Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uống một giây kia, nàng liền bị một sức lực hung hăng níu lại đặt ngay tại trên tường, liền sợ hãi tiếng kêu cũng còn chưa kịp phát ra, nàng nhìn Phương Thái mặt cười âm hiểm đặt lên mình, lần nữa bị cảm giác dán chặt khiến Thư Dao như muốn nôn mửa, nàng trợn to mắt đẹp, liều chết giãy giụa
“Buông tôi ra, ngài, ngài muốn làm gì?”
“Ha, đừng động, em như vậy đụng tôi sẽ càng thêm không chịu nổi.” Phương Thái thật chặt đè ép Thư Dao, hô hấp nồng đậm nụ cười bỉ ổi không chịu nổi
“Biết không? Em là loại hình anh thích nhất.”
Mặc dù bề ngoài chọc giận như thế, phong cách lại mát mẻ cao nhã, vẻ mặt giống như Tiểu bạch thỏ vô tội.
“Tôi không biết ngài ở đây nói gì?” Bất đắc dĩ hơi sức của mình căn bản không địch nổi nam nhân ở trước mắt, mắt đẹp lã chã khóc, sợ run rẩy
“Không nên đụng tôi!”
“Hắc hắc, cần gì tranh chấp vô vị vậy, hắn cho em bao nhiêu tiền? Anh cho gấp hai, em theo anh đi.”
Thư Dao không thể tưởng tượng nổi cắn môi hắn cho là nàng là tình nhân bị bao nuôi ư, thật là quá đáng!
“Tôi cự tuyệt!”
“Hiện tại cũng không phải là nói thôi là thôi.” Bỗng chốc, Phương Thái liền không thể chờ đợi hôn lên bả vai Thư Dao, xúc cảm tuyệt vời khiến Phương Thái như muốn điên cuồng, quả nhiên giống trong tưởng tượng của hắn.
“Không!” Hoảng sợ hét lên một tiếng, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống, trong đầu trống rỗng, trong đầu chỉ có lưu lại gương mặt tuấn tú luôn là cười đến nhẹ nhàng, nàng bị áp chế không thể động đậy, chỉ có thể liều mạng lắc đầu
“Không cần, không cần!”
Lan luật sư, cứu tôi, cứu tôi....
“Nếu như tôi mà ngài, tôi sẽ không đụng nàng, hơn nữa lập tức rời đi ba thước xa.” Từ hành lang đột nhiên vang lên 1 nụ cười mê người nhưng rất rõ ràng, trong lúc cười mà lại mang theo ánh dao sắc bén.
Phương Thái động tác bỗng dưng dừng lại, hướng nơi xuất ra thanh âm nhìn, mà âm điệu quen thuộc cũng làm cho Thư Dao lòng đang tuyệt vọng lần nữa nhảy lên, hắn nghe đến tiếng lòng nàng, hắn tới cứu nàng.
“Lan luật sư!” Vào giờ phút này, Thư Dao tựa hồ cái gì cũng áp chế không nổi sợ hãi của nội tâm, nàng dùng hết toàn lực đẩy ra Phương Thái, chạy về phía hắn, một đầu đâm vào lồng ngực rắn chắc, không chút kiêng kỵ khóc lớn lên
“Hu hu....”
Va chạm này làm cho lòng của hắn không hiểu sao chấn đắc tê dại, ẩn nhẫn thong thả ung dung cởi xuống áo khoác che đi những thứ vết hôn kia để cho hắn thấy vô cùng chói mắt, khoác trên vai nàng Lan Kỳ Ngôn mang theo nụ cười cực độ lành lạnh nhìn thẳng Phương Thái
“Nguyên tưởng rằng Phương Thái không phải chính nhân quân tử, nhưng không đến nỗi là một tiểu nhân hèn hạ, xem ra tôi thật đúng là là nên lần nữa xem lại con mắt nhìn người của mình.”
“Ha.” Phương Thái cợt nhã liếm liếm đôi môi, giống như là có vẻ vẫn còn thèm thuồng
“Nữ nhân Phương Thái tôi muốn cho tới bây giờ cũng luôn có được, thông minh liền đem cô ta lưu lại, tôi sẽ cho cậu 1 chỗ tốt, không phải sao..... Nếu không đối với cậu, đối với công ty của các cậu cũng sẽ có kết quả không tốt đâu.”
“A, vậy sao?” Lan Kỳ Ngôn chợt cảm thấy buồn cười:
“Ngài muốn làm thế nào đối phó với Hằng Giản, tôi lại hứng thú muốn nghe một chút.”
“Ai nói tôi muốn đối phó với Hằng Giản....” Phương Thái chê cười, một giây kế tiếp mặt của hắn đột nhiên phong vân biến sắc
“Cậu nói cái gì? Hằng Giản.... cậu, không thể nào, cậu là người của Hằng Giản? Nhưng cậu mới vừa rồi rõ ràng đã nói....”
“Nói gì?” Lan Kỳ Ngôn ôm thân thể Thư Dao vẫn như cũ run sợ, cuối cùng hướng về phía Phương Thái lưu lại một cái cười lạnh khát máu
“Thay vì biết nhiều như vậy, ngài xem ra không bằng bắt đầu từ bây giờ suy nghĩ một chút về sau nên làm thế nào, nếu như Phương Thái còn có thể đặt chân vào giới luật sư vậy 3 chữ Lan Kỳ Ngôn của tôi sẽ viết ngược lại.”
Lan? Lan Kỳ Ngôn...
Lan Kỳ Ngôn! Một trong kim bài luật sư thần bí Hằng giản? Trời ơi! Phương Thái trong lúc nhất thời không có đứng vững chống vào tường, sắc mặt tái xanh mất đi huyết sắc, hắn làm sao sẽ không có ý thức được như thế!
Hằng giản cư nhiên thật phái người tới tiệc rượu của mình? Không thể nào, tại sao phải như vậy?
Lan Kỳ Ngôn dùng tay đẩy ra cửa phòng Thư Dao, bước đi vào nhưng chạm đến là 1 phòng tràn đầy bóng tối.
Con ngươi đen như mực như chim ưng nhìn, âm thầm rất mau liền phát hiện nàng đang núp ở bên giường ôm đầu gối co rúm lại, từ tiệc rượu sau khi trở lại nàng liền núp ở trong phòng, cả buổi tối chưa phát ra một chút động tĩnh, đem Đinh quản gia Thư gia gấp đến độ xoay quanh, vẫn hỏi thăm hắn nguyên nhân.
Không nói gì, thật là làm không đến, là hắn muốn cho nàng một chút không gian điều chỉnh tâm tình, nhưng hiển nhiên một người ngu ngốc là không thể nào tự mình hoàn thành quá trình này.
Trở tay đóng cửa đi tới trước mặt Thư Dao, từ cao nhìn xuống ngưng mắt nhìn nàng
“Này”
Tiếng nói khiến Thư Dao càng thêm dọa hỏng run một cái, mặt thật sâu vùi vào không muốn nâng lên, buồn buồn nhỏ giọng nói
“Van cầu anh, để cho tôi an tĩnh một lát.”
“Nếu như tôi nói không thể đây?”
Thư Dao không nói thêm gì nữa, trả lời hắn chỉ có tiếng khóc thút thít càng phát ra đáng thương.
Một tay từ trên kéo lên Thư Dao, ép nàng ở trong bóng tối nhìn thẳng vào mắt cùng hắn, chân mày cau mày
“Chuyện đêm nay cô không phải nên trước kiểm điểm mình một chút chứ?”
Mắt to sưng lên giống như hột đào không thể tưởng tượng nổi nhìn tới trước, môi đỏ mọng run rẩy, toàn thân hư mềm
“Anh tại sao nhất định phải đối với tôi tàn nhẫn như vậy?”
Tại sao đến lúc này, hắn cũng không thể an ủi nàng một chút đây?
“Đây không phải là tàn nhẫn, là sự thật! Coi như cô không biết rõ làm sao ứng phó với Phương Thái, này tối thiểu cô cũng không phải cùng hắn ta rời đi phòng tiệc, cô hiểu hắn sao? Tại sao có thể không có bình thường như vậy? Cô có thể tùy tiện như vậy, bất kỳ một cái ngoắc ngoắc ngón tay nào là có thể dẫn cô đi sao?”
“Buông tôi ra!”
Thư Dao bị lời nói của hắn kích thích được thói hư tật xấu chôn sâu ở nội tâm rục rịch ngóc đầu dậy, nàng chảy nước mắt, nghẹn ngào giãy giụa lên án:
“Làm sao anh có thể nói với tôi như vậy! Đúng, đúng tôi đần, tôi không có bình thường, hắn nói muốn cho tôi xem đồ cổ tôi liền thật tin tưởng cùng hắn đi; thế nhưng không phải là tôi tùy tiện, đừng có coi thường tôi, tôi chỉ không muốn cho anh thất vọng, không muốn làm cho anh cảm thấy tôi vô dụng, mới có người chủ động mời tôi mà mình lại nhát gan không dám ứng sao? Nhưng là, tôi cũng không biết chuyện tại sao lại biến thành như vậy...”
“Cô tỉnh táo một chút.” Vẻ mặt vẫn như cũ không có nói quá lớn, thanh âm lại tựa hồ như nhu hòa mấy phần.
Thư Dao khóc đẩy ra hắn, hiện tại nàng căn bản không tâm tình đi thể nghiệm dụng tâm của hắn, tất cả uất ức gần mấy ngày gần đây toàn bộ thổ lộ, môi đỏ mọng cũng bị nàng cắn phá, máu tươi chảy xuôi ở khóe môi
“Tôi không thể tỉnh táo! Tôi đã rất cố gắng thay đổi, không để cho gia gia ở trên trời thất vọng, không để cho Đinh gia gia thất vọng, không để cho anh thất vọng! Nhưng tại sao tôi vẫn để ọi người thất vọng chứ? Tại sao chưa từng có người nào hiểu tâm tình của tôi? Tôi thật sự hi vọng mình có thể làm xong, nhưng tôi chính là ngu xuẩn có đúng không? Trong mắt anh, tôi chính là một kẻ ngây thơ, 1 công chúa không hiểu việc đời có đúng không? Anh căn bản xác định không dậy nổi tôi nữa có đúng không?”
“Tôi nói, tỉnh táo một chút, môi của cô.” Tròng mắt đen tĩnh mịch khóa chặt nàng mất khống chế, trong lòng dâng lên sầu muộn.
Mà Thư Dao không nghe lọt bất kỳ cái gì, cố chấp mà uất ức kêu gào:
“Tôi không cần anh lo lắng, anh rõ ràng chán ghét tôi, chê tôi là một đại phiền toái vô luận tôi cố gắng thế nào trong mắt anh đều là hoang đường buồn cười, vậy anh tại sao không rời tôi xa đi một chút, tại sao không dứt khoát buông tha? Tôi không muốn anh đừng để ý....anh đi, đi... Ưmh...”
Môi đột nhiên bị chận lại!
Là một cái môi khác, ấm áp mềm mại trong phòng không có người thứ hai, là hắn! Môi của hắn.
Thư Dao sợ ngây người, nàng trợn to mắt đẹp, nhìn tuấn nhan ngay trước mắt phóng đại, trên môi cảm giác là chân thật như thế, là hắn, thật sự là hắn, hắn tại sao hôn nàng...
Môi hắn như mang theo dòng điện đáng sợ, trằn trọc ở trên môi mềm mại của nàng, máu ở môi nàng bị câu lên làm cho bọn họ đồng thời nếm đến mùi máu tươi, kích thích đột nhiên xuất hiện bàn tay bỗng chốc giữ chặt eo nhỏ của nàng kéo nàng về hướng mình, 1 nụ hôn sâu hơn lại cuồng nhiệt, hắn mút môi của nàng, lưỡi dài không chút khách khí nâng lên cái lưỡi mềm mại kia cùng hắn nhảy múa. Tựa hồ hắn đã sớm không thể chờ đợi muốn có được nụ hôn này....
Sau hồi lâu, Kan Kỳ Ngôn mới chậm rãi kết thúc nụ hôn này, liền trong bóng tối con ngươi lóe sáng bóng khiến Thư Dao gần như ngất xỉu, tim của nàng đập nhanh đến bản thân bất lực, lồng ngực của hắn dán chặt nàng khiến nàng mau bốc cháy, tròng mắt của n àng, môi đỏ mọng khẽ mím môi, một hồi lâu mới ẩn nhẫn hỏi:
“Cái người này coi như là đang an ủi tôi sao, để cho tôi tỉnh táo sao?”
“Không.” Lan Kỳ Ngôn nhẹ nhàng chậm chạp trả lời.
Thư Dao ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn nhìn hắn, nước mắt ngưng ở gương mặt
“Vậy anh tại sao muốn hôn tôi?”
“Không biết, muốn làm liền làm.” Hắn giọng nói như cũ là lười biếng mê người.
Thư Dao cười khổ. Đúng vậy, muốn làm liền làm dễ dàng trả lời như vậy đúng là phong cách của hắn, mà nàng lại cái gì cũng không phản bác được, nàng thật vất vả muốn phản kháng, lòng bộc phát trong nháy mắt bị hắn hôn mà dập tắt, thật khổ sở mà cô đơn.
“Cảm giác gì?”
Hắn đột nhiên hỏi lên khiến Thư Dao khẽ ngạc nhiên
“Cái gì?”
“Tôi nói, tôi hôn cô, cô cảm thấy gì?” Giơ tay lên, ánh mắt sáng quắc trong đêm tối, tay lau trên môi mềm mại của nàng.
Không thể tưởng tượng nổi nàng khẽ run, hắn thế nào hỏi ra miệng chứ? Hắn cư nhiên hỏi cảm giác cái hôn này, hắn khi dễ nàng còn muốn nàng nói mình rất hưởng thụ sao?
“Là nụ hôn đầu của cô?” Câu nghi vấn thế nhưng hắn lại nói khẳng định như vậy.
“Buông tôi ra!” Thư Dao hít vào một hơi, mặt bị lời nói của h ắn kích thích đốt không dứt, so với giãy giụa cử chỉ của nàng càng giống như là thẹn thùng giận dỗi.
“... Được rồi, tôi biết rõ cô sợ, vì cô chưa bao giờ xảy ra qua loại chuyện như vậy, cô trong lúc nhất thời không thể chịu đựng được tôi cùng có thể hiểu, nhưng mà tôi còn là phải nói cho cô biết, lỗi của cô ở nơi nào như vậy cô về sau mới sẽ không dẫm lên vết xe đổ.” Nắm chặt eo của nàng, ép nàng nghe tiếp.
Hắn đột nhiên dịu dàng lời như an ủi khiến Thư Dao kiên trì cũng trong nháy mắt hỏng mất, nàng dừng lại giãy giụa, yên lặng rơi lệ, tựa hồ rất khó khăn mới nói ra một câu làm ình rất lúng túng:
“... Rất ghê tởm, tôi thật sự cảm thấy thật buồn nôn, tôi làm sao sẽ ngu xuẩn như vậy thật tin tưởng hắn là có ý tốt muốn mời chứ? Anh nói không sai tôi là tự mình chuốc lấy cực khổ.. Tôi ghét bị hắn đụng, tôi căn bản không đình chỉ được hồi tưởng những thứ hình ảnh bẩn thỉu kia, tôi thật sự rất sợ, anh nói cho tôi biết, tôi phải như thế nào mới có thể quên những thứ kia chứ?”
Tròng mắt đen tâm tình phức tạp tựa hồ có chút rối rắm, hồi lâu mũi cao thẳng nhàn nhạt thở dài, môi tinh xảo mới nhếch lên một nụ cười ẩn giấu
“Muốn quên chuyện đêm nay?”
“Ừ.”
“Vậy thì quên đi!”
Còn không có hiểu ý tứ trong lời hắn nói, Thư Dao liền bỗng dưng cảm thấy cổ nóng lên theo bản năng bật thốt lên than nhẹ ra, 1 loại tê dại nhột làm cho nàng như bị nước nóng cọ rửa, toàn thân thoáng qua một tia ấm áp
“Anh.... Đang làm gì.”
“Cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ cần cảm thụ cảm giác bây giờ.” Lan Kỳ Ngôn giọng nói khàn khàn mê người ở cổ trắng nõn của nàng vang lên, lưỡi dài lướt qua cổ cho đến xương quai xanh lưu lại dấu vết mập mờ.
“Ưmh...” Thư Dao khẽ rên, giờ khắc này tựa hồ muốn nàng nghĩ khác, nàng cũng đã không nghĩ được rồi, hắn cư nhiên đang hôn nàng như vậy.... phương thức không chút kiêng kỵ nhưng kỳ quái là nàng một chút cũng không bài xích, này cùng cảm giác khi Phương Thái hôn làm người ta ghê tởm khác 1 trời 1 vực, nàng mau bị dung hóa tại sao phải như vậy?
Hôn nhẹ nhàng chảy xuống tới nàng đầu vai trắng nõn cùng ngực đem lấy từng cái lo lắng về trí nhớ nhẹ nhàng mút hôn lên, hắn mị hoặc cười khẽ
“Nói cho tôi biết, cảm giác gì?”
Ngước đầu khẽ rên, Thư Dao tự nói với mình nên đẩy hắn ra như vậy là không đúng, nhưng nàng tựa hồ giống như là mê muội, nàng rõ ràng biết người trước mắt là ai, nàng lại khát vọng nhiệt độ trên người hắn, ấm áp không chịu nổi, xấu hổ lắc đầu
“Tôi không biết...”
“Vậy.... Như vậy…” Nụ cười nhỏ một tiếng, thon dài ngón tay thuần thục tìm được khóa kéo của bộ lễ phục màu hồng đào, một chút xíu kéo ra sau đó sẽ đem lễ phục từ trên người của nàng hoàn toàn rút đi, lễ phục rơi xuống ở trong bóng tối lộ ra thân thể tinh khiết hoàn mĩ của nàng...
“Không!” Không khí lạnh lẽo làm cho toàn thân da thịt nàng khẽ dâng lên đỏ ửng, nàng theo bản năng ôm ngực che, như vậy thật sự quá mắc cỡ.
“Buông.” Hơi thở nóng rực tiếp tục dao động ở xương quai xanh cùng trước ngực của nàng, hắn mỗi cái hôn đều giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua da thịt làm cho người ta tê dại run rẩy; vạch ra tay của nàng nụ hôn của hắn dần dần đi xuống, hôn lên mượt mà giống như là cố ý, hắn dọc theo đường vòng cung liếm hôn, chung quy lại không thâm nhập....
“Ưmh.. Ừ....” Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nàng tay hư mềm để ở bả vai hắn, khó nhịn ngâm nga.
Trong bóng tối, tròng mắt đen sáng quắc tựa hồ mau mất đi khống chế, thật ra thì hắn biết đây tất cả đến chỗ nào đó liền có thể có chừng có mực dừng rồi, nhưng lúc này người chân chính bị dụ hoặc tựa hồ biến thành mình, nàng ngoài dự đoán rất ngọt ngào, để cho hắn lấy khó tự chủ, hắn thừa nhận thân thể của hắn bởi vì nàng mà thức tỉnh.
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã