My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Thương Tố Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:26:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Tiền Có Thể Mua Được Gì
âm trạng Tiêu Thần âm u như chưa từng được nhìn thấy ánh sáng, bị đám người áo đen đưa lên đường cao tốc, vất vả lắm mới trở lại được, vậy mà lại gặp mẹ. Anh cảm giác như mình vừa rơi xuống một cái cống hôi thối. Khi anh ngồi trên xe taxi, lúc trả tiền, nhìn dáng vẻ chẳng khác ma quỷ của mình, không khỏi thở dài, trong lòng suy nghĩ: một lát nữa Niệm An thấy mình sẽ nghĩ thế nào? Anh không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt cô.
Trên đường thay một bộ quần áo khác, gọi điện thoại cho Niệm An.
Niệm An cầm điện thoại không biết có nên nhận cuộc điện thoại này hay không, cô nhíu mày: “Tổng giám đốc Mộ, làm ơn đừng dùng ánh mắt ‘bắt gian tại trận’như vậy để nhìn em có được không?” Đây chính là ngọn nguồn mọi rắc rối của cô. Hôm nay Lão Mộ không phải chỉ có kỳ lạ bình thường, ở bên cạnh cô nói ra những lời an ủi cho oai, thực ra là tìm cơ hội trêu chọc cô. Mà bây giờ, xuất hiện một cuộc điện thoại càng đẩy sự không bình thường của anh lên đến cao trào, chỉ thấy đôi tay của Lão Mộ ôm lấy eo cô, lúc cô đang nói chuyện đột nhiên chồm tới hôn cô trực tiếp hành động khiến Niệm An không thể nhận cuộc gọi.
Niệm An bị nụ hôn của anh làm ê loạn, cô nắm lấy tay áo Lão Mộ, cấu mạnh một cái, thừa dịp anh thả lỏng, nhanh chóng bước ra xa ba bước: “Mộ Hữu Thành, đừng quấy rối em! Có thể là chuyện công việc, đừng quên bây giờ em là nhà đầu tư, anh đàng hoàng cho em một phút.”
Lão Mộ nhíu mày cười một tiếng: ‘‘Được, em nghe đi.’’
Hiện tại cũng không kịp đuổi Mộ Hữu Thành ra ngoài, Niệm An nhận điện thoại, giọng nói Tiêu Thần gấp gáp vội vàng, anh thốt ra một câu: “Bây giờ em đang ở đâu?”
‘‘Cô ấy bây giờ đang ở chỗ tôi, có chuyện gì anh cứ nói.” Không biết từ lúc nào Lão Mộ đã đứng bên cạnh Niệm An, ghé vào điện thoại của cô trầm giọng lên tiếng.
Mẹ nó, người đàn ông này không nói không được sao? Khóe mắt anh sáng ngời muốn xem xem xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào thì anh trở nên ngây thơ như vậy?
Niệm An im lặng, cũng không có ý phản bác, thậm chí còn tiếp lời của anh: “Ừ, hạng mục có vấn đề gì sao?”
Tiêu Thần hơi khựng lại, dường như giọng cũng bình tĩnh hơn nhiều: ‘‘Có anh ta bên cạnh em là tốt rồi, em cho anh cái địa chỉ, bây giờ anh sẽ tới.Đúng vậy, hạng mục của chúng ta có một số mục cần sửa đổi.Cho dù thế nào hôm nay em cũng phải tới một chuyến, hai giờ được không? Nói cho anh biết địa chỉ, anh sẽ tới....”
Nghe anh căng thẳng như vậy, xem ra vấn đề có vẻ không nhỏ.
Niệm An cũng không che loa lại mà trực tiếp hỏi Lão Mộ: "Gần khách sạn có quán cà phê nào không?”
Lần này Lão Mộ cực kỳ hài lòng, anh ngồi lại trên giường, trầm giọng nói: “Để anh nghĩ đã....”
Niệm An nóng nảy: "Mười giây, 10, 9, 8, 3...."
Lão Mộ ngẩng đầu: "Có ai đếm như em không? 7 6 5 4 đâu? Đếm thiếu à?”
"1." Niệm An nói xong định mở cửa phòng đi ra ngoài....
Lão Mộ đành phải nói: "Có, số 5 đường XX có một quán Starbucks, từ đây tới đó chưa tới năm phút.”
Tay Thẩm Niệm An dừng trên tay cầm cửa, nói với người bên kia điện thoại: “Anh nghe rõ chứ? Ừ, được, nửa tiếng nữa gặp.” Nói xong, cô nghiêng đầu, nở một nụ cười với Lão Mộ, “Anh có hứng thú tới không?”
Giờ phút này đối với Lão Mộ mà nói, không có lời nào dễ nghe hơn lời này, lúc Niệm An nói ra từ “hứng thú”, đôi môi khẽ nhếch lên, đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện, vừa xinh đẹp vừa hấp dẫn.
Mà đối với Niệm An mà nói, căn cứ vào phản ứng của Lão Mộ hôm nay, cho dù không bảo anh đi cùng, anh cũng sẽ trắng trợn đi theo. Nếu đã như vậy, không bằng kéo anh đi luôn.Nghe giọng điệu của Tiêu Thần có vẻ không tốt, giống như không chỉ đơn thuần là công việc, nhớ lại tình cảnh vừa rồi bà Tiêu xuất hiện, đại khái Niệm An đoán được anh sẽ nói gì. Nếu nói những lời này, cô nghĩ có Lão Mộ ở bên cạnh có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc cùng nhau ra cửa, Niệm An nhìn người đàn ông trầm ổn bên cạnh, có chút mê hoặc, rốt cuộc anh thích cô ở điểm gì? Chung quy phụ nữ đều luôn rối rắm về vấn đề này, không phải là không tin tưởng chính mình, mà là cô vẫn chưa chắc chắn tình yêu của bọn họ. Cô muốn tìm được nhiều điểm hơn để chứng minh tình cảm của bọn họ sẽ không gì có thể phá vỡ, là độc nhất vô nhị.
Thời gian trà chiều trong quán cà phê Starbucks có không ít người trí thức, cũng không ít những đôi yêu nhau, cảnh sắc an nhàn.Trong quán còn bật ca khúc Drenched của Uyển Đình, giọng hát đầy cảm xúc của nữ ca sĩ vừa nồng nàn, vừa da diết cực phù hợp với không khí xung quanh. Niệm An có vẻ say sưa, cô rất thích giai điệu của Uyển Đình, trong lời hát có một câu chuyện, làm cho người ta nghe mãi không chán. Có rất nhiều người thích bài “Ta trong tiếng ca”, nhưng Niệm An lại thích bài này hơn, có một loại tiếc nuối lẫn hy vọng đan xen với tình cảm phức tạp, vô cùng phù hợp với hoàn cảnh nào đó của cô.
Lúc vào cửa cô hơi tỏa sáng, làm sáng cả nơi này, bởi bên cạnh có một người ông nắm chặt tay cô, đồng thời ôm cả người cô vào lòng mình, vẻ mặt giống như những người đang công khai thể hiện đảo Điếu Ngư* là của Trung Quốc. Hành động này khiến Niệm An không thể không mỉm cười, nhưng vẫn không phản đối. (*mời xem gúc gồ, đây là tranh chấp chủ quyền biển đảo giữa TQ và Nhật, tương tự với TQ và biển Đông hiện nay)
Lúc Tiêu Thần nhìn thấy hai bọn họ cũng không giật mình, lúc nhìn thấy động tác của bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ, cú điện thoại vừa rồi đã khiến anh dự đoán được. Lúc này anh cũng nghĩ nhiều đến những chuyện ghen tị nào đó, anh mở miệng nói: “Chắc hẳn em đã gặp mẹ anh rồi, đối với những việc bà làm tổn thương tới em, anh vô cùng xin lỗi. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chuyện gì của anh cũng khiến bà lo lắng thái quá, hơn nữa lúc bà nói chuyện cũng không xuôi tai, nhưng xin em hãy tin anh, bản chất của bà không xấu.” Tiêu Thần đứng dậy, cúi gập người trước Niệm An, “Anh thay mặt mẹ xin lỗi em.”
Dáng vẻ trịnh trọng của anh khiến Niệm An giật mình, cô khẽ nhíu mày: “Bà ấy không nói gì với tôi, cho nên anh cũng không phải nhận lỗi với tôi.Chẳng qua tôi nghĩ nên đính chính lại với anh một chút: không có người nào có bản chất xấu cả, nhưng không có nghĩa là một người bản tính không xấu sẽ không làm chuyện xấu.Mặt khác, anh có thời gian tới đây thay mặt mẹ anh xin lỗi, không bằng nghĩ cách cố gắng thay đổi suy nghĩ của bà ấy, bà ấy đã không đơn giản là nói không xuôi tai, mà là cố ý công kích người khác.”
Cô nói những lời này như nước chảy mây trôi, Lão Mộ nghiêng người nhìn cô, thần sắc trong đôi mắt càng ngày sâu xa....Anh vẫn biết Niệm An mồm miệng lanh lợi, chỉ là lâu nay cô không muốn nói, cô thu lại trong thế giới của mình, không để mình đắc tội với người khác. Đó là ô dù của cô, đến một ngày, khi cô thu hồi cái ô của mình lại, khí thế của cô thật khó để có thể tưởng tượng, giống như nữ quân nhân anh dũng không sợ điều gì. Mà cô vốn nên như vậy.
Khoảng hai, ba giây Tiêu Thần không lên tiếng, mà lúc anh muốn nói chuyện thì đã không kịp.Chỉ thấy một bóng dáng xông tới, bắt lấy cánh tay Thẩm Niệm An định đánh cô....Người phụ nữ kia từ sau lưng chạy tới, bà ta đột nhiên xông tới khiến Niệm An không kịp tránh né, cô chỉ có thể dựa vào người Lão Mộ, đã không còn đường lui....
Rắc, giống như bánh răng của máy móc bị hỏng nên phải dừng lại, đột nhiên xuất hiện một bàn tay giữ lấy cánh tay người phụ nữ kia lại, nhẹ nhàng hất sang phía bên cạnh khiến bà ta lảo đảo hai bước, thắt lưng đập vào bàn, trong nháy mắt đổ mồ hôi hột.Bà ta bị đau nên giọng nói hơi run rẩy: “Ra tay đánh người, Thẩm Niệm An, con hồ ly tinh này thật lợi hại, còn dám quyến rũ một người đàn ông tới giúp cô. Đúng là thủ đoạn của tiện nhân.”
Mọi người xung quanh quay lại nhìn, buổi chiều nhàn nhã bị tình cảnh máu chó kịch tình làm gián đoạn, thật sự vô cùng khó chịu.Vì vậy trong ánh mắt của những người xung quanh chứa không ít khinh bỉ dành cho cả bốn người này.
Tiêu Thần đau đầu vô cùng, anh không biết mẹ cũng đi theo mình, vừa ra mặt đã khiến ọi chuyện càng thêm tồi tệ, đáng lẽ mình nên khuyên mẹ về Mỹ trước đã....
Mộ Hữu Thành liếc nhìn bà Tiêu, hốc mắt càng sâu thẳm hơn, sống mũi nhíu lại cho thấy hiện giờ anh đang cực kỳ tức giận.
Trước khi anh mở miệng, Niệm An vội vàng cầm tay anh, an ủi anh, cô nói: “Đừng ầm ĩ ở chỗ này, chúng ta ra ngoài nói.” Dù sao cũng là nơi công cộng, theo mấy người điên này càng mất thể diện.
Cô nở nụ cười với bà Tiêu: “Hồ ly tinh cũng cần phải có tư cách, tôi có thể lý giải là bà đang khen tôi xinh đẹp có được không? Cảm ơn! Mặt khác....” Cô nhỏ giọng, “Chỗ này có khá nhiều người nhìn, bà không để ý tới hình tượng của mình hay sao? Tôi biết một chỗ rất thích hợp để gây sự, bà có muốn tới đó không?”
Bà Tiêu sửng sốt, bà ta không ưa việc người phụ nữ này luôn quấn quýt bên cạnh con trai mình, bối cảnh của cô ta quá phức tạp, bây giờ lại ở bên cạnh người đàn ông này, thủ đoạn không phải là cao bình thường, con của bà là đứa ngốc, sao có thể là đối thủ của cô ta? Không phải là ngơ ngác bị cô ta lừa gạt hay sao? Tìm một chỗ rất thích hợp để gây sự? Có loại chỗ như vậy sao? Nhất thời bà ta không bắt bẻ được, tiện nhân kia đã kéo người đàn ông bên cạnh ra khỏi Starbucks.
Sao bà Tiêu có thể bỏ qua? Lần này bà ta cố tình từ Mỹ bay về nước chính là muốn giải quyết chuyện này, nếu tìm được, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.Lần trước ở khách sạn Hân Thành là bà ta sơ ý để người phụ nữ kia trốn thoát, trên đường lại nhảy ra một người phụ nữ và chồng của cô ta quấy rầy, còn cả Mộ Hữu Thành! Anh ta không phải là ba đẻ của Mộ Tình hay sao, sao lại bị người phụ nữ kia quyến rũ ở chung một chỗ?
Bà Tiêu cực kỳ muốn biết, bà ta không tự chủ được, bước theo.Tiêu Thần cũng theo ra ngoài, anh kéo bà Tiêu, nhỏ giọng quát: “Mẹ! Đủ rồi, rốt cuộc mẹ muốn gây sự đến chừng nào?”
Bà Tiêu nhìn anh, đưa tay sờ sờ mặt anh: “Con trai, con yên tâm, mẹ sẽ không để cho con tiện nhân kia coi thường con.” Tay của bà ta bị Tiêu Thần kéo xuống, giọng anh cứng rắn: “Con với mẹ trở về, mẹ đừng náo loạn nữa.”
“Náo loạn? Mẹ náo loạn cái gì? Con trai, con nghe lời mẹ, mẹ hiểu nhất loại phụ nữ này. Năm đó ba con thiếu chút nữa bị loại phụ nữ này cướp đi, nếu mẹ không trở về mạnh mẽ, căn bản cô ta sẽ không thu tay lại!”
Tiêu Thần bất đắc dĩ, đây có lẽ là tâm bệnh của mẹ anh.Bởi vì chuyện hoang đường của ba, bà từ một người phụ nữ thấu tình đạt lý trở thành con người như hiện tại, thành kiến nhiều năm như vậy khiến bà nghe không vào những lời khuyên bảo.
Phía sau Starbucks có một quảng trường, lúc này ít người qua lại, sân bãi trống trải, náo loạn thế nào cũng được. Vừa rồi lúc cùng Mộ Hữu Thành tới đây, cô đặc biệt chú ý một chút, không thể không nói là đã dự đoán trước, đại khái là cô đoán sẽ có một cuộc ác chiến.
Bà Tiêu đến sau bọn họ một bước, khí thế bức người: “Họ Thẩm kia, rốt cuộc cô muốn thế nào mới rời khỏi con trai tôi, muốn tiền thì cứ nói thẳng ra, thứ mà nhà họ Tiêu chúng tôi có chính là rất nhiều tiền.”
Nghe nói như thế, Niệm An cười, cô lấy một tấm chi phiếu từ trong túi xách của mình ra, lễ phép đưa: “Bà Tiêu, hay là để tôi cho bà đi, làm phiền bà biến mất khỏi mắt tôi.”
Bà Tiêu nhìn tờ chi phiếu một cái, trên đó ký tên: Vạn Tú Hồng. Đây không phải chính là tấm chi phiếu mà năm đó mình đã cho cô ta hay sao? Cô ta vẫn còn giữ lại chứng cớ? Cô ta đã đoán được có ngày này hay sao, muốn giáng cho bà ta một đòn nặng nề? Quả nhiên là người phụ nữ này rất thủ đoạn.
Bà Tiêu run bắn cả người, cuối cùng bà ta xé tờ chi phiếu vứt đi tức giận nói: “Xem ra bây giờ giá trị con người cao, chê chỗ tiền ít ỏi này rồi.”
Niệm An gật đầu: “Đúng vậy, tôi chê chỗ tiền này quá ít, chút tiền này thì có thể làm gì? Bao nuôi tôi sao? A, chỗ đó thật sự quá ít, muốn bao nuôi tôi tối thiểu....” Cô kéo người Lão Mộ qua, vỗ vỗ lên ngực anh, “Tối thiểu cũng phải vững chắc như vậy, lòng dạ nhân hậu, còn phải có gương mặt anh tuấn trầm ổn như vầy nè. Còn nữa, dĩ nhiên là phải có khối tài sản hàng tỉ, chỗ tiền kia có thể mua được những thứ này sao? Bà muốn dùng chút tiền này để làm gì? Mua một cái mạng sao? Ha ha....”
Cô chợt lấy từ trong túi ra vô số chi phiếu, cùng nhau nhét vào tay bà Tiêu, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục: “Nếu có thể, tôi đây cho bà gấp mười, gấp hai mươi lần....Bà lấy mạng bà trả lại cho tôi được không? Xin bà đấy, trả mạng lại cho tôi....”
Bầu trời chợt u ám.Giờ phút này, Lão Mộ đã nhiều năm không rơi nước mắt, lúc này lại cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt....Times New Roman
Quần Áo Xốc Xếch Quần Áo Xốc Xếch - Thương Tố Hoa