Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
.1
Huống chi, hắn như thế nào kháng cự... 1 cô gái đang vì mình nỗ lực chứ? Không biểu hiện ra không có nghĩa là đáy lòng không hiểu, so với việc khiến gia gia thất vọng nàng luôn là càng sợ hắn thất vọng, Tiểu bạch thỏ một loại bộ dáng khéo léo, ẩn nhẫn bộc phát đau lòng bộ dáng cũng làm cho hắn cảm thấy không cách nào kháng cự, giờ khắc này hắn có loại cảm giác tự giễu, nói cho cùng hắn, thế nhưng cũng chỉ là 1 nam nhân bình thường!
Nghĩ tới nhưng hắn không thể tiếp tục nhẫn nại hấp dẫn trước mắt, một atay ôm lấy nàng đặt ở trên giường lớn, cúi người hắn dễ dàng ngậm ở nụ hoa mà hắn từng không biết nó cảm giác sẽ thế nào, tuyết trắng mềm mại cảm giác trong miệng hắn buông thả, lập tức để cho dục vọng của hắn đau nhức, kêu gào, nàng đối với hắn hấp dẫn không thể nghi ngờ, có lẽ từ lúc nàng thay lễ phục cái phút chốc kia hắn liền vô số lần ở trong đầu ảo tưởng qua lễ phục kia là cảnh đẹp như thế nào, a, hắn như vậy có tính hay không là ngụy quân tử?
......
Trong bóng tối, tiếng hổn hển kéo dài vang lên, một hồi lâu mới dần dần vững vàng, ảo não gầm nhẹ hắn tức giận chê cười, hắn đến tột cùng là có bao nhiêu hành hạ mình? Cõng cái đại phiền toái này, không thể thả, cũng không thể giải quyết, hiện tại càng thêm muốn ăn cũng không thể ăn, Lan Kỳ Ngôn, mình làm sao sẽ lâm vào quẫn cảnh như vậy?
Đưa tay, cẩn thận ôm lấy người đã bị giày vò đến ngủ mê man, giống như là vật phẩm mình trân ái nhất, từ giường đến phòng tắm, Thư Dao.... Tôi nhất định là kiêsp trước nợ cô, hiện tại mới có thể bị cô hành hạ như vậy!
“Thư tiểu thư, hồi hồn!” Tiếng cười quen thuộc mê người vang lên, khiến hướng về phía Thư Dao đang trước bài thi ngẩn người chợt ngẩng đầu.
“Hả?”
“Nước miếng của cô chảy lên bài thi rồi, nghĩ cái gì nhập thần như thế.” Chậm rãi lại gần ngồi ở trước bàn đọc sách bên Thư Dao, cơ hồ chỉ cần một chút xíu hắn mà có thể hôn lên.
“Muốn?” Thư Dao khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn lập tức lui về phía sau, ấp úng vội vàng khoát tay
“Tôi không muốn cái gì, không muốn.”
Nhưng... Ông trời, nàng làm sao có thể thật thật là nghĩ làm không đến! Khóc không ra nước mắt, nàng mấy ngày nay trong đầu tất cả đều là lửa nóng đêm đó làm cho tinh thần nàng không cách nào phấn chấn! Mới đầu, buổi sáng hôm sau đứng lên phòng chỉ có một người, nàng còn may mắn tất cả đại khái chỉ là nàng mộng, nhưng.. Không có mộng sẽ làm nàng toàn thân cao thấp tràn đầy vết hôn, vậy.. Chỗ đó còn đau muốn chết chứ? A a, tất cả là thật, là thật hắn như vậy đối với nàng, nàng lại còn phối hợp như vậy? Kêu… OMG!
Đúng theo ý của hắn thật sự nàng đã nhớ không rõ chuyện trong tiệc rượu những thứ kia, nhưng cũng là “Phúc” của hắn, nàng hiện tại không có từng giây từng phút có thể tỉnh táo!
“Thư tiểu thư, cô lại thất thần.” Lan Kỳ Ngôn nhíu mày, một bộ dáng vẻ vô cùng nghiêm túc nghiêm chỉnh.
“A, thật xin lỗi.” Thư Dao lần nữa nắm chặt tay, ai, hắn là làm sao làm nhìn nàng một chút cũng chắc chắn không xấu hổ sao? Chẳng lẽ hắn thật chỉ là trợ giúp tâm tình của mình? Cho nên là nàng nghĩ quá nhiều, quá sắc rồi ư?
Chỉ là Thư Dao không biết, ở trong nháy mắt nụ cười đùa giỡn hiện bên môi hắn, Tiểu bạch thỏ tinh thần có chút không tập trung, cũng một chút che giấu không được tâm tư của mình, xem ra nàng thật rất khốn nhiễu.
Nhưng, hiện tại cũng chỉ có thể để cho nàng khốn nhiễu.
Cố gắng đem ý định đặt ở trên đề hắn ra, một hồi lâu Thư Dao còn là bất đắc dĩ thở dài, có chút cố làm con mắt đáng thương ngẩng lên nhìn hắn
“Những thứ này đang nói cái gì? Tôi thế nào xem cũng không hiểu.”
“Vậy sao?” Lan Kỳ Ngôn đi tới cạnh Thư Dao, cúi người nhìn bài thi
“Cô đối với sản nghiệp Thư gia một chút cũng không biết sao?”
Chống lại nghi vấn của hắn, nàng cắn cắn môi đỏ mọng, cẩn thận từng li từng tí nói:
“Không... Ừ, hiểu rõ.”
7.2
“Cô....” Nhìn nàng vẻ mặt vô tội, hắn khó có chút cắn răng nghiến lợi cười lên, xem ra chỉ muốn trắc nghiệm trình độ đều là ý tưởng thất bại
“Này bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ nói, cô phải hiểu, phải lắng nghe.”
“Đó...” Khéo léo gật đầu một cái.
Hắn bắt đầu giảng giải Thư Dao rồi lại tâm hồn treo ngược cành cây rồi, hắn tựa tại bên cạnh bàn động tác lười biếng thật mê người, giọng hắn cũng rất hấp dẫn làm cho người ta có loại cảm giác tê dại, lắng nghe không biết qua bao lâu nàng thế nhưng không tự chủ có chút tự nhủ nói:
“Anh thật thông minh đó, giống như cái gì đều biết, cái gì cũng biết, cũng không biết trong đầu anh đựng những thứ gì?”
“Hiển nhiên với những thứ trong đầu cô là khác rồi.” Lan Kỳ Ngôn bỗng dưng nhìn về phía Thư Dao, nhắc nàng một cái
“Thư tiểu thư, cách không lâu nữa sẽ đến ngày di chúc tuyên bố, tôi hi vọng cô sẽ dùng một loại tư thái hoàn toàn mới, xuất hiện trước mặt những thứ kia sài lang hổ báo kia, cô có thể làm được sao?”
“Hả? Đó, tôi sẽ cố gắng.” Thư Dao chớp chớp mắt to, sợ hãi mà đảm bảo, Thư tiểu thư.... Rõ ràng đêm đó hắn không phải gọi nàng như vậy, ách.. Nàng lại nghĩ đi đâu rồi?
“Vậy xin hỏi, tôi mới vừa phân tích với cô về Thư gia trọng điểm quý thứ hai là cái gì?” Đột nhiên, hắn cười nói lên vấn đề.
“Hả? Quý thứ hai....” Thư Dao quẫn bách mà cười, nàng là rất muốn nghiêm túc nghe nhưng là bây giờ thật hoàn toàn không có tâm tình, mới vừa nãy nàng tựa hồ một mực mất hồn, ai, nguỵ biện là vô ích
“Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi?
“Trong đầu cô rốt cuộc chứa vật gì, tôi là đang cùng không khí nói sao?” Lan Kỳ Ngôn nhéo lông mày, không khách khí chút nào đả kích Thư Dao.
“Ách...” Thư Dao tự biết đuối lý lặng yên cúi đầu lại tựa hồ như còn muốn vùng vẫy giãy chết lẩm bẩm nói qua:
“Hiển nhiên là với anh khác rồi!”
Cho nên nói nàng là ở đây mạnh miệng sao? Hắn cũng chỉ là khai phá một chút thân thể của nàng, chẳng lẽ trong cơ thể thói hư tật xấu cũng đều khai phá lên?
“Xem ra... Thư tiểu thư không tính toán chăm chỉ học, chúng ta làm điểm khác!” Cố làm vẻ không sao cả nhún vai cười lên, Lan Kỳ Ngôn bỗng dưng kéo một cái ngồi ở ghế gần Thư Dao, quen thuộc giữ lại eo của nàng.
“Hả?” Thư Dao hốt hoảng tay nhỏ bé chống lại lồng ngực của hắn
“Không cần, học là tốt vô cùng, thật, thật!”
“Vậy sao? Tôi thế nào cảm giác cô vẫn không yên lòng?” Lan Kỳ Ngôn một bộ biểu tình “cô đừng quá miễn cưỡng mình”, “Thật ra thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, làm một chút vận động gì đó.”
Vận động? Vận động! Không cần chứ?
“... Lan luật sư, bằng không, anh trước buông tôi ra rồi nói?”
“Lan luật sư?” Lan Kỳ Ngôn hiển nhiên không có ý định nhanh như vậy thả nàng, nếu nàng nhớ mãi không quên đêm hôm đó như vậy, nhất định kích thích hắn để ý, như vậy hắn tại sao có thể để cho nàng thất vọng đây? Trở tay càng thêm giữ chặt nàng, cúi đầu dán vào cổ của nàng trêu đùa nói:
“....Đêm hôm đó, cô kêu tên tôi rất êm tai, về sau khi không có ai thật ra thì chúng ta có thể không cần lạnh nhạt như vậy.”
Đêm hôm đó...
Thư Dao hoàn toàn bị hắn đánh ngã hết ý kiến, nàng căn bản không có cái đạo hạnh cùng hắn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cổ có ấm áp quen thuộc để cho nàng ngứa ngáy run rẩy
“Tôi biết rõ, anh chỉ là muốn giúp tôi quên những thứ kia không tốt kia, cũng không có ý gì khác.”
“Vậy sao?” Lan Kỳ Ngôn cười đến tà nịnh mà mị hoặc, ngón tay dài chạm vào cằm Thư Dao, tròng mắt đen giống như là một làn thâm thúy để cho nàng luân hãm
“.... Nếu như mà tôi nói, tôi có ý gì khác đây?”
Lời của hắn làm cho nàng trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, hắn nói hắn ý khác? Không thể nào! Hắn rõ ràng ghét nàng cái phiền toái này, nàng biết.
7.3
“Tôi cho tới bây giờ cũng chưa có chán ghét cô, Tiểu bạch thỏ, cô không cần phải lo sợ không đâu.” Xem như là hiểu ra tâm tư của nàng, hơi thở nóng hổi quét qua môi của nàng chỉ để lại nhiệt lượng thừa, mà đảo loạn này một cái nam nhân kia lại một giây kế tiếp buông lỏng ra nàng
“Nghỉ ngơi một chút đi!”
Nhìn hắn bóng lưng biến mất ở thư phòng Thư Dao mới bỗng dưng buông lỏng, dựa mềm vào ghế lời nói của hắn mơ hồ để cho tâm tình nàng trầm bổng phập phồng từ lúc nào bắt đầu nàng để ý hắn như vậy tại sao nàng một chút cũng không biết đây?
Ngoài mặt kháng cự nhưng trong lòng nhưng bởi vì hắn buông tay mà cô đơn, hắn sẽ không cần nàng không phải sao? Nói gì nếu như hắn ý khác cũng chỉ là đùa bỡn nàng mà thôi chứ? Bởi vì cho dù đêm đó đã làm đến trình độ kia hắn như cũ không có làm một bước cuối cùng, là nàng đối với hắn còn chưa đủ lực hấp dẫn?
Nhức đầu che khuôn mặt nhỏ nhắn Thư Dao cảm giác bị thất bại nặng hơn.
Thừa nhận đi, tiểu quỷ nhát gan, mày thích hắn, thích một nam nhân tựa hồ căn bản cũng không có thể thích mày.
Một tháng nháy mắt qua, rất nhanh đến ngày ước định tuyên bố di chúc.
Ngày này, Thư gia một buổi sáng tinh mơ liền bị một đám khách không mời đến quấy nhiễu, ở trong phòng khách to như thế líu ríu không kịp chờ đợi kêu la cho dù ở lầu hai trong phòng Thư Dao như cũ có thể đem thanh âm huyên náo bên ngoài lọt đến rõ ràng nghe vào trong tai, đứng ở gương to trước mặt Thư Dao nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu
“Thư Dao, không phải sợ.”
Lần nữa mở mắt ra, trong gương phía sau của nàng đột nhiên chiếu ra một bóng dáng cao hơn nàng một cái đầu, bị sợ đến kinh hô một tiếng nhẹ lùi một bước.
Lan Kỳ Ngôn thuận tay đỡ nàng, vững vàng đem lấy nàng giam cầm ở trước người, môi nâng lên một chút ý cười
“Chuẩn bị xong chưa? Thư tiểu thư của tôi.”
Hắn lặng yên không tiếng động như vậy xuất hiện mau hù chết nàng! Còn hỏi nàng chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong cũng sẽ bị bị sợ đến hồn bay phách tán a
Khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, nàng thông qua gương nhìn người sau lưng
“Anh cảm thấy tôi như vậy có thể không?”
“Rất ok.” Khóe miệng đường cong giơ lên, ngón tay thon dài giống như mang theo điện chậm rãi lướt qua đồ công sở, bó chặt eo hoàn mỹ
“So với những thứ áo đầm ngắn kia, cô thích hợp hơn với những đồ xuất ra ‘ ưu điểm ’ này.”
Vậy sao? Thư Dao kinh ngạc mà nhìn nhìn gương, tóc sóng lớn tóc dài theo chỉ thị của hắn kéo nhẹ có vẻ vừa quyến rũ lại rất phụ nữ, trên người đồ công sở cũng không cứng nhắc mà là chất liệu bóng trên áo sơ mi còn thêm một cái cúc áo màu vàng kim, lót vai, nếp uốn ống tay áo, đai lưng, áo khoác ngoài màu đen, quần màu đen thật chặt bọc lại mông của nàng tựa hồ chỉ một bước đi sẽ đem đường cong lộ ra ngoài không thể bỏ sót, mê người mà mập mờ nhưng không mất lão luyện cùng tự tin.
“... Vậy chúng ta phải đi xuống sao?”
7.4
“Có lòng tin sao?” Lan Kỳ Ngôn đưa tay, sửa sang lại vòng tai kim cương.
“Tôi không biết.” Thư Dao mềm mại nhẹ dựa vào hắn thành thực nói:
“Nhưng tôi sẽ cố hết sức mình dùng trạng thái tốt nhất đối mặt, chỉ là tôi còn là hi vọng bọn họ không nên quá làm khó tôi, dù sao không thể phủ nhận bọn họ là có liên hệ máu mủ với tôi.”
“Thư Dao, quá thiện lương cũng không phải một chuyện tốt.” Lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên nàng, không hề vui đùa.
“Tôi biết rõ.” Trong mắt chớp qua một tia vui mừng, nàng cười lên:
“Tôi thích anh gọi tôi như vậy.”
Nàng tựa hồ không có tìm được trọng điểm, Lan Kỳ Ngôn tức giận chê cười
“Nếu như hôm nay biểu hiện của cô tốt, về sau tôi ngày ngày sẽ gọi cô như vậy.”
“Thật?” Hiển nhiên, Thư Dao tưởng thật vô cùng nghiêm túc.
“Tôi giống người hay nói láo sao?”
“Tốt!” Thư Dao vui vẻ gật đầu một cái
“Giữ lời.”
Lan Kỳ Ngôn hừ cười, hắn tựa hồ càng ngày càng không tìm được điểm chính xác, để ý thật là quái dị chỉ là... Nói thật hắn không quá lo lắng nàng a, mặc dù trong vòng một tháng phải cải tạo nàng không thực tế, nàng cũng không có chân chính nắm giữ quá nhiều nhưng thật sự nàng có điều thay đổi là sự thật, không làm được tốt nhất nàng lại một mực cố gắng, hắn cũng không có thật coi nàng ngu ngốc.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Đại sảnh, Thư Gấm Lệ đùa bỡn đan khấu đỏ thẫm, khinh thường hướng về phía Đinh lão nói:
“Thư Dao đâu rồi, sẽ không còn chưa dậy đó chứ? Hừ.”
Đinh lão mặt chán ghét nghiêng mắt nhìn qua Thư Gấm Lệ
“Gấp cái gì? Tiểu Dao sẽ rất nhanh xuống.”
“Muốn kéo dài đợi một người là nó, còn ra thể thống gì!” Thư Nguyên Hồng gầm thét:
“Lão thái gia chết rồi, nó cánh liền cứng rắn không đem chúng ta để ở trong mắt phải không?”
“Ngài...” Đinh lão nén lấy giọng mình
“Ngài đừng có nói lung tung.”
Một phòng người phụ họa lời của Thư Nguyên Hồng đối với Thư Dao vô cùng bất mãn trong lúc nhất thời trong phòng khách ầm ĩ, ồn ào không dứt.
“Khiến đường cô, đường thúc đợi lâu thật xin lỗi.” Nơi cầu thang truyền đến giọng nói êm ái là phong cách Thư Dao trước sau như một nhưng chỉ cần cẩn thận nghe không khó phát hiện trong giọng nói của nàng nhiều hơn một tia chắc chắn, không còn là khúm núm trước kia, co rúm lại run rẩy.
Một phòng hướng cầu thang nhìn chỉ cần nhìn một cái liền kinh ngạc!
Đây là cái công chúa hay mặc áo đầm ngắn, nói chuyện dùng lời nhỏ nhẹ sao? Tại sao một tháng không thấy nó lại có thể thay đổi cả dáng vẻ? Vóc người cao gầy trong quả thật hoàn mỹ không chê vào đâu được, liền ánh mắt của nó cũng không giống như trước kia luôn né tránh.
Sau lưng Thư Dao hắn như có như không thoáng qua một tia phúng cười, lặng yên không lên tiếng để bảo vệ tư thái của đi theo.
Đi trên dôi giày cao gót màu đen đi về phía đám người, nói trong lòng nàng hoàn toàn không sợ là giả! Nhưng tựa hồ chỉ phải biết hắn đứng ở phía sau của nàng lòng của nàng liền ổn định hơn rất nhiều, khẽ hé miệng cong lên khóe miệng
“Khiến đường cô, đường thúc buổi sáng không tới ‘ mười giờ ’ liền đến đại trạch rất xin lỗi, là Tiểu Dao chậm trễ.”
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã