Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:03:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95: Vật Nhỏ, Anh Rất Nhớ Em
hi nhận được tin nhắn của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch đã tan việc
Trợ lý Tiểu Lưu hôm nay vốn đã hẹn hắn, đến tân gia ngồi một chút, thuận tiện xem mấy cô gái vừa đến tuổi trăng tròn. Nhưng khi hắn nhìn thấy tin nhắn kia, Đàm Dật Trạch phát hiện mình đã bị vật nhỏ đùa giỡn, trong nháy mắt tâm tình xôn xao
Vì thế, sau khi từ chối Tiểu Lưu, Đàm tham mưu trưởng liền lên xe trở về nhà!
Trong lòng vẫn nghĩ đến tin nhắn kia của Cố Niệm Hề: "Đàm tham mưu trưởng, chiều nay tan tầm hỏa tốc về nhà, mở cửa có kinh hỉ!"
Vật nhỏ của hắn, đến tột cùng sẽ cho hắn kinh hỉ gì?
"Vật nhỏ, anh đã trở về, kinh hỉ ở chỗ nào?"
Vừa mới bước một chân vào cửa, Đàm Dật Trạch liền nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc
Vốn từ chỗ làm của hắn đến nhà cần phải đi xe nửa giờ, nhưng hôm nay không đến hai mươi phút hắn đã về đến nhà
Vào nhà, Đàm tham mưu trưởng không quên nhìn đồng hồ trên tay của mình. Nhìn mặt đồng hồ, Đàm tham mưu trưởng cúi đầu cười.
Việc này nếu như là hai năm trước, người khác nói cho hắn biết, hắn có thể vì một cô gái mà xúc động, đảm bảo lúc đó Đàm Dật Trạch sẽ tặng cho người đó một quyền
Mà việc này, phải là chính hắn tự trải qua mới có thể phát hiện mình đã bị lún sâu không lối thoát
"Vật nhỏ, em ở chỗ nào?"
Nhìn xung quanh bốn phía, Đàm Dật Trạch cũng không phát hiện bóng dáng của vật nhỏ đâu. Có thể hay không, cô trốn hắn?
Đóng cửa lại, Đàm Dật Trạch liền bước vào phòng
Sẽ không phải vật nhỏ kia hiện tại thẹn thùng, không biết nên phải đối mặt với hắn như thế nào hay không?
Nghĩ đến cảnh tượng vật nhỏ gương mặt đỏ bừng ở dưới thân của hắn, Đàm Dật Trạch lại cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo. Tiến vào phòng ngủ, Đàm Dật Trạch cũng không phát hiện có ai. Trong phòng ngủ không có, Đàm Dật Trạch lại đi tới phòng tắm, nhìn xem vật nhỏ có núp ở trong đó hay không
Trước sau như một, hắn không tìm thấy Cố Niệm Hề, vốn định đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy chính mình trong gương, Đàm Dật Trạch liền dừng bước
Hắn một thân quân phục xanh biếc, thân hình cao ngất, lớn lên hai chân rất dài. Nhưng trừ bỏ quần áo cùng dáng người, Đàm Dật Trạch cảm giác được mình dường như đang thay đổi!
Con ngươi trước kia lợi hại giống như chim ưng, lúc này thiếu một phần sắc bén
Nhìn chính mình như vậy, Đàm Dật Trạch cũng không cảm thấy quá mức xa lạ
Bởi vì rất lâu, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của mình như vậy từ trong đôi mắt trong suốt của Cố Niệm Hề
Như vậy nhu tình, như vậy chuyên chú, như vậy mà khinh thường tất cả...
Giống như chỉ cần Cố Niệm Hề ở trước mặt hắn, hắn có thể cam tâm tình nguyện vì cô mà cúi đầu, vì cô mà trầm luân...
Mà người cao cao tại thượng như hắn, trước nay chưa từng như vậy
Cố Niệm Hề, xem ra cả đời Đàm Dật Trạch hắn sẽ ngã khụy trên tay của cô!
Nhìn gương mặt của mình trong gương, Đàm Dật Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười. Nụ cười này so với pháo hoa đêm hè nở rộ, còn lóa mắt hơn vài phần. Thời gian giống như vì người đàn ông này mà dừng lại
Nhưng người đàn ông này lại giống như không phát hiện ra được, đẩy cửa phòng tắm lần thứ hai bước ra ngoài
Hắn tìm quanh nhà một vòng, phòng bếp, phòng làm việc, thậm chí là phòng ngủ lúc trước cô bị hắn lừa kết hôn. Đàm Dật Trạch đã tìm khắp, nhưng vẫn không tìm thấy vật nhỏ đâu
Vốn hắn còn muốn tự mình đi ra ngoài tìm cô. Chìa khóa cũng đã sớm ở trong tay hắn
Nhưng hắn lại sợ, hắn vừa bước ra khỏi chỗ này, sẽ đi lướt qua vật nhỏ mà không hề hay biết
Cuối cùng, Đàm Dật Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ đem thân mình cao lớn của mình ngồi xuống ghế sa lon. Im lặng nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách tường, tích tắc tích tắc từng giây trôi qua
Vật nhỏ, em ở chỗ nào?
Nhanh về nhà được không?
Anh, rất nhớ em...
____
Thật ra, lúc Cố Niệm Hề gửi tin nhắn cho Đàm tham mưu trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã có một tầng mây đỏ chồng chất
"Chị Niệm Hề, không phải chị vừa nói, cùng em đi trình Xí Hoa án sao? Rất nhanh tan tầm rồi, còn không mau đi thôi?" Trần Điềm Điềm đi vào phòng làm việc của Cố Niệm Hề, liền nhìn thấy cô đang nhìn di động bất động ngẩn người
Thật ra, liếc mắt một cái, cô liền biết Cố Niệm Hề đang suy nghĩ cái gì
Hai tròng mắt dại ra, thậm chí gương mặt đều đỏ hồng, Trần Điềm Điềm dám đánh cuộc, Cố Niệm Hề hiện tại đang suy nghĩ đến đàn ông
Cũng thật không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào, trong trường hợp này còn muốn nghĩ đến chuyện này đó
Điều này làm cho Trần Điềm Điềm càng chán ghét Cố Niệm Hề hơn
Nhưng vừa nghĩ tới lần trước bán tư liệu của tập đoàn Bác Á được một số tiền, Trần Điềm Điềm lại khẽ động khóe môi, đi vào văn phòng!
Cô thoạt nhìn, giống như trước đây, giống như là đồng nghiệp tốt bụng của Cố Niệm Hề
Chỉ tiếc, Trần Điềm Điềm không biết, kỹ năng biểu diễn này đó của cô ta đã quá hạn
Lúc trước Hoắc Tư Vũ ở trước mặt Cố Niệm Hề giả danh lừa bịp, hiện tại kỹ năng diễn xuất của Trần Điềm Điềm chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi
Trần Điềm Điềm tràn ngập phòng bị, chẳng qua trên mặt vẫn là tươi cười chồng chất
Bị chặt đứt suy nghĩ, Cố Niệm Hề hồi phục tinh thần, nhìn thoáng qua Trần Điềm Điềm ở trước cửa
Khi Trần Điềm Điềm đề cập đến bà từ "Xí Hoa án", Cố Niệm Hề mi tâm khẽ nhíu
Nhưng trong nháy mắt, rất nhanh trên khóe miệng của Cố Niệm Hề có độ cung
Điều này làm cho Trần Điềm Điềm không khỏi cảm thấy hoài nghi, cô vừa mới rồi nhìn lầm rồi
"Điềm Điềm, là cô à! Tôi vừa mới không để ý!" Trong nháy mắt Cố Niệm Hề lại có tia nhu tình
Lời nói của Cố Niệm Hề làm cho Trần Điềm Điềm cực kỳ bất mãn, bởi vì cô cảm nhận Cố Niệm Hề đang cố tình né tránh vấn đề của mình
Cảm giác giống như Cố Niệm Hề đang phòng bị cô
Cố gắng nuốt xuống bất an trong lòng, Trần Điềm Điềm lần thứ hai lên tiếng
"Không có việc gì, nhưng mà chị Niệm Hề đang suy nghĩ cái gì đến xuất thần như vậy, em gọi vài tiếng cũng không có phản ứng gì!"
Vừa nói, Trần Điềm Điềm liền đi nhanh về phía bàn làm việc của Cố Niệm Hề,.một bên thu dọn lại văn kiện một bên tỉ mỉ liếc mắt nhìn nhãn từng văn kiện một
"Không có việc gì, chẳng qua là đang suy nghĩ tối nay về nhà làm cái gì thôi!" Cô căn bản không có lòng dạ gì, nhưng câu nói này của cô lọt vào tai Trần Điềm Điềm, lại làm cô ta thập phần chán ghét
Bởi vì Trần Điềm Điềm nghĩ cô thật là ti tiện, đầu óc lúc nào cũng chỉ nhớ đến đàn ông
Một bên trong lòng chửi bới Cố Niệm Hề, một bên không cam lòng hỏi: "Chị Niệm Hề, Xí Hoa án đâu? Không phải nói chúng ta hôm nay cùng nhau đi nộp sao?"
"Chị Niệm Hề?"
Thấy cô không đáp lại, Trần Điềm Điềm lại xoay đầu nhìn Cố Niệm Hề
"A... Xí Hoa án kia tôi vừa đi nộp rồi!" Sặc mặt vốn có chút cứng ngắc. Nhưng khi nhìn đến tròng mắt có chút lo lắng kia của Trần Điềm Điềm, cô cũng phối hợp mỉm cười
Cố Niệm Hề tin tưởng, giờ phút này mình cười so với hoa tươi còn xinh đẹp hơn, bằng không sao cô có thể nhìn thấy tròng mắt của Trần Điềm Điềm mang theo kinh diễm
"Nhưng chị Niệm Hề buổi sáng không phải nói cùng em đi nộp hay sao? Em chẳng qua chỉ muốn cùng theo chị đến văn phòng xem mặt đại nhân vật mà thôi. Chị Niệm Hề cần gì phải che dấu em như vậy? Chị nếu không thích em, có thể nói thẳng một tiếng, về sau em sẽ không gây phiền toái cho chị!"
Rất nhanh Trần Điềm Điềm khôi phục lại tinh thần
Thì ra, Cố Niệm Hề đã sớm đi nộp Xí Hoa án? Thậm chí ngay cả một tiếng cũng không nói cho cô biết!
Sẽ không phải, cô gái này đã phát hiện ra cái gì chứ?
Suy nghĩ như vậy, làm cho Trần Điềm Điềm kích động không thôi, lại khiến cô càng tức giận
Bởi vì Trần Điềm Điềm cảm thấy được, hiện tại mình giống như một con khỉ bị Cố Niệm Hề đùa giỡn
"Điềm Điềm, cô nói cái gì vậy! Tôi mới vừa chuẩn bị đi ra ngoài nộp văn kiện, đúng lúc lại không tìm thấy cô. Nhưng tổng tài một bên lại thúc giục, nên tôi mới mau chóng đến đó!"
Đối mặt với lời chỉ trích của Trần Điềm Điềm, Cố Niệm Hề một chút giận giữ cũng không có. Cô giống như người ngoài cuộc ngồi nhìn. Với sự diễn xuất vừa rồi của Trần Điềm Điềm, giống như đã sớm dự liệu trước
Ngay cả giải thích, cũng giống như là rất thật lòng thật dạ
Mà Cố Niệm Hề thậm chí còn nhìn Trần Điềm Điềm bằng ánh mắt tha thiết...
Trong nháy mắt, Cố Niệm Hề lại cảm thấy bất ngờ, thì ra cô đã thay đổi rất nhiều
Mà sự thay đổi này của cô, cũng bởi vì Hoắc Tư Vũ...
Nếu không có Hoắc Tư Vũ, chỉ sợ hiện tại Cố Niệm Hề cô vẫn còn có nội tâm trong sáng ngốc nghếch kia. Thậm chí đối mặt với Trần Điềm Điềm như vậy, còn không biết chống đỡ thế nào
Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Niệm Hề còn có chút nên cám ơn Hoắc Tư Vũ. Nếu không phải cô ta bức bách cô, chỉ sợ hiện tại cô vẫn ngu ngốc như trước...
"Chị Niệm Hề... Thực xin lỗi. Em vừa mới nóng nảy! Chị cũng biết, em vừa mới đến công ty... Rất nhiều quy củ, em cũng đều không hiểu, em..."
Nhìn Cố Niệm Hề giải thích rất thật tâm, bất an của Trần Điềm Điềm trong nháy mắt cũng tan vào hư không
"Không có việc gì, tôi cũng không trách cô! Tôi nói rồi, tập đoàn Bác Á thưởng phạt phân minh, cô làm tốt, mọi người sẽ biết. Nhưng... Nếu cô thật sự phạm phải sai lầm không thể tha thứ, Bác tổng của chúng tôi vốn là người không có tình cảm, đến lúc đó xử phạt như thế nào, cũng khó nói!"
Cố Niệm Hề nói lời này, còn đưa tay vỗ nhẹ tay Trần Điềm Điềm đang cầm văn kiện
Không có ý bảo cô ta buông ra, cũng không có ý bảo cô ta làm việc khác. Cô chỉ im lặng mà vỗ nhẹ tay, như là khuyên Trần Điềm Điềm điều gì đó!
Đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho Trần Điềm Điềm
Mà Trần Điềm Điềm bị hành động như vậy của Cố Niệm Hề cũng có chút kinh ngạc
Bởi vì cô ta giống như nghe hiểu được lời nói của Cố Niệm Hề
Nhưng Trần Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng liền nghe thấy lời nói của Cố Niệm Hề
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì, cô về đi. Tôi cũng phải đi rồi"
"Được rồi, chị Niệm Hề em đi trước!"
Tuy rằng muốn tiếp tục đứng ở trong văn phòng này, tuy rằng rất muốn lấy được Xí Hoa án từ tay Cố Niệm Hề lần thứ hai, hoặc là chỉ cần nhìn lướt qua. Nhưng bị Cố Niệm Hề thẳng thắn đuổi khách như vậy, cô căn bản không có cơ hội tiếp tục đứng ở nơi này
Rơi vào đường cùng, Trần Điềm Điềm cũng chỉ còn cách chậm rãi bước ra khỏi văn phòng của Cố Niệm Hề
Mà nhìn bóng dáng rời đi ở cửa, Cố Niệm Hề lại một thoáng ảm đạm
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi
Rất nhiều thủ đoạn trắng trợn như vậy, cô ta không sợ Cố Niệm Hề cô phát hiện ra sao?
Nghĩ đến, Cố Niệm Hề liền đem Xí Hoa án Bác Dạ Triệt đã ký, bỏ vào trong túi xách của mình. Trước khi rời đi văn phòng, cô cũng không quên đem dấu vết hôm nay đã sử dụng trong máy tính xóa sạch
Làm xong việc, Cố Niệm Hề chậm rãi rời đi
Nhưng mà cô vẫn chưa đi ra khỏi cửa thang lầu, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang lặng lẽ bước vào phòng làm việc của cô
Nhanh như vậy đã không nhịn được sao?
Xem ra, cơ hội cuối cùng cô ta cũng không nắm bắt được!
Nhìn bóng dáng người phụ nữ im lặng biến mất sau cánh cửa, Cố Niệm Hề gợi lên đường cong bất đắc dĩ. Trên gương mặt không có chua xót, chỉ có thản nhiên tiếc hận
Trần Điềm Điềm, sau này cô thành như thế nào, chỉ có thể oán chính cô!
Cầm trên tay túi xách, Cố Niệm Hề mau chóng rời đi
Nhưng mà hôm nay cô không trực tiếp đi đến chợ như mọi khi
Mà đi tới cửa hàng quần áo lớn nhất trong thành phố
Bởi vì, trước khi về nhà, cô vẫn phải chuẩn bị một số thứ, một số thứ làm cho Đàm tham mưu trưởng nhà cô nổi lên máu bành trướng
Đi một vòng quanh cửa hàng, bên trong bước đi Cố Niệm Hề có thể cảm giác được gương mặt nhỏ nhắn của mình đỏ lên giống như là mặt trời trên cao
Cầm chắc thứ gì đó trong túi, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại có tia ngượng ngùng. Lần thứ hai giống như con chuột trộm được thóc, vui vẻ đi tiếp
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua thứ gì? Nội y hay là váy ngủ?"
"Tôi muốn nội y tình thú!" Cố Niệm Hề còn nhớ rõ, lúc ấy cô lặng lẽ bước đến bên tai của nhân viên bán hàng nói một câu như vậy
"Kia cô muốn hình thức như thế nào?"
Hình thức?
Cố Niệm Hề còn chưa biết, thứ này cũng phân theo hình thức
Vì thế, lúc ấy cô liền đáp lại nhân viên bán hàng kia một câu: "Đương nhiên là càng nóng bỏng càng tốt!"
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề nhìn thấy tròng mắt của nhân viên bán hàng kia có tia cười âm hiểm
Nếu bình thường, Cố Niệm Hề bị như vậy, nhất định sẽ chạy trối chết
Nhưng hôm nay không như vậy
Hôm nay vừa nghĩ tới Đàm tham mưu trưởng nhà cô đêm hôm qua vất vả vì cô xử lý số liệu, phấn đấu suốt cả buổi tối, Cố Niệm Hề đành cắn răng, bình tĩnh nhìn bộ váy nóng bỏng trên tay nhân viên bán hàng
Phía trước làm bằng voan mỏng, căn bản không có khả năng che dấu thứ gì, tuy rằng khi nhìn thấy thứ này gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại cảm thấy bỏng dát, nhưng dường như cô vẫn chưa cảm thấy hài lòng cho lắm
Khi nghe thấy nhân viên bán hàng nói bộ này có tên "Quân phục dụ hoặc", Cố Niệm Hề mới tự mình bước lên
Bộ đồ này liếc nhìn một cái quả thật rất giống quân phục. Nhưng mà nhìn kỹ, Cố Niệm Hề phát hiện bên trong có điểm khác nhau. Bộ này chẳng qua màu thì giống, nhưng những thứ khác lại hoàn toàn không giống
Còn có cổ áo, tuy rằng là cùng loại, nhưng chẳng qua chỉ có hai nút thắt. Chân váy chữ a bó sát người nhưng lại quá ngắn
Hiện tại chưa mặc lên căn bản không nhìn ra hiệu quả gì. Nhưng nhìn qua phía trước cũng là sóng lớn mãnh liệt, mặt sau là cảnh xuân vô hạn..
Thật không biết, nếu Đàm tham mưu trưởng thấy cô mặc thành như vậy, có nhiều phản ứng hay không!
Hắn, sẽ điên cuồng không?
Bình thương cô chỉ mặc áo ngủ in hình hoạt hình, hắn cũng đã quấn quýt không rời
Thật không biết, nếu cô mặc thành thế này, người đàn ông kia sẽ chống đỡ như thế nào?
Nghĩ đến đây, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề lại có một mảnh đỏ
"Tiểu thư, có muốn mặc thử hay không?" Nhìn thần sắc của Cố Niệm Hề, nhân viên bán hàng cười nói
"Được rồi, lấy cho tôi size ở giữa đi!"
Mặc thử xong, nhìn chính mình trong gương, Cố Niệm Hề thấy được gương mặt của mình không khác gì tôm luộc
Trong gương là một cô gái mặc trên người quân phục xanh biếc, căn bản là che dấu không được những thứ tốt đẹp. Vị trí ở ngực, chỉ cần thoáng di động, có thể nhìn thấy một mảnh phong cảnh mê người, còn có độ dài phía dưới của váy rất ngắn, chỉ cần cô thoáng bước đi, là có thể nhìn thấy phong cảnh phía dưới
Nhìn mình trong gương, Cố Niệm Hề không khỏi ngượng ngùng
Nhưng mà hiệu quả này khiến cô cảm thấy có chút kinh diễm, cũng vô cùng vừa lòng
Hiện tại, cũng chỉ còn lại mặc về cho Đàm tham mưu trưởng nhìn...
Cầm quần áo, sau đó giấu kín trong túi, Cố Niệm Hề lại chuẩn bị đi chợ
Công việc của Đàm tham mưu trưởng gần đây rất bận rộn, cho nên đôi khi phải thức đêm thường xuyên, bất tri bất giác trở nên gầy. Vì thế, Cố Niệm Hề quyết định hôm nay làm gà hầm cho Đàm tham mưu trưởng ăn
Nấu cơm và vân vân, thật ra Cố Niệm Hề cũng không giỏi
Canh gà hay cái gì, lại càng không cần phải nói
Lần trước đến Đàm gia, cô Lưu lấy cho Đàm Dật Trạch một chén canh gà, trong chốc lát Đàm Dật Trạch liền ăn hết, Cố Niệm Hề lúc đó liền biết, Đàm tham mưu trưởng thích uống canh
Bằng không, tại sao bình thường ở nhà, mỗi lần Cố Niệm Hề hầm canh xương, Đàm Dật Trạch đều ăn hết không bỏ sót thứ gì
Vì thế lúc ở Đàm gia, Cố Niệm Hề đã thỉnh giáo không ít bí quyết hầm canh gà
Hôm nay, cô quyết định ra tay!
Mua một con gà, cùng mấy bó cải trắng, Cố Niệm Hề trở về
Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, liền có thể đem về nhà nấu, sau đó, đổi quần áo chờ Đàm tham mưu trưởng trở về!
Lúc Cố Niệm Hề hưng phấn bước ra ngoài, điện thoại trong túi xách liền reo lên
Nhìn điện thoại trên tay, có hiện lên ba chữ lớn, mi tâm Cố Niệm Hề hơi nhíu lại...
____
"Anh Đông Ly"
Lần thứ hai nhìn thấy Sở Đông Ly ở thành phố này, ánh mắt Cố Niệm Hề mang theo sự vui mừng thản nhiên. Trước sau như một, cô ở trước mắt Sở Đông Ly giống như sao sáng, làm cho hắn cảm thấy thư thái, tim đập nhanh
Đặc biệt, giọng nói giống như chim sơn ca, làm tâm tình của hắn không khỏi run lên
"Hề nha đầu!" Thấy bóng dáng quen thuộc hắn khẽ cười
Thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ, làm cho cả thế giới xung quanh giống như ngưng lại một chút
Cũng làm cho tất cả ánh mắt trong quán cà phê, đều không tự giác đem tầm mắt đặt trên người hắn
Như vậy trong nháy mắt, Cố Niệm Hề phát hiện Đàm Dật Trạch cùng Sở Đông Ly cũng có phần tương tự. Bởi vì bọn họ là một vòng nhân duyên luẩn quẩn, trên người bọn họ luôn có vầng sáng thản nhiên tản ra, làm cho bọn họ trở thành tiêu điểm. Còn có, vẻ mặt bọn họ đối với người ngoài đều duy trì đạm mạc, giống như thể thế gian này không có thứ gì có thể liên lụy đến bọn họ
Đương nhiên, Cố Niệm Hề cũng phát hiện được điểm không giống nhau của bọn họ
Chính là trên người Đàm tham mưu trưởng có sự bá đạo
Hắn bá đạo từ đầu đến cuối. Đối với hắn nhận thức chuẩn mực gì đó, hắn sẽ không quan tâm
Tựa như, hắn lúc trước một tay thúc đẩy hôn nhân của hai người. Chỉ cần là hắn thấy đúng, chỉ cần hắn cảm thấy được thuộc loại của hắn, hắn đều làm hết sức
Mà đối với Sở Đông Ly, mặt ngoài luôn nghiêm trang. Chỉ ngẫu nhiên cùng cô ở một chỗ, hắn mới tháo xuống sự phòng bị. Hắn cùng cô thân thiết giống như là anh em vậy
Nhưng cho đến hôm nay, Cố Niệm Hề mới phát hiện, cô vẫn chưa nhìn thấu Sở Đông Ly
Trừ bỏ sự cưng chiều của hắn đối với cô, cô điều gì cũng nhìn không thấu hắn. Mặc kệ hắn lấy biểu tình nào xuất hiện trước mặt cô, cô đều cảm thấy xung quanh hắn có một tầng sương mù. Làm cho cô không thể đến gần!
Nhưng không lâu sau đó, Cố Niệm Hề mới biết được, thì ra thứ vây bên cạnh Sở Đông Ly không phải sương mù. Mà là hắn là một con người có hai gương mặt, hai sắc thái, cho nên cô mới không thể nhìn thấu hắn được
"Anh Đông Ly, có phải hai ngày nay đi công tác hay không?" Cố Niệm Hề đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, khóe miệng vẫn có nụ cười. Cô cùng hắn nhìn qua quan hệ vô cùng thân thiết
Nhưng chỉ có Sở Đông Ly mới biết, hắn oán hận sự thân thiết chết tiệt đó như thế nào
Bởi vì Cố Niệm Hề thân thiết với hắn như vậy, khiến cho hắn lẫn lộn với tình yêu
Cố Niệm Hề luôn xem hắn là anh của cô, cho nên sự thân thiết đó cũng chỉ là anh em mà thôi
"Không phải đi công tác, anh tới nhìn em có được không?" Nghiêm mặt, tầm mắt của Sở Đông Ly lại nhìn về hướng cửa sổ của quán cà phê
Lúc này đúng lúc mặt trời xuống núi
Ánh sáng từ vị trí kia phóng lại, dừng ở trên gọng kính trắng của hắn. Thấu kính được ánh sáng triết xạ tới, vừa lúc đem tầm mắt của hắn che chắn thật tốt
Chẳng lẽ, nha đầu kia hiện tại cũng không hiểu tâm tư của hắn sao?
Nếu không phải vần đây có vài chuyện ràng buộc, chỉ sợ hắn đã sớm đến đây mang cô về
Hắn hôm nay đến đây, cũng không phải là đi công tác
Chẳng qua hắn lấy việc đi công tác làm ngụy trang mà thôi...
"Anh Đông Ly nói gì vậy?" Cố Niệm Hề cười nhẹ nhấp một li cà phê
"Ha hả, cuộc sống gần đây thế nào?" Trước lúc mặt trời lặn xuống, Sở Đông Ly đã sớm đem gương mặt của mình chỉnh trang lại
Lúc này, hắn bình thường cùng Cố Niệm Hề nói chuyện cuộc sống
"Rất tốt" Nói lời này, Cố Niệm Hề lại nhìn về phía mặt trời lặn
Hiện tại, Đàm tham mưu trưởng hẳn là đã trở về rồi!
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề có chút sốt ruột
"Nhìn em gầy đi, có phải gần đây ăn uống không tốt hay không?" Đang lúc Cố Niệm Hề ngắm mặt trời lặn, cô cảm giác được trên mặt mình có cái gì xẹt qua
Quay đầu vừa thấy, vật đó chính là ngón trỏ của Sở Đông Ly...
"Nào có, em gần đây cảm thấy chính mình béo phì! Nói đến em cảm thấy người mình gần đây không còn duyên dáng, mặt giống như bánh bao, giống như là kẻ thù của đàn ông vậy!"
Ánh mắt chợt lóe, Cố Niệm Hề nghiêng đầu, không dấu vết tránh được sự đụng chạm của Sở Đông Ly
Thật ra, Sở Đông Ly chạm cô như vậy cũng không phải ít lần
Còn nhớ rõ lúc trước cô học trung học, mỗi một lần ba mẹ đi ra ngoài làm việc, cô sẽ đều đến nhà Sở Đông Ly xin cơm ăn
Sở Đông Ly lúc đó cũng thường xuyên dùng ngón trỏ cọ cọ chóp mũi cô
Mà cô, thậm chí còn giương nanh múa vuốt nắm lỗ tai của hắn, cho hả giận
Cũng không biết tại sao, Sở Đông Ly chạm mặt cô như vậy, trong đầu cô lại lóe lên hình ảnh của Đàm tham mưu trưởng...
"Có sao? Anh thích mặt bánh bao như vậy!" Thật ra, mặt Cố Niệm Hề không phải là mặt bánh bao mà gương mặt cô nói đúng ra hình trái xoan. Có thể là bởi vì gần đây cô tâm trạng tốt, nên gương mặt thần sắc cũng sáng sủa. Nhưng so với lúc ở thành phố D, vẫn là gầy không ít
Mặc kệ Cố Niệm Hề có biến thành bộ dạng gì đi nữa, Sở Đông Ly cũng cảm thấy mình cực kỳ yêu gương mặt nhỏ nhắn này
Thấy gương mặt trái xoan kia của cô, môi của Sở Đông Ly khẽ nhếch lên
Đang nghĩ đến, lời nói kia là từ miệng hắn truyền ra ngoài...
Nhìn đến cặp mắt đen kinh ngạc của Cố Niệm Hề, Sở Đông Ly phát hiện chính mình vừa rồi thất thất, cũng lỡ lời mà nói ra câu kia
Rồi sau đó, hắn không dấu vết lần thứ hai đem tầm mắt dừng ở phía cửa sổ, ngắm mặt trời lặn
Khóe miệng không ngăn chặn được nụ cười chua sót
Sở Đông Ly hắn từ trước đêm nay làm việc luôn theo nguyên tắc, xử lý công việc cũng bình tĩnh. Chỉ có nha đầu Cố Niệm Hề này làm cho hắn cảm thấy khẩn trương
"Anh Đông Ly chỉ biết trêu ghẹo em! Nói còn như vậy nữa, em sẽ không để ý đến anh!" Nhìn Sở Đông Ly, Cố Niệm Hề cảm thấy có một chút xấu hổ. Nhưng vì không muốn giữa bọn họ tiếp tục duy trì không khí ngượng ngịu, Cố Niệm Hề mới vui đùa nói lại
"Được được, không trêu ghẹo em! Hiện tại đã đến giờ ăn cơm! Hôm nay anh khó mới có thời gian đến đây, Hề nha đầu có phải nên mời anh ăn một bữa hay không?"
Nói lời này, tròng mắt của Sở Đông Ly có một chút gợn sóng
Hắn cảm thấy được, Cố Niệm Hề cố ý né tránh sự thân thiết của hắn, cho nên cô mới xấu hổ nói ra lời kia
Cảm giác như vậy, thật sự không tốt
Bởi vì hắn cảm thấy Cố Niệm Hề đã sớm nhận ra suy nghĩ của hắn, chẳng qua là cô không chịu cho hắn cơ hội nói ra tâm tư trong lòng mà thôi
Nhưng nhìn đến cặp mắt trong suốt của Cố Niệm Hề, Sở Đông Ly lại cảm thấy đa nghi chính suy nghĩ của mình
Dù sao, Cố Niệm Hề từ nhỏ đã lớn lên cùng với hắn
Tính cách của cô như thế nào, Sở Đông Ly hắn chẳng lẽ không rõ hay sao?
"Ăn cơm?"
Cố Niệm Hề có chút ngạc nhiên, bởi vì cô nhớ hôm nay đã nhắn tin cho Đàm tham mưu trưởng, trong túi xách cũng có quần áo muốn mặc cho Đàm tham mưu trưởng xem
Chắc chắn hiện tại Đàm Dật Trạch đã ngây ngốc ngồi ở nhà
"Làm saio vậy? Hề nha đầu, em đừng nói anh khó mới đến thành phố này một chuyện, ngay cả bữa cơm cũng luyến tiếc không muốn cho người anh này ăn chứ?" Dường như đã nhìn ra sự chần chờ của Cố Niệm Hề, Sở Đông Ly thừa dịp không muốn để cho cô suy nghĩ nhiều, mở miệng nói luôn
Lời nói này, Sở Đông Ly vẫn duy trì nụ cười như trước, như là đang đùa giỡn với Cố Niệm Hề
Nhưng chỉ có hắn mới biết được, thời điểm hắn nói ra lời này có bao nhiêu lo lắng. Hắn sợ hắn chưa kịp nói ra, Hề nha đầu đã cự tuyệt hắn
Ngón tay của hắn đặt trên mặt bàn cũng dẫn dẫn thu lại, các đốt ngón tay rõ ràng phát ra tiếng vang rất nhỏ, im lặng chờ đợi câu trả lời của Cố Niệm Hề
Mà Cố Niệm Hề giờ phút này chỉ nghĩ đến Đàm Dật Trạch đang ở nhà, có chút ngây ngốc không phản ứng gì
"Hề nha đầu, sẽ không phải là em thật sự luyến tiếc chứ?" Thấy Cố Niệm Hề chậm chạp không mở miệng, Sở Đông Ly lại hỏi
Hiện tại lòng bàn tay hắn đã sớm chảy mồ hôi. Bởi vì, chờ đợi đáp án của cô, mà lo lắng đến chảy mồ hôi...
"Anh Đông Ly nói đùa sao, anh khó mới đến được thành phố này một chuyến, còn đến thăm Niệm Hề. Niệm Hề vui mừng còn không kịp, làm sao có thể luyến tiếc một bữa cơm không cho anh Đông Ly ăn đây?" Lần thứ hai nghe được giọng nói Sở Đông Ly, Cố Niệm Hề cũng hồi phục tinh thần
"Tốt lắm, đây chính là anh nói, anh cũng không ép em. Bữa cơm hôm nay, xem như là em nguyện ý!" Thật ra, Sở Đông Ly hắn chưa có sơn hào hải vị nào mà chưa nếm qua
Nhưng hắn ở trước mặt Cố Niệm Hề lại biểu hiện một mặt mong đón như vậy. Đơn giản bởi vì muốn tránh thủ ở cùng một chỗ với Cố Niệm Hề mà thôi
Hơn nữa, lúc đến bên này hắn còn có mục đích!
"Đó là đương nhiên! Nhưng mà anh Đông Ly, Dật Trạch đang ở nhà. Em nói tối hôm nay sẽ nấu cơm cho anh ấy, phỏng chừng lúc này đã ở nhà. Nếu không, tối hôm nay anh Đông Ly đến nhà của em ăn cơm đi!"
Nhìn trời đã sắp tối, Cố Niệm Hề mở miệng
Tầm mắt có chút hơi trốn tránh
"Kia... Được rồi. Chúng ta đến nhà em!"
Hắn vẫn cười như gió xuân
Ánh đèn vừa lúc chiếu xuống thấu kính của hắn, vừa lúc che được tia mất mác trong đôi mắt của hắn
Mặc dù có chút không cam nguyện, nhưng Sở Đông Ly lại rất sỡ hãi rời xa Cố Niệm Hề. Mặc dù tình huống hiện tại có chút tạm được, nhưng hắn vẫn không thể không phục tùng
Bởi vì lần này đến đây, hắn phát hiện Hề nha đầu đối với người đàn ông kia ngày càng quan tâm
Thậm chí, Sở Đông Ly còn thấy ánh mắt tràn ngập hạnh phúc khi cô nhắc đến Đàm Dật Trạch
"Thật tốt quá... Em biết anh Đông Ly thương em nhất, hôm nay anh đến nhà em ăn, nhà ăn cũng tiết kiệm được khoản tiền đây!" Nhìn đầu hắn cúi xuống, tròng mắt Cố Niệm Hề thoáng hiện một tia kinh ngạc
Nhưng rất nhanh, tiếng cười như chuông bạc của cô lại phát ra
Mà khóe miệng của Sở Đông Ly cũng nhịn không được mà cười thật lớn
Này, chính là Hề nha đầu
Mặc kệ hắn có tâm sự gì, cô cũng đều dễ dàng làm cho hắn cười
"Em nha đầu hư hỏng, nếu sớm biết em mưu ma chước quỷ như vậy, anh sẽ không đáp ứng!"
"Có thể làm sao bây giờ đây? Sở bí thư đã đáp ứng yêu cầu của Cố Niệm Hề, bây giờ không thể đổi ý!"
Dọc đường đi, bọn họ vẫn giống như trước trêu ghẹo đối phương
Từ trên taxi xuống, Sở Đông Ly thấy Cố Niệm Hề xách theo vài thứ
Hắn theo thói quen, đưa tay xách đồ hộ cô
"Em mua cái gì vậy?"
Cầm lấy vài thứ từ trên tay Cố Niệm Hề, Sở Đông Ly hỏi
Chẳng qua hỏi như vậy, cũng là một thủ đoạn để hắn che dấu tình cảm của mình. Phương thức này có thể cho hắn biết cuộc sống bình thường của Cố Niệm Hề, càng có thể rời đi lực chú ý của cô đối với người đàn ông kia
"Chỉ là một con gà và một chút cải trắng. Đêm nay, em chuẩn bị hầm canh gà, anh Đông Ly xem như hôm nay anh có lộc ăn"
"Là vậy sao? Hai người bình thưởng chỉ ăn đơm giản như vậy?" Sở Đông Ly không quên, trước kia lúc cô đến nhà hắn ăn cơm, nếu trên bàn cơm không có món cô thích, cô sẽ nhất định không thèm ăn
"Có đôi khi sẽ mua hạt dẻ, hoặc là vài thứ khác. Anh Đông Ly anh cũng biết em không nấu ăn giỏi cho lắm, chớ nói đến canh gà và vài thứ. Nếu không phải gần đây nhìn thấy Dật Trạch gầy đi rất nhiều, em cũng sẽ không học nấu canh gà!" Cô vui vẻ nói ra những lời này
Cái loại cảm giác này, làm cho Sở Đông Ly không hình dung được. Rõ ràng là cô đang cười, nhưng hắn lại cảm giác được cô đang cầm dao nhọn đâm vào tim hắn
"..."Nghe cô lói lời này, Sở Đông Ly chỉ biết trầm mặc
Đi đến trước cửa nhà, Cố Niệm Hề vừa định đưa tay mở cửa, liền có một sức lực khác hung hăng đem cửa mở ra
Cố Niệm Hề còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc:
"Vật nhỏ, sao trễ như vậy mới trở về?"
Hỏi ra câu kia, giọng nói của Đàm Dật Trạch giống như là không giống hắn
Mà khi Cố Niệm Hề gửi thấy mùi thơm quen thuộc, khóe miệng của cô lại nhếch lên cao. Nhịn không được lặng lẽ cọ cọ vào ngực của hắn. Thật ra chỉ là một ngày không thấy, cô đã bắt đầu nhớ hắn
Hắn vội vã như vậy, cô vừa vào cửa đã bị hắn ôm lấy, nói như vậy có phải là hắn nhớ cô như cô nhớ hắn hay không?
Nghĩ vậy một chút, khóe mắt của Cố Niệm Hề cũng cảm thấy cay cay
Mà nhìn hai người này không coi ai ra gì mà đứng ôm nhau, Sở Đông Ly cảm thấy mình bị biến thành người trong suốt, rốt cuộc cũng mở miệng:
"Đàm tham mưu trưởng, nhiều ngày không thấy, gần đây thế nào?"
Đàm Dật Trạch nghe thấy được nam âm xa lạ, lúc này híp lại hai mắt quay lại nhìn về phía giọng nói phát ra
Khi hắn phát hiện, người đàn ông kia là Sở Đông Ly, cặp mắt đen vốn híp lại lúc này đã phai nhạt
Cố Niệm Hề ngẩng đầu, vừa lúc phát hiện đột biến
Trong nháy mắt, từng hành động hiện giờ, đang theo sinh mệnh của cô trôi qua
Cô vươn tay, ý muốn cầm đồ. Nhưng cô còn chưa kịp nâng tay, bên hông đã bị một bàn tay kéo lại
"Sở bí thứ, đã lâu không gặp. Không biết hôm nay đến đây có việc gì?" Một khắc kia, Đàm Dật Trạch khôi phục lại vẻ ngoài xa cách. Nhìn Sở Đông Ly, hắn cảm thấy được giữa ba bọn họ lại có một vòng luẩn quẩn nổi lên
"Hôm nay khó được tới đây, Hề nha đầu thịnh tình mời tôi đến nhà dùng cơm, cho nên tôi mới đi theo tới. Đàm tham mưu trưởng xem, chúng ta còn mang theo đồ ăn trở về!"
Nói xong, Sở đông Ly còn không quên quơ quơ túi thức ăn lên trước mặt Đàm Dật Trạch
Không biết có phải là Cố Niệm Hề cô đa nghi hay không, mà cô cảm thấy được Sở Đông Ly đang cố tình khoe ra
____
Gào khóc, khi nào Cố Niệm Hề mới mặc được bộ quân phục dụ hoặc đây
Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận - Luật Nhi Loại Biệt Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận