If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Mời Chào
aha, Vi Dân, đương nhiên không thể, cho dù là bọn họ mời.
Lôi Đạt phá lên cười
- Vi Dân, câu sau của cậu có phải là mặc dù khu Khai thác phát triển kinh tế Xương Châu không chào đón, nhưng Nam Đàn chúng tôi vẫn rất hoan nghênh chủ tịch Lôi đến đầu tư không?
Hà Khanh nhìn Lục Vi Dân cười như không cười.
Sau khi Lục Vi Dân bớt trầm ngâm mới chậm rãi nói:
- Anh Khanh, mặc dù tôi đến thu hút đầu tư đào tường, nhưng dự án xi măng anh Đạt muốn làm, điều kiện của Nam Đàn chúng tôi không được tốt lắm, mặc dù tôi cũng rất hi vọng anh Đạt có thể đầu tư vào Nam Đàn trên mấy chục triệu, vậy thành tích của tôi có thể lộ rõ rồi, cả năm nay cũng có thể nằm trên công lao ngủ ngon rồi, nhưng tôi nói một cách thực tế nhất, điều kiện xây dựng nhà máy xi măng Nam Đàn không đủ tốt.
Dường như không ngờ được lời của Lục Vi Dân, Hà Khanh gật gật đầu
- Nói đạo lý xem.
- Anh Khanh, anh kiểm tra tôi à?
Lục Vi Dân nhún nhún vai
- Mặc dù tôi không hiểu biết nhiều về xi măng, nhưng cũng mơ hồ biết được một số yếu tố cơ bản, hai nhân tố quan trọng nhất với dự án xi măng là nguyên liệu và thị trường tiêu thụ, giá thành vận chuyển này chiếm tỉ lệ sản phẩm khá lớn, hoặc là dựa vào nơi sản xuất nguyên liệu, hoặc là thị trường tiêu thụ, hoặc yêu cầu đối với điều kiện giao thông rất cao, mà điều kiện giao thông càng quan trọng, bởi vì có thể cùng lúc thỏa mãn nhiều hơn hai điều kiện trước, huống hồ đồng thời cũng còn cần suy xét các nhân tố phụ của việc vận chuyển nguyên liệu.
Mấy câu ngắn ngủi thì khái quát lại nhân tố cơ bản của dự án xi măng, chẳng những Lôi Đạt có cái nhìn khác xưa, ngay cả Hà Khanh cũng ghé mắt vào.
- Tiếp tục, tiếp tục
Hà Khanh thấy Lục Vi Dân im lặng, vội vàng ra hiệu tiếp.
- Đương nhiên, các nhân tố khác tương đối quan trọng, ví dụ áp lực cạnh tranh của thị trường tiêu thụ, có đối thủ cạnh tranh khác không, còn có hai nhân tố là yêu cầu bảo vệ môi trường và sức lao động giá rẻ cũng có ảnh hưởng khá lớn đối với hiệu quả và lợi ích của nhà máy xi măng.
Lục Vi Dân nói rất thoải mái.
Hà Khanh nhìn một cái có chút khiếp sợ, ánh mắt Lôi Đạt nhìn Lục Vi Dân có chút khác đi.
Nếu không phải tình cờ gặp, ông ta quả thực phải nghi ngờ đối phương có phải chuyên môn nhằm vào thuyết khách của mình, đa phần là hỏi một cách không xác định.
- Vi Dân, có phải trước đây anh đã từng làm qua phương diện này…
- Anh Đạt, tôi mới làm việc nửa năm, còn chưa có cơ hội tiếp xúc.
Lục Vi Dân gãi đầu, trước kia bản thân đã từng tiếp xúc qua dự án của nhà máy xi măng, đi qua giai đoạn đầu, tự nhiên không lạ lẫm với dự án nhà máy xi măng, chẳng qua lúc này nói ra, chỉ sợ cũng không ai tin.
- Tuy nhiên nếu tôi hiện tại cần làm mảng công tác thu hút vốn đầu tư, tự nhiên phải hiểu biết tỉ mỉ về tình hình Nam Đàn, ngoài ra cũng phải có hiểu biết một chút về các yêu cầu cơ bản của mỗi ngành nghề dự án đầu tư trước mắt phải không?
Lý do này nghe có vẻ khá gượng ép, Hà Khanh và Lôi Đạt khó tin tưởng, tuy nhiên Lục Vi Dân thực sự cho bọn họ ấn tượng rất sâu sắc, Lôi Đạt vô cùng kinh ngạc.
- Vi Dân, tôi cảm thấy anh dường như có điều gì đó chưa nói hết, có phải có điều gì khó nói không?
- Không, cũng không phải, mặc dù Nam Đàn không phải nơi đầu tư lí tưởng của anh Đạt, nhưng tôi cho rằng Phong Châu anh Đạt có thể đi khảo sát một chút, có lẽ có thể lọt vào mặt của anh Đạt.
- Phong Châu, điều kiện của Phong Châu cũng rất thích hợp sao?
Hà Khanh và Lôi Đạt không có mấy ấn tượng với Phong Châu, mà Lê Dương trong mắt của nhiều người chính là một vùng lớn nhất nghèo khổ nhất của Xương Giang, một địa khu phân cách từ trong đó, có thể nổi danh được nhiêu?
- Từ mấy phương diện tôi mới nói mà nói, Phong Châu cũng có điều kiện cực tốt, có thể anh Khanh cũng đã nghe nói, bảy huyện phía Nam địa khu Lê Dương bao gồm Phong Châu bên trong muốn phân ra thành lập một địa khu Phong Châu, Phong Châu sẽ trở thành Uỷ ban nhân dân địa khu Phong Châu, điều này cũng có nghĩa là Phong Châu sẽ đón một chu kỳ xây dựng cơ sở thành phố trực thuộc trung ương ba đến năm năm, cho nên các ban ngành chức năng chính quyền của địa khu cần thiết đều phải xây dựng từ không đến có, một huyện phải thành một thành phố, mức xây dựng thành phố sẽ không nhỏ, hơn nữa hiên tại căn cứ vào quốc gia thay đổi chính sách đối với các vùng nghèo khổ để giúp đỡ người nghèo, tăng mạnh xây dựng thiết bị giao thông cơ sở đối với vùng nghèo khó sẽ là một phương hướng chủ yếu, điều này đối với địa khu Phong Châu nghèo nhất toàn tỉnh mà nói, điều này cũng làm nổi lên cơ hội rất lớn, đây cũng là cơ hội của ngành xây dựng.
Lôi Đạt và Hà Khanh nhìn nhau, khẽ gật đầu tán thành cách nghĩ của Lục Vi Dân.
- Mặt khác, đất Phong Châu ở chỗ Nam Hà và Hoài Khê giao nhau hình thành nên Phong Giang, từ xưa đến nay Phong Châu chính là bến tàu, thông qua nạo vét đơn giản thì có thể thông hành trên dưới 300 tấn tàu chở hàng, đường sắt Bắc Kinh - Quảng Châu sắp xây dựng cũng phải đi qua Phong Châu. Hơn nữa Phong Giang đổ vào Trường Giang phải chảy qua hai huyện Lộc Sơn, Cao Lăng đều sản xuất than đá, còn có bến tàu Nội Hà, vùng hoa hướng dương phía Đông Bắc Phong Châu có mạch đá vôi phong phú, vừa đúng là nguyên liệu nhà máy xi măng, chẳng qua địa thế vùng trồng hoa hướng dương không bằng phẳng, nếu muốn xây dựng nhà máy xi măng, thời kì đầu phải đầu tư không nhỏ.
Lục Vi Dân biết trên thực tế mấy năm sau ở đây sẽ thành trung tâm vật liệu xây dựng lớn nhất trong nước - được Tập đoàn Hải Loa nhìn trúng, sau mấy lần xây dựng sẽ xây dựng thành nhà máy xi măng 300 ngàn tấn, mà hiện tại tất cả những điều này còn nằm trong trạng thái vẫn chưa khai thác.
- Vi Dân, tôi hỏi một vấn đề, nếu điều kiện ở đây tốt như vậy, vì sao trước đây không xây dựng nhà máy xi măng?
Lôi Đạt lập tức hỏi một vấn đề quan trọng nhất.
- Ừm, điều này đương nhiên có nguyên nhân, thứ nhất, sáu huyện phía bắc khu Lê Dương đều có tài nguyên đá vôi và tài nguyên than đá, cho nên liên tiếp xây dựng không ít các nhà máy xi măng, trên cơ bản mỗi huyện đều có, có huyện không chỉ có một nhà máy, mặc dù những nhà máy xi măng này quy mô cũng không lớn, nhưng từ quy hoạch tổng thể mà nói, dường như cả địa khu Lê Dương chưa cần phải lại xây dựng nhà máy xi măng nữa; thứ hai, tôi vừa mới nói rồi, địa thế vùng trồng hoa hướng dương gập ghềnh, nếu phải lợi dụng vùng có đá vôi đó, tiến hành xây dựng lại và mở rộng đường đi vào. Ngoài ra phải lợi dụng điều kiện dòng chảy nước Phong Giang, cũng cần đầu tư lớn vào các thiết bị cơ bản, cứ quyết định như vậy, quy mô đầu tư đủ để khiến rất nhiều người nhìn mà sợ.
- Ha ha, Vi Dân, cậu nói như vậy anh Đạt cậu lẽ nào không cần suy xét quy mô đầu tư sao?
Hà Khanh như cười như không ném cho Lục Vi Dân một câu
- Hi hi, anh Khanh, anh Đạt đã có thể dứt khoát từ việc làm thương mại đến làm công nghiệp, tôi nghĩ khẳng định không cam lòng làm nhỏ, nhà máy xi măng sản lượng một năm 100 ngàn tấn 80 ngàn tấn, chi bằng không làm, điều kiện vùng hoa hướng dương rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết phải có đủ vốn để đầu tư giai đoạn đầu khi khai thác, mà hiện tại điều kiện ngân hàng dùng cho vay tiền tương đối lỏng lẻo, tôi nghĩ đối với anh Khanh và anh Đạt mà nói, điều này cũng nên coi là một tin tốt lành đúng chứ?
Lục Vi Dân cười nhạt.
Trên mặt Lôi Đạt lộ ra vẻ mặt rất trịnh trọng, dường như là đang suy nghĩ lời nói của Lục Vi Dân, ngay cả sự nới lỏng vòng quay tiền tệ điều kiện này cũng thay mình xem xét, cậu này thật sự có chút trình độ à.
Nhưng Lục Vi Dân đương nhiên biết đối phương khẳng định không thể bởi vì mấy câu này của mình thì quyết định muốn đến Phong Châu đầu tư, vậy thì anh Đạt này không phải người điên mà là tên ngốc nhiều tiền không có chỗ tiêu.
- Anh Đạt, anh Khanh, đây chỉ là lời nói một phía của tôi, tôi nghĩ nếu anh Đạt muốn làm sự nghiệp về phương diện này, khẳng định cũng có sự giúp đỡ trong nghề, ý của tôi là anh Đạt và anh Khanh chi bằng giành thời gian, đem sự hiểu biết về nghành nghề đi Phong Châu khảo sát một chuyến, tôi tin bên Phong Châu biết được tin khẳng định nghênh đón cả hai tay.
- Ha ha, chuyện này nói đến đây thôi, Vi Dân, tôi vẫn cảm thấy anh rất lành nghề với công tác kinh tế à, Nam Đàn nghe nói cũng là xếp vào mấy huyện nghèo toàn tỉnh, cậu cảm thấy làm việc ở đấy có ý nghĩa sao?
Lôi Đạt xua tay, đột nhiên chuyển đề tài.
- Anh Đạt, ý gì?
Lục Vi Dân không kịp phản ứng lại.
- Không ý gì cả, anh Đạt là người thẳng thắn, cậu cũng biết anh Đạt và anh Khanh chuẩn bị làm công nghiệp, nhưng trong tay cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người tài giỏi làm việc giúp chúng tôi chia sẻ trọng trách, có hứng thú đến giúp anh Đạt không?
Lôi Đạt trực tiếp làm rõ vấn đề
- Có khác không cần nói, anh Đạt sẽ không bạc đãi cậu, phí an gia cũng tốt, lương một năm cũng được, hoặc cậu muốn đến làm cổ đông cũng được, qua giúp anh Đạt một tay, như thế nào?
Lục Vi Dân hơi do dự, ánh mắt chuyển từ trên mặt của Lôi Đạt đến mặt Hà Khanh, trên mặt Hà Khanh cũng cười ngoài mặt,
- Sao, anh Đạt đã mở miệng. Vi Dân, có hứng thú không? Lần trước ở nhà Tử Liệt, tôi cảm thấy cậu làm thư kí cho Thẩm Tử Liệt thật sự uổng, nhưng ở chỗ Thẩm Tử Liệt tôi cũng ngại lấy người của anh ta, tuy nhiên lần này là anh Đạt mở miệng, cậu cũng không còn làm thư kí cho Thẩm Tử Liệt, thế nào?
Lục Vi Dân cười gượng
- Cảm ơn sự coi trọng và ưu ái của anh Đạt và anh Khanh, chẳng qua tôi mồm mép, đâu làm tốt đến nổi được sự yêu thương của anh Đạt và anh Khanh, tôi mới tốt nghiệp trong trường không lâu, rất nhiều thứ đều không hiểu rõ lắm, thật sự muốn để tôi ra trận, vậy thì hơi phiêu đấy
- Được, cậu chỉ một câu, được hay không, cậu xem thường chính mình kỳ thực chính là xúc phạm cách nhìn người của anh Đạt cậu, nói thật với cậu, anh Đạt cậu cả đời này chưa từng nhìn lầm, anh Khanh cậu cũng giống vậy, nếu anh Đạt và anh Khanh cũng sẽ không đi đến cùng, bày tỏ thái độ đi, anh Đạt đợi đây
Lôi Đạt xua xua tay.
- Anh Đạt, anh Khanh, bây giờ tôi thực sự không có cách nào đáp ứng các anh. Tôi mới đến Nam Đàn, cũng muốn làm một việc thực tế ở Nam Đàn, lúc này vỗ mông đi, vừa có lỗi với Chủ tịch huyện Thẩm, cũng có lỗi với chính mình, nếu ngày nào đó Lục Vi Dân tôi thật sự không thể tiếp tục, tôi lại đến nương tựa anh Đạt anh Khanh.
Giọng điệu của Lục Vi Dân chân thành khác thường, mỗi một câu đều phát ra từ trái tim.
Lôi Đạt nhìn Lục Vi Dân một cái thật kỹ, anh ta cũng biết đối phương sẽ không dễ dàng đáp ứng mình như vậy, nhưng anh ta cũng không ngờ đối phương sẽ cự tuyệt mình một cách quyết đoán như vậy, người có thể cự tuyệt lời mời của mình không nhiều, đặc biệt là sau khi mình tung ra những điều kiện như vậy, đối phương thậm chí ngay cả xem xét hoặc hỏi cụ thể một chút cũng không, mà liền cự tuyệt, chính dựa vào điểm này, người này đáng để kết giao.
- Đươc, anh Đạt không nhìn nhầm người, tôi vẫn với câu đó, anh Đạt vẫn giữ lại sự hứa hẹn này cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực.
Lôi Đạt đã vỗ vai Lục Vi Dân, trịnh trọng nói chuyện:
- Có việc gì muốn anh Đạt giúp đỡ, một cú điện thoại là được.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn