Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
.1
Nhìn nước mắt nàng rơi từ khóe mắt hai bên chảy xuống, rơi vào đầu ngón tay của hắn một mảnh lạnh lẽo thế nhưng hắn lại “Xuy” một tiếng nở nụ cười:
“Thư tiểu thư, tôi là một luật sư chuyên nghiệp, trách nhiệm của tôi chính là để cho người ủy thác tin tưởng mình, nếu như cô thật không có chút nào tin tưởng lựa chọn tôi, tôi rất cảm tạ cô nhưng mà tôi lại không thể không xin lỗi nói ở linh đường cái trường hợp đó, phản ứng của tôi chỉ là bản năng nghề nghiệp cũng không muốn cho cô hiểu lầm tôi là bè gỗ cứu mạng cô, để cô vì thế có lý do hèn nhát.”
Lan Kỳ Ngôn lời nói đả kích làm Thư Dao lảo đảo muốn ngã, lòng của nàng bị thương không cách nào quên được, chợt đẩy hắn ra thất thanh khóc rống lên
“Anh tại sao phải tàn nhẫn như vậy! Anh tại sao nhất định phải nói như vậy.... Tôi biết rõ mình vô dụng không kham nổi gánh nặng gia gia giao ình, tôi chỉ là đột nhiên mê mang, rất khổ sở, phải cần một khoảng thời gian tiếp thu, nhưng tôi cũng không muốn buông tha! Hu hu.... Tôi biết rõ anh có thể giúp tôi, tôi có thể tin tưởng anh nhưng tại sao anh nhất định phải dùng loại phương pháp này nói cho tôi biết, để cho tôi hiểu chứ!”
“Bởi vì cái dạng này cô mới có thể đau đến thanh tỉnh, thời gian đối với cô giờ là xa xỉ phẩm.” Hắn rốt cuộc thu lại toàn bộ nụ cười, lành lạnh nói.
Không sai, hắn là cố ý! Mặc dù tàn nhẫn nhưng không thể nghi ngờ là phương thức tốc chiến tốc thắng tốt nhất, nàng là một công chúa bị mọi người nâng ở lòng bàn tay lớn lên chưa từng nghe qua bất kỳ lời nói nặng, an ủi nàng, khích lệ nàng, đối với nàng tuyệt đối sẽ không có tác dụng lớn hơn nữa phương thức dùng lời mềm nói nhỏ nhẹ cũng không phải phong cách của hắn.
“Tại sao phải ép tôi như vậy? Hu hu......” Thư Dao vẫn như cũ khóc thảm thiết, vốn là đau đớn mất đi người thân, cộng thêm hắn ép nàng nhất định phải đối mặt với sự thật khó chịu làm cho nàng gần như hỏng mất
“Tôi chỉ muốn mình là một người con gái bình thường, không có quyền lợi, kim tiền vây quay, chỉ có người thân che chở, quan tâm, nhưng là bây giờ gia gia đều đi rồi, tôi cái gì cũng không có lưu lại Thư gia tượng trưng cho nhiều quyền lợi cùng tiền bạc hơ nữa thì như thế nào, đó không phải là thứ tôi muốn, đối với tôi mà nói cái gì cũng không còn! Tôi một chút cũng không muốn!
“Cho nên ý của cô là hối hận khi sống làm cháu gái Thư lão?” Nhìn hắn nàng nói vẫn lạnh nhạt như cũ nói.
“... Tôi không phải ý này.” Nghe vậy ngẩng đầu lên Thư Dao rơi lệ, kinh ngạc nhìn hắn vội vàng nói.
“Chẳng lẽ không đúng?” Một bên nói xong, vừa không để lại dấu vết cúi người, từ tủ đầu giường rút ra giấy lau
“Cái cô hy vọng căn bản cũng không thiết thực! Cô là cháu gái Thư lão, hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của Thư gia, cô nhất định phải đối diện với mấy cái này; trừ phi cô bây giờ nói cho tôi biết cô ghét Thư lão để lại cho cô tất cả, cô hận thấu cơ nghiệp ngài ấy tân tân khổ khổ cả đời lập nên?” Nói nhẹ như không, hắn đem giấy đến trước mặt đưa cho Thư Dao từ khóc lớn chuyển sang nghẹn ngào im lặng.
Nàng cũng không có nhận giấy lau, chỉ là bị hắn nói cho ép á khẩu không trả lời được, không ngừng nức nở; Lan Kỳ Ngôn bĩu môi cười hạ xuống lần nữa ngồi ở mép giường, đưa tay thay nàng lau đi bộ mặt nhếch nhác, động tác êm ái phải cùng người mới vừa nói tựa hồ như hai người.
Thư Dao thân thể chấn nhẹ một chút, vội vàng nhận lấy giấy lau, thật lâu nàng mới nức nở thật thấp trả lời:
“Không... Tôi chưa bao giờ hối hận sống làm cháu gái Thư gia.”
“Cô hiểu là tốt rồi.” Hắn cười khẽ
“Nếu như cô đối với mình không tin như vậy căn bản liền muốn khiến Thư lão chết không nhắm mắt, để cho kỳ vọng ngài đối với cô hóa thành bọt nước, để cho ngài ấy ở dưới cửu tuyền phát hiện quyết định của mình buồn cười thế nào, cô bây giờ có thể chạy trốn, buông tha, tôi sẽ không ngăn trở cô....”
“Anh!” Thư Dao cắn môi nhìn hắn, trong lúc nhất thời thật không thể giải thích vì sao, rốt cuộc hắn là người như thế nào: lúc thì giống như như vị thần dịu dàng cứu nàng, lúc lại vừa giống như ác ma tàn nhẫn châm chọc nàng; lúc thay nàng lau nước mắt rồi khi lại cố ý kích nàng; hắn đều nói như vậy rồi nàng còn dám buông tha sao? Nàng không muốn gia gia chết không nhắm mắt, cũng không muốn kỳ vọng của gia gia tan thành bong bóng, lại càng không muốn gia gia ở dưới cửu tuyền bởi vì quyết định chính mình mà hối hận!
3.2
Chỉ là mỗi khi chạm đến đôi mắt đen tĩnh mịch không thấy đáy, còn có môi hắn cười như không cười phẫn nộ của nàng chợt liền lên như trút giận, không có tiền đồ lần nữa cúi đầu, giống như Tiểu Bạch Thỏ đáng thương, ngoe nguậy cái miệng nhỏ nhắn nhỏ giọng phản bác nói:
“Tôi sẽ không buông tha.”
Lúc này, Lan Kỳ Ngôn mới lộ nụ cười gần như thực hiện được nhưng hắn sẽ không để cho nàng nhìn thấy.
“Rất tốt, vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ.” Đứng dậy hắn đi về phía cửa phòng ngủ.
Đang ở khi tay của hắn vặn mở cửa, sau lưng Tiểu Bạch Thỏ chỉ có tâm không có can đảm lại co rúm lại xuất ra một tiếng, giọng nói có chút do dự lại rất vội vàng:
“Lan, Lan luật sư...”
“Chuyện gì?” Không quay đầu lại, xem ra Tiểu Bạch Thỏ rất sợ hắn, có chút ý tứ.
“Gia gia... Anh là người cuối cùng cùng với gia gia đúng hay không? Ông trước khi chết có nói gì hay không? Tôi là nói....” Lời nói vẫn chưa xong thanh âm của nàng lại bắt đầu nghẹn ngào cứng họng.
Hắn đương nhiên biết ý của nàng, chỉ là đắn đo hồi lâu, Lan Kỳ Ngôn mới lưu lại một câu rồi mở cửa rời đi.
“Thư lão đi được rất an bình không có khổ sở... ông chỉ là rất muốn gặp cô một lần cuối, một mực gọi tên của cô.”
Rốt cuộc gian phòng chỉ còn lại có Thư Dao, lời nói kia làm cho nàng yên lặng rơi lệ, ngồi ở đầu giường không cách nào áp chế bi thương.
“Thư Dao chỉ lần này thôi.”
Cho phép mình khóc thút thít cho thỏa lòng, thổ lộ bi thương cùng mềm yếu của mình, sau đó tỉnh lại không bao giờ nữa khiến bất cứ chuyện gì đánh ngã mình nữa.
“Đinh gia gia, Đinh gia gia?”
Dồn dập tiếng bước chân “Đông đông đông”, hiện lên thanh âm của chủ nhân từ trên lầu chạy xuống là cỡ nào hốt hoảng; không có ai trả lời Thư Dao quen thuộc mà xông vào phòng ăn, nghĩ tìm kiếm bóng dáng của Đinh lão.
Nhưng trong phòng ăn to như vậy, căn bản không có bóng dáng Đinh lão, mà cạnh bàn ăn ngược lại nhàn nhã ngồi một người, một thân ảnh khiến Thư Dao trong nháy mắt tiết khí...
Này bóng dáng lười biếng hai chân gác lên nhau nhẹ nhàng ngồi dựa vào chiếc ghế màu trắng, ngón tay dài vừa nâng tờ báo chậm rãi lật xem, vừa ưu nhã uống Cafe đen, do góc độ của nàng nhìn phía này thấy gò má của hắn càng thêm hoàn mỹ câu nhân tâm phách; nhưng vào giờ phút này Thư Dao căn bản không có tâm tình đi thưởng thức, bởi vìnàng tựa hồ cũng có thể dám nhìn, hắn môi mỏng cười như không cười không sai là rất mê người nhưng....
“Lan luật sư... Chào buổi sáng.” Đi tới cái ghế đối diện ngồi xuống, Thư Dao khẽ liếc tròng mắt có chút cẩn thận từng li từng tí dịu dàng chào hỏi.
Từ trong tờ báo ngẩng đầu lên, Lan Kỳ Ngôn hướng về phía Thư Dao cười một vẻ dịu dàng đến có thể chảy nước
“Ah? Thư tiểu thư đã dậy rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Mắt xinh đẹp nhẹ giơ lên, lại không cẩn thận thẳng tắp đụng vào cặp mắt đen tĩnh mịch mỉm cười kia; lo lắng, có chút cảnh giác nói:
“Ừ.... Cũng không tệ lắm.”
“Tôi cũng nghĩ thế...” Lan Kỳ Ngôn cười, đã nhìn xong tờ báo chuyện đương nhiên mà dùng nhất là giọng quan tâm hỏi ngược lại:
“Nếu như ngủ không tốt thìThư tiểu thư làm sao sẽ đến mặt trời lên cao còn nói với tôi chào buổi sáng, hoàn toàn quên lời chúng ta nói ngày hôm qua sao, buổi sáng 8 giờ ở phòng ăn gặp mặt? Ha ha, tôi là 1 người làm việc chẳng phân biệt được ngày đêm, thật là hâm mộ Thư tiểu thư có được giấc ngủ như vậy!”
“Tôi....” Nhất mạt nóng ran đỏ ửng bỗng chốc đánh úp tới gò má của Thư Dao, nàng cứng họng xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa; nàng cũng biết hắn dịu dàng cười cùng quan tâm căn bản không phải thật lòng, thuần túy là vì châm chọc nàng, làm mình xấu hổ! Nhưng... Nàng thật không phải là cố ý!
Vì xử lý hậu sự của gia gia, nàng đã ba ngày không có nhắm mắt tinh thần của nàng cũng đã bị áp đến cực hạn; rốt cuộc tất cả kết thúc có thể nghỉ ngơi thật tốt thế nhưng hắn lại nói cho nàng biết hôm sau nàng sẽ phải bắt đầu khóa trình giáo dục, còn là 8h sáng! Nàng đã trù hoạch để đồng hồ báo thức rồi bất đắc dĩ nàng căn bản là giống như ngủ mê man thì phải.
3.3
“Thật xin lỗi.” 1 tiếng xin lỗi nho nhỏ từ trong miệng Thư Dao bật ra, nàng biết không cần giải thích thế nào vì hắn nghe tới đều là dư thừa, nói thẳng xin lỗi thực tế hơn dù sao nàng căn bản cũng nói không lại hắn, cho dù là cưỡng từ đoạt lý thân là Đại luật sư thì hắn nói đều là gió nhẹ nước chảy, nghe vô cùng cảm động làm cho người ta không có chỗ để phản bác.
Đây là kể từ khi hắn chuyển vào Thư gia sau mấy ngày chung đụng Thư Dao tổng kết.
“A, Thư tiểu thư nghiêm trọng vậy, côkhông có gì phải xin lỗi tôi.” Lan Kỳ Ngôn cố làm vẻ không hiểu cười lắc đầu, sau đó hỏi thăm:
“Đúng rồi, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Tôi...” Thư Dao cắn cắn môi đỏ mọng, không tự chủ nhìn hắn không khỏi nàng cư nhiên không dám nói mình có muốn ăn gì bây giờ, thật là khổ não! Đến tột cùng ý của hắn là đồng ý cho nàng ăn, hay là đang nói ngược đây?
Xem ra, tiểu bạch thỏ này là thật sợ hắn rồi!
Nhìn cặp mắt to chờ đợi kia, hắn như muốn bật cười, đáy mắt có chút tìm tòi ý vị quan sát Thư Dao, nguyên tưởng rằng cuộc sống như công chúa của nàng nhất định sẽ có tính khí của đại tiểu thư, hắn đã sớm làm chuẩn bị ứng phó giờ xem ra bây giờ là rất tốt! Hắn đối với Tiểu Bạch Thỏ biết điều như vậy tương đối có hứng thú.
“Đinh lão.” Âm lượng khẽ đề cao, Lan Kỳ Ngôn nghiêng người hướng về phía phòng bếp cách đó không xa kêu lên.
“Dạ, Lan luật sư.” Đinh lão vội vội vàng vàng chạy đến, trong tay còn bưng một phần mì ý hải sản nóng hổi, cười hì hì đặt ở trước mặt Thư Dao
“Tiểu Dao nhanh ăn đi! Đây là mỳ cháu thích nhất, Đinh gia gia ở bên trong thả rất nhiều trứng tôm đó!”
“Cám ơn Đinh gia gia.” Chừng mấy ngày không phấn chấn, Thư Dao cơ hồ cũng gầy một vòng không biết có phải hay không là bởi vì cảm giác ngủ đầy đủ nên liền muốn ăn đều khá hơn; có chút cảm động nhìn mỳ trước mắt, Thư Dao không để ý hình tượng ăn ngấu ăn nghiến.
Lan Kỳ Ngôn cười nhạt không nói, lần nữa chấp lên ly cà phê mím môi, xem đi hắn cũng không phải là không nhân tính, để nàng ăn no bụng rồi mới “Bắt đầu làm việc”.
“Thư tiểu thư.” Lan Kỳ Ngon khẽ gọi, nhếch môi.
“Hả?” Đột nhiên, Thư Dao mới ý thức tới trước mặt ngồi là 1 Đại Luật Sư để cho nàng sợ sệt, bộ dáng mình ăn như hổ đói toàn bộ bị nhìn đến, quẫn bách đỏ mặt.
“Một canh giờ sao tại thư phòng gặp.” Đứng dậy, hắn báo rồi mỉm cười lên lầu.
Dừng hồi lâu, Thư Dao mới một lần nữa bắt đầu nuốt xuống mỳ ý, ưmh, nàng quyết định, cho dù bị hắn đả kích chết, châm chọc chết, nàng cũng phải làm trọn vẹn!
“Hít sâu, đề cao âm lượng.”
“Khụ khụ, a.. a...”
“Nói to lên!”
“A......”
Hồi lâu, Lan Kỳ Ngôn rốt cuộc buông tha xuống nhạc phổ, tựa vào trên ghế sa lon miễn cưỡng liếc mắt nhìn người phía trước cơ hồ là Thư Dao, giơ lên khóe miệng chê cười:
“Thư tiểu thư, xin hỏi cô còn không có ăn no sao?”
“Hả?” Thư Dao nhục chí, vô tội nhìn hắn
“Tôi ăn rất no.”
“Nếu như là vậy...” Ngữ điệu kéo dài, hắn bỗng chốc đứng dậy hướng Thư Dao một tay nắm chặt ở eo nhỏ của nàng kéo hướng mình, sau đó hai cỗ thân thể không hề khe hở dán sát ở chung một chỗ, môi của hắn cũng cơ hồ chỉ cách nàng không tới một cự ly.
“Anh, anh làm gì đấy!” Thư Dao sợ hết hồn, chợt khép con ngươi, đỏ mặt thở hốc vì kinh ngạc,
“Anh, anh mau buông tôi ra.”
“Đây không phải là cô muốn sao?” Lan Kỳ Ngôn hơi thở nóng rực phun tại trên mặt Thư Dao cơ hồ khiến nàng toàn thân tê dại.
“Anh nói dối! Toi, tôi nào có.”
“Cô không?” Hắn giơ lên môi, nhạo báng mà cười
“Nếu như không phải là đói bụng rồi, cô tại sao hướng về phía tôi phát ra từng trận thanh âm muốn mời? Tôi làm thế nào tin tưởng ‘ cái này ’ không phải cô muốn đây?” Nói xong, hắn còn nếu c càng thêm gần hơn nàng, làm cho bộ ngực mềm mại của nàng đụng phải lồng ngực kiên cố của hắn.
Nàng nhắm cặp mắt kinh hô một tiếng, không có nhìn thấy nam nhân vốn là chỉ muốn dọa nàng một chút, giờ phút này tròng mắt đen chỗ sâu lóe lên ngọn lửa không rõ nóng bỏng, nàng mềm mại...... Là ngoài dự đoán hấp dẫn hắn.
“Hu hu... anh mau buông tôi ra! Tôi, tôi không có ý này!” Thư Dao hai tay đẩy hắn, nhưng bị hắn kiềm chế toàn thân như sốt cao, toàn thân bắt đầu thiêu đốt.
“Thật không có?”
“Không có, không có!” Cái ót nhanh chóng dao động.
Cười khẽ, hắn cúi đầu nhìn nàng co rúm lại như 1 nhóc bộ dáng đáng thương vừa buông tay sẽ làm cho nàng khẩn trương hư mềm, lập tức ở ghế đối diện ngồi, hắn lần nữa ở trong ghế nâng nhạc phổ cười trêu nói:
“Thư tiểu thư, tôi là để cho cô luyện thanh, đừng đối với tôi phát ra thanh âm mập mờ tôi không phải Liễu Hạ Huệ, không bảo đảm chịu được hấp dẫn.”
Thư Dao đang chưa tỉnh hồn mở mắt ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn tới phía trước, cắn môi, nghẹn ngào nhỏ giọng lên án:
“Anh là cố ý.”
“Nói thế nào đây?” Hắn vô tội nhún vai.
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã