In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 308: Việc Mới Mẻ (1)
iểu áo Tôn Trung Sơn hiển nhiên có chút không thích hợp, tuổi trẻ như mình hiện nay nếu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn dù thế nào cũng đều cảm thấy giả tạo. Mặc vest thì rất phù hợp với trào lưu, những năm này âu phục còn chưa nói tới thương hiệu gì, một bộ Goldlion đã đủ để cho vô số người hâm mộ không dứt. Jacket cũng là một lựa chọn, nhưng rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến loại ra vẻ thâm trầm, suy trước tính sau. Lục Vi Dân vẫn là bỏ tiền mua hai bộ vest Goldlion ở Xương Giang để làm trang phục đi làm sau khi nhậm chức ở Song Phong.
Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện Song Phong nằm ở đường cái Thuận Thành, không giống như Nam Đàm, Huyện ủy và tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện tách ra, mà Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cũng là các tòa nhà nhỏ riêng.
Lần đầu tiên đến huyện Song Phong, Lục Vi Dân từng vì huyện Song Phong có khí phách lớn như vậy mà cảm thấy kinh ngạc. Hai tòa nhà lớn này ở toàn bộ địa khu Lê Dương cũng không tính là lạc hậu, so với điều kiện văn phòng cấp huyện như Nam Đàm, Hoài Sơn, điều kiện Song Phong chắc chắn là cao hơn không chỉ một bậc.
Sau này Lục Vi Dân mới biết, ba năm trước vì xây dựng hai tòa nhà này, lãnh đạo chủ chốt Huyện ủy Ủy ban nhân dân Song Phong Huyện phủ là phải trả cực kỳ đắt. Bí thư Huyện ủy bị xử phạt thôi chức, Chủ tịch huyện trước tiên trở thành Chủ tịch Hội đồng nhân dân, mà cũng mới có Lương Quốc Uy nhảy thẳng từ Phó bí thư Huyện ủy lên Bí thư huyện ủy. Khi xây dựng hai tòa nhà lớn này, ông ta kiên quyết phản đối, thậm chí còn giữ ý kiến cả ở hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Đi đến cửa tòa nhà Huyện ủy, Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu. Cách khoảng mười mét, thật sự thật sự nhìn thấy một tấm biển nền trắng chữ đỏ, lúc này mới bước từng bước vững vàng vào bên trong.
- Nghe nói có một Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới hơn hai mươi tuổi? Không phải là sẽ làm Trưởng ban Tuyên giáo của các anh chứ?
- Đúng vậy, Trưởng ban Chu của các anh đã đến Hội đồng nhân dân hai ba tháng rồi, ghế Trưởng ban cũng trống lâu như vậy, chẳng lẽ lại là chuẩn bị cho người mới tới?
- Mới hơn hai mươi tuổi đã làm Trưởng ban của chúng ta? Không thể vậy chứ, vậy Trưởng ban Nhan lại chẳng bị nhồi máu cơ tim?
- Nhồi máu cơ tim? Vốn dĩ không đến lượt ông ta, chẳng lẽ nói không có người mới tới thì có thể đến lượt ông ta ư?
- Cậu nói chuyện sao mà ghê gớm thế? Trưởng ban Nhan dù gì cũng làm ở ban chúng ta hơn mười năm, không có công lao cũng có công sức,...
- Được rồi. Ông ta có chút bản lĩnh đó, nếu không phải Bí thư Lương..., nếu ông ta có thể lên thì ông lớn họ Lý cũng có thể làm Cục trưởng cục Công an rồi.
- Người mới tới nghe nói là thư ký của bí thư Địa ủy Hạ, vậy chẳng phải cũng chỉ là một kẻ xách cặp, còn có thể có bản lĩnh đến đâu?
- Hài, chắc cũng như vậy, cứ kệ hắn, những chuyện này cũng không tới phiên chúng ta lo, đi, nên làm gì thì làm đi.
Lục Vi Dân cũng không biết rõ mọi người bàn tán về hắn cụ thể như thế nào, nhưng hắn biết việc mình đến trong một khoảng thời gian nhất định sẽ thu hút ánh mắt của mọi người.
Một ủy viên thường vụ Huyện ủy như mình cũng không có chức trách gì rõ ràng, cụ thể. Tuy rằng Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Song Phong bởi vì nguyên nhân tuổi tác nên đã tới Hội đồng nhân dân, nhưng cũng không có nghĩa mình liền nhất định sẽ ngồi vào chiếc ghế Trưởng ban Tuyên giáo này. Ví dụ như Thái Vân Đào, người rất thân thiện với mình, nghe nói rất hy vọng có được vị trí Trưởng ban Tuyên giáo này.
Tòa nhà Huyện ủy là một tòa nhà bốn tầng, trong sân ngoại trừ tòa nhà lớn bốn tầng này ra, còn có một khu nhà trệt làm ga ra, trong khoảng sân rộng mênh mông còn có một đài phun nước.
Một đường hành lang ở trước cửa tòa nhà lớn, ô tô có thể men đài phun nước và bãi cỏ, đi thành một hình oval, dừng ở hành lang bước xuống, rất có hương vị của đại sảnh khách sạn. Chẳng trách, niên đại này nếu anh làm một thiết kế mới mẻ, độc đáo như vậy, chỉ cần có người công kích, làm Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện tránh sẽ không khỏi vì thế mà gánh trách nhiệm.
Phòng làm việc của Lục Vi Dân tạm thời ở tầng ba, đây là tầng có văn phòng của Bí thư, các Phó bí thư Huyện ủy, cùng với Văn phòng Huyện ủy và phòng Lịch sử. Theo bố cục, tầng một là Ủy ban Chính trị Pháp luật, ban Tuyên giáo và Công đoàn. Tầng hai thì là ban Tổ chức và Mặt trận Tổ quốc, Hội liên hiệp Phụ nữ. Tầng bốn là Ủy ban Kỷ luật, Chi đoàn và phòng họp. Lục Vi Dân là Ủy viên thường vụ, không phải là Phó bí thư, nhưng là không kiêm nhiệm phụ trách những cơ quan thuộc Đảng ủy. Như vậy liền có vẻ có chút lúng túng, để ở đâu đều cảm thấy không thật thích hợp.
Văn phòng Huyện ủy cũng vì chuyện này mà nghĩ nát óc. Cuối cùng đành bất đắc dĩ lấy một phòng ở phòng Lịch sử làm văn phòng, tìm một bộ bàn ghế nửa cũ nửa mới trong kho ra xếp vào đó, xem như tìm được một chỗ thích hợp cho Lục Vi Dân. Việc này khiến các vị có tuổi ở phòng lịch sử đều cười nói phòng Lịch sử Huyện ủy Song Phong làm chuyện chưa từng có trong lịch sử, đó là đón một vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy đến làm Chánh văn phòng.
Đi lên tầng ba, Lục Vi Dân đi đến cửa phòng làm việc của mình, cũng may Văn phòng Huyện ủy đã đưa phích nước nóng đến cửa. Lục Vi Dân rút chìa khóa ra mở cửa, chiếc chìa khoá nhìn cũ kỹ không chịu nổi, vặn vài lần, mới xem như vặn đúng. Đẩy cửa vào, vẫn còn mấy phần không khí cũ kỹ, vận rủi. Lục Vi Dân bật quạt trần ở số lớn nhất, rồi mở cửa sổ ra, khiến gió vào thổi khô sạch sẽ hơi thở vận rủi.
Ngồi trên chiếc ghế mây, Lục Vi Dân suy nghĩ mình nên làm gì.
Chắc chắn Lương Quốc Uy rất không thích mình, nếu không mình đến đây đã vài ngày, ông ta đã sớm nên mở hội nghị thường vụ nghiên cứu vấn đề phân công công tác của mình.
Đặt mình ở vị trí không nóng chẳng lạnh, cũng không nói sắp xếp công việc cho mình, cũng không bàn chuyện phân công công việc bước tiếp theo. Điều này hiển nhiên là muốn cố ý gác mình sang một bên, cho mình nếm một bài uy thế phủ đầu.
Lục Vi Dân tự cho là mình và Lương Quốc Uy không có gì mâu thuẫn. Trong thời gian một năm mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành này, Lương Quốc Uy cũng có mấy lần báo cáo công tác với Hạ Lực Hành, tuy không dám nói là niềm nở với mình đến đâu, nhưng cũng tuyệt không có gì bất mãn, nhưng khi mình vừa xuống đây, có thể cảm thấy được thái độ Lương Quốc Uy liền không hề giống trước.
Trong lúc nhất thời Lục Vi Dân còn chưa đoán ra Lương Quốc Uy tại sao lại có thành kiến lớn như vậy đối với mình. Trên đời này từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện yêu hận vô duyên vô cớ. Mình và ông ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, thái độ như vậy chắc chắn là có lý do. Nhất là khi mình đã chính thức được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ông ta hẳn là hiểu được đây là quyết định không phải hắn có thể thay đổi, còn giữ thái độ như vậy cũng có chút làm cho người ta đoán không ra.
Xem ra mình còn phải dành thời gian đi thăm các lãnh đạo cũ một chút, xem An Đức Kiện có biết nguyên nhân trong đó hay không, có điều trước khi làm việc đó Lục Vi Dân vẫn hy vọng có thể tự mình thử giải quyết ổn thỏa vấn đề này.
Cảm giác bị người ta đối xử lạnh nhạt rất không thoải mái, nhưng vậy cũng xem như là một kiểu rèn luyện. Hạ Lực Hành đưa mình đến Song Phong đến đương nhiên có lý của nó, nhưng gác mình sang một bên kiểu không nóng không lạnh thế này, chắc Hạ Lực Hành cũng không rõ.
Lục Vi Dân ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy cầm sổ và bút trong tay, bước ra khỏi phòng. Hắn phải chủ động đi báo cáo công tác, tìm cơ hội, cứ ngồi chờ như vậy chẳng những sẽ khiến hình tượng của mình nhanh chóng trở nên mờ nhạt ở tòa nhà Huyện ủy, hơn nữa cũng có thể là đối phương cố ý tạo ra cục diện như vậy để quan sát biểu hiện ứng đối của mình.
Văn phòng Bí thư Huyện ủy ở góc bên kia của tòa nhà. Tòa nhà xây theo hình chữ L này có hai cầu thang, một ở cuối tòa nhà lớn, một ở nơi giao nhau tọa thành hình chữ L của tòa nhà, mà phòng làm việc của Văn phòng Huyện ủy cũng phân bố ở hai bên của điểm giao nhau này. Nói cách khác muốn tới văn phòng Bí thư Huyện ủy, đầu tiên phải đi qua Văn phòng Huyện ủy.
Lục Vi Dân vừa mới đi tới góc rẽ, chợt nghe đến “Rầm” một tiếng, giống là vật gì rơi xuống mặt đất đến nát bét. Ngay sau đó đầu kia truyền đến tiếng quát lên giận dữ:
- Phòng Công an làm ăn cái gì không biết? Có cái kết quả mà mãi không có nổi? Sự tình ngọn nguồn là như thế nào, tình hình điều tra của các anh ra sao? Anh để tôi giải thích với người nhà anh ta thế nào đây? Tôi thấy anh không muốn làm Trưởng phòng Công an nữa rồi đấy!
Lục Vi Dân kinh ngạc, đây rõ ràng chính là tiếng của Lương Quốc Uy, chuyện gì khiến Lương Quốc Uy giận dữ như thế?
Mấy ngày nay tiếp xúc, Lục Vi Dân cảm thấy được Lương Quốc Uy tuy rằng tính tình nóng nảy, cương quyết, nhưng cũng rất ít khi nổi giận. Chỉ cần nhíu mày cũng có thể khiến nhân viên cấp dưới câm như hến, cho nên cơ hội thật sự khiến ông ta giận dữ cũng không nhiều. Tiếng quát giận dữ như vậy, Lục Vi Dân tin e là cũng rất ít gặp.
Quả nhiên, Lục Vi Dân phát hiện thấy nhân viên Văn phòng Huyện ủy ai nấy sắc mặt đều tái nhợt, mà vị Phó chánh văn phòng Huyện ủy người đã thông báo cho mình về hội nghị lại càng có vẻ run rẩy gần muốn té xỉu.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn