lam Phàm biết so với việc bọn họ gọi là “Bân tử” thì cách hắn xưng hô nghe êm tai hơn nhiều.
- Đêm nay anh uống hơi nhiều rồi. Thôi để tôi đưa anh về.
Lương Thần tiến lên phía trước, giơ tay giữ chặt tay Lý Bân, nét mặt không chút thay đổi nói.
- Tôi biết ý tốt của cậu nhưng chuyện này là sự hiểu lầm giữa tôi và anh ấy. Cho nên không cần cậu nhúng tay vào.
Lam Phàm cũng tiến lên, trên gương mặt đẹp trai của gã thể hiện thành ý đồng thời giọng nói ra chiều lễ phép.
Nhưng sắc mặt Lương Thần bỗng nhiên thay đổi. Nương theo thân thể Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt che chắn, một chiếc giày da lặng yên không một tiếng động giẫm lên chân của hắn.
- Muốn đấu với tôi à? Tôi sẽ cho các người toại nguyện.
Lửa giận trong người Lương Thần bốc lên phừng phừng, thân hình thẳng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm vung lên một cái trúng vào hai má của Lam Phàm.
Lam Phàm lảo đảo ngã về phía sau, ngay dưới chân của Diệp Tử Thanh. Gã ngồi dậy nhìn Diệp Tử Thanh cười khổ nói:
- Ban trai của em bạo lực thật!
Lý Bân không chú ý đến hành động đang diễn ra dưới chân Lương Thần, cứ nghĩ là xuất phát từ lòng căm phẫn mà ra tay thôi. Trong một lúc nhất thời không hiểu, có một dòng nước mắt đang chảy ngược vào lòng ngực của Lý Bân. Y biết rõ Lam Phàm và Phó Chủ tịch Lam cùng với Chủ tịch Lam có quan hệ với nhau. Lý Bân nhớ lại lúc trước Lương Thần cũng biết y là con trai của Bí thư huyện ủy nhưng vẫn ra sức bảo vệ Vương Văn Diệc. Lý Bân không khỏi ngộ ra, đây mới chính là bạn bè chân chính.
Việc Lam Phàm bị một cú đánh của Lương Thần thì không cần phải nói đến bọn Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt, cả Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa đều thấy Lam Phàm nhỏ nhẹ, thành khẩn khuyên bảo mà Lương Thần lại bỗng nhiên đả thương người, hơn nữa xuống tay lại không lưu tình chút nào.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng