We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Lão Già Cùng Vật Nhỏ
gày hôm sau, do được ăn uống no đủ, nét mặt của Đàm tham mưu trưởng cũng tỏa sáng. Đôi mắt âm u lo lắng ngày thường, tự nhiên cũng biến mất vô tung. Khóe miệng còn có độ cong chết người
Cho nên, khi Đàm tham mưu trưởng ôm một cô gái nào đó bởi vì hôm qua bị tra tấn đến sống đi chết lại, đôi mắt có chút phù thũng long lanh, đứng trước siêu thị, tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người
Thường ngày Đàm Dật Trạch mặc quân phục cũng vẫn tỏa sáng, càng không cần phải nói giống như hôm nay, hắn lại tỉ mỉ như vậy
Nhìn siêu thị lớn kia có một người đàn ông xuất sắc như vậy, thỉnh thoảng sẽ lại gây chú ý tầm mắt của mọi người. Khiến cho trong lòng Cố Niệm Hề tự nhiên cảm thấy có vị chua
Dựa theo lời của người ta, cái tuổi này của Đàm Dật Trạch, sớm đã phải bán phá giá. Không ngờ thế như vậy, hắn vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt được?
"Vật nhỏ, em đang mắng anh!"
Cố Niệm Hề cảm thấy chính mình che dấu rất tốt. Nhưng người đàn ông bên cạnh, như trước vẫn đoán ra được tâm tư của cô
"Không có!"
"Không có, tại sao luôn nhéo lưng anh?"
Bị người đàn ông kia nhắc như vậy, Cố Niệm Hề nhanh chóng nhìn xuống tay mình
Không có!
Tay của cô không phải vẫn bị hắn nắm sao?
Còn tay kia cũng thật an phận cầm túi xách
Cô thế nào thì nhéo hắn được?
Cố Niệm Hề khó hiểu ngẩng đầu, lại thấy được khóe miệng của hắn mang theo nụ cười đùa dai
"Lão lưu manh, anh lại gạt người ta?" Cố Niệm Hề trừng mắt nhìn hắn, nếu đánh lại hắn, cô đã sớm trở mặt
"Vật nhỏ, đừng nóng giận, sẽ có nhiều nếp nhăn" Nụ cười của hắn, vẫn như gió xuân
Làm cho không ít phụ nữ ở đây đều không tự giác nhìn về phía hắn
"Lão già kia, đi theo em!" Vì không muốn để cho Đàm tham mưu trưởng làm giao thông bế tắc, Cố Niệm Hề chỉ có thể không biết sợ hiến thân, đem vẻ mặt hồ ly tươi cười quyến rũ mang hắn đi
Mà nói Đàm tham mưu trưởng nghe vật nhỏ gọi như vậy, sắc mặt có chút cứng đờ
Nhưng cẩn thận nghĩ lại "Lão già" và "Vật nhỏ" không phải rất hay sao?
Vì thế, trên mặt Đàm tham mưu trưởng lại có tươi cười
Đi dạo một vòng, Cố Niêm Hề rốt cuộc đứng lại chỗ cửa hàng bán nước hoa
Nhìn lọ thủy tinh trong tủ kính, nước hoa trong suốt, khiến cho Cố Niệm Hề có chút si mê
Mặt trên có in dòng chữ Chanel 5 hào
Nước hoa này, Cố Niệm Hề cũng nghe Tô Du Du nhắc qua. Nghe nói mùi hương cũng không tệ
Thật ra, từ trước đến nay cô không có thói quen dùng nước hoa. Nhưng có đôi khi, phụ nữ thích tự nhiên dùng một thứ gì đó, cũng không có gì lạ
Có đôi khi sẽ là bởi vì tạo hình đáng yêu, có đôi khi là bởi vì mùi hương, cũng có đôi khi là bởi vì tạo hình đẹp
Cố Niệm Hề nhìn lọ nước hoa này thật sự là bởi vì hình dạng của nó rất đáng yêu
Nhưng vừa nhìn thấy giá cả, Cố Niệm Hề liền bất ngờ
Một lọ tốt, cùng lắm một trăm hào... thế nhưng lọ nước hoa này lại là một trăm vạn
"Thích, thì mua đi!" Giọng nói của Đàm Dật Trạch, bên cạnh vang lên
"Qúa mắc, không cần!" Nghe giọng điệu ảo não của cô, người đàn ông bên cạnh khẽ cười
Hắn đột nhiên ôm lấy eo cô, hướng người bán hàng đi đến
"Thứ này, gói lại cho tôi!" Thứ Đàm Dật Trạch chỉ chính là lọ nước hoa Cố Niệm Hề vừa nhìn
"Lão công, thứ này rất đắt tiền, em không cần!"
"Đồ ngốc, thứ này tuy đắt nhưng em thích là được rồi. Đương nhiên anh là một quân nhân, tiền của chúng ta cũng không phải nhiều, Mua thứ này, tháng sau chúng ta ăn tiêu tiết kiệm một chút là được!"
Hắn đem cô ôm vào trong lòng ngực, không cho cô đi ngăn cản người bán hàng gói đồ lại
"Đàm Dật Trạch anh cả đời vì tổ quốc dâng hiến, tiền lương và mọi thứ cũng không cao lắm. Cùng anh sống chỉ có thể tiết kiệm như vậy. Mua thứ gì đắt tiền, sau này chúng ta liền phải ăn ít đi một hai tháng. Vật nhỏ, em nguyện ý cùng anh sống cả đời như vậy sao?"
Đàm Dật Trạch cầm túi nước hoa được nhân viên gói lại, đặt vào tay của Cố Niệm Hề.
Hắn cười rất nhẹ, làm cho lòng cô ấm áp
Đôi mắt của hắn thật chân thành, như là vấn đề này thật sự là từ trong lòng hắn nói ra
Lúc trước kết hôn, tuy rằng bên ngoài nhìn là cô đồng ý tôi tán thành. Nhưng trên thực tế, Cố Niệm Hề bị hắn dẫn đến cục dân chính, hắn vẫn thiếu cô một lời cầu hôn
Mà hiện tại, hắn giống như là đang làm việc này
"Em nguyện ý"
Giọng nói của hắn, nụ cười của hắn, không hiểu sao lại khiến cho cô ngày càng mê luyến
Từ khi cùng Đàm Dật Trạch sống chung, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc
Một màn này, rất ấm áp
Nếu như không có câu nói sau của Đàm Dật Trạch, thì tất cả sẽ hoàn mỹ
"Cho dù nghĩ muốn rời đi, cũng không có cửa đâu!" Đàm Dật Trạch hắn mới không tin chuyện ma quỷ gì mà chỉ cần nhìn người mình thích hạnh phúc là mình cũng hạnh phúc
Nếu thứ Đàm Dật Trạch hắn thích, hắn nhất định sẽ đoạt lấy. Không phải của hắn, đoạt lấy cũng chính là của hắn
Giống như lúc trước, đem Cố Niệm Hề đến cục dân chính kết hôn
Cố Niệm Hề liếc mắt nhìn người đàn ông nào đó một cái. Tỏ vẻ vô cùng mãnh liệt khiển trách đối với người phá hỏng không khí
Nhưng hôm nay tâm tình cô rất tốt, cũng không muốn so đo với lão già kia
Đi dạo nửa ngày, Đàm Dật Trạch nhìn Cố Niệm Hề có chút mệt, liền đem cô đến quán cà phê tầng trên cùng
Gọi hai cốc đồ uống, hắn đi vào toilet
Mà Cố Niệm Hề, lúc này trong lòng vẫn còn tràn ngập vui mừng, vì Đàm Dật Trạch mua nước hoa cho cô
Thật ra, cô lớn như vậy, nhận được qua cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng không biết tại sao, Đàm Dật Trạch tặng cho cô cái gì đó, Cố Niệm Hề đều rất vui mừng
Nhìn lọ thủy tinh trên tay, Cố Niệm Hề lại thật cẩn thận đem nó cất kỹ
Chẳng qua, trên đời này không có chuyện gì là hoàn hảo mười phần
Đang lúc muốn đem lọ nước hoa kia cất cẩn thận, cô lại nghe được phía sau truyền đến giọng nói
"Yêu, thì ra là Niệm Hề!"
Không cần quay đầu lại xem, Cố Niệm Hề cũng nhận ra giọng nói này là của Hoắc Tư Vũ
"Thì ra là em dâu!" Nhìn Hoắc Tư Vũ mặc áo lông rộng thùng thình muốn che dấu thứ gì đó, Cố Niệm Hề cũng chỉ lạnh lùng cười
So với trước kia Cố Niệm Hề gặp Hoắc Tư Vũ, luôn muốn né tránh. Nhưng hiện tại biểu tình của Cố Niệm Hề lại rất tự nhiên, khiến cho Hoắc Tư Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi
"Em dâu, đừng nói là tôi không dạy dỗ cô. Ở trong nhà, em dâu trực tiếp gọi tên tôi không có vấn đề gì, nhưng bên ngoài gọi như vậy, chỉ sợ sẽ bị người khác chỉ trỏ là không biết lớn nhỏ!" Cố Niệm Hề nói lời này, chậm dãi vuốt nhẹ mái tóc đen óng của mình
Đương nhiên, Cố Niệm Hề cũng thừa nhận, động tác như vậy là muốn vũ nhục Hoắc Tư Vũ. Vũ nhục cô ta, rõ ràng không mang thai, lại cố tình làm bộ mang thai. Hiện tại làm như vậy ý muốn nói, ngay cả mái tóc dài cũng cắt xén
"Cô..." Hoắc Tư Vũ biết Cố Niệm Hề nhất định có ý định. Từ khi biết cô giả mang thai, Cố Niệm Hề lại trở nên kiêu ngạo vài phần
Mỗi lần đều chọn đúng điểm yếu của cô, rồi trực tiếp xuống tay
"Tôi làm sao? Tôi nói không có gì sai. Em dâu nếu như không có việc gì, thì đừng nên đến nơi có nhiều người. Nhiều người như vậy, nếu không cẩn thận đụng trúng bảo bối trong bụng, sẽ không tốt!" Khóe miệng của Cố Niệm Hề rõ ràng là hiện lên nụ cười khiêu khích
Đúng vậy cô là cố ý nói như thế, đặc biệt là cô còn dùng hai từ "Bảo bối". Nhắc nhở chuyện nào đó với Hoắc Tư Vũ
Ai nói Hoắc Tư Vũ mỗi lần đều chọn chúng thời điểm cô đang vui mà xuất hiện, phá hư tâm tình của cô?
"Cô..." Liên tiếp bị Cố Niệm Hề đùa giỡn hai lần, gương mặt Hoắc Tư Vũ lúc này cũng biến thành đen
Rất nhanh, Hoắc Tư Vũ cũng chú ý tới túi nhỏ đặt trên bàn
Hoắc Tư Vũ rất thích hàng hiệu, cho nên từ sau khi phát sinh quan hệ với Đàm Dật Nam, liền thường xuyên quấn quýt lấy người đàn ông kia nói mua ình vài thứ
Mà lọ nước hoa Chanel kia tự nhiên cũng không thiếu
Cho nên khi nhìn thấy túi kia, tự nhiên cũng biết bên trong đựng thứ gì
Đôi mắt lóe lên lãnh ý
Cố Niệm Hề, tôi sẽ cho cô biết, chế nhạo Hoắc Tư Vũ tôi sẽ có kết cục thế nào
"Tôi nói này Niệm Hề, chúng ta đã vài ngày không gặp mặt, cần phải như vậy sao?" Nói xong, Hoắc Tư Vũ lại nhớ tới thời điểm Cố Niệm Hề rời khỏi Đàm gia, Đàm Dật Nam liền giống như cái xác không hồn
Dường như mỗi lần ăn cơm, Đàm Dật Nam đều đưa mắt nhìn về chỗ Cố Niệm Hề ngồi trước kia
Mỗi một lần nhìn đều là trống không, đôi mắt của hắn lại lóe lên tia mất mác
Nghĩ vậy, Hoắc Tư Vũ lại cảm thấy thẹn
Cô không cần nhiều, tối thiểu là Đàm Dật Nam trước mặt trưởng bối đừng làm ra biểu hiện rõ ràng như vậy có được không?
Nhưng người đàn ông này lại giống như muốn cùng cô đối nghịch, mỗi một lần đều không nghe thấy lời cảnh cáo của cô, luôn nhìn về phía chỗ Cố Niệm Hề trước kia ngồi
Còn có Thư Lạc Tâm
Trước kia, Thư Lạc Tâm kia đều biểu hiện rõ ràng ràng là bà ta muốn lấy lòng Cố Niệm Hề. Mà khi Cố Niệm Hề rời đi, mỗi lần mở miệng đều nhắc đến Cố Niệm Hề
Có đôi lúc còn mua một ít sương sườn, nói là phải hầm ăn. Sau đó, bà ta thường cho vào một cái bình thủy rồi rời đi. Nói là Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch mỗi ngày đều bận làm việc, khẳng định sẽ không có thời gian làm những thứ như vậy, phải đưa qua cho bọn họ
Ai cũng có thể nhìn ra, Thư Lạc Tâm này là đang muốn lấy lòng Cố Niệm Hề, muốn Cố Niệm Hề trở lại bên người Đàm Dật Nam. Bằng không, tại sao Thư Lạc Tâm mỗi ngày lại mang đến tập đoàn Bác Á mà không phải trực tiếp mang đến nhà của Đàm Dật Trạch
Đả kích liên tiếp như vậy, đã làm cho Hoắc Tư Vũ bực mình. Không nghĩ tới, hôm nay gặp được Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ cô nhất định phải trả đủ
Miệng của cô ta lúc này có nụ cười. Cố Niệm Hề biết nụ cười của người phụ nữ này không xuất phát từ đáy lòng. Bằng không tại sao ý cười không kéo dài đến đáy mắt
"Niệm Hề, nếu như đã gặp được, chi bằng chúng ta uống một cốc cà phê đi?"
Nói xong, Hoắc Tư Vũ còn nở nụ cười như rất thật lòng với Cố Niệm Hề
Cố Niệm Hề dù sao không ngốc đến lỗi nghĩ Hoắc Tư Vũ muốn thật lòng cùng cô uống cà phê. Khi thấy Hoắc Tư Vũ ngồi xuống đối diện, Cố Niệm Hề bắt đầu tràn ngập phòng vệ. Tập trung tinh thần chờ đợi, Hoắc Tư Vũ xuất chiêu
Nhưng Cố Niệm Hề ngàn lần phòng bị, lại thật không ngờ Hoắc Tư Vũ lại đem chủ ý đánh lên lọ nước hoa mà Đàm Dật Trạch mua cho cô
Hoắc Tư Vũ ngồi ở chỗ Đàm Dật Trạch lúc nãy, sau đó cô ta liền đem túi xách hàng hiệu của mình đặt lên bàn. Khi người bán hàng đưa tới trà bánh, liền giả bộ cuống quýt cầm túi xách gạt qua
Trong lúc nhất thời, lọ nước hoa mà cô yêu thích rơi vỡ trên mặt đất
Thủy tinh rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh chói tai
Nháy mắt, hương khí nồng đậm lan tràn
Mà Cố Niệm Hề rốt cuộc cũng ý thức được, tại sao lúc nãy Hoắc Tư Vũ kiêu ngạo ương ngạnh lúc này lại tốt như vậy
Thì ra, người phụ nữ đáng chết kia muốn phá hủy lọ nước hoa của cô...
Mặc dù biết rõ điều này, nhưng Cố Niệm Hề không lập tức chất vấn Hoắc Tư Vũ
Bởi vì, tất cả lực chú ý của cô, đều đặt ở trên lọ nước hoa kia
Bất chấp tất cả, Cố Niệm Hề liền chạy đến. Nhưng cũng không còn kịp, chất lỏng đã thấm xuống mặt đất. Trong lòng đột nhiên trầm xuống
Đây là, thứ đầu tiên Đàm Dật Trạch tặng cho cô
Đàm Dật Trạch nói, vì mua cho cô thứ này, hắn nguyện ý một tháng không ăn thịt, không tiêu tiền
Tuy rằng biết trong lời nói của Đàm Dật Trạch có điểm khoa trương. Nhưng Cố Niệm Hề biết hắn là thật lòng
Đàm Dật Trạch từ trước đến nay sẽ không tiêu tiền như nước, thế nhưng hôm nay lại mua cho cô thứ đắt tiền như vậy, làm cho cô thật sự rất cảm động, cũng vô cùng quý trọng món quà này
Lúc mới vừa đem bình nước hoa kia lấy ra, Cố Niệm Hề vốn định xịt trên người mình một ít. Nhưng vẫn là luyến tiếc, bởi vì đây là thứ Đàm Dật Trạch mua cho cô...
Bây giờ hiện tại, nước hoa này lại bị Hoắc Tư Vũ làm vỡ
Thứ Đàm Dật Trạch lần đầu tiên tặng cho cô, bây giờ liền không còn?
"Cố Niệm Hề thật xin lỗi. Trong lúc nhất thời không cố ý!" Hoắc Tư Vũ vừa nói vừa có ý cười, mang theo khoái cảm của sự trả thù
Nhìn đi, Cố Niệm hề
Đây là báo ứng cô đối nghịch với tôi
"Cô cố ý!" Lúc Hoắc Tư Vũ còn đang cười nhạt nhìn cô gái ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, Cố Niệm Hề đột nhiên nói ra lời này
"Niệm Hề, quan trọng sao? Tôi làm như vậy là tội ác tày trời sao? Cô cũng vừa thấy, tay của tôi chẳng qua chỉ lệch đi một ít!" Hoắc Tư Vũ trời sinh trường phái hành động. Trên mặt vẫn là biểu hiện vô cùng vô tội
Nhưng Cố Niệm Hề cảm giác được, nụ cười này chính là đắc ý
Đặc biệt, lúc ngồi xuống Hoắc Tư Vũ còn cố tình đặt túi xách ở chỗ đó. Chỉ điểm này thôi, cô cũng có thể xác định Hoắc Tư Vũ là cố ý
Bằng không tại sao thứ rơi xuống chỉ có lọ nước hoa của cô
Không nghĩ nhiều, Cố Niệm Hề cầm lấy ly cà phê của người bán hàng, hung hăng tạt lên người Hoắc Tư Vũ
Chết tiệt, dám làm hỏng món quà Đàm Dật Trạch mua cho cô
Chết tiệt, dám đánh chủ ý lên thứ quý giá đó của cô!
Thật ra, Cố Niệm Hề có vẻ mặt tức giận, Hoắc Tư Vũ cũng thấy được
Nhưng Hoắc Tư Vũ thật không ngờ, Cố Niệm Hề luôn là một cô gái hiền này, lại có thể làm trò như vậy trong quán cà phê
Chất lỏng đen đặc kia, vương ở trên tóc Hoắc Tư Vũ. Mặc dù tóc cô ta đã cắt ngắn, nhưng vẫn là kiểu mốt nhất, hơn nữa hôm nay Hoắc Tư Vũ còn mặc một áo lông trắng
Không cần soi gương cũng biết, hiện tại cô có bao nhiêu chật vật
Đặc biệt trên mặt bị Cố Niệm Hề hất cà phê còn có chút đau. Hoắc Tư Vũ vô cùng sợ hãi, chính mình bị Cố Niệm Hề làm như vậy mà trở nên xấu xí
"Cố Niệm Hề, cô đừng có khinh người quá đáng!" Vừa lúc đó, phía sau bọn họ truyền đến giọng nói của một cô gái, còn có tiếng bước chân vội vã
Hoắc Tư Vũ cùng Cố Niệm Hề quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạc Nghiên cùng vị hôn phu của cô là Mộ Dương
Bọn họ chạy tới trước tiên liền đỡ Hoắc Tư Vũ. Đặc biệt là Sờ Nghiên còn vội vàng lấy ra khăn tay của mình, lau đi cà phê trên mặt Hoắc Tư Vũ
Mà Mộ Dương, lại có vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm cô
"Chị dâu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chị sao lại tùy ý để người ta ức hiếp mình?" Thấy Mạc Nghiên nói như vậy, Cố Niệm Hề liền có thể nhận thấy được, cô ta đã nghĩ cô ức hiếp Hoắc Tư Vũ!
"Không có việc gì, chị nhịn một chút liền không sao!" Hoắc Tư Vũ lại bắt đầu diễn xuất, gặp người là diễn. Giờ phút này, cô ta còn mang vẻ mặt lệ hoa đái vũ, còn thật sự làm ra dáng vẻ cô gái nhỏ bị ức hiếp
Quân Hôn Quân Hôn - Luật Nhi Loại Biệt