Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4739 / 41
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 -
rải qua kinh nghiệm lần đó, Tân Nguyệt biết được một chuyện, là tuyệt đối đừng bao giờ phản đối lại mệnh lệnh của Nhạn Cơ. Càng không nên tìm cách giải thích hoặc van xin tha thứ gì cả. Vì, với tình trạng như hiện nay, Nhạn Cơ không bao giờ nghe nàng nói. Ðiều duy nhất nàng có thể làm được, là chịu đựng tất cả mọi nghịch cảnh, sau đó, chờ phép lạ xảy ra.
Phép lạ không bao giờ thấy xuất hiện, thế nhưng tai nạn thì cứ liên tiếp, hết cái này qua cái khác. Hôm ấy, Tân Nguyệt cũng như những ngày khác, đến phòng Nhạn Cơ để được chỉ bảo. Cam Châu đang cầm mấy xấp vải gấm và lụa, đưa cho Nhạn Cơ để nàng chọn may áo, những mong làm cho nàng vui vẻ lên một chút. Nhạn Cơ nhìn vào những gấm vóc lụa là trước mặt, sự đau thương, sầu khổ trong lòng, lại dâng lên ào ạt không kềm chế được. Nàng thở ra một hơi dài não nuột, đẩy hết tất cả những vải vóc và thước qua một bên, nói một cách buồn bã rằng:
- Người ta chết vì tri kỷ, đàn bà làm đẹp vì người yêu mình! Còn như ta bây giờ, có chết cũng không biết chết vì ai? Có làm đẹp cũng không biết làm đẹp cho ai? Son phấn chi cho nhiều, cũng không làm sao địch lại một khuôn mặt trẻ trung, gấm vóc lụa là chi cho quý, cũng không làm sao địch lại tấm thân ngọc ngà băng khiết! Ta bây giờ... già nua cằn cỗi, tuổi xuân đã mất... còn dùng những thứ vải vóc này để làm gì?
Nhạn Cơ còn đang nói, Tân Nguyệt và Vân Na cũng vừa vào tới, Nhạn Cơ đảo một vòng mắt, nhìn thấy Tân Nguyệt và Vân Na, cơn giận lại bừng bừng nổi dậy, nàng lại không kềm chế nổi mình.
Nàng dùng sức quét thẳng những khúc vải về phía Tân Nguyệt, Tân Nguyệt chưa kịp biết rõ mình lại làm gì sai, vải, chỉ, kim, kéo... đã bay thẳng về phía người nàng. Cả hai người cùng hoảng hốt tránh sang một bên, nhưng vẫn không quên cúi người xuống làm lễ vấn an Nhạn Cơ:
- Nô tỳ vấn an phu nhân!
Nhạn Cơ nạt Tân Nguyệt:
- Vấn an cái gì? Nói trắng ra, là nhà ngươi đến để thị uy với ta phải không? Tại sao lại đến trễ như vậy? Ngươi xem xem bây giờ đã là giờ gì rồi?
Tân Nguyệt vội vàng nhận lỗi liên tục:
- Xin lỗi phu nhân! Xin lỗi phu nhân! Vì hôm nay đại nhân đi chầu triều hơi trễ... do đó... do đó... đợi đại nhân đi rồi, mới qua đây...
Lửa ghen tuông của Nhạn Cơ lập tức bừng bừng nổi dậy, nàng giận không thể tả:
- Hừ! Ta đã nói là ngươi đến đây để thị uy mà! Ngươi muốn nói với ta rằng, ngươi bận rộn hầu hạ cho Nô Ðạt Hải, do đó không có thì giờ sang đây, phải không? Nhà ngươi dám làm bẻ mặt ta như thế, châm biếm ta như thế, nhạo báng ta như thế à...
Nàng đưa tay đập mạnh lên bàn một cái, bàn tay nàng đập ngay lên cây thước đo vải để cạnh đó. Nàng thuận tay chụp cây thước lên, đánh mạnh lên người Tân Nguyệt.
Vân Na nhìn thấy bất ổn, vừa kêu to lên, vừa nhào tới cản Nhạn Cơ lại:
- Quận chúa tuyệt đối không bao giờ có ý như thế...
Lời nói vừa ra khỏi cửa miệng, đã biết là mình phạm vào điều cấm kỵ, bèn sửa đổi lại ngay:
- ... Nô tỳ nói sai rồi, không phải quận chúa, mà là di thái.. phu nhân đánh nô tỳ vậy! Nô tỳ đáng chết! Phu nhân đánh đi, đánh đi...
Nhạn Cơ đưa tay giáng thẳng một cái xuống mặt Vân Na, mạnh đến độ Vân Na té nhào xuống đất. Nàng lại cầm cây thước rượt theo phía Tân Nguyệt, đánh tới tấp lên đầu lên cổ nàng. Tân Nguyệt ôm đầu kêu lên thảm thiết:
- Á... á...
Vân Na nhìn thấy Nhạn Cơ như nổi điên lên, trong lòng kinh hãi. Vội vàng nhảy lên cứu Tân Nguyệt. Hai tay nàng chụp lấy tay Nhạn Cơ, dùng sức kéo lại, miệng kêu lên hối hả:
- Quận chúa chạy mau! Chạy cho mau đi!
Nhạn Cơ giận đến run rẩy cả người:
- Loạn rồi! Loạn rồi! Cam Châu, sao ngươi còn không đến đây, phụ ta bắt nó lại, nhanh lên!
Thế là, Cam Châu cũng nhảy vào vòng chiến, nàng ôm chầm lấy Vân Na từ phía sau lưng. Vân Na không nhúc nhích được, Nhạn Cơ vung vẩy cây thước đo vải, đánh loạn xạ lên đầu lên cổ Vân Na, lại quay người sang rượt theo đánh Tân Nguyệt. Tân Nguyệt một mặt chạy trốn, một mặt quay người lại nhìn Vân Na, lo chuyện này, mất chuyện kia, chân nàng bị vấp, té lăn quay ra đất. Nhạn Cơ nắm lấy cơ hội đó, cây thước trên tay nàng rơi xuống đầu Tân Nguyệt như mưa bấc.
- Á... á... xin đừng làm như thế... đừng đừng...
Tân Nguyệt kêu lên đau đớn, cả người nàng co rút lại thành một khối.
May mắn sao hôm ấy, vì thày giáo của Khắc Thiện bị ốm, nên thằng bé được nghỉ học về nhà sớm. Về đến nhà, tìm không gặp Tân Nguyệt và Vân Na ở Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, Khắc Thiện bèn đi thẳng vào chính viện để tìm. Mãng Cổ Thái rượt theo phía sau thằng bé, định ngăn không cho lên nhà trên, để khỏi làm cho người khác ghét. Ðang lúc đó, Khắc Thiện nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tân Nguyệt, bất giác kinh hoàng thất sắc. Thằng bé kêu to lên:
- Ðó là tiếng của chị Tân Nguyệt! Chị ơi! Chị ơi... chị...
Vừa kêu thằng bé vừa co chân chạy về hướng phát ra tiếng kêu, xông thẳng vào phòng của Nhạn Cơ. Vừa nhìn thấy Nhạn Cơ đang đánh Tân Nguyệt, Khắc Thiện đã như phát điên lên.
Xông lên phía trước, thằng bé nhào tới dùng sức kéo tay Nhạn Cơ, miệng thét lên:
- Buông chị tôi ra! Không được đánh chị tôi! Tại sao lại đánh chị tôi...
Nhạn Cơ đang trong cơn giận dữ, cây thước tre trên tay, đánh xuống vừa mạnh vừa dữ, Khắc Thiện làm sao cản lại nổi? Chẳng những không cản lại được, mà còn bị họa lây, thằng bé lập tức bị ăn ngay mấy roi, Khắc Thiện bị đau, bèn khóc ồ ồ lên thật to. Tân Nguyệt và Vân Na sợ đến hồn phi phách tán, cả hai cùng nhào tới cứu Khắc Thiện, sức mạnh của cả hai người hợp lại, đã làm cho Cam Châu sút tay ra, và va mạnh vào Nhạn Cơ làm nàng ngã lăn ra đất. Ðồng thời, Mãng Cổ Thái cũng đã xông vào tới phòng.
Nhạn Cơ từ dưới đất lồm cồm bò dậy, trông nàng thật bơ phờ, tóc tai rối bời. Còn Tân Nguyệt, Vân Na và Khắc Thiện, ngồi dưới đất, ôm nhau mà khóc. Mãng Cổ Thái giận đến nổ tung lên, đôi mắt chàng trợn ngược, nhìn thẳng vào Nhạn Cơ hét to lên:
- Bà có còn phải là một vị phu nhân chăng? Bà dám đánh quận chúa như thế, ngay cả tiểu thế tử cũng không tha! Bà có còn trái tim của một con người chăng? Còn có phong độ chăng? Có còn là một mệnh phụ chăng...
Chàng vừa la hét, vừa tiến gần tới, thần sắc trông thật đáng sợ. Các Lâm, vú Tô, tổng quản Ba Ðồ, và bọn a hoàn, gia đinh trong nhà, đều từ bốn phương tám hướng kéo nhau vào phòng của Nhạn Cơ. Vú Tô nhìn thấy sự việc xảy ra đến mức độ đó, lão phu nhân lại đã đi Ðô Thống phủ chưa về, bà sợ sẽ không thể nào dàn xếp được, bèn lập tức bảo người chạy nhanh đến cung, báo tin cho Nô Ðạt Hải và Dực Viễn biết.
Các Lâm cuống quýt nhào tới, hai cánh tay dăng ngang, đứng chắn trước mặt Nhạn Cơ, la lên với Mãng Cổ Thái rằng:
- Nhà ngươi định làm gì? Không được vô lễ với mẹ ta!
Bọn gia đình và a hoàn đều đã vây lại, người cản, kẻ đẩy, người kéo, định trục cho Mãng Cổ Thái ra khỏi phòng. Mãng Cổ Thái phát ra một tiếng kêu thật to:
- A... tránh ra cho ta!
Chàng đưa tay ra quơ lên một chập, sức mạnh vô song, chỉ một thoáng, bọn a hoàn và gia đinh, lớp thì té, lớp thì nhào, binh binh bong bong, ngã nghiêng ngã ngửa.
Nhạn Cơ bị cái khí thế đó làm cho kinh hoảng, nhưng vẫn cố gắng duy trì nét tôn nghiêm, nàng nghiêm sắc mặt nói thật cứng cỏi rằng:
- Vô lễ! Nhà ngươi là thân phận gì mà dám xông vào thượng phòng? Là thân phận gì mà dám đi vào nội thất? Là thân phận gì mà dám chất vấn ta như thế? Ngươi mau mau cút đi ra ngoài cho ta! Ðây là tướng quân phủ, không phải là Ðoan thân vương phủ! Ở đây, nhà ngươi không hề có đủ tư cách để nói chuyện...
Mãng Cổ Thái xông thẳng tới thêm một bước, giận dữ đưa tay chỉ vào Nhạn Cơ, giọng nói sang sảng như tiếng chuông đồng:
- Có tư cách tôi cũng nói! Không có tư cách tôi cũng phải nói! Dù sao thì tôi cũng liều mạng rồi!... Bà dựa vào cái gì mà đánh quận chúa? Dựa vào cái gì mà hành hạ người như thế? Bà nghĩ rằng quận chúa có lỗi với bà chăng? Tướng quân phủ của các người có lỗi với quận chúa thì có! Thử nghĩ xem, quận chúa là con gái của Ðoan Thân Vương quyền quý, cao sang, thế mà từ lúc vào tướng quân phủ đến nay, cứ gặp hết xui này đến xui khác, mãi đến hôm nay, phải làm bé cho Nô đại nhân, đó là quận chúa bị thiệt thòi? Hay là các người bị thiệt thòi? Có giỏi thì hãy đi thanh toán mọi việc với đại nhân! Nếu bà là một người có lòng dạ rộng rãi, thì sẽ không làm khó dễ một cô gái với số tuổi có thể làm con gái của bà như thế! Các người thật là "vừa ăn cướp vừa đánh trống la làng", hại cho quận chúa Tân Nguyệt bị mất đi tước hiệu, giáng làm thứ dân, bây giờ phải làm thân bé mọn, thân phận còn thua bọn đày tớ, nô tỳ! Thế mà các người còn ngược đãi người, thậm chí động thủ đánh người, các người đường đường là một tướng quân phủ, đường đường là một vị phu nhân quyền quý, thế mà những chuyện làm ra có thể nói cho người khác biết được không? Không sợ truyền ra ngoài mất mặt hay sao...
Nhạn Cơ giận đến cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch:
- Loạn rồi! Loạn rồi! Một tên nô bộc, thế mà lại dám nói chuyện với ta như thế! Ai là kẻ "vừa ăn cướp vừa đánh trống la làng"? Ai là người ức hiếp ai? Ðến ngươi mà cũng dám trợn mắt phùng mang la hét với ta như thế... ta... ta... tại sao ta lại rơi vào tình trạng khốn nạn như thế này! Thật là ức hiếp người quá lắm rồi!... Ức hiếp người quá lắm rồi!...
Nàng giận đến độ không tiếp nổi hơi thở kế, suýt chút đã ngất đi.
Các Lâm vội vàng dùng tay vuốt ngực nàng, cuống quýt kêu lên rằng:
- Mẹ đừng giận, đừng tức, hắn là một người thô lỗ, mẹ đừng nên nghe những lời hắn nói...
Nàng chưa dứt lời, Mãng Cổ Thái lại đã bước lên thêm một bước, đưa tay ra định nắm lấy cánh tay của Nhạn Cơ.
Nhạn Cơ hoảng hốt lùi lại một bước:
- Nhà ngươi định làm gì? Chẳng lẽ nhà ngươi còn muốn động thủ?
Mãng Cổ Thái nạt to lên:
- Bà là một vị phu nhân quyền quý, mà còn có thể động thủ, tôi là một kẻ thô lỗ sao lại không dám động thủ cho được?... Tôi muốn áp giải bà vào hoàng cung gặp Thái hậu! Tôi sẽ làm cho nguyên cả kinh thành Bắc Kinh đều biết được chuyện này, xem ai sợ ai cho biết!
Các Lâm không thể không kêu lên thật to tiếng:
- Tân Nguyệt! Chị để yên cho hắn làm náo loạn như thế chăng? Sao chị không nói một tiếng nào hết vậy?
Tân Nguyệt nắm tay Khắc Thiện, dựa vào Vân Na, cả bọn đều đã đứng dậy từ dưới đất. Tân Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Mãng Cổ Thái, không bao giờ ngờ rằng Mãng Cổ Thái lại có thể nói được nhiều như thế, trong nhất thời, nàng hơi ngớ người ra, không có phản ứng gì. Vân Na dùng đôi mắt đong đầy lệ, nhìn Mãng Cổ Thái một cách tôn sùng, ánh mắt nàng như ngây như dại. Khắc Thiện đang xuýt xoa vò lấy cánh tay, miệng vẫn còn thút thít khóc. Tân Nguyệt bị Các Lâm kêu lên như thế, như người vừa tỉnh cơn mộng lớn, vội vàng kêu Mãng Cổ Thái:
- Mãng Cổ Thái! Không được vô lễ! Ngươi mau mau lui ra!
- Quận chúa, nô tài từ trước đến nay đều nghe theo mệnh lệnh của cô, thế nhưng, hôm nay, nô tài không thể nghe theo cô được! Cô đã không thể tự bảo vệ được cho mình, hôm nay, cho dù nô tài có phải bỏ đi cái mạng này, cũng phải làm cho tới cùng để lấy lại sự công bằng cho cô! Tôi nhất định phải áp giải bà ta đi gặp Hoàng thái hậu...
Tân Nguyệt cuống cuồng kêu lên:
- Ngươi làm sao có thể gặp được Hoàng thái hậu chứ? Nếu ngươi muốn giúp ta, thì đừng nên phá ta như thế! Mau mau lui ra! Mau mau lui ra...
- Tuy rằng tôi không thể nào gặp được Hoàng thái hậu, nhưng nếu áp giải bà ta, thì sẽ có thể gặp được!
Nói xong, chàng lẹ làng đưa tay ra, chụp ngay lấy cánh tay của Nhạn Cơ.
Nhạn Cơ kinh hoàng kêu lên:
- Cứu ta với! Cứu ta với...
- Cuồng đồ lớn mật! Nhà ngươi không còn muốn sống nữa chăng?
Ðột nhiên, từ phía ngoài vườn truyền đến một tiếng nạt thật to, đó là tiếng kêu của Dực Viễn, chàng đang dẫn bọn thị vệ trong phủ chạy đến.
Hôm ấy cũng quả thật là một ngày không may, Dực Viễn ở trong cung không có chuyện gì làm, bèn tự mình về nhà trước, vừa đến cửa nhà, đã gặp ngay tên gia đinh được phái đi báo tin. Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, chàng vội vàng chạy đi giáo trường điều động bọn thị vệ, sau đó hộc tốc chạy đến phòng của Nhạn Cơ.
Dực Viễn kêu lên:
- Mãng Cổ Thái! Nhà ngươi còn không chịu buông tay ra à? Có phải nhà ngươi điên rồi chăng? Sao lại dám uy hiếp chủ như thế? Thật là không còn phép tắc gì cả! Mau mau buông tay ra! Buông tay ra!
Mãng Cổ Thái lôi Nhạn Cơ sền sệch ra ngoài:
- Tôi không buông! Thật là một người đàn bà độc ác! Lần trước đã bày ra chuyện gia quy, vừa lạy vừa quỳ, lại còn tạt trà, đánh người, nô tài đã nhịn nhục, chịu đựng quá sức rồi, lần này thật sự không còn cách chi nhịn được nữa! Nếu không...
Chàng dùng sức vặn mạnh cánh tay của Nhạn Cơ:
- ... Bà hãy xin lỗi quận chúa ngay trước mặt mọi người ở đây, nói rằng từ đây về sau bà sẽ không ngược đãi quận chúa nữa, tôi mới chịu buông tay!
Nhạn Cơ vừa xấu hổ, vừa tức giận đến cực điểm, nàng kêu lên thật thống thiết:
- Trời ạ! Ta ở ngay trong nhà của mình, mà lại phải chịu sự bắt nạt của bọn cẩu nô tài như thế này nè trời! Ta có còn phải là người nữa không?...
Dực Viễn đã không còn nhịn nổi nữa, lúc này, chàng phi thân nhảy lên, nguyên cả người nhào lên mình Mãng Cổ Thái, cái sức mạnh to lớn đó, làm cả ba người cùng nhào lăn ra đất, té chồng lên nhau thành một khối. Cây trâm cài trên đầu của Nhạn Cơ, lăn long lóc ra ngoài thật xa. Các Lâm buột miệng kêu thét lên. Tân Nguyệt và Vân Na, nhìn đến sững sờ.
Mãng Cổ Thái không ngờ Dực Viễn lại nhào cả người lên mình, do đó, bàn tay chàng hơi lỏng ra, không còn nắm được Nhạn Cơ. Dực Viễn nắm ngay cơ hội đó, tống ngay một đấm vào cằm của Mãng Cổ Thái, thế là, cả hai cùng quyện vào nhau đánh huỳnh huỵch. Bọn thị vệ nhìn thấy Nhạn Cơ đã thoát hiểm, bèn lập tức đổ ào vào.
Sau một hồi hỗn loạn, Mãng Cổ Thái mãnh hổ nan địch quần hồ, chàng bị bọn thị vệ đông đảo chế ngự dễ dàng. Cam Châu, vú Tô, Các Lâm đều cùng nhau vây lấy Nhạn Cơ, cùng nhau hỏi tới tấp:
- Phu nhân, có bị thương không? Bị thương chỗ nào vậy?
Bàn tay của Nhạn Cơ đè lên ngực, hình như tất cả những đau đớn đều nằm hết ở đó. Tân Nguyệt rượt theo Dực Viễn, kêu lên:
- Dực Viễn! Xin anh nhẹ tay cho! Xin anh tha cho Mãng Cổ Thái một lần!
Dực Viễn dùng ánh mắt thật kỳ dị nhìn Tân Nguyệt, chàng hỏi bằng một giọng hằn học:
- Cô nghĩ rằng, ai cũng phải nhường nhịn cô hết chăng? Cô nghĩ rằng, lực lượng của cô là vô địch, có thể bao trùm hết cả mọi thứ hay sao? Sau khi hắn tỏ ra thô lỗ với mẹ tôi như thế, mà cô vẫn còn dám kêu tôi tha cho hắn à?
Tân Nguyệt bị những lời nói của Dực Viễn làm cho nghẹn họng, không nói thêm được gì nữa. Lúc này, Nhạn Cơ dùng giọng nói kích động đến độ run rẩy, kêu lên với Dực Viễn rằng:
- Dực Viễn, con hãy dẫn hắn ra ngoài giáo trường, dạy cho con chó điên đó một bài học thật đích đáng cho ta, nghe rõ chưa?
- Dạ nghe rõ!
Dực Viễn trả lời thật to.
Trái tim của Tân Nguyệt và Vân Na, đều chìm xuống tận đáy vực sâu.
Mãng Cổ Thái bị trói thật chặt vào một cây cột to ở giáo trường, hai tên thị vệ, tay cầm hai cây roi dài, quất thật mạnh vào người Mãng Cổ Thái hết hai, ba chục cái. Ðúng ra, khi đánh hết ba chục roi, trái tim của Dực Viễn cũng đã chùng xuống, chỉ cần Mãng Cổ Thái chịu nhận lỗi, thì chàng sẽ tha cho, do đó, mỗi lần bọn thị vệ đánh một roi, Dực Viễn đều to tiếng hỏi lên một câu:
- Nhà ngươi đã biết lỗi chưa? Nhà ngươi đã biết ai là chủ chưa? Nhà ngươi có còn dám hung hăng đến như thế nữa chăng?
Thế nhưng, Mãng Cổ Thái lại là một người cứng cỏi, tính tình bộc trực, cho dù bị đòn đến đau điếng cả người, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời, không một chút sợ sệt:
- Chủ của nô tài chỉ có quận chúa và tiểu thế tử, ai đối xử tệ bạc với họ, người đó là kẻ thù của nô tài, nô tài thề không đội trời chung với người đó!
Dực Viễn bị Mãng Cổ Thái làm cho tức giận đến cực điểm, chàng lớn tiếng ra lệnh cho bọn thị vệ:
- Ðánh hắn cho ta! Ðánh cho thật mạnh cho ta! Ðánh đến khi nào hắn chịu nhận lỗi xin tha mới được ngừng!
Thế nhưng Mãng Cổ Thái lại không xin tha, chẳng những không xin tha, mà còn càng kêu càng lớn tiếng. Thế là, bọn thị vệ cứ đánh mãi, và càng đánh càng mạnh. Cây roi quất lên người chàng, mặt chàng không chút thương xót. Cả người chàng, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, đều bị ăn roi. Không mấy chốc, quần áo của chàng đã bị đánh đến tơi tả, trên ngực, trên lưng, trên đùi, trên mặt... đều mang đầy những vết roi rướm máu.
Nếu như Nô Ðạt Hải ở nhà, hoặc lão phu nhân không hề đi ra ngoài, Tân Nguyệt và Vân Na còn có thể tìm được người giải cứu, thế nhưng, hôm ấy lại không tìm được người nào. Tân Nguyệt cuống quýt như kiến bò miệng lửa, thế nhưng nàng lại không có một biện pháp nào. Khắc Thiện khóc ầm ĩ đòi đi cứu Mãng Cổ Thái, Tân Nguyệt không muốn thằng bé nhìn thấy cảnh Mãng Cổ Thái bị đánh, nàng cương quyết không cho đi, dỗ ngon dỗ ngọt mãi, thằng bé mới chịu ở lại Vọng Nguyệt Tiểu Trúc. Khi Tân Nguyệt và Vân Na chạy ra tới giáo trường, Mãng Cổ Thái đã bị đánh đến chỉ còn hơi thở thoi thóp. Thế nhưng chàng vẫn còn cứng đầu cứng cổ, miệng vẫn còn kêu lên đứt đoạn:
- Chủ của nô tài chỉ có quận chúa và tiểu thế tử... Chủ của nô tài chỉ có quận chúa và tiểu thế tử...
Dực Viễn kêu lên giận dữ:
- Ðánh cho ta! Ðánh cho ta! Ðánh thật mạnh cho ta!
Tân Nguyệt nhìn thấy mà kinh tâm tán đởm, còn Vân Na, nước mắt nàng đã đổ xuống như mưa bấc.
Tân Nguyệt kêu lên bằng một giọng van nài:
- Dực Viễn! Tôi biết là anh rất giận, rất giận tôi, thế nhưng, lỡ mà anh đánh cho hắn chết đi, thì không phải anh cũng hối hận lắm sao? Từ trước đến nay, anh là một người rất khoan hồng đại lượng, lại rất nhân từ, rất chân thật và hiền lành, xin anh tha cho hắn đi, xin anh đừng để cho hắn phá hoại đi cái cuộc đời tốt đẹp của anh...
Dực Viễn quay phắt đầu lại, đôi mắt chàng như tóe lửa, thanh âm chàng run rẩy:
- Hắn không phá hoại được cuộc đời của tôi, vì cuộc đời của tôi đã bị phá hoại đi từ lâu rồi!
Nước mắt từ trong đôi mắt to tròn, xinh đẹp của Tân Nguyệt lăn dài xuống má. Nàng nói bằng một giọng van xin, đau đớn, chân thành:
- Dực Viễn, mất đi chưa chắc đã là tốt, nhận được chưa chắc đã là xấu, thật vậy, thật vậy mà! Bao giờ tôi cũng rất chân thành, rất hết lòng cầu nguyện trời cao ban phước lành cho anh! Xin đừng đem sự bực tức đối với tôi, mà đổ trút lên người Mãng Cổ Thái, được không? Tôi van anh! Tôi xin anh! Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là người không bao giờ tán thành chuyện dùng bạo lực... anh như thế này, thật sự không phải là con người thật của anh... nếu như chúng ta đều không có cách nào khôi phục lại như trước, thì xin hãy để cho chúng ta, ít ra cũng còn giữ gìn được trái tim hiền lành như thuở trước vậy!
Ðôi mắt đong đầy lệ đó, giọng nói đau thương bi thảm đó, làm cho cả trái tim của Dực Viễn như đau thắt lại. Chàng cảm thấy trong lòng chứa đầy sự sầu muộn, và nỗi chán chường không nói nên lời. Chàng thở hắt ra một hơi dài, lòng nguội lạnh như một đống tro tàn than vụn.
Ngẩng đầu lên nhìn bọn thị vệ, chàng ra lệnh:
- Ðừng đánh nữa! Tha cho hắn đi!
Chàng quay người lại, không muốn tiếp xúc thêm với ánh mắt của Tân Nguyệt, và cũng không thể tiếp xúc thêm với ánh mắt của Tân Nguyệt, vì, ánh mắt đó làm cho trái tim chàng tan nát. Chàng cắn cắn răng, cất từng bước thật dài, hấp tấp đi ra khỏi giáo trường mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tân Nguyệt và Vân Na, vội vàng chạy lên trên, tháo dây trói cho Mãng Cổ Thái lúc đó đã máu me đầy mình.
o O o
Thế là, tất cả những chuyện mà Tân Nguyệt phải gánh chịu, đều đã không còn dấu Nô Ðạt Hải được nữa. Buổi tối đêm hôm đó, khi Nô Ðạt Hải về đến Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, chàng kinh hoàng, chấn động khi phát giác ra bi kịch của Vọng Nguyệt Tiểu Trúc. Tân Nguyệt không còn sức để che dấu chuyện gì nữa, dưới sự kể lể phẩn nộ của Khắc Thiện, trong sự trần tình đầy bi thương của Vân Na, đối với những sinh hoạt mà Tân Nguyệt đã chịu đựng trong những ngày tháng vừa qua, coi như Nô Ðạt Hải cũng đã hiểu được rõ ràng. Chàng nghe đến mặt mày xanh mét, ánh mặt lạnh lẽo, căm căm. Sau nghe xong, thật lâu, thật lâu sau, chàng vẫn không nói một tiếng nào. Chàng ngồi đó, như một pho tượng đá, không nhúc nhích động đậy. Tân Nguyệt gục đầu vào gối chàng, nói một cách lo lắng, khổ sở:
- Em... em... em cứ ngỡ rằng, đó là món nợ em thiếu Nhạn Cơ, em cần phải trả cho xong! Nhưng em thật sự không hề ngờ rằng lại làm liên lụy đến bao nhiêu người phải chịu khổ sở cùng em...
Chàng dùng bàn tay to lớn của mình, nắm lấy mái tóc nàng, kéo đầu nàng về phía ngực mình. Nhìn thấy trên mặt nàng, cổ nàng mang đầy thương tích, chàng hít vào một hơi thật sâu, từ trong kẻ răng chàng, rít ra mấy câu:
- Khi trước ở Vu Sơn, phải chi anh dùng ngọn đao kết liễu cuộc đời của em cho rồi! Ðể tránh cho em cái tình trạng phải chịu sự dày vò cả thể xác lẫn tâm hồn như thế này, và anh, anh cũng khỏi phải chịu cảm giác đau đớn đến tan nát tâm can như thế này!
Cuối cùng nàng cũng phải chịu nhìn nhận:
- Khi trước là sự sai lầm của em, lẽ ra em không nên ham muốn cái hạnh phúc không thuộc về mình như thế này... em đã vô cùng thất bại, em đã làm cho mọi việc trở nên hỗn loạn, thôi thì anh hãy cho em một đao, để kết thúc cuộc đời em đi! Em... chịu thua rồi!
Chàng nghiến răng hỏi:
- Thật không? Khi trước ai đã nói rằng: tự sát là một thái độ nhu nhược, một thứ tội nghiệt? Ai đã nói rằng đó là hành động trốn chạy, không có can đảm?
Nàng thút thít nói:
- Em... em nói sai hết rồi!
Chàng đẩy nàng ra thật nhanh, đứng dậy nói:
- Không! Em không hề nói sai! Bây giờ anh đã nhìn thấy rất rõ ràng, anh không bao giờ bỏ được những ngày tháng hạnh phúc có được với em! Anh cần có em! Và anh cũng cần phải sống!...
Chàng ngẩng đầu lên, nói với Vân Na bằng một giọng quả quyết:
- ... Ði vào sắp xếp một số những vật dụng cần thiết, chúng ta sẽ dọn ra ngoài ngay trong đêm nay! Trước khi tìm được nhà, chúng ta tạm ở khách sạn vậy! Cái nhà này, anh không còn muốn ở lại một giờ một khắc nào cả! Anh sẽ đi đến gặp cả nhà để nói rõ mọi chuyện!
Lần này, Tân Nguyệt không ngăn cản, nàng đã không có sức để phấn đấu nữa, và cũng không còn sức kháng cự lại sự sắp xếp đó!
o O o
Khi Nô Ðạt Hải đi đến phòng lão phu nhân, lão phu nhân đang vì chuyện xảy ra lúc ban ngày, mà khuyên giải Nhạn Cơ và Dực Viễn. Do đó, tất cả mọi người trong gia đình đều đang tập trung ở phòng của lão phu nhân. Như vậy cũng tốt, có thể giải quyết ngay một lần. Nô Ðạt Hải bước thật nhanh lên trên, không nhìn một người nào, chàng trực tiếp bước thẳng đến trước mặt lão phu nhân, và quỳ thẳng xuống đất:
- Xin mẹ tha cho con tội bất hiếu, bây giờ con xin giã từ mẹ, một chút nữa đây con sẽ dẫn Tân Nguyệt và mọi người ở Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, tạm thời ra ngoài tạm trú ở khách sạn!
Nói xong, chàng đứng ngay dậy.
Lão phu nhân kinh hoàng đổi sắc:
- Ở khách sạn? Con làm như vậy là như thế nào? Tại sao lại nghiêm trọng đến như thế chứ?
- Ý của con là, cái nhà này nếu đã làm náo loạn đến độ không thể dung chứa được nhau, như nước với lửa, thì để miễn đi những chuyện đáng sợ khác sẽ có thể xảy ra trong tương lai, con không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài mua đất, mua nhà, để cho Tân Nguyệt có một nơi nương tựa! Thật sự, đó cũng không phải là đề nghị mới có ngày hôm nay, mà đã là một ý nghĩ manh nha ngay từ đầu, chỉ tại vì mẹ không chấp nhận, và Tân Nguyệt lại cố tình muốn chuộc tội, do đó mới kéo dài đến ngày hôm nay, bây giờ, trong Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, lớn nhỏ, trai gái, người người đều thương tích đầy mình, món nợ này, họ đã trả xong rồi!
Các Lâm là người thứ nhất kêu lên:
- Cha! Cha đừng nên đi, cha mà bỏ đi, cái nhà này còn có phải là nhà nữa không? Xin cha đừng nên giận dữ! Ban nãy, bà nội cũng đã có nói chuyện với mẹ và Dực Viễn rồi, từ đây về sau, bảo đảm là sẽ không còn chuyện đáng sợ như thế xảy ra nữa đâu!
Nhạn Cơ không nhịn được, nàng lại hằn học xen vào:
- Hừ! Anh chỉ nhìn thấy những người ở Vọng Nguyệt Tiểu Trúc thương tích đầy mình, anh có nhìn thấy những người khác cũng đầy mình thương tích không? Anh nhìn không thấy, vì "trái tim tan nát" không hề có một thương tích nào cả! Mà cho dù có thương tích, anh cũng chẳng thèm thấy, vì anh chỉ có tâm tình để nhìn Tân Nguyệt! Anh thậm chí không thèm hỏi xem Mãng Cổ Thái đến phòng em nổi điên lên như thế, có gây ra thương tích gì cho em không?
- Nếu như em không đánh Tân Nguyệt một cách tàn nhẫn như thế, thì làm gì Mãng Cổ Thái lại nổi điên lên?
- Tân Nguyệt Tân Nguyệt! Trong mắt anh, tim anh, chỉ có Tân Nguyệt! Em biết, anh đã muốn đi từ lâu rồi! Cái nhà này là một gánh nặng của anh, là một chướng ngại cho anh, anh chờ đợi cái ngày có thể thoát ly ra khỏi cái nhà này lâu rồi, để anh có thể cùng với Tân Nguyệt sống những ngày tháng tự do chỉ có hai người! Anh muốn đi, thì anh cứ đi! Giữ một cái xác không hồn ở bên mình, thì thà rằng không hề giữ lại vẫn hơn...
Các Lâm cuống quýt kéo tay Nhạn Cơ, lắc lắc nàng:
- Mẹ! Mẹ đừng nên như thế mà! Mẹ bình tĩnh lại một chút, mọi người cùng ngồi lại nói chuyện đàng hoàng đi!
Lão phu nhân cũng cuống cuồng:
- Ðúng vậy đúng vậy! Chúng ta phải giải quyết vấn đề, chứ đừng nên tạo ra vấn đề nữa!
Nhạn Cơ kêu lên bằng một giọng thống khổ:
- Không giải quyết được đâu! Ðối với cả nhà chúng ta, anh ấy đã không còn một chút tình cảm, không còn tinh thần trách nhiệm và cũng không còn một chút đạo nghĩa nào nữa, đối với một người như thế, chúng ta còn giữ lại để làm gì?
Nô Ðạt Hải nhìn thẳng vào Nhạn Cơ, chàng dùng một giọng nói cực kỳ bi thương, đau khổ và kích động, nói rằng:
- Nếu như anh thật sự không có tinh thần trách nhiệm, không còn đạo nghĩa, thì anh sẽ không dẫn Tân Nguyệt trở về đây! Anh biết! Anh là người có lỗi! Anh không nên yêu Tân Nguyệt! Tân Nguyệt cũng không nên yêu anh! Chưa bao giờ anh nghĩ rằng mình có được một lý lẽ gì trong cái phần tình cảm này cả! Và chính vì sự hối tiếc, ăn năn, xấu hổ và lưu luyến đối với tất cả mọi người trong gia đình này, cho nên anh mới sống một cách khổ sở như thế này! Anh và Tân Nguyệt, đều cùng rất chân thành muốn chuộc lại những lỗi lầm của mình, muốn bù đắp lại những gì mình đã làm cho mọi người bị mất, cho nên mới chịu đựng rất nhiều, rất nhiều chuyện! Thế nhưng em, từ lúc bắt đầu, đã vội vàng đóng chặt cửa lại, cự tuyệt bọn anh!
Khinh thị, phỉ nhổ, nhạo báng, trách mắng, thù hận, hành hạ... tất cả đều có đủ, chẳng những thế, mà em còn muốn tất cả những người chung quanh em, cũng đều phải giống như em, sau đó, em nhe nanh múa vuốt, hò hét kêu la, làm cho tự mình trở nên tận cùng đau khổ, và tất cả những người khác càng đau khổ hơn, thật sự, em không biết, chỉ cần em đối với Tân Nguyệt lịch sự một chút, thì nàng sẽ phủ phục dưới chân em, anh cũng sẽ phủ phục ngay dưới chân em, những người bên cạnh Tân Nguyệt lại càng khỏi phải nói! Anh sẽ vì sự chịu đựng để yên ấm gia đình của em mà cảm kích em nhiều hơn! Tại sao em không chịu nhận sự cảm kích và tôn trọng của anh? Mà phải làm cho Vọng Nguyệt Tiểu Trúc cả một trời mưa sầu gió thảm? Máu lệ chan hòa? Làm cho trái tim anh lạnh lẻo, dội tan đi những nhiệt tình còn lại trong anh! Em lại còn lớn tiếng chỉ trích, cho rằng anh cố tình muốn rời khỏi gia đình này! Em nào có biết, bắt anh rời khỏi gia đình này, chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của anh, chặt đi một cái chân của anh, nó sẽ làm cho đau đớn đến tận xương tủy! Em không hiểu được nỗi đau đớn đó của anh, nhưng Tân Nguyệt hiểu được, do đó, từ trước đến nay, nàng đã cố gắng nhịn nhục, chịu đựng tất cả những chuyện mà người khác không nhịn được, không chịu được!...
Chàng nói đến khóe mắt dâng đầy lệ, lão phu nhân và Các Lâm cũng nghe đến rưng rưng nước mắt. Nói xong, chàng lắc lắc đầu, nói một cách cương quyết:
- Những lời anh nói đến đây đã hết! Anh đi đây!
Các Lâm vọt nhanh lên phía trước như tên bắn, chận Nô Ðạt Hải lại, quay đầu kêu cuống quýt:
- Mẹ! Mẹ nói chuyện đi! Mẹ và cha hãy cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một lần đi mà!
Nhạn Cơ hơi mở miệng ra, đôi môi nàng run rẩy, nội tâm nàng giao chiến dữ dội, cuối cùng không nuốt nổi cục hơi kiêu hãnh vào bụng, nàng hất đầu lên, nói một cách lạnh lùng:
- Thà rằng ngọc nát, còn hơn đá nguyên!
Thần sắc của Nô Ðạt Hải hiện lên một thoáng khổ đau, nhưng chàng cũng nói một cách lạnh lùng:
- Ngọc cũng vậy, mà đá cũng xong, cái nhà này dù sao thì cũng đã tan nát rồi!
Nói xong, chàng không nhìn thêm Nhạn Cơ thêm một lần nào nữa, mà cất bước đi thật nhanh ra ngoài. Lúc này, Dực Viễn không còn nhịn được nữa, chàng rượt theo Nô Ðạt Hải, miệng kêu lên thật to:
- Cha không thể nào bỏ mẹ đi trong lúc này được, cha chỉ thấy mẹ nhe nanh múa vuốt lôi kéo mọi người về phe mẹ, để bài bác cha và Tân Nguyệt, thế nhưng cha nào thấy được sự thống khổ và cô đơn của mẹ, sự thật thì, bây giờ cha ngoài Tân Nguyệt ra, có còn thấy được sự thống khổ và cô đơn của ai nữa đâu. Mẹ vốn là một người đàn bà hạnh phúc và vui vẻ biết mấy, bà trở nên như ngày hôm nay, thật sự là do một tay cha tạo nên mà thôi!
Nô Ðạt Hải đè nén sự giận dữ:
- Tốt lắm! Nếu như con muốn nói như thế, cha cũng không có cách nào khác, dù sao thì mọi sự cũng đã ra khỏi tầm tay của ta rồi!
Dực Viễn nổi nóng:
- Cha không thể nào chỉ nói một câu "mọi việc không nằm trong tầm tay của ta", là đã có thể bỏ qua mọi chuyện ngoài tay, con muốn mọi việc phải cho được minh bạch rõ ràng, con không cần biết cha yêu Tân Nguyệt đến bao nhiêu, yêu đến chết đi sống lại cũng đều là chuyện của cha, thế nhưng con muốn hỏi cha, tình nghĩa vợ chồng giữa cha và mẹ suốt hai mươi mấy năm nay, tình yêu suốt hai mươi mấy năm nay, chẳng lẽ không còn lại chút nào hay sao?
Nô Ðạt Hải nhìn trừng trừng vào Dực Viễn:
- Nếu như điều con hỏi đó là tình yêu, cha không thể gạt con, có những người đàn ông có thể cùng một lúc yêu nhiều người đàn bà khác nhau, nhưng cha thì không được! Cha chỉ có thể yêu một người, cha đã cho Tân Nguyệt toàn bộ! Ðối với mẹ con, những tình cảm cha còn tồn tại lại là tình thân, tình bạn, tình nghĩa phu thê... tất cả những tình cảm đó, nếu như không được vun bồi chăm sóc, thì nó sẽ rất dễ dàng tiêu tan thành mây khói!
Nô Ðạt Hải nói xong, quay người lại, tự mình bỏ đi một nước. Dực Viễn giận đến nhảy dựng người lên, hướng về phía bóng dáng của Nô Ðạt Hải mà kêu lên ầm ĩ:
- Con người ích kỷ như thế, tuyệt tình như thế! Ðể cho ông ta đi đi! Còn giữ ông ta lại để làm gì?
Các Lâm dậm chân nói với Dực Viễn một cách giận dữ:
- Anh không giúp giữ cha lại thì thôi cũng chẳng nói làm gì, anh lại giúp đuổi cha đi nhanh hơn nữa, có sợi thần kinh nào trong người anh không được ổn hay sao?
Lão phu nhân nhìn thấy tình hình không ổn, bà loạng choạng, vội vã rượt theo Nô Ðạt Hải:
- Nô Ðạt Hải! Nô Ðạt Hải! Con phải suy nghĩ cho kỹ trước khi làm con ạ!
Các Lâm nhìn thấy lão phu nhân rượt theo Nô Ðạt Hải, nàng cũng vội vàng rượt theo bà. Dực Viễn trong cơn giận dữ, cũng quay đầu bỏ đi mất dạng. Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại có một mình Nhạn Cơ, nàng đứng chết trân ở đó, cảm thấy nỗi đau tận xương tủy lan tràn khắp cả cơ thể.
o O o
Khi lão phu nhân và Các Lâm rượt theo đến Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, bọn Tân Nguyệt đã chuẩn bị xong xuôi để ra đi. A Sơn và mấy tên gia đinh đẩy một chiếc xe đẩy bằng tay, bên trên để một số hành lý và rương hòm đơn giản, Mãng Cổ Thái cố gắng chịu đau, tay dắt thằng bé Khắc Thiện, mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi.
- Ði thôi!
Nô Ðạt Hải nói, chàng đưa tay đỡ Tân Nguyệt.
Ðang định bước ra, lão phu nhân đã hấp tấp vào đến nơi:
- Ðợi một chút! Ðợi một chút!
Tân Nguyệt vừa nhìn thấy lão phu nhân, nàng bất giác tiến thẳng lên phía trước, quỳ ngay xuống trước mặt bà. Từ lúc từ Vu Sơn trở về đến nay, lão phu nhân là người duy nhất trong gia đình này, cho nàng cái cảm giác ấm cúng.
Nàng cúi đầu lạy ba lạy thật đàng hoàng:
- Tân Nguyệt bái biệt mẹ! Xin tha thứ cho con tất cả những chuyện không phải... xin tha thứ cho con đã gây ra tất cả những rắc rối hôm nay...
Lão phu nhân kéo Tân Nguyệt dậy, nói một cách tha thiết:
- Ðứng dậy, đứng dậy! Tân Nguyệt! Con dù sao cũng đã hành lễ bái gia tiên, trở thành dâu của ta rồi kia mà!
Nô Ðạt Hải nói một cách đau khổ:
- Mẹ! Xin mẹ đừng nên làm khó chúng con nữa, buổi lễ đó có cũng như không mà thôi!
Lão phu nhân không ngừng dùng tay vuốt ngực, hơi thở gần như không tiếp nối được với nhau:
- Sao lại cũng như không cho được? Ðã làm lễ rồi, bái gia tiên rồi, thì đã là người của gia đình ta, đó là sự thật! Cho dù như thế nào đi nữa, các con hãy nghe mẹ nói, tất cả mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh, làm cho ta không kịp suy nghĩ, bây giờ ta đã biết, ta cần phải đưa ra một số quyết định thật nhanh! Các con nghe đây, muốn hai cái nhà thì cứ hai cái nhà, thế nhưng, không cần phải dọn ra ngoài, ở đây, Vọng Nguyệt Tiểu Trúc đã là nhà của các con rồi!
Tân Nguyệt và Nô Ðạt Hải ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, hai người còn đang định mở miệng nói, lão phu nhân đã đưa tay ra dấu bảo hai người im tiếng.
Bà tiếp tục nói cuống quýt:
- Những ngày tháng gần đây, cũng tại mẹ không quả quyết, không tìm ra một biện pháp gì để làm cho cả hai đứa con dâu cùng vừa ý. Tân Nguyệt, con đã chịu nhiều thiệt thòi! Thế nhưng, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không để cho con bị thiệt thòi nữa. Vọng Nguyệt Tiểu Trúc sẽ là nhà của con và Nô Ðạt Hải, tất cả những tiểu tiết như đến vấn an, học quy cũ mỗi ngày, đều miễn hết toàn bộ! Ăn uống sinh hoạt cũng đều cách riêng ra với gia đình bên kia, bên đây tự mình nấu nướng mà ăn! Các con không cần phải giữ lễ với một ai cả, ta cũng không cho ai đến đây để xâm phạm các con, cản trở các con, như vậy có được không?
Lão phu nhân nói một cách vô cùng thành khẩn, trong lòng Tân Nguyệt vô số chua cay. Chưa kịp mở miệng nói chuyện, Các Lâm đã tiến lên một bước:
- Tân Nguyệt! Bà nội đã nói như thế, chị vẫn còn chưa chịu gật đầu sao?
Tân Nguyệt do dự, chỉ e rằng cái gật đầu của mình, sẽ lại rơi vào bể khổ một lần nữa. Lão phu nhân tiến tới trước một bước, nắm lấy bàn tay Tân Nguyệt:
- Sự bảo đảm của ta là bảo đảm, ta dù sao cũng là lão phu nhân trong nhà này! Nếu như con xem mình là một phần tử trong gia đình này, thì có phải là con nên hy vọng gia đình này đoàn viên, chứ không hy vọng gia đình này tan nát phải không?
Ruột gan Tân Nguyệt như đứt thành trăm khúc, nàng thật sự không biết phải làm sao. Khắc Thiện đứng ở một bên, đã cuống quýt hẳn lên, thằng bé không ngừng dùng tay kéo tà áo của Tân Nguyệt, nói rằng:
- Chị, chúng ta đi thôi! Rời bỏ cái chỗ đáng sợ này đi! Mọi người đều không thích chúng ta nữa rồi!
Các Lâm nói bằng một giọng gần như nghẹn ngào:
- Khắc Thiện! Bây giờ em còn quá nhỏ, nên em không hiểu, đợi đến một ngày em lớn lên, thì em sẽ hiểu được chuyện này, mọi người không bao giờ ngừng yêu thích em và Tân Nguyệt, thế nhưng vì sự biến đổi quá lớn lao, nên mọi người đều không thích ứng nổi với sự biến đổi đó mà thôi!
Tân Nguyệt đưa mắt nhìn lão phu nhân, lại đưa mắt nhìn Các Lâm. Chỉ trong khoảnh khắc đó, tất cả những kỷ niệm của những ngày xưa tháng cũ, đều hiện lên ngay trước mắt nàng, những ngày tháng cùng Các Lâm cưởi ngựa rong chơi, cười đùa vui vẻ, lủ lượt kéo về như thể vừa mới hôm qua. Cảnh múa đèn trong vườn hoa vào ngày sinh nhật của nàng, cũng hiển hiện đâu đây như thể trước mắt. Trái tim nàng dao động, nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi lả chả. Thấy nàng khóc, Các Lâm cũng rơi lệ khóc theo. Lão phu nhân nắm lấy cơ hội đó, cũng rưng rưng nước mắt nói rằng:
- Tân Nguyệt, Nô Ðạt Hải, các con nhẫn tâm để mẹ ở vào tuổi gần đất xa trời này, mà còn phải chịu nổi đau của cảnh cốt nhục chia lìa như thế này sao? Nếu như các con vẫn còn ở Vọng Nguyệt Tiểu Trúc, thì dù sao ta cũng có thể tới lui thăm viếng, nếu như các con đi hết rồi, thì ta sẽ phải làm sao đây? Nô Ðạt Hải, con là con trai duy nhất của ta mà!
Tân Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Nô Ðạt Hải, nghẹn ngào nói:
- Nô Ðạt Hải... hay là chúng ta hãy làm theo ý của mẹ vậy!
Nô Ðạt Hải trầm ngâm không nói. Hai chân Tân Nguyệt khụy xuống, định quỳ xuống trước mặt Nô Ðạt Hải. Nô Ðạt Hải vội vàng đưa tay ra đỡ nàng dây, chàng bất giác thở ra một hơi thở dài não nuột:
- Tân Nguyệt! Ý của em anh đã hiểu hết rồi, em đừng quỳ xuống nữa! Chúng ta hãy làm theo ý mẹ vậy!
Và như thế, Tân Nguyệt lại ở lại Vọng Nguyệt Tiểu Trúc. Lại thêm một lần, nàng tự giam mình vào trong khu trang viên lặng lẽ đó, cách biệt hẳn với mọi người. Nghĩ cũng lạ, khu Vọng Nguyệt Tiểu Trúc này, đã ba lần bốn lượt, trở thành một "vườn cấm" cho riêng nàng.
Trải qua lần náo loạn đó, địa vị của Tân Nguyệt trong gia đình, lại được nâng lên. Lão phu nhân nói với Nhạn Cơ như thế này:
- Con hãy nghĩ rộng một tí đi! Ðường đường là một người vợ chính, hà tất phải đi ghen tuông, tranh chấp với một người tỳ thiếp làm gì? Ngôi vị nữ chủ nhân của con, coi như đã ngồi chắc cả đời rồi, không thể nào mất được đâu, con còn sợ gì nữa? Nói một câu nghe không được đẹp, ở vào cái tuổi của con, không cần phải nghĩ đến chồng nữa, mà thực tế nhất là nên nghĩ tới con cái thì hơn. Chỉ cần con trai mình thành đạt, sự phú quý tôn nghiêm mà con sẽ được hưởng của những ngày tháng còn lại, không phải là hơn hẳn những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó hay sao?
Nhạn Cơ khẽ rùng mình, một cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng nàng dâng lên thật nhanh, lan rộng ra mãi hết cả tứ chi xương cốt. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ được một chuyện, trong cuộc chiến tranh giữa nàng và Tân Nguyệt, nàng đã là kẻ chiến bại hoàn toàn rồi.
Quận Chúa Tân Nguyệt Quận Chúa Tân Nguyệt - Quỳnh Dao