Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1970 / 27
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 21 (a) - Nửa Lời Dẹp Binh Đao
ãy nói Phong Lan với Võ Di bà bà chia tay với Vân Tuệ rồi lên đường đi bộ, nhưng nhất thời nàng không biết đi đâu để tiêu khiển chờ ngày lên Hoàng Sơn.
Còn Vân Tuệ với Long Uyên thì đang âu yếm nhau ở trong thuyền, đang lúc ấy hai người bỗng nghe thấy người lái thuyền kêu thất thanh, tiếng kêu rùng rợn, hai người giật mình kinh hãi vội đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Liền thấy nơi hạ du cách thuyền mình chừng mười trượng, nơi có hai khoảng núi mọc đối diện nhau ở hai bên bờ sông, khiến lòng sông chỗ đó bỗng hẹp lại chỉ còn rộng chừng hai chục trượng, trên mặt sông có một sợi xích nổi lên lơ lửng trên mặt nước chừng năm thước, sợi xích đó to chừng cánh tay trẻ con.
Thuyền của Kính Thật đi trước không kịp hạ buồm và cột buồm xuống, nên va phải sợi xích sắt đó, mũi thuyền đâm trúng ngay sợi sích, lòng thuyền nứt một miếng thực lớn. Chiếc thuyền vướng vào dây xích từ từ chìm xuống. Những người lái thuyền đều cả kinh thất sắc, có tên thuyền rung động quá mạnh đã rớt xuống sông trôi ra ngoài xa.
Còn mấy tên chưa rớt xuống nước thì cuống quýt không biết đối phó hoàn cảnh hiểm nghèo đó ra sao?
Kính Thật cùng bốn tiêu sư trong khoang, nghe tiếng kêu biết có chuyện xảy ra, nhưng chưa kịp ra thì người nào người nấy đã lăn kềnh ra đất do thân thuyền bị rung động bất ngờ. Giây phút sau mấy người mới mò dậy ra ngoài khoang thuyền.
Thuyền của Long Uyên cách thuyền ấy mười mấy trượng, lại lúc thuận buồm xuôi gió, thuyền đi nhanh như bay, nháy mắt cũng sắp va chạm phải sợi xích rồi.
Vì vậy người lái đò mới kinh hoảng như trên.
Người lái đò cũng biết sợi xích sắt này thể nào cũng do Song Lương ở trên núi Đông Tây Lương Sơn treo ngang như vậy để ngăn cả những thuyền qua mà cướp bóc.
Tất nhiên những thuyền chài chống đỡ sao nổi với bọn giặc Song Lương trên Lương Sơn này. Hơn nữa thuyền đang đi nhanh như thế, cũng không cách chi mà tránh khỏi va chạm phải sợi xích.
Long Uyên thấy tình thế hiểm nghèo nghư vậy chàng lập tức phi thân xuyên qua cửa sổ, không kịp nói tiếng nào với Vân Tuệ, người lơ lửng trên không giơ tay rạch mọt cái làm dây buồm đứt làm đôi khiến buồm rớt ngay xuống. Rồi giở Phi Long hồi không lượn một vòng trên không nhanh chóng hạ xuống mũi thuyền.
Đơn Thiết Thần Công lập tức đẩy mạnh về trước khiến chiếc thuyền đang lao đến vùn vụt bỗng lùi lại hơn mấy trượng.
Lúc ấy Vân Tuệ cũng đã ra tới nơi, nàng thấy tình hình như vậy vội phi thân tới đằng lái đẩy sang bên phải một cái, mũi thuyền liền xoay ngang về phía trái từ từ tiến vào bờ.
Chiếc thuyền lúc này cách giây xích không đầy hai trượng và trong nháy mắt sát lại gần. Long Uyên đứng ở mũi thuyền giơ tay khẽ nắm lấy xích sắt, chiếc thuyền liền trôi ngang giáp với sợi xích.
Những người bên thuyền Kính Thật đương lúc hoảng sợ không biết đổi phó sao. Giờ bỗng thấy chiếc thuyền của Long Uyên ghé tới gần liền kêu la cầu cứu. Kinh Thật vác bọc áo lớn đang cùng bốn tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau không có cách gì thoát thân, thì bỗng thấy Long Uyên, y cả mừng kêu to:
-Long công tử cứu tiểu…
-Ông chủ chớ lo, chờ tại hã ghé thuyền lại gần đã.
Nói xong nắm chặt sợi xích, hai chân đạp mạnh đưa thuyền sang ngang hai trượng, dưới thuyền liên va vào chiếc thuyền vỡ của Kính Thật.
Những người ở thuyền bên kia liền nhảy sang cả thuyền của chàng, cả người thuyền chài rớt xuống sông cũng đã bơi lại gần leo lên.
Đang lúc ấy, hai bên sườn núi bỗng có bốn chiếc thuyền bơi ra, mỗi chiếc thuyền dài chừng hai trượng trên có tám người bơi. Đằng mũi có bốn năm đại hán ngồi, đi nhanh như bay tiến tới gần hai thuyền của Long Uyên và Kính Thật.
Khi mấy chiếc thuyền đó sắp tới gần thì một tên trong bọn liền quát lớn:
-Bằn hữu nào định phá mối hàng của Song Lương thế? Mau báo danh.
Long Uyên thấy vậy tức giận bụng bảo dạ:
“Song Lương của Lương Sơn nay đặt xích sắt ở đây để cướp thực độc ác khôn tả, không những cướp thuyền mà còn làm khổ thuyền chài. Những người lái đò nhờ thuyền để sinh sống, nay thuyền vỡ, người rớt xuống sông chết không có chỗ mà chôn.”
Chàng chờ mọi người lên thuyền hết, rồi chờ bốn chiếc thuyền kia tới cho chúng một bài học.
Vân Tuệ biết ý liền đảo ngược đôi ngươi suy nghĩ rồi nói:
-Uyên đệ, chúng ta mau ghé thuyền vào bờ trước bằng không lúc này đấu tuy chúng ta không sợ chúng, nhưng ông chủ Vương với các người không biết bơi, nhỡ rớt xuống sông có phải…
Long Uyên nghe vậy liền gật đầu:
-Được, chị mau bẻ lái, để tôi ngắt đớt sợi xích này.
Nói xong, chàng giơ tay nắm chặt sợi xích sắt dụng mười thành công lực kéo mạnh một cái, chỉ nghe thấy “băng băng” hai tiếng, sợi xích treo hai bên sườn núi đã đứt làm đôi.
Chiếc thuyền thoát khỏi vật cản liền đi nhanh như tên phi thẳng xuống miền xuôi.
Vân Tuệ bẻ lái thuyền ghé vào bờ bên trái. Bốn chiếc thuyền kia còn cách thuyền của chàng hơn mười trượng. chúng thấy Long Uyên có thần lực bứt đứt sợi xích, lại thấy Vân Tuệ dụng nội lực đẩy thuyền đi thì đều cả kinh thất sắc.
Vì chúng không ngờ đôi thanh niên nam nữ anh tuán này lại có võ công cao siêu đến thế. Nhưng vì đây là địa bàn của chúng, lại có lắm mưu nhiều kế, nên tuy kinh hãi nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo.
Bốn tiêu sư trông thấy đôi thanh niên nam nữ có võ học kỳ tài như vậy thì vừa kinh vừa hỷ, kính mến lại có chút hổ thẹn. Lòng hoảng sợ tan biến thay vào đó là sự yên dạ.
Ở hai bên thượng hạ du đều có thuyền, vì thấy dây xích của Song Lương cản trở nên họ đều đậu cả hai đâu. Bây giờ thấy xích đã đứt, tuy không thấy rõ lắm, nhưng thấy có người có thể bứt đứt sợi xích thì cả kinh, trong lòng đều cho rằng người làm việc ấy chắc là thần tiên chứ không phải người thường.
Vân Tuệ vận nội công đẩy thuyền đi, chiếc thuyền đi nhanh như một mũi tên chỉ trong nháy mắt đã ghé vào bờ bên trái liền, Long Uyên đứng ở trên mũi thuyền hai mắt sáng như điện nhìn vào những tảng đá lởm chởm trên bờ đồng thời chàng thấy sau những tảng đá đó có rất nhiều lâu la cầm cung nỏ đang giơ lên định bắn, chàng liền cau mày bảo Vân Tuệ.
-Chị Tuệ, hãy cho thuyền đi xuống một quãng nữa rồi hãy ghé bờ.
Chàng vội lái mũi thuyền ra giữa sông, vận công vào hai tay áo phát ra hai luồng cường khí vô hình đập mạnh xuống mặt nước kêu “bùm” một tiếng, nước tức thì bắn cao hơn trượng, thân thuyền liền như một mũi tên lao thẳng xuống miền hạ du.
Bọn lâu la ở trên thấy kêu la om sòm, bắn tên xuống như mưa.
Long Uyên sợ những người khác bị vạ lây vội phất tay áo lần nữa. Không bao lâu thuyền của chàng đã ra khỏi chỗ có đá ngầm. Những người lái thuyền lúc này mới hoàn hồn. Đối với đôi giai nhân này, họ đều cảm phục vô cùng.
Người chủ thuyền vội kéo tay Vân Tuệ rằng:
-Cô nương muốn ghé bờ phải không, để tiểu nhân đỡ tay cho.
Tuy Vân Tuệ cũng biết lái thuyên, nhưng không rõ lắm thế nước ra sao. Nay nghe thấy người chủ thuyền nói thế liền đưa tay lái cho y và mình cũng ngừng tay lại.
Một lát sau thuyền đã ghé bờ bảy tám thuyền chàng vội bắc cầu cho mọi người lên. Long Uyên nhảy lên bờ trước, chàng thấy bốn chiếc thuyền nọ sắp đuổi tới nơi, chỉ còn cách mấy chục trượng thôi, liền lên tiếng nói với mọi người.
-Các vị mau lên bờ tìm địa thế ấn núp và tụ họp một nơi để phòng bọn giặc đánh lên. Trong thuyền không cần để lại người nào hết.
Mọi người đã coi chàng như một vị thần lên liền theo lời lần lượt lên bờ ngay.
Long Uyên cùng Vân Tuệ phi thân lên bờ rồi đưa mắt nhìn chung quanh và thấy phía bên phải mình có một đèo núi bằng phẳng, trên có cây cối um tùm đoán chắc là Lương Sơn.
Còn phía bên trái là cánh đồng rộng mênh mông xa xa có làng mạc và rừng rậm. Ngoài tiếng gà gáy, tiếng chó sủa thỉnh thoảng vọng tới ngoài ra thì yên lặng như tờ.
Chủ thuyền với ông chủ họ Vương và bọn tiêu sư các người tất cả hơn mười người đi vào rừng ẩn núp. Bốn người tiêu sư canh gác bốn mặt đề phòng bọn giặc đánh lén giết hại những kẻ vô tội.
Bốn chiếc thuyền giặc chỉ thoáng cái đã tới gần. Người trên thuyền thấy Long Uyên với Vân Tuệ trông như Tiên đồng Ngọc nữ, như là một thiếu nữ ẻo lả, một là thư sinh yếu ớt cả hai đang khoanh tay ngắm nhìn nước chảy.
Bọn giặc quên mất thần công oai lực của Long Uyên vừa rồi, lại cho y là một văn sĩ yếu ớt và một thiếu nữ thì như vậy thì có nghĩa lý gì đâu.
Chúng chưa đợi thuyền tới hẳn đã nhảy lên bờ vây lấy hai người.
Đại hán trung niên mặt mũi dữ tợn, vừa lên tới nơi đã cất giọng sang sảng, hung hăng hỏi:
-Nhị vị là môn hạ của ai? Tại sao can thiệp vào chuyện của bổn sơn trại, chắc hai vị chưa biết luật của Đông Tây Lương Sơn phải không?
Phương Trực Dân là môn hạ của Kim Diện Bồ Tát Huyền Thông tại chùa Quảng Tế ở Cửu Hoa, cách Đông Tây Lương Sơn rất gần nên mới quen biết với Lương Sơn.
Lúc nầy y thấy người lên tiếng đó chính là Lương Thế Kiệt trại chủ của Đông Lương Sơn nên y vội chạy lại, không đợi Long Uyên và Vân Tuệ trả lời đã nói:
-Thế Kiệt huynh, tiểu đệ Phương Trực Dân đây.
Mọi người nghe tiếng liền quay người lại.
Thế Kiệt cười ha hả nhìn Trực Dân một cái rồi đột nhiên sầm nét mặt, đột nhiên dùng giọng mũi “hừ” lên một tiếng mới đáp:
-Tưởng là ai, ra là Phương tổng tiêu đầu của Tứ Kiếm tiêu cục, đệ không biết bạn tới mà ra nghênh đón…
Thực Dân mặt đỏ bừng trong lòng chửi thầm:
“Thất phu ngông cuồng thật…”
Tuy nghĩ vậy, nhưng y không muốn làm mất lòng đối phương, vẫn phải gượng cười chắp tay chào đối phương và nói tiếp:
-Thế Kiệt huynh hà tất phải như thế, tiểu đệ mượn đường đi qua đây chưa kịp vào núi bái kiến huynh với Thế Hùng huynh mong huynh lượng thứ cho…
Thế Kiệt cười nhạt, hai mắt nhìn vẻ khinh thị nhưng y chưa kịp lên tiếng thì Thế Hùng đã “hừ” mấy tiếng nói luôn:
-Phương tổng tiêu đầu, ngày hôm nay kiếm được cao nhân đỡ đầu cho, có coi anh em tại hạ vào đâu…
Trực Dân mặt biến sắc, cố nén lửa giận lên tiếng át lời vô lễ của Thế Hùng:
-Thế Hùng huynh, không nên nói thế, tiểu đệ bất tài đến đâu cũng biết nghĩa khí giang hồ trên hết. Tiểu đệ ở Uyên Nam có lập Tứ Kiếm tiêu cục bấy nhiêu năm nay được bạn hữu các nơi nể mặt nên chưa xảy ra chuyện gì cả. Và cũng chưa mất lòng một bạn nào hết. Hôm nay đệ được ông chủ Vương nhờ bảo vệ đi Kim Lăng, đi qua quí địa chỉ mong hai vị nhân huynh nể mặt tiểu đệ mà cho tiểu đệ và các người được qua khỏi. Sau này tiểu đệ thể nào cũng không quên hai vị nhân huynh.
Thế Hung cười ha hả:
-Mượn đường là chuyện nhỏ, anh em tiểu đệ cũng không có ý định làm khó dễ gì Phương huynh cả, nhưng Phương huynh không nên để cho quí bạn làm đứt mất sợi dây xích.
Vân Tuệ đứng cạnh Long Uyên thấy anh em Song Lương ngông cuồng như vậy đã có vẻ bực mình. Lúc này nàng lại nghe thấy Song Lương cố ý làm khó dể bóp méo sự thực, trong lòng càng tức giận thêm liền trợn ngược đôi mày quát lớn:
-Các người muốn gì? Sợi xích đó là do Uyên đệ của ta hủy, có việc gì cứ tìm chúng ta là được rồi.
Lương Thế Kiệt đã lâu không lên tiếng, yên lặng đứng yên ngắm trộm sắc đẹp của Vân Tuệ, bây giờ thấy nàng nổi giận cất tiếng như chuông bạc lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm, thì liền xen vào, vừa cười vừa nói:
-Cô nương nhanh nhẩu thực, khiến tại hạ rất khâm phục, nhưng không hiểu quí danh là gì môn hạ của cao nhân nào?
Vân Tuệ thấy đối phương mắt xếch mày lém trong lòng lại đang nổi giận liền quát:
-Bổn cô nương họ Vân tên Tuệ vị này là em của ta, Long Uyên, còn môn hạ của ai thì các ngươi chưa xứng hỏi tới.
Long Uyên vẫn khoanh tay sau lưng ngắm nhìn cảnh sức trên sông, bỗng nghe Vân Tuệ báo danh định ngăn cản nhưng đã muộn.
Bọn Song Lương nghe thấy nàng ta nói thế đều biến sắc. Lăn lộn giang hồ mấy chục năm, đã được thiên hạ liệt vào hàng cao thủ hạng nhất không ngờ hôm nay lại bị người khinh thị, mà lại là kẻ chẳng có chút danh tự trên giang hồ. Xích Diện Dao Lương Thế Hùng liền quát lớn một tiếng xông lên tấn công luôn, Thủy Đề Hổ Lương Thế Kiệt vội đưa mắt ra hiệu bảo đại ca mình đừng ra tay vội rồi y trầm giọng nói:
-Cô nương chớ có khích tướng anh em tại hạ như vậy, tại hạ Lương Sơn Song Lương.
Y vừa nói vừa chỉ vào mọi người giới thiệu:
-…vị này là thiếu sơn chủ của Đại Lâu Sơn, là Tam Trâm Đoạn Mệnh Lục Tiểu Thanh còn mấy vị này là Động Đình Lục Hào; Đại Hào Vương Nhu Sơn; Nhị Hào Vương Tử Thủy; Ngũ Hào Vương Chi Hải còn vị này là Kim Tiền Lưu Châu Sơn ở Tiền Đường. Còn vị này…
Long Uyên đưa mắt liếc nhìn mọi người một cái liền cau mày lộ vẻ sát khí. Tuy chàng chưa hề nghe thấy những tên của bọn người này bao giời, nhưng chỉ thấy Phương Trực Dân tỏ vẻ rầu rĩ, chàng cũng đoán chắc thế nào chúng cũng là những tên khét tiếng trong hắc đạo. Cho nên chàng hậm hực không sao chịu được, xen lời:
-Đương gia họ Lương bất tất nhiều lời, tại hạ Long Uyên, tuy còn ít tuổi nhưng cũng biết các vị là tinh anh của lục lâm. Nhưng tại hạ có một điều khó hiểu sao các vị tụ họp ở đây không làm điều chính đáng mà đi cướp bóc như thế? Nghe nói mấy tháng trước ở Sào Hồ có thuồng luồng xuất hiện, dân chúng điêu đứng, vì nó mà mất chốn sinh nhai, ông chủ Vương đã bán hết châu báu của mình đem đi phát chẩn. Hôm qua có mấy tên giặc cỏ mù quáng đã định tới cướp tiền bạc của ông ta. May là Tiếu Diện Phả Cái đột nhiên xuất hiện. Tại hạ không muốn lôi thôi, các vị nên biết khó mà lui.
Mọi người nghe nói tới Phả Cái, ai nấy đều kinh hãi thầm vội quay đầu nhìn quanh như sợ Phả Cái xuất hiện đâu đó, nhưng bốn bề chỉ có núi hoang và rừng rậm mà không thấy bóng người nào cả.
Long Uyên với Vân Tuệ thấy bọn chúng biểu hiện như vậy đều tủm tỉm cười.
Lục Tiểu Thanh, thiếu chủ Đại Lâu Sơn ỷ vào danh hiệu Lục nhất Thanh, thị mình có võ công gia truyền, nhất là môn Kim Trâm tuyệt kỹ chưa một lần thất bại, lại thêm gần đây sơn trại Đại Lâu đang phục hưng, chiêu nạp thêm rất nhiều cao thủ, thanh thế lừng lẫy hơn trước kia rất nhiều, y cảm nhận đã sắp tiến tới mức lãnh tụ của lục lâm Lãnh Nam. Cho nên y tuổi mới ba mươi, nhưng đối với bất cứ kẻ nào thuộc hắc đạo đều không để vào mắt, trở nên kiêu ngạo vô cùng. Lại thấy Long Uyên với Vân Tuệ cười bọn chúng, liền cả giận:
-Tiểu tử đừng có đem Tiếu Diện Phả Cái dọa thiếu sơn chủ. Hôm nay bổn thiếu sơn chủ đã quyết, tiểu tử ngươi không biết trời cao đất rộng miệng còn hôi sữa, dám đem mấy miếng võ mèo cào ra ngăn cản bọn ta. Chỉ nội điểm này bổn thiếu sơn chủ với các vị Lương huynh ở đây không thể tha thứ cho ngươi rồi.
Nói tới đó, y nghĩ đến chuyện Long Uyên bẻ đứt sợi xích sắt trong lòng hơi kinh hãi, vì sợi xích sắt đó nặng hơn hai ba ngàn cân, ngày thường ngâm dưới đáy sông, lúc sử dụng mới kéo lên chặn tàu bè. Không ngờ lần này lại bị Long Uyên bứt đứt, đủ thấy công lực của chàng ta mạnh đến thế nào.
Tiểu Thanh là kẻ tự phụ nhưng cũng tự biết y không đủ sức làm việc đó. Lại thấy Long Uyên, kẻ mặt trắng trẻ măng trông như một thư sinh yếu ớt thì không tin chàng có thể làm điều đó. Nhưng sự thật thì sợi xích đã bị bứt đứt, tuy y trong lòng sợ hãi nhưng thấy bên mình có nhiều người lại nghĩ:
“Dù ngươi có tài ba đến đâu cũng không chống đỡ nổi chúng ta nhiều người như vậy.”
Long Uyên thấy Tiểu Thanh có thái độ nguông cuồng như vậy chỉ mỉm cười không nói gì.
Vân Tuệ trái lại, nghe thấy Tiểu Thanh cứ gọi Long Uyên là tiểu tử thì càng tức giận thêm liền quát lớn:
-Không tha thì các ngươi làm được gì? Bổn cô nương nói rồi có tài ba gì cứ giở ra đi. Hôm nay không cho các ngươi biết chút lợi hại thì các ngươi tưởng không có người tài.
Tiểu Thanh tức giận khôn tả, liền rút ngay thanh đao hai mũi đeo ở lưng ra nhảy lên giận dữ quát tháo:
-Con nhãi kia, thực ngôn cuồng, bổn thiếu sơn chủ thử xem ngươi có tài ba gì?
Vân Tuệ cười một tiếng không thấy người nàng động đậy mà đã lướt về phía trước năm thước, đến chỗ cách Thiếu Thanh chừng hai thước liền quát bảo:
-Ngươi ra tay trước đi.
Nàng mới lộ ra chút khinh công đã đủ làm bọn giạc kinh hãi rồi. Tiêu Thanh tuy ngông cuồng nhưng cũng là kẻ thức thời, cố nén lửa giận miệng nói “thỉnh” rồi múa đao xông lên tấn công luôn.
Vân Tuệ thấy đối phương vừa ra tay đã nhắm ba nơi yếu huyệt của mình điểm tới, nhận thấy công lực của y cũng không đến nỗi tầm thường. Nhưng lòng đã quyết phải cho chúng khiếp sợ một phen, vì vậy khi khí giới của đối phương công tới thì không tránh né mà đứng yên chờ đợi, trông nàng tựa như không biết võ công mà hoảng sợ đứng đờ ra vậy.
Thế công của Nhất Thanh có thể hư có thể thực, đó là một thế dùng dụ địch, chứ mục đích không đả thương địch tấn công mình thôi.
Ngờ đâu đối phương lại đứng yên không phản công gì cả và không coi thế công của mình vào đâu hết. Y càng tức giận thêm, lửa giận vừa nén xuống lại bốc lên ngùn ngụt, bụng chửi thầm:
“Con nhãi này muốn chết chắc, đã vậy đừng oán Thiếu sơn chủ ta độc ác!”
Nói xong y liền nhẹ tay đâm luôn mũi đao vào đại huyệt trên vai Vân Tuệ. Khi chỉ còn một tấc nữa là trúng đích, Thế Kiệt thấy vậy thương tiếc thầm:
“Tội nghiệp, con nhỏ đẹp như tiên nữ thế mà sắp trở thành ma vãi máu”.
Tuy Long Uyên biết võ công Vân Tuệ thế nào nhưng cũng toát cả môi hôi thầm.
Đang lúc ấy Vân Tuệ tịnh như không chịu nổi luồng gió mạnh của đối phương lấn át tới, vội ngửa người về sau tránh đồng thời nàng giơ tay trái ra nhanh như chớp phất vào khuỷu tay của địch. Trông nàng ra tay rất ung dụng tựa như đuổi ruồi, nhưng sự thực luồng gió ở ngón tay nàng phất qua một cái đã có tiếng kêu “coong” và Lục Nhất Thanh đã thấy hổ khẩu tay đau nhức, loạng choạng thoái lui sang bên phải hai bước và thấy tay nhẹ bổng vội cúi đầu xuống nhìn mới hay thanh đao hai lưỡi sắc bén của y đã gãy làm đôi.
Thủy Để Hổ, Xích Diệm Đao, Động Đình đại hào và nhị hào… thấy vậy biến sắc, nhất là Lục Nhất Thanh lại càng ngượng nghịu và thấy khó xử.
Vân Tuệ ung dung vuốt tóc mỉm cười nói:
-Khí giới của thiếu sơn chủ sao dòn thế nhỉ?
Long Uyên liền bật cười. Nhất Thanh thiếu sơn chủ của núi Đại Lâu lại càng hổ thẹn thêm, y không đợi Vân Tuệ nói xong đã thét lớn:
-Con nhãi kia đừng có làm bộ làm tịch, thiếu sơn chủ thí…
Y chưa dứt lời, đã ném luôn nửa thanh đao gãy vào Thái dương huyệt bên trái của Vân Tuệ. Cùng lúc đó y nhảy xô lên tấn công luôn năm chưởng, đá liên tiếp sáu cước, tất cả đều nhằm những nơi yếu hiểm của Vân Tuệ mà tấn công.
Vân Tuệ thấy vậy khẽ nhún vai, người liền vượt qua đầu Nhất Thanh đáp xuống phía sau kẻ địch tránh những thế công như vũ bão ấy. Nhưng nàng vẫn chưa ra tay vội, miệng lại tủm tỉm cười nói tiếp:
-Thiếu sơn chủ chớ nóng lòng như thế, cẩn thận lưng và đùi.
Nhất Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận. Hai mắt đỏ ngầu, như điên như khùng quay người lại tấn công tiếp.
Vân Tuệ tiến thoái trong những thế quyền thế cước của Nhất Thanh tựa như hồ điệp xuyên hoa, ung dung hết sức, thỉnh thoảng nàng lại nói bông đùa vài câu tựa như hai người đang chơi trò đuổi bắt vậy.
Nhất Thanh tấn công luôn mười mấy thế, cũng không sao trúng được đối thủ mọt chưởng hay một cước nào, mà y càng tấn công lâu bao nhiêu hơi thở càng nặng nề bấy nhiêu.
Vân Tuệ thấy vậy vừa cười vừa nói tiếp:
-Võ công của Thiếu sơn chủ chỉ có thế mà cũng đòi đem ra đấu với người hay sao? Theo ý bốn cô nương thì thiếu sơn chủ nên nghỉ ngơi chốc lát để hồi phục sức lực rồi hãy đấu tiếp cũng chưa muộn.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên cao khẽ chạm vào đỉnh đầu Nhất Thanh một cái.
Bọn thủ hạ của y thấy vậy giật mình kinh hãi, tưởng nàng hạ độc thủ, chúng liền quát lớn, rút khí giới nhảy xổ lại tấn công Vân Tuệ để cứu thiếu chủ.
Ngờ đâu Vân Tuệ ra tay trông chậm chạm như không có chút hơi sức, nhưng sự thực lại nhanh như điện chớp khiến những người nhảy tới cứu chưa kịp tấn công thì cái khan đen cột trên đầu Nhất Thanh đã bị hai ngón tay của nàng kéo lên và vứt xuống đất.
Nhất Thanh bị giật cái khăn ở trên đầu ra, tóc liền xõa xuống vai, y giật mình kinh hãi vội nhảy lui về phía sau năm thước và đứng yên, bọn thủ hạ thấy chủ không việc gì nên đứng yên không động binh nữa. Nhưng chúng đã hình thành thế bao vây Vân Tuệ vào giữa, nên lúc này chúng lại càng thấy tiến thoái lưỡng nan, vì vừa rồi chúng thấy Vân Tuệ khẽ phất tay đã làm gãy đao của Nhất Thanh, mà lại trông như đang đùa giỡn vậy. Vì vậy trong lòng bọn chúng tự biết không người nào có khả năng địch nổi nàng cả. Nếu có ra tay thì thể nào cũng bị chê cười là thị nhiều vây đánh một thiếu nữ, mà có đánh thế cũng chắc đâu đã thắng nổi! Huống hồ bên cạnh nàng lại còn có Long Uyên đứng cạnh đó ung dung vô cùng. Nhưng giang hồ trọng khí tiết, vừa rồi Vân Tuệ lại coi chúng không ra gì, như vậy chúng làm sao nhịn được?
Long Uyên thấy giặc do dự thì cười ha hả định khuyên ngăn, không ngờ Vân Tuệ đã chẩu môi tỏ vẻ hờn giận nói:
-Sao không đánh đi, bổn cô nương muốn các ngươi lên cùng một lượt để bổ cô nương đỡ mất công diệt trừ từng tên.
Nói xong, nàng giơ chưởng lên tấn công Vương Ngưu Sơn tức Động Đình đại hào, kẻ đứng gần nàng nhất.
Động Đình đại hào Vương Ngữ Sơn, người như tên, vừa cao vừa đen, vừa mập, vừa thô lỗ tuổi trạc bốn mươi, vận võ trang màu đen, lưng cột thắt lưng da bò đen. Những cái đó làm người ta liên tưởng ngay đến khí giới của y cũng rất có tầm vóc, nhưng không y chỉ xử dụng một con dao găm nhỏ bé dài chừng ba tấc làm khí giới. Điều kì lạ khiến khi y cầm dao trong tay mà như không cầm chi hết.
Ngoài ra Vương Ngữ Sơn đã luyện nội ngoại công tới mức đao kiếm bất xâm, chỉ trừ một vài huyệt đạo yếu hiểm. Do đó đao kiếm muốn chặt gãy tay y cũng không sao chặt nổi. Nhưng được cái y rất trực tính, đối địch với người chỉ thích đấu sáp lá cà, sở trường của y là Chiêm y thập bát điệp một tuyệt kỹ của Thiếu Lâm (một môn tương tự judo của Nhật bản) nên ngày thường y đối địch rất ít sử dụng đến khí giới là thế. Lần này y thấy công lực của Vân Tuệ quá cao siêu, nên y mới phải lấy con dao găm ít khi sử dụng để đối phó.
Y thấy Vân Tuệ giơ chưởng tấn công, y không sử dụng dao găm tấn công nữa mà cũng dụng nhục chưởng đẩy mạnh một cái liền có môt luồng kình phong nhằm người đối thủ lấn át tới.
Vân Tuệ thấy vậy không tránh né gì hết cứ thế mà tấn công mạnh vào tả chưởng của Đại Ngưu còn tay trái thì nàng dùng tay áo khẽ phất một cái quét vào mấy người kia.
Lưu Châu sử dụng khí giới rất quái dị, khí giới của y không phải dao, không phải kiếm, không phải móc và cũng không phải đinh ba mà là một đồng trinh khổng lồ. Đồng trinh ấy cũng như đồng trinh thường, chỉ khác ở chỗ là mép đồng trinh mài mỏng nên vô cùng sắc bén bên ngoài lại được tẩm kịch độc. Vì vậy mà hai tay y cứ phải đeo bao tay da.
Mỗi tay cầm hai sợi dây da, mỗi sợi dài chừng một trượng, hai đầu dây có một đồng tiền vàng, khi đối địch y chỉ múa động bốn sợi dây là bốn đồng tiền ở đầu dây có tiếng kêu vo vo khiến đối phương không hiểu là khí giới gì mà ngơ ngác là mắc hỡm y ngay.
Lúc này Châu Sơn thấy Vân Tuệ đã giở thế công, y liền múa bốn sợi dây roi lên nhắm mặt nàng tấn công luôn.
Các người khác như Thủy Đề Hổ đã múa chủy kích, Xích Diêm Đao múa hổ đầu song câu. Ngoài ra còn hai thủ hạ của Nhất Thanh múa song đao xông lại tấn công Vân Tuệ một lúc.
Mấy tên ấy cùng ra tay Vân Tuệ, viết thì chậm nhưng hành động thì nhanh khôn tả, chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, Vương Ngưu Sơn đối chưởng cùng Vân Tuệ, y dùng tới chín thành công lực mà cũng không chịu nổi và phải lùi về phía sau ba bước.
Vì chỉ dùng có năm thành công lực nên Vân Tuệ cũng bị loạng choạng, lúc ấy hai tay nàng đang bận đối phó với những người kia, nên mặt bỏ trống. Châu Sơn yên chí bốn đồng trinh của mình thế nào cũng trúng mặt của nàng vì nàng không còn tay đâu mà chống đỡ nữa.
Ngờ đâu Vân Tuệ đã luyện thành nội gia chính tông, Thiên Địa cương khí, trong lúc cấp bách liền phùng má thổi một cái, một luồng hơi trắng liền phun ra chống đỡ bốn đồng tiền kia, chỉ nghe thấy kêu “bộp bộp” bốn đồng tiền của Châu Sơn đã từng giúp y nổi tiếng lâu nay đã bị chấn nát hết, những mảnh vụn bay tứ tung.
Mọi người không ngờ công lực của nàng cao siêu đến thế, lại thấy những mảnh nhỏ từ đồng tiền bắn tới, tên nào tến đấy cuống cả chân tay, nhảy nhót lung tung tránh né, tuy không tên nào bị thương nhưng chúng đều toát mồ hôi lạnh, ngẩn người nhìn mà không dám tấn công tiếp.
Long Uyên thấy vậy cười ha hả lới tiếng nói:
-Oan gia nên giải không nên kết, có thể bỏ qua thì bỏ qua, các vị đều là nhân vật có tiếng tăm cả. Mong các vị đừng chấp những chuyện nhỏ, tại hạ mong các vị hãy quên chuyện hôm nay đi…
Nói tới đó, chàng nhảy luôn vào trong thuyền cách đó năm trượng, thoáng cái liền quay lại, trong tay là hai nắm trân châu rất lớn, rồi từ tay chàng mười mấy hạt châu liền bay tới trước mặt Thủ Đề Hổ, Xích Diện Đao, Đại Hào, Nhị Hào và Nhất Thanh các người, tiếp đó chàng nói:
-Chút quà mọn, xin các vị nhận cho và coi như số tiền thường lại sợi xích và tiền mãi lộ vậy.
Quái Khách Muôn Mặt Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng