Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 289: Do Dự
ợ rằng sau khi trở về, thời gian Bí thư Hạ ở Phong Châu chúng ta không còn nhiều, cậu có tính toán gì không? Có phải dự tính cùng Bí thư Hạ lên tỉnh không?
Vương Chu Sơn hỏi về vấn đề này khiến cho Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên. Hạ Lực Hành có khả năng muốn lên tỉnh không phải là tin gì bí mật, từ đầu năm đã bắt đầu có lời đồn này. Việc đến trường Đảng Cộng sản Trung ương Trung Quốc học tập lại càng nhấn mạnh thêm khả năng này. Nhưng dù sao loại chuyện này cũng cần phải giữ lời đến khi có văn kiện truyền xuống. Người dưới nói một câu thì đơn giản không quan trọng, nhưng với thân phận như Vương Chu Sơn, hơn nữa là nói ra với giọng điệu có chút nghiêm túc như thế này, khiến cho Lục Vi Sơn có chút khó hiểu. Với sự hiểu biết của hắn đối với Vương Chu Sơn, Vương Chu Sơn tuy hào khí hơn người, nhưng tuyệt đối không thể lỡ lời trong chuyện này:
- Bí thư Vương, ý của ngài tôi còn chưa hiểu rõ, hướng đi của Bí thư Hạ tôi vẫn không rõ lắm, tôi cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Lục Vi Dân không thể không lấy lui làm tiến, trước hoãn một chút, tìm hiểu một chút ý đồ của đối phương.
Vương Chu Sơn liếc nhìn Lục Vi Dân, ánh mắt một lần nữa nhìn bầu trời dần về đêm nơi phía xa ngoài lan can. Những ngôi nhà bật đèn như dải ánh sáng dọc hai bên bờ sông Đông Phong, đứng ở trên lầu ba hiên Lăng Ba có thể quan sát cả một vùng đất rộng lớn, có cảm giác ngạo nghễ chúng sinh.
- Vi Dân, cậu nhân tuổi trẻ, phản ứng nhanh nhẹn, tầm nhìn rộng, hiểu chuyện, ừm, khứu giác nhạy bén, có tâm làm việc, chuyên cần nghiên cứu, xử lí công việc rất có chừng mực. Nói thật, lão Vương tôi vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, lăn lội nơi quân đội, thanh niên trẻ như cậu thật sự đây là lần đầu tiên nhìn thấy
Vương Chu Sơn mím môi, tâm tình dường như đang đắm chìm ở một nơi nào đó.
- Cậu hiện nay có một nền tảng rất vững, nhưng thời gian công tác lại rất ngắn, mới tốt nghiệp đại học được hai năm đúng không? Làm thư kí của bí thư Hạ là một cơ hội rèn luyện rất tốt, chỉ tiếc ở tỉnh khả năng sắp xếp đối với Bí thư Hạ là quan trọng hơn, cậu cũng nên tự lập kế hoạch cho bản thân một chút
Thấy Lục Vi Dân mở miệng muốn nói, Vương Chu Sơn khoát tay.
- Vi Dân, tôi biết nếu như Bí thư Hạ phải đi nhất định cũng phải nghĩ tới vấn đề của cậu, hơn nữa cũng sẽ xem xét một cách thỏa đáng, nhưng ông ấy nhất định sẽ trưng cầu ý kiến của cậu, là muốn cùng ông ta đi hay ở lại? nếu ở lại, như vậy cậu phải tiếp tục đảm nhiệm cương vị hiện tại, hay còn có sự điều động khác? Tôi tin rằng Địa Ủy bên này đã hiểu quá rõ biểu hiện của cậu, mọi người đều coi trọng cậu. Nếu cậu muốn đi cùng Bí thư Hạ, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu cậu muốn ở lại, thì cần suy tính cho kĩ vấn đề của mình.
Lục Vi Dân không biết hôm nay Vương Chu Sơn tại sao lại nói với mình những lời này, nhưng có thể khẳng định một điều, biểu hiện hai ngày này của mình khiến cho Vương Chu Sơn rất hài lòng, nhưng tối nay anh ta lại có chút quá chén, cho nên mới có thể mượn rượu nói ra những lời này. Đây cũng là những lời nói chân thành cho thấy sự tín nhiệm và coi trọng đối với bản thân mình, điều này khiến cho Lục Vi Dân có chút cảm động. Chỉ có điều nói đến định hướng của bản thân hiện nay, không khỏi có chút đường đột, đây cũng là mượn rượu mà nói ra.
- Bí thư Vương, tôi thật còn không nghĩ nhiều như vậy, tôi cũng đã nghe chuyện Bí thư Hạ phải đi rồi, có điều không nhanh như vậy chứ? Không phải nói có thể đợi đến sau Đại hội mười bốn mới đi sao?
Lục Vi Dân tin rằng Vương Chu Sơn nhất định cũng có nguồn tin của anh ta, có lòng nhắc nhở mình như vậy, nhất định cũng là có cảm tình nên mới nói ra.
- Có nhiều chuyện rất khó nói là không xảy ra biến hóa, biết đâu đấy
Vương Chu Sơn có chút xúc động nói:
- tự mình suy nghĩ kĩ chuyện của bản thân đi. Người không nhìn xa, tất có lo gần.
Khi trở lại gian phòng của mình, Lục Vi Dân có chút khó ngủ, lời của Vương Chu Sơn gợi cho hắn một vài điều. Xem ra việc rời đi của Hạ Lực Hành không phải là cuối năm như bản thân dự tính. Thậm chí còn có khả năng không quá Đại hội mười bốn, như vậy có nghĩa là bản thân sẽ lâm vào tình cảnh không biết chọn con đường nào.
Đã qua bao lâu? Lục Vi Dân nằm trên giường lẳng lặng suy nghĩ, làm thư kí cho Bí thư Hạ chẳng qua được hơn nửa năm, đảm nhiệm Trưởng phòng Tổng hợp chẳng qua cũng được hai ba tháng, chẳng lẽ bản thân thật sự lại muốn đối mặt với một cục diện thay đổi?
Tuy rằng không tính là lang thang vất vưởng, nhưng nhiều lần thay đổi như vậy thực sự khiến cho Lục Vi Dân có chút mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đảm nhận một cương vị mới, đầu tiên phải trải qua giai đoạn thích ứng. Dốc hết toàn lực làm tốt công việc của bản thân, hơn nữa cần tạo thành tích, rồi mới mong kỳ vọng vào sự kí thác của lãnh đạo đối với mình, không khiến cho họ thất vọng, cũng cần khiến cho đám người xung quanh muốn xem trò vui cũng không được.
Hắn không thể không suy nghĩ về vấn đề này, hắn đã từng bước vào vòng luẩn quẩn nào đó, hơn nữa là với tốc độ khác thường bước vào vòng luẩn quẩn này. Từ cán bộ bình thường đến cấp phó phòng lãnh đạo, lại đến cán bộ cấp trưởng phòng, hơn nữa là ở bộ phận văn phòng trung tâm địa ủy, tốc độ này đã lập nên kỉ lục. Nhưng cán bộ cấp phòng cũng là dễ chìm xuống nhất, nhất là sau khi đã mất đi ưu thế nào đó thúc đẩy thăng tiến từ đầu, lập tức chìm xuống ba năm năm thậm chí bảy tám năm là rất bình thường, chính vì thế, Lục Vi Dân không thể không tính trước.
Là theo Hạ Lực Hành đi, hay không theo? Đây là một vấn đề.
Không thể nghi ngờ, chỉ cần bản thân nguyện ý, Hạ Lực Hành nhất định sẽ nguyện ý đem mình đi cùng, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất sao?
Theo biểu hiện bên ngoài mà nói, đây đương nhiên là một lựa chọn tốt. Bản thân theo Hạ Lực Hành chưa đến một năm, theo quy tắc thông thường, trên cơ bản thư kí của một vị lãnh đạo đều là ba đến năm năm. Làm tốt, lãnh đạo xem trọng, lại có cơ hội, ba năm là có thể an bài thành một Phó cục trưởng, còn nếu làm thư kí bình thường năm năm, nếu lãnh đạo tín nhiệm, tối thiểu cũng được suy xét đến vị trí sơ sơ cấp Phó cục trưởng, đây đều là hợp tình hợp lí.
Ba năm năm lên một phó cục trưởng, đây đã là con đường làm quan thuận lợi mà nhanh chóng, đây cũng là lí do vì sao vô số người đổ xô làm thư kí cho lãnh đạo, còn đối với bản thân thì sao?
Lục Vi Dân trong lòng cũng không thật sự muốn làm thư kí. Tuy rằng hắn thừa nhận trong khoảng thời gian tạm thời làm thư kí cho hai vị lãnh đạo đã học hỏi được không ít, nhất là trong quan hệ với cấp trên thì các vị trí khác không cách nào sánh được, đương nhiên cũng phải nói đến bản lĩnh của hắn, nhưng loại này chủ yếu là công việc thường ngày khiến hắn có chút chán ghét.
Thời gian trước ở trong cơ quan quá lâu, cuộc sống như thế duy trì nhiều năm, khiến cho Lục Vi Dân không muốn tìm hiểu một lần nữa.
Lúc đó đi theo Tôn Chấn trở về Đoàn thanh niên tỉnh ủy chưa tới nửa năm, chính mình đã bị hạ xuống làm Phó chánh văn phòng UBND huyện Long Hóa, đây chỉ là một vỏ bọc, nhìn qua có chút ủy khuất, chẳng qua sau một năm bản thân đã đảm nhận cương vị Trưởng phòng giáo dục huyện, hai năm sau thăng lên chức Phó chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Long Hóa lại lên Quận ủy ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo quận Vô Ưu. Lúc này khiến cho Lục Vi Dân cảm thấy có cảm tình nhất vẫn là đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện và Phó chủ tịch thường trực quận những năm đó.
Nếu muốn làm gì đó hiện thực, cần phải có địa vị, không có chỗ trống cho ngươi phát huy, ngươi cho dù có bản lĩnh, cũng chỉ có thể gánh chịu mà không thể làm gì.
Lục Vi Dân cũng cảm thấy ở lại cơ quan công tác không có điểm nào là không đúng, công tác nghiên cứu, trình tự công tác, công việc sự vụ, chỉ cần mình muốn là có thể làm, chỉ cần mình có tâm làm việc, có thể nghĩ ra những ý tưởng mới, tạo ra thành tích. Nhưng hắn lại cảm thấy nhìn từng công việc hoàn thành khi làm ở cơ quan không có cảm giác thành tựu như khi theo dõi một dự án từng bước, từng bước phát triển trên tay mình.
Có người ham tiền, có người ham muốn hư vinh, có người thích quyền lực, có người hám sắc, Lý luận Maslow cũng sớm phân loại những ham muốn này, tầng cao nhất lại là do bản thân thực hiện.
Lục Vi Dân không cho rằng mình hiện tại phát triển đến mức độ cao nhất, nhưng hắn có thể xác định nhu cầu của bản thân giữa mức thứ ba và thứ tư, xem trọng nhu cầu và bản thân tự thực hiện nhu cầu.
Hiện tại bản thân ở trong văn phòng Địa Ủy, nhìn như tiền đồ rộng mở, nhưng Lục Vi Dân biết tiền đồ của bản thân đều do thân phận thư kí của Hạ Lực Hành và hảo cảm của một số vị lãnh đạo tạo nên, một khi Hạ Lực Hành rời khỏi vị trí bí thư Địa Ủy, điều này sẽ tạo ra mối nguy lớn.
Hạ Lực Hành vừa đi, chỉ có khả năng chính Lý Chí Viễn sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Địa ủy. Giống Phong Châu - khu vực mới thành lập như vậy, Hạ Lực Hành đến đây chính là một chuyện bất ngờ, rất có phong cách của bước quá độ (làm bàn đạp), mà Lý Chí Viễn bản thân làm Phó trưởng ban thư ký tỉnh đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, đến Phong Châu – khu vực nghèo nàn mới thành lập đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Địa khu, bản thân cũng có chút ủy khuất,. Hạ Lực Hành vừa đi, trong tỉnh bắt đầu xuất hiện ý kiến sẽ đề bạt Lý Chí Viễn đảm nhiệm Bí thư Địa Ủy.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn