Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Mồi Lửa
nh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp Phàn Thiền chứ?vm Anh có quyền gì mà làm vậy?iv Chỉ bằng việc anh làm ở Phòng Công an huyện sao?v Chuyện của tôi và cô ấy anh có quyền xen vào à?vo
Bị khí thế của đối phương áp chế có chút nao núng, nhưng nhìn thấy người bạn gái bên cạnh nước mắt rơi đầy, Hứa Dương cơn tức lại bùng lên, cũng không quản được nhiều thứ mà lớn tiếng ra ngoài.
Lục Vi Dân trong lòng giận dữ. Tuy rằng kiếp trước hắn cũng đã gặp qua cái hạng người kiêu ngạo, ương ngạnh như thế này. Nhưng công nhiên dọa nạt người khác vì chuyện nam nữ thì là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
- Chà, cái thằng nhóc con này còn dám mạnh miệng?vF Tao đánh chết mày!vo
Gã đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên, tung một cú đấm. Có lẽ là do uống nhiều rượu nên động tác có chút chuệch choạng. Hứa Dương lập tức né tránh cú đấm của đối phương. Gã đàn ông lập tức kêu lên:
- Mẹ nó, đem nó ra ngoài cho tao. Hôm nay tao sẽ dọn dẹp hết cả bọn tụi bây.
Hai gã mặc trang phục cảnh sát động tác lỗ mãng, hung hăng kéo Hứa Dương ra ngoài. Cô gái thấy vậy, lập tức tỉnh mộng, vừa ngăn cản hai gã cảnh sát, vừa cảm thấy mình đúng là hữu tâm vô lực, khóc lóc kêu lên:
- Tần Lỗi, anh mau thả Hứa Dương ra. Tôi đồng ý làm bạn gái của anh. Anh mau thả Hứa Dương ra đi.
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tô Yến Thanh rồi cố kìm cơn giận lại, xông lên phía trước:
- Dừng tay!v
Sắp đem Hứa Dương ra khỏi cửa, hai gã cảnh sát lập tức nghe được tiếng gầm giận dữ ở đằng sau, theo bản năng mà quay đầu lại, thì nhìn thấy Lục Vi Dân tiến tới, thuận thế một tay nắm lấy tay đối phương, còn một tay thì vặn cánh tay còn lại. Ôi!v Một gã kêu lên vì đau đớn, lập tức buông tay ra.
- Chánh văn phòng Lục!v
Hứa Dương lấy sống mũi mình cay lên. Đây là lần đầu tiên y gọi Lục Vi Dân là Phó chánh văn phòng một cách thật lòng nhất. Bình thường y hay gọi là Lục Vi Dân, hay là Phó chánh văn phòng Tiểu Lục. Có đôi khi y cũng gọi là Phó chánh văn phòng Lục, nhưng trong nội tâm thì lại không tự nguyện cho lắm. Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng không lớn tuổi hơn y, những biểu hiện sau này của Lục Vi Dân cũng khiến y có chút khâm phục, nhưng muốn cho y phải tâm phục khẩu phục gọi một người nhỏ tuổi hơn mình bằng cái chức Phó chánh văn phòng thì còn lâu. Trong rất nhiều thời điểm y lãng tránh việc xưng hô đối phương.
- Cái đồ khốn kiếp!vo
Thấy Lục Vi Dân không biết từ nơi nào chui ra, lập tức đã đánh cho hai người an hem của mình phải nằm úp, gã đàn ông vẻ mặt đang đỏ bừng lập tức tỉnh táo lại, cơn tức giận nổi lên, điên cuồng đánh ra một cú, muốn cho Lục Vi Dân trở tay không kịp, rồi hét to lên với mấy tên đồng nghiệp còn lại:
- Bắt thằng đó lại cho tao!vo
Lục Vi Dân cũng thậy không ngờ gã đàn ông đó lại kiêu ngạo và ngang ngược như vậy, không nói gì đã vồ lên rồi thì liền tránh qua một bên, một quyền đánh nhẹ vào người đối phương khiến gã ta phải lảo đảo vài bước. Nếu không có hai người đồng nghiệp đỡ lấy thì chắc gã đã lăn quay ra rồi.
- Đại Dân!vm
Người đàn ông đang đỡ gã say rượu trố mắt ra một chút, theo bản năng mà kêu lên.
- Từ Binh?vm
Lục Vi Dân cũng ngây người, không nghĩ đến trong lúc này lại gặp người bạn học của mình. Sau khi bạn học tụ tập lần đó, hắn bận tối mặt tối mũi, rồi Quách Hoài Chương rời khỏi Nam Đàm, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện tán gẫu vài câu qua điện thoại với Thư Nhã, thì những bạn học khác cũng ít lui tới, kể cả người bạn học ở đội Cảnh sát hình sự phòng Công an huyện này.
- Từ Binh, anh quen người kia à?iv
Không đứng vững, nhưng cảm giác say đã có có chút biến mất, gã đàn ông thở ra một mùi rượu.
- Anh Tần, cậu ấy là bạn học với tôi thời trung học, Lục Vi Dân.
Từ Binh vẻ mặt bất đắc dĩ. Ai mà biết được hôm nay lại trùng hợp như vậy. Có người có gia thế cũng tốt, ít ra là có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn lẹ cho mình.
- Hừ, là bạn học của cậu?vo Đừng trách tôi không nhắc cậu. Hôm nay có ai đến cũng vậy, kể cả có là an hem tốt của cậu thì tôi cũng sẽ dạy cho một bài học, để nó hiểu được muốn kiếm chuyện phải kiếm đúng lúc.
Gã đàn ông đó khi nói chuyện mùi rượu nồng nặc không ngừng bay ra, khuôn mặt có chút dữ tợn. Bị người khác không nể mặt, lại là một người thanh niên trẻ tuổi, lạ mặt. Ngay bên dưới Tùng Hạc Cư này, tuy rằng không có bao nhiêu người lộ mặt ra, nhưng Tần Lỗi lại tưởng tượng có rất nhiều ánh mắt trong bóng tối đang nhìn vào mình. Nghĩ đến đây, gã ta gần như là mất cả lý trí, vung tay lên, ra hiệu cho vài người đến hỗ trợ:
- Mẹ nó!iv Hôm nay, nếu bố mày không đánh cho mày đến bố mẹ mày nhận không ra thì bố mày không phải họ Tần nữa.
- Mày nếu không phải họ Tần thì vậy mày họ Thú. Mà không, cầm thú cũng không bằng mày.
Lục Vi Dân giọng điệu bình tĩnh, chất chứa lửa giận, không cần đoán Lục Vi Dân cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn đã nghe Hứa Dương nói qua chuyện của y và bạn gái. Có một người làm việc tại Phòng Công an đang theo đuổi bạn gái y. Hơn nữa còn uy hiếp y phải chia tay. Lúc ấy Lục Vi Dân cũng không để ý, không nghĩ đến cảnh tượng này lại phát sinh trước mắt mình.
- Thanh danh của người công an đã bị mày phá hư rồi.
Lục Vi Dân nói câu cuối cùng khiến cho người người kia cảm thấy chần chừ một chút.
Người mà có đủ tư cách đề cập đến thanh danh của người công an không thể nghi ngờ không phải là dân chúng bình thường. Nếu là người bình thường thì, cho dù là phẫn nộ và điên cuồng thì ngôn ngữ quy hiếp hoặc mắng to đối phương, phê bình thanh danh của người công an là không có. Điều này khiến cho đám cảnh sát hình sự lập tức nhận ra một điều gì đó.
- Từ Binh, bạn học của cậu làm gì?v
Một cảnh sát mặc thường phục nhỏ giọng hỏi.
- Anh ta lúc trước là thư ký của Chủ tịch huyện Thẩm.
Tuy rằng Lục Vi Dân không chú ý đến tình hình của bạn học mình, nhưng Từ Binh lại vô cùng chú ý đến Lục Vi Dân.
- Thư ký của Chủ tịch huyện Thẩm?gv
Một người người này cùng với Từ Binh không có ra mặt, nhưng khi Tần Lỗi bị đẩy lảo đảo thì mới ra mặt giúp đỡ.
- Mẹ kiếp!vF Chán sống rồi à?vF Dám trêu chọc bố?vm Cứ đánh cho tao, có chuyện gì tao sẽ chịu trách nhiệm.
Trong cơn giận dữ, gã đàn ông đó căn bản là không chú ý đến ngôn ngữ của Lục Vi Dân. Cho dù là có chú ý thì y cũng không thèm để ý. lúc này y chỉ nghĩ đến phải dạy cho Lục Vi Dân một bài học. Dám ở huyện Nam Đàm này khiêu khích y, thì quả thật là chán sống. Hôm nay không thể lột da Lục Vi Dân thì họ Tần này không thể lăn lộn tại huyện Nam Đàm.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn