Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1970 / 27
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 36 - Tân Xuân Gặp Gỡ - Thượng Sơn Tầm Thù
ãy nói về Long Uyên, gia đình của chàng đã dán yết thị khắp nơi tuyên bố ngày cưới của chàng. Trong ba ngày cưới tại nhà nhọ Long người ra vào chật ních. Ít khi có một đám cưới nào lại linh đình như thế này, bất cứ người thuộc giới nào của thành Chức Mạc cũng đều có thiện cảm với nhà họ Long, nên trong ba ngày Tết cũng là ngày cưới của Long Uyên, người đến chúc Tết và chúc mừng đám cưới vô cùng tấp nập. Lầu hai của nhà chàng không đủ chỗ ở, nên bây giờ đã phải sửa chữa, Long Uyên với cha mẹ phải xuống ở tạm phòng của bác bảy.
Long Uyên tránh mặt không chịu tiếp khách, chỉ cùng Lỗ Trí giấu mình trong một gian phòng nhỏ để bàn tính kế hoạch, công việc tiếp khách đều để cho các thúc bá phụ trách. Trong chín vị phu nhân, ngoài Trí Chi phu nhân với mẹ của Long Uyên ra thì bảy vị kia có vẻ không vui, vì nhận thấy hai đứa con dâu mới cưới này không thuộc của họ, cho nên các vị phu nhân ấy ngoài mặt vui vẻ tiếp khách, nhưng trong lòng không vui là mấy.
Lỗ Trí ở nhà Long Uyên cũng không được nhàn rỗi gì cả, ngoài việc bàn kế hoạch với Long Uyên lại phải phụ trách canh gác hộ chàng, việc canh gác trước kia do Diệp Hoàng Hà Thanh phụ trách, nhưng bây giờ y là dâu gia trong mấy ngày cưới, y phải trông nom và sắm sửa cho con gái.
Cũng may tám đại tiêu cục ở Kim Lăng hiệp cùng mấy vị cục chủ vận lương thực cũng tới kịp dự đám cưới này. Lục Qui với Hoa Hoa cũng tự động tham gia vào việc ấy.
Võ Di bà bà, Phong Lan với một cô nương nữa là Tú Mai đã dọn ra ngoài Long phủ, và ở tạm Xương Lăng khách sạn ở trong thành.
Nhà họ Long đã bao hết toàn bộ khách sạn, và phái mười thị tỳ mà mười nô bộc hầu hạ, nên cha con Tú Mai với bà cháu Võ Di bà bà được chăm sóc một cách chu đáo khôn tả, nhất là Phong Lan với Tú Mai, lúc trước tại Long trạch vì khuôn phép mà không được cùng nhau gần gũi chuyện trò, nhưng từ khi dọn về khách sạn này, hai người suốt ngày gần gũi nhau, nên không đầy nửa ngày đã thân nhau như tỷ muội.
Chỉ có Long Uyên mấy ngày hôm nay tuy nhàn nhã nhưng cũng khổ tâm nhất, vì lúc này chàng đã trở thành một người có danh vọng cực kì lớn, đi tới đâu cũng gặp người cúi chào chúc mừng mình, ai ai trông thấy chàng cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ, nên chàng cảm thấy vô cùng phiền phức dù rằng trong lòng có chút cảm giác khoái chí. Ngoài ra, hình bóng Vân Tuệ lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí làm cho chàng bứt dứt khôn tả.
Chàng còn nhớ đêm nọ, uống rượu say về tới phòng thấy Phong Lan lại tưởng là Tú Mai, lại có chút hơi rượu nên đã chiếm chút tiện nghi với nàng, đêm ấy chàng và nàng chưa chính thức làm lễ mà chàng đã chiếm mất trinh tiết của Phong Lan rồi.
Thời gian trôi nhanh, chỉ nháy mắt đã đến ngày mùng ba. Từ trước cửa khách sạn ở trong thành ra tới cửa nhà Long Uyên ở ngoài thành người tụ tập đông như kiến cỏ, phải chen vai thích cánh mới có thể lọt qua. Đám cưới đón dâu cũng linh đình hết sức và cũng vì quá động như thế mà đã làm cho mấy người Lỗ Trí khổ vô cùng, mọi người phải dụng biết bao sức lực mới dẹp được một lối đi để cho đám cưới đi qua.
Dẫn đầu đoàn rước là một con rồng dài hơn năm trượng, do hơn hai chục người múa, sau đến đội bát âm, rôid đến những người mang của hồi môn, cuối cùng mới là kiệu rước dâu, hai chiếc kiệu hồng đều do tám người khiêng! Sau hai chiếc kiệu lại còn có những kiệu dành cho người đưa dâu ngồi, hai bên kiệu đều có đèn lồng kết hoa. Thực là linh đình náo nhiệt không kém gì vua chúa vi hành. Khi kiệu cô dâu tới cưa, theo lệ Trung Hoa, Long Uyên phải đá vào cửa kiệu thì bà mai mới cõng cô dâu vào trong nhà. Hai cô dâu đều đội mão phượng mặc phượng y, dùng một cái khăn nhiễu phủ mặt; nếu không được các tiêu sư giúp sức gạt những người xem sang hai bên thì kiệu không cách chi chen vào đến tận cửa Long trạch được.
Khi cô dâu chú rể vào tới đại sảnh, Long Uyên đứng giữa hai cô dâu đứng hai bên đi tới trước bàn thờ tổ, một người chuyên làm lễ đã đứng chờ tại đó lập tức hô lớn:
-Nhất bái thiên địa…
-Nhị bái cao đường…
-Phu thê giao bái…
-Đưa cô dâu chú rể vào động phòng, tấu nhạc… lễ tất…
Long Uyên với hai cô dâu nghe theo người xướng ngôn mà quì ba lần, vái chín vái, bái xong trời đất rồi quì lạy chín vị môn chưởng thúc bá, rồi ba vợ chồng lại vái lạy lấn nhau rồi do tỳ nữ đưa hai trái cầu kết bằng điều cho Long Uyên, càm cầm hai trái ấy vào tay, còn đuôi của mỗi trái cầu là một mành lụa, thì đưa mỗi cô dâu cầm một đuôi. Sau Long Uyên đi trước theo bố tiểu đồng cầm đèn lồng đỏ dẫn đường, đi một bước lại dừng lại một bước để dẫn hai cô dâu lên lầu, ban nhạc ở góc sảnh cũng bắt đầu tấu nhạc rộn ràng, ngoài cửa pháo nổ đì đùng và tiếng ồn ào che nấp cả tiếng nói chuyện rôm rả của mọi người trong sảnh.
CÁc tân khách thấy cô dâu chú rể làm lễ tơ hồng xong liền ra ngoài sân xem tuồng và vào bàn ăn uống.
Chín đôi vợ chồng già mừng rỡ vô cùng, lúc nào cũng cười tít mắt lại vì đứa con duy nhất của dòng họ đã lập gia thất rồi.
Hãy nói Long Uyên và hai cô dâu, vào đến trong phòng lúc này Long Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, chàng liền vén lụa điều che mặt hai cô dâu lên, thoạt tiên chàng cũng không biết người đó là ai? Nhưng sau khi vén lên mới biết đó là Phong Lan.
Phong Lan từ khi lên kiệu đến giờ cứ bị cái khăn điều che phủ, mọi hành động đều được bà mai hướng dẫn nhờ vậy lại đỡ hổ thẹn như Long Uyên.
Lúc này Long Uyên bỏ cái khăn điều hộ nàng ra nàng mới được nhìn thấy bộ mặt anh tuấn của chàng, và cũng thấy chàng khoác một miếng nhiễu điều qua, nàng xuýt nữa thì cười thành tiếng.
Vì chung quanh có bố tỳ nữ nên nàng hổ thẹn cúi đầu xuống không dám nhìn Long Uyên một cách đường hoàng nữa.
Long Uyên thấy nàng hổ thẹn như vậy lại càng quyến rũ hơn, nên ngẩn người ra ngắm nhìn, đột nhiên nghe tiếng các tỳ nữ cười khanh khách mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ của mình mới hoàn thành có một nửa thôi, chàng vội tiến lên mấy bước kéo nốt chiếc khăn điều phủ trên mặt cô dâu thứ hai. Tiếp theo đó bà mai chỉ huy bọn nữ tỳ khiêng một cái bàn tròn đến trước giường, nhanh tay bày một bữa tiệc hợp cẩn để ba người ăn.
Long Uyên với hai cô dâu cùng nâng chén lên uống, uống xong ly rượu hợp cẩn ấy ba mai biết việc của mình đã hoàn tất liền cúi chào ba tân lang và giai nhân, rồi lui ra ngoài phòng luôn. Tỳ nữ cũng lần lượt lui ra, để cho cô dâu chú rể được tự nhiên, ở lại chỉ làm vướng víu ngượng ngùng mà thôi. Khi lui ra chúng cũng tiện tay khép cửa phòng lại.
Thế là trong phòng chỉ còn lại ba người, thoạt đầu ba người đều hổ thẹn không ai dám mở lời, sau chú rể thấy trong phòng không còn người nào nữa liền ho han một tiếng rồi nói:
-Hai vị…
Phong Lan quen biết chàng đã lâu, lúc này nghe thấy chàng ho khan đã buồn cười, lại nghe chàng gọi “hai vị” thì không sao nhịn được liền cười khúc khích. Còn Tú Mai cứ cúi gằm mặt xuống, nhưng mọi cử chỉ của hai người đều trông thấy hết. Lúc này nàng liền đứng dậy và rót một chén nước cho Long Uyên.
Long Uyên uống xong chén nước liền nói cảm ơn, rồi hỏi Phong Lan:
-Lan muội cười gì thế?
Phong Lan đưa mắt nhìn Tú Mai, vừa cười vừa nói:
-Em ư? Em thấy chúng ta người nào cũng như người gỗ, bị người ta kéo đi kéo lại thực là tức cười.
Tú Mai đối với cuộc hôn lễ này vốn rất thành kính, nhưng bây giờ nghe Phong Lan nói vậy cũng bụm miệng cười khúc khích. Long Uyên nhìn hai người, cả hai đều rạng rỡ thêm sau những nụ cười, bao nhiêu sự bất mãn lúc này tiêu tan hết, môi khẽ cười nói:
-Biết làm sao được, chúng ta ở trong đại gia đình phải biết giữ lễ, nhưng sau này nếu…
Chàng bỗng dừng lời, chàng vốn định nói sau này lấy vợ nữa thì không chịu lấy những lễ nghi như vậy, lại nhớ ra chàng đang ở trong phòng với hai cô dâu mà lại nói đến vấn đề này thực là không nên không phải, cho nên mới không dám nói tiếp.
Phong Lan thắc mắc vô cùng, vội hỏi:
-Nhưng cái gì, sao chàng không nói nữa?
Long Uyên lắc đầu đáp:
-Không có cái gì hết, chắc hai vị đói rồi, thức ăn hãy còn nóng, mau ăn cho ngon, kẻo lát nữa mọi người tới lúc ấy muốn ăn cũng không ăn được.
Tú Mai thuận lòng chàng liền cầm đũa lên, còn Phong Lan thì cau mày đáp:
-Hừ! Đại ca không nói tiểu muội cũng biết, có phải đại ca muốn nói sau này kết hôn với chị Tuệ lễ nghi sẽ giản tiện hơn có phải không? Nói thực cho đại ca biết, không thể được đâu, khi nào các vị bá phụ bá mẫu với cha mẹ chịu nghe theo đại ca mà làm như thế.
Tú Mai nghe Phong Lan nói chuyện đã biết đại khái chuyện của Vân Tuệ rồi, nàng không lấy gì làm kinh ngạc cả, Phong Lan thấy Long Uyên có vẻ ngạc nhiên lại nói tiếp:
-Tôi với em Mai đã chịu khổ sở như vậy, chẳng lẽ chị Tuệ lại được thoát nạn hay sao, cho nên tôi mới bảo chị Tuệ cũng phải bị một lần như chúng tôi, như thế mới công bằng!
Long Uyên liền nói:
-Thì ngu huynh cũng phải chịu một lần rồi.
-Chịu một lần thì sao chứ, đại ca muốn lấy nhiều vợ thì phải chịu khổ là đương nhiên, như vậy mới hợp lý chứ, có phải không Mai muội?
Tú Mai với Long Uyên không quen thuộc lắm, hơn nữa nàng đối với Long Uyên có vẻ tôn kính cho nên nàng không dám ngã về phe Phong Lan mà chỉ mỉm cười không nói.
Phong Lan thấy vậy thì có vẻ buồn bực vô cùng nói tiếp:
-Mai muội không được cười như thế, phải lên tiếng nói chứ.
Long Uyên vội đỡ lời:
-Lan muội đừng có bắt ép Mai muội. Mai muội không nói nghĩa là đồng ý với Lan muội rồi.
Phong Lan chẩu môi lên nói tiếp:
-Ồi chà! Chưa chi đại ca đã thiên vị rồi.
Long Uyên với Tú Mai liền đỏ bừng mặt, Tú Mai vội đáp:
-Chị Lan, em tán thành ý kiến của chị, muốn hưởng thụ được nhiều diễm phúc thì tất nhiên phải khổ mới được chứ…
Lúc ấy Phong Lan mới nguôi giận cười khì. Tiếp đó ba người chuyện trò vui vẻ hết sức. Một lát sau Long Uyên nghe có tiếng chân người vọng lên, trong lòng lo âu vô cùng, biết là khách mời mình xuống tiếp rượu chứ không sai. Nên chàng vội bảo hai nàng chờ rồi lẳng lặng theo cầu thang khác xuống dưới trước.
Ở dưới khách sảnh mọi người đang vui vẻ bỗng thấy chàng xuất hiện. Trí Chi liền đứng dậy nắm tay chàng giới thiệu với tất cả tân khách.
Giới thiệu xong Trí Chi liền bảo Trí Lễ các người dẫn chàng đi tiếp rượu từng bàn một. Chàng biết hôm này không thể nào rời khỏi sảnh đường nếu không say một mẻ nên trong lòng có chút hãi sợ, Trí Chi cũng biết điều đó nên rỉ tai truyền thụ cho chàng một mưu kế.
Chàng mừng rỡ khôn tả rồi tiếp tục đi các bàn mời rượu, khi mới tới mâm của hoa Hoa chàng đã lảo đảo như sắp té ngã, Hoa Hoa thấy chàng như vậy giật mình kinh hãi vội nói với mọi người:
-Công tử đã say rồi, còn mấy bàn nữa xin quí vị miễn cho.
Thế rồi, y vực chàng đưa lên phòng cô dâu. Bên dưới đã có các vị bá phụ với cha mình tiếp khách, vào tới phòng Long Uyên giả bộ nằm lăn ra giường, các nữ khách thấy chú rể vào vội vàng rút lui đi hết.
Khi mọi người đi khỏi phòng, Phong Lan liền quay lại chọc lét chàng và nói:
-Đừng có giả bộ nữa, khách đã đi hết rồi, còn không mau ngồi dậy, đại ca giả bộ khéo thực nhưng tiếc thay tiểu muội không tin.
Tú Mai thấy cử chỉ của Phong Lan như vậy không hiểu gì. Ngờ đâu tới lúc đó chú rể đã ngồi dậy, nàng cũng không sao nhịn được cười và à lên đã hiểu ra chuyện gì.
o O o
Lưu Gia điếm ở cách Thiếu Lâm Tự chừng hơn trăm dặm, Vân Tuệ, Vương Mai với Phả Cái tới đây đã bắt gặp một vài hòa thượng tuổi trẻ. Những hòa thượng này quần áo rách rưới trông mặt thực phong trần, tay cầm bát đồng, vẻ mặt từ bi, khác hẳn những hòa thượng mà Vân Tuệ đã thấy, vì xưa này nàng vẫn tưởng những hòa thượng của Thiếu Lâm chỉ hay trợn mắt giận dữ, và ỷ thế hiếp người, hơi tý là ra tay đánh người. nên giờ đây nàng ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ:
“Chẳng lẽ phái Thiếu Lâm đã tiềm tích rồi chăng?”
Tuy nghi ngờ như vậy nhưng ba người vẫn tiếp tục đi đến chùa Thiếu Lâm. Khi tới Khoáng Thành, muốn thận trọng hơn nên ba người đổi kế hoạch hành trình, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm lên đường. Hơn nữa, đi lại trong lúc đêm khuya, ba người có thể giở khinh công tuyệt mức ra đi được nên không lâu ba người đã đến được núi Thiếu Thất.
Thiếu Thất sơn ở về phía bắc huyện Đằng Phong tỉnh Hà Nam, về mặt phía Tây của núi Thiếu Thất cao chừng mười sáu dặm, rộng chừng ba mươi dặm. Nơi chính giữa cơ ba mươi sáu ngọn núi, nguồn gốc của con sông Dịch Thủy ở nơi đây chảy xuống, Chùa Thiếu Lâm xây ở phía Bắc trên đỉnh núi, Phả Cái đã từng tới đây mấy lần nên rất quen thuộc.
Vì vậy đi tới chân núi, ông ta không nên núi một cách vội vàng mà men theo chân núi, tiến thẳng về phía Bắc.
Lúc ấy mặt trời mới bắt đầu ló dạng, ba người đi cả đêm trường, tuy rằng Vân Tuệ với Phả Cái không hề mệt nhọc chi cả, nhưng Vương Mai đã mệt nhoài, nhưng tính nàng hiếu thắng, dù mệt nhưng không kêu khổ hay kêu dừng chân gì cả, cố gắng chịu đựng, nhưng biểu hiện của nàng không khi nào qua mắt được hai người. Rõ ràng mồ hôi rầm rề ướt hết cả quần áo mà không chịu mở lời xin nghỉ. Phả Cái ngầm quan sát, thấy nữ đồ đệ cương nghị như vậy cũng mừng thầm. Vân Tuệ sau một hồi bỗng quay lại nói:
-Bá bá, đằng trước có một thị trấn, chúng ta hãy đến đó nghỉ rồi lên núi nhé?
Phả Cái vẫn không ngừng chân, tung mình nhảy tới bảy tám trượng, vừa đi vừa đáp:
-Cũng được! Chúng ta đến đó ăn no một bữa đã rồi tính sau…
Ông ta vừa nói xong, ba người quanh qua mỏm đá liền thấy một thị trấn nhỏ thực. Ông sợ bại lộ hành tung liền ra hiệu cho hai người đi chậm lại rồi thủng thẳng tiến vào thị trấn.
Tiểu trấn này rất bé nhỏ, chỉ có độ hơn trăm nóc nhà nhưng phố xá lại rất chỉnh tề, và đa số là tiệm buôn. Nhưng lúc ấy trời hãy còn sớm và lại sắt đến Tết nên hương khách lên chùa lễ phật cũng vắng bóng, cho nên tiệm nào tiệm nấy đều đóng cửa nghỉ ngơi để đón Tết, chờ khi mùng một Tết đến khi đó có đông khách hành hương lên chùa lễ Phật mới mở cửa buôn bán.
Vì vậy chí có một số ít tiệm bán tạp hóa là mở cửa mà thôi. Vương Mai thấy vậy không nói năng gì, miệng nàng dẩu lên. Lúc ấy Vân Tuệ đã trông thấy một quán rượu ở cách đó không xa, liền lên tiếng nói:
-Bá bá, chúng ta đi tới đầu phố đằng kia đi! Nói đó có một tiệm mở cửa rồi đấy!
Vương Mai đang đói bụng, trong lòng có chút bực tức vì các tiệm đều đóng cửa cả, bây giờ bỗng nghe thấy Vân Tuệ nói như thế nàng mừng rỡ khôn tả, liền nhảy mấy cái tới trước cửa tiệm và quay đầu lại lớn tiếng gọi:
-Sư phụ, tỷ tỷ mau lại đây! Trong quán này đang làm dầu chả quẩy với bánh tiêu đấy.
Phả Cái nghe nói liền cau mày không trả lời, nhưng vẫn rảo bước tới trước mặt Vương Mai, trầm giọng mắng:
-Làm gì mà om sòm thế? Sư phụ chẳng dặn rồi là gì? Nơi đây không như chỗ khác. Hà…hà… cũng không thể trách con được, từ chiều hôm trước đã không ăn gì…
Vương Mai đã chẩu môi lên, nghe sư phụ mắng như vậy liền lè lưỡi làm mặt xấu rồi chạy ngay vào trong tiệm tức thì.
Tửu bảo thấy một cậu bé chạy vào đã kinh ngạc, sau lại thấy Phả Cái với Vân Tuệ, một người ăn mày già với một thiếu phụ xinh đẹp đều không phải là người bổn xứ thì đã hiểu hết mấy thành rồi.
Thị trấn này tuy nhỏ bé, nhưng vì cáo nhiều khách thập phương qua lại để lên núi lễ phật, và ngoài ra cũng có rất nhiều võ lâm hào khách lui tới. Cho nên chủ điếm và tửu bảo không chậm trễ, vội lấy mấy đĩa bánh tiêu và “dầu chả quẩy” ra và múc ba bát cháo cho ba người ăn trước.
Ăn xong bát cháo với mấy cái bánh tiêu, Vân Tuệ mới nhớ tới mấy hòa thượng gặp trên đường đều là những hòa thượng khổ hạnh, liền lên tiếng hỏi chủ điếm:
-Ông chủ, ở đây đi lên chùa Thiếu Lâm còn bao xa.
Người chủ quán vội đáp:
-Chừng… tám chín dặm.
Vân Tuệ thấy chủ quán trả lời có vẻ hồi hộp liền mỉm cười tỏ vẻ khích lệ, và hỏi tiếp:
-Chúng tôi nghe nói chùa Thiếu Lâm là chùa lớn nhất thiên hạ, chắc các vị hòa thượng ở trên chùa nhiều lắm phải không?
Người chủ quán thấy nụ cười của nàng, giọng nàng lại rất êm dịu dễ nghe nên cứ ngẩn người ra ngắm nhìn nàng mà quên cả nàng đang hỏi mình.
Vương Mai với Phả Cái ngồi cạnh thấy vậy đều phì cười, Vương Mai vỗ bàn một cái quát lớn:
-Ông chủ này thực… thiếu…
Vân Tuệ thấy người ấy giật mình kinh hãi, trong mắt có vẻ hoảng sợ pha kèm sự hổ thẹn, thì không nhẫn tâm vội chen lời:
-Ông chủ đừng sợ! Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi?
Chủ điếm liền cúi đầu đáp:
-Thưa cô nương, chùa Thiếu Lâm to lớn vô cùng, hòa thượng có đến hơn nghìn người, xưa nay Phật pháp cao thâm, võ công rất lợi hại. Những người đã thông qua tam quan đều được phép hạ sơn đi hóa duyên khắp nơi, hoặc điều đi làm chủ trì các phân chùa để tu tích thiện công cho nên tren chùa chỉ còn lại vài trăm vị thôi. Nhưng mười mấy năm nay không hiểu sao những hòa thượng ở khắp nơi đề được gọi về hết.
Phả Cái, Vân Tuệ và Vương Mai ba người nghe thấy chủ điếm nói vậy thì thắc mắc vô cùng, đồng thời cũng nhận thấy việc của mình bỗng trở nên khó khăn vô cùng. Vì chùa Thiếu Lâm người nhiều, thế mạnh, và trong đó lại có rất nhiều người tài ba, như vậy đã khó lòng địch nổi rồi?
Bây giờ lại nghe thấy các cao thủ đều được gọi về chùa hết, như vậy muốn tự do ra vào để tìm kiếm hung thủ chính đã giết hại Độc Cô Khách đã khó nay càng khó hơn.
Vân Tuệ cau mày ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp:
-Phải đấy, có lẽ những hòa thượng mà chúng ta gặp ở dọc đường đều là những người của chùa Thiếu Lâm.
Người chủ tiệm ngửng đầu lên, thấy nàng có vẻ hồ nghi, liền lên tiếng đáp:
-Những hòa thượng đó đều là người của chùa Thiếu Lâm, nhưng đều là đệ tử đời chót, xưa kia các đệ tử đời chót không được phép xuống núi, nhưng mấy năm gần đây luật lệ thay đổi hẳn. Những đệ tử đời chót trước khi được truyền thụ Phật pháp thượng thừa phải xuống núi tích thiện ba năm.
Phả Cái nghe ngạc nhiên vô cùng, vì theo chỗ ông ta biết môn hạ của Thiếu Lâm ngay từ khi nhập môn đã được dạy võ công, và chỉ khi nào có thể vượt qua được tam quan mới có tư cách xuất sư, bằng không, dù báy tám mươi tuổi cũng đừng có hòng ra khỏi chùa một bước.
Nhưng không ngờ luật lệ ấy tương truyền đã lâu mà bấy giờ nhất thời thay đổi như vậy, không hiểu là vì nguyên do gì?
Tuy Vân Tuệ chưa biết luật lệ trước kia của chùa Thiếu Lâm như thế nào, nhưng nhận thấy chùa Thiếu Lâm thay đổi luật lệ như thế ắt có nguyên do gì đấy! Nhưng nhất thời nàng không đoán ra được đó là nguyên do gì. Nàng móc túi lấy nén bạc chừng năm lạng đặt lên bàn khẽ nói:
-Cám ơn ông chủ! Đây, ông chủ cầm lấy, cháo và bánh hết bao nhiêu tôi không cần biết, chỗ còn dư ông chủ cứ giữ lấy.
Người chủ thấy nén bạc kếch sù như vậy mừng rỡ khôn tả, vội cung kính đáp tạ rồi lui xuống.
Vân Tuệ cau mày lại, nhìn chung quanh thấy không có người liền nói với Phả Cái:
-Bá bá, chùa Thiếu Lâm chắc chắn có chuyện xảy ra! Bây giờ nếu chúng ta lên trên đó, cháu e không tiện…
Phả Cái cũng cau mày lại, với giọng khàn khàn đáp:
-Nhưng… già này tuy đã ẩn dật mười năm mà bây giờ hễ lộ mặt ra cũng thấy phiền phức lắm.
Vân Tuệ nghĩ giây lát rồi mới đáp:
-Nếu vậy, theo ý kiến của cháu thì cháu lên trên đó dụ Huyền Pháp hòa thượng ra nói rõ với y. Nếu y thành thực kể lại chuyện xưa và chỉ rõ chủ mưu thì chúng ta…
Phả Cái vội ngắt lời nàng:
-Như vậy sao được! Huyền Pháp hòa thượng là người thuộc nhóm đệ tử đời thứ hai, điệt nữ lại không biết y là ai thì làm sao mà tìm thấy y được? Hơn nữa, xưa nay chùa Thiếu Lâm vẫn hay bênh vực đồ đệ, lại ngông cuồng kiêu ngạo không thể tưởng được. Nếu lần này lên đó, hiền điệt bị phát hiện thể nào cũng phải giao đấu với chúng, dù sao song quyền khó địch tứ thủ, cho nên theo già thì chúng ta…
Phả Cái ngồi quay mặt ra cửa, đang nói tới đó bỗng thấy có hai hòa thượng cao niên bước vào liền ngắt lời ngay.
Người đi đầu thân hình to béo, vừa lùn vừa thô, mình vận áo cà xa màu đỏ thêu chỉ kim tuyến, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt có một trăm linh tám họt, hột nào cũng to như trái Long nhãn và cũng đen nhánh.
Phả Cái đã đến chùa Thiếu Lâm nhiều lần nên biết ngay người này là Thánh Hảo đại sư, người của nhóm ngũ đại hộ pháp của chùa Thiếu Lâm mà ông ta đã có một chút thù với người này rồi.
Đồng thời lão cũng biết hòa thượng này tính như lửa và cũng, hay ghen tị lắm. Năm xưa, tuy ông ta chưa đấu với y nhưng cũng vì ông ta mà khiến y đã phải Cô Độc Khách đánh bại. Cho nên bây giờ ông ta vừa trông thấy lão hòa thượng ấy, biết ngay hôm nay thế nào cũng không tránh khỏi một trận đấu. Tuy vậy, ông ta cũng không vội vàng phát động thế công, mà cứ ngồi yên ở đó để chờ đối phương hành động như thế nào.
Vân Tuệ với Vương Mai đang nghe, bỗng thấy Phả Cái ngừng lời, vẻ mặt hơi khác lạ, cả hai đều quay lại nhìn thì thấy ngoài hòa thượng béo lùn kia nghênh ngang bước vào, phía sau y còn có một hòa thượng gầy gò mặc áo màu vàng bước vào nữa.
Hòa thượng gầy gò nhưng mặt lại bẹt và to, da trắng bạch, môi mỏng, chỉ thoáng trông dáng vẻ là biết người này thuộc dạng vong ân bội nghĩa.
Điều đáng ghét nhất là đôi mắt của y. Vân Tuệ đã nhận ra đôi mắt này của chúng, ngoài sự biểu hiện là có võ công thâm hậu ra thì còn tỏ ra là hai kẻ vô cùng giảo hoạt nữa.
Hình như Thánh Hỏa đại sư không ngờ trong điếm có người vào ăn sớm như thế, nên y lớn bước tiến vào, vừa thoáng trông thấy Phả Cái, y đã ngẩn người ra nhưng lập tức trấn tĩnh và ngửng mặt lên cười ha hả:
-Quả hữu duyên! Cách hơn mười năm lão thí chủ tái xuất giang hồ, và còn đến chân núi Thiếu Thất này. Ha ha… thực là hân hạnh vô cùng…
Vân Tuệ cau mày nghĩ thầm:
“Hòa thượng đi tu mà không có chút vẻ đạo hạnh nào hết! Lại còn tỏ vẻ kiêu ngạo hết sức!”
Cũng vì vậy mà bao nhiêu cảm tình mới chớm nở trong lúc đi đường khi thấy những hòa thượng khổ hạnh trong đầu óc Vân Tuệ, liền bị hòa thượng này làm cho tiêu biến hết cả. Hòa thượng đi sau đưa mắt nhìn ba người một lượt rồi thần sắc của y bỗng thay đổi hẳn, nhưng tới khi nghe Thánh Hỏa đại sư nói vậy, y mới hơi yên tâm, không đợi Phả Cái trả lời đã cười hì hì nói:
-Sư thúc, vị lão thí chủ này có phải là cái gì Tiếu Diện què cẳng tiếng tăm lừng lẫy đấy không?
Phả Cái nghe đối phương nói vậy vẻ mặt lầm lầm lỳ lỳ bỗng hé cười, nhưng trong mắt hiện lên hai tia sát khí.
Thánh Hỏa đại sư là một trong Ngũ đại hộ pháp của Thiếu Lâm, địa vị rất cao quí, vừa nghe hòa thượng đó nói xong liền quay lại quát lớn:
-Huyền Pháp, không được nói bậy! Cái gì là Tiếu Diện què cẳng? Ngươi không sợ người ta cười cho vỡ óc hay sao?
Y tuy khiển trách Huyền Pháp nhưng cũng có ý chửi cạnh nữa.
Phả Cái với Vân Tuệ nghe thấy hai chữ “Huyền Pháp” liền mừng rỡ vô cùng, cho nên dù nghe Thánh Hỏa đại sư mỉa mai nhưng cũng không có ý nổi giận nữa.
Vương Mai thấy sư phụ mình để yên cho người chế giễu mà không tức giận chút nào, nàng không sao nhịn được:
-Lão hòa thượng nói phải! Người gầy gò như con khỉ như ngươi có lẽ vì ăn uổng cơm gạo nên mới có bộ mặt xấu xí như thế! Thực là làm mất mặt phái Thiếu Lâm! Bổn cô nương lấy làm lạ, sao sư phụ của ngươi dạy bảo ngươi như thế nào mà đến nỗi Tiếu Diện Phả Cái, đại danh lừng lẫy như thế mà cũng không biết tới…
Ngờ đâu Huyền Pháp không tức giận gì hết, trái lại còn cười nói:
-Ối chà! Cậu này có nhắc nhở thì bần tăng mới nhớ ra, vị này chính là Tiếu Diện Phả Cái. Còn tướng công bé nhỏ này với vị kia có phải là cái gì Thiên Diện phu phụ đấy không?
Nói tới đó y trợn ngược đôi mắt lên tỏ vẻ khinh thị, làm như không coi ba người vào mắt.
Vân Tuệ với Phả Cái thấy biểu hiện đó của y thì càng hoài nghi:
“Hòa thượng này làm sao biết được cái tên Thiên Diên thư sinh với Thiên Diện phu nhân như thế? Chẳng lẽ bọng hòa thượng chùa Thiếu Lâm tụ tập lại để đối phó với vợ chồng Thiên Diện thư sinh hay sao?”
Vương Mai không nghĩ như thế, nàng trợn ngược đôi lông mày lên giận giữ mắng:
-Tặc hòa thượng tin thức cũng linh thông đấy! Nhưng tiếc thay mắt ngươi lại hơi lòa một chút! Tiểu gia họ Vương tên mai, chứ không phải là Thiên Diện thư sinh! Nhưng vị này quả thực là Thiên Diện phu nhân.
Thánh Hỏa đại sư với Huyền Pháp hòa thượng nghe thấy Vương Mai ăn nói như thế thì đồng nổi giận, Thánh Hỏa cười nhạt mấy tiếng rồi nói:
-Nhãi con không biết trời cao đất rộng! Thiếu Thất sơn không phải là nơi để người múa mép, nếu không phải vì người ít tuổi lão tăng đã cho ngươi toi mạng rồi…
Vương Mai không đợi y nói xong đã dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng đáp lại:
-Hòa thượng nói gì thế? Thiếu Thất sơn này chẳng lẽ là của riêng nhà ngươi hay sao? Ngươi là cái thá gì mà cấm tiểu gia nói?
Huyền Pháp nghe đến đây tức đến mặt sầm lại, trợn mắt nhìn thẳng vào Vương Mai nói:
-Thằng nhãi khoác loác! Lại đây để phật gia cho mi một bài học! Nếu mi thắng nổi Phật gia hãy nói khoác cũng chưa muộn.
Nói xong y lui ra ngoài đường, đợi Vương Mai ra đấu.
Vương Mai tuổi trẻ, huyết khí phương cương khi nào lại nhịn được trước lời khiêu khích ấy nên liền đứng dậy định ra đấu với Huyền Pháp, tức thì Vân Tuệ đứng dậy nói:
-Mai đệ cứ ngồi yên, ngu tỷ còn nhiều chuyện muốn hỏi hòa thượng này.
Nói xong nàng cất tiếng oanh thỏ thẻ hỏi Huyền Pháp:
-Huyền Pháp hòa thượng nghe nói chùa Thiếu Lâm đã cáo thoái giang hồ, chuyên tâm tụng kinh niệm phật không màng đến chuyện giang hồ nữa. Vậy tại sao các người lại biết được cái tên Thiên Diện phu nhân của ta?
Huyền Pháp ngửng mặt lên trời cười ha hả, không thèm trả lời mà quay qua nói với Thánh Hỏa đại sư:
-Sư thúc có nghe không? Người ta lấy làm lạ đấy! Ha… ha…
Thánh Hỏa đại sư cười nhạt một tiếng, nhưng chưa kịp nói gì thì Huyền Pháp hòa thượng đã nói tiếp:
-Muốn người không biết thì đừng có làm. Thiên Diên phu nhân ở Tam Giang tiêu cục một đêm giết mấy chục mạng, Như vậy làm sao mà không lừng lẫy giang hồ? Mấy chục năm gần đây chùa Thiếu Lâm chúng ta không can thiệp chuyện thị phi giang hồ, nhưng đối với việc thương thiên bại lý ấy thì biết rõ lắm…
Nói tới đó, y tỏ vẻ đắc chí nói tiếp:
-Không những thế, Phật gia còn biết ngươi là đồ đệ của Cô Độc Khách, chuyến này tới Thiếu Lâm để trả thù cho sư phụ phải không?
Vân Tuệ nghe vậy liền biết Vu Hoành ở Tam Giang tiêu cục đã tung tin thị phi như thế. Nàng vừa ân hận vừa giận vô cùng, trợn đôi mày lên lớn tiếng nói:
-Phải thì sao?
Thánh Hỏa đại sư cát tiếng nói như chuông đỡ lời:
-Tiện tỳ, ngươi có tài gì mà dám đến Thiếu Lâm quấy nhiễu. Lại còn trả thù cho sư phụ nữa. Sư phụ của ngươi vì quá tự cao tự đại, xưng bá giang hô không coi đồng đạo võ lâm vào đâu, hành hung tác ác tùy tiện hạ sát người, không biết bao người vô tội bị sư phụ ngươi giết chết, thật là một kẻ tội ác đầy đầu, y chết cũng đáng lắm! Sư phụ ngươi tài ba như thế còn bị báo ứng, nay ngươi không biết lượng sức đến đây đòi trả thù. Chỉ sợ có đến mà không có đi!
Phả Cái ngồi yên nãy giờ, bỗng ngửng đầu lên trời cười ha hả. Tiếng cười của ông như sấm động khến ai nghe cũng phải đinh tai nhức óc, mái nhà cũng phải rung động.
Thánh Hỏa đại sư thấy vậy thì kinh hãi thầm, vội lui khỏi nhà đứng ra ngoài đừng hô lớn:
-Lão ăn mày bày trò gì vậy? Có giỏi thì ra đaay, theo lão tăng đến nơi vắng vẻ so tài một phen! Hà tất phải ở đây giương nanh múa vuốt làm gì?
-Được, được. Thánh Hỏa ngươi đi trước dẫn đường! Dù đi tới đầm rồng hang hổ, ăn mày già cũng phải đấu với ngươi một phen..
Ông ta vừa nói vừa đi cà thọt ra khỏi quán bánh tiêu ấy.
Thánh Hỏa đại sư cũng không nói năng gì, quay người cùng Huyền Pháp hòa thượng đi thẳng ra ngoài thị trấn.
Vân Tuệ với Vương Mai theo sau thấy thân pháp của Thánh Hỏa với Huyền Pháp nhanh như điện chớp, dáng điệu cũng đẹp khôn tả đủ biết hỏa hầu của hai người này đã luyện tới mức thập toàn rồi.
Phả Cái đi cách hai hòa thượng chừng mười trượng, chỉ cà thọt bước một, trông thì có vẻ chậm nhưng thực sự nhanh không thể tưởng được, và thái độ rất ung dung cho thấy công lực của ông ta cao siêu hơn đối phương nhiều.
Phả Cái thấy hai người cứ đi vào đường núi, càng lên càng cao trong lòng thắc mắc vô cùng. Mười mấy năm trước, ông ta đột nhập Thiếu Lâm suýt tí nữa thì bị mất mạng trong trận La Hán. Bây giờ ông ta quay trở lại, tuy hùng tâm cao vạn trượng nưhng ông cũng biết chùa Thiếu Lâm cao thủ như mây, thực không biết phen này có thể rút lui một cách êm đẹp hay không? Nếu ông chỉ đi một mình thì không sợ gì cả, nhưng bây giờ lại đi cùng với đồ đệ duy nhất của bằng hữu và một nữ đồ đệ duy nhất của mình. Nếu cả ba người mất mạng ở đây, chết như vậy thực khi xuống dưới cũng không còn mặt mũi nào mà gặp lại bằng hữu Cô Độc Khách vậy. Vì thế ông vừa đi vừa nghĩ cách đối phó, không dám giở hết tốc lực ra.
Còn Vân Tuệ không nghĩ tới điểm đó, nàng nhận thấy bất cứ lên trời hay xuống đất, ngày hôm nay phải hỏi cho ra tiền thân hậu quả, tại sao sư phụ mình kết oán với phái Thiếu Lâm! Vì Huyền Pháp ở trước mặt đây có lẽ là một trong những chủ mưu bằng không Vu Tam Phi không khi nào vô duyên vô cớ nhắc nhở đến tên tuổi của y!
Đáng lẽ những người chưa tham dự trận đấu giết Cô Độc Khách ngày xưa đều bị nàng coi là hung thủ, nhưng vì Long Uyên không muốn nàng báo thù như vậy, chỉ nên tìm kẻ chủ mưu, và phải làm rõ nguyên nhân tại sao bảy phái liên tay giết Cô Độc Khách như thế? Một mặt báo thù được cho sư phụ, một mặt có thể minh oan cho danh tiếng xấu mà người mang phải lâu nay, một kẻ hiểu sát.
Vì vậy nàng với Phả Cái mới phải lên chùa Thiếu Lâm để kiếm Huyền Pháp trước, rồi nghĩ cách dò hỏi để y thố lộ chân tướng sự việc. Tuy phái Thiếu Lâm hay bênh vực đồ đệ, nhưng cũng có tiếng là môn phái công bằng. Nếu bên trong không có hiểu lầm thì khi nào phái Thiếu Lâm lại liên hiệp với các đại phái vây đánh Cô Độc Khách như thế.
Cho nên Vân Tuệ không muốn ra tay động võ ngay.
“Ta nên tiền lễ hậu binh, dùng lý thuyết phục đối phương trước. Như vậy đối phương thế nào cũng cho ta biết rõ nguyên nhân.”
Ngờ đâu hai hòa thượng này lại không như nàng tưởng tượng. Chúng định dụ nàng với Phả Cái ba người vào trong chùa, nên hai hòa thượng vừa lên tới trên đèo đã vội quay sang phải lướt xuống thung lũng.
Thung lũng ấy rất rộng, ba mặt đều có rừng thông, địa thế rất bí ẩn, giữa sơn cốc chỉ có một cái suối nhỏ và đã đóng thành băng rồi, còn chung quanh chỉ có những tảng đá với băng tuyết, thung lũng này cũng khá rộng lớn.
Thánh Hỏa đại sư với Huyền Pháp hòa thượng đi xuống dưới thung lũng liền quay mình chờ đợi, Phả Cái vừa xuống tới nơi Thánh Hỏa đại sư liền lấy chuỗi hạt bằng sắt ra, cười hi hi nói:
-Lại đây, lão tăng đấu vài hiệp xem ngươi mấy năm nay khổ luyện có chút tiến bộ nào không?
Phả Cái cười ha hả không tra lời, chỉ quát lớn mấy tiếng “hảo hảo” rồi gông ta nhảy tới gần đối phương chừng năm thước, nắm tay lại búng mạnh một cái, liền có mấy tiếng kêu “veo veo”, chỉ phong của ông ta đã nhắm ngực Thánh Hỏa đại sư bắn tới.
Tuy Thánh Hỏa đại sư ăn nói ngông cuồng, nhưng trong tâm vân nghiêm nghị đề phòng. Y thấy Phả Cái vừa động thủ đã dụng ngay Đàn Chỉ Thần Thông tấn công mình thì kinh hãi thầm:
“Không ngờ lão ăn mày lại tiến bộ hơn trước nhiều như thế!”
Cho nên y không đợi chỉ phong của lão át tới, đã múa tít chuỗi hạt để chống đỡ, đồng thời nhảy né qua một bên.
Phàm cao thủ khi ra tay cần nhất là tiên cơ. Thánh Hỏa đại sư nhanh như một mũi tên, quay tít như một bánh xe vòng đế plhias trái mà không đợi đối phương ra tay lần thứ hai:
-Tiếp chưởng!
Tay phải của y múa tít chuỗi hạt niệm châu, tựa như một con rồng đen, nhằm ngang lưng Phả Cái quật tới.
Phả Cái thấy thân pháp của đối phương linh hoạt như vậy, ra tay lại thần tốc, liền trợn ngược đôi lông mày lên cười ha hả, chân trái đá một cái, cánh tay trái hất lên hai ngón tay cũng lập tức búng luôn lên, “veo” một tiếng khiến đâu chuỗi hạt của địch thủ bắn ngược trở lại vào cổ tay phải.
Dùng hai ngón tay, một công một thủ như thế, đó là tuyệt kỹ đặc biệt lão ăn mày khổ luyện mãi mới thành.
Thánh Hỏa đại sư cũng biết, không đợi tay đối phương búng tới đã vội kéo chuuoiox hạt lai, nhưng y dồn hết oai lực vào chuỗi hạt, khiến chuỗi hạt thẳng như một cái que sắt nhằm mặt Phả Cái mà đâm luôn.
Phả Cái thấy biến thế của y cũng thầm khen ngợi, không ngờ lão hòa thượng tính nóng như lửa mà cũng luyện được âm nhu công lực đến mức như vậy. Tuy ông ta lòng khen ngợi, nhưng tay cũng không trì hoãn, lại giơ hai ngón lên nhằm hai yếu huyệt Đơn Điền và Khí Hải ở bụng dưới của Thánh Hỏa mà tấn công tiếp.
Thánh Hỏa đại sư lại phải nhảy sang bên tránh né, nhưng y vừa tránh, tay vẫn hất chuỗi hạt tấn công Phả Cái, còn hữu chưởng tấn công liền ba thế một lúc.
Quyền phong của y vừa công ra liên có tiếng kêu như sấm động, như bài sơn hải đảo, nhắm ngực Phả Cái lấn át tới.
Tiếu Diện Phả Cái liền quát lớn: ‘Hảo!’ Đồng thời cả quyền lẫn chỉ cùng giở ra một lúc, phản công luôn ba chưởng, ba chỉ, phát lên veo veo chống lại chưởng lực của Thánh Hỏa đại sư.
Chỉ nghe thaays ba tiếng kêu “bùng bùng bùng” thật lớn, quyền phong và chưởng lực của đôi bên đụng nhau xong. Phả Cái chỉ hơi rung động còn Thánh Hỏa đại sư phị đẩy lùi tới ba bước, mặt tái mét, rồi từ từ biến thành tím tái hai mắt trợn tròn như trứng chim bồ câu, hả miệng thở hồng hộc hộc hồi lâu, rồi không gượng được rốt cục phải thổ ra mấy cục máu tươi.
Huyền Pháp hòa thượng đứng cạnh đó không ngờ sư thúc lại bại nhanh như vậy, giật mình kinh hãi vội đưa tay lấy cây còi đồng thổi mạnh hai tiếng “tu tu”, tiếng còi ấy chỉ trong nháy mắt đã vọng khắp sơn cốc.
Vốn dĩ Vân Tuệ không ra tay tấn công, ngờ đâu Phả Cái với Thánh Hỏa đại sư đều nóng nảy ra tay, chưa nói hai câu đã lao vào đấu đá rồi, bất đắc dĩ nàng phải ở ngoài lược trận:
“Đành chờ hai người đấu nhau mấy chục hiệp rồi tính tiếp vậy!”
Ngờ đâu mới được có mấy hiệp Thánh Hỏa đại sư đã bị đả bại rồi, nhưng vậy cũng không sao, nàng chỉ bực nhất là Huyền Pháp hòa thượng thấy bất lợi, liền thổi còi gọi viện binh, nếu tăng chúng của chùa Thiếu Lâm tới nơi, lại thấy hộ pháp của chùa bị đả thương như vậy, tất nhiên sẽ phải một trường giao chiến, như vậy làm sao có thời gian bắt Huyền Pháp nói rõ sự thật cho mình hay.
Vân Tuệ là người cương nghị, thấy tình thế thay đổi, liền thay đổi kế hoạch. Nàng hét vang một tiếng, thân pháp như điện chớp lao bổ tới Huyền Pháp, bóng chưởng chỉ trong nháy mắt đã úp chụp cả người đối thủ.
Huyền Pháp vốn đã sợ hãi, thấy vậy càng sợ thêm nhất thời sợ quá lại hóa giận, y liền quát lớn:
-Tiện tỳ đừng hiếp người thái quá…
Y vừa nói vừa giở La Hán quyền phản công lại.
Vân Tuệ không muốn dây dưa mất thì giờ, liền biến chưởng thành chỉ, từ ngón tay lập tức xạ một luồng bạch khí xuyên qua quyền phong của đối phương mà khống chế đại huyệt trước ngực của y tức thì. Đại huyệt này nếu bị đánh mạnh thì chết ngay tại chỗ nhẹ thì cũng chết giấc.
Huyền Pháp hòa thượng dù tài ba cũng không sao tránh được một chỉ thần tốc của nàng, liền cảm thấy mình mẫy tê tái, chân tay bủn rủn, y hoảng sợ vô cùng chưa kịp kêu lên đã lăn ra chết giấc.
Vân Tuệ thấy vừa ra tay đã có thể khống chế đối phương liền túm lấy cổ áo tên đó, quay đầu lại nói:
-Đi!
Ba người liền tức tốc rời khỏi sơn cốc.
Thời gian diễn ra tất cả những sự việc ấy quả thực không lâu lắm, trong lúc Thánh Hỏa đại sư thổ huyết, Huyền Pháp thổi còi như điên khùng. Phả Cái với Vương Mai thấy sự việc diễn ra nhanh như vậy liền theo quán tính tiếng hô của Vân Tuệ mà dụng khinh công lao vút đi.
Thánh Hỏa đại sư tuy bị thương nhưng cũng trông thấy hết diễn biến của sự việc, khi thấy hành động của Phả Cái với Vương Mai thì quay đầu lại đúng lúc thấy Thiên Diện phu nhân đang túm cổ sư điệt của y như tóm cổ một con gà con thì vừa kinh hãi vừa tức giận.
Huyền Pháp là đệ tử hàng thứ hai của Thiếu Lâm, tuy không phải là người võ nghệ cao cường nhưng cũng không tầm thường đến nỗi chỉ để người ra tay một cái đã bắt được liền. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, đấu chưa đầy một hiệp Huyền Pháp đã bị người ta xách cổ mang đi rồi đủ thấy võ công của Thiên Diên phu nhân đến mức hãi nhân thế nào, nên vẻ mặt Thánh Hỏa kinh hãi khôn tả.
Nhưng dù sao y cũng là hộ pháp của Thiếu Lâm tự, khi nào lại để người ngoài bắt đệ tử Thiếu Lâm như vậy, y hổ thẹn quá hóa giận, quên cả thương thế hét lớn:
-Lão ăn mày tặc tử đừng hòng đào tẩu! Đứng lại cho ta!
Vì y cố gắng sức nên thương thế càng trầm trọng thêm, đến lúc này không sao gượng được nữa thổ ra hai búng máu tươi rồi ngã gục xuống bất tỉnh.
Thánh Hỏa đại sư vừa ngã xuống thì trên sơn cốc bóng người đã biến mất, đồng thời từ trong rừng thông cũng xuất hiện mười mấy hòa thượng tay cầm khí giới phi thân tới.
Những người này do một lão hòa thượng mặc áo đỏ thêu chữ vàng đi trước dẫn đầu.
Vừa tới nơi, thấy Thánh Hỏa đại sư bị thương như vậy thì kinh hãi, vội tới lật người Thánh Hỏa đại sư lên xem, khi nhìn thấy sắc mặt của Thánh Hỏa đại sư thì biết sắc hẳn. Tuy người này có chút kinh hãi nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, liền quay đầu báo mấy hòa thượng đi cùng:
-Mau khám xét!
Nói xong bảo một hòa thượng khác đỡ Thánh Hỏa dậy mà soa bóp cho y. Một lát sau Thánh Hỏa đại sư mới lai tỉnh, khi mở bừng mắt ra nhìn liền khẽ kêu:
-Thánh Thủy sư huynh!
Lão hòa thượng vừa tới là Thánh Thủy đại sư huynh của Thánh Hỏa, Thánh Thủy thấy y đã lai tỉnh liền liên tiếng bảo:
-Sư đệ không nên nói nhiều, mau uống bát bảo đơn của bổn môn rồi vận công điều tức, đã có sư huynh hộ pháp, đợi lành lặn rồi tính cách đối phó sau.
Y vừa nói vừa nhét một viên thuốc vào mồm Thánh Hỏa, rồi ngồi ra sau vận công hỗ trợ chữa thương cho Thánh Hỏa.
Một lát sau sắc mặt của Thánh Hỏa đại sư hồng hào trở lại, đồng thời trên đầu Thánh Thủy đại sư cũng có rất nhiều mồ hôi chảy xuống. Lúc ấy tiết trời giá lạnh, nên những giọt mồ hôi của Thánh Thủy đại sư khi tiếp xúc với mặt tuyết đã đóng thành băng ngay.
Thánh Hỏa đại sư thấy vậy biết sư huynh đã tốn rất nhiều hơi sức để cứu mình, nên vừa quá huyệt xong liền nói:
-Cảm ơn sư huynh… đệ đã đỡ nhiều, xin sư huynh thâu hồi sức lại!
Thánh Thủy đại sư nghe vậy liền thâu song thủ lại, vận công lấy lại sức lực. Hai người lập tức kiết đà vận công hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lúc ấy Thánh Hỏa đã phục hồi hoàn toàn, liền nhảy lên cao rồi như mũi tên lao lên núi, thánh Thủy đại sư cũng vội đứng dậy, thấy sư đệ đi như vậy liền gọi:
-Sư đệ quay lại! Sư huynh có điều muốn hỏi…
Thánh Hỏa đại sư nghe vậy liền hồi bộ quay lại, vẻ mặt đầy sự giận dữ, Thánh Thủy đại sư thấy sư đệ như vậy thờ dài nói:
-Sư đệ, người vừa tới là ai! Với công lực của sư đệ mà sao lại…
Nói tới đó thì dừng lời, vì biết Thánh Hỏa tính hay thẹn sợ nói y thua người thì y thẹn quá hóa giận thành ra ngập ngừng không nói hết.
Tuy vậy Thánh Hỏa đại sư mặt vẫn đỏ, tai vẫn tía, uất hận la lớn:
-Là lão ăn mày què với một con nhãi xưng là Thiên Diên phu nhân ấy…
Thánh Thủy nghe vậy liền xa sầm nét mặt. Thánh Thủy biết mình lỡ lời vội dừng lại, nhìn sư huynh, miệng niệm phật hiệu rồi nói tiếp:
-Xin sư huynh thứ lỗi, tiểu đệ vừa rồi lỡ lời mà ăn nói thô tục! Đối thủ là đồ đệ của Thiên Hạ Đệ Nhất kiếm năm xưa, tên là Thiên Diện phu nhân, với thầy trò Phả Cái. Bây giờ họ đã bắt Huyền Pháp sư điệt đi rồi.
Thánh Thủy đại sư nghe vậy giật mình kinh hãi, hỏi lại:
-Cái gì? Đồ đệ của Cô Độc Khách ư? Thảo nào mà đệ… nhưng… nàng ta đã cùng Phả Cái tới đây, mục đích của họ thế nào, ta cũng biết họ tới đây để gây hấn với Thiếu Lâm chúng ta. Sao sư đệ lại nóng nảy như thế? Sao không báo cho chưởng môn?
Thánh Hỏa đại sư thấy sư huynh nói vậy ngẩn người giây lát, rồi giận dữ nói:
-Việc đó quả thật đệ không biết, nhưng giờ sư huynh đã biết thì xin thưa với chưởng môn ngay lập tức điều môn hạ khám xét, còn đệ đi kiếm chúng để cứu Huyền Pháp sư điệt…
Nói tới đó, không chờ đợi Thánh Thủy đại sư trả lời, liền quay mình đi luôn.
Thánh Thủy đại sư sầm nét mặt, thở dài rồi nhanh chóng trở về chùa báo cho chưởng môn hay.
Quái Khách Muôn Mặt Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng