It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 146: Đối Phó
ục Vi Dân và Thường Xuân Lai đi xe đạp đuổi tới bên cạnh chỗ đám người, nhìn thấy Cao Nguyên bị đám người vây xung quanh, vẫn đang gào khản cả giọng mà tranh cãi với đối phương.
Chỉ có điều là sắc mặt xanh xám, giọng điệu gay gắt, tinh thần cũng kém xa dáng vẻ đĩnh đạc hiên ngang thường ngày. Vết máu trên trán y đã hơi khô, xem ra vùng đầu đã bị thương ngoài da. Hai nhân viên phòng quy hoạch xây dựng là Hoàng Hiếu Đông và Tề Chiêm Sơn co rúm lại sợ hãi đứng một bên không dám mở miệng.
Lã Ngọc Xuyên đã dẫn một nhóm người ban giao thông xây dựng đô thị huyện đến vùng duyên hải khảo sát. Mã Thông Tài đến trường Đảng Địa ủy tham gia lớp huấn luyện cán bộ kinh tế trong ba tháng, vừa mới đi được hai ngày. Những công việc hằng ngày của Ban quản lý liền do Cao Nguyên phụ trách, không ngờ mới phụ trách công việc được hai ngày đã xảy ra chuyện như thế này.
- Anh Thường, anh đi xung quanh quan sát một chút, trông chừng giúp tôi. Tôi thấy sắc mặt Chủ nhiệm Cao đã tái nhợt, không trụ được nữa, phải nhanh chóng đưa anh ấy đến bệnh viện. Tôi vào đó đối phó.
Kiếp trước khi Lục Vi Dân làm Phó chủ tịch huyện cũng đã trải qua không ít loại chuyện mang tính quần chúng kiểu này, nhất là liên quan đến vấn đề giải phóng mặt bằng. Khi đó hắn phụ trách quản lý mảng công tác xây dựng đô thị, trong những lúc thế này cũng không ít lần đã phải đứng mũi chịu sào, cho nên cũng không sợ. Chẳng qua là đó là ở kiếp trước, ở kiếp này thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
- Vi Dân, cậu muốn vào?
Thường Xuân Lai tuy rằng cũng không sợ những trường hợp kiểu này, nhưng không ngờ rằng Lục Vi Dân lại dám vào đó một mình. Nhiều người cần phải học dũng khí này của hắn. Nhìn hai người Hoàng Hiếu Đông và Tề chiếm Sơn ngày thường hùng hùng hổ hổ, ăn cơm uống rượu so với ai cũng hơn, trong trường hợp kiểu này lập tức trở thành rùa đen rụt đầu.
- Tôi không vào thì còn ai vào?
Lục Vi Dân không chút để ý nói:
- Cũng không phải là nơi hang hùm miệng cọp, chẳng lẽ tôi còn sợ ai đó ăn thịt mình sao?
Thường Xuân Lai vô cùng khâm phục, nhìn một lượt bốn phía, thấy một số người đến xem nhốn nháo ở xung quanh đã chú ý tới hai người, liền nói:
- Vi Dân, tôi cùng vào với cậu. Tôi vừa nhìn lướt qua một lượt chỗ này, không phải xã Bắc Phong thì là xã Song Phượng, còn quen vài người. Tôi đoán mấy người lão Đồng cũng sắp tới đây.
- Cũng tốt, đi nào!
Lục Vi Dân càng vững tâm. Anh là cán bộ đảng Cộng Sản, đến dân chúng cũng không dám đối mặt, vậy thì đúng thật là đồ bỏ đi. Trong trường hợp này anh càng sợ hãi e dè, khí thế dân chúng lại càng mạnh, anh càng thoải mái đúng lý hợp tình, bọn họ trái lại sẽ tôn trọng anh được vài phần.
Nhìn thấy Lục Vi Dân và Thường Xuân Lai hùng dũng đi vào bên trong, Thường Xuân Lai thậm chí còn đẩy thẳng người nông dân đang chắn ở trước mặt ra, vài nông dân muốn nổi loạn thấy khí thế của Thường Xuân Lai và Lục Vi Dân, thì mắt chữ o mồm chữ a, chỉ nhìn chằm chằm Lục Vi Dân và Thường Xuân Lai một cách dữ dặn, không hề hé răng.
- Chủ nhiệm Cao, có chuyện gì thế? Anh bị thương à? Là ai làm?
Lục Vi Dân đi vào giữa vòng vây, hắn cao ráo, thân thể cường tráng, nhìn rất có dáng con nhà võ. Thêm vào thời gian này hay đi làm những công việc bên ngoài, phơi nắng nhiều đến mức làn da cũng trở thành một màu như rám nắng, rất giống với Stallone trong phim “First Blood”.
- Tôi bị người ta ném đá, không biết là ai.
Nhìn thấy Lục Vi Dân và Thường Xuân Lai chen vào, Cao Nguyên cảm thấy luồng sức mạnh chống chọi trong cơ thể mình bỗng nhiên chùng xuống, chỉ thấy một cơn choáng váng ở đầu, liền có cảm giác lảo đảo muốn ngã.
- Chuyện ghê gớm gì đã khiến anh bị vây ở đây? Anh cứ về trước, đến bệnh viện xử lý vết thương, việc ở đây để tôi giải quyết.
Giọng điệu Lục Vi Dân chân thật đáng tin, khoát tay thật rộng, hai mắt nhìn quanh bốn phía, uy quyền trong mắt tỏa khắp nơi. Trong trường hợp như thế này đặc biệt cần thể hiện khả năng khống chế và sự quyết đoán vừa đủ, nếu không rất dễ bị dân chúng xung quanh nghi ngờ rằng không biết anh có đủ thực lực như bề ngoài hay không.
- Muốn đi? Không được đi! Hôm nay không giải quyết ổn thỏa việc này thì không ai có thể rời khỏi đây cả!
- Đúng thế, chiếm đất của chúng tôi, phá hỏng phong thủy của chúng tôi, đâu có dễ thoát như vậy, muốn đi là đi!
- Anh cho rằng anh là ai? Ba hoa khoác lác, anh nghĩ rằng anh là Bí thư huyện ủy Chủ tịch huyện! Mẹ, hôm nay không giải quyết xong chuyện này mà muốn đi, đừng có nằm mơ!
- Đừng có giả bộ tử tế ở đây, anh là cái thá gì?
Đoàn người vây xung quanh lập tức xôn xao, tất cả đang kích động, từng người đều nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân, chỉ hận không bổ thẳng về phía trước ngoạm hắn vài miếng. Nhưng bọn họ cũng chỉ là mạnh miệng thôi, không có ai thực sự nhảy bổ vào cả.
- Ăn nói tử tế một chút, Trương Tứ Oa! Mã lão nhị, ông cũng giở trò ít thôi, đây là Phó chánh văn phòng Ban quản lý Lục, các người lại không phải là không nhận ra, giả ngu hả?
Thường Xuân Lai ngay lập tức chống nạnh đứng cạnh Lục Vi Dân, nói gay gắt:
- Làm loạn cái quái gì! Làm loạn một trận là có thể giải quyết được vấn đề sao?
Khi Lục Vi Dân xử lý vấn đề thu hút đầu tư cũng không ít lần xuống xã Song Phượng, tới xã Bắc Phong thì ít hơn một chút, nhưng cũng đã đi vài lần.
Thôn Đại Hà xã Song Phượng này có không ít người đều từng gặp Lục Vi Dân. Chỉ có điều là họ cũng không biết hiện này Lục Vi Dân đã là trợ lý chủ nhiệm Ban quản lý, còn Thương Xuân Lai lại biến ngay chức trợ lý chủ nhiệm của Lục Vi Dân trở thành Phó chánh văn phòng.
Mấy người mà Thường Xuân Lai nhắc đến tên đều là mấy nhân vật có phần ghê gớm ở xã Bắc Phong này. Bọn họ cũng đều quen biết Thường Xuân Lai, thấy thái độ y cứng rắn như vậy, thêm vào cũng thấy Lục Vi Dân đã tới đây vài lần, đoán rằng hắn cũng là cán bộ của Ban quản lý. Không ngờ Lục Vi Dân trẻ như vậy lại là lãnh đạo của Ban quản lý, tất cả đều sửng sốt.
Thấy Thường Xuân Lai vừa nói đã ngăn chặn được khí thế của đám đông, Lục Vi Dân lập tức tranh thủ:
- Mọi người tránh ra một chút, Chủ nhiệm Cao đã bị thương, không thể trì hoãn được! Hoàng Hiếu Đông, Tề Chiếm Sơn, hai cậu đưa Chủ nhiệm Cao đến bệnh viện để kiểm tra và điều trị. Tôi ở đây, mọi người có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi chịu trách nhiệm xử lý!
Dân chúng xung quanh đều xôn xao, cũng có mấy người kêu la không cho đi, Lục Vi Dân tỏ vẻ khá là điềm tĩnh, nhìn quanh bốn phía một cái, cao giọng:
- Tôi ở trong này sẽ không thể đi, tin tưởng trong các vị ở đây cũng có không ít người biết tôi, tôi sẽ không đi! Ban quản lý Khu kinh tế mới cũng sẽ không chuyển địa điểm, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện lại càng không thể chuyển nhà, có chuyện gì đều có thể trực tiếp đề xuất. Nhưng nếu nghĩ đến chuyện dùng cách nào đó để uy hiếp áp chế ai, tôi có thể nói rõ ràng cho mọi người, cách này không thể thực hiện, cũng tuyệt đối không thể thành công! Còn về việc Chủ nhiệm Cao bị thương, tôi tin rằng có nhiều người ở hiện trường như vậy, chắc chắn phải có người nhìn thấy. Anh ta đã dám làm, thì phải nhớ kỹ vi phạm pháp luật thì sẽ phải gánh chịu hậu quả pháp luật!
- Anh bớt dọa nạt người khác ở đây đi, không giải quyết việc của bọn tôi, anh nói những điều này để cho chó nghe à! Y bị đánh là đáng đời, ai cho y ở đó trơ mắt ếch không xử lý vấn đề. Anh không giải quyết vấn đề thì cũng sẽ bị đánh y như thế!
Một giọng nói gay gắt vang lên.
Ánh mắt Lục Vi Dân sáng như đuốc, tìm kiếm người vừa nói đang lẩn trốn trong đám người:
- Là ai? Có gan nói những lời này thì không phải trốn sau lưng người khác! Xem ra chủ nhiệm Cao chính là bị anh đánh? Anh phải nhớ kỹ vì sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình nói!
Thường Xuân Lai cũng phối hợp với động tác của Lục Vi Dân, nghển cổ rất tức giận tìm người đang nói. Nhưng người quá đông, người nói nói xong liền không hé răng.
- Hoàng Hiếu Đông, Tề Chiêm Sơn, các cậu còn đứng ngây ra đây làm gì? Dìu Chủ nhiệm Cao đến bệnh viện đi, tôi sẽ ở đây! Tôi muốn xem xem ai dám ngăn không cho người bị thương đi! Ai dám cản đứng ra xem nào, Chủ nhiệm Cao mà có chuyện gì, người đó sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!
Lục Vi Dân lớn tiếng cả giận nói, ánh mắt cũng nhìn khắp tứ phía.
Thường Xuân Lai cũng phụ họa mà đẩy người đứng bên cạnh:
- Tránh ra nào, ai cũng là người có máu có thịt, cho dù là chuyện gì đi nữa, người bị thương cũng phải được ưu tiên. Chủ nhiệm Cao đã bị thương đến mức này, các người còn chặn lại để làm gì? Phó chánh văn phòng Lục đã ở đây để xử lý, mọi người còn định làm gì? Cứ coi như là con tin, cũng có hai người bọn tôi ở đây!
Thấy Lục Vi Dân mặt đùng đùng tức giận, lại cả Thường Xuân Lai bước lên trước đẩy hai người quen ra, đám người cuối cùng cũng bớt căng thẳng, tránh ra một khoảng nhỏ hẹp. Hai người đỡ Chủ nhiệm Cao chân nam đá chân xiêu ra khỏi đám người.
Thấy Cao Nguyên rời khỏi, Lục Vi Dân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước đã quen thấy những cảnh vây chặn gây sức ép này, hắn cũng không lo lắng.
Những chuyện kiểu này có vội vã cũng không được, có chuyện gì nói chuyện đó, nói xong mới tính đến chuyện giải quyết. Nếu ngay lúc đó nói không xong thì hẹn thời gian chắc chắn. Hoặc là xuống địa phương tìm hiểu rõ ràng tình hình, hiểu được yêu cầu của đối phương, rồi đưa ra cách giải quyết, hoặc là ngồi lại với nhau trực tiếp bàn vấn đề cho rõ ràng. Đây đều là trong trường hợp nguyện vọng là chính đáng.
Tuy nhiên sự việc hôm nay không hề đơn giản như vậy, nếu là có người quấy rối trong đó, vậy đương nhiên sẽ không dễ dàng. Mà hắn cũng không thể để mặc cho tình hình kiểu này lan rộng, nếu không hình thành nếp quen thì bước tiếp theo của khu kinh tế mới sẽ không dễ triển khai.
- Được rồi, mọi người vây quanh nơi này cũng không phải là cách. Ở đây nắng quá, mọi người đứng ở đây chắc cũng phát cáu. Nếu như đồng ý mọi người chọn một vài đại diện biết ăn nói mà mọi người khâm phục cùng tới phòng hội nghị của Ban quản lý, mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc. Đương nhiên nếu như mọi người không đồng ý, muốn nói chuyện ở đây cũng được, tôi sẽ tiếp đến cùng.
Cao Nguyên vừa đi, Lục Vi Dân liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giọng điệu cũng tự nhiên hơn.
- Cứ giải quyết ở đây! Bớt dùng kế hoãn binh đi!
- Đúng thế, giải quyết ngay bây giờ, chiếm đất của chúng tôi, phá hỏng phong thủy, phải đền tiền!
Đủ loại lời nói lập tức nhao nhao lên, anh một câu tôi một câu, ào ào xôn xao. Lục Vi Dân cũng liền nơi này một câu nơi kia một câu, bắt đầu nói với một số người quen mặt, không khí cũng dịu đi không ít.
Lúc này cán bộ xã Bắc Phong và xã Song Phương cũng lục tục chạy đến, còn Đồng Lập Trụ cũng đưa theo vài viên cảnh sát từ đồn công an đến.
Thấy cán bộ cảnh sát từ xã và đồn công an đến, những người dân này cũng không sợ. Ít nhất nhìn bề ngoài thì khí thế còn mạnh hơn. Có một số người càng là cố ý khiêu khích mà đi qua đi lại trước mặt mấy cán bộ cảnh sát, có một số các bà các cô thì cố ý nói cạnh nói khóe mấy viên cảnh sát. Cảnh sát của đồn công an sớm đã được dặn dò, chỉ giữ thái độ bình tĩnh. Có một số người đã có tuổi còn dựa vào việc quen người, hiểu địa bản, vừa đáp lời với những người quen biết, vừa cười đùa, không hề có động thái gì khác.
Nhìn thấy thái độ kiểu này của cảnh sát ở đồn công an, lại thêm vào hai ba cảnh sát mặc thường phục cũng trà trộn vào trong, những người này lại có phần hoảng hốt. Nhưng vì cậy rằng số lượng đông sẽ chiếm thế áp đảo, trong tình huống kiểu này, không ai chịu xuống nước trước, mặc dù là có hơi bất an, lúc này cũng phải tiếp tục.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn