You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202: Lần Đầu Tiên Tình Cờ Gặp Lại
hủ nhiệm Lương, Chủ tịch xã Hoàng.
Lục Vi Dân tới vừa kịp để chào hai người. Lương Ngạn Bân đổ mồ hôi đầy đầu, ngắt lời Lục Vi Dân:
- Vi Dân, tình hình thế nào? Các đoàn viên vẫn còn ở đó chứ? Buổi truyền thụ kinh nghiệm đã kết thúc chưa? Bí thư huyện ủy Tần và Chủ tịch huyện Tào muốn đưa Phó bí thư Địa ủy Tôn đến thực địa xem xét.
- Các đoàn viên còn ở đó là sao?
Lục Vi Dân không hiểu ra sao.
- Này, không phải nói trong thôn lại tổ chức cho một vài người trẻ tuổi đến học kỹ thuật gieo trồng mộc nhĩ sao? Đấy không phải là đoàn viên của chúng ta thì còn có thể là gì?
Lương Ngạn Bân đưa mắt ra hiệu với Lục Vi Dân, cũng là vì không kiêng kị gì với Hoàng Đại Mô. Hoàng Đại Mô chỉ cười.
- Chủ nhiệm Lương, hoàn toàn là chưa xong, kỹ thuật viên nông nghiệp vẫn còn đang giảng đấy chứ. Nhưng những người tới cũng không phải toàn là đoàn viên, có một vài người hơi lớn tuổi đến muốn nghe một chút, quan sát xem sao. Tôi cảm thấy không nhất định phải giới hạn chỉ cho đoàn viên hoặc là người trẻ tuổi, chúng ta dùng đoàn viên làm thí điểm để người dân tại địa phương nhìn mẫu học được một kỹ thuật làm giàu, xem như Ủy ban công tác Đoàn chúng ta khai triển công tác này tạo ra hiệu ứng đi. Đây cũng là chuyện tốt mà.
Lục Vi Dân mỉm cười. Lương Ngạn Bân này ngược lại có chút nhanh trí và lớn gan, không ngờ dám ngông nghênh như vậy đưa Tôn Chấn đến nơi đây để xem xét tình hình. Xem ra ở trước mặt lãnh đạo cũng đã vỗ ngực, giờ không có nước xuống, chỉ đành bất chấp khó khăn mà đi vậy.
- Được, được, được, chỉ cần vẫn còn ở đây là được.
Lương Ngạn Bân lau mồ hôi, lặng lẽ liếc mắt về phía đoàn người Tôn Chấn đang đi tới:
- Vi Dân, không có cách gì khác, tôi cũng là bị buộc phải làm mà. Ai biết được tác phong của Phó bí thư Tôn lại cứng rắn như vậy? Ông ta hỏi về tình hình triển khai công tác của Ủy ban công tác Đoàn chúng ta năm nay. Lúc đó, tôi đành tùy tiện nói rằng đoàn viên đi đầu trong hoạt động làm giàu kiểu mẫu. Ông ta lập tức nói muốn tới xem tình hình thực tế, làm Bí thư Tần và Chủ tịch huyện Tào vô cùng lo lắng, rất sợ tôi thổi phồng làm hư chuyện. Tôi cũng đành không có trâu bắt chó đi cày, không có cách nào khác. May mắn là tôi còn nhớ rõ cậu nói hôm nay sẽ đến đây. Tôi cũng đành bất chấp khó khăn mà tới đây. Nếu hôm nay các cậu đã kết thúc bài giảng, tôi thật không biết phải trở về giải thích với Bí thư Tần và Chủ tịch huyện Tào như thế nào.
- Chủ nhiệm Lương, còn chưa đến mức ấy. Công tác này là do chúng ta khai triển, nhưng không nhất định lãnh đạo tới là có thể thấy được. Nếu lãnh đạo có thể thấy cũng tốt, nhưng nếu mỗi lần lãnh đạo đến đều đều thấy buổi truyền thụ kinh nghiệm, thì lại thành ra có vẻ diễn quá giả tạo rồi. Diễn giả rõ như vậy dù lãnh đạo có không thể cho qua.
Lục Vi Dân lắc đầu, cười nói với Hoàng Đại Mô:
- Tuy nhiên Chủ tịch xã Hoàng, buổi truyền thụ kinh nghiệm của chúng ta hôm nay là làm thật, không ai diễn trò. Ông thấy tôi nói vậy có đúng không?
- Vậy không phải cũng là hành động sao? Ở trên xã, Phó bí thư Từ đã kéo tôi đến, đặc biệt hỏi tôi có phải cậu thật sự đang ở thôn Mã Đầu hay không, có phải hôm nay phải cậu đang ở đó giao lưu truyền thụ kinh nghiệm hay không, tôi đâu có biết... Tôi đâu có biết cậu xuống thôn Mã Đầu, cũng đoán cậu đang ở ngoài ruộng, cho nên liều đến đây, như vậy không phải cũng rất tốt sao? Đúng lúc tạo cơ hội cho lãnh đạo nhìn thấy tác phong làm việc của cán bộ ở huyện chúng ta.
Thời gian gần đây Lục Vi Dân rất hay đến Hoắc Sơn, và cũng trở thành gương mặt rất quen thuộc ở xã... Nhất là mỗi lần Lục Vi Dân đến đều là đi xe buýt, sau đó lôi kéo Chủ nhiệm ủy ban công tác Đoàn xã trực tiếp xuống thôn, chẳng hề mảy may lên mặt tỏ vẻ ta đây là một cán bộ từ huyện xuống với cán bộ cấp dưới. Hơn nữa giữa trưa đều là tùy tiện ăn cơm ở căn tin hoặc là ăn tạm chút gì ở thôn, các cán bộ ở xã đều nhìn Lục Vi Dân với một ấn tượng khác biệt.
Hoàng Đại Mô cũng đã làm lâu ở Hoắc Sơn, đã thay bí thư hai lần, vậy mà một Chủ tịch xã như ông ấy ngược lại vẫn không đổi... Ông ấy đã làm từ khi bốn mươi tuổi làm đến giờ đã là năm mươi tuổi... Đối với cán bộ ở địa khu và ở huyện thì những trường hợp như vậy cũng thấy nhiều, hơn nữa ở tuổi này rồi... cho nên ông ta cũng không để ý lắm, nói chuyện cũng rất thoải mái.
- Chủ nhiệm Lương, Phó bí thư Tôn thật sự là sẽ xuống?
Thấy Tôn Chấn và Tần Hải Cơ cùng một số người đang đến gần, Lục Vi Dân tự động đứng tránh sang một bên cạnh Lương Ngạn Bân nói:
- Đi xa như vậy cũng chỉ vì muốn đến xem. Xem ra Phó bí thư Tôn này cũng không tin tưởng vào huyện chúng ta rồi.
- Này, cậu đừng nói vậy. Đã nói đó chính là tác phong của Phó bí thư Tôn. Bên Song Phong cũng xảy ra chuyện như thế này, nói mãi, Phó bí thư Tôn lại bảo nhất định phải đi xem, kết quả liền có thiếu sót. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện đều phải làm kiểm điểm.
Lương Ngạn Bân nghe được kỹ thuật viên nông nghiệp và người nghe giảng vẫn đang ở đó, trong lòng cũng cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn:
- Buổi sáng đang quan sát tình hình ở Khu kinh tế mới, cũng không nói muốn tới xem hoạt động kiểu mẫu này của Ủy ban công tác Đoàn, chỉ nói xem qua về khu vực gieo trồng kiwi, không ngờ khi quan sát khu vực gieo trồng kiwi xong, Phó bí thư Tôn đột nhiên nói muốn xem thí điểm, đầu tôi cũng thiếu chút thì chập mạch.
Đang lúc nói chuyện, một đám người đã đến bờ ruộng, nơi nhân viên kỹ thuật nông nghiệp đang giảng giải, truyền thụ kinh nghiệm cho nông dân. Mọi người vừa nhìn cũng biết có lãnh đạo đến đây thị sát, đều tự giác xếp thành một hình bán cung, chờ đợi lãnh đạo thị sát tới phát biểu.
Tôn Chấn hơi nhíu mày. Ông ta chú ý thấy những người đến đây nghe kỹ thuật viên nông nghiệp giới thiệu và truyền thụ kinh nghiệm cũng không phải đều là người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi chỉ có một phần, ngoài ra không ít người nông dân cũng đều khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Rõ ràng đây là nơi thí điểm của Ủy ban công tác Đoàn với đối tượng đoàn viên thanh niên là chủ thể, nhưng ở nơi này ông ta lại thấy chỉ giống một buổi đào tạo kỹ thuật bình thường.
- Ông Tần, ông Từ, đây là thí điểm học cách làm giàu của Ủy ban công tác Đoàn huyện các ông? Tất cả mọi người đều là tới học cách trồng mộc nhĩ? Tỉ lệ đoàn viên chiếm được bao nhiêu? Ngoại trừ điểm này này, kể ra xem còn phát triển được bao nhiêu hộ?
Tôn Chấn tự mình đi tới đồng ruộng xem xét tình hình loại khuẩn dưới giàn, vừa thuận miệng hỏi.
Tần Hải Cơ hơi sửng sốt. Nói thật ông ta thật sự là không thích ứng được với tác phong của vị Phó bí thư Tôn này. Ông ta tự mình xuống bờ ruộng, còn muốn chính tay lấy thử xem, mỗi chi tiết đều hỏi rất rành mạch. Nếu nói về khu sinh thái kiwi đó thì bản thân mình đã sớm có sự chuẩn bị, còn có thể miễn cưỡng ứng phó được. Nhưng giờ lại sang bên này, thì ông ta thật sự không biết gì để trả lời. Ông ta lập tức đưa ánh mắt về phía Lương Ngạn Bân đang đứng bên cạnh.
Lương Ngạn Bân thầm kêu không ổn – ông ta chỉ cảm thấy mồ hôi trên lưng mình lập tức rịn ra.
Từ sau khi Địa khu Lê Dương Đoàn ủy bố trí hoạt động kiểu mẫu này xuống, ông ta cũng chưa từng hỏi đến. Hoạt động này hàng năm đều diễn ra không ít lần, đều là tuần tự từng bước mà tiến hành, cũng không cần ai thực sự đi đốc thúc, chứng thực. Cũng chỉ có Lục Vi Dân vừa mới đến Ủy ban công tác Đoàn mới có hứng thú lớn như vậy, muốn làm hoạt động này. Hôm nay, không ngờ mình chỉ thuận miệng nhắc tới, Phó bí thư Tôn lại cảm thấy hứng thú như vậy.
Lúc này Lương Ngạn Bân hận mình sao lại lắm mồm như vậy, mới gây ra tình cảnh này. Ông ta xem thì cứ xem đi, còn muốn hỏi kỹ như vậy, không phải cố ý làm xấu mặt người ta sao?
Nhưng những lời này có người nào lại dám nói ra miệng. Lương Ngạn Bân thấy Bí thư Tần nhìn lại phía mình, ông ta biết hôm nay mình muốn tốt thì phải cân nhắc một chút xem làm thế nào tạo ấn tượng với Bí thư Tần, chẳng qua lúc này chỉ còn lại một cửa mà thôi. Ông ta quay sang liếc mắt nhìn Lục Vi Dân đang đứng ở bên cạnh dường như muốn cầu cứu, chỉ mong Lục Vi Dân có thể đưa ra một đáp án.
- Phó bí thư Tôn, hoạt động làm mẫu là do Ủy ban công tác đoàn huyện làm. Ở khu Đông Cố chúng ta làm tại hai nơi, một là ở nơi này, còn một nơi nữa ở xã Đông Pha. Nơi này quy mô tương đối lớn, đầu tư khoảng ba mươi nghìn tệ, chủ yếu là lợi dụng việc mở rộng ứng dụng kỹ thuật mới của trạm khoa học nông nghiệp tỉnh, kết hợp ứng dụng giữa gieo trồng nho và trồng mộc nhĩ, kỹ thuật cũng mới bắt đầu vận dụng vào thực tế. Nam Đàm chúng tôi trước mắt chỉ có hai hộ. Hơn mười hộ hôm nay ông nhìn thấy bao gồm cả cũng mới bắt đầu đến học tập, số hộ đoàn viên chiếm được khoảng một nửa.
- Ồ?
Ánh mắt Tôn Chấn dừng lại trước khuôn mặt trầm tĩnh của người thanh niên trẻ tuổi. Lúc mới đến ông ta đã chú ý thấy người thanh niên này vẫn cùng đi với họ, xem ra người này hẳn là người của Ủy ban công tác Đoàn ủy huyện Nam Đàm phụ trách xử lý các hoạt động làm mẫu cụ thể. Trong lòng ông ta cũng có một vài phỏng đoán. Đó hẳn là Lục Vi Dân mà An Đức Kiện đã từng nhắc tới. Chẳng qua đối phương vẫn chỉ đi bên cạnh đoàn người, hơn nữa lại còn cố tình đi ở phía sau, cho nên ông ta cũng không trực tiếp hỏi đối phương:
- Mới chỉ vận động được hơn mười hộ? Chỉ có một nửa là hộ đoàn viên?
Lục Vi Dân vốn định giải thích thêm một chút nữa rồi nhường lại vị trí chủ chốt cho Lương Ngạn Bân, nhưng hoạt động này từ đầu vẫn là do hắn phụ trách, mà Lương Ngạn Bân ngoại trừ biết về hoạt động này, đối với tình hình nội bộ lại hoàn toàn không biết gì. Thấy vẻ mặt Lương Ngạn Bân đầy trách nhiệm và ánh mắt Từ Hiểu Xuân cổ vũ ở bên cạnh, Lục Vi Dân cũng liền thoải mái nói.
- Phó bí thư Tôn, hơn mười hộ này cũng là do chúng tôi tìm mọi cách, đổ bao nhiêu công mới xem như làm cho họ động lòng. Nông thôn Nam Đàm chúng tôi trước đây cũng chưa từng gieo trồng loại mộc nhĩ này, nên cũng không có ghi chép và kinh nghiệm về việc gieo trồng nó. Ngay cả việc gieo trồng nho cũng chỉ mới phát triển từ hai ba năm gần đây, trong lòng dân chúng còn có chút lo lắng sợ bỏ vốn đầu tư nhưng lại mất trắng. Lợi dụng giàn nho để trồng mộc nhĩ có thể hoàn toàn lợi dụng được hết tác dụng của đất, đồng thời hạ nhiệt độ cho giàn nho, điều kiện độ ẩm và thông gió càng gần với môi trường sinh trưởng của mộc nhĩ hoang dại, trội hơn so với việc gieo trồng bình thường. Đây cũng là dự án trọng điểm của trạm khoa học nông nghiệp tỉnh nhằm giúp nông dân làm giàu. Ủy ban công tác Đoàn huyện chúng tôi cũng là do Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ủng hộ mạnh mẽ mới có thể nhờ trạm khoa học nông nghiệp tỉnh tranh thủ đến đây làm thí điểm.
Nếu đã thế, Lục Vi Dân cũng không e dè gì nữa, nhẹ giọng nói tiếp:
- Mặc dù có trạm khoa học nông nghiệp ủng hộ, nhưng dù sao đây là một loại hình mới, cũng cần phải có vốn đầu tư nhất định. Hiện tại nông thôn còn chậm tiếp nhận các loại hình mới. Phần lớn dân chúng đều hy vọng nhìn thấy người khác thực hiện thành công sau đó bản thân mới từ từ noi theo. Như vậy cũng có thể giảm bớt tính mạo hiểm, nhưng làm vậy cũng có khả năng đánh mất cơ hội thị trường. Cho nên Ủy ban công tác Đoàn ủy huyện chúng tôi đặc biệt chọn lựa một vài thanh niên đoàn viên có suy nghĩ linh hoạt, tiếp nhận với những điều mới mẻ nhanh, có tinh thần mạo hiểm dám thử đến làm thí điểm. Đương nhiên chúng tôi cũng không giới hạn đoàn viên cũng như các hộ nông dân khác đến thử. Đây vốn là một phương pháp phổ biến cách làm giàu tới đông đảo các hộ nông dân ở nông thôn.
- Người dẫn đầu thử nghiệm là Bí thư chi bộ Đinh Khắc Đỉnh ở thôn Mã Đầu của xã Hoắc Sơn chúng tôi. Nhà bọn họ vốn gieo trồng nho, thử gieo trồng mộc nhĩ dưới giàn nho như vậy, điều kiện là thích hợp nhất, chúng tôi cũng hy vọng một vài hộ khác ở đầu thôn Mã Đầu đang trồng nho cũng sẽ thử, qua việc chúng tôi…
Lục Vi Dân rất tự nhiên mà nhận lấy quyền nói, dẫn đầu đoàn người đi vào trong vườn nho.
Vẻ mặt Tần Hải Cơ âm u, hung hăng trừng mắt, Lương Ngạn Bân nhìn vẻ mặt có chút khó coi, đi theo Tôn Chấn.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn