There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Trọng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 609 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 941 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Lãnh Đạo Tiễn Đưa. (1)
au khi Lương Thần nói phải đi, trên gương mặt của Diệp Tử Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc, trầm lặng mấy giây cô không kìm nổi sự lặng im nói:
- Anh tại sao phải làm vậy? em chỉ là nói đùa với anh thôi vậy mà anh phải phản ứng mãnh liệt như vậy ư? còn nói mình là người có khí phách, rõ ràng là đồ lòng dạ hẹp hòi.
- Không liên quan tới câu nói vừa rồi của em.
Lương Thần mỉm cười giải thích:
- Anh đến đây không phải là để nghỉ phép, mà là để phá án. Mặc dù nhiệm vụ đã kết thúc nhưng cũng phải về báo cáo một chút với lãnh đạo công tác ở đây. Hôm qua sếp Phó và sếp Tiếu đã về Long Nguyên trước rồi, anh vẫn còn ở đây như thế này là quá lắm rồi, em phải hiểu ột người nhỏ bé, mệnh khổ, phải làm việc theo ánh mắt của lãnh đạo như anh chứ.
- Thêm có một ngày nữa thì có làm sao đâu.
Giọng điệu và ánh mắt của Diệp Tử Thanh tỏ rõ sự không cam lòng, u oán. Ccô cứ nhìn người đàn ông gần như đứng trước mặt cô như vẻ anh ta đã nợ cô vô số cảm tình, là một kẻ phụ tình..
- Cho anh mượn điện thoại một lát, anh gọi điện cho Thanh Oánh.
Lương Thần không dám nhìn váo ánh mắt của đối phương, yêu lực của cô ta quá mãnh liệt, hắn sợ hắn không kìm nổi lòng mà thay đổi chủ ý về nhà.
- Oánh Oánh cũng không muốn anh đi, tối qua bọn em còn thương lượng với nhau là sẽ cùng anh đi chèo thuyền ở công viên Liêu Dương,
Diệp Tử Thanh ra vẻ rất không tình nguyện rút điện thoại đưa cho Lương Thần.
Lương Thân gọi điện cho Diệp Thanh Oánh. Sau khi nhấc điện thoại hắn nói với Diệp Thanh Oánh về chuyện hắn có dự định về nhà, điện thoại trầm lặng một lúc khá lâu làm cho con tim của Lương Thần có bảy tám phần nghĩ là cô đã giận hắn.
- Nếu như đã vậy thì em cũng không níu kéo làm gì.
Âm thanh rất bình tĩnh của Diệp Thanh Oánh làm cho Lương Thần lúc đó có chút thất vọng, mặc dù không thay đổi quyết định về nhà, nhưng trong tim Lương Thần vẫn hy vọng cô gái sẽ níu kéo.
- Vậy tạm biệt nhé.
Lương Thần miễn cưỡng cười nói.
- Vậy anh về nhà thế nào? Em nhớ là anh lái xe cơ quan đến.
Diệp Thanh Oánh gần như không muốn ngắt điện thoại mà cô hỏi một câu hỏi xã giao.
- Ừ! Anh lái xe cảnh sát đến đây, chút nữa anh phải đến cục công an thành phố Liêu Dương để lấy xe, sau đó đi thẳng về Long Nguyên.
Lương Thần trả lời đúng sự thật. Hôm qua hắn gọi điện cho sếp Phó, và sếp Phó nói cho hắn biết là xe vẫn để đó cho hắn lái xe về, để hắn đỡ phải ngồi xe khách, vừa bất tiện lại phải lấy tiền của mình để mua vé xe.
- Vậy à, thế thì em có chút việc muốn làm phiền anh.
Trong điện thoại, giọng nói có vẻ kiên quyết của cô gái cộng thêm vẻ ngượng ngùng.
- Em muốn đi Tây Phong thăm Toa Toa, anh có thể cho em ngồi nhờ xe của anh không?
- Có thể, hoàn toàn có thể, đương nhiên là có thể.
Trong nháy mắt Lương Thần trở lên vui sướng không tả nổi, hắn dường như nói liên tiếp không ngừng.
- Vậy chúng ta gặp mặt ở cục công an nhé.
Diệp Thanh Oánh với đôi má hồng hồng cầm điện thoại bước vào phòng ngủ thì Vương Phỉ Hạm hơi hơi nhíu mày.
- Bảo bối! Phong gọi điện đến, nói là gọi điện cho con nhưng điện thoại con bận, cậu ấy mời con hôm nay đi chơi. Thế nào, một cơ hội cũng không cho người ta à?
Vương Phỉ Hạm vừa mới ngủ dậy, những sợi tóc đen nhánh thả xuống bờ vai, khuôn mặt không phấn son, còn mặc bộ quần áo ngủ hơi mỏng màu xanh lam làm hiện lên những đường cong hấp dẫn của cơ thể, hơn nữa chiếc váy ngắn để lộ cái đùi trắng như tuyết lại càng thêm phần hấp dẫn.
- Hôm nay con đi Tây Phong thăm bà ngoại, tiện thể ở đó mấy ngày.
Diệp Thanh Oánh đặt chiếc điện thoại xuống dùng một giọng điệu thản nhiên nói.
Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Vương Phỉ Hạm vừa suy đoán đã đoán được ngay nguyên nhân. Bà khẽ cười và nói:
- Hôm này Lương Thần về Tây Phong đúng không?
- Vâng. Con tiện thể ngồi xe của anh ấy.
Diệp Thanh Oanh cũng sớm biết là sẽ không giấu được sự thật này với đối phương.
Cô cũng không hề có ý giấu diếm sự thật này, theo cô mà nói, mẹ có biết hay không hoặc có đồng ý hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của cô.
- Bảo bối.
Dưới ánh mắt bình tĩnh nhìn con gái là ẩn giấu sự không chịu khuất phục của Vương Phỉ Hạm. Bà thở dài một hơi cố nén ý khuyên bảo con gái lại. Theo bà hiểu, khi bà vẫn chưa tìm được lý do hợp lý để có thể khuyên ngăn con gái thì con gái sẽ không bao giờ chịu thay đổi ý kiến của mình. Niếp Quảng Vũ ngày hôm qua đã quay trở về Bắc Kinh, nhất thời bà cũng không thể tìm được một lý do nào có thể lần nữa ngăn cản con gái.
- Bất luận là con đi thăm bà ngoại hay thăm bạn bè hay là nguyên nhân khác thì lần này mẹ cũng không ngăn con, chỉ có điều con nhất định phải nắm vững lấy đừng quá dồn tình cảm tuỳ ý, cần phải để lại ình một đường lùi, đừng vì một lúc kích động mà làm chuyện để cả đời phải hối hận, con hiểu chưa?
Vương Phỉ Hạm sợ nhất là từ trước tới giờ con gái mình chưa hề trải qua tình cảm nam nữ, sẽ bị tình yêu làm mê mẩn đầu óc, từ đó làm mất đi những ngày tháng yên tĩnh, trở thành tù binh của đàn ông.
- Con hiểu.
Diệp Thanh Oánh gật đầu, cô cũng hiểu được mẹ là đang suy nghĩ cho cô, nên trong lòng cô không có gì là không vui cả. Cô yêu Lương Thần là một sự thật, đối với sự phát triển của tình cảm thì cô có thái độ tuân theo quy luật tự nhiên.
- Còn chị Tử Thanh của con mấy ngày này cũng không có việc gì, để chị ý đi cùng con đi, lần này con đi Tây Phong chắc cũng phải vài ngày ấy, để chị ý đi cùng con cũng như là để chăm sóc con.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của mẹ, Diệp Tử Thanh không khỏi dở khóc dở cười, cô đã sớm nghĩ đến là mẹ sẽ không dễ dàng thoả hiệp. Xem ra là người rất thoải mái nhưng trên thực tế bà vẫn không yên tâm mà phải sắp đặt bằng được, làm cho cô không thể không đồng ý.
Còn Diệp Tử Thanh ở bệnh viện vẫn nhìn người đàn ông đang đắc ý cứ đi đi lại lại trong phòng mà chua sót nói:
- Lần này anh đắc ý rồi nhé, có Oánh Oánh đưa về nhà, chỉ đáng thương cho em phải một mình một bóng ở lại Liêu Dương này.
- Sếp Lương có thể cũng đưa em đi cùng được không?
Vẻ mặt u oán không kéo dài được một phút trên gương mặt của Diệp Tử Thanh đã khôi phục vẻ kiều mỹ trở lại, cô ngồi ở giường dùng đôi tay đưa về phía sau đẩy bộ ngực đầy đặn một cách khoa trương mà ngồi dậy.
Không tốt một chút nào, Lương Thần không thể tìm một người thứ ba như vậy được, vì thế trên vẻ mặt của Lương Thần hiện lên nụ cười giả tạo, sử dụng lời nói khẩn thiết:
- Anh cũng rất hoan nghênh em, nhưng điều kiện gia đình có hạn, mà Tây Phong lại là một huyện nghèo cũng không có gì để vui chơi, sợ em không chịu được sự chán ngán, cho nên cũng không có ý định mời em đến chịu khổ.
- Không có thành ý.
Diệp Tử Thanh dùng con mắt xem thường người đàn ông, đồ ngốc cũng có thể hiểu ra những lời nói của người đàn ông là khẩu không đúng tâm, rõ ràng là sợ cô đi cùng sẽ làm vướng bận mọi việc thôi.
Trong sự tràn đầy niềm vui của Lương Thần thì ngay lúc này tiếng chuông điện thoại kêu lên. Lương Thần vội vàng nhấc điện thoải, quả nhiên vẫn là Diệp Thanh Oánh gọi điện đến, không nói được mấy câu thì vẻ mặt vui mừng của Lương Thần bỗng mất đi một nửa, với con mắt rất không cam lòng nhìn Diệp Tử Thanh, sau đó không vui vẻ gì đưa điện thoại cho cô và nói:
- Oánh Oánh muốn nói chuyện với em.
Ánh mắt long lanh của Diệp Tử Thanh nhìn nét mặt của Lương Thần thì lập tức hiểu ra bảy tám phần, cô đưa tay ra cầm điện thoại, vừa nói cô vừa nhìn bỡn cợt vào ánh mắt của người đàn ông, sau khi tắt điện thoại cô sử dụng một tư thế đắc ý của người chiến thắng, ngẩng cao đầu và cố ý đi lại trước mặt của Lương Thần. Cô cười nói với Lương Thần:
- Thế nào sếp Lương, có hoan nghênh em đi không? Nếu như không hoan nghênh thì em có thể nói với Oánh Oánh không đi nữa.
- Tại sao lại không hoan nghênh nhỉ, anh giơ hai tay hai chân để đón tiếp cơ.
Lương Thần cười gượng xoa hai tay nói.
- Anh chỉ sợ điều kiện không tốt để chị Tử Thanh phải chịu thiệt thòi thôi.
- Ít nói mấy câu vô dụng đó thôi, giờ em đi xin nghỉ phép, anh đi cùng em nhé.
Diệp Tử Thanh hoàn toàn nắm giữ được tình thế, chủ động xoay người tạo vẻ đẹp lượn lờ đi đằng trước. Còn Lương Thần chỉ buồn bực bước theo con yêu tinh này, nhìn dưới chiếc áo y tá của đối phương cứ lắc đi lắc lại mà hắn chỉ muốn đẩy cho đối phương ngã xuống đất để làm một trăm lần.
Diệp Tử Thanh giả bộ rất tài tình, như là người con dâu bình thường cứ dạ dạ vâng vâng đến giải thích với y tá trưởng về việc xin nghỉ phép 4 ngày để đi thăm mẹ chồng tương lai. Lương Thần cảm giác không được thoải mái khi phải chịu những ánh mắt của nữ y tá trưởng và những nữ y tá khác nhìn hắn như là nhìn một động vật lạ.
Phó viện trưởng Khương khi biết tin Lương Thần trả phòng về, ông không dám chậm trễ mà đích thân đến kéo lấy tay của Lương Thần, rất thành khẩn yêu cầu Lương Thần lưu lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Chính vì sự cung kính tiếp đãi của phó viện trưởng Khương đã làm cho y tá trưởng khoa nhi và các nữ y tá khác có cái nhìn hoàn toàn khác, phải thu lại những bình luận rằng hắn không đủ tiêu chuẩn lúc trước, và nhận định rằng đây không phải là một nhân vật bình thường.
Lương Thần lại một lần nữa cáo từ và nhiệt tình bày tỏ sự cảm ơn với phó viện trưởng Khương. Thấy Lương Thần có thái độ cương quyết, phó viện trưởng Khương không khỏi cảm thán nói:
- Không phải là khen anh đâu sếp Lương ạ, những người thanh niên kinh nghiệm như anh hiện nay không có nhiều đâu. Anh đã quyết định đi như thế này thì tôi cũng không níu kéo nữa, nhưng có một việc tôi nhất định phải xin ý kiến của lãnh đạo liên quan, bằng không khi lãnh đạo trách tội thì tôi không thể nào đảm đương nổi ấy.
Ngay sau đó phó viện trưởng Khương liền gọi điện cho viện trưởng Hầu Hải Dương, mà Hầu Hải Dương sau khi nghe được điện thoại lại vội vàng đem tin tức này thông báo cho Cục trưởng cục vệ sinh, và rất nhanh tin tức này đã đến tai của chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp.
Không dễ gì mà được nghỉ mấy ngày mùng 1 tháng 5, gia đình Vương Hiểu Diệp gần như có cuộc sống bình thường của một người phụ nữ. Nhưng với thói quen ở ngoài là chủ tịch thành phố, bà về nhà không thể tránh khỏi có những hành động và ngôn ngữ uy nghiêm của một vị lãnh đạo, chồng và con bà dần dần cũng trở nên có chút sợ hãi, lúc đầu bà cũng có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, nhưng lâu dần bà cũng tập mãi trở thành thói quen.
Nhận được điện thoại của phó chủ tịch thành phố Cảnh - người được phân công quản lý mảng giáo dục, vệ sinh - Vương Hiểu Diệp nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định vẫn nên đích thân đi một chuyến. Vốn chỉ là một tên phó phòng nhỏ bé, dù là lập được đại công cũng không thể nào phải để bà phải đích thân đi tiễn, nhưng bà không thể không nể mặt phó bí thư tỉnh uỷ Lý. Thông tin Lương Thần là bạn học đại học của con gái phó bí thư Lý là do bà thám thính ở Bí thư Đảng ủy công an thành phố. Mặc kệ Lương Thần và con gái phó bí thư Lý là bạn như thế nào, nhưng chỉ cần thấy thái độ coi trọng của phó bí thư Lý là bà đã không thể coi thường được.
Có nên gọi điện cho Trương Anh Kiệt không? Vương Hiểu Diệp cầm chiếc điện thoại ngẫm nghĩ một chút rồi lại đặt xuống. Bà không cần thiết phải làm chút tình cảm ấy, Trương Anh Kiệt không đi thì càng tốt, như vậy càng thể hiện được thái độ khác biệt giữa bà và Trương Anh Kiệt với phó bí thư Lý.
Quan Lộ Trầm Luân Quan Lộ Trầm Luân - Trần Trọng