When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Vật Nhỏ, Chúng Ta Sinh Con Đi
ố Niệm Hề lảo đảo chạy đến cửa, quả nhiên như là mình đoán, người đứng ở cửa chính là Đàm tham mưu trưởng nhà cô
Tuy rằng người đàn ông này không mở miệng nói chuyện, nhưng Cố Niệm Hề rất rõ ràng có thể nhận ra được tâm tình của hắn không mấy tốt
"Lão công, anh đã trở về?"
Cố Niệm Hề không nghĩ nhiều, tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh người hắn
"Ân" Hắn thuận miệng trả lời một câu, liền xoay người bước vào trong nhà
Nhìn Đàm Dật Trạch thần sắc không tốt, Cố Niệm Hề cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, bởi vì cô cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì
Đàm Dật Trạch giống như tiểu tức phụ bước vào phòng ngủ, cô giúp hắn cởi xuống quân trang xanh biếc, sau đó liền kéo lấy tay hắn: "Lão công, chúng ta ăn cơm thôi!"
"Em đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm?" Cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực cặp mắt tràn đầy chờ mong, đôi mắt đen tối của hắn rõ ràng phai nhạt đi rất nhiều
Đặc biệt, khi nghe được câu cô nói mình chưa ăn cơm, cặp mắt của hắn lại hiện lên tia lo lắng
"Ân, cũng không phải là người ta muốn chờ anh trở về hay sao!" Môi mỏng khẽ nhếch ở bên cạnh hắn nỉ non, nhìn qua như bộ dạng làm nũng
Cho dù tâm hắn có lạnh như thế nào, chợp mắt cũng bị cô làm cho ấm
"Sẽ không phải là lão công đã ăn no rồi chứ?" Nhìn thần sắc của người đàn ông rõ ràng đã cải thiện rất nhiều, Cố Niệm Hề nhanh chóng bổ sung một câu
"Còn chưa ăn" Nhìn vật nhỏ tức giận trong lòng ngực, Đàm Dật Trạch cảm giác lửa giận trong lòng mình cũng nhanh chóng bị dập tắt
Xem ra, vật nhỏ trời sinh đã là khắc tinh của Đàm Dật Trạch hắn!
Nói ba xạo vài câu liền có thể làm cho hắn bại trận
"Kia vậy nhanh đi, hôm nay em mua cho anh xương sườn, nhìn anh mấy ngày hôm nay gầy như vậy, hẳn là phải bồi bổ mới đúng!" Cố Niệm Hề nhìn khóe miệng của hắn có nụ cười, liền an tâm bắt đầu bưng thức ăn lên
Hắn thấy cô vội vàng đi ra ngoài, Đàm Dật Trạch phát hiện Cố Niệm Hề trong thế giới của hắn, làm cho hắn ngay cả tức giận cũng không có sức...
Mà hắn cũng dần dần ý thức được, hôn nhân của hắn đối với Cố Niệm Hề quả nhiên là một sự đúng đắn
Thấy Cố Niệm Hề bộ dáng đáng yêu, hắn liền muốn đem cô độc chiếm
Xem biểu tình bi thương của cô, hắn lại bắt đầu cảm thấy đau lòng
Nhìn Cố Niệm Hề có người theo đuổi, tâm của hắn lại trở nên hoảng loạn. Thậm chí, ngay cả kế hoạch hắn vốn vạch ra cũng bị quấy nhiễu. Khiến cho hắn một mình âm thầm đến sân thể dục chạy hơn mười vòng
Đúng vậy, Đàm Dật Trạch cũng không phủ nhận, cảnh tượng xế chiều Mộ Dương đưa Cố Niệm Hề về nhà, hắn thấy được. Thậm chí, hắn cũng thấy trong mắt Mộ Dương có sự tham luyến không nên có
Cố Niệm Hề căn bản không xuất hiện nhiều trước mặt Mộ Dương, tại sao Mộ Dương lại động tâm đối với cô?
Xem ra vật nhỏ của hắn càng ngày càng thu hút ánh mắt của người khác. Ngay cả Mộ Dương thanh cao như vậy, thậm chí là một người đàn ông thập phần xa cách, thế như lại chủ động đối tốt với cô, thậm chí còn đưa cô đi chợ, chỗ đó là chỗ hắn ghét nhất?
Này thật sự rất kỳ cục
Đàm Dật Trạch thật sự rất muốn giống như ôm tâm tình xem cuộc vui
Nhưng không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn đối với vật nhỏ đã không còn lãnh mạc như lúc trước
Hắn hôm nay, đã nghĩ muốn gắt gao buộc cô bên cạnh mình, mặc kệ là dùng phương pháp gì
Chính là, hắn không xác định cô có ý tưởng như hắn không...
"Lão công, anh còn không mau lại đây, đứng ở đó làm cái gì, đồ ăn sắp nguội rồi!" Cách đó không xa, giọng nói ngọt ngào của cô lại truyền đến. Làm cho hắn đang thất thần không tự giác đi đến phía cô
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần, khóe miệng của Cố Niệm Hề lại hiện ra nụ cười
Xem ra, vừa mới rồi cô ra sức, cuối cùng cũng làm cho người đàn ông này tâm tình tốt lên
Nhưng tiếng bước chân của hắn cũng không như Cố Niệm Hề nghĩ
Khi cô còn chưa hồi phục tinh thần, đã cảm thấy mình bị hắn ôm vào trong lòng ngực
"Lão công, em thật sự sẽ không ghét bỏ anh!" Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề lại bổ sung một câu như thế
Chính là cho dù cô có nói như vậy, sức lực ở tay hắn cũng không có dấu hiệu buông lỏng
Cố Niệm Hề liếc mắt nhìn bàn ăn cơm, bụng đã sớm kêu
Nhưng Cố Niệm Hề thật không ngờ, yên lặng một lúc, Đàm Dật Trạch lại nói với cô một câu
Làm cho đôi mắt xinh đẹp của cô trong nhất thời kinh ngạc mở lớn...
Bởi vì người đàn ông kia nói: "Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi!"
Một khắc kia, Cố Niệm Hề cảm thấy gương mặt nhỏ nhắn của mình giống như bị hỏa thiêu
Chẳng lẽ người đàn ông này ủ rũ cả một buổi tối, chỉ vì muốn nói lời này?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen kia của hắn, câu này cô cũng nuốt xuống
"Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không mang thứ kia nữa!" Hăn đưa tay xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, vô cùng khí phách tuyên bố
Trừ bỏ lần đầu tiên, về sau mỗi lần thân thiết, người đàn ông này đều rất tự giác mang mũ
Đấy là bởi vì, Đàm Dật Trạch cảm thấy Cố Niệm Hề còn nhỏ, ngay cả đến cô còn chưa chăm sóc tốt ình, làm sao có thể chăm sóc đứa nhỏ. Còn chính là hắn đã đáp ứng với Cố thị trưởng, nếu như Đàm Dật Trạch hắn không chứng minh được sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, vậy thì cũng đừng nên có đứa nhỏ! Bằng không, sau này bọn họ ly hôn sẽ có chướng ngại vật
Nhưng lúc này đây, trong ánh mắt của Mộ Dương lại có tình yêu không che dấu, làm cho hắn có linh cảm mãnh liệt
Hắn không muốn bất cứ người nào cướp đi vật nhỏ của hắn, cho dù là Cố thị trưởng muốn mang cô đi cũng không thể!
Vật nhỏ của hắn, chỉ có thể ở bên cạnh Đàm Dật Trạch hắn
Tuổi cô còn nhỏ, không thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì. Đàm Dật Trạch hắn có thể là cây đại thụ để hai mẹ con cô dựa vào. Vì muốn giữ lại vật nhỏ bên người, cho dù trở thành vú em của hai người, Đàm Dật Trạch hắn cũng cảm thấy tình nguyện
Khí phách tuyên bố một câu, Đàm Dật Trạch lại kéo cô vào lòng ngực
Hắn biết cách làm của mình có chút bá đạo, nhưng cũng bởi vì Đàm Dật Trạch hắn muốn ngăn cản mọi chướng ngại vật giữa cô và hắn
Nhưng hắn cảm thấy được, hắn làm như vậy là vì tương lai của bọn họ
Cho nên, vật nhỏ của hắn hẳn là hiểu được mới đúng. Cho dù hiện tại không hiểu, tương lai cô nhất định sẽ hiểu...
Bởi vì Đàm tham mưu trưởng trước bữa ăn nói lời đen tối như vậy, khiến cho Cố Niệm Hề khi ăn cơm cũng cảm thấy xấu hổ
Một đêm nay, Đàm tham mưu trưởng quả thật đúng là nói được thì làm được, không mang mũ phòng bị
Ngay cả cái hộp ở trên tủ đầu giường của bọn họ, cũng bị hắn không thương tiếc ném vào thùng rác
Cố Niệm Hề nhiều lần muốn trốn chạy, nhưng ngại khí lực người đàn ông nào đó quá lớn, phản kháng của cô căn bản không có tác dụng gì
Nếu không thể phản kháng, chi bằng nằm xuống hưởng thụ thật tốt!
Vì thế, đêm nay trong căn nhà nhỏ lại có một mảnh kiều diễm...
Người đàn ông nào đó ăn uống no nê, mới cọ cọ vào người Cố Niệm Hề ngủ thật say
Nhưng mà, mặc dù trong mơ hắn cũng giống như là sợ hãi, vật nhỏ trong lòng ngực bởi vì hắn ngủ say sẽ bị người khác trộm mất. Cho nên hắn mới gắt gao ôm eo cô, dùng đôi chân thon dài ôm cô trong lòng ngực. Bộ dạng này giống như là một con bạch tuộc giương nanh múa vuốt. Bị thân thể phúc hắc bá đạo này ép tới không thở nổi, Cố Niệm Hề muốn trở mình, nhưng nhìn thấy gương mặt của hắn đang ngủ rất say, cô vẫn im lặng dựa vào trong ngực hắn, một đêm ngủ ngon...
Nhưng mà ngày hôm sau, Cố Niệm Hề nhìn đến thần sắc của người đàn ông nào đó vô cùng tốt, một thân quân phục xanh biếc, hiên ngang đứng trước mặt cô, Cố Niệm Hề còn đang xụi lơ nằm trên giường vô cùng thống hận nhìn hắn
Hắn giằng co một đêm, cũng không giống cô, vừa tỉnh đã làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì
Thậm chí so với trước kia còn có tinh lực hơn vài phần?
Mà chính mình, cùng Đàm Dật Trạch vận động giống nhau, đi vào giấc ngủ cùng thời điểm, tại sao cô lại cảm thấy thắt lưng giống như là bị đứt làm đôi?
Có lẽ bởi vì Cố Niệm Hề làm ra biểu hiện quá mức rõ ràng, người đàn ông đứng cách đó không xa, xoay người nói với cô: "Không cần đố kỵ, rèn luyện vài ngày, em cũng có thể có sức khỏe giống như anh!"
"Ai đố kỵ đâu!" Cố Niệm Hề chu đôi môi đỏ mọng, dùng mông nhỏ đối diện với Đàm Dật Trạch tỏ vẻ là cô đang bất mãn
Nhìn cô bày ra bộ dáng như vậy. Hắn tiến đến phía cô ôm cô vào lòng, sau đó ghé ở tai cô nói nhỏ: "Còn khó chịu không?"
"Chán ghét, lão già kia!" Nói thật, bọn họ vẫn chưa từng thử qua cảm giác đến khi mặt trời lên vẫn còn thân mật. Bị Đàm Dật Trạch ôm trong lòng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề cũng dần đỏ lên
"Anh là lão già đáng ghét, em là vật nhỏ của lão già đó. Vậy em phải chán ghét vật nhỏ mới đúng!" Nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Đàm Dật Trạch không tồi. Bằng không, hắn sẽ không có tâm tình cùng cô đấu võ mồm như thế
"Lão già kia, anh thật xấu xa!" Cố Niệm Hề nghĩ nghĩ một chút, sau đó đưa tay nhéo nhéo thắt lưng của hắn
"Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương!" Đây là lời Chu Tử Mặc nói cho hắn biết
"Anh lại tiếp tục ba hoa, không muốn để ý đến anh!" Cố Niệm Hề vặn vẹo thân mình, né tránh bà tay của Đàm Dật Trạch xâm nhập
"Ha hả, được rồi hiện tại tha cho em, chờ buổi tối trở về, xem anh thu phục em thế nào!" Nói xong, hắn lại hung hăng bóp mông nhỏ nhắn của cô, sau đó mang theo tươi cười rời đi
Mà cô gái nằm trên giường, nhìn bóng dáng của hắn rời đi ngày càng xa, trong lòng đột nhiên có chút mất mác
Cùng hắn ở chung, cả ngày vui cười, cô cũng dần dần quên bọn họ khi nào thì bắt đầu kết hôn. Người thông minh như Đàm Dật Trạch không biết có như cô, cảm thấy luống cuống mờ mịt không?"
Anh muốn em sinh đứa nhỏ, có phải là không muốn em rời đi, muốn em mãi không thể tách rời có phải vậy không?
Mặc kệ là thế nào, Đàm Dật Trạch em dường như càng ngày càng thích anh...
Cũng rất hy vọng, có thể cùng anh hạnh phúc đến già!
____
"Yêu, xe của em ghế da thật là xịn, là da thật sao, sờ lên đúng là vừa mềm vừa nhẵn!"
Tô Du Du theo chỉ thị của Lăng nhị gia, chở hắn đến một nhà hàng ăn uống nào đó, khi cô vừa lên xe thì hắn đã đã nói một câu như vậy
Lời nói này nhìn qua chắc chắn hôm nay tâm tình của Lăng nhị gia không tồi
Ngay cả đôi mắt đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, đều mang ý cười giống như trăng khuyết
Chẳng qua động tác của hắn tiếp theo, làm cho Tô Du Du nhất thời đen mặt
Không trực tiếp khởi động xe, Tô Du Du liền hướng tay của Lăng nhị gia đánh tới "Bốp bốp". Tiếng này trong không gian xe chật chội quá mức vang dội
"Buông tay, Lăng nhị gia anh đang mò chân tôi!" Tô Du Du nói lời này cơ hồ đều đang nghiến răng nghiến lợi. Tay khác đang cầm vô lăng lại gắt gao nắm vào thật chặt. Vì quá sức mà làm cho đốt ngón tay trở nên trắng bệch
Tô Du Du cho là chính mình che dấu bất mãn tốt lắm, nhưng không biết động tác kia hầu như là thể hiện rõ ràng cảm xúc của cô lúc này
Mà người đàn ông ngồi ở bên cạnh ghế phụ kia, thật rõ ràng có thể nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, hai mắt đột nhiên híp lại. Sau đó Tô Du Du tiếp tục lái xe, tốc độ cực nhanh, coi người đàn ông bên cạnh không tồn tại cũng như sự việc vừa rồi chưa từng xảy ra
"Yêu, thì ra là chân của Tô bé nhỏ, trách không được sờ lên da thô thịt cứng như vậy!" Hắn mang nụ cười không rõ hàm xúc. Nói lời này lại làm ra dáng vẻ vô cùng lưu manh, làm cho Tô Du Du tức đến nghiến răng nghiến lợi
Mà càng làm cho Tô Du Du muốn bùng nổ chính là, người đàn ông này tuy rằng phỉ báng chân của cô, nhưng tay hắn giờ phút này vẫn còn lưu luyến ở chỗ đó. Khóe miệng còn có nụ cười tà ác, biểu hiện cho hắn không có một chút áy náy nào
"Da thô thịt cứng sao? Tôi sao vừa mới nhớ rõ nghe người nào nói sờ lên vừa mềm vừa nhẵn cơ mà?" Tô Du Du đối với dáng người của mình là vô cùng tự tin. Lúc trước ở thành phố D cô cũng là cô gái được nhiều người hâm mộ, hơn nữa cô từ nhỏ đã ham mê hoạt động thể dục thể thao, cho nên bộ ngực phi thường nảy nở, cho dù không mặc áo lót, cũng có thể bảo trì bộ dáng hoàn mỹ
Cái mông cũng rất vểnh, ít nhất mỗi lần Cố Niệm Hề nhìn thấy cô mặc váy ngủ, đều nói rất gợi cảm. Về phần đôi chân này, chính là chỗ cô hài lòng nhất
Bởi vì hai chân của cô vừa dài lại vừa thẳng. Đó cũng là lý do Tô Du Du rất thích mặc váy ngắn. Có đôi khi trời lạnh như vậy, cô cũng không buông tha
Chẳng qua Lăng nhi gia nói như vậy, sau này cô sẽ không bao giờ mặc váy ngắn trước mặt người đàn ông này
Bằng không dầu mỡ khi nào bị lau hết cũng không rõ
"Vừa mềm vừa nhẵn sao? Kia anh còn muốn sờ xem, rốt cuộc có phải là vừa mềm vừa nhẵn hay không!" Nói xong, tay của hắn lại làm bộ muốn tiến về phía xâu hơn tìm kiếm
Mà khóe miệng cũng có độ cung vô cùng rõ ràng
Lập tức, Tô Du Du hiểu được: Cô lại bị người đàn ông đáng khinh này đùa giỡn!
"Anh dám sờ lão nương, lát nữa lão nương nhất định cho anh biết sự lợi hại!" Cô đẩy tay hắn ra, hung hăng kéo lại vạt váy của mình. Sau đó hướng người bên cạnh rống giận: "Lão hổ không phát uy, anh cho tôi là mèo bệnh sao?"
Nhưng thật rõ ràng, hắn cũng không lâm vào thế bị động
Nhìn Tô Du Du tức giận đến mức muốn xù lông, hắn lại nở nụ cười nhẹ. Ánh mắt lại có tia trêu đùa: "Yêu, lợi hại cái gì? Anh rất muốn nhìn, em chỉ là cọp mẹ, có thể phát uy đến đâu?"
Nói đến đây, tầm mắt của hắn lại dừng ở chỗ trên ngực cô
Bởi vì Lăng nhị gia thân cao hơn một mét tám, ngồi ở trong xe đầu cũng muốn chạm đến trần
Cho nên, vị trí này vừa lúc có thể nhìn được một phong cảnh tốt đẹp
Nhìn thấy phong cảnh mê người như vậy, đôi mắt của hắn ảm đạm đi rất nhiều. Bởi vì trong đầu hắn thoáng hiện, đến mảnh tơ lụa nhẵn nhụi ngày đó
"Sẽ không phải là muốn đem anh cường ngay ở trên xe chứ?" Không biết có phải do hắn khát hay không, mà giờ phút này giọng nói của Lăng nhị gia có chút khàn
Giọng nói kia của hắn, cũng làm cho Tô Du Du ý thức được thứ gì đó
Theo tầm mắt của Lăng nhị gia, Tô Du Du nhìn đến nút thắt trên ngực mình
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên hồng rực, vội vã đưa lưng về phía Lăng nhị gia, sau đó đem cúc áo đóng lại
"Lưu manh, cũng không biết sợ đau mắt!"
Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Tô Du Du cũng không phải là dạng hiền lành gì
Mà về điểm này, Lăng nhị gia cùng cô rất giống nhau
Nghe được tiếng chửi rủa của Tô Du Du, trên mặt của hắn lại mang ý cười xấu xa
Chờ Tô Du Du xoay người lại, gương mặt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng sau đó khóe miệng lại hiện lên độ cung tà ác: "Anh lưu manh? Nhưng đối với Tô nhỏ bé ở trước mặt anh đây vẫn xin phải cúi đầu!"
Xem đi, hắn lại lấy chuyện buổi tối hôm đó "Bị" bá vương cứng rắn ra nói
"Miệng của anh nếu như còn mở miệng một lần nữa, thì chị đây cũng có biện pháp cho vết thương ở miệng anh lở loét!" Tô Du Du hiện tại rất không muốn nhớ lại chuyện buổi tối hôm đó
Cả đời "Anh minh" của cô tất cả đều bị hỏng bét
"Anh không phải đã nói rồi sao? Cọp mẹ cứ việc phóng ngựa lại đây đi!" Nhìn bộ dạng cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi giống như con chuột tranh cãi vô ích, tâm tình của Lăng nhị gia lại trở lên rất tốt
Nói xong lời này, hắn lại thấy cô có bộ dạng giống như mèo hoang phát dục, làm cho hắn cười đến run rẩy cả người
Rồi sau đó, người đàn ông tà ác lợi dụng lúc cô chưa thắt dây an toàn, đem cánh tay dài ôm Tô Du Du kéo vào lòng ngực mình. Làm cho cô cùng hắn song song ngồi thẳng vào ghế phụ
"Chết tiệt, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Bời vì hành động bất thì lình của Lăng nhị gia, làm cho phản ứng của cô có chút quá, khiến cho chính mình bị ngã đau. Nhưng mà điều xấu hổ chính là, quần áo của cô cũng chủ động giúp vui. Thời điểm cô không cẩn thận ghé vào người hắn là lúc, nút áo cũng bị bật ra
Giờ phút này, cảnh đẹp lại trình diễn trước mắt của người đàn ông tà ác nào đó, hơn thế nữa còn bị đè ép dưới lòng ngực hắn
Làm cho người đàn ông giống như hồ ly giảo hoạt kia, hiện tại trong tròng mắt lại mang vẻ hưởng thụ
Quân Hôn Quân Hôn - Luật Nhi Loại Biệt