You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Không Đội Trời Chung
ục Vi Dân biết rằng Diêu Phóng về sau đã lập gia đình với một người nữ lãnh đạo thành phố Xương Châu, nhưng trong trí nhớ của hắn thì sau khi lên làm lãnh đạo được vài năm thì Diêu Phóng đã ly hôn. Nguyên nhân ly hôn thì Lục Vi Dân không rõ lắm, nhưng con đường làm quan vẫn thuận lợi như cũ.
Trong trí nhớ của hắn thì Diêu Phóng không phải là làm mãi vị trí Phó bí thư Đoàn ủy nhà máy, mấy năm sau được điều đến Tỉnh ủy đoàn thanh niên, lúc ấy là làm thư ký cho Tôn Chấn. Sau khi được điều đến Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, con đường làm quan của y liền có vẻ một mảnh quang minh. Rồi lập gia đình với một lãnh đạo của thành phố Xương Châu, rất nhanh được điều đến Thành đoàn Xương Châu, đảm nhiệm chức Phó bí thư, chính thức thăng chức lên cán bộ cấp Cục.
Sau này, Diêu Phóng lại được điều đến một khu cấp dưới thành phố Xương Châu đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Phó bí thư rồi cuối cùng đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Có thể nói là rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng sau này tập đoàn nhà máy cơ giới Lê Minh gặp chuyện không may, toàn bộ nhà máy bị tận diệt. Chú hai của y là Diêu Chí Thiện bởi vì chuyện đút lót và trốn thuế nên bị lãnh hình phạt. Mà cha của y là Diêu Chí Bân cũng ngoài dự đoán của mọi người là sau khi bị kỷ luật hành chính Đảng thì vẫn không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Chuyện này thật sự là có chút kỳ quái. Mà ông ta cũng chỉ yên lặng có vài năm ngắn ngủi, sau lại một lần nữa đứng lên.
Không thể không nói Diêu Phóng cũng có chút bản lĩnh. Ít nhất là ở một số phương diện biểu hiện sự thiên phú mà người bình thường không có khả năng làm được.
Khi hắn còn làm Phó chủ tịch thường trực quận thì y đã là Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Xương Giang, tạo ra không ít cạnh tranh với mình trong cuộc đua vị trí Chủ tịch quận.
Lục Vi Dân sau này mới biết người vợ thứ hai của Diêu Phóng là một Phó trưởng ban của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Xương Giang. Mà Diêu Chí Bận sở dĩ có thể thoát khỏi tai ương của lao ngục, chỉ bị kỷ luật Đảng, xử phạt hành chính cũng có sự tác động của người con dâu này.
- Khó trách Diêu Bình kiêu ngạo như vậy và Diêu Chí Bân thì lại đắc ý.
Lục Vi Dân lo nghĩ nói:
- Hiện tại thời cơ chưa chín mùi, nếu vì chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn thì sẽ bị loạn ngay. Diêu Phóng, Diêu An hai anh em này đều là người thông minh. Tôi sẽ tìm người tiện thể nhắn cho bọn họ bảo bọn họ kiềm chế lại. Bên này anh hãy giúp tôi theo dõi kỹ hơn, nhanh chóng nắm bắt hoạt động của bọn họ, cố gắng nắm bắt chứng cứ rõ ràng của Diêu Chí Thiện, không làm thì thôi, còn làm thì phải làm cho Diêu Chí Bân phải gỡ lịch tám đến mười năm mới được, khiến cho Diêu gia phải nhớ kỹ bài học này.
Lục Vi Dân lời nói ác độc, Tiêu Kính Phong cảm thấy thích thú vô cùng:
- Trong khoảng thời gian này không có chuyện gì thì tôi về Lĩnh Nam một chuyến, buôn bán vài thứ. Đại Dân, bạn học của cậu đã giúp tôi không ít, khiến cho Ngô Kiện đỏ mắt, cũng muốn theo tôi đi làm.
- Ồ?
Thời gian trước, Lục Vi Dân và Hoàng Thiệu Thành đã liên lạc điện thoại với nhau. Hoàng Thiệu Thành đã mơ hồ nói đến chuyện Tiêu Kính Phong đến Lĩnh Nam một chuyến, nhưng chưa nói sự việc cụ thể. Lục Vi Dân cũng không quá để ý, muốn hỏi Tiêu Kính Phong nhưng nhiều lúc lại quên. Hôm nay Tiêu Kính Phong lại nói thì Lục Vi Dân mới nhớ đến:
- Buôn bán đồ gì vậy? Buôn lậu à?
- Haha, làm gì có. Đại Dân, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm trái pháp luật đâu. Hiện tại vốn tôi muốn kinh doanh ô tô nhưng không có tiền vốn. Hơn nữa, tính phiêu lưu lại quá lớn. Cho nên cũng chỉ dám buôn bán mấy loại đồng hồ điện tử. Tuy nhiên, tôi nghe nói bên Xương Châu điện thoại đã khai thông nên muốn người bạn học kia của cậu giúp tôi liên hệ với bưu cục bên đó. Chỉ cần bên này và bưu cục tạo nên mối quan hệ thì có thể thuận lợi phát triển và tôi có thể kiếm không ít.
Tiêu Kính Phong hớn hở nói, trên mặt hiện lên chút tự hào.
Lục Vi Dân thở dài một hơi, xem ra Tiêu Kính Phong rất thích cuộc sống này. Hắn không phải là đả kích điều này. Trong cảm nhận của người từng trải thì đương nhiên không tính là cái gì. Nhưng đối với thời đại này mà nói thì đích thật là đủ để người khác phải đỏ mắt. Hơn nữa, cũng đích xác có rất nhiều người kiếm được nhiều tiền từ hình thức kinh doanh nhỏ lẻ như thế này.
- Kính Phong, anh hãy suy nghĩ đi. Tôi biết Ngô Kiện đối với anh quan hệ thân thiết. Nếu anh ta muốn anh làm thì anh cứ làm, miễn là đừng để người khác nói rằng anh mê tiền quên bạn bè. Tuy nhiên, đầu óc của Ngô Kiện không tốt bằng anh, tính tình lại nóng nảy. Anh đừng gây chuyện gì nhé.
Lục Vi Dân cũng không nói nhiều điều gì. Mọi người đều có cuộc sống của mình. Tiêu Kính Phong giúp hắn, hiện tại không có cơ hội thì không có nghĩa là ngày sau không có cơ hội.
- Anh hãy quan tâm đến chuyện này.
- Yên tâm đi, Ngô Kiện đi theo tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bên này tôi cũng có người mà. Haha, hiện tại có tiền thì dễ dàng làm mọi việc.
Tiêu Kính Phong nghe Lục Vi Dân nói như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Y chỉ sợ là Lục Vi Dân nói y làm việc không đàng hoàng. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Lục Vi Dân trở thành một người anh em đáng tin cậy của y. Tuy rằng sự thân mật không giảm sút nhưng sự kính sợ lại ngày càng tăng.
- Anh biết là tốt rồi. Chuyện này cần phải có nặng nhẹ đúng mực.
Lục Vi Dân gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Anh buôn bán như vậy coi như cũng là một phương pháp, xem như là luyện tập đi, để có thêm kinh nghiệm.
Mãi cho đến khi trở lại Nam Đàm, Lục Vi Dân đều cân nhắc mình nên có một căn nhà ở Xương Châu.
Không có nhà riêng thì cũng tương đương với việc mình không có không gian của riêng mình. Bất kể là nhà của Chân Ny hay là nhà mình đều không tiện. Nếu là mùa hè thì tốt, nhưng nếu là mùa đông thì ở ngoài đường cũng chẳng thú vị gì. Nếu như mình có một căn nhà riêng thì thật là tốt biết bao. Nhưng dựa theo chính sách hiện có của mình, nếu không được triệu về nhà máy lại thì vĩnh viễn mình sẽ không được phân nhà ở, trừ phi mình đi mua hoặc thuê.
Chế độ cải cách nhà ở diễn ra phải bảy tám năm sau. Trong bảy tám năm nay, tốc độ xây dựng nhà ở tư nhân phát triển rất chậm. Mặc dù ở Xương Giang là thành phố lớn như vậy, liên tục mấy đợt sóng thay đổi chính sách nhưng cũng vẫn không khiến cho nhà ở tư hữu phát triển được.
Tuy nhiên, hiện tại dường như không thể nghĩ đến điều còn xa như vậy. Trước mắt mình còn rất nhiều vấn đề. Mỗi một vấn đề đều có thể thay đổi vận mệnh rất nhiều người.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn