With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Lợi Ích Cám Dỗ
ão Tào, ông phải nói thật, ở huyện có tin đồn sắp làm khu kinh tế mới, có chuyện như vậy hay không?
Mã Thông Tài ở trước mặt Tào Cương cho tới bây giờ thường có chút tùy tiện. Thấy ở trên bàn làm việc của Tào Cương có hộp Hồng Tháp Sơn, không chút khách khí cầm lấy lấy ra hai điếu, đưa cho Tôn Khắc Cường một điếu, chính mình cũng ngậm một điếu.
- Sao vậy, hỏi chuyện này làm gì?
Hung hăng trừng mắt nhìn kẻ béo lùn trước mắt, Tào Cương tức giận hỏi lại đối phương một câu, sau đó mới chào hỏi Tôn Khắc Cường.
- Tôi thấy văn kiện ở huyện cũng đã đưa ra một, hai tháng, tổ trưởng tổ lãnh đạo là tên ông, nào giờ không thấy ông nói chuyện này, cuối cùng thì tình hình thế nào?
Mã Thông Tài đặt mông ngồi ở ghế mây đối diện bàn làm việc của Tào Cương, phun ra một vòng khói.
- Cậu đều xem qua văn kiện ở huyện, còn hỏi gì nữa? Tất cả đều dựa theo văn kiện ở huyện mà xử lý, hiện tại đang là giai đoạn đầu chuẩn bị xây dựng, chuẩn bị tiến hành.
Tào Cương cũng mơ hồ đoán được mục đích của Mã Thông Tài và Tôn Khắc Cường. Xem ra, Lục Vi Dân còn gây sức ép tới tận Song Phượng, khó trách Mã Thông Tài và Tôn Khắc Cường lại vội vội vàng vàng chạy đến chỗ mình.
- Thì phải biết là có chuyện gì xảy ra chứ?
Mã Thông Tài quan sát bạn học cũ của mình, bộ dạng rất đáng nghi, bạn học cũ này của y trước kia thường ở trước mặt y nói một nửa giấu một nửa.
- Sao lại không có chuyện này nhỉ? Cậu đem văn kiện ở huyện làm giấy xúc à?
Tào Cương tức giận nói:
- Tôi nói là đang ở giai đoạn đầu chuẩn bị.
- Ừ, nhưng dự định là chuẩn bị bao lâu vậy?
Mã Thông Tài lập tức hỏi tiếp.
- Chuyện này cũng không thể nói chính xác được, còn tùy tình hình thực tế ở huyện chúng ta, cũng phải căn cứ tinh thần chính sách bên trên nữa.
Tào Cương bình thản nói,
- Có lẽ một năm, cũng có lẽ là hai năm.
- Một năm? Hai năm?
Mã Thông Tài lập tức đứng lên kêu to,
- Vậy không phải là chuyện hoang đường sao hả?
Tào Cương không thèm để ý tới đối phương, ánh mắt chuyển sang nhìn Tôn Khắc Cường:
- Khắc Cường, năm nay đê kiến thiết phía nam phải gia cố, phương tiện thuỷ lợi chống lũ ba năm kiến thiết đại hội chiến, năm nay là năm thu hoạch, càng đến cuối cùng, càng phải nắm chặt, đúng hạn bảo đảm chất lượng, hoàn thành nhiệm vụ ở huyện. Tôi nói cho anh biết, chuyện này ngoại trừ sai lầm, thì phải có giao phó
- Yên tâm, Chủ tịch huyện Tào, chuyện này đã có một Phó chủ tịch xã của chúng tôi ở công trường theo dõi24 giờ, động tới nhiều tình nguyện và vốn tích lũy như vậy, một cú này cuối cùng, khẳng định sẽ không có vấn đề, anh yên tâm.
Gương mặt gầy gò của Tôn Khắc Cường có chút tươi cười,
- Tuy nhiên Chủ tịch huyện Tào, sau khi đê này được sửa xong, Song Phượng chúng ta lập tức xuất hiện vài trăm mẫu ruộng ở bãi sông. Dựa theo yêu cầu phòng Đất đai của huyện, những khu đất trồng này phải được cải tạo, xã chúng tôi cũng có quyết định này, phân ba năm hoàn thành cải tạo mấy trăm mẫu bãi sông, kinh phí đầu tư ở xã đã đem báo cáo gửi tới huyện, còn muốn mời Chủ tịch huyện Tào ký phê duyệt
- Được lắm, Khắc Cường, lại cho tôi một vố này. Tình hình tài chính của huyện, cậu lẽ nào không biết. Nhìn đầu của tôi này, mỗi ngày đều rụng cả một nắm tóc to, chính là buồn vì không có tiền. Cải tạo mấy trăm mẫu bãi sông này, cuối cùng kẻ được lợi là xã các cậu. Ra tiền cũng tốt đi làm cũng tốt, đều là xã các cậu hưởng cả. Việc trông cậy vào huyện, lão Mã lần trước gặp tôi đã nói rồi, tôi đã tỏ thái độ rõ ràng, lực bất tòng tâm.
Tào Cương một cú bịt miệng, năm tới này đáng lẽ phải đòi tiền để trả rất nhiều khoản nợ, vậy mà Tôn Khắc Cường ngược lại, không ngờ lại bắt đầu nói sang năm ở xã bọn họ lại cải tạo bãi sông vậy chủ ý đến đây là vì vấn đề tài chính, như vậy không phải quá được sao?
- Ha ha, không có tiền? Lão Tào, thế sao huyện dám mua Santana? Cái đó phải tốn bao nhiêu tiền? Hai trăm ngàn chứ ít gì? Hiện tại phía dưới đều đang đồn ầm ĩ, tôi vừa rồi từ Bí thư An tới đây, hình như Lâm Đại Gia đang đập bàn trong phòng làm việc của Bí thư An.
Mã Thông Tài bí hiểm mỉm cười, nheo mắt nhìn Tào Cương.
Lâm Đại Gia là Phó Bí thư huyện ủy, Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Lâm Thuận Lộc. Trong bộ máy Huyện ủy, với tư cách Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng bởi vì là người nhiều tuổi nhất, cũng là người có thâm niên cao nhất, nên năm kia đã đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, nhưng còn kiêm nhiệm Phó Bí thư huyện ủy, chẳng qua không còn phân quản lý Đảng hay công tác quần chúng.
Tào Cương cũng bực mình, chiếc Santana lúc mới mua về đã trở thành trung tâm chú ý của toàn bộ cán bộ huyện. Ngay cả An Đức Kiện hiện tại cũng không dám ngồi. Trước giờ Lâm Thuận Lộc một tuần mới đến hai ngày, hiện tại là mỗi ngày đều đến đúng giờ, không có việc gì thì đi tới phòng làm việc của An Đức Kiện "Nghiên cứu thảo luận" vấn đề "Tính năng" của Santana, khiến cho An Đức Kiện cũng chịu không nổi.
Chu Du Minh thấy Lâm Thuận Lộc lại đi đường vòng. Hiện giờ huyện đang phát triển công ty khai thác nông nghiệp hiện đại, mà ai đó lại lấy tiền mua một chiếc Santana, mà anh ta lại còn kiêm chức giám đốc công ty phát triển khai thác nông nghiệp huyện hiện đại. Vì chuyện này, Lâm Thuận Lộc đã hai lần mắng Chu Du Minh, mắng đến nỗi Chu Du Minh thiếu chút nữa dập đầu cầu xin tha thứ.
Vừa từ văn phòng Tào Cương đi ra, sắc mặt Mã Thông Tài liền trở nên “âm u bất định”. Theo sát phía sau Mã Thông Tài, Tôn Khắc Cường nhỏ giọng nói:
- Bí thư Mã, việc văn phòng chuẩn bị xây dựng bên kia...
- Nên ủng hộ thì ủng hộ.
Mã Thông Tài vừa đi ra ngoài, vừa trầm ngâm nói,
- Tôi cảm thấy ở huyện nếu phát văn bản ra, khu kinh tế mới này chỉ sợ sớm hay muộn cũng phải làm. Ai có thể vào khu kinh tế mới trước, có thể chiếm được lợi thế.
- Nhưng vừa rồi Chủ tịch huyện Tào không phải đã nói...
Tôn Khắc Cường có chút khó hiểu nói.
- Hừ, anh có thể nghe ông ta sao? Bên huyện thần tiên ngầm đấu đá, chúng ta không nên bị kéo vào. Đơn vị văn phòng chuẩn bị xây dựng này nếu đến Song Phượng chúng ta, công việc chúng ta phải làm là phối hợp. Anh đừng xem thường thằng nhóc kia, chắc chắn là có vài biện pháp chiêu số. Lâm Đại Gia để ý tới chiếc Santana kia, ý muốn xúi giục thằng nhóc này quay về phát triển công ty khai thác nông nghiệp hiện đại. Nghe nói cậu ta vừa mới tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, cách thức nhiều đầu óc tốt, mới làm thư ký cho Thẩm Chủ tịch huyện mấy tháng, đã gây ra sức ép lớn như vậy, sự kiện kiwi ở huyện có thể bán đi nghe nói cũng đều nhờ vào bản lĩnh của hắn.
Mã Thông Tài nhanh nhẹn nắm bắt được vài tin tức.
- Ồ? Bản lĩnh lớn như vậy sao?
Tôn Khắc Cường giật mình kinh hãi, ở Song Phượng không trồng kiwi, anh ta cũng không quan tâm đến sự việc này lắm.
- Hừ, ngay cả kiwi Hoài Sơn và Phụ Đầu bên kia đều là thông qua công ty phát triển khai thác nông nghiệp hiện đại ở huyện chúng ta mới bán đi được, nghe nói tiền mua chiếc Santana này chính là tiền của công ty phát triển khai thác nông nghiệp. Nếu không với tài chính chúng ta làm sao có nổi hai trăm ngàn mà mua xe? Tiền thưởng phúc lợi cuối năm của các cán bộ hiện còn không có tin tức, ai dám trước mặt thiên hạ mà có sơ suất to lớn như vậy?
Mã Thông Tài thở dài, ra khỏi ủy ban Huyện ủy Nam Đàm, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chính tan hoang,
- Không có tiền thì cái gì cũng không làm được.
- Huyện không thanh toán tiền cải tạo bãi sông, xã chúng ta cho dù đem tiền nghĩa vụ và tiền tích lũy được từ vài năm cũng làm không được.
Tôn Khắc Cường có chút buồn chán nói,
- Còn hơn một tháng là tới lễ mừng năm mới, vậy mà lại cảm thấy chúng ta hiện tại giống Vương Tiểu Nhị mừng năm mới, năm nay lại không bằng năm trước
- Ai nói không được?
Mã Thông Tài lấy lại bình tĩnh, dường như nhớ tới điều gì,
- Lão Tôn, không quan tâm khu kinh tế mới có phải là trò đùa hay không, chúng ta sẽ ủng hộ công tác chuẩn bị xây dựng. Nếu thực sự có một ngày khu kinh tế mới được hình thành ở phía nam, Song Phượng chúng ta không muốn cũng có chút hy vọng được thơm lây... Chúng ta cũng phải làm được công tác chuẩn bị trước. Cuối cùng, tôi cảm thấy Lục Vi Dân tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại không đơn giản chút nào, nói lời nói nào cũng đầy hàm ý.
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn