Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
.1
“Anh biết rõ ràng tôi không phải ý đó!” Trên mặt đỏ ửng còn chưa biến mất, nàng cơ hồ vẫn không thể quên nhiệt độ lồng ngực nóng bỏng của hắn đáng ghét! Hắn nhất định là cố ý hại nàng thất bại, khi dễ nàng.
“Oh, vậy sao? Cô không phải là cái ý ấy” Hắn 1 mặt xin lỗi
“Đó nhất định là tôi xuyên tạc rồi cho nên Thư tiểu thư, cô có thể phát ra 1 thanh âm tốt để cho tôi không xuyên tạc sao?”
Nhìn trong tay nhạc phổ Thư Dao thật không thể giải thích vì sao, mắt đẹp theo dõi hắn
“Tôi đến tột cùng tại sao phải luyện những thứ này, những thứ này rốt cuộc cùng với việc tôi nối nghiệp gia gia người có quan hệ gì?”
“Cô cho là không sao?”
“Cho nên mời nói cho tôi biết!”
“A, được rồi! Đơn giản mà nói Thư tiểu thư, cô có thể lớn tiếng nói chuyện, kêu lên, đối với người khác rống sao?” Chê cười.
“Tôi dĩ nhiên không có.” Thư Dao chuyện đương nhiên mà lắc lắc đầu
“Gia gia nói qua, con gái không nên nói chuyện lớn tiếng, rống lớn gọi, gây sự chất vấn cũng là không thể.”
“Cô nói không sai.” Hắn bĩu môi cho khẳng định, tiếp theo lại châm chọc nói:
“Vấn đề nằm ở chỗ cô nuôi dạy thật tốt quá! Cô cho là một người nói cũng không dám lớn tiếng nói có ai sẽ tin phục sao? Một bị người rống to liền lùi bước sợ hãi, nước mắt lưng tròng như thế nào trở thành một người nối nghiệp ưu tú? Thư tiểu thư, có giáo dục không phải lỗi của cô nhưng xin đem thứ tốt đẹp biến thành phong cách đặc biệt của cô mà không phải nhược điểm bị người xem thường.”
Một hồi lâu, Thư Dao chỉ là lặng lẽ nhìn hắn, tiêu hóa lời của hắn; Đúng vậy, nàng từ nhỏ đến lớn nói chuyện cũng quá mức nhẹ nhu hòa, bởi vì nàng muốn làm thục nữ hoàn mỹ của gia gia nhưng bây giờ những thứ này chỉ trở thành chướng ngại vật, người nào sẽ nghe theo một người chỉ biết nhăn nhăn nhó nhó, lời cũng không dám lớn tiếng nói? Sẽ làm nàng mềm yếu vô năng mà thôi.Thì ra là hắn thật sự là có thâm ý khác để cho nàng luyện tập lên giọng.
“Tôi hiểu, tôi sẽ nỗ lực!” Ánh mắt từ từ kiên định nàng hướng về phía hắn nghiêm túc gật đầu một cái.
“Rất tốt, tiếp tục đi!”
“Ừ.” Thư Dao hít sâu một nâng nhạc phổ, bắt đầu luyện:
“A... A...”
“Miệng mở to một chút, hơi thở vậy là đủ rồi, âm lượng mới có thể cao.”
“A...... A......”
Lười biếng tựa vào ghế sa lon hắn nheo lại tròng mắt đen hàm chứa nụ cười, nhìn cô gái kia cố gắng luyện tập, nàng liền vẻ mặt cũng lúc bắt đầu không giống nhau.
Thật là một người thú vị, tại sao hắn sẽ cảm thấy cái đại phiền toái này càng ngày càng thú vị đây? Rõ ràng mỗi lần nhìn đến hắn, đều là một bộ mặt sợ hắn sợ đến muốn chết, chỉ sợ hắn nói gì đả kích nàng nhưng lại vô cùng tin tưởng hắn; chỉ cần là hắn nói hắn muốn nàng đều rất tin không nghi ngờ làm, chẳng lẽ hắn muốn nàng cởi hết đò nằm xuống trên giường nói với nàng đó là một phương pháp học tập khác, nàng cũng sẽ làm thật vì Thư lão mà ngoan ngoãn nghe lời?
A, người thần kỳ.
Hắn nghĩ quả nhiên không sai!
Mới một buổi tối, nàng liền xác nhận, nàng thật sự là một người thần kỳ!
Hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy có người vì luyện thanh đến cổ họng nhiễm trùng, còn liên đới nóng sốt đấy!
Ngồi ở bên giường nhìn Thư Dao khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, mắt to còn vẫn hèn nhát nhìn mình, hắn thật sự nhịn không được cau mày phúng cười
“Cô là ngu ngốc sao?”
“Hả?” Thư Dao đầu đau như nứt bị hắn hỏi một câu bối rối.
“Tôi nói, cô là ngu ngốc sao?” Lan Kỳ Ngôn cố ý nhắc lại.
“Tôi không phải....” Thanh âm khẽ khàn khàn Thư Dao tựa hồ có chút uất ức, đem nửa cái đầu rúc vào trong chăn.
4.2
Lan Kỳ Ngôn không khách khí chút nào tóm nàng ra ngoài, để cho nàng cái miệng nhỏ nhắn hô hấp đến không khí mới mẻ
“Ai cho cô tối hôm qua không nghỉ ngơi, vẫn ở trong phòng luyện lên giọng chứ?”
“Bởi vì.. Chiều hôm qua tôi vẫn không có gì tiến triển, tôi muốn nói tự mình một người luyện tiến độ sẽ nhanh hơn, hiệu quả tốt hơn!” Ấp úng nói, nàng một bộ dạng mình thật rất cố gắng, không có lười biếng.
Hắn nhe răng trợn mắt kích động, khóe môi theo thói quen cười cũng khó được không có nặn đi ra
“Cho nên cô dứt khoát một hơi luyện 5, 6 canh giờ không nghỉ ngơi?”
“Tôi muốn nói...... Ngày mai anh nghe thfi sẽ thấy tôi sẽ có tiến bộ rất lớn, không phải vậy...” Một thần sắc không được thưởng thức tức giận ở ánh mắt nàng thoáng hiện, nàng lại vẫn như cũ chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm.
“Nếu không thì như thế nào?”
“Tôi sợ anh sẽ tức giận.” Thanh âm hơn khàn khàn nhỏ hơn rồi, Thư Dao nhìn chằm chằm vào hắn, có vẻ có chút uất ức.
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, chợt trở nên tĩnh mịch mà kỳ lạ, làm cho người ta nhìn không rõ hắn đang nghĩ cái gì; sau hồi lâu, hắn mới hít thở sâu một hơi, hừ cười nói:
“Cô quả nhiên là ngốc đến một loại cảnh giới tối cao!”
“Lan luật sư!” Thư Dao nhỏ giọng phản kháng, mặt càng đỏ hơn
“Tôi không có nói đùa.”
“Thật đáng tiếc, tôi cũng vậy.” Hắn nhíu mày nhún vai
“Chỉ là, tôi hi vọng cô biết, tôi không có kỳ vọng cô một ngày liền thay đổi thành Hoa Lạc đế.”
Ngẩn ra, Thư Dao không có tinh thần lập tức phốc cười ra tiếng
“Lan luật sư, thì ra là anh cũng có tinh thần hài hước.”
“Nếu không sao? Chỉ là ma đầu sẽ đả kích cô, áp bức cô ư?”
“Ách...” Được rồi, nàng quả nhiên không thể quá thư giãn, hắn tuyệt đối là luật sư siêu cấp phúc hắc làm cho người ta khó lòng phòng bị!
“Về sau, tiến độ phải đi theo tôi, không cần tự mình một người vờ ngớ ngẩn, sẽ càng thêm kéo chậm tiến độ mà thôi.”
“Ừ, biết.” Quả nhiên vẫn là hắn trực tiếp dùng lời nói đả kích người là phương thức khích lệ, khen ngợi muốn từ trong miệng hắn nghe được, quả thực là lời nói vô căn cứ!
Uất ức đem mí mắt nhẹ nhàng rủ xuống, còn chưa có phản ứng kịp, trên trán lại đột nhiên truyền đến một hồi lạnh lẽo thấm vào ruột gan, làm cho nàng theo bản năng kêu lên lần nữa nâng mí mắt
“Lan luật sư...”
“Túi chườm nước đá, có thể giúp ấm.”
Ách, hắn là từ nơi nào biến ra thế?
Hiển nhiên hắn chắc là sẽ không giải đáp nghi ngờ của nàng, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, hắn đã xoay người rời đi, còn dặn dò:
“Mau khỏe nhanh lên một chút, thời gian không còn nhiều, cái cô phải học vẫn còn rất nhiều, thời giờ của tôi rất quý giá! Thư tiểu thư.”
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở trong phòng Thư Dao mới dám cẩn thận làm cái mặt quỷ nhỏ giọng oán trách:
“Quỷ cay nghiệt!”
Chỉ là liền chính nàng cũng không có phát hiện, môi của nàng đang mỉm cười, liền khóe mắt cũng sáng ngời....
4.3
Ngây ngốc đứng tại cửa phòng Thư Dao mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm gian phòng cùng với thân ảnh cao to thản nhiên kia, nếu không phải rõ ràng biết đây là căn phòng nàng sinh sống hai mươi năm nàng sẽ cho rằng mình mới là người xâm lăng!
Không phải sao?
Rõ ràng là phòng của nàng, tại sao là hắn đang trong phòng trấn định mà chỉ huy người giúp việc khuân đồ, hủy đi ga giường, quét sơn? Khẽ cắn môi dưới nàng rất muốn nói, nàng chỉ là bị bệnh mấy ngày mà thôi, không phải ôn dịch có cần thiết gian phòng phải đại cải tạo chứ? Hắn đến tột cùng là có gì không vừa mắt với phòng của mình?
“Lan luật sư...”
“Có thể thay ga giường màu xanh dương đi!” Bên trong gian phòng người kia hoàn toàn không thấy người khác kêu gọi, tiếp tục chỉ huy.
“Khụ khụ! Lan luật sư.”
“Vách tường làm không sai biệt lắm, thu thập xong sàn nhà có thể đi ra ngoài.”
Được rồi, nàng bỏ qua! Thư Dao lặng lẽ tiếp tục xem gian phòng bị cải tạo, cho đến khi... gian phòng của mình hoàn toàn cùng phong cách trước kia khác xa.
Lan Kỳ Ngôn giống như là rốt cuộc hài lòng, cũng phát hiện bóng dáng cạnh cửa toét ra 1 tiếng cười mê người mà lười biếng
“Thư tiểu thư, tại sao đứng ở ngoài cửa? Đi vào xem một chút có hài lòng không?”
Nàng còn có tư cách nói không hài lòng sao?
Thư Dao đi vào gian phòng, nhìn vòng quanh một loại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc; đây là gian phòng của nàng nhưng là tường màu hồng đã bị thành trắng; ga giường công chúa mộng ảo cũng trở thành lên màu xanh dương; từ bàn trang điểm đến tủ treo quần áo, thảm, sofa nhỏ... Thật đúng là một dạng không có toàn bộ đổi trống trơn!
Thư Dao hít thở sâu một hơi, ép mình dũng cảm chống lại Lan Kỳ Ngôn con ngươi đen như mực nhỏ giọng hỏi thăm:
“Lan luật sư, xin hỏi... Đây rốt cuộc là tại sao?”
“Không có ý gì đặc biệt chỉ là muốn nói nếu thay đổi từ trên bản chất cái này bao nhiêu khó khăn như vậy thì trước thay đổi từ chi tiết cuộc sống để bắt đầu cho người biến chuyển tốt lắm!” Môi mỏng khẽ nhếch, hơi có vẻ bất cần đời mà cười, hắn thì ngược lại rất là hài lòng với kiệt tác của mình đi tới bên giường gõ gõ tủ đầu giường quay đầu nhìn Thư Dao:
“Thư tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ xin cô hãy quên mình là 1 nữ sinh 20 tuổi, cô đã qua thời kỳ đeo bờm nơ, ôm công chúa Barbie mà cô là người thừa kế Thư gia, tất cả chi tiết cuộc sống của cô đều phải phù hợp với thân phận cùng địa vị của mình, cô sẽ không hi vọng người khác biết mình là tổng tài mà ôm búp bê ngủ đó chứ?”
Nàng mới không có ôm búp bê ngủ!
Không nhịn được lầm bầm một câu, lại tự biết không có chỗ để phản bác, Thư Dao chấp nhận gật đầu
“Được rồi, chuyện gian phòng coi như xong, quần áo thì sao đây?”
Nếu như nàng không có nhìn lầm, hắn mới vừa rồi cho người đem một nửa quần áo trong tủ quần áo của nàng cầm đi, sau đó để cho nàng 1 đống đồ công sở nữ nghẹn họng nhìn trân trối cùng dạ phục.
“Cô là dùng được.” Nhẹ nhàng cười quẳng xuống bốn chữ này, cũng là chuyện đương nhiên thì phải.
Cái gì chứ? Nào có người như vậy!
Mở mắt to, há mồm muốn cãi lại những thứ gì nhưng một hồi lâu, lời nói không có xuất khẩu ngược lại biến thành hai vai tiết khí buông lỏng; nàng rõ ràng là muốn kháng nghị lại bị hắn vài ba lời chận á khẩu không trả lời được, hắn ngoài mặt một bộ cười hì hì dễ nói chuyện thật ra thì so với ai khác đều bá đạo hơn!
“Thư tiểu thư.”
“Gì?” Thư Dao hồi hồn, ngẩng đầu.
“Ở đáy lòng nguyền rủa tôi thì liền có thể, không cần cắn răng nghiến lợi như vậy, cắn miệng nhỏ nhắn bi thương xinh đẹp kia tôi chính là sẽ tự trách mình đó.”
“Tôi, tôi không có! Thật, không có!” Nhìn hắn khuôn mặt tươi cười “Dịu dàng” không làm được Thư Dao bỗng chốc đỏ mặt, quẫn bách mà lắc lắc đầu, hắn làm sao sẽ biết nàng đang suy nghĩ gì?
“Không có là tốt rồi.” Hắn có nhiều hứng thú híp lại tròng mắt đen
“Vậy cùng tôi đi thư phòng!”
“Chúng ta phải tiếp tục luyện lên giọng sao?” Liên tiếp bị bệnh mấy ngày, khóa trình cũng không có tiếp tục nói đến nàng cũng rất xấu hổ.
“Thầy thuốc nói cổ họng của cô cần nghỉ ngơi một thời gian, cẩn thận bảo dưỡng nên tôi sẽ không ác tâm như vậy, dự mưu đem cô biến thành câm, Thư tiểu thư.”
Nhìn trên bàn hộp lớn như thế, trưng bày một hàng rượu đỏ quý, Thư Dao đầu tiên là ngẩn ra mới nghiêng đầu kích động ánh mắt nhìn về phía hắn
“Chúng ta.. cần học tập uống rượu đỏ sao?”
Thân ảnh này dựa bên cạnh bàn, Lan Kỳ Ngôn nhếch môi lười biếng nâng một cái ly rượu đưa cho thư Dao
“Cô học qua sao?”
“Ừ.. Một chút xíu.” Thư Dao nhận lấy ly rượu, tràn ra nụ cười ngọt ngào
“Uống rượu đỏ là gia gia tự mình dạy tôi; khi còn bé gia gia còn mang tôi đi vườn nho ở nước Pháp tham quan, tôi cho đến bây giờ nhớ cái loại mùi thơm thuần đó, thật hoài niệm...” Nói xong, Thư Dao đột nhiên im lặng, mới phát hiện ra mình lại bị quấn vào sự nhớ lại gia gia, tròng mắt nở nụ cười cũng thu lại.
Tròng mắt đen nhàn nhạt nhìn vẻ mặt nàng biến chuyển, sáng bóng thoáng qua, không nhìn ra thâm ý; tiếp hắn mở ra một chai rượu đỏ trước thay Thư Dao rót một chút cho thêm mình 1ly, tựa hồ chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra qua
“Uống một chút xem nào.”
“Ok.” Thư Dao liếm liếm cánh môi ra lệnh mình đừng nữa nghĩ nữa, sau đó chậm rãi đem ly rượu trong suốt bồ đào giơ tới trước mắt, ngón tay trắng nhẹ nhàng lắc kéo dịch rượu lay động, chóp mũi khéo léo nhếch lên gần ly rượu vừa lay động, vừa nhắm mắt ngửi mùi rượu; cuối cùng môi đỏ mọng giơ lên, nhấp một cái miệng, ngưng trệ.... Tựa hồ khi cảm thụ rượu đỏ ở giữa môi miệng cảm giác tan động...
Thư Dao hoàn toàn đắm chìm trong thưởng thức rượu đỏ hồn nhiên bất giác không để ý cặp tròng mắt đen bên cạnh kia, đang dùng một loại ánh mắt kỳ dị lửa nóng thăm dò mình, Lan Kỳ Ngôn nụ cười ngưng ở khóe môi nhấp nhẹ rượu đỏ; nếu như nói nàng chỉ là học qua một chút xíu, nàng thật không khỏi quá khiêm nhường! Mặc kệ là từ trình tự tới thủ pháp nàng hiển nhiên đều vô cùng thuần thục, hơn nữa.... chẳng lẽ chưa ai nói với nàng sao? Nàng dáng vẻ uống rượu vô cùng mê người, mê người đến.... hắn lại không nhịn được muốn biết, rượu đỏ trong miệng nàng là dạng tư vị thế nào....
“Vos­nero­ma­nee 99 năm.. Mùi vị nồng mà ưu nhã, là rượu Bồ Đào.” Mở mắt ra Thư Dao có vẻ có chút kích động, mắt đẹp sáng lóng lánh nhìn tới người phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng nhẹ.
Nhíu mày, hắn cười mà không nói rượu đỏ mím môi nhìn nàng.
Thư Dao theo bản năng phủ phủ vành tai tóc rơi, ngượng ngùng nói:
“Tôi nói sai sao? Anh tại sao nhìn tôi như vậy?”
“Không, rất chính xác, hiển nhiên cô đối với rượu Bồ Đào rất hiểu rõ, không phải ‘ một chút xíu ’.” Hắn là không phải từ vừa bắt đầu trước xem thường nàng sao? Cho là nàng là Thiên kim đại tiểu thư, nhất định là tính khí không tốt cái gì cũng không hiểu, nhưng hiện tại xem ra có lẽ tính cách của nàng có rất nhiều điều kiện trở thành người nối nghiệp, nhưng không thể phủ nhận nàng rất thông minh, hiểu được rất nhiều.
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã