People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
.1
“Như vậy a, vậy xem ra ngài được nuôi dạy tựa hồ không tốt lắm, cha mẹ ngài không dạy ngài khi hỏi tên họ người khác thì đầu tiên phải nói tên của mình trước sao?” Lan Kỳ Ngôn tiếc nuối lắc đầu một cái, cong lên khóe môi.
“Cậu!”
“Này, không cần cùng tiểu tử này nói nhảm.” Thư Gấm hướng về phía Thư Nguyên Hồng nói, sau đó nhìn Lan Kỳ Ngôn, cười híp mắt
“Đây là chuyện nhà Thư gia, không liên quan đến cậu, mời cậu đi ra.”
“Gì cơ?” Lan Kỳ Ngôn khoa trương kinh ngạc kêu một tiếng
“Đi? Này không tốt lắm... Tôi chính là nhận ủy thác của 1 người, phải hết lòng làm việc cho người ta mới đúng!”
“Cái gì?” Rất nhiều người không hiểu kêu la lên:
“Tiểu tử này đến làm cái gì?”
Lan Kỳ Ngôn làm như không sao cả, nhún vai đi qua bọn họ đi về phía Thư Dao, đứng lại ở trước người của nàng, trên cao nhìn xuống như có thâm ý đối với nàng cười 1 cái
“Thư tiểu thư, tôi là Lan Kỳ Ngôn, là luật sư Thư lão ủy thác, tin tưởng tôi là được rồi.”
Thư Dao mở to con mắt không tự chủ được vui mừng ngẩng đầu lên nhìn luật sư, chỉ là một ánh mắt lại làm cho tim của nàng đập đến mất khống chế, nàng nhìn vào đôi mắt thật sâu phần mệt mỏi lo lắng cùng tuyệt vọng kia, cơ hồ mau bị dung hóa, nàng biết hắn là tới giúp mình, nàng có thể tin tưởng hắn!
Nghiêm túc gật đầu một cái, Thư Dao dịu dàng nói:
“Tôi tin tưởng anh.”
Đinh lão cũng vui mừng nói:
“Tôi biết cậu! Lan luật sư là người cuối cùng mà lão gia nói chuyện.”
Gật đầu một cái Lan Kỳ Ngôn xoay người nhìn đám người đến không có ý tốt gì nhíu mày
“Các vị, còn có việc sao? Không có việc gì nữa có thể mời mấy người đi cho?”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nháo, Thư Nguyên Hùng rống lên:
“Cậu là cái luật sư gì chứ? Ai có thể tin tưởng chuyện hoang đường như thế? Cậu muốn đuổi chúng tôi đi, cậu nhất định là 1 tên lường gạt!”
“Đúng, là 1 tên lường gạt!”
Thư Gấm liếc nhìn Lan Kỳ Ngôn, nàng cũng không tin cái nam nhân xem ra không tới ba mươi tuổi này sẽ là 1 luật sư, tám phần là người Đinh lão tạm thời tìm đến diễn.
“Thật tiếc quá, mấy người trí thông minh so với tôi tưởng tượng thấp hơn rất nhiều.” Lan Kỳ Ngôn thở dài nhếch môi, có vẻ có chút không thú vị.
“Cậu là có ý gì!”
“Đơn giản mà nói, tôi là rất sợ người phiền toái.” Lan Kỳ Ngôn tựa hồ rất khổ não mang theo ý tiếc hận cười nhẹ lại làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run
“Khi đó tôi có thể hướng tòa án xin lệnh cấm, cấm mấy người tiến vào Thư gia sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của tôi, cho nên mấy người có thể xin cứ tự nhiên, không để cho tôi quá phiền toái sao? Tổng thể mà nói nếu ai để cho tôi quá phiền não tôi sẽ bồi kẻ đó nhiều phiền não hơn, lúc đó hối hận tại sao khi bắt đầu không đơn giản một chút.”
“Mày … Đáng ghét!” Thư Nguyên Hồng tiến lên liền chuẩn bị dạy dỗ tên luật sư kia:
“Cái thằng luật sư không biết từ có nào chui ra, cút ra cho tao... A!”
Đối mặt với khí thế hung hăng của Thư Nguyên Hồng, Lan Kỳ Ngôn chỉ hơi nhấc chân nhường kẻ kia 1 đoạn đường, để cho kẻ kia úp sấp đến bắt đầu kêu rên, khiến không ít người ngạc nhiên lui ra sau.
Mà Lan Kỳ Ngôn chỉ là tiếc rẻ lắc đầu một cái:
“Thật ra thì lâu rồi tôi cũng rất không thích bạo lực, nhưng boss nhà tôi nói rồi đối mặt với bạo lực phải lấy dữ dội chế dữ dội là phương pháp tốt nhất, tôi nhất định nghe lời boss, cho nên xin lỗi.”
Thư Gấm cắn chặt răng, bén nhọn nói:
“Cậu rốt cuộc là ai, cậu muốn thế nào?”
Lan Kỳ Ngôn rất bất đắc dĩ: “Tôi đã nói rồi, tôi là luật sư Thư lão gia ủy thác, tôi nghĩ mình nói là tiếng Trung cũng không khó hiểu lắm thì phải.”
“Không thể nào! Cậu rốt cuộc là luật sư từ đâu tới?”
Lan Kỳ Ngôn một bộ không thể làm gì khác, từ từ túi áo trên móc ra danh thiếp mạ vàng, bỏ rơi hướng Thư Nguyên Hồng nằm trên mặt đất
” Lan Kỳ Ngôn, luật sư sự vụ sở Hằng Giản, không biết mọi người đã nghe qua chưa?”
Tất cả mọi người tại chỗ hít sâu một hơi, không thể tin nhìn chằm chằm, hắn… tên không tới ba mươi tuổi còn tuổi trẻ vậy lại có thể là luật sư nổi tiếng của Sự vụ sở thần bí, có lẽ còn là 1 trong 5 kim bài luật sư? Lời đồn đại 5 luật sư này có tiền cũng không mời được, thân phận hành tung rất thần bí kia sao?
2.2
Bọn họ cũng ít nhiều đều là ở kẻ lăn lộn trong thương giới, không ai không biết sự uy tín của Sự vụ sở Hằng Giản, lời đồn đại boss của những kim bài luật sư thần bí kia là 1 nhân vật nguy hiểm hắc bạch cũng ăn sạch, những luật sư này trước đây không lâu bởi vì thắng được một án ly hôn hào môn tố tụng mà nổi tiếng một thời trong ngành luật sư; ngũ đại kim bài luật sư tính nguy hiểm đều không lường được, bọn họ cũng không muốn đắc tội với thứ người như thế, càng không muốn đắc tội với Hằng Giản! Rất nhiều người trong lúc vô tình bắt đầu lặng lẽ rời đi linh đường...
Thư Gấm cùng Thư Nguyên Hồng cũng khó có thể tin nhìn chằm chằm Lan Kỳ Ngôn cùng Thư Dao
“Nhưng.... chúng ta muốn biết Lão thái gia di chúc rốt cuộc là cái gì? Khi ngài còn sống chúng tôi đều là tay trái tay phải của ngài, chúng tôi ở công ty cũng là có một chút cổ phần.”
Cổ phần? 3% hay là 5%? Còn nữa trong từ điển của bọn họ từ “Tay trái tay phải”, này có phải hay không hiểu là một kiểu A A.
Lan Kỳ Ngôn bí hiểm cười cười, khóe môi chứa một tia giễu cợt không rõ
“Di chúc, tôi đương nhiên sẽ tuyên bố, nếu như muốn nghe mời các vị vào 10h sáng một tháng sau đến Thư gia đại trạch... Và trong đoạn thời gian này, tôi hi vọng mọi người không cần quấy rầy Thư tiểu thư; dĩ nhiên... mọi người nếu như nhất định làm như vậy, tôi nghĩ tôi cũng không sợ phiền toái đi xin 1 lệnh lệnh cấm chế.”
“Tốt! Vậy thì một tháng sau.” Thư Gấm cùng Thư Nguyên Hồng không phục, hung hăng ác nhìn luật sư kia một cái, tức giận rời đi linh đường.
Rốt cuộc, linh đường khôi phục an tĩnh.
Lan Kỳ Ngôn nhíu mày, thở một hơi quay đầu lại, Đinh lão cảm động đến rơi nước mắt kéo hắn lại
“Lan luật sư, cám ơn cậu! Lão gia đi rồi, chỉ còn lại tôi theo tiểu thư hai người không có sự hỗ trợ của cậu, chúng tôi thật không biết nên làm sao đây!”
“Không có chuyện gì.” Vỗ vỗ bả vai an ủi Đinh lão, Lan Kỳ Ngôn nhìn về phía Thư Dao.
Nàng còn là không chớp mắt kinh ngạc nhìn Lan Kỳ Ngôn, cái loại cảm giác tim đập rộn lên đó, lại trở về trong thân thể của nàng, thần sắc cảm kích, trong vòng một ngày quá nhiều đả kích để cho nàng thật không cách nào chịu đựng, may mà có hắn, có hắn...
Một cảm giác thật sâu mệt mỏi choáng váng đánh úp tới Thư Dao, rốt cuộc nàng cũng nhịn không được nữa, mất ý thức ngã về sau; khi té xỉu 1 phút kia nàng chỉ cảm thấy mình bị ôm vào 1 vòng tay ấm áp, ấm đến mức khiến nàng không cách nào khắc chế rơi nước mắt rồi lại rất an lòng...
Một tư thế ngồi giữ vững quá lâu khiến Lan Kỳ Ngôn rốt cuộc cảm thấy có chút không thích, hắn lười biếng giãn ra thân thể một cái, chân thon dài đổi một cái thứ tự lần nữa áp vào chiếc ghế mềm mại.
Đốt ngón tay miễn cưỡng chống cằm, con ngươi đen như mực như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người cách đó không xa, trên giường công chúa đầy rèm màu hồng, người đó vẫn như cũ không có động tĩnh gì, ngủ mê man.....
“Thư Dao......” Hồi lâu, môi mỏng nhỏ giọng chậm rãi nói ra hai chữ, nâng lên 1 nụ cười không hiểu.
Nàng rất đẹp!
Quả là rất xứng với cụm từ công chúa bảo bối của Thư lão, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo khuynh thành ngũ quan nhu thuận tóc dài xoăn nhẹ, 1 phong cách cao quý ưu nhã bẩm sinh, giống như một đóa hoa kiều diễm, không có một tia ô nhiễm của thế tục, thuần túy, có một sự ngây thơ,vô ưu phiền....
Xem ra, nàng rất tốt, rất hoàn mỹ, vậy mà này lại thành chuyện Thư lão trước khi lâm chung lo lắng nhất!
Thân là cháu gái duy nhất của Thư lão, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, coi như hòn ngọc quý, được bảo vệ kĩ càng, cùng sự nuông chiều nhưng thân là người thừa kế duy nhất của Thư gia, Thư lão không thể nghi ngờ là dùng phương thức giáo dục sai lầm rồi, nàng nhu nhược, đơn thuần, ngay cả nói to có thể khiếp nàng mềm lại, vì ngu ngốc cho nên thành vết thương trí mạng.
Thương trường là 1 thế giới đáng sợ, mà Thư gia to như vậy đối với Thư Dao này chính là khó có thể chống đỡ? Chỉ đối mặt với việc đột nhiên mất đi người thân duy nhất mà đã bị đả kích đến không cách nào chịu đựng này thì làm sao nàng làm sao có thể dễ dàng trở thành người nối nghiệp Thư lão kỳ vọng kia?
Lan Kỳ Ngôn bỗng chốc nhíu mày, ngón tay vuốt vuốt mi tâm hắn rất nhức đầu.
Hắn không có hù dọa người, hắn thật sự là một rất sợ bị ai đó phiền toái, vậy mà trước mắt có một người siêu cấp đại phiền toái thế nhưng hắn lại không cách nào bỏ mặc; hắn đã đồng ý với Thư lão trước khi chết nhất định sẽ giúp nàng, đứng ở bên người nàng giúp nàng dũng cảm đối mặt với tất cả; chỉ là bây giờ nhìn lại cái lời hứa hẹn này xác thực không đơn giản! Hắn phải dùng 5 năm, mười năm.. Hay là là lâu hơn?
2.3
Dĩ nhiên, hắn không hy vọng là cả đời, cho dù Thư lão có ân với hắn, hắn cũng không thích bị một chuyện nào đó ràng buộc; như vậy tốc chiến tốc thắng chính là phương pháp có hiệu suất nhất đi!
“Ưmh......” Bên trong phòng an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng ưm, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Theo bản năng hướng bên giường nhìn lại phát hiện mỹ nhân ngủ kia tựa như có lẽ đã tỉnh lại, chân dài khẽ chống hắn tại trên sô pha đứng lên, chậm rãi đi tới bên giường.
Trên cao nhìn xuống hắn lẳng lặng nhìn Thư Dao, từng phát từng phát nhẹ nhàng vỗ, sau đó mí mắt từng chút từng chút mở ra; cặp mắt thuần túy xinh đẹp màu trà kia thẳng tắp chìm vào trong mắt của hắn, nàng nhìn hắn trong lúc nhất thời tựa hồ có chút mê hoặc, lại có chút thăm dò giống như bé Tiểu bạch thỏ đáng yêu...
Nàng bộ dáng này làm cho hắn khóe miệng nâng lên 1 đường cong
“Cô đã tỉnh?”
Tựa hồ rốt cuộc nhận rõ người trước mắt là ai, Thư Dao lúc này mới khẽ nhất môi khô khốc, thanh âm mềm yếu thử dò xét hỏi:
“Lan luật sư?”
“Ừ, là tôi, cô cảm thấy thế nào?”
Nhìn Thư Dao khó khăn giùng giằng chuẩn bị ngồi dậy, Lan Kỳ Ngôn đương nhiên nghiêng người đỡ nàng một cái, để cho nàng ngồi dựa vào đầu giường, thuận thế cũng ngồi ở bên cạnh giường của nàng.
“Cám ơn, tôi đỡ hơn rồi.” Trên mặt tái nhợt, không tự chủ bởi vì đụng vào thoáng qua như vậy mà có một tia đỏ ửng, tiếp theo nàng cúi đầu, tựa hồ đang nhớ lại cùng suy tư những thứ gì đó.
Lan Kỳ Ngôn cũng không có quấy rầy nàng, cho đến khi phát hiện nước mắt lớn chừng hạt đậu, vì nàng cúi đầu không nhìn thấy nhỏ xuống, thấm ướt chăm mềm.
Tròng mắt đen nhíu lại, hắn nhàn nhạt hỏi thăm:
“Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Mà thư Dao chỉ là chậm rãi lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào:
“...... Lan luật sư, tôi rất vô dụng... Có đúng không?”
“Nói thế nào đây?” Yên lặng chốc lát, tròng mắt đen tĩnh mịch thoáng qua một tia ý vị không rõ sáng bóng môi mỏng cũng khẽ nâng lên.
“Gia gia bị bệnh thời gian dài như vậy, tôi cư nhiên cái gì cũng không biết, tôi không thể cùng với ông đi hết những ngày cuối cùng, thậm chí đến bây giờ cũng không dám đối mặt với sự thật...... Tôi thật sự là không biết phải làm những thứ gì.” Từ từ trần thuật sự thật này, nước mắt của nàng cũng rơi càng hung, thanh âm nhỏ hơn.
“Cô.... Đích xác rất vô dụng.” Hồi lâu, kèm theo tiếng nàng đứt quãng, tiếng khóc thê lương một câu rất không phù hợp tình cảnh đột nhiên vang lên, mặc dù ngữ điệu hấp dẫn mà mê người, nhưng rất dễ dàng có thể cảm thấy sự thực tàn nhẫn.
Thư Dao bỗng dưng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt ướt làm cho người ta cảm thấy thương tiếc không dứt, nhưng nàng tựa hồ bị thái độ đột biến người đối diện hù được, ấp úng nói:
“.. Lan luật sư.”
“A, thế nào, sợ?” Tiếng cười quen thuộc lười biếng nhẹ nhàng từ môi mỏng tràn ra, hắn còn cười khiến gò má tuấn mỹ xem ra càng thêm câu lòng người
“Cô cho rằng tôi sẽ đối với cô nói ‘ không, gia gia cô sẽ không trách cô ’, sau đó an ủi cô, nói hi vọng cô đừng quá đau lòng sao?”
Thư Dao con mắt nháy lệ nhìn hắn, co rúm lại một chút, không dám lên tiếng, tựa hồ bị một câu đã nói toạc ra lời sâu trong nội tâm khó chịu, quẫn bách mà không biết làm sao.
“Không, tôi tuyệt đối sẽ không nói như vậy.”
Lan Kỳ Ngôn miễn cưỡng từ bên giường đứng lên, trên cao nhìn xuống nụ cười có chút lạnh lùng nhìn nàng, xuất khẩu cũng là nhẹ nhàng:
“Cô cho rằng, cô nếu lúc bắt đầu đã biết bệnh của Thư lão mà có thể cải tử hồi sinh cứu sống ông ấy sao? Cô là bác sĩ ư, hay là thiên sứ? A, coi như để cho cô cùng với ngàu ấy đi tới một khắc cuối cùng, cô có thể làm những gì? Trừ khóc sướt mướt, không chịu nổi vì mất đi người thân, bản thân mình có thể không chảy một giọt nước mắt, có lý trí hãy xử lý tất cả mọi chuyện để Thư lão an tâm đi? Không, cô căn bản là không làm được không phải sao? Mà hiện nay, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là nghĩ về sau nên làm cái gì, tỉnh lại thì thế nào nhưng rõ ràng từ cô có thể lại nói cho tôi biết, cô không phải biết phải làm gì? Cô hi vọng tôi trả lời cô thế nào? Thư tiểu thư....”
1 đoạn văn mà hắn nói chậm chạp rõ ràng mà rất.... đả thương người, hắn từng chữ từng câu giống như là bàn ủi từng bước từng bước gây nóng ở bên trong lòng của Thư Dao, làm cho nàng vốn là gương mặt tiều tụy càng lộ vẻ tái nhợt, nàng đau lòng không chịu nổi bưng kín mặt cúi đầu, cắn môi cầu xin tha thứ:
“Không,anh đừng nói, đừng nói nữa......”
“Cô sợ nghe sao?” Lan Kỳ Ngôn bỗng dưng đưa tay nâng lên cằm của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt đen của mình.
Thư Dao môi bị chính mình cắn một mảnh sưng đỏ, bị hắn bức không chỗ trốn, run rẩy nói:
“Anh.... Anh….không phải nói là qua, muốn tôi phải tin tưởng anh, anh sẽ giúp tôi đó sao?”
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã