Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 267: Chí Nguyện To Lớn
ội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của địa khu Phong Châu cuối cùng cũng kết thúc thắng lợi, Lục Vi dân cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi.
Trương Kiến Xuân thực hiện lời hứa của anh ta, phối hợp hoàn hảo với Lục Vi Dân hoàn thành công tác trù bị, tổ chức cho buổi hội nghị lớn mà Lục Vi Dân lần đầu tiên đảm nhiệm, cũng khiến cho An Đức Kiện và Phan Tiểu Phương càng hiểu thêm về Lục Vi Dân.
Dưới con mắt bọn họ, Lục Vi Dân không sớm thì muộn sẽ khiến cho Trương Kiến Xuân phải cúi đầu, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà đã khiến cho Trương Kiến Xuân trở nên nghe theo mà phối hợp như thế, thậm chí không thể chỉ đánh giá đơn giản là nghe theo mà phối hợp, mà nên là chủ động, tích cực giúp đỡ, tương trợ Lục Vi Dân hoàn thành công việc trù bị, tổ chức cho cuộc hội nghị này, không thể không khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
- Vi Dân, công việc bên phòng Tổng hợp cũng thuận lợi chứ?
Hạ Lực Hành ngồi trên ghế sau xe nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi.
- Cám ơn Bí thư Hạ đã quan tâm, công việc trong phòng vẫn tốt, đồng chí Kiến Xuân rất ủng hộ công việc của tôi, người trong phòng cũng rất đồng lòng. Cuộc hội nghị này thành công mĩ mãn như vậy hoàn toàn là nhờ bọn họ, nếu không tôi quả thật có chút không làm nổi.
Lục Vi Dân nghiêng người cười nói:
- Đương nhiên Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.
- Ai cũng đều phải có lần đầu. Trưởng phòng Tổng hợp cũng là một vị trí thử thách, trong vấn đề sử dụng cậu An Đức Kiện cũng đã hỏi ý kiến tôi, rốt cuộc là đặt cậu ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp hay là một vị trí mà lượng công việc không nhiều như thế, tôi nghiêng về cái trước. Tuy rằng nói cậu làm thư ký cho tôi, nhưng cậu còn trẻ, tràn trề sinh lực, từng công tác ở nhiều cương vị trong huyện, khi đến Địa ủy góc độ suy nghĩ, nhìn vấn đề cũng không giống nhau. Thêm nhiều trọng trách cho cậu, có thể khiến cho cậu trưởng thành nhanh hơn, cho nên mấy người Đức Kiện cuối cùng cũng quyết định để cậu đến phòng Tổng hợp.
Hạ Lực Hành mở to mắt, cười nhẹ:
- Xem ra cậu ở vị trí này rất thuận lợi đấy, làm rất tốt, cậu đã suy nghĩ về trọng điểm công việc bước tiếp theo của phòng Tổng hợp chưa, đã có ý tưởng và sắp xếp gì chưa?
- Tôi cũng có một vài ý tưởng.
Trước mặt của Hạ Lực Hành Lục Vi Dân cũng không khiêm tốn nhiều.
- Ồ?
Lông mày Hạ Lực Hành hơi động, có chút hứng thú:
- Nói tôi nghe xem.
- Công việc trong phòng chủ yếu có ba mục, thứ nhất là trù bị tổ chức hội nghị quan trọng của Địa ủy, thứ hai là tiến hành nghiên cứu chuyên sâu với các vấn đề còn tồn đọng trong công việc, thứ ba là làm tốt tờ báo “Tình hình Phong Châu”. Suy nghĩ của tôi là mục một, mục hai giao cho Trương Kiến Xuân, hai mục này anh ta đã làm quen rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm, đương nhiên ở công việc mục hai tôi cũng định đưa ra vài ý kiến, tôi chủ yếu nắm công việc biên soạn tờ báo “Tình hình Phong Châu”.
Phân công của Lục Vi Dân khiến cho Hạ Lực Hành có chút bất ngờ. Ông ta không ngờ Lục Vi dân lại bỏ qua hai mục công việc trước, lại đi chọn công tác biên soạn tờ báo “Tình hình Phong Châu” nhìn có vẻ chẳng chút quan trọng này, như thế có chút giống như không biết phân nặng nhẹ.
Lực Hành biết Lục Vi Dân chắc chắn có cách nghĩ của riêng hắn, người thư ký này của mình từ trước đến nay luôn có chút đặc điểm riêng, không ngừng đem đến bất ngờ cho mình.
- Ngài biết chủ yếu tâm trí tôi vẫn là phục vụ cho ngài, công việc của phòng Tổng hợp cũng tương đối nặng, tôi không thể làm hết. Mà đã làm không được, thì chi bằng mạnh dạn buông tay, những công việc có chút vị hành chính công vụ giao cho Trương Kiến Xuân không có vấn đề gì, trước kia Trương Kiến Xuân vốn dĩ đã làm rất tốt. Đương nhiên tôi cũng không thể hoàn toàn buông tay, phòng Tổng hợp trong mấy tháng thành lập địa khu, công tác tiến hành nghiên cứu, phân tích các vấn đề còn tồn đọng trong công việc thì không có động thái gì quá to lớn, đó là một điểm còn thiếu sót, tôi dự định sẽ phát triển mạnh công việc ở mặt này. Ngoài ra tờ báo “Tình hình Phong Châu” này vốn dĩ là một cửa sổ tốt nhất để lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu nắm bắt, tìm hiểu tình hình sáu huyện và thành phố, nhưng bây giờ xem ra cơ bản vẫn nằm ở trạng thái trống không, vẫn chưa triển khai công việc. Mà tôi cảm thấy ở điểm này rất có triển vọng, cho nên dự định muốn nắm bắt thật tốt công việc ở mặt này.
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Hạ Lực Hành thầm khen ngợi, cậu Lục Vi Dân này quả thật có chút đầu óc, mình vẫn lo cậu ta ngồi ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp vẫn chưa chắc, không ngờ mình quả thật vẫn hơi xem thường cậu ta, thoáng chốc đã có thể điều chỉnh mức độ nặng nhẹ, tính cấp bách của công việc ở phòng Tổng hợp.
Các công việc giống như trù bị, tổ chức hội nghị hay nghiên cứu công tác mang tính hàng ngày quả thật có thể giao cho người khác làm, làm Trưởng phòng có thể tự tin mà buông tay, còn muốn làm tốt tờ báo “Tình hình Phong Châu”, quả thật có chút khiến Hạ Lực Hành không ngờ tới. Mà Lục Vi Dân cũng đặc biệt đề cập đến sự thiếu sót trong công tác nghiên cứu, phân tích những vấn đề còn tồn đọng trong công việc, cũng đủ để nói rõ Lục Vi Dân đã có kế hoạch trong đầu với công việc trong phòng Tổng hợp.
- Cậu thấy phòng Tổng hợp chuẩn bị triển khai phân tích, nghiên cứu công việc ở mặt nào?
Hạ Lực Hành lại hỏi một câu thâm thuý, tư duy của Vi Dân liệu có hợp với của mình hay không.
- Vâng, suy nghĩ bước đầu của tôi là cơ hội phát triển khi nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương chuyển đến Phong Châu chúng ta và ảnh hưởng của tuyến đường sắt Kinh Cửu đến sự phát triển của Phong Châu chúng ta.
Lục Vi Dân trầm ngâm mà nói.
Việc nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương chuyển đến đã không phải tin tức gì mới. Bên Phong Châu trong năm trước cũng từng tiếp xúc mấy lần với nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, cũng mời lãnh đạo bộ phận và đại diện công nhân viên chức của hai xí nghiệp công nghiệp quân sự quốc doanh này đến Phong Châu khảo sát, mà Phong Châu cũng tiến hành một cuộc điều chỉnh ở mức độ nhất định dựa theo tình hình này đối với việc quy hoạch thành phố Phong Châu, có thể nói cung cấp một môi trường tương đối ưu việt cho hai xí nghiệp chọn lựa.
Nhưng có chọn chuyển đến Phong Châu hay không lại không phải việc mà có thể tùy tiện quyết định đến thế, mấy thành phố khác trong tỉnh cũng có suy nghĩ đến mặt này, chỉ có điều không cấp thiết và có thành ý như Phong Châu.
Đặc biệt là ở Phong Châu đề ra ngoài việc có thể cung cấp khu đất xưởng cho nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, còn muốn nối liền khu sinh hoạt của hai nhà máy và khu ký túc xá của cán bộ cơ quan Ủy ban nhân dân địa khu thành một khối. Phần thành ý này không thể nói là không cao.
Lãnh đạo và đại diện công nhân viên chức của hai nhà máy này đều rõ đây có nghĩa là gì. Đại đa số cán bộ của cơ quan Đảng ủy và Ủy ban nhân dân đều là từ nơi khác tới, đều chưa có nhà ở, cũng đều đứng trước việc ký túc đợi xây dựng, mà thành phố Phong Châu lại đặc biệt chọn khu vực cảnh sắc đẹp nhất, nơi giao nhau giữa hai dòng Phong Giang và Đông Giang quy hoạch thành khu ký túc của cán bộ của cơ quan bộ ngành trong Ủy ban nhân dân địa khu. Lúc này Ủy ban nhân dân Phong Châu đồng ý đưa khu vực đẹp có vị trí ưu việt nhất thành phố Phong Châu này cho cán bộ công nhân viên chức của nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương cùng hưởng, không thể không nói phần thành ý này lớn đến đâu.
Lời đề nghị này là Lục Vi Dân trong lúc “vô tình” đề cập với Vương Chu Sơn. Nói đến vấn đề quan tâm nhất của hai xí nghiệp này là gì, Lục Vi Dân rất ngẫu hứng mà nhắc đến không ngoài ba điều là: nhà ở, cơ hội việc làm, điều kiện giáo dục và y tế, mà vấn đề nhà ở là điều đầu tiên. Vừa may cán bộ Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu lại cũng phải xây dựng nhà ở, vì sao không thể cùng xây, lại có thể phát huy đầy đủ tính hiệu quả của việc xây dựng thiết bị công cộng của thành phố, lại có thể thể hiện lòng thiện chí đầy đủ nhất cho công nhân viên chức của hai nhà máy lớn, còn có thể thơm lây trong việc quy hoạch xây dựng của hai nhà máy lớn.
Vương Chu Sơn khen ngợi không ngớt với những đề nghị này của Lục Vi Dân, rất nhanh liền đưa đề nghị này lên hội nghị Địa ủy, cũng đạt được sự tán đồng của hội nghị Địa ủy. Vì thế đề nghị này được chính thức đưa vào điều kiện ưu đãi lớn lúc đàm phán giữa Phong Châu và hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn, đặc biệt là Phong Châu còn “xúc động mà hứa hẹn”, xây dựng một cây cầu lớn ở sông Đông Phong, để thuận tiện cho giao thông đi lại cho công nhân viên chức hai xí nghiệp lớn. Việc này nhận được thiện cảm của các đại diện công nhân viên chức ở hai xí nghiệp.
Tuy rằng Phong Châu cũng có chỗ chưa được đầy đủ thế này thế kia, đặc biệt là so với với hai thành phố Côn Hồ và Thanh Khê, về điều kiện cơ sở hạ tầng của Phong Châu còn kém xa, thậm chí lúc đầu hai nhà máy đều không xếp Phong Châu vào khả năng chọn lựa, nhưng sau khi Phong Châu liên tục đưa ra một chuỗi các chính sách, biện pháp, hình ảnh của Phong Châu dần dần có thiện cảm trong lòng công nhân viên chức hai nhà máy, lãnh đạo của hai nhà máy cũng bắt đầu đưa Phong Châu vào phạm vi khảo sát.
Lời của Lục Vi Dân lại chạm vào tâm khảm của Hạ Lực Hành, điều này khiến cho Hạ Lực Hành tương đối hài lòng.
Theo Hạ Lực Hành, một vị cán bộ có tác phong công việc vững chắc và tinh thần công tác cẩn trọng, chỉ có thể nói là một cán bộ tốt, nhưng nếu như muốn trở thành một cán bộ ưu tú, đó còn cần phải có ánh mắt nhạy bén và năng lực phán đoán, phân tích chuẩn xác, chỉ có như thế anh mới nắm bắt được trọng tâm công việc, và có thành tích tốt nhất.
Mà Lục Vi Dân không những tụ hội được hai cái đó, mà năng lực của hai cái đó còn vô cùng xuất sắc. Chẳng trách Yến Thanh vừa nhắc đến Lục Vi Dân thì luôn dùng những lời khen ngợi hết lời để đánh giá, lúc đầu Hạ Lực Hành còn cảm thấy có phải Yến Thanh có lẫn tình cảm cá nhân trong đó hay không, bây giờ mới thấy những lời đánh giá của Yến Thanh không những không quá đáng, thậm chí còn có chút khiêm tốn rồi.
- Vi Dân, rất tốt, cậu có thể nắm bắt được trọng tâm công việc của địa khu Phong Châu chúng ta hiện giờ mà còn biết điều chỉnh lượng công việc nặng nhẹ, tôi rất vui mừng. Tôi cũng hy vọng phong Tổng hợp các cậu có thể đưa ra được những ý kiến và đề xuất có ích cho công việc, tôi có một đề nghị, nếu như cậu cảm thấy lực lượng nghiên cứu của phòng Tổng hợp không đủ, đừng ngại, có thể điều chỉnh với Cao Sơ một chút. Công việc nghiên cứu này không chỉ là công việc trước mắt, mà cũng bao gồm rất nhiều công việc tiếp sau này, trong công tác này, hoàn toàn có thể để cho Văn phòng Địa ủy các cậu và bên phòng Nghiên cứu Chính sách cùng làm.
Hạ Lực Hành cười, đưa ra ý kiến của mình.
Lục Vi Dân sau khi sửng sốt thì cười nhẹ:
- Bí thư Hạ, tôi không dám quyết định việc này. Tôi và Phó chánh văn phòng Phan đã nói qua về việc nghiên cứu, phân tích chuyện hai nhà máy chuyển đến, Phó chánh văn phòng Phan cũng rất tán thành. Nếu như ngài cũng để cho phòng Nghiên cứu Chính sách cùng tham gia vào, vậy ngài nên nói với Trưởng ban thư ký, để ông ấy nói với Phó chánh văn phòng Phan, tôi không tiện mở miệng.
Hạ Lực Hành cũng ngẩn ra, nhưng lập tức bình thường trở lại, cười to:
- Vi Dân, cậu quả thật quá cẩn thận đấy, nhưng như thế thì rất tốt, là nên để đồng chí Đức Kiện và Phan Tiểu Phương quyết định.
Hạ Lực Hành lập tức lại hỏi về suy nghĩ của Lục Vi Dân về tờ báo “Tình hình Phong Châu”, Lục Vi Dân cũng nói về suy nghĩ của mình, đặc biệt còn nói ra suy nghĩ muốn đưa “Tình hình Phong Châu” trở thành loại giống như tài liệu tham khảo nội bộ của Tân Hoa xã, cũng thu hút cái nhìn của Hạ Lực Hành. Có điều Hạ Lực Hành cũng ủng hộ quan điểm của Lực Vi Dân, chỉ có để cho lãnh đạo hiểu rõ tình hình cuộc sống người dân, xã hội một cách trực tiếp nhất, chân thực nhất thì anh mới có thể đưa ra quyết sách một cách khoa học được.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn