When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
.1
Lan Kỳ Ngon nghi ngờ nhíu mày, chậm rãi dựa theo bên cạnh đậu xe, xe dừng hẳn hắn mới quay đầu đi xem Thư Dao cơ hồ mau nằm ở trên kính thủy tinh theo ánh mắt của nàng nhìn về phía ngoài xe... Nơi này là cửa 1 trường nghệ thuật
Xem ra giống như là một lớp đang tan lớp, n cửa trường học xông ra không ít từng nhóm người nói chuyện với nhau, thanh xuân cười đầy sức sống, ăn mặc xinh đẹp làm cho các nàng xem ra đều vô cùng động lòng người.
Tròng mắt đen chuyển sang Thư Dao, phát hiện nàng cho dù hết sức ẩn núp, cũng che giấu không ngừng thần sắc yêu thích và ngưỡng mộ, cho đến khi sóng người này tản đi Thư Dao mới rất không bỏ được thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hô nói:
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Xe lần nữa lái về đường lớn, hắn tựa hồ không chút để ý mở ra môi mỏng:
“Hâm mộ sao?”
Chinh một chút tâm trạng Thư Dao cố làm như không có việc gì cười lên
“Hoàn hảo!”
Loại thần sắc con mắt trông mòn gọi là “Hoàn hảo” ư?
“Thật ra thì, là vẫn còn rất hâm mộ!” Một hồi lâu, Thư Dao vẫn là nhịn không được mở miệng, cười khổ một cái giống như là nội tâm áp lực nhu cầu cấp bách muốn thổ lộ
“Hâm mộ những thứ người có thể lên đại học, có một đám bằng hữu, có thể cãi nhau ầm ĩ, điên điên khùng khùng, đi học chung, trốn lớp, đi dạo phố, có bạn trai... Chỉ là đối với tôi mà nói, Thư gia chính là toàn bộ thế giới của tôi, gia gia chính là toàn bộ của tôi....”
Lan Kỳ Ngôn không có lên tiếng nhưng cũng không bày tỏ không cảm tưởng, thân là người thừa kế, chịu giáo dục gia tộc tựa hồ thế này là chuyện đương nhiên, nhưng ngược lại cũng là cực độ không nhân tính, hắn có thể hiểu nàng khát vọng tiếp xúc với cuộc sống, lấy được tâm tình tự do bởi vì được Thư lão cưng chiều cùng yêu thương vẫn đè nén bản tính của mình, dần dần theo thói quen ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí là mềm yếu.
Hắn lặng yên không lên tiếng khiến Thư Dao trong lúc nhất thời lúng túng, vội vàng cười cười
“Xin lỗi, tôi không phải muốn cố ý nói này! Chỉ là đột nhiên chứng kiến thấy.. Ừ, liền có 1 chút cảm khái.”
Quay đầu nhìn một chút Thư Dao, tựa hồ nhìn thấu nàng quẫn bách, hắn tức giận cười cười
“Ngu ngốc.”
Thư Dao ngẩn ra, tựa hồ lập tức quên mất một giây trước tâm tình vẫn còn rất trầm muộn, bất mãn: “Làm gì lại mắng tôi?”
“.... Chẳng lẽ, tôi không phải bằng hữu của cô sao?” Cố làm mặt tiếc hận, giọng nói hắn rất là thất vọng.
Mặc dù, cùng nàng làm bằng hữu ý tưởng không hứng thú cho lắm.
Mắt to bỗng chốc trợn to, tựa hồ có chút không dám tin hắn nói cái gì
“Anh nói cái gì?”
” Trợn mắt nữa con ngươi sẽ rơi xuống đó.” Ghét bỏ chậc chậc miệng, hắn rất “Lo lắng” nói:
“Lỗ tai có vấn đề sao? Muốn đi hay không bệnh viện xem một chút?”
“Lỗ tai tôi mới không vấn đề.” Thư Dao không để ý chút nào mà lắc lắc đầu, ánh mắt lóe chờ mong, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
“Anh nói là, chúng ta là bằng hữu sao?”
Thật là Tiểu bạch thỏ khờ ngu não, nhưng nói xong rõ ràng hiểu như vậy không phải phong cách của hắn! Ánh mắt ám muội trêu đùa ném về Thư Dao, giọng điệu mê người mà hấp dẫn
“Đêm hôm đó tiến triển... Còn chưa đủ để chứng minh chúng ta sự thật là bằng hữu sao?”
Buổi tối nào? Đêm hôm đó!
Thư Dao mặt bỗng chốc bạo hồng, ngổn ngang trong gió tại sao hắn luôn là có thể rất dễ dàng mà nói ra chuyện đêm đó, tuyệt không giống như nàng sẽ khổ não? Là bởi vì hắn căn bản không từng để ý qua? Hay là, hắn căn bản là cố ý đùa bỡn nàng.
“Anh... anh ở đây nói nhăng gì đó! Tôi không thèm nghe anh nói nữa.”
“Hả? Cô không phải muốn cùng tôi làm bằng hữu sao? Như vậy tôi sẽ rất khổ sở!”
“... Lan luật sư!”
“Nếu là bằng hữu gọi tôi Lan Kỳ Ngôn là được rồi, hay là.. cô thích giống như lúc đêm đó có thể gọi tôi......Kỳ Ngôn?”
9. 2
Hàm răng xèo xèo vang dội, Thư Dao lần đầu tiên có loại kích động nghĩ trực tiếp nhảy xe, hít thở sâu một hơi tức, miệng mới thở xong, lại bị chuông điện thoại di động của hắn vang lên cho cứng rắn cắt đứt!
Lan Kỳ Ngôn thản nhiên bắt máy điện thoại di động, vô tội không nhìn Thư Dao
“A lô.”
Nhưng một giây kế tiếp, trong điện thoại tiếng người làm hắn thản nhiên vẻ mặt lập tức rút đi là nhu tình Thư Dao chưa từng thấy qua....
Đi theo sau lưng hắn, nhìn hắn nhanh chóng đi vào một club pử tòa nhà cao cấp, Thư Dao như cũ là có chút trạng thái mông lung, một cuộc điện thoại để cho hắn nhanh chóng thay đổi phương hướng xe, thậm chí không có bất kỳ giải thích rất nhanh đã chạy đến nơi này.
bBóng dáng cao lớn đứng lại ở trong quán rượu, tròng mắt đen trầm trầm hướng bốn phía nhìn, đứng ở bên người hắn Thư Dao vừa định nói gì lại phát hiện hắn tựa như có lẽ đã tìm được người muốn tìm, bước chân dài hơi có vẻ vội vàng hướng bên quầy bar đi tới tThư Dao kinh ngạc nhìn, lặng lẽ vội vàng đi theo.
“Tiểu Tuyền.” Lan Kỳ Ngôn bước một bước dài tiến lên, 1 cô gái vịn bên quầy bar giống như là đã uống đến say khướt không tỉnh táo, người đó lung la lung lay chỉ trực ngã xuống.
Trong nháy mắt, một cảm giác khổ sở từ trong lòng của Thư Dao tràn ngập ra, vẻ mặt của hắn là quan tâm, nhu tình nàng chưa từng thấy qua, nàng thế nào chưa bao giờ biết hắn còn có một mặt như vậy? Thì ra là hắn không phải không biết săn sóc chỉ là đối tượng nào toát ra mà thôi.
Nghe được thanh âm của Lan Kỳ Ngôn, nữ nhân say đến hư mềm mới chậm rãi nâng lên tóc dài che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng làm cho Thư Dao nhìn thấy giữa chênh lệch các nàng! Nữ nhân này rất đẹp, thân là nữ nhân mà nàng đều có chút đờ đẫn, nữ nhân này giống như là một đóa Tường Vi màu trắng kiều diễm, một nụ cười nhẹ nhàng cũng làm cho người ta mất hồn.
“Hả? Kỳ Ngôn, ha ha, cậu.... Sao cậu lại tới đây?” Thương Tử Tuyền mơ hồ lôi kéo tay hắn, rất tự nhiên nhẹ nhàng tựa sát vào hắn mà nói.
“Cậu quên à, là cậu gọi điện thoại cho tôi.” Lan Kỳ Ngôn êm ái thay nàng chỉnh tóc, tròng mắt đen không che giấu được ôn nhu.
“Hả? Là mình?” Thương Tử Tuyền nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngu hề hề mà cười một chút
“Đúng nha, là mình, là mình muốn về nhà nhưng là đi không được.... Sau đó, sau đó lại không dám gọi điện thoại Tiểu Khê, sợ quấy rầy cậu ấy, cậu ấy cùng Minh Ích Liêm đang khanh khanh ta ta, ha ha, đúng rồi, Tin Dã, ách... Cậu ta gần đây dường như cũng rất vội, cho nên mình chỉ có thể gọi điện thoại, gọi điện thoại cho cậu.”
“Không sao, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi.” Lan Kỳ Ngôn nhẹ giọng an ủi:
“Tiểu Tuyền, tại sao uống nhiều rượu như vậy?”
Trong trí nhớ hình như là lần đầu tiên thấy cô ấy luống cuống như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Giống như là ngơ ngác hồi tưởng xuống, Thương Tử Tuyền mới như đứa bé khóc ồ lên, nàng vô lực đấm ngực hắn thổ lộ
“Hu hu.... anh ta khi dễ mình, khi dễ mình!”
Anh ta? Con ngươi hắn bỗng chốc trầm xuống, thiêu đốt một cái tức giận
“Anh ta là ai?”
Mà Thương Tử Tuyền làm như căn bản không có nghe được câu hỏi kia, vẫn đáng thương lại tuyệt vọng ngã vào trong ngực của hắn, ôm hông của hắn khóc:
“Tại sao là hắn? Tại sao vẫn là hắn! Mình thật sự rất hận hắn, hắn vì sao lại phải đối với mình như vậy, tại sao... mình là thương hắn, yêu đến đã mất đi chính mình, hèn mọn như vậy rồi hắn tại sao đối với mình tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Tiểu Tuyền, đừng khóc.” Lan Kỳ Ngôn vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói nhưng vẫn là cưng chiều, hắn theo mái tóc dài của nàng vuốt xuống, vỗ lưng của nàng
“Ngoan.”
“Lòng của mình đau, thật sự rất đau.” Thương Tử Tuyền khóc khẽ, trong giọng nói đầy đau đớn
“Mình cho là chỉ cần mình nghĩ, mình liền có thể làm được không thương hắn, mình thật sự cho là không có hắn chỉ 1 thời gian dài mình liền sẽ quên hết mọi thứ, mình là Thương Tử Tuyền mà! Mình làm sao có thể vì một người đàn ông như thế mà chà đạp mình? Nhưng là.... Tới ngày hôm nay mình mới phát hiện là không thể dối gạt mình nữa, Kỳ Ngôn…mình thật sự mau chống đỡ không nổi nữa, mình rất vô dụng có đúng không, mình thật sự vô không có tiền đồ có đúng không?”
“Không phải vậy.” Lan Kỳ Ngôn kiên nhẫn theo nàng, sắc mặt cũng là mặt đáng sợ giống như nếu để cho hắn biết là người nào tổn thương thương tử tuyền như vậy, hắn sẽ lấy mạng của kẻ đó
“Không phải lỗi của cậu, tình cảm chuyện như vậy vốn là không cách nào nói rõ, Tiểu Tuyền… không cần lại vì hắn đau khổ.”
9.3
“Kỳ Ngôn.” Thương Tử Tuyền nâng lên mặt khóc đến chật vật không chịu nổi, đau lòng hỏi:
“Mình có chỗ nào không tốt, vì cái gì không thể không có hắn chứ?”
“Không, cậu rất tốt, chỉ cần cậu nguyện ý, cũng rất nhiều người sẽ yêu cậu.”
“Có thật không? Vậy còn cậu, cũng cảm thấy mình rất được sao?”
“Dĩ nhiên.” Lan Kỳ Ngôn một bộ mặt cưng chiều, ngón tay dài lau đi lệ của nàng, đau lòng nói:
“Ở trong cảm nhận của mình, Tiểu Tuyền rất hoàn mỹ, là bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được.”
“Nếu để cho cậu lấy mình, cậu cũng sẽ đồng ý sao?”
“Mình sẽ.”
“Cậu không sẽ cảm thấy mình là phiền toái, là gánh nặng đúng không?”
“Không biết.”
“Cậu sẽ đối với mình tốt, sẽ không khi dễ mình có đúng không?”
“Đúng vậy.”
Thương Tử Tuyền chảy nước mắt kinh ngạc cười, cho dù nàng dài dòng hỏi ngược như vậy cũng không có đưa tới một tia không kiên nhẫn của hắn, tiếp theo nàng mệt mỏi ngã xuống trong ngực hắn, chỉ chốc lát sau thanh âm nức nở chậm rãi dừng lại, nàng khóc mệt rốt cuộc ngủ mê man.
Thở dài, Lan Kỳ Ngôn dễ dàng ôm ngang Thương Tử Tuyền lên, xoay người, tròng mắt đen bất ngờ đối mặt với Thư Dao cau mày, nhìn nàng mắt đen thoáng qua một tia rối rắm, rồi lại lập tức biến mất, tựa hồ nghĩ giải thích cái gì đó lại nhắm lại, mím môi
“Trước cùng tôi đưa cô ấy về nhà được không?”
“Ừ.” Đần độn gật đầu, Thư Dao biểu tình không có quá lớn phập phồng.
Nhưng, đang ở khi hắn đưa lưng về phía nàng, ôm Thương Tử Tuyền rời đi một khắc kia, Thư Dao tất cả ngụy trang toàn bộ tan rã, hô hấp ngưng trệ thật lâu vào thời khắc này tựa hồ mới có thể lần nữa thông suốt, tay nhỏ bé bỗng dưng níu lấy váy, cảm giác đau lòng chí cực bị dìm ngập!
Cho đến giờ phút này nàng mới biết, nàng không phải thích hắn mà là thật yêu hắn, từ lần đầu tiên nhìn hắn, khi hắn nói với nàng”Tin tưởng tôi” khi ấy nàng liền yêu hắn không có thuốc nào cứu được nữa, cho nên bất luận hắn đánh như thế nào, cưỡng bách nàng thế nào, nàng đều ngoan ngoãn mà nghe lời không muốn để cho hắn thất vọng, không muốn mình ở trước mặt hắn là dạng nhếch nhác vô dụng.
Nhưng kết quả thì sao? Tất cả đều là nàng tự mình đa tình, hắn chưa bao giờ có đối với nàng lộ ra vẻ mặt dịu dàng cưng chiều như vậy, nàng cũng đã từng hỏi hắn mình là có vô dụng không nhưng hắn trả lời cùng tối nay khác nhau 1 trời 1 vực, cho nên là bởi vì hắn thật ghét nàng mới có thể đối với nàng tàn nhẫn như vậy phải không?
Mắt đẹp lã chã chực khóc, lại phát hiện chỉ cần rơi ra nước mắt sẽ cũng khống chế không nổi nữa, nàng cố nén đem tất cả sự tan nát cõi lòng nuốt vào trong bụng, Thư Dao, mày nên tử tâm hắn nói rồi, chỉ cần cô gái ấy nói cưới nàng hắn làm được, hắn còn đồng ý đối cô ấy tốt, vậy còn mày? Mày là cái gì đây?
Mày chỉ là một Tiểu bạch thỏ có thể cười đáng thương, là hắn đồng ý với gia gia một cam kết, chỉ cần mày thành công làm người nối nghiệp như vậy hắn sẽ lui thân, vĩnh viễn thối lui khỏi khỏi thế giới của mày! Cho nên mày ở đây chờ đợi những gì?
Bất tri bất giác, nàng khổ sở cười ra khóe miệng, dạng sự thực này, nàng còn không nên thanh tỉnh ư?
Kể từ ngày đó Thương Tử Tuyền nhạc đệm đi qua, Lan Kỳ Ngôn liền phát hiện Thư Dao thay đổi. Biến hóa không tốt sao? Không, hoàn toàn khác biệt, đối với bản thân nàng mà nói là tốt đến không thể chê, nàng phát mềm mại khéo léo đối với khóa trình của hắn cũng nói một không hai lời, dùng hết toàn bộ ý định học tập, tâm vô bàng vụ tiến bộ cũng là rõ rệt.
Chỉ là đối với hắn mà nói, đây không tính là cái biến hóa gì tốt, nàng đối với hắn thái độ rất cung kính, cũng là bởi vì quá cung kính làm cho hắn có chút cảm thấy lạnh lùng cùng xa cách, nàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Bàn ăn đối diện, nàng đang chút từng chút ăn cơm, Lan Kỳ Ngôn chìm tròng mắt đen lần đầu tiên gần nàng như vậy, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, người cũng giống như là gầy một vòng, này.... Là bởi vì Tiểu Tuyền sao?
Chén cơm cơ hồ còn chưa có động một phần ba, Thư Dao đột nhiên lặng lẽ để đũa xuống, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lan Kỳ Ngôn ánh mắt nhàn nhạt khóa lại
“Tại sao không ăn?”
“Không muốn ăn...” Thư Dao đứng lên, khẽ mở tươi cười một chút
“Tôi trở về phòng trước.”
“Không được, cô gần đây trạng thái càng ngày càng không tốt, Đinh quản gia cũng nói cô cái gì đều không ăn, tiếp tục như vậy cô sẽ nhịn không được; ngồi xuống, ăn xong cơm.” Giọng nói chân thật đáng tin, nói rất nghiêm túc.
Thư Dao nhìn hắn không có phản bác, từ từ lần nữa ngồi trở lại trong ghế, nâng chiếc đũa làm như rất khó khăn mới đem một miếng cơm đưa vào trong miệng, chỉ là một trong nháy mắt Thư Dao sắc mặt tái đi buồn nôn, chợt bỏ lại chiếc đũa hướng phòng rửa tay chạy đi.
Lan Kỳ Ngôn chợt đứng dậy, vội vàng đi theo, đứng ở cửa phòng rửa tay nhìn Thư Dao ngồi dưới đất, ở trước bồn cầu ói nhưng là bởi vì nàng căn bản không ăn rồi thứ gì, nôn ra là chút nước chua, không ra bất kỳ vật gì làm cho nàng càng thêm khó chịu, che dạ dày toát mồ hôi lạnh hừ nhẹ.
Hắn có chút lo âu ngồi xổm xuống hỏi:
“Cô làm sao vậy? Có khỏe không? Dạ dày không thoải mái sao?”
Vang lên bên tai tiếng hắn ôn nhu hỏi thăm, Thư Dao đáy lòng cười khổ một cái, có phải không chỉ có vào lúc này hắn mới sẽ có một chút quan tâm mình đây? Khó khăn lắc đầu một cái, cắn môi
“Tôi không sao.”
Cái này gọi là không có việc gì?
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã