A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 155: Người Đàn Ông Đó Là Tham Mưu Trưởng ​
an đêm, vừa mới kết thúc lễ kỷ niệm kết hôn. Về đến nhà Trần Đại Bảo liền một mình ngồi ở phòng khách. Buồn bức mở TV nên xem, trên TV đang phát tin tức về sự tích vinh quang của tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước
Trần Đại Bảo vốn đối với chuyên mục quân sự không mấy quan tâm. Nhưng khi trên TV chiếu lên một gương mặt quen thuộc, hắn mới hoảng hồn
Hình ảnh người đàn ông trước mặt đứng dưới hồng kỳ, đối với hồng kỳ chào nghiêm theo nghi thức quân đội. Một thân quân phục xanh biếc, càng đem dáng hình người đàn ông kia trở lên cao ngất. Ngũ quan thâm thúy giống như điêu khắc, xinh đẹp có chút không thực, so với mỹ nam đi ra từ thẩm mỹ viện Hàn Quốc còn có phần tuấn tú hơn
Mà điều khiến Trần Đại Bảo khiếp sợ cũng không phải gương mặt tuấn tú của người đàn ông này
Mà chính là cái vị được gọi là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước kia, hôm nay đã đến dự lễ kỷ niệm kết hôn của bọn họ
Trách không được, lúc ấy lần đầu tiên thấy mặt hắn, Trần Đại Bảo đã cảm thấy người này có chút quen thuộc
Thì ra, người đàn ông đó lại chính là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước___ Đàm Dật Trạch!
Chết tiệt, hắn thật không ngờ
Hơn nữa thật ra gần đây hắn có nghe qua, Đàm Dật Trạch này đã cưới một thiên kim thị trưởng
Mà người này, chính là cô gái tối nay Đàm Dật Trạch gọi là "Lão bà" kia!
Nói cách khác, Trần Đại Bảo hắn hôm nay đùa giỡn một người chính là thiên kim thị trưởng! Trách không được, hắn lại cảm thấy sợ ánh mắt của cô gái đó
Tại sao hắn lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?
Nếu dính dáng đến đại nhân vật này, vật siêu thị nhỏ của hắn kia chẳng phải...
Nghĩ vậy, Trần Đại Bảo rống lớn: "Tiện nhân, cô tới đây cho tôi!"
"Hôm nay rốt cuộc là ăn phải hỏa dược gì? Anh Đại Bảo!" Nói lời này, Trương Tiểu Cầm vẫn chậm rãi từ trong phòng tắm bước ra. Trên người cô mặc một vộ ngủ rộng thùng thình, không quá khó để có thể thấy được phong cảnh phía sau lớp quần áo kia
Thật ra, Trương Tiểu Cầm cũng chính là dựa vào chỗ này, mới có thể gả cho người đàn ông Trần Đại Bảo hiện tại. Hơn nữa, vì để ình vĩnh viễn được ở lại trong Trần gia, cô cơ hồ mỗi đêm đều phải hầu hạ Trần Đại Bảo này. Cô tự nhận muốn bắt được tâm của một người đàn ông, phải nắm chắc được tính của hắn. Cho nên sau khi gả cho Trần Đại Bảo, mỗi buổi tối Trương Tiểu Cầm đều chuẩn bị một bộ quần áo, để bảo trì sự mới mẻ trong quan hệ vợ chồng hai người!
Chậm dãi đi đến bên cạnh người đàn ông đang phát hỏa, Trương Tiểu Cầm cũng không nóng nảy. Đặc điểm lớn nhất của Trần Đại Bảo này chính là háo sắc, mặc kệ hắn có tức giận bao nhiêu, vừa nhìn thấy thân thể nóng bỏng, hắn sẽ tự giác tiêu tan. Trước kia, dường như mỗi lần đều như vậy
Cho nên Trương Tiểu Cầm cũng tin tưởng vững chắc, lúc này đây cô sẽ thành công
"Còn không mau bước lại đây!" Trần Đại Bảo dường như không để ý đến một thân nóng bỏng của Trương Tiểu Cầm, hắn lớn tiếng rít gào
"Rốt cuộc làm sao vậy, anh Đại Bảo! Người ta không phải đã tới rồi sao?"
Nói lời này, Trương Tiểu Cầm dường như còn sợ mình không đủ hấp dẫn để người đàn ông kia chú ý. Lúc này còn đi qua một vòng sau hắn, rồi mới ngồi xuống
Mà tay Trương Tiểu Cầm giờ phút này cũng tự giác đặt nên eo của người đàn ông này, sau đó lại chậm rãi bò xuống phía dưới...
Cô đại khái không quên, người đàn ông này thích nhất như vậy! Mặc kệ hắn có bao nhiêu tức giận, dưới tình huống thế này cũng biến mất không bóng dáng
Tay của Trương Tiểu Cầm đặt hoàn toàn trên bộ vị đặc thù của đàn ông, Trần Đại Bảo lúc này liền cực lực nắm bộ tóc quăn của cô, hung hăng túm về phía sau
Da đầu truyền đến một trận tê rân, làm cho Trương Tiểu Cầm phải nhăn mày thành một đoạn
"Anh Đại Bảo, anh làm cái gì vậy?"
"Làm cái gì? Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng! Tiện nhân!" Nói lời này, Trần Đại Bảo lại càng ra tăng sức lực kéo tóc cô hơn, kéo Trương Tiểu Cầm về hướng bàn trà
Bởi vì cả người bị ngã lên bàn trà, cho nên hiện tại cô cảm thấy vô cùng đau đớn
"Em nhớ rõ hôm nay mình không làm sai chuyện gì!"
"Không làm sai sao? Tiện nhân này cô vẫn còn cứng rắn cãi! Cô nói cô gái kia là bạn học trung học của cô, chẳng lẽ không biết đó là thiên kim thị trưởng?" Nói lời này,.Trần Đại Bảo đã hung hăng đá vào bên eo Trương Tiểu Cầm
"..." Trương Tiểu Cầm còn thật không nghĩ đến, Trần Đại Bảo nhanh như vậy đã biết thân phận của Cố Niệm Hề kia
Nhưng điều này Trương Tiểu Cầm thật sự cũng không cảm thấy sợ: "Về điều này em đương nhiên biết, chẳng qua anh không cần lo lắng! Cố Niệm Hề là người như thế nào, em đương nhiên rõ ràng, cô ta chắc chắn sẽ không trả thù chúng ta đâu!"
Vốn định khuyên nhủ Trần Đại Bảo như vậy, nhưng không nghĩ sau lời nói của mình Trương Tiểu Cầm lại hứng trọn một cái tát vang dội trên mặt
"Tiện nhân! Nếu như cô sớm nói ra chuyện này cho tôi biết, thì tôi cũng không nháo đến mức này! Tiền đồ của tôi cũng sẽ không bị hủy!"
"Anh Đại Bảo, anh yên tâm, Niệm Hề cô ta thật sự sẽ không làm loại chuyện kia. Điểm này em có thể cam đoan!" Tuy rằng trên mặt cô bị Trần Đại Bảo tát đến đau đớn. Nhưng Trương Tiểu Cầm biết, chuyện này là cô không đúng cho nên cô cũng không dám già mồm! Hai tay che bên má bị đánh, Trương Tiểu Câm chay nhanh túm lấy ống quần của Trần Đại Bảo
"Chẳng lẽ cô cho là chúng ta chỉ đắc tội với một mình cô ấy thôi sao?"
"Ân?"
Bị Trần Đại Bảo hỏi một câu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Câm không biết đáp thế nào mới phải
Ngẩng đầu, lúc này Trương Tiểu Cầm mới chú ý đến, ánh mắt của Trần Đại Bảo đang dừng trên màn hình TV
Hắn, nhìn cái gì ở đó?
Theo tầm mắt của Trần Đại Bảo, Trương Tiểu Cầm cũng mau chóng nhìn theo
Mà khi nhìn thấy, Trương Tiểu Cầm lại cảm thấy sợ hãi
Này trong thời gian ngắn cô cũng hiểu được, tại sao Trần Đại Bảo lại tức giận như vậy!
Sau màn hình TV, là một người đàn ông đang đứng dưới hồng kỳ chào nghiêm theo nghi thức quân đội, phóng viên nói đây là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước. Người này không phải là người đàn ông mà vừa mới cố tình đẩy cô ngã thì là ai?
Tham mưu trưởng...
Đàm tham mưu trưởng...
Vốn tưởng rằng, Cố Niệm Hề nghèo túng trở lại thành phố D, là bởi vì sống không tốt
Nhưng không nghĩ rằng, chồng của cô lại là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất đất nước
Mà Trương Tiểu Cầm lúc này lại càng cảm thấy kinh sợ hơn, hôm nay cô đã đẩy Cố Niệm Hề vào thế khó xử! Như vậy cô có thể yên ổn mà sống hay không?
Trách không được, người đàn ông kia lại chẳng hề kiêng nể ai, nói sẽ đòi lại toàn bộ ủy khuất cho cô gái của hắn!
Ý nghĩa này có phải là, Trần gia bọn họ chỉ là cái đinh trong mắt người đàn ông kia hay không
Nghĩ vậy, cả người Trương Tiểu Cầm lại cảm thấy rét lạnh!
Cô thật vất vả, bỏ hết tuổi thanh xuân của mình mới gả cho Trần Đại Bảo, mới hưởng thụ cuộc sống bề trên một thời gian ngắn. Chẳng lẽ, cuộc sống như thế trong chốc lát liền tiêu tan sao?
"Cô biết không? Người đàn ông này là một sĩ quan cũng không phải trọng điểm, cô có biết ba của hắn là ai không? Là Đàm Kiến Thiên! Là tổng tài của tập đoàn Minh Lãng đứng nhất nhì trong nước! Cô cho rằng siêu thị nhà chúng ta so với bọn họ lớn lắm sao? Tôi thật sự không biết tại sao mình lại trêu chọc phải nhân vật lớn như vậy đây!" Trần Đại Bảo nói xong, lại hung hăng túm tóc của Trương Tiểu Cầm kéo xuống bàn trà
"Anh Đại Bảo, em thật sự biết em sai rồi! Anh hiện tại đánh em như vậy, cũng không giải quyết được việc gì. Chờ ngày mai em đến nhà Niệm Hề xin lỗi, anh xem có được không?
Mỗi một cái túm tóc của Trần Đại Bảo giống như là dùng hết sức lực. Nếu hiện tại cô không mau cầu xin tha thứ, Trương Tiểu Cầm cảm giác được mình sẽ chết dưới tay Trần Đại Bảo mất
"Được, đây chính là cô nói. Cô nếu ngày mai không thể xin lỗi thật tốt, trở về xem tôi trừng trị cô như thế nào!"
Nói xong câu kia, Trần Đại Bảo lại cầm áo khoác tây trang trên sa lon, nổi giận đùng đùng rời đi
Để lại Trương Tiểu Cầm còn đang ngây ngốc nhìn tư thế hiên ngang của người đàn ông nào đó trên TV
____
"Mẹ, lão công con đâu!" Sáng sớm, Cố Niệm Hề rời giường liền không nhìn thấy bóng dáng Đàm tham mưu trưởng nhà mình đâu, trong lòng liền có một chút mất mác
"Sáng sớm, đã gọi thân mật như vậy, cũng không e lệ ai a!" Ân Thư Kỳ ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng khóe miệng vẫn có độ cung linh hoạt, càng xem cảnh vợ chồng son này ở chung một chỗ, bà càng cảm thấy vừa lòng
Lúc trước bà con lo lắng đứa nhỏ Đàm Dật Trạch kia cường thế rất lớn, Cố Niệm Hề gả cho hắn chắc chắn sẽ bị ủy khuất. Nhìn nhìn bộ dạng hiện tại của họ, bà càng yên tâm không ít
Bị Ân Thư Kỳ nói như vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề liền đỏ bừng lên. Nhưng vẫn không thể khắc chế tưởng niệm, trong lúc đem đầu nhỏ của mình cúi xuống ánh mắt vẫn không quên tìm kiếm xung quanh
Thấy bộ dáng vội vàng xao động của Cố Niệm Hề, Ân Thư Kỳ liền mở miệng
"Con đêm qua không phải nói với lão công của con là muốn ăn sủi cảo của Lưu đại bá ở dưới góc đường sao, sáng sớm nó đã đi mua cho con rồi?"
"A chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, không nghĩ tới anh ấy cũng tưởng thật!"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng Cố Niệm Hề vẫn có độ cung hạnh phúc
Trên thế giới này, có một người toàn tâm toàn ý quan tâm đến cô, cô còn có điều gì nuối tiếc nữa?
"Con ăn bánh mỳ trước cho đỡ đói bụng đi, bánh sủi cảo lát nữa để ăn với cơm!" Nói xong, Ân Thư Kỳ liền đưa cho Cố Niệm Hề một cái bánh mỳ
"Sao lại không ăn?" Khi Ân Thư Kỳ đưa bánh mỳ cho Cố Niệm Hề, liền phát hiện cô ngay cả một miếng cũng không cắn xuống
"Con nhớ lão công thích ăn thứ này nhất, con để lại cho anh ấy!"
Thấy Ân Thư Kỳ nhìn như vậy, Cố Niệm Hề liền ngại ngùng cúi đầu
"Đúng là vợ chồng son! Cố thị trưởng, chúng ta đều trở thành người vô hình rồi!" Thấy vợ chồng son nồng tình mật ý, ngay cả Ân Thư Kỳ cũng nhịn không được lần thứ hai trêu ghẹo
"Không có việc gì, Ân đồng chí tôi thay mặt đại biểu trung ương đảng, đối với bà đưa lên bánh mỳ, tỏ vẻ thân thiết an ủi!" Ngồi bên cạnh, Cố thị trưởng liền đưa bánh mỳ lên trước mặt Ân Thư Kỳ
"Thôi đi Cố thị trưởng, đừng cho rằng tôi không biết ông không thích nhất là ăn bánh mỳ. Đừng có mà viện cớ này nọ, mau chóng ăn hết bánh mỳ đi" Nói lời này, Ân Thư Kỳ nhanh chóng đưa bánh mỳ đến trước mặt Cố thị trưởng
Thật ra, Cố thị trưởng thích ăn cháo loãng mỗi bữa sáng. Nhưng vì suy nghĩ đến thân thể khỏe mạnh, Ân Thư Kỳ liền bắt Cố thị trưởng ăn thêm một cái bánh mỳ, quả thực so với giết ông còn thống khổ hơn.
"..." Trừng mắt nhìn bánh mỳ trước mặt, đôi mắt Cố thị trưởng chợt lóe
Nghe nói, con rể rất thích ăn bánh mỳ
Này, rất tốt!
"Leng keng!" Ngay tại lúc Cố Ấn Mẫn còn đang tính toán, thì ngoài cửa đã có tiếng chuông vang lên
"Hề Nhi, mau đi mở cửa đi. Chắc là Dật Trạch trở về đó!" Cố Ấn Mẫn nói
Đàm Dật Trạch muốn con gái của Cố Ấn Mẫn ông có phải cũng nên qua một cửa của ông? Mà bước đầu chính là cái bánh mỳ này!
"Dạ!"
Không cần Cố Ấn Mẫn nói, Cố Niệm Hề cũng sẽ là người đầu tiên ra mở cửa
Chính là có điều cô không rõ, hôm nay ba tại sao lại nhiệt tình với Đàm tham mưu trưởng như vậy! Bởi vì cô không biết, ba của cô đang định dùng hắn ăn hết phần bánh mỳ của mình
"Đến đây! Lão công..." Đẩy cửa, Cố Niệm Hề mới phát hiện, người đứng bên ngoài cửa lúc này không phải là Đàm tham mưu trưởng của cô!
Mà là Trương Tiểu Cầm!
Chẳng qua, hôm nay phong cách của Trương Tiểu Cầm cũng thật khác lạ
Mới sáng sớm, ngay cả mặt trời còn chưa lên, thế nhưng cô ta lại đeo một cặp kính đen
"Tiểu Cầm, có chuyện gì?" Cố Niệm Hề đứng ở trước cửa, ý không muốn để cho cô ta vào
Cố Niệm Hề biết, đối với giao tình của mình và Trương Tiểu Cầm cũng không thân đến mức để cho vào nhà ngồi nói chuyện
"Niệm Hề, mình hôm nay tới đây là muốn giải thích với cậu về chuyện tối hôm qua! Mình biết, đều là mình bị lòng tự trọng quấy phá! Nếu không phải mình luôn muốn thắng cậu, cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy. Niệm Hề, đều là mình không tốt, đều là lỗi của mình, cậu nếu muốn trả thù mình, thì xin cậu cứ nhằm vào một mình mình thôi!"
Nói lời này, Trương Tiểu Cầm lại cúi đầu
"Được rồi, cậu có thể trở về!" Sắc mặt của Cố Niệm Hề vô cùng lạnh lùng, nói xong câu đó liền tính xoay người định đi vào
Thật ra, hôm qua Trương Tiểu Cầm bị Đàm tham mưu trưởng quở trách một trận. Lúc về hắn có nói với cô, không nên cũng người như Trương Tiểu Cầm duy trì tình bạn. Mà cô thấy hắn nói cũng đúng
"Niệm Hề, mình đến đây để giải thích, cậu còn không chịu tha lỗi cho mình sao? Cậu nể tình chúng ta học cùng nhau thời trung học, như vậy liền tha thứ ình đi!" Thấy Cố Niệm Hề xoay người, Trương Tiểu Cầm liền vội vàng kéo tay cô lại
Chỉ là tình thế có chút cấp bách, cô thật không ngờ mình lại kéo phải tay bị thương của Cố Niệm Hề
Kéo như vậy, sắc mặt của Cố Niệm Hề liền trở lên tái nhợt
"Tê..."
"Chết tiệt, cô rốt cuộc muốn làm cái gì với lão bà của tôi?" Vừa lúc đó, một thân ảnh cao lớn liền đứng ra chắn trước mặt Cố Niệm Hề, đem tay Trương Tiểu Cầm đẩy ra
Bởi vì hắn quá mức vội vàng, mà đồ ăn hắn cầm trên tay lúc nãy liền vứt ở trên mặt đất
Bánh sủi cảo kia có mùi vị đặc biệt thơm
"Hề Hề, đau lắm phải không. Anh đưa em đến bệnh viện!" Tay của cô còn chưa hoàn toàn khỏi hắn, thậm chí mấy ngày hôm trước đi kiểm tra bác sĩ nói còn chưa được tháo băng. Lúc này bị người khác kéo mạnh như vậy, khẳng định là nứt xương. Bằng không, tại sao trên khuỷu tay của cô lại có máu tươi thấm ra
Đỏ tươi như vậy, giống như là con ngươi của Đàm Dật Trạch hiện tại
"Niệm Hề, mình thật sự không phải cố ý. Mình cũng chỉ muốn cậu thương xót buông tha ình. Đàm tham mưu trưởng, tôi biết tối hôm qua mình có chút quá phận, nhưng quả thật tôi cũng không có ác ý. Van cầu anh..."
Trương Tiểu Cầm thấy tình huống này liền vội vã tiến lên
Nếu không bắt lấy cơ hộ này cầu xin tha thứ, chỉ sợ chuyện này sẽ càng dối hơn. Đến lúc đó muốn làm việc gì đó phỏng chừng cũng khó!
"Cô cùng Hề Hề có quan hệ bạn học gì, hay Hề Hề có tha thứ cho cô hay không tôi không biết. Nhưng tôi biết, thương thế của lão bà tôi! Nếu như Hề Hề xảy ra chuyện gì, thì ngay cả tính mạng của cô cũng đừng giữ lại!" Nói lời này, sắc mặt của Đàm Dật Trạch cực kỳ lạnh lẽo
Lạnh lẽo như vậy, làm cho Cố Niệm Hề trong lòng ngực hắn cũng có chút sợ hãi
Bởi vì, cô chưa quen thuộc với biểu hiện này của hắn
Đàm Dật Trạch như vậy, giống như là muốn đem cả thế giới hủy diệt
Mà hắn nói câu kia, cũng không phải là giả!
Bởi vì nếu như có người làm cho vật nhỏ bị thương, hắn sẽ không tha thứ cho người đó
Nhìn khuỷu tay của cô có máu tươi thấm ra,, lãnh khí của hắn lại tăng thêm một chút
Máu không phải Đàm Dật Trạch chưa thấy qua. Mưa bom bão đạn, Đàm Dật Trạch hắn cũng đã từng trải qua, đôi khi còn bị thương. Nhưng trên người Cố Niệm Hề bị thương hắn lại thấy còn đau hơn là hắn bị thương
Đau như vậy, cũng giống như chọc giận một con sư tử đang ngủ say
Hướng Trương Tiểu Cầm lớn tiếng, Cố Niệm Hề cảm giác được xung quanh người đàn ông này tràn đầy lửa giận
"Đàm tham mưu trưởng..."
Trương Tiểu Cầm đang chuẩn bị giải thích
Nhưng phía sau, vì nghe được tiếng quát của Đàm Dật Trạch, hai người trong nhà cũng đi ra: "Làm sao vậy, vợ chồng son buổi sáng không thể nhỏ tiếng được sao?"
Ân Thư Kỳ vốn tưởng rằng hai người bọn họ sáng sớm cãi nhau. Nhưng khi đi ra ngoài, mới phát hiện ở đây xuất hiện nhiều hơn một người. Mà Cố Niệm Hề còn bị Đàm Dật Trạch gắt gao ôm trong lòng ngực
Quân Hôn Quân Hôn - Luật Nhi Loại Biệt