Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Đường Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
.1
“Khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......”
1 tiếng ho khan kéo dài ở trong phòng bệnh không ngừng sâu kín vang lên
Nằm ở trên giường bệnh là 1 lão nhân, đã bị đau ốm hành hạ đến chỉ còn da bọc xương, nhưng lúc này, con ngươi lại so với bất cứ lúc nào đều trong trẻo hơn tựa như là ánh hồi quang phản chiếu cuối cùng khi gần tới cõi vĩnh hằng.
Ông lão đối với người trước giường bệnh 1 bóng dáng cao lớn, tuấn tú đưa ra bàn tay khô gầy thanh âm khàn khàn cố gắng dùng hơi sức tàn của mình để nói:. …Kỳ..Ngôn…”
Bóng dáng kia vội vàng ở trước giường bệnh đưa tay nắm tay run rẩy của lão nhân, nhìn lão nhân cặp mắt hiện đầy tia máu của mệt mỏi, thanh âm ẩn nhẫn nói nhỏ:
“Dạ, cháu ở đây.”
“Cháu đây rồi...... Khụ khụ khụ! Cháu ở đây là tốt rồi.” Lão nhân vui mừng nhìn hắn, lộ ra nụ cười thản nhiên
“Kỳ Ngôn... Kỳ Ngôn...cháu hãy giúp ta! Trừ cháu ra không ai có thể, khụ khụ khụ...... Không có bất kỳ người nào có thể giúp.”
“Ông cứ nói, bất kể là chuyện gì cháu đều đồng ý với ông.” Môi mỏng khẽ mở, ưng thuận ra lời cam kết.
Lão nhân hai mắt trong trẻo hơi ươn ướt, thở dài một tiếng
“Ta cảm thấy mình... đời này cũng coi là sống đủ rồi, không oán không hối, chỉ là ta thật sự là muốn thấy Tiểu Dao một lần cuối... Tiểu Dao của ta... Khụ khụ khụ...”
“Thư lão, ông hãy kiên trì một chút nữa, cô ấy rất nhanh sẽ trở lại, ông nhất định có thể nhìn thấy.”
“Không.” Lão nhân khẽ lắc đầu, khó khăn cười khổ
“Ta biết rõ mình đã không thể chống đỡ được nữa..... Khi đó …, khụ! Kỳ Ngôn...... cháu phải giúp nó, ta chỉ tin tưởng cháu, chỉ có thể tin cháu! Trừ cháu ra, ta không biết còn có ai có thể đứng ở bên cạnh nó...... Khụ khụ! Kỳ Ngôn, cháu hãy đồng ý với ta hãy nâng đỡ nó, giúp nó dũng cảm đối mặt với tất cả, khụ khụ... Đồng ý với ta, hãy đồng ý với ta!”
“Thư lão....” Hắn nắm thật chặt tay của lão nhân, thanh âm nghẹn ngào:
“Cháu đồng ý với ông! Quyết không đổi ý!”
“Vậy thì tốt...” Lão nhân rốt cuộc an tâm gật gật đầu, mắt trong cũng bắt đầu mê mang, trước mắt tựa hồ hiện ra dung nhan xinh đẹp kia
“Tiểu Dao, Tiểu Dao...”
Hồi lâu, thanh âm lão nhân từng chút từng chút yếu bớt, mí mắt dần dần đóng lại, tay nắm chặt cũng dần dần buông ra, cuối cùng...... Mất đi toàn bộ hơi sức, nằm ở bên giường; ông đã chết với gương mặt đã không còn sức sống nhưng bên khóe miệng như ẩn 1 nụ cười yếu ớt.
Một phòng yên ắng.
Bên giường nam tử kia bỗng dưng cúi đầu, tay nắm chặc tựa hồ che giấu khổ sở.
Không biết trải qua bao lâu hắn mới từ từ đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm lão nhân đã mất trên giường, nhẹ nhàng thay ông đắp lên tấm vải màu trắng.
Thư lão, chuyện cháu đồng ý với ông cháu nhất định sẽ làm, nhất định, ông hãy an tâm đi đi!
Đi vào 1 căn phòng được bố trí sạch sẽ thanh lịch có một linh đường, nhìn ảnh trắng đen trên cao trong nháy mắt đó thư Dao có loại cảm giác gần như ngất xỉu; sắc mặt nàng trắng như tờ giấy, đột nhiên lảo đảo ngã xuống, lại cố gắng ổn định thân thể của mình, giờ phút này trong đầu nàng trống không chậm rãi đi tới quan tài bên linh đường, đưa tay sờ nhẹ một chút cỗ quan tài lạnh lẽo, lại lập tức e sợ tránh không kịp thu hồi tay.
Há mồm, nàng muốn nói cái gì nhưng trong cổ họng lại như là bị tắc lại, khó chịu không phát ra cái thanh âm nào, nàng nghĩ tự nói với mình đây đều không phải là thật, nhưng loại cảm giác hít thở không thông này chân thực như thế nhắc nhở rằng cái trước mắt nàng nhìn thấy là sự thật, làm cho nàng không cách nào chịu đựng.
“Tiểu Dao, cháu không sao chứ! Cháu đừng hù dọa Đinh gia gia, hãy nói 1 câu đi!” Vẫn đi theo Thư Dao bên cạnh là Thư quản gia, cả đời hầu hạ Lão thái gia Thư gia, trên mặt vừa lau lệ, vừa khuyên bảo, Thư Dao vẻ mặt thật dọa người làm ông thật sợ muốn điên!
Thư Dao thẩn thờ nhìn lại Đinh lão, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc phát ra thanh âm nhỏ yếu: “Đinh gia gia, ông tại sao dẫn cháu tới nơi này? Ông không phải nói là muốn dẫn cháu đi gặp gia gia sao? Ông không phải nói là gia gia muốn gặp cháu sao? Tại sao chúng ta không thấy ông? Ông dẫn cháu đi tìm gia gia đi có được hay không?”
1.2
Đinh lão đau lòng nhìn Thư Dao, kéo lại tay của cô bé
“Tiểu Dao, cháu hãy nghe ta nói......”
“Không, cháu không muốn nghe!” Thư Dao chợt bỏ ra tay Đinh lão, thanh âm bắt đầu run rẩy:
“Cháu muốn thấy gia gia...Cháu phải đi khỏi nơi này!”
Nhìn Thư Dao vội vàng rời đi Đinh lão rốt cuộc khóc rống lên một tiếng:
“Tiểu Dao, cháu phải đối mặt với thực tế! Lão gia đã chết...... Ngài ấy đã ra đi!”
“Không!” Thư Dao rống lại, giọng là than thở khóc lóc
“Ông lừa cháu, này không phải là thật! Cháu không tin, không tin! Gia gia không thể nào chết, ông không thể nào nằm trong quan tài đó, ông không thể nào sẽ không bao giờ đối với cháu dịu dàng nói “Tiểu Dao của ông”... Ông sẽ không bỏ lại cháu, sẽ không! Hu hu hu.....”
Nàng làm sao có thể tin?
Một năm trước, nàng bị gia gia dụ dỗ rời Đài Loan đi California lúc ấy gia gia còn rất khỏe, ở phi trường gia gia còn kéo tay của nàng nói ông sẽ chờ cháu trở lại, trong thời gian đi xa nàng còn thường xuyên cùng gia gia dùng chat webcam báo cáo tình huống, nhưng tại sao bây giờ đột nhiên thông báo với nàng gia gia bệnh tình nguy kịch, muốn nàng lập tức trở về? Mà nàng sau khi trở lại rồi lại tàn nhẫn nói cho nàng biết nàng sẽ không còn được gặp lại gia gia nữa, trước mặt chỉ có một cỗ quan tài lạnh lẽo! Nàng đã cùng gia gia xa cách vĩnh viễn...
Không! Nàng không tin đây tất cả nhất định đều là giả!
“Tiểu Dao...” Đinh lão tiến lên đỡ Thư Dao xiêu vẹo chỉ chực đổ, khuyên giải nói:
“Ta biết rõ cháu trong lúc này nhất thời rất khó tin tưởng nhưng kỳ thật... Một năm trước, lão gia cũng biết mình mắc bệnh ung thư gan, sống không có được bao lâu nữa, cho nên mới nhịn đau đưa cháu ra nước ngoài một thời gian, ngài không chỉ là hi vọng cháu dù không có sự bảo vệ của ngài vẫn có thể học tập tốt, có 1 cuộc sống độc lập, tự chăm sóc mình cho nên vẫn giấu giếm bệnh tình của mình sợ cháu thương tâm, cho đến khi ngài bệnh tình nặng, ta mới dám thông báo cho cháu, chỉ là... chỉ là đã là quá chậm!”
Nghe lời nói của Đinh lão Thư Dao lệ như suối trào chảy xuống, nàng tránh ra sự nâng đỡ té nhào vào trên quan tài, khàn giọng khóc rống lên:
“Gia gia! Làm sao ông có thể đối với cháu như vậy? Tại sao có thể khi lúc ông cần nhất cháu nhất lại đẩy cháu ra chứ? Hu hu..... Gia gia, ông đừng bỏ lại Tiểu Dao một mình, ông tỉnh dậy đi, ông không thể ngủ như vậy, ông nhẫn tâm nhìn Tiểu Dao đau lòng khổ sở, tuyệt vọng sao? Gia gia!Hu hu.... Gia gia, Tiểu Dao không thể không có người, ông mau dậy đi có được không? Ông đã nói, phải nhìn Tiểu Dao lập gia đình, Thành gia, cùng Tiểu Dao sống cả đời cơ mà... Gia gia!”
Nàng đau lòng đấm quan tài, cho đến khi kêu gào tới kiệt sức Thư Dao mới mất đi tất cả lực khí từ từ ngồi dưới đất dựa vào quan tài dáng vẻ nức nở; Đinh lão nhìn nàng bộ dáng này bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng rơi lệ đứng ở một bên trong lúc nhất thời linh đường bởi vì Thư Dao đau lòng mà bao phủ 1 không khí cực kỳ bi ai, im ắng yên tĩnh.
Cho đến khi.... cửa linh đường đột nhiên truyền đến một hồi rối rít hỗn loạn tiếng bước chân.
“Lão Thái Gia ơi, làm sao ngài cứ ra đi như vậy! Ngài làm sao bỏ lại chúng ta chứ?” Một đạo kêu gào bén nhọn phá vỡ sự yên tĩnh.
“Lão Thái Gia, như vậy là ngài đã ra đi rồi, biết chúng con đau lòng bao nhiêu không?” Một giọng nam cũng không chịu thua gào thét.
Tiếp đó một đống người bắt đầu học theo các loại kêu khóc nhưng là rất rõ ràng kêu gào như vậy lại không mang theo bất cứ tia cảm tình nào chỉ là càng lộ rỗ sự dối trá cho câu “Cực kỳ bi ai” kia, khiến linh đường trong lúc nhất thời trở nên vô cùng huyên náo.
Thư Dao nhẹ nhàng nâng đầu, nhích lên lông mày, Đinh lão dìu nàng đứng lên nhìn trước quan tài không xa “Phù phù phù phù” một đống người ngã quỵ, vô lực cực kỳ.
Một hồi lâu, nàng hướng về phía đám người tựa hồ có chút không giải thích được nhẹ nhàng nói:
“Có thể mời các chú bác cô dì không cần gào lớn như vậy được không?”
Cho dù nàng thể xác và tinh thần đã mệt mỏi không muốn để ý bất luận chuyện của kẻ nào, nhưng nàng cũng không muốn để cho bọn họ cứ như vậy quấy nhiễu gia gia nghỉ ngơi.
1.3
Âm thanh nữ nhân gào thét Thư Gấm nghe tiếng đột nhiên ngưng kêu gào, như thần kỳ phía sau nàng một đám người cũng ngưng thanh âm kêu gào, Thư Gấm đứng dậy nhìn Thư Dao, sơn móng tay đỏ thẫm ngón tay dài chỉ vào Thư Dao, âm dương quái khí nói:
“Tiểu Dao, cháu đây là ý gì? Cái gì là‘ la to nói lớn ’, chúng ta là bi thương thảm thiết vì Lão Thái Gia! Cháu bây giờ là đang chỉ trích chúng ta sao?”
Thư Dao cắn môi, lắc đầu một cái:
“Đường cô, cháu không phải ý này.”
“Vậy cháu là có ý gì!” Nam nhân kia thét, Thư Nguyên Hồng cũng từ đất đứng dậy, khí thế hung hăng hướng Thư Dao
“Chúng ta dầu gì cũng là trưởng bối của cháu, cháu lại dám nói chúng ta là ở đây la to nói lớn?”
Bị hô như vậy Thư Dao vốn là xiêu vẹo chỉ chực đổ, thân hình càng thêm không vững lảo đảo, nàng có chút hèn nhát vịn vào quan tài, nhỏ giọng nói:
“Không phải! Đường thúc, cháu chỉ phải.. chỉ là không hy vọng cô chú quấy rầy gia gia.”
“Quấy nhiễu?” Không ít người bắt đầu chua ngoa nói:
“Chúng ta đây là thương tiếc, sao có thể là‘ quấy nhiễu ’ chứ?”
“Hay là, cháu không hoan nghênh chúng ta thì cứ nói thẳng!Nói như vậy quanh co làm gì?”
“Thật là không biết Lão thái gia dạy cháu gái mình thế nào, không biết lễ phép như vậy!”
“Đủ rồi!” Đinh lão không nhịn được rống giận:
“Lão thái gia xương cốt còn chưa lạnh mà các người liền không thể chờ đợi muốn chèn ép cháu nó, thật quá ghê tởm!”
“Này! Cái lão nô tài kia ở đây nói nhăng gì đấy!” Thư Gấm bén nhọn trách cứ:
“Chúng ta nói chuyện không tới phiên kẻ ở chen miệng!”
“Đúng là! Có lòng tốt lại bị coi là gan lừa.” Phía sau lại có 1 người phụ họa.
“Tốt bụng? Người nào mà không biết mấy người là tới đây làm gì!” Đinh lão cặp mắt đỏ hoe
“Lão thái gia vừa chết, mấy người liền không thể chờ đợi muốn qua chia sản nghiệp của Thư gia phải không? Mấy người nghĩ hay nhỉ? Lão thái gia đem tất cả đều để lại cho Tiểu Dao rồi, mấy người 1 đám sài lang hổ báo đừng mơ tưởng được một phân một hào!”
Tất cả mọi người âm thầm hít một hơi, Thư Nguyên Hồng lại cười lạnh, cố làm vẻ tốt bụng nói:
“Tiểu Dao mới 20 tuổi, cái gì cũng không hiểu, nó làm sao có thể đủ bản lãnh đón lấy sản nghiệp to lớn của Thư gia được? Huống chi, trạng thái của nó bây giờ đại khái cũng không còn tâm tình xử lý chuyện của công ty? Chúng ta ít ra có thể một tay giúp nó quản lý, chờ Tiểu Dao sau này lớn lên giao cho nó chú sao?”
Thư Gấm cũng ác độc mà cười: “Đúng thế! Chúng ta tốt bụng là thế mà tên nô tài này dám nói bậy!”
“Làm trò.” Đinh lão hừ lạnh
“Mấy người đều là lòng dạ Tư Mã Chiêu! Thư gia nếu là ấy người quản còn đem trở về được sao? Tiểu Dao tuổi đã đủ lớn, tiểu thư sẽ kiên cường, không cần mấy người, mấy người đừng nghĩ ăn hiếp nó giành sản nghiệp Thư gia, mấy người chỉ là người ngoài cùng Lão thái gia không hề có quan hệ!”
“Chúng ta là người ngoài?” Thư Gấm chua ngoa mà cười, có chút tức giận bừng bừng không thể át
“Chúng ta cũng họ ‘ Thư ’, Lão thái gia khi còn sống cũng coi chúng ta như người một nhà; Lão thái gia vừa chết cái tên nô tài này muốn tạo phản hay sao?”
“Đúng vậy!” Thư nNguyên Hồng đột nhiên tiến tới gần Thư Dao
“Tiểu Dao, cháu nói! Có phải Lão thái gia vừa chết, cháu liền muốn đuổi chúng ta đi phải không? Cháu sao lại có thể ác độc như vậy?”
Thư Dao vốn là bởi vì gia gia chết mà cảm thấy vô dụng, tựa hồ không còn có người bảo vệ mình, nàng mờ mịt, bị náo loạn như vậy cũng đã không thể không run rẩy, sợ hãi lắc đầu
“Không phải vậy... Không phải...”
Đinh lão một tay đỡ Thư Dao bảo hộ ở phía sau
“Mấy người muốn làm gì?”
Một đống lớn người vốn cùng Thư gia không hề có quan hệ cũng bắt đầu đối với Thư Dao áp bức:
“Cháu nói, cháu có phải muốn đuổi chúng ta đi hay không?”
“Thư Dao, cháu trước tiên đem sản nghiệp Thư gia giao ra đây đi! Chúng ta thay cháu quản lý là tốt nhất.”
“Nếu cháu còn không biết điều, đừng trách chúng ta không dạy bảo cháu!”
Đinh lão cùng Thư Dao bị bức lui về phía sau, đang khi Thư Dao bị đả kích hành hạ đến mau không chịu nổi thì đột nhiên một thanh âm mang theo sự bất cần đời ở một bên linh đường vang lên.
“Đây là làm gì thế? Đến giờ chiếu phim cuộc chiến tranh đoạt tài sản gia tộc chiếu 8h buổi tối sao?”
Đột nhiên toát ra một tiếng người tới khiến tất cả mọi người chợt ngưng động tác, rối rít quay đầu đến tột cùng là người nào giờ này còn dám nói giỡn; đạo thanh âm này khiến Thư Dao không hiểu sao lại buông lỏng một chút cảm xúc căng thẳng, nàng tái mặt quay đầu nhìn thấy 1 bóng dáng cao to tuấn tú kia....
Đẹp trai, hấp dẫn, 1 người đàn ông có mị lực, những người như vậy Thư Dao thấy cũng không ít, hơn nữa ở California thấy mỹ nam thấy nhiều... Nhưng là, trong phút chốc nhìn thấy hắn, nàng vẫn là không cách nào khống chế mà mất hồn.
Dưới sợi tóc đen bóng là 1 gương mặt tinh xảo, gò má tuấn mỹ khác thường, mày rậm, một đôi mắt đen, phối hợp với phong cách lười biếng của hắn tựa hồ không giống, rồi lại không hiểu sống mũi cao giống như là chạm trổ tỉ mỉ, môi hơi có vẻ cợt nhã mang theo ý vị cười như không cười, hấp dẫn mà mê người...
Hắn đến tột cùng là người nào?
“Cậu là ai?” Thư Nguyên Hồng nói cũng là cái trong lòng Thư Dao hỏi.
“Tôi?” Lan Kỳ Ngôn ngón tay thon dài gật một cái, cố làm vẻ thâm trầm tự hỏi
“Bà hỏi tôi?”
“Nói nhảm! Tôi hướng về phía cậu nói không hỏi cậu thì hỏi ai?” Thư Nguyên Hồng không kiên nhẫn nói.
Quan Hệ Không Đứng Đắn Quan Hệ Không Đứng Đắn - Đường Nhã