Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 217: Sân Chơi
ịa khu Phong Châu đang xây dựng bước đầu, rất nhiều cán bộ từ Lê Dương và các huyện khác đổ tới Phong Châu, điều này cũng khiến cho vấn đề nhà ở của Phong Châu trở thành một vấn đề lớn cần nhanh chóng giải quyết.
Trừ các phòng học ở trường trung học số hai Phong Châu tạm thời thống nhất do Địa ủy và Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu tiến hành sắp xếp chỗ ở cho các cán bộ ở các bộ phận khác nhau từ nơi khác đến địa khu ra, cũng có một bộ phận các bộ và uỷ ban trung ương trực tiếp cấp thẳng một số tiền trợ cấp cho các cán bộ từ nơi khác đến, để bọn họ ra ngoài thuê nhà.
Thể lệ này lập tức được các cán bộ vô cùng hoan nghênh. So với điều kiện cư trú ở những nơi thông hành lang, nhà ống như các phòng học kiểu này, ra ngoài thuê nhà dù thế nào cũng còn tốt hơn rất nhiều.
Địa ủy Phong Châu cũng đặc biết tiến hành nghiên cứu về vấn đề này. Ngoài lãnh đạo Địa ủy và Ủy ban nhân dân tạm thời do Văn phòng Địa ủy và Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu thống nhất thuê nhà ra, các cán bộ khác thì đều nhận tiền trợ cấp được phát để thuê phòng nhằm giải quyết vấn đề. Họ đưa ra một tiêu chuẩn thống nhất, chia làm ba loại là kết hôn, chưa kết hôn và kết hôn đã có con tuổi vị thành niên để tiến hành trợ cấp.
Trước khi tòa nhà sinh hoạt cho các cán bộ ở các bộ và uỷ ban trung ương được xây dựng, đều tạm thời phải chấp hành chính sách tiền trợ cấp này. Tuy nhiên điều này lại khiến Cục trưởng cục Tài vụ La Canh có thêm vài nếp nhăn trên trán.
Văn phòng Địa ủy sắp xếp cho hắn tới một gian phòng chứa đồ ở trong góc dãy nhà phòng học của trường trung học số hai Phong Châu. Hơn nữa còn sát gần nhà vệ sinh, điều này làm cho Lục Vi Dân cũng rất ấm ức. Dường như số mình từ khi sinh ra đã có duyên với phòng chứa đồ, phân đến Huyện ủy Nam Đàm đã ở phòng chứa đồ, điều đến Địa ủy Phong Châu lại phải ở phòng chứa đồ.
Tuy nhiên Lục Vi Dân cũng biết mình phân đến phòng chứa đồ này còn là do Văn phòng Địa ủy suy xét đến việc mình là thư ký của Hạ Lực Hành. Tuy nói hiện nay đa phần các cán bộ đã có gia đình đều đã chuyển khỏi tòa nhà phòng học của trường trung học số hai Phong Châu, nhưng vẫn đang có kha khá một bộ phận người nhà đầu bếp chưa đến và thanh niên chưa lập gia đình cũng ở tại đó, cũng phải có đến vài chục người.
Nhiều người như vậy chẳng lẽ có thể phân đủ cho mỗi người một gian phòng. Như một số những người đưa theo gia đình mà chưa chuyển đi liền có thể được phân một gian mà trước kia là phòng làm việc của giáo viên. Mà đàn ông độc thân về cơ bản là ba đến năm người được phân chung một gian phòng học, diện tích cũng rất lớn, nhưng sống chung với người khác, đương nhiên cũng có những chỗ không thuận tiện.
- Chà, mới tới à?
Cửa của căn phòng sát vách bật mở, một người đàn ông thân hình cao lớn đẹp trai bê một chiếc chậu ra, thấy Lục Vi Dân đang mở cửa phòng chứa đồ, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lục Vi Dân một chút, cười hỏi.
- Đúng vậy, tối hôm qua tôi vừa mới chuyển đến.
Lục Vi Dân thấy vẻ mặt đối phương có nét cười, cũng liền cười đáp lại:
- Tối hôm qua tôi về muộn, sáng nay lại đi từ sớm. Cho nên còn chưa gặp ai cả.
- Cậu ở một mình?
Người đàn ông đẹp trai rất ngạc nhiên mà nhìn Lục Vi Dân một lượt:
- Cậu làm ở cơ quan nào?
- Vâng, một mình tôi.
Lục Vi Dân nghe ra trong lời của đối phương dường như có chút nói không nên lời, gãi đầu, dường như cảm thấy có chút không tiện trả lời. Nhưng nghĩ lại sớm muộn gì cũng phải biết, cũng may mình cũng không định ở đây lâu dài, đợi khi tìm được phòng thích hợp liền chuyển ra, cũng trả lời luôn:
- Tôi làm việc ở phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy.
- Thảo nào, tôi nói sao có thể một người được phân riêng một gian phòng. Tuy nói là phòng chứa đồ nhưng vẫn là một gian phòng.
Anh ta nhún vai, dường như tâm trạng cũng thoải mái hơn, đặt chậu nước xuống, đưa bàn tay ra:
- Trương Hải Bằng. Cục Văn hóa địa khu.
- Xin chào, Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân không ngờ đối phương lại thoải mái, phóng khoáng như vậy, giơ tay ra bắt tay đối phương.
- Lục Vi Dân? Cái tên này hay đấy, Vi Dân, nghĩa là “vì nhân dân phục vụ”. Cậu là lấy câu cách ngôn kinh điển của ông Mao để chắt lọc thành cái tên cho mình đấy nhỉ.
Người đàn ông đẹp trai nói không phải không có ý châm chọc.
- Tôi cũng không đề cao mình như vậy. Tên đều là cha mẹ đặt cho, a Mao, a Cẩu thì cũng như nhau thôi.
Lục Vi Dân thuận miệng nói đùa, liếc nhìn quần áo chất đầy trong chậu của đối phương, lại toàn là quần áo lót của phụ nữ, lập tức nhìn người trước mặt với cặp mắt khác.
Thấy nơi ánh mắt của Lục Vi Dân hướng vào, người đàn ông đẹp trai lập tức đỏ mặt:
- Bà xã tôi làm ở cục Tài vụ địa khu, công việc bề bộn quá…
Không đợi đối phương nói hết câu, Lục Vi Dân đã ôm nắm tay với vẻ mặt đầy nét cười. Hắn thật sự đúng là lần đầu tiên nhìn thấy trong số những thanh niên có người giặt nội y cho vợ:
- Tôi hiểu, tôi hiểu.
Có lẽ là cảm thấy có chút xấu hổ, người đàn ông đẹp trai chào Lục Vi Dân rồi bưng chậu quần áo vội vã đi về hướng nhà vệ sinh.
Lục Vi Dân mở cửa vào phòng. Hắn thấy người hàng xóm của mình khá thú vị, xem ra cũng là kết hôn chưa lâu, rất yêu thương vợ mình, cho nên đến chuyện kiểu đó cũng làm. Có điều Lục Vi Dân lại không thấy là như thế có gì không đúng. Thích một người, liền sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì người đó, mình kiếp trước chẳng phải cũng như thế sao? Nghĩ đến đây Lục Vi Dân không kìm nổi thở dài khe khẽ một hơi.
Phòng chứa đồ này có điều kiện tốt hơn nhiều so với phòng chứa đồ ở tòa nhà Huyện ủy Nam Đàm. Tốt xấu gì cũng là nhà lầu, coi như là có chút thu hoạch, nhưng tầng bốn ít nhất cũng tránh được hơi ẩm. Thiết kế của trường trung học số hai Phong Châu này có kiểu dáng rất cũ, một tầng có bốn phòng học, thêm một phòng làm việc của giáo viên và phòng chứa đồ, bốn tầng đều thiết kế giống nhau.
Mở cửa sổ ra, vừa vặn có thể thấy cỏ dại mọc thành bụi ở sân thể dục, sân bóng trống không, sân bóng rổ bên cạnh cũng mất đi sự ồn ào náo nhiệt trước kia, lập tức trở nên cũ nát.
Mình cũng coi như là đã chính thức làm việc ở Địa ủy Phong Châu- Nằm trên giường, Lục Vi Dân gối đầu lên tay yên lặng nghĩ thầm.
Mấy ngày nay hắn đều có chút lơ mơ, dường như có chút khó có thể tiếp nhận chuyện mình làm thế nào lại được điều đến Địa ủy Phong Châu đột ngột như thế. Hắn không tin chỉ vì Tôn Chấn một ngày đến điều tra nghiên cứu, nghe mình giới thiệu một lần xong liền có thiện cảm với mình đến như vậy, thậm chí có thể điều mình đến Địa ủy Phong Châu làm thư ký cho Hạ Lực Hành.
Trước kia thiện cảm và ấn tượng của Tôn Chấn chỉ là một mặt, sự tiến cử của An Đức Kiện có thể là quan trọng nhất. Có điều cuối cùng làm sao lại quyết định mình trở thành thư ký của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân cảm thấy trong đó e rằng còn có một số nguyên nhân khó có thể nói rõ ràng.
Lục Vi Dân không tin trong vấn đề thư ký của Hạ Lực Hành lại không có những người khác tác động. Kinh nghiệm thu được từ trong kiếp trước chính là có thể biết thư ký bên cạnh lãnh dạo là quan trọng biết chừng nào, nhất là thư ký của nhân vật số một Địa ủy như Hạ Lực Hành. Mặc dù An Đức Kiện là Trưởng ban thư ký Địa ủy, chỉ sợ trong việc chọn người này vẫn phải tôn trọng ý kiến của Hạ Lực Hành.
Làm Trưởng ban thư ký, ông ta có thể cài trong đó một số suy nghĩ của mình, nhưng như thế cần có phương pháp vô cùng khéo léo, bởi vì cuối cùng còn phải được Hạ Lực Hành tán thành. Nếu không, một khi Hạ Lực Hành cho rằng An Đức Kiện có ý nghĩ gì muốn không một ai biết ở trong đó thì chỉ có thể hoàn toàn ngược lại.
Tuy nhiên hiện nay xem ra An Đức Kiện làm được rất thành công. Ấn tượng về mình trong lòng Tôn Chấn rất tốt, thêm vào đó là cả nỗ lực của An Đức Kiện, cho nên hắn đã thành công, cũng tạo nên vị trí hiện nay của mình.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân không kìm nổi hơi cười khổ. Quân cờ là hắn trên bàn cờ sau này e rằng còn phải bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, trong mắt rất nhiều người, mình có lẽ đã mơ hồ bị đóng dấu vết của An Đức Kiện.
Vị trí thư ký quả thực là một sân chơi khó có được. Đứng ở vị trí này thường có thể có được mạng lưới quan hệ phong phú hơn so với vị trí khác, cũng có thể mượn góc độ của lãnh đạo để xem xét vấn đề sâu xa hơn. Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người muốn giành được vị trí này bằng bất cứ giáo nào, không ngờ lại bị một kẻ từ nơi khác đến như mình giành lấy ngon ơ.
Đoàn xe nối đuôi nhau đi qua, các cảnh sát giao thông đứng xếp hàng vô cùng cung kính cuối cùng cũng được thả lỏng, vừa nhìn vừa chửi bới đoàn xe đang lao nhanh đi và cuốn lên một lớp bụi mù, không tiếc lời chửi rủa cho các hành khách trên xe.
Người cảnh sát giao thông chỉ huy bảo các anh em tận dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa các lãnh đạo còn phải quay về, nửa giờ sau lại một lần nữa vào vị trí.
Lục Vi Dân ngồi một mình trong xe Audi.
Bí thư Hạ lên chiếc Audi của Phó chủ tịch tỉnh Phương Quốc Cương. Lý Chí Viễn và Phó chủ tịch Địa khu Tiêu Minh Chiêm đi chiếc Audi số 2 của Lý Chí Viễn, chiếc Santana của Trương Thiên Hào thì theo sát phía sau. Còn có một chiếc xe công tác của Đài truyền hình địa khu đi theo đằng sau.
Đoàn xe sau khi đi qua chiếc cầu lớn ở Phong Giang thì chuyển hướng về phía đông, tình trạng mặt đường bắt đầu kém dần, rung không ngừng, cuối cùng dừng bên bờ sông Phong Giang.
Bên bờ sông đang đúng hướng gió mạnh, ý thu tiêu điều làm cho người ta theo bản năng mà kéo chặt quần áo trên người.
Lục Vi Dân nhanh nhẹn xuống xe, cầm cặp theo sát sau đoàn người Hạ Lực Hành.
Đoàn người đi tới chỗ cao ở bờ sông, sau một hồi chào hỏi, Phó chủ tịch Địa khu Tiêu Minh Chiêm bắt đầu giới thiệu tình hình.
Lục Vi Dân đứng không xa không gần, vừa khéo có thể nghe được Tiêu Minh Chiêm giới thiệu, lại không làm người khác chú ý.
- Phó chủ tịch tỉnh Phương, bảy huyện Phong Châu địa thế không bằng phẳng và thấp, xưa nay vốn là một địa khu nông nghiệp. Xét về địa thế mà nói, trừ vùng núi phía bắc Cổ Khánh nằm ở phía đông bắc địa khu thuộc về dãy núi Lê Sơn có địa thế còn hơi cao một chút, sáu huyện còn lại có độ cao so với mực nước biển đều dưới sáu trăm mét. Dãy núi Đại Hoài Sơn là dãy chính yếu của địa khu Phong Châu, diện tích thung lũng, bồn địa, gò đất nông, gò đất sâu chiếm một phần ba, là địa khu canh tác nông nghiệp và cây công nghiệp kinh tế trưởng thành…
Tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt của Phương Quốc Cương, nhưng Lục Vi Dân cảm thấy lời giới thiệu mang tính khái quát này sợ là khó có thể khơi dậy bao nhiêu hứng thú của đối phương. Nhưng những lời giới thiệu mở đầu này lại không thể không có.
Địa khu Phong Châu là địa khu mới thành lập. Trong địa khu Lê Dương cũ, bảy huyện của Phong Châu, ngoại trừ Cổ Khánh ra, sáu huyện khác đều là các huyện trung và hạ du nghèo khó huyện, trừ các lãnh đạo được phân công đảm nhiệm công tác nông nghiệp ra, các lãnh đạo khác đều thật sự không quen với vùng này.
- Thành phố Phong Châu là đầu mối giao thông then chốt của địa khu Phong Châu, cũng là thành phố trung tâm trong quy hoạch. Điều kiện giao thông của nó thật ra còn kém, nhất là hiện nay con đường Phong- Cổ còn chưa đạt đến yêu cầu quốc lộ cấp hai. Tình trạng đường sá rất kém, mà Cổ Khánh lại là huyện có thực lực kinh tế mạnh nhất địa khu Phong Châu. Trong địa khu Phong Châu, cơ sở công nghiệp của Cổ Khánh cũng là tốt nhất, việc cải tạo toàn diện con đường Phong- Cổ là nhiệm vụ nặng nề nhất trong công tác xây dựng giao thông của Ủy ban nhân dân Địa khu chúng ta…
- Phó chủ tịch tỉnh Phương, tôi bổ sung một chút về công tác xây dựng thành phố của Phong Châu chúng ta mà Phó chủ tịch Địa khu Tiêu vừa nói. Thành phố Phong Châu nằm ở vị trí trung tâm địa khu Phong Châu, điều kiện địa lý thuận lợi, nhưng đã bị ảnh hưởng khi địa khu Lê Dương thiên về phát triển kinh tế ở phía bắc. Thành phố Phong Châu trước khi địa khu Phong Châu thành lập thực sự vẫn là huyện lấy nông nghiệp làm chủ đạo, nhưng việc địa khu Phong Châu thành lập cũng mang cho thành phố Phong Châu một cơ hội vô cùng lớn để phát triển. Thành phố Phong Châu trở thành thành phố trung tâm của địa khu Phong Châu là điều mang tính tất yếu của lịch sử. Nơi này từ xưa đã là bến tàu và nơi tập kết vật tư, hàng hóa trên bộ, dưới nước của vùng phía nam Lê Dương. Sông Phong Giang nước sâu, bờ rộng, là cảng tốt tự nhiên của sông nội địa, khoảng cách đến tuyến chính Trường Giang không đến một trăm hai mươi km đường thủy…
Trương Thiên Hào nói xen vào khiến Tiêu Minh Chiêm có phần không thật vui, nhưng thấy Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn đều không thể hiện gì, y cũng cũng chỉ có thể nén xuống, lạnh lùng nhìn Trương Thiên Hào biểu diễn.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn