Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326: Phụ Nữ Song Phong (2)
ếu tiếp tục trêu đùa cũng có chút thái quá, Lục Vi Dân đành gượng cười giơ tay đầu hàng. Nhưng khoảng cách giữa hai người hình như cũng bị những lời nói mập mờ này thoáng cái kéo lại gần rất nhiều:
- Chủ nhiệm Tiếu Mi, tôi giơ tay xin hàng. Đều nối chị em phụ nữ Song Phong không thua gì đàn ông, tôi coi như là được chứng kiến rồi.
Mặt Đỗ Tiếu Mi cũng có chút nóng lên, những câu nói vừa rồi tự mình cũng cảm thấy có chút quá giới hạn. Cũng không biết là chuyện gì nữa, bình thường mình cũng không vượt chừng mực như vậy, hôm nay cũng không biết vì lý do gì, nghĩ tới đó thuận mồm liền nói ra.
Lúc về quê lo việc tang cho cha đã nghe nói trong Huyện ủy có một Ủy viên thường vụ huyện ủy trẻ đến bất ngờ. Nghe nói hắn là thư ký của Bí thư Địa ủy tiền nhiệm Hạ Lực Hành, vừa đến đã đến phòng Công an làm loạn. Điều lạ là hắn làm cho đến thông gia của Chủ tịch huyện Lý - Chính ủy Đan Hùng Nghĩa của phòng Công an huyện không xuống nổi đài. Tư thế ào ào này làm cho người ta cảm thấy như người không có đầu óc vậy, nhưng thư ký của Bí thư Địa ủy có thể chọn một người không có đầu óc sao? Thật sự là câu chuyện cười quá lớn!
Việc này chỉ có thể nói lên rằng hoặc là người thanh niên này không sợ gì, hoặc là dựa thế uy hiếp. Dù là loại nào thì biểu hiện của người Ủy viên thường vụ trẻ tuổi này đều khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Phòng Công an không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong la lối om sòm, không nói đến quan hệ với Chủ tịch huyện Lý, Đan Hùng Nghĩa cũng đã không phải là loại người dễ đối phó. Nhưng người thanh niên này có thể không chút nể mặt, lập tức tạo ra chấn động lớn ở trong huyện.
- Đều là lời nói đùa, tôi đến xem Ủy viên thường vụ Lục thời gian tôi không ở còn cần gì nữa không, cũng không biết là người làm trong nhà khách có khiến ngài hài lòng không? Còn gì thiếu sót xin ngài cứ nói, chúng tôi sẽ dễ sửa lại tốt lớn.
Người phụ nữ vuốt mái tóc của mình, ánh mắt nhìn Lục Vi Dân, mỉm cười hỏi.
- Tốt lắm, tôi rất hài lòng. Con người tôi xưa nay nói chuyện thẳng thắn, tố chất phục vụ của nhân viên ở đây rất tốt, tốt hơn nhiều so với nhà khách Nam Đàm tôi từng ở. Nhưng cơ sở vật chất hơi kém một chút, đây có lẽ là bố cục kết cấu của những năm đầu thập niên tám mươi rồi, không hợp với phát triển của thời đại. Nếu muốn cạnh tranh với những khách khách sạn càng ngày càng hợp thời kia chỉ e là không nổi.
Hắn đưa tay chỉ ghế sô pha ở một góc khác của bàn trà, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.
- Phục vụ rất chu đáo, cẩn thận, đều có chút làm cho tôi được chiều quá hóa sợ. Tôi chưa từng được hưởng sự đãi ngộ cao như vậy đâu.
- Ủy viên thường vụ Lục nói đùa rồi. Ngài là lãnh đạo từ Địa ủy xuống, có gì chưa thấy qua chứ? Khách sạn bốn sao, năm sao cũng vào tùy ý. Nơi xa xôi này của chúng tôi, điều kiện còn hạn chế, chỉ có thể làm là phục vụ tận nơi thôi. Căn phòng giống ngài ở đây ít nhất cũng hai ba năm không mở rồi, vậy nên có mùi chút. Hay là tôi bảo người đi mua bình nước xịt phòng đến khử mùi?
Cô vừa nhìn xung quanh đánh giá rồi vằ nói.
- Ngài là lãnh đạo huyện, có thể ở nhà khách của chúng tôi cũng là việc đương nhiên, chỉ sợ không vừa mắt ngài.
- Không cần đâu, mọi người trong nhà khách cũng đề xuất là dùng bình xịt phòng, tôi không thích mùi đó. Cứ để như vậy, ở vài ngày có hơi người rồi thì tự nhiên sẽ từ từ mất đi thôi.
Lục Vi Dân khoát tay tỏ vẻ không để ý.
- Chủ nhiệm Tiếu Mi làm ở nhà khách không ít thời gian rồi đúng không?
Người phụ nữ này ân cần như vậy khiến cho hắn có chút bất ngờ. Mình chẳng qua chỉ là một Ủy viên thường vụ hữu danh vô thực, đến Song Phong chưa quen cuộc sống, con người nơi đây. Thái độ của những cán bộ ở huyện này với mình cũng đều bình thường, không ngờ chủ nhiệm nhà khách này lại tốt với mình như vậy. Điều này không thể không làm cho hắn có chút ngạc nhiên. Cho dù mình là thư ký của Hạ Lực Hành đi nữa, nhưng ông đã bị điều đi rồi…cho dù là thăng chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Mọi người đều hiểu, đối với cán bộ cấp Song Phong, một lãnh đạo Tỉnh ủy về cơ bản đều như là nhân vật hư cấu trong màn hình ti vi, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Bọn họ cần lấy lòng nịnh bợ là những người Lương Quốc Uy cùng với Lý Đình Chương, Mạnh Dư Giang, những người này mới là người chúa tể quyết định vận mệnh của bọn họ.
- Ôi dào, hai năm rồi. Trước kia tôi làm nhân viên đánh máy ở Quận ủy Khai Nguyên, sau đó điều về văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm một thời gian ngắn, chủ nhiệm nhà khách ở đây nghỉ hưu… huyện liền cho tôi làm chức chủ nhiệm này. Ngồi lên vị trí này mới biết đây là công việc phải cố rất nhiều. Tấm biển nhà khách lớn này thường thì chút kinh doanh nhỏ đương nhiên là không tới. Nhưng huyện Song Phong chút ta là một huyện nghèo trong xó núi, thật sự đi công tác công vụ thương vụ thì có được mấy người? Những khách có yêu cầu cao hơn một chút, người ta vừa đến nhìn quanh một cái là đi ngay. Điều kiện bảy ra trước mắt… muốn cải tạo một chút, nhưng huyện không có tiền. Anh không cải tạo… làm sao mà cạnh tranh với khách sạn Song Phong và khách sạn Điện lực chứ?
Đỗ Tiếu Mi ngược lại tương đối phóng thoáng, không chút giấu diếm xuất thân của mình.
- Biết rõ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy thôi.
- Đúng thế, nhà khách này của chúng ta cảnh vật chung quanh không tồi, vị trí địa lý cũng rất tốt, chỉ là trang thiết bị quá cũ kĩ. Đương nhiên là cũng có quan hệ nhất định với việc huyện chúng ta chẳng có ai đến. Không có xí nghiệp công nghiệp sẽ không có số người lưu động… ngành công nghiệp phục vụ cũng không phát triển nổi. Tôi thấy hiện nay khách sạn Song Phong và khách sạn Điện lực cũng đều không đủ ăn. Đây là do hoàn cảnh chung, chỉ trông vào mấy tiệc tiếp đãi khách của ủy ban nhân dân này làm sao có thể chống đỡ nổi?
Lục Vi Dân thuận miệng nói.
- Ủy viên thường vụ Lục nói thật đúng. Tôi cũng tìm hiểu qua về nhà khách Song Phong và khách sạn Điện lực, đúng là tình trạng lẹt đẹt ăn không no đói không chết… cũng có tốt hơn chúng tôi bên này một chút. Giống như ngài nói, Song Phong chúng ta ở xó góc, người qua đường cũng không muốn dừng chân lại ở đây, hoặc là đi nhanh đến phong Châu, hoặc là đi thong thả thì ở lại Lạc Môn, dù gì phía trước vẫn còn có Lạc Khâu, điều kiện đều tốt hơn Song Phong chúng ta nhiều.
Đỗ Tiếu Mi cùng không thể kìm nổi cảm thán một tiếng. Người thanh niên này có chút kiến thức, không hổ danh từng là thư ký của Bí thư Địa ủy, hai ba câu đã có thể nắm đúng vấn đề.
- Điều kiện của Song Phong cũng không phải là kém, phải nói không ít địa phương của tỉnh chúng ta tình hình cũng không khác lắm. Ví dụ như mấy huyện bên Quế Bình, cũng là vùng nửa đồi núi nửa đồng bằng, nhưng phát triển kinh tế lại khác xa. Mấu chốt ở đây là có nắm được cơ hội phát triển hay không. Mấy huyện Quế Nguyên, huyện Bình Dương, huyện Quế Giang của Quế Bình, theo như tôi biết thì đầu những năm tám mươi cũng nghèo như vậy. Nhưng trong những năm tám mươi họ tận dụng chính sách lúc đó, phát triển mạnh xí nghiệp xã, thị trấn, lập tức làm cho Quế Bình thoát khỏi tình hình dựa vào nông nghiệp. Kinh tế huyện lị thông qua sự phát triển của xí nghiệp xã, thị trấn, lập tức sôi động lên. Bây giờ cô đi mà xem, Quế Nguyên được gọi là tiểu Hồng Kông, Bình Dương được gọi là thành phố không đêm, Quế Giang lại là nơi tập kết và phân tán hàng tạp phẩm nổi tiếng cả tỉnh. Ngành phục vụ thương nghiệp địa phương đều tương đối phát triển, từng huyện về cơ bản đều có khách sạn ba sao. Bất luận là GDP hay là thu nhập bình quân của dân cư đều cao hơn nhiều so với chúng ta bên này. Như huyện Quế Nguyên, tổng sản lượng GDP ít nhất là gấp ba lần huyện Song Phong chúng ta trở lên, mà mười năm trước họ với chúng ta cũng tương đương.
Lục Vi Dân nói đĩnh đạc, dường như quên mất đối diện với mình chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm nhà khách.
- Đây là sự khác biệt hình thành trong thời gian không đến mười năm.
Đỗ Tiếu Mi cũng không ngờ chủ đề của mình lại đưa tới cảm hứng nhiều như vậy cho đối phương. Nhưng những con số mà đối phương nói cũng làm cho cô rất khâm phục. Không nói cái khác, lập tức liền có thể phân tích lời nói của mình ra thành một loạt đạo lý nhanh như vậy không phải ai cũng có thể làm được. Xem ra người thanh niên này đúng là có chút tài năng.
- Lúc nào Song Phong chúng ta cũng có thể phát triền như mấy huyện Quế Nguyên, Bình Dương, chắc nhà khách huyện chúng ta cũng dễ kinh doanh hơn.
Đỗ Tiếu Mi cười đứng dậy.
- Chúng tôi cứ đợi huyện có thể làm kinh tế tốt lên. Có lãnh đạo trẻ tuổi như Ủy viên thường vụ Lục đến Song Phong chúng tôi, tôi thấy Song Phong chúng tôi nhất định có hi vọng.
- Chủ nhiệm Tiếu Mi không nên nói móc như vậy chứ.
Lục Vi Dân cũng cười đứng lên.
- Thôi, tôi không làm phiền Ủy viên thường vụ Lục nữa, có yêu cầu gì cứ việc gọi tôi, bảo đảm phục vụ chu đáo.
Đỗ Tiếu Mi bắt tay Lục Vi Dân một cách rất có phong độ, chào đi ra.
Lục Vi Dân tiễn đối phương mới nghĩ tới ý đồ đến của người phụ nữ này. Cõ lẽ mình có chút quá nhạy cảm, người này cũng chỉ là đến xem mình còn yêu cầu gì nữa không, cõ lẽ bên cạnh đó cũng có chút hiếu kì với mình. Người phụ nữ này dù sao cũng tương đối xinh đẹp, ba mươi tuổi lại là thời điểm phụ nữ thành thục nhất, cũng rất biết ăn mặc. Nói về phong độ, so với nhưng phụ nữ ở phòng tiếp tân ở huyện cũng không thua kém, phụ nữ Song Phong thật đúng là danh bất hư truyền.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn