Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 144: Thử Bút
áng tháng tư đã có vài phần ấm áp. Lục Vi Dân chạy bộ trong trang phục thể thao, vừa giãn gân cốt, vừa hít thở không khí mới mẻ.
Môi trường ở Đầm Linh Tê rất tốt, nhưng khoảng cách với khu dân cư có hơi xa một chút, cũng không nhiều người thành phố sớm như vậy lại tìm tới nơi này tập luyện... Mà cư dân ở vùng nông thôn bên cạnh lại phần lớn không có thói quen luyện tập thể dục buổi sáng.
- Rèn luyện cần bắt đầu từ lúc còn trẻ, đợi cho lớn tuổi rồi mới rèn luyện, việc nhiều công ít. Tôi rất thích môi trường ở nơi này, không khí rất tốt, người cũng rất ít.
Thẩm Tử Liệt cũng mặc bộ quần áo thể thao, điều này làm cho ông ta dường như trẻ hơn vài tuổi:
- Không biết môi trường ở nơi này còn có thể duy trì bao lâu?
- Chủ tịch huyện, ngay cả anh cũng không hi vọng có thể duy trì được môi trường hiện có ở đây sao?
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Tôi cảm thấy nếu có thể trước khi quy hoạch bố trí trước, có lẽ có thể duy trì hiện trạng nơi này ở mức độ lớn nhất. Mặc dù là có một chút thay đổi, cũng là có thể dễ dàng khoan nhượng.
- Tiến trình “Thành phố hóa” càng lúc càng nhanh. Mặc dù Nam Đàm là thành trấn như vậy, tôi phỏng đoán cũng không thể lảng tránh một sự thật tàn khốc. Có lẽ chưa đến mười năm, nơi này sẽ biến thành một phần của thành phố.
Thẩm Tử Liệt bước chậm lại, vừa rồi chạy chậm như vậy khiến quần áo trên người ông ta trở nên hơi nóng.
- Đích xác như thế.
Lục Vi Dân thở ra một hơi. Không đến mười năm. Vài năm sau, khi nơi này trở thành đất nóng bất động sản của nhóm thương nhân. Mặc dù Nam Đàm là thị trấn nhỏ xa xôi như vậy, môi trường đẹp như vậy vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Con người ham thích nhất là thay đổi hoàn cảnh tự nhiên. Họ nghĩ như vậy có thể làm cho thế giới này trở nên tốt hơn. Kỳ thật họ lại không ý thức được, có vài thứ một khi đã biến mất sẽ không bao giờ trở lại nữa.
- Ha ha, Vi Dân, lời nói này của cậu rất giàu tính triết lý đó.
Thẩm Tử Liệt liếc mắt nhìn Lục Vi Dân một cái:
- Đúng rồi, cậu có chú ý tới báo chí vào mấy ngày hôm nay không?
- Dạ, Chủ tịch huyện nói tới tác dụng của mấy bài văn kia sao? Ý tứ bên trong, nếu một chút thanh âm cũng không có, mới là kỳ quái.
Lục Vi Dân tùy tiện giơ tay khẽ vuốt ve mấy nhánh cây nhỏ nằm ở bên đường, màu xanh mơn mởn, lộc mới đâm trồi. Khi sự ấm áp từ phía đông nam thổi tới không ngừng quấy rầy không khí lạnh của phương bắc, liền ý thức được mùa hạ nóng ẩm sắp đến rồi.
- Phê bình rất lớn, hơn nữa đến từ rất nhiều mặt. Giới lý luận cũng giống vậy, có không ít người đưa ra lời bình đâm chọt, hỏi như không hỏi về chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, những lời này đã là ngôn từ thời thành trào lưu rồi.
Trong giới tuyên truyền lý luận, Thẩm Tử Liệt thực sự có một vài người bằng hữu, con đường cũng rất rộng rãi, tin tức cũng tương đối nhanh nhạy:
- Nghe nói lãnh đạo cao tầng đối với vấn đề này vẫn duy trì im lặng.
- Duy trì im lặng?
Lục Vi Dân lim dim mắt, cẩn thận nhớ lại một chút:
- Chủ tịch huyện, chỉ sợ không thể duy trì im lặng với chuyện này được. Phỏng đoán là tranh luận khá lớn, cho nên khi chưa thống nhất quan điểm, tạm thời chưa tỏ thái độ ra bên ngoài mà thôi.
Thẩm Tử Liệt kinh ngạc nhướn mi lên. Ông ta không ngờ, ngay cả điểm này Lục Vi Dân cũng có thể đoán được.
Cha vợ ông ta ở văn phòng trung ương có một người quen. Nghe người quen nói có quan hệ với người ở ngay bên cạnh lãnh đạo tối cao, được biết tin là lãnh đạo tối cao đối với quan điểm phê bình này thực sự lại không cho là đúng. Ông ta cho rằng loại quan điểm này quá mức xơ cứng. Nhưng chỉ có điều có rất nhiều lời đồn đại kiểu này.
Cũng có nói lãnh đạo cao tầng cho rằng kiên trì bốn nguyên tắc cơ bản chính là kiên trì chế độ chủ nghĩa xã hội, không được lay chuyển chế độ, cự tuyệt phòng ngừa những thay đổi thối rữa không thể theo, thay đổi ở Đông Âu đã cho Trung Quốc một tiếng chuông cảnh báo chung. Trung Quốc, một nước lớn như vậy, một khi Đảng Cộng Sản đánh mất địa vị thì toàn bộ quốc gia và dân tộc sẽ gặp phải tai họa như thế nào. Hiện tại vấn đề hàng đầu là bình ổn. Ổn định là mấu chốt, nhất là trên lĩnh vực kinh tế, chính trị lại càng phải phòng ngừa, trào lưu tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản đang tràn ra, điều kiện tiên quyết của cải cách mở cửa là kiên trì chế độ chủ nghĩa xã hội, chế độ công hữu cơ sở thượng tầng.
- Vậy cậu thấy thế nào?
Thẩm Tử Liệt dừng bước chân, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Vi Dân.
- Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Tôn Trung Sơn từng nói qua, thiên hạ rộng lớn, mênh mông cuồn cuộn, thuận người thì tốt, nghịch người thì hoảng sợ. Ý đồ dùng quan niệm chính trị và lực lượng để chèn ép xu thế phát triển kinh tế là đi ngược lại, nhất định không có kết quả tốt. Cải cách mở cửa mười mấy năm qua đã chứng minh đầy đủ rồi, thì phải là cải thiện mức độ cuộc sống của nhân dân, đây là nhiệm vụ đầu tiên phải làm. Tôi tin tưởng với trí tuệ của lãnh đạo đảng cao tầng của chúng ta, sẽ không bị một vài người còn ôm tư tưởng hoài cổ còn xót lại làm khó, tuy nhiên hỗn loạn này chỉ là bóng tối trước bình minh. Tôi tin tưởng không bao lâu mây mù sẽ được đẩy ra cho thấy ánh bình minh.
Lời nói này của Lục Vi Dân có thể nói là những lời cực kỳ lớn mật. Một chiếc gậy tre gần đem tất cả những nghi ngờ của quan điểm chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội toàn bộ quét sạch. Ngay cả Thẩm Tử Liệt cũng không giải thích được vì sao Lục Vi Dân lại có lòng tự tin lớn như vậy, thái độ khẳng định kiên quyết như thế. Chẳng qua, Lục Vi Dân đã cho ông ta nhiều niềm vui, lắm bất ngờ, giờ lại thêm một ít, ông ta cũng chỉ là thoáng kinh ngạc nhưng rồi lại bình thản như không có gì.
- Ha hả, xem ra Vi Dân cậu đã định liệu trước hả. Có phải đang tính làm cái gì hay không?
Thẩm Tử Liệt cười hỏi.
- Dạ, Chủ tịch huyện, anh không nói tôi cũng tính báo cáo với anh. Tôi liền tính trong khoảng thời gian này viết vài bài, nhìn xem có thể phát biểu một chút trên báo hay tạp chí ở tỉnh chúng ta hay không.
Lục Vi Dân gật gật đầu.
- Làm vậy đương nhiên cũng tốt. Tuy nhiên Vi Dân, tôi đề nghị cậu tốt nhất không cần quá mạnh mẽ, lời nói cũng không cần quá lễ nghi hay quá mức sắc bén. Người nổi bật thì dễ bị ghét. Bây giờ cậu vừa mới tham gia công tác, không nên bộc lộ tài năng quá mức. Điều này đối với sự phát triển trưởng thành sau này của cậu cũng sẽ bất lợi.
Thẩm Tử Liệt lo nghĩ mới nói.
- Cảm ơn Chủ tịch huyện quan tâm. Tôi hiểu. Tôi tính kết hợp tình hình phát triển thực tế Nam Đàm chúng ta để viết một bài, cố gắng không đề cao. Tuy nhiên, tôi nghĩ lúc này viết chương mở đầu đó, chỉ sợ khó tránh khỏi việc không bị người khác chú ý tới.
Lục Vi Dân nửa thật nửa giỡn nói.
- Vi Dân, bị người khác để ý cũng không sao cả, chỉ cần tập san, báo chí dám phát hành, thì cái này cũng không còn là vấn đề. Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng vẫn là tôn chỉ đề xướng của giới tin tức, văn nghệ sĩ. Trong xã hội phong kiến cũng không cấm được miệng người khác, cũng đã tới thời đại này rồi chẳng lẽ còn muốn thụt lùi đúng chứ?
Thẩm Tử Liệt khoát tay, ra hiệu cho Lục Vi Dân không cần quá lo lắng về điểm này:
- Tôi cũng tính viết vài bài. Đúng lúc, chúng ta cùng thử viết xem sao.
Lục Vi Dân ngẩn ra:
- Chủ tịch huyện, anh và tôi thân phận không giống nhau, cần phải cân nhắc một chút.
- Ha ha. Vi Dân, tôi biết chừng mực.
Thẩm Tử Liệt cười lắc đầu:
- Ban đầu, tôi cũng thường xuyên ngầm viết vài bài ở trong bộ. Ai đến cơ sở làm hai năm cũng càng làm càng nhát gan không dám nói thật?
Lục Vi Dân lập tức phản ứng với điều này. Trong lòng cảm thấy khâm phục. Thẩm Tử Liệt và mình muốn viết bài thì góc độ cũng không giống nhau. Hắn là tính dựa trên cơ sở thực tế muốn phát biểu về một vài vấn đề. Đúng vào lúc này lại vừa khéo léo lảng tránh những vấn đề mẫn cảm mang tính chính trị bén nhọn, lại có thể chạm đến một vài công tác cơ sở thực chất trong vấn đề trung tâm. Nếu theo nghĩa rộng, cũng có thể bay lên đến một độ cao nào đó, cứ xem anh đối đãi như thế nào.
Xem ra vẫn là không thể coi thường trí tuệ chính trị của lãnh đạo, Làm thế nào để xu lợi phòng tránh những điều có hại. Bọn họ so với tưởng tượng của mình còn cao minh hơn nhiều.
...
Từ công trường công ty thực phẩm Lâm Cẩm Ký đến đây, đã hơn bốn giờ chiều. Khí hậu tháng năm ở Nam Đàm đã trở nên có chút thử ý chí con người, ánh mặt trời lúc giữa trưa chiếu trên lưng người đã có chút hương vị nóng bỏng.
Mồ hôi trên lưng đã làm chiếc áo phông sũng nước, Lục Vi Dân càu nhàu càu nhàu, một hơi uống hết chén trà trong quán trà đá lạnh. Lúc này hắn mới ngồi trước quạt gió đang thổi vù vù.
Cơ sở thiết bị Khu kinh tế mới tiến độ kiến thiết tương đương nhanh. Kết quả là, xí nghiệp thực phẩm của Công ty trách nhiệm hữu hạn Lâm Cẩm Ký trụ lại khu kinh tế mới, trước tháng tư đã bắt đầu tiến hành xây dựng.
Điều này làm cho ông chủ Lâm Cẩm Ký - Lâm Diệu Hùng vui mừng quá đỗi, vì thế quyết định thêm vào một trăm ngàn để đầu tư kiến thiết một kho lạnh cỡ vừa. Sau khi được biết tập đoàn Hoa Mỹ vô cùng có khả năng cũng muốn trụ lại khu kinh tế mới, Lâm Diệu Hùng đưa ra quyết định này.
Tiếp theo, vài vị lãnh đạo cấp cao trọng yếu của tập đoàn Hoa Mỹ sẽ tới khảo sát Khu kinh tế mới Nam Đàm một lần cuối cùng, rồi mới quyết định có trụ lại Nam Đàm hay không.
Đây là một lần đầu tư cao tới mười hai triệu, có thể nói đây là lần đầu tư lớn nhất của bên ngoài vào địa khu Lê Dương từ trước tới nay. Gần đây nhất mới xây dựng xong hai dây chuyền sản xuất thực phẩm nước ép hoa quả tươi và nước trái cây, hàng năm có thể tiêu hóa hơn ba nghìn tấn trái kiwi. Sản xuất công nghiệp này kéo theo việc gieo trồng cây kiwi rất lớn ở Địa khu Lê Dương.
Nếu hạng mục công trình này một khi được quyết định, toàn bộ sự nghiệp gieo trồng cây kiwi ở Địa khu Lê Dương chắc chắn sẽ bước vào thời kỳ phát triển với một tốc độ cao.
Nếu nhà xưởng công ty thực phẩm Lâm Cẩm Ký có thể hoàn thành xong trước thời hạn, thì điều này cũng có thể lưu lại một ấn tượng tốt đối với lần khảo sát cuối cùng của các vị lãnh đạo cao tầng ở tập đoàn Hoa Mỹ. Vì thế, trong thời gian này, Lục Vi Dân đặc biệt theo dõi sát sao tiến độ kiến thiết nhà xưởng công ty thực phẩm Lâm Cẩm Ký.
Lục Vi Dân cũng đặc biệt thường xuyên liên lạc với Lâm Diệu Hùng. Đối phương cũng hy vọng tập đoàn Hoa Mỹ có thể trụ lại khu kinh tế mới, như vậy hai nhà công ty có thể cùng sử dụng kho lạnh, phương tiện chuyên chở và hình thành hiệu ứng quy mô, giảm nhỏ phí tổn. Hơn nữa cũng có lợi cho hình thành hiệu ứng hấp dẫn nhiều xí nghiệp thực phẩm gia công đến khu kinh tế mới trụ lại. Điều này trái lại cũng có thể xúc tiến phát triển gieo trồng cây kiwi ở Nam Đàm tiến thêm một bước.
Ngoại trừ hạng mục công trình nước trái cây của tập đoàn Hoa Mỹ sắp quyết định trụ lại, công ty trách nhiệm hữu hạn chế phẩm plastic Tam Minh Phúc Kiến đầu tư một triệu tám trăm ngàn tệ vào công ty chế phẩm plastic Tam Minh Nam Đàm và công ty hữu hạn điện tử Khải Nam Lĩnh Nam có thể sẽ đầu tư một triệu năm trăm ngàn tệ vào công ty hữu hạn điện tử Khải Nam Nam Đàm, cũng đều đã chính thức ký hiệp ước.
Hai hạng mục công trình này được ký ước cũng biểu thị khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm bước vào một thời kì phát triển rất nhanh
Mặt khác về công ty hữu hạn chế tạo máy móc Âu Dương Chiết Giang cũng đang tiến hành đàm phán với Nam Đàm để đầu tư kiến thiết một xí nghiệp sản xuất linh kiện đồng bộ máy móc thông dụng.
Bởi vì bên Âu Dương đang ép giá cả đất đai tới mức quá thấp, cung ứng điện lực và sức lao động được huấn luyện phải cao, lại thêm trợ cấp tài chính về ba mặt, giảm phân nửa thu nhập từ chính sách thuế cùng với cung cấp cho vay tài chính với tiền lợi tức đảm bảo rất cao. Cho nên ở vấn đề này trên huyện cũng không có cùng ý kiến, song phương vẫn không thể tiếp tục đàm phán.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn